Chap 39
Chung Nhân ra tay!!!
.......................................................
*Cuộc họp Hội Đồng tập đoàn Hắc Long:
Ông Vinlee ngồi ngay vị trí thường lệ nhưng hôm nay lại khác, cảm giác thấp thỏm cứ mãi lấn át tâm trí ông. Chỉ ít phút nữa thôi, lão cáo già đó sẽ công bố số cổ phần của mình và đề nghị ông trao trả lại chiếc ghế Chủ Tịch.
"Cạch"
Tiếng cửa mở, có người đến. Ông Vinlee lập tức nhìn ra phía ấy, phía sau cánh cửa chính là gương mặt của tên gian xảo đang cười đểu nhìn ông. Sau lưng là tên Jiro thuộc hạ thân cận.
Gương mặt tươi như hoa ấy một làn nữa khiến ông Vinlee thực sự không cam tâm. Đúng là một tên đại gian đại ác!
- Các vị cổ đông đã đến đông đủ rồi sao? Tốt lắm!
Lão ta nhe răng nhe lợi cười đắc ý. Cuộc họp bị triệu tập gấp như vậy thì lời ra tiếng vào là điều không tránh khỏi. Các vị cổ đông được dịp bàn tán, xì xầm về mục đích cuộc họp này.
Chưa để Chủ Tịch mở lời như mọi khi, lão già đó đã ngang nhiên đứng dậy khua môi múa mồm:
- Cám ơn các vị đã chịu bỏ ra ít thời gian để đến dự cuộc họp này! Tôi - Phó Chủ Tịch tập đoàn có việc muốn tuyên bố.
Ngài Vinlee nghe đến đây thì nhắm nghiềm mắt lại như muốn phép màu sẽ xuất hiện. Tuy nhiên ông vẫn không hề phản bác một lời nào mà chỉ yên lặng lắng nghe.
- Hôm qua, ắt hẳn vị nào ngồi ở đây cũng đều nghe tin có một số cổ phần của tập đoàn ta được tung ra thị trường, đúng không?
Ai ai cũng nhìn nhau, bắt đầu nhận ra vấn đề. Lão John cười tựa như không nói tiếp:
- Tôi đã chính thức mua lại số cổ phần đó và bây giờ, tôi là người nắm số cổ phần lớn nhất trong công ty này!
Ông Vinlee đan hai tay vào nhau, hàng lông mày khẽ nhíu lại: "Thằng nhóc Chung Nhân bảo là có cách, sao mãi giờ này mà còn không đến cơ chứ?"
Jiro khoanh tay đứng phía sau quan sát sắc mặt mọi người mà mỉm cười đầy ẩn ý. Phần thắng đã thuộc về ai thì chính mọi người cũng biết rõ. Vả lại, phần lớn số cổ đông ở đây đều nằm dưới trướng ông John. Kẻ nào dám phản thì lập tức nhận hậu quả ngay.
- Theo nguyên tắc, giá trị cổ phần sẽ quyết định điều gì nhỉ? - ý tên cáo già đang đề cập đến chiếc ghế Chủ Tịch nhưng không nói thẳng, chỉ thấy hàn ria mép ông ta nhếch lên trông cực kì gian xảo.
Một vị cổ đông bên dưới e dè lên tiếng cho phải phép:
- Nếu thế thì chiếc ghế Chủ Tịch sẽ là do......
Lão John hả hê chắp tay phía sau nhìn phòng họp hơn trăm người cười ngoác cả mồm.
- TẤT NHIÊN SẼ LÀ DO NGÀI VINLEE ĐÂY NGỒI!!!!
Một giọng nói quen thuộc cất lên khiến mọi người đồng loạt nhìn ra phía cửa. Vẫn là hắn, vẫn một thân vest đen anh tuấn quen thuộc.
Lão John cứng người nhìn hắn, phát biểu mạnh miệng như thế có khi nào hắn đang giữ trong tay thứ gì hay ho hay không?
Đi cùng với hắn là Chung Nhân cũng mặc vest đen chỉnh tề. Hắn cương nghị tay đút túi quần cầm túi hồ sơ bước từng bước đến gần lão John.
- Chưa ngủ mà sao mơ sớm vậy cưng? Chân ngắn thế kia mà cũng đòi leo lên ghế Chủ Tịch à? Ít nhất cũng phải 1m83 như Ngài Vinlee đây chứ!
Lời nói đùa cợt của hắn khiến một số vị ngồi ở dưới bật cười còn lão ta thì thôi khỏi nói muốn xì khói lỗ tai luôn.
- Ranh con! Ai cho phép cậu vào đây nói xằng nói bậy xúc phạm "Chủ Tịch tương lai" hả?
- Oh my god! Già rồi mà còn xài kem chống nhục à? Đúng là cuồng dâm sinh hoang tưởng, tự xưng là Tân Chủ Tịch cơ đấy!
Hắn nhún vai cười ngu ngơ, máu điên của ông John bắt đầu sôi lên. Cùng lúc đó Jiro như nhận ra người quen, ông ta chỉ tay về phía hắn mà lắp bắp:
- Cái.... cái thằng....
Hắn cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy tên Jiro, vội hốt hoảng:
- Ông Già! Sao ông ở đây hả? Bảo vệ đâu mau khiêng ông ta ra ngoài!
Phòng họp Hội Đồng nhanh chóng lộn xộn và hỗn độn cả lên. Ông Vinlee liếc nhìn Chung Nhân :
- Thật sự là có cách giải quyết chứ?
- Hãy tin ở con!
Quay lại với "vụ án hot boy và hai ông già" nào:
- Hai thằng bây quen nhau à? - lão John gãi đầu.
- QUEN CÁI GÌ MÀ QUEN!!! - hắn và Jiro nhìn nhau đồng thanh.
Cả hai chiếu tia lazer vào nhau, khói bốc lên ngùn ngụt. Thấy tình hình này kéo dài không có lợi cho mình, lão John quát:
- Thôi đủ rồi! Rốt cuộc là cậu dựa vào cái gì ngăn cản tôi ngồi ghế Chủ Tịch? Nói đi!!!
Hắn đảo mắt thành một vòng tròn sau đó nhún vai:
- Tại vì ông không đẹp trai bằng Ngài Vinlee, không cao bằng, không trẻ bằng, bla....bla.... nói chung là cái gì cũng không bằng!
Lão John giận run người, tay siết lại thành đấm nổi cả gân:
- Cái đồ....cái...đồ....
- À còn thêm cái tật nói lắp nữa, vì vậy ông không thể nào làm Chủ Tịch được đâu! Về nghỉ khỏe đi nha! - hắn vỗ vỗ vai ông.
- Hừ! Không nói nhiều, đây là số liệu cụ thể tổng giá trị số cổ phần mà ta đang nắm, tự các ngươi xem đi! - ông John quăng mạnh một xấp giấy lên bàn.
Hắn quàng vai ông ta rồi nói nhỏ:
- Tôi có cái này vui lắm! Muốn xem không?
- Cái gì?
Hắn đưa ông ta túi hồ sơ mình đang cầm trên tay, lão John hằn học mở ra xem.
Hắn nháy mắt với Chung Nhân đầy ẩn ý, các vị cổ đông bên dưới cũng đang rất tò mò muốn biết đó là gì.
Sau khi xem đi xem lại, lão cáo già xám mặt hai chân đứng muốn không vững. Mồ hôi của ông ta bắt đầu rịnh ra ướt cả trán. Jiro phải bước đến đỡ ông ta để khỏi ngã.
- Tại sao.... Tại sao?
Ông ta mím chặt môi dùng ánh mắt khát máu nhìn hắn. Jiro thấy vậy liền cầm lấy để xem, sắc mặt cũng dần biến sắc giống ông John.
- Mầy....mầy.....
- Haha... Không ngờ đúng không? - hắn vỗ vai ông ta như an ủi.
Trong khi thái độ của hai ông già thay đổi thì hot boy của chúng ta mới tiến đến trung tâm của căn phòng cất giọng:
- Tôi chính thức tuyên bố, số cổ phần của tôi kể từ ngày hôm nay sẽ chuyển nhượng cho ông Đô Khánh Luân tức Vinlee bác của tôi! Có nghĩa là 35% cổ phần của Ngài John đây không có nghĩa địa gì với 50% cổ phần của bác tôi hết. OK?
Hắn vừa nói vừa trừng mắt nhìn hai con sói già ngồi trước mặt.
Ông Vinlee cùng mọi người trong phòng họp hết sức bất ngờ. Hóa ra là vậy! Ông hiểu ra và nhìn Chung Nhân :
- Đơn giản thế mà ta nghĩ không ra! Cám ơn con nhiều lắm Chung Nhân à!
- Dạ không có gì đâu ạ! Con thấy chuyện này khá là đơn giản, Ngài hãy cố gắng nhé! - Chung Nhân nhã nhặn.
Cả phòng họp cất lên một tràng vỗ tay nhằm ủng hộ Chủ Tịch đồng thời ném cho hai tên vô liêm sỉ kia một nổi ê chề chà bá. Jiro nghiến răng nhìn hắn như thâm thù đại hận:
- Thằng ranh! Thì ra mầy vốn là kẻ thù của Bang Kirin! Tao nhất định sẽ không để mầy sống yên đâu!
Hắn một tay đút túi quần, tay còn lại đưa lên gãi gãi đầu:
- Đủ trình thì tôi sẽ tiếp!
- Mầy.....
Jiro nhất thờ á khẩu không nói nên lời. Buổi họp kết thúc, ai cũng thở phào nhẹ nhõm vì ông John đã không đạt được mục đích.
Nhờ Chung Nhân suy nghĩ ra mấy cái kế sách đơn giản lại hiệu quả ấy mà ngày càng được Ngài Vinlee tín nhiệm. Hắn cũng trút bớt được phần nào áp lực công việc.
- AAAA..... Nhục nhã! Thật là nhục nhã!!!!
Ông John xua mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất, gào lên như một thằng điên.
- PHÁC XÁN LIỆT !!!!! Tao sẽ giết mầy!!!!
Jiro cũng điên không kém, hai mắt bị đốt cháy bởi ngọn lửa thù hận. Giá mà ông có thể uống máu của hắn ngay bây giờ thì thật sự sẽ rất hả dạ. Thằng nhóc chết tiệt phá đám ông hết lần này đến lần khác.
- Tại sao? Tại sao bọn chúng lại có thể lật ngược thế cờ một cách ngoạn mục như thế. Không tin được! Không thể tin được! Chúng chỉ là một lũ con nít thì làm sao có thể. Aaaa....
- Tôi sắp phát điên rồi! Tôi thù nó, tôi nhất định phải để nó chết dưới tay của tôi. THẰNG KHỐN!!!!
- Không chỉ ngươi mới thù nó đâu, ta còn hận nó gấp trăm ngàn lần. Nhất định phải lên kế hoạch lật đổ tụi nó, ta phải rửa nhục. - Lão John siết chặt nắm đấm, hai mắt ánh lên niềm căm phẫn không gì có thể tả.
- Được rồi! Tối sẽ giúp Ngài, sẽ cố gắng lên kế hoạch thật hoàn hảo! Hãy nhớ trước khi giết thằng nhãi đó phải chừa phần tôi!
- Được!
Hai tên cáo già nhìn nhau, rốt cuộc cũng đã có chung một kẻ thù. Rồi sẽ ra sao?
.........................................
*Biệt thự Hắc Long:
- Oa! Thật không? Xán Liệt giỏi quá đi à! - nó ôm lấy cổ hắn thắm thiết khi nghe hắn kể lại chiến tích ban sáng của mình.
Hắn gãi gãi đầu cười híp mí trông đáng yêu phết. Chung Nhân thấy vậy liền nhăn mặt:
- Anh Hiền ! Cái đó là do em nghĩ ra chứ bộ, anh Xán nhận bừa đấy!
- Anh biết mà, chỉ có Chung Nhân mới sáng suốt được như thế thôi! - nó giơ ngón cái lên ý muốn bảo Chung Nhân is the best.
Ba và mẹ của Khánh Tú bật cười nhìn con rể tương lai:
- Chung Nhân ! Cố gắng phát huy nha!
- Ok. - Chung Nhân cười lém lỉnh khiến mẹ Khánh Tú phải sững người vì cậu quá dễ thương.
Tử Thao nghịch ngợm gác chân lên người Diệc Phàm quay sang bảo:
- Ước gì sáng nay em có mặt ở đó để xem gương mặt ông ta như thế nào khi bị anh Xán trêu chọc. Chắc là vui lắm! Há..há...
Tuấn Miên hất mặt nhìn Chung Nhân :
- Ê thằng nhóc kia! Đi làm trợ lí Chủ Tịch vui quá ha!
Chung Nhân lè lưỡi châm chọc:
- Ai bảo anh có anh Hưng rồi quên em! Mai mốt em dọn sang nhà của Ngài Vinlee ở luôn cho coi.
Nghệ Hưng ngồi kế bên Tuấn Miên liền đỏ mặt, đưa tay lên che miệng cười nhẹ. Ba và mẹ hắn liền thêm vào:
- Gì chứ chăm sóc con rể chị dâu Nari là nhất rồi! Chung Nhân cẩn thận coi chừng bị bắt ở rể luôn đấy nhá!
Nari phu nhân nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng:
- Này! Này! Này! Nói thế nhỡ Chung Nhân của tôi bỏ chạy thì hai người đền cho tôi đấy nhá!
- Bác yên tâm! Con không bỏ chạy đâu mà! - Chung Nhân lại nở nụ cười khoe đôi mắt một mí.
Phu nhân Nari chịu không nổi liền bẹo má cậu nhóc:
- Con đừng lúc nào cũng đáng yêu thế được không hả???
Lộc Hàm từ dưới bếp bước lên thông báo:
- Bàn tiệc đã chuẩn bị xong rồi! Xin mời mọi người!
- YEAHHH!!!
Lũ con nít nhí nhố hét lên rồi chạy ào vào chiếc bàn lớn kia, các vị tiền bối thì chậm rãi đi theo phía sau. Chiếc bàn dài đầy đồ ăn trông như một bữa tiệc sang trọng.
Mẹ hắn trầm trồ:
- Ai nấu vậy ta? Trông ngon quá đi mất!
Thế Huân nhiệt tình giơ tay:
- Là con!
Mẹ và ba hắn ngạc nhiên đồng thanh:
- Là con thật sao Thế Huân ?
- Dạ vâng. Chính tay con MUA đấy ạ!
- TRỜI!!!! - tất cả đồng thanh, Thế Huân chỉ biết gãi đầu nở nụ cười trừ.
Tất cả ngồi vào bàn chỉnh tề, Ngài Vinlee bật nắp chai rượu vang thượng hạng để ăn mừng cho thắng lợi ngày hôm nay.
"Póc"
- WOA!!!!
Rượu được rót cẩn thận ra ly cho từng người, buổi tiệc cũng xin được phép bắt đầu.
- CẠN LY!!!
Mọi người cùng nhau ăn uống, cười nói vui vẻ như một đại gia đình. Liệu sóng gió có còn đợi họ phía trước???
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro