Chap 36
*Thái Lan, Bangkok 7:00 pm
"Phịch"
- Thưa Bang Chủ! Đây là đầu của gã phản bội ấy!
Người phụ nữ khoát trên người một màu vàng óng ánh, gương mặt trang điểm kĩ lưỡng đẹp như tranh vẽ dịu dàng khoát tay. Tên cận vệ lập tức lui ra ngoài.
Bên trên hai chiếc ghế bằng vàng được chạm trổ tinh xảo kia là hai người phụ nữ y hệt như nhau. Họ đều mặc bộ quần áo truyền thống màu vàng sáng ánh, hai gương mặt trang điểm như một vị nữ vương đứng đầu một vương quốc hùng vĩ. Từ cổ rồi đến tay chân đều mang kiềng, lắc, vàng sang trọng. Mie và Sie chính là hiện thân của hai vị nữ hoàng còn sót lại của thế kỉ 21.
Cả hai mang một nét đẹp ma mị khiến người khác khó lòng đứng vững khi nhìn vào. Họ chính là nhị vị Bang Chủ của bang Black Pearl lừng danh ở Thái Lan không ai không biết, đồng thời chính là hai đứa con gái nuôi của lão John.
- Chị à! Bên phía cha nuôi có lệnh triệu tập!
Sie đẩy chiếc máy tính sang cho chị gái của mình, người chị kia thanh thản gõ lách cách rồi ngừng lại đọc.
- Jiro sẽ giúp ba! Chúng ta chờ khi nghỉ mát về rồi sang ấy vẫn chưa muộn!
- Ý kiến hay! Ta sang Ai Cập chị nhé! - cô em gái Sie sáng mắt lên khi đề cập đến du lịch. Đó chính là sở thích của cô.
Cả hai bỏ qua đám cận vệ đang quỳ rạp dưới sảnh kia mà ung dung bỏ đi. Cái đầu rướm máu ban nãy vẫn lăn lóc trên sàn nhà chưa kịp thu dọn. Thực sự họ là người như thế nào???
*Mie - Sie: 25 tuổi, cao 1m70 nhị vị Bang Chủ của Bang Black Pearl lừng danh. Cả hai được cha ruột tức Cố Bang Chủ đã qua đời huấn luyện từ nhỏ nên võ nghệ có thể chấp một lúc hàng trăm nam nhân. Thích hưởng thụ và làm đẹp, dưới trướng còn hàng ngàn thành viên của bang. Ra tay rất tàn độc, chưa hề thua bất kì ai trong giới Hắc Đạo.
.....................................................
*Thành phố New York:
- Chung Nhân ! Đang nhớ Khánh Tú à?
Thấy Chung Nhân ngồi trước thềm nhà chống cằm suy nghĩ sâu xa, Nhất Phong bước đến ngồi xuống bên cạnh. Cậu nhóc chuyển đến sống chung với Nhất Phong vì thấy cảm kích anh từ lần giải cứu vừa rồi. Thật ra tính cách của hai anh em cũng khá hợp nhau, cậu cứ như là một đứa em trai bé nhỏ luôn được Tuấn Miên bảo bọc, giúp đỡ.
- Em nhớ cậu ấy lắm! Lo cho cậu ấy nữa! - Chung Nhân chống cằm nói, gương mặt trắng trẻo xinh trai đang buồn thiu nhăn lại như cái bánh bao.
Tuấn Miên mỉm cười đưa tay xoa đầu cậu nhóc:
- Khờ quá! Rồi sẽ sớm gặp lại nhau thôi mà! Khánh Tú đang rất an toàn nên em đừng lo!
Đôi mắt một mí cụp xuống buồn da diết:
- Không hiểu sao em nghĩ đến Khánh Tú mãi! Không nhìn thấy cậu ấy...... em như chẳng còn sức sống! Haizzz.....
Tuấn Miên yên lặng, bất giác anh chợt nghĩ đến cậu trai Nghệ Hưng thú vị kia. Không biết giờ đây cậu ta ra sao rồi nhỉ? Mỗi khi nhớ lại đêm đó thì Tuấn Miên bất giác lại nở nụ cười, tâm tình cũng tốt lên mấy phần.
- Nhóc! Đến giờ luyện võ và tập súng rồi đấy!
Tuấn Miên tranh thủ lúc tinh thần đang hưng phấn thì quyết định lôi Chung Nhân đến phòng tập. Không hiểu sao dạo này anh lại hay cảm thấy rất yêu đời.
Chung Nhân nhăn nhó:
- Ngày nào cũng tập võ! Tập võ xong thì đến quán bar! Đến quán bar xong thì về nhà ngủ! Thức dậy lại bắt em đi tập võ! Cuộc đời em đến bao giờ mới thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn này đây hở? Em muốn đọc sách cơ! Em không chịu đâu!.....
Chung Nhân làm nũng với Tuấn Miên trông đáng yêu cực kì lun ý. Anh đưa tay lên che miệng cười?:
- Nè nhóc! Bộ em nghĩ khi bước ra chiến đấu kẻ thù sẽ rủ em thi đọc sách xem ai đọc nhanh hơn sao? Giang hồ là phải dùng đến cái này! - Tuấn Miên giơ nắm đấm lên.
- Nhưng em muốn đọc sách....đọc sách cơ! Dạo này anh sung thế? Ngày nào cũng bắt em luyện võ là sao?
Tuấn Miên ậm ờ:
- Ừ....thì tại tâm trạng anh tốt!
Chung Nhân lém lỉnh đưa tay sờ cằm:
- E hèm! Không lý do nào tâm trạng anh ngày nào cũng tốt như thế được! Trừ khi anh đang fall in love với một người nào đó!
- Là....làm gì có! Em....em....đừng nói bừa đấy!
Tuấn Miên bị bắt trúng thóp nên mặt đỏ bừng. Chung Nhân được nước lấn tới:
- Rõ rồi nhé! Biết yêu rồi! Kaka....
- Đi tập võ mau lên!
Tuấn Miên lôi Chung Nhân đi xềnh xệch trong khi cậu nhóc vẫn cười sằng sặc:
- Rõ rồi! Yêu rồi! Làm như trai tơ vậy ấy! Anh Tuấn Miên mà yêu đương quái gì nhỉ? Hihi.....
- Cái thằng khỉ này! Anh treo em ngược lên như báo cát để tập võ bây giờ đấy!
- Công tư phân minh nhé! Anh dám đối xử thế với em sau này Khánh Tú sẽ không tha cho anh đâu!
- Em ngon lắm! Cứ chờ một lát tập võ đi rồi biết tay!
- Bớ "chị Tuấn Miên "! Chị đang ở đâu thế? Anh Tuấn Miên đòi lạm dụng tư hình với em đây này!
- Câm mồm lại ngay thằng nhóc kia! - tiếng họ đùa giỡn xôn xao cả căn nhà.
Đối đầu với Sói Già Bệnh Hoạn - sự cố bất ngờ!
..........................................................
"Bịch.....bịch.....bịch"
Một đám người áo đen đang đuổi theo một cậu trai đội mũ lưỡi trai che khuất mặt. Những bước chạy gấp gáp không ngừng in dấu trên mặt đường. Họ đuổi nhau từ trong một tòa nhà lớn ra đến đường, phải ngoặt hết ngã tư này đến ngã tư khác. Không may, đám người áo đen kia dồn cậu vào chân tường trong một con hẻm cụt.
"Hộc...hộc...."
Những tiếng thở mệt nhọc vang lên phía sau lớp khẩu trang kia. Biết bản thân đã cùng đường, người kia quả thật đang rất hoảng sợ.
- Khôn hồn thì trả lại cho tụi tao số hàng đó! Bằng không..... chuẩn bị hốt xác mẹ của mầy đi!
- Damn you! Không được làm vậy với mẹ của tôi! - cậu trai kia hét lên, bộ dáng cực kì kích động.
- Mầy nên biết số hàng đó đáng giá gấp ngàn lần cái mạng già của mẹ mầy! Tao phải bắt mầy về chịu tội với Ngài Jiro!
Bốn tên xông lên tóm lấy Nghệ Hưng, cậu vùng vẫy nhưng nào thoát khỏi. Chưa gì đã bị chúng tóm lấy hai tay, buộc lòng chiếc mũ kia phải rơi xuống, chiếc khẩu trang cũng bị tháo bỏ.
- Số mầy tàn rồi con ạ! - một tên cười lớn.
"Brừm....brừmmm"
Bỗng một chiếc ô tô gầm rú lao vào con hẻm, một bóng dáng mảnh khảnh đang điều khiển chiếc xe luồn lách một cách mạo hiểm. Do chiếc mũ bảo hiểm che đi nên không tài nào nhìn thấy được khuôn mặt của người đó.
Chiếc xe sấn tới làm hai tên ngã nhào ra đất, người trên xe vung chân khiến một tên té vào vách tường. Tên còn lại lại cũng bị bánh xe "hun" vào mặt một phát bất tỉnh. Nó đưa tay về phía Nghệ Hưng đang ngồi bẹp dưới đất:
- LÊN XE VỚI TÔI!
Nghệ Hưng nhanh nhẹn leo lên ôm lấy nó, chiếc xe mất dạng trong phút chốc.
.......................................................
*Phòng họp của Tuấn Miên :
- Hàng của anh đấy! Tự mà giải quyết!
Nó quăng chiếc chìa khóa xe lên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế sôfa. Nghệ Hưng ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhận ra một nhân vật quen thuộc:
- Là anh sao? - cậu nhìn Tuấn Miên chằm chằm như sợ anh bay đi mất.
Anh tiến đến bên cạnh cậu, vẻ mặt sốt ruột:
- Cậu làm sao mà để bọn côn đồ rượt đuổi ngoài đường thế? Cũng may tôi nhờ Bạch Hiền can thiệp kịp thời!
Nó và hắn ngán ngẩm nhìn hai sinh vật lạ trước mặt. Quởn quá đi cứu một người không quen biết! Hai người họ không biết là có quan hệ gì với nhau nữa.
Anh giúp cậu băng bó vết thương ở cánh tay, nhìn thái độ ân cần của anh khiến hai má cậu ửng hồng:
- Sao anh biết tôi đang gặp nạn? - cậu e lệ hỏi, đôi mắt chớp chớp tò mò.
Tuấn Miên chăm chú vào công việc băng bó hơn, tuy không nhìn cậu nhưng anh vẫn trả lời:
- Lúc nãy tôi gặp đối tác trong tòa nhà ấy! Thấy cậu mang khẩu trang và đội mũ trước thang máy tôi đoán biết cô đang chuẩn bị làm việc gì đấy, một lát sau thấy cậu bị đám người kia đuổi chạy ra ngoài. Tôi không ra mặt được nên gọi điện nhờ Bạch Hiền ! Mà cậu lại gây rắc rối gì nữa vậy hả? Mấy hôm nay không gặp cứ tưởng cậu tu tâm dưỡng tính rồi, ai ngờ hễ không để mắt đến thì lại gây họa! - anh ngước lên nhìn Nghệ Hưng, mày kiếm nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng ý muốn trách móc.
Hai mắt cậu cụp xuống như một chú mèo con biết lỗi:
- Thật ra thì..... tôi trót lấy trộm một số hàng của Bang Kirin!
- Cái gì? - Tuấn Miên , nó và hắn đồng thanh bật dậy như lò xo.
Nghe đến hai từ "Bang Kirin" nó và hắn không giấu nổi sự tò mò và háo hức. Biết Nghệ Hưng đã làm một việc nguy hiểm, Tuấn Miên túm chặt hai vai cậu:
- Sao lại như vậy? Cậu không còn biết chữ nguy hiểm viết như thế nào à?
Đôi mắt Nghệ Hưng đỏ hoe tỏ vẻ oan ức:
- Thực sự tôi không biết mà! Hôm qua khi đến hộp đêm, tôi thấy một lũ đại gia nhà giàu đang ngồi uống rượu hò hét. Trong số đó có một người đàn ông rất giàu có móc trong cặp táp ra rất nhiều tiền. Lợi dụng cơ hội lão ta đi vệ sinh, tôi đã chôm chiếc vali ấy. Về nhà khi mở ra thì thấy toàn là hàng trắng! Muộn mất rồi! Họ đã phát hiện là tôi lấy nên bắt mẹ tôi làm con tin rồi! Hức...hức....
- Cái gì? Mẹ cậu đang ở trong tay bọn chúng sao? Nguy thật rồi! - Tuấn Miên sốt ruột mặt mày nhăn nhó.
Hắn nhìn Nghệ Hưng chất vấn:
- Thế người của bang Kirin đã biết mặt cậu chưa?
Chưa đợi cậu trả lời nó đã đáp thay:
- Lúc nãy chúng đã tháo khẩu trang anh ta bên trong con hẻm rồi! Anh ta đang bị săn lùng rất gắt gao đấy!
Tuấn Miên hai tay đút túi quần vẻ mặt suy tư đứng quay ra hướng ban công căn phòng. Bỗng chuông điện thoại Nghệ Hưng reo lên inh ỏi:
- Alô.
- Cậu là Trương Nghệ Hưng đúng không? - giọng một người đàn ông trầm trầm vang lên.
Nó, hắn và Tuấn Miên đều đổ dồn cặp mắt vào cậu. Khẽ gật đầu, cậu run run đáp:
- Phải! Là tôi đây!
- Tối nay đúng 9h cậu hãy mang số hàng đó đến quán bar XY! Bằng không.... Xác mẹ của cậu sẽ bị quẳng xuống biển làm mồi cho cá mập! Nhớ đấy!
"Bộp"
Chiếc điện thoại trong tay Nghệ Hưng rơi xuống đất, đôi mắt thất thần ứ đọng toàn là nước. Tuấn Miên ngồi xuống đối diện, nắm chặt hai vai cậu:
- Sao rồi? Chúng nói gì?
- Mẹ tôi.....hức....mẹ tôi....sẽ chết! Hức.... tối nay không mang hàng đến thì mẹ tôi sẽ chết! Hức....
Nó khẽ nhíu mày, mặt hết sức hình sự:
- Dù anh có mang trả thì chúng vẫn sẽ thủ tiêu anh thôi!
- Đúng thế! Việc mấu chốt bây giờ là phải tìm cách cứu mẹ anh ra khỏi chỗ đó! - hắn đồng tình với nó.
Tuấn Miên dịu dàng nhìn Nghệ Hưng:
- Yên tâm! Tôi sẽ giúp cậu! - Anh quay sang hai vợ chồng nó - Anh cần sự giúp đỡ của hai em được chứ?
Nó và hắn nhìn nhau, nhún vai:
- Ok thôi!
- Tốt lắm! Anh sẽ lên kế hoạch! Triệu tập gấp Diệc Phàm và Tử Thao nữa!
..................................................
*Phòng họp lãnh địa Bang Kirin:
Jiro bắt chéo chân ngả đầu lên sau ghế, đối diện là ông John với hai mắt sáng rỡ:
- Ngươi đúng là rất thông minh! Dựng lên một cái kế hoạch hoàn hảo thế kia!
- Ngài còn phải nói! Tôi biết thằng bé đó có liên quan đến đám người của Bang Black Dragon mà! Ngài muốn triệt tiêu hai vợ chồng thằng nhãi đó chứ gì, dễ như bỡn! - ông Jiro nói mà tựa như đùa, thập phần tự tin với bản thân.
Lão John như mở cờ trong bụng, phen này phải dồn nó và hắn vào chỗ chết thì ông mới vừa lòng đấy. Đám nhóc láo toét! Đời tụi bây tàn rồi!
Gọi Jiro sang đây đúng là một ý kiến sáng suốt, mưu kế của gã thì không đường nào chống đỡ nổi. Hà hà.... Phen này tụi bây còn không chết sao?
- Tối nay sẽ có một màn ấn tượng cho thằng bé Biện Bạch Hiền gì đó!Con dâu Hắc Long Bang sao? Để tôi xem nó lợi hại như thế nào? Hahaha..... - ông Jiro cười một tràng man rợ khiến lão John cũng phải rùng mình.
Đối phó với Bạch Hiền nào phải chuyện đùa. Ông sẽ chờ xem tối nay nó và hắn sẽ thảm hại dưới tay Jiro như thế nào. Nghĩ đến đó thì ông lại thấy cực kì mát lòng mát dạ.
...............................................
*9:00 pm tại quán bar XY:
Nó và Nghệ Hưng tiến vào bên trong với hai bộ trang phục đen trên người. Cậu cầm chiếc vali, còn nó thì đưa tay chỉnh sửa lại vạt áo khoát da bóng loáng. Bên kia đường đối diện với quán bar là chiếc xe của Tuấn Miên đang chờ. Cách đó một con đường tức cửa sau của quán bar là chiếc xe của hắn cùng Diệc Phàm . Hắn sốt ruột vô cùng ngồi không yên, Diệc Phàm mang tai nghe đang làm việc hết công suất với máy tính ở ghế đằng sau.
Nó và cậu đều có đeo bộ đàm, cả hai bước qua những lối rẽ trong quán bar rộng lớn.
"Bạch Hiền ! Em nghe đây, nếu phát hiện có biến phải lập tức thoát thân. Xán sẽ đón em ở hướng cửa sau còn anh sẽ đưa Nghệ Hưng đi ở cửa chính. Chú ý là phải cứu mẹ của Nghệ Hưng bằng mọi giá. Rõ chưa?"
Giọng của Tuấn Miên vang lên bên trong bộ đàm nó và cậu đều nghe rất rõ, nó đặt tay lên máy:
"Rõ"
Nó quay sang Nghệ Hưng, nhìn gương mặt căng thẳng của cậu khiến nó thấy rất tội nghiệp, nó cũng có mẹ và biết cậu đang lo cho mẹ cậu như thế nào. Khẽ đặt bàn tay lên vai Nghệ Hưng, nó thì thầm:
- Yên tâm đi! Tôi sẽ cố gắng cứu mẹ của anh!
- Cám ơn Bạch Hiền! - cậu đưa đôi mắt cùng chớp mũi ửng hồng nhìn nó.
Cuối cùng cả hai cũng đưa tay mở cánh cửa lớn để bước vào khu vực trung tâm của quán. Bốn bề vắng tanh vắng ngắt, khung cảnh u ám vô cùng. Hẹn người ta đến đây mà không có ai là sao?
Lông mày nó khẽ nhíu lại, gương mặt hiểu ra điều gì đó lập tức nhắc cậu móc súng ra thủ thế. Nó và cậu tựa vào lưng nhau cẩn thận quan sát xung quanh.
- Shit! Chẳng lẽ ta mắc bẫy?
- Bây giờ ta làm sao? - cậu hỏi.
Chưa kịp đáp thì một giọng nói đã vang vọng lên bên tai:
- Chào mừng những búp bê xinh đẹp! Ta - Jiro hân hạnh được đón tiếp các cậu! Haha.....
Trên cái gác cao trước mặt đèn bỗng sáng lên, người đàn ông ấy ung dung ngồi chéo chân trên một chiếc ghế to. Nó và cậu chĩa súng về phía gã:
- Tôi đã mang hàng đến rồi! Mẹ của tôi đâu? - cậu kích động hỏi, tay bấu chặt lấy cây súng.
- Haha..... Mẹ của cậu à? Muốn thấy bà ấy sao?
"Phụp"
Màn hình lớn trước mặt hiện lên hình ảnh một người phụ nữ đứng tuổi đang bị trói trên một chiếc ghế. Lòng Nghệ Hưng run lên, gương mặt mẹ của cậu có vẻ kiệt sức vì không được tiếp thuốc đúng giờ.
- Mẹ! Mẹ! Mẹ có nghe con nói gì không?
- Haha... Ôi! Tình mẫu tử thiêng liêng quá nhỉ? Ta cảm động cười chết mất! Hahahaha.......
Nó nghiêng sang một bên, đưa tay chạm nhẹ vào bộ đàm thì thầm:
"Thế nào rồi Diệc Phàm ? Có lần ra được vị trí không?"
Diệc Phàm gõ lách cách gì đó rồi báo cáo lại:
"Cách đây khoảng 2km về phía Tây Nam, có lẽ là nhà kho khu vực gần bến cảng. Anh yên tâm, Tử Thao, Thế Huân và anh Hàm đã đến đó rồi. Khi nào hệ thống camera tự động tắt thì chứng tỏ mẹ của Nghệ Hưng đã được cứu".
Nó lấy lại phong độ đưa gương mặt lạnh băng nhìn ông ta:
- Sao? Hẹn chúng tôi đến đây để nghe ông cảm thán về tình cảm mẹ con người ta à?
- Oh...haha...! Con dâu Bang Hắc Long quả thật rất có phong độ! Ta rất thích! Hahaha....
Nghệ Hưng tức giận đến nỗi nước mắt trào ra, cậu quát:
- Chết tiệt! Thả mẹ tôi ra! Bằng không đừng hòng lấy lại số hàng này! - cậu giơ cao chiếc vali trong tay.
Người đàn ông trên ấy mỉm cười nhàn nhã, đưa ly rượu vang lên miệng nhấm nháp:
- Số hàng đó à? Mớ bột mì đó tôi cho cậu đấy! Không cần đâu!
Nghệ Hưng ngỡ ngàng, hai mắt mở to kinh ngạc vứt cái vali xuống nền nhà:
- Cái gì? Ông dám lừa tôi?
- Cậu ngây thơ quá đó cậu bé à! Cái chính hôm nay là ta muốn được diện kiến con dâu Bang Chủ thôi! Hahaha.... Lũ con nít ranh hỉ mũi chưa sạch mà đòi đấu trí với ta! Không biết lượng sức! - ông ta đưa đôi mắt sói già nhìn nó.
"Phụt"
Màn hình lớn vụt tắt, ông ta bật ngồi dậy nhìn đám đàn em:
- Sao thế? Mất điện à?
Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên bộ đàm của nó:
"Anh à! Mẹ của Nghệ Hưng đã an toàn rồi! Đám canh gác cũng bị giết sạch nên tạm thời chắc tên Jiro ấy vẫn chưa biết gì đâu. Anh và Nghệ Hưng cố gắng thoát thân càng sớm càng tốt nhé!"
Nụ cười nửa miệng ngạo mạn trở về trên làn môi hồng xinh đẹp, nó khoanh tay quay sang gã ta:
- Sao? Bây giờ được diện kiến tôi rồi đấy! Mắt mũi, tay chân có điểm nào là không giống người thường không? Sao ai cũng đòi một lần được giáp mặt với tôi thế nhỉ?
Tạm thời gác chuyện cái màn hình sang một bên, Jiro thong thả nói:
- Cậu vừa xinh đẹp lại có khí phách hơn người! Được gặp cậu đúng là vinh dự của ta, nghe nói cậu là người được huấn luyện để sau này đối đầu với bang Kirin à?
Nó tay đút túi quần, chân này gác chéo chân kia bộ dáng cực kì ung dung đứng dựa vào vách tường. Nghệ Hưng đứng im lặng chờ đợi cuộc đối thoại giữa nó và gã đàn ông kia.
- Nếu ông đã biết thì tôi cũng chả giấu làm gì. Đúng vậy! Thì sao? - nó ương ngạnh hất mặt, thái độ làm cho gã bệnh hoạn kia cực kì thích thú.
- Haha.... Cậu bé của ta! Cậu bước vào lãnh địa Bang Kirin mà còn dám tỏ thái độ không sợ trời không sợ đất à? Chẳng lẽ cậu không nghĩ đến việc cậu sẽ bỏ mạng nơi đây sao? - ông ta lấy tay xoa cằm, nụ cười sặc mùi chết chóc.
Nó tiến đến phía trước vài bước, gương mặt vẫn không hề bày tỏ chút sắc thái:
- Xin lỗi! Danh dự của Biện Bạch Hiền không cho phép điều đó xảy ra đâu!
- Hahaha..... Được lắm! Thế thì tôi sẽ cho cậu thử ngay bây giờ! - lão ta khoát tay, đám cận vệ đứng bên cạnh lập tức móc súng lên đạn và chĩa về phía nó.
"Cạch......cạch......Đoàng.....đoàng"
Nó lộn ra phía sau kéo tay Nghệ Hưng né sang một góc khuất, một cuộc xả súng bắt đầu diễn ra. Nó và cậu lên đạn bắn trả đám cận vệ kia, cả hai di chuyển thật nhanh và cố gắng hạ thật nhiều tên. Xác cận vệ nằm lăn lóc trên sàn nhà, tuy nhiên, tên Jiro ấy lại ngồi đó ung dung uống rượu thưởng thức cứ như là đang xem một buổi nhạc kịch.
"Cạch.....bộp"
Súng hết đạn, nó vứt sang một góc rồi nép sau lưng để cậu yểm trợ. Nghệ Hưng hét lên:
- Bạch Hiền ! Trên sàn nhà có súng kìa, nhặt mau!
Chớp lấy cơ hội, nó dùng chân hất cây súng nằm dưới đất bay lên rồi nhanh tay chụp lấy.
"Đoàng.......đoàng........đoàng"
Tiếng bước chân của đám cận vệ vang lên rầm rập, có lẽ chúng sắp kéo đến đông lắm. Nó và cậu cẩn thận nép trong một cái bàn, cả hai thở như chưa từng được thở:
- Hộc.... Nguy rồi! Chúng sắp đến đây rồi! - Nghệ Hưng lo lắng nhìn nó, đôi mắt nó nhìn xuống chứng tỏ đang vắt óc để suy nghĩ.
- Ta không còn nhiều thời gian nữa, tranh thủ rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Anh phải cố chạy thật nhanh biết không? - đôi mắt kiên định nhìn cậu như hy vọng, Nghệ Hưng kiên cường gật đầu.
"Cạch"
Jiro lên đạn cây súng ngắm trong tay, khóe môi khẽ cong lên, miệng lầm bầm:
- Ta sẽ hạ gục cậu để thêm một cột mốc huy hoàng vào lịch sử của ta! Búp bê ơi! Đến đây đi nào! Hà hà.......
Nó và cậu hít một hơi thật sâu, trong tay nó xuất hiện một quả bom mù. Nó ném quả bom về phía họ, khói trong quả bom nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng.
- Nghệ Hưng! Đi thôi! - nó khoát tay.
Lợi dụng tình hình đang hỗn loạn, nó và cậu vừa chạy vừa liên tục xả đạn về phía lũ cận vệ đang nháo nhào kia. Cả đám ngã xuống không còn một tên nào. Thấy chúng rối loạn nghĩa là nó và cậu có cơ hội thoát thân. Nhưng làm sao nó lại có thể dễ dàng đánh gục một tên cáo già như Jiro nhỉ?
Họng súng ngắm cứ di chuyển theo từng bước chân của nó mà nó không hề hay biết. Kính mát của ông giúp ông có thể nhìn thấy mọi vật trong làn khói trắng từ quả bom mù kia.
"Cạch.......đoàng"
Từ trong họng súng của lão Jiro, một ống tiêm nhỏ bay ra nhắm thẳng hướng nó.
"Bặt"
- Á!
Nghệ Hưng vì sợ nó gặp nguy hiểm nên đã đưa vai mình ra che chắn giúp nó và kết quả là ống tiêm ấy đã yên vị trên bả vai của cậu.
- Nghệ Hưng! Anh không sao chứ?
- Ôi không! Trật rồi! - ông Jiro bĩu môi tỏ ý thất vọng, sau đó nhanh chóng lấy lại nụ cười hào hứng hô to - Khi đỡ cái ống tiêm đó đồng nghĩa cơ thể cậu vừa nhận lấy một liều thuốc kích dục. Có cảm thấy nóng không? Chúc vui vẻ nhé! Haha...- ông ta nở nụ cười gian tà biến thái vô cùng giơ tay lên vẫy vẫy.
- Ôi trời!
Nó ôm vai cậu để dìu cậu chạy đi, cả hai nhắm thẳng phía trước tìm lối thoát. Phía sau lưng là hàng chục tên cận vệ đang rầm rập đuổi đến. Nghệ Hưng một tay ôm vai, tay còn lại giúp nó bắn trả bọn kia, xác chết chất chồng nơi hành lang. Cận vệ bao vây từ hai phía, cậu và nó biết bản thân đã cùng đường.
Nó bỗng mở cánh cửa ngay bên cạnh mình nhanh chóng lôi cậu vào:
- Nhanh lên! Vào đây!
Nghệ Hưng bắn mấy phát liên tiếp rồi quăng cây súng đã hết đạn vào một góc. Tiện tay nhặt lấy một cây súng khác rồi lên đạn. Cậu nhanh chóng đóng cửa căn phòng đó lại. Trong đó chất toàn nào là tủ gỗ, bàn ghế gỗ những thứ linh tinh. Nó dùng tay kéo cái tủ rồi hét lên:
- Nghệ Hưng! Giúp tôi chặn cửa lại!
Cậu một tay gỡ bỏ cái kim tiêm ra khỏi vai mình, nhanh chóng đẩy cái tủ kia chắn cửa phụ nó. Cậu cảm thấy cơ thể như bị một ngọn lửa đỏ trực tiếp đốt cháy. Cực kì khó chịu!
"ẦM...ẦM...."
Tiếng của mấy tên cận vệ đang cố gắng phá bỏ cánh cửa vọng đến, tình hình cực kì hỗn loạn. Nó nhanh tay chộp lấy cây búa nhưng không biết nên làm gì, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
- Không ổn rồi Bạch Hiền à! Ta bị kẹt lại đây rồi! - Nghệ Hưng nhăn mặt ôm lấy bả vai, đôi chân không còn chút sức lực tựa vào cái bàn gần đấy.
- Chắc chắn phải có lối ra! Chắc chắn là có! - nó hoảng loạn nhìn tới nhìn lui.
"Ầmmm...... Đoàng...."
Tiếng phá cửa kèm với tiếng súng càng ngày càng rõ, cái tủ to lớn kia phần nào bị xê dịch chứng tỏ đám cận vệ bên ngoài sắp vào được bên trong.
Bỗng nó nhìn thấy một mảng tường bị ướt, chính là đường ống dẫn nước bị rò rỉ. Nó lấy tay gõ gõ vào cái mảng tường rồi nghe ngóng:
- Có tiếng nước chảy bên ngoài! Có lối ra rồi!
"Binh....binh....Bốp"
Nó dùng cây búa kia cố hết sức nện từng phát vào bức tường. Một mảng tường bị vỡ ra, nước không biết từ đâu bật văng ra ngoài tung tóe. Nó dùng hết sức để đập, mong sao có một lỗ hỏng đủ lớn để thoát thân.
"ẦMMM....Ầmmmm"
Cái tủ chắn cửa bị xê dịch một nửa, tụi kia sắp ập vào mất rồi.
- A.....
"Rào....rào...."
Cuối cùng cái lỗ tường kia cũng vỡ ra, nó khoát tay:
- Nghệ Hưng ! Mau lên!
Cậu nhanh nhẹn chui ra ngoài, gương mặt giờ đây đã đỏ lự. Nước ở đâu phun trào xối xả khiến cậu và nó nhanh chóng ướt nhem. Thì ra bên dưới là hệ thống ống dẫn nước của cả tòa nhà.
Nghệ Hưng leo được ra ngoài liền kéo tay nó:
- Bạch Hiền ! Ta đi thôi!
Nó túm chặt hai vai cậu căn dặn:
- Anh nghe đây! Mau mau thoát khỏi chỗ này và cùng anh Tuấn Miên rời khỏi đây! Nhanh lên! - nó hét lên như muốn xua đuổi cậu đi, thực chất là đang muốn giúp cậu an toàn.
Nghệ Hưng bắt đầu mất bình tĩnh, kích động hét:
- KHÔNG! Muốn đi thì cùng đi! Anh không thể bỏ em lại, anh sẽ không dám đối mặt với Xán và anh Tuấn Miên đâu. Đi với anh mau!
Cậu kéo tay nó nhưng nó chỉ giựt lấy cây súng cậu đang cầm:
- Nghệ Hưng! Nếu cả hai cùng đi thì tin chắc bọn chúng sẽ tóm được. Anh cứ đi đi! Nhanh lên không còn nhiều thời gian nữa rồi!
"ẦM....ẦM"
Cái tủ có chiều hướng bị lệch sang một bên, chỉ cần một chút nữa thôi thì cánh cửa kia sẽ bị phá.
Đôi mắt Nghệ Hưng đỏ hoe, kiên định nhìn nó:
- Đi với anh đi! Bạch Hiền à anh xin em đấy! Nguy hiểm lắm! Hức....
- Anh Nghệ Hưng! Em hứa! Chúng ta sẽ gặp nhau ở bên ngoài! Sẽ không sao đâu! Được không? Ngoan nào! ĐI MAU LÊN! - nó hét.
Nghệ Hưng buộc lòng phải buông tay nó leo men theo đường ống dẫn nước kia để tìm lối thoát. Nước cứ trút xối xả không ngừng, hơi thở cậu cũng vì liều thuốc kia mà dần trở nên gấp gáp.
"ẦM....ẦM"
Tiếng phá cửa ngày càng vang dội, nó đưa đôi mắt lạnh băng như dã thú nhìn ra hướng đó. Tay lên đạn cây súng một cách vô tình.
"Cạch"
Nó leo vào trong một cái tủ bằng thiếc để nấp, cây súng nhắm thẳng hướng đường ống dẫn gas trên tường để chờ đợi.
"ẦMMM......"
Cánh cửa mở tung, hàng chục tên xông vào bên trong.
"Đoàng.........BÙMMMM"
- Aaaaa...
Tiếng nổ long trời lở đất vang lên đồng nghĩ hàng chục tên cận vệ đã bỏ mạng. Ngọn lửa táp ra tận ngoài hành lang.
....................................................
Nghệ Hưng ôm vai khó nhọc cố chạy thật nhanh về phía chiếc xe Tuấn Miên đang đỗ bên đường.
"Phịch"
Tiếng thịt người tiếp xúc với đất khiến Tuấn Miên giật bắn mình nhanh chóng ra khỏi xe.
- Nghệ Hưng! Cậu sao thế?
Anh đỡ cậu dựa vào lòng mình, cả người cậu ướt nhem, đôi chân giờ đây không còn chút sức lực. Nhận thấy cậu có điều bất ổn, anh bế cậu lên xe lập tức chạy đi.
Ngồi trên xe, cậu không ngừng thở gấp gáp như thể bị ai giành mất oxi. Hai tay cứ huơ loạn xạ buộc Tuấn Miên phải dùng tay ngăn lại.
- Nghệ Hưng! Cậu làm sao thế hả? Tỉnh lại đi!
Cậu đã mất hoàn toàn ý thức, đôi mắt lờ đờ như người say nhìn mông lung. Hai tay bắt đầu cởi chiếc áo khoát da của mình quăng ra sau ghế, miệng lẩm bẩm những từ ngữ vô nghĩa:
- Nóng quá......Nóng.....quá!....Hơ....
Thấy trên người cậu chỉ còn mỗi chiếc áo lót ( này kiểu áo thun ba lỗ á nha mn ), hai má Tuấn Miên nóng bừng lên:
- Nghệ Hưng! Bình tĩnh đi! Tôi sẽ đưa cậu về nhà! - bộ dáng bối rối như gà mắc tóc của anh trông tức cười chết đi được. Quả thật anh không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Nghệ Hưng không ngừng quờ quạng khiến chiếc xe của anh chao đảo. Cậu đưa tay vuốt ve gương mặt anh tuấn kia rồi cười như một người điên. Gương mặt đỏ hồng đưa tình của cậu khiến Tuấn Miên xém lạc tay lái. Ôi trời! Chắc anh điên mất!
Về phần nó cả người rũ rượi, đưa tay ôm vai mở cửa xe của hắn thở hổn hển:
- Xán! Mau chạy đi!
- Ok!
Hắn nhấn ga làm chiếc xe phóng như bay, trong phút chốc đã mất dạng.
.......................................................
Đèn ở đâu thế? Tối quá!
"Cạch"
Cả phòng sáng trưng lên, một căn hộ nhỏ trông khá là sạch sẽ ngăn nắp. Anh khó khăn dìu cậu vào nhà, bỗng cậu ôm siết lấy cổ anh đặt lên môi nụ hôn ướt át. Tuấn Miên mở to hai mắt đẩy cậu ra:
- Cậu làm gì thế hả?
Cậu đưa gương mặt mất hết lí trí nhìn anh, đôi mắt mơ màng khổ sở:
- Em....em....chịu không nổi nữa rồi Tuấn Miên à! Nóng quá......Nóng....quá....
Cậu áp lồng ngực chỉ được che bởi chiếc áo lót vào lồng ngực rắn chắc của anh. Môi lại tìm đến môi anh hôn cuồng nhiệt lên đó. Sự kích thích của một cậu trai trẻ đẹp khiến Tuấn Miên không tài nào khống chế nổi bản thân.
Anh cũng đáp trả lại nụ hôn của cậu , lưỡi cả hai quấn lấy nhau không rời. Chiếc áo vest của Tuấn Miên bị quăng sang một bên, nụ hôn bắt đầu trượt dọc xuống vùng cổ trắng ngần của cậu.
Cậu không biết bản thân đang làm gì, chỉ biết cơ thể cực kì khát khao những cái vuốt ve âu yếm của người đàn ông trước mặt. Nghệ Hưng thở gấp ôm lấy anh như thể sợ anh sẽ rời đi mất, hai cái lưỡi cứ dây dưa. Một nụ hôn nóng bỏng khiến nhiệt độ gian phòng cũng bắt đầu tăng lên.
Bỗng anh ôm chặt hai vai cậu, tách cậu ra khỏi người của mình:
- Khoan đã! Dừng lại đi! Em sao vậy hả? - anh nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt kiên định phải hết sức giữ bình tĩnh để không bị cậu dụ hoặc.
Đôi mắt lờ đờ ấy một lần nữa hoang mang khổ sở, cậu nói mà như sắp khóc, gương mặt ửng hồng nóng hổi, vùng sống mũi bóng loáng:
- Em....em.....bị trúng thuốc.....một liều thuốc kích dục rất mạnh.....em chịu....không nổi. Miên à! Em thực sự.....khó chịu lắm! Hức...
Những giọt nước mắt như những hạt trân châu chảy dài, cậu lại bổ nhào đến dán chặt môi mình vào môi anh. Có lẽ cậu đã không làm chủ được bản thân mình nữa, liều thuốc kia đã điều khiển cậu mất rồi. Tuấn Miên lại dùng tay mình kéo cậu ra:
- Nghệ Hưng! Nghe anh nói đây! Nếu em còn như thế anh sẽ không kiềm chế nổi đâu!
Cậu lướt nụ hôn trên gương mặt của anh, thì thầm:
- Tại .....sao.... phải kiềm chế?
Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi anh, chiếc áo sơ mi trắng nhanh chóng bị vứt sang một góc cùng với chiếc áo lót trên người cậu. Bàn tay rắn chắc của anh siết lấy eo cậu buộc hai cơ thể phải dính chặt. Hai bộ ngực trần áp vào nhau, một cơ thể nam tính cường tráng cùng với một thân hình bốc lửa.
Và cứ thế.....Mọi chuyện sau đó diễn ra dưới màn đêm!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro