Chap 41
Trả thù!
.............................................
* 07:00 pm
"Bộp"
Jiro ngang nhiên bước đến trước mặt một tên cận vệ của Bang Black Dragon vừa bị vứt xuống nền đất nằm lăn lóc. Trên người anh ta đầy vết thương, hệ quả của một trận đánh hội đồng thừa sống thiếu chết.
- Ta cho ngươi sống không phải vì muốn tha đâu...... mà là ta muốn ngươi vác xác về nói với Nữ Bang Chủ Hắc Long Bang một chuyện! ......... Kể từ giờ phút này, hễ bắt gặp người của Hắc Long Bang lảng vảng sang khu vực của Bang Kirin nhất định sẽ đánh cho đến chết! RÕ CHƯA???
Anh ta không còn sức để trả lời, chỉ gật gật rồi bị người của Bang Kirin lôi đi. Lão Jiro chắp tay sau lưng tiến đến ngồi xuống ghế. Ông ta nhấc ly rượu vang đỏ sóng sánh lên cho vào miệng:
"Tao phải ép tụi bây đến chết! Phác Xán Liệt ........ Grừ..!"
Lâu nay, giữa hai bang tuy trong lòng ghen ghét nhau nhưng vẫn cố giữ tình hữu nghị đôi bên. Việc người của bang này sang lãnh địa bang kia để thực thi nhiệm vụ, giao dịch ..v..v vẫn diễn ra trong bình thường. Ấy thế mà hôm nay tên sói già bệnh hoạn lại trở mặt, đòi tuyên chuyến gây hấn trước. Lần này Mẹ của Xán Liệt sẽ giải quyết như thế nào???
.........................................................
*Hắc Long Bang:
Thấy cận vệ phe ta bị trọng thương, mẹ của hắn phải bật dậy khỏi ghế mở căng hai mắt. Nhận thấy tình hình nguy cấp, bà lập tức ra lệnh:
- Mau đưa cậu ấy đi chữa trị!
- Vâng.
Sau khi anh cận vệ được đưa đi, bà quay sang viên trợ lí:
- Đã có chuyện gì xảy ra?
Anh trợ lí cuối đầu:
- Thưa Bang Chủ! Là người của bang Kirin gây ra ạ!
- Cái gì???- bà hoảng hốt.
- Chính là Jiro! Ông ta đã ban bố lệnh xuống toàn thể bang hội, nếu nhận thấy người của Hắc Long Bang đặt chân sang khu vực của Bang Kirin thì kẻ đó sẽ lập tức bị đánh cho đến chết.
- Sao ông ta dám? - bà giận run người, bàn tay siết chặt.
- Do ông John đã giao quyền quản lí Bang Kirin cho gã, dưới một người nhưng trên vạn người!
Bà Khánh Hà nhất thời vô cùng tức giận, họ làm thế chẳng khác nào đánh chó không nhìn mặt chủ. Nhất định phải mau chóng suy nghĩ ra cách nếu không thì sẽ bị chúng hất cẳng như chơi.
- Gọi cho Bạch Hiền và Xán Liệt ngay lập tức!
- Dạ vâng.
.............30' sau..............
- Tên bệnh hoạn! Biến thái! Ăn no rững mỡ không có chuyện làm! - hắn nghe mẹ kể mà tức lây, lầm bầm chửi.
- Tình hình này chỉ mới bắt đầu! Con nghĩ ta nên chờ một thời gian xem sao. - nó ung dung bình tĩnh nói.
Bà Khánh Hà ngẫm nghĩ, sau đó cũng gật đầu tán thành với nó:
- Được! Tạm thời mẹ sẽ chờ!
Nó lật lật mớ văn kiện sau đó lấy ra một tập hồ sơ đưa cho bà:
- Đây là bản kế hoạch cho chuyến hàng sắp tới!
Mẹ Bang Chủ xem xét, gật đầu rất hài lòng:
- Do con sắp xếp sao Bạch Hiền ?
- Không! Đều là do Xán làm ạ!
Hắn nhìn mẹ hắn bằng đôi mắt chăm chú:
- Có vấn đề sao mẹ?
Bà lắc đầu cười rất tươi:
- Rất chặt chẽ! Rất tốt!
- Haha! Con làm thì cái gì không tốt! - hắn ngẩng mặt lên trời bắt đầu tự kỉ.
- Tuần sau mẹ là người đích thân đứng ra nhận chuyến giao dịch này, vì thế kế hoạch phải thật hoàn hảo!
- Trước mắt như thế có vẻ ổn! Mẹ cần gì cứ bảo con một tiếng nhé!
- Được.
*Tại chỗ của Khánh Tú :
Cậu nhóc lại phải ngồi lì trong phòng, từ hôm đó Mân Thạc không cho phép cậu chạy nhảy lung tung như mọi khi nữa. Vừa buồn! Vừa chán! Vừa nhớ Chung Nhân và mọi người ....
- Haizz!
Khánh Tú thở dài rồi nằm phịch xuống chiếc giường rộng lớn. Nhìn ra ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ, cô ước gì giờ này được dắt lũ chó con kia ra ngoài vườn để vui chơi.
"Cạch"
Tiếng mở cửa vang lên, Khánh Tú lập tức bật dậy hướng mắt ra hướng cửa hồi hộp. Cánh cửa bật mở, là một người vừa quen vừa lạ đối với cậu.
- Chung...Chung Đại ! - Khánh Tú khá bất ngờ vì được gặp Chung Đại ở chỗ này.
Chung Đại đặt mâm thức ăn xuống bàn, sau đó khoanh tay nhếch môi một cái thật nhẹ:
- Trí nhớ tốt lắm!
Nhìn thấy cái nụ cười đó, Khánh Tú không khỏi rùng mình một cái vội đứng dậy.
- Anh....Anh.... thực ra là ai???
Chung Đại bước đi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế trong phòng,dáng vẻ kì thực khiến Khánh Tú rất bất an.
- Là Chung Đại !
- Không! Bạn Xán rất là hiền, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua cũng biết là rất hiền. Còn anh, nhìn tới nhìn lui có vẻ rất hiểm ác! - Khánh Tú lắc đầu phản bác.
- Haha.... Tưởng tượng nhiều thế cậu bé! - Chung Đại thản nhiên bắt chéo chân đưa đôi mắt chỉ chứa ám khí chiếu thẳng vào Khánh Tú .
Cậu nhóc lùi ra sau vài bước, cảm thấy thật nguy hiểm. Con người này đích thực chính là phản diện, cậu ta vào phòng cậu với mục đích gì cơ chứ? Định giết người sao?
- Tôi nói cho cậu biết! Chiếc ghế chủ tịch nhất định phải là do ba của tôi ngồi! Là ba của tôi ngồi chứ không phải là ba của cậu!- Chung Đại gằn từng chữ, gương mặt đanh lại ý muốn hâm dọa.
- Ba của cậu? Chẳng lẽ..... - Khánh Tú đổ mồ hôi như đã nghĩ ra được điều gì đó.
- Đúng vậy! Tôi chính là con trai duy nhất của Bang Chủ Bang Kirin!
- Ra là vậy! Anh chơi với Xán Liệt,tiếp cận chúng tôi chính là để thăm dò sao? - Khánh Tú có một cảm giác cực kì khó chịu khi nhận ra mình đã từng chơi chung với một gian tế.
- Cả lũ chỉ toàn là một đám ngu si! À mà quên..... trong đó chỉ có duy nhất một người đủ tư cách để làm đối thủ của tôi thôi! - đôi mắt như hai viên đạn của Chung Đại mở trừng ra nhìn về Khánh Tú .
- Anh đang nói đến Bạch Hiền ? - Khánh Tú ngờ vực nói.
- Đúng! Chính là Biện Bạch Hiền đấy! Coi bộ chất xám cũng nhiều lắm xém tí nữa cậu ta tóm được tôi ở chỗ cắm trại rồi! - Chung Đại khoanh tay, ngẩng mặt lên nở một nụ cười nhạt vu vơ.
Khánh Tú bất ngờ, đưa tay lên che lấy miệng:
- Anh là người xém hại chết Tử Thao, là người bày trò hù dọa mọi người à? Ôi không! - cậu càng nghe càng thấy ghê tởm những gì Chung Đại làm, trông mặt hiền đến thế kia mà sao không khác gì một con yêu quái thế chứ.
- Định tạo chút ấn tượng với con dâu Hắc Long Bang thôi mà! Mục đích của tôi chính là phải hạ gục Biện Bạch Hiền để chiếm lấy Hắc Long - Chung Đại gằn từng chữ, giọng nói kiên định thể hiện quyết tâm.
Khánh Tú hốt hoảng, thì ra mục đích của cậu ta đến đây tìm Mân Thạc là vì thế. Cậu muốn thông báo cho mọi người biết lắm nhưng bây giờ cậu làm sao thoát khỏi chỗ này đây?
- Tôi sẽ tìm cách báo cho Xán Liệt và Bạch Hiền !
Cậu nhóc vùng chạy đi thật nhanh nhắm thẳng hướng cửa, ai ngờ một cước của Chung Đại đã khiến cánh cửa đóng sầm lại.
"Ầm"
- Muốn chạy đi báo à? Ảo tưởng sức mạnh sao? - Chung Đại nhếch môi khoanh tay.
Khánh Tú liều một phen bay đến định tấn công Chung Đại , tình hình chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá. Chung Đại nhẹ nhàng bắt tay cậu nhóc lại, một tay cố định hai tay của Khánh Tú , tay còn lại bóp mạnh lấy cằm của Khánh Tú nghiến răng:
- Hôm nay Mân Thạc không có ở nhà nhưng cũng đừng vì thế mà nghĩ cậu có thể chạy trốn!
- Hừ! Thì ra anh sợ Mân Thạc biết nên đợi Mân Thạc đi rồi mới lên đây bắt nạt tôi! Giỏi đấy ông anh! - Khánh Tú nở nụ cười châm biếm.
"Phịch"
Khánh Tú bị quăng lên giường, Chung Đại trừng mắt cảnh cáo:
- Tôi nói cho cậu biết! Đừng ảo tưởng cậu có thể thông báo cho lũ kia, tôi đã cắt hết tất cả đường dây điện thoại cũng như mọi mối liên lạc với bên ngoài rồi! Mân Thạc quá dễ dãi nên cậu làm càng à? Kể từ hôm nay tôi sẽ thường xuyên để mắt đến cậu đấy!
Chung Đại quay lưng mở cửa bỏ ra ngoài, cánh cửa đóng sầm lại cùng với tiếng khóa lách cách. Khánh Tú chỉ biết nuốt cục tức ấy xuống thôi, Chung Đại đúng thật không hề đơn giản.
" Lấy tư cách gì để cầm tù tôi? Đừng nghĩ bắt tôi ở yên trong căn phòng này thì tôi sẽ ngoan ngoãn! Lầm rồi!"
................................................
Mân Thạc lái xe thẳng vào nhà của lão John vì nhận được lệnh. Băng qua dãy hành lang ngút ngàn cùng với đám cận vệ canh gác nghiêm ngặt, Mân Thạc đưa tay mở cánh lớn để tiến vào thư phòng nơi lão John đang nhâm nhi tách trà nóng.
- Chào Bang Chủ!- Mân Thạc cúi người.
- Tới rồi thì ngồi xuống đi!
Mân Thạc từ tốn ngồi xuống đối diện với ông John, ắt hẳn ông sắp giao cho anh việc gì đấy. Nhìn vẻ mặt đang đăm chiêu tính toán của ông ta giúp anh nhận biết điều đó.
- Tối thứ 7 này ta muốn nhờ con thực hiện một phi vụ!
- Dạ được! Con cần thời gian và địa điểm!
- ......................................
Mọi chuyện sẽ thành ra như ra như thế nào??? Chap sau nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro