Chap 9

"Tính...toong"

Hắn lật đật chạy ra mở cửa, là bốn đứa nhí nhố đây mà. Sao tự dưng cái lũ này lại kéo tới đây cơ chứ? Hắn không cho vào mà dựa vào cửa hỏi

- Tụ tập băng đản làm gì thế?

- Anh Bạch Hiền gọi tới đấy! Tránh ra nhẹ cái coi nào! - Tử Thao xô hắn ra rồi ung dung bước vào trong.

Tử Thao vừa gặp Khánh Tú thì hét lên chạy tới ôm rồi rít

- Khánh Tú ! Em về nước khi nào thế? Nhớ em quá đi mất!!

- Anh Tử Thao ! Em cũng nhớ anh nữa! - Khánh Tú ôm Tử Thao thắm thiết. (vì Khánh Tú nhỏ tuổi hơn Tử Thao nên kêu bằng anh)

Bỗng chốc cậu buông Tử Thao ra rồi chạy đến ôm Diệc Phàm và Thế Huân một lượt

- Anh Thế Huân , anh Diệc Phàm ! Em cũng nhớ hai anh nhiều lắm!!!

Thế Huân đưa tay xoa đầu cậu nhóc

- Càng lớn càng đẹp ra nha!

Lộc Hàm"tự dưng" thấy nóng người, cậu bước đến kéo Thế Huân ra khỏi đó rồi nói

- Buông ra coi! Thằng nhóc này là ai đây?

Khánh Tú chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lộc Hàm, cậu quay sang hỏi Thế Huân

- Người yêu anh hả? Xinh quá!!!

Thế Huân cười khổ

- Ông nội thì có!

Lộc Hàm lườm anh một cái muốn rách mặt, cậu quay sang nhìn Khánh Tú

- Còn cậu là ai thế?

- Vợ chưa cưới của anh Thế Huân ! - Khánh Tú chạy đến câu tay anh một cách thân mật, cậu nhóc định bày trò chọc Lộc Hàm ấy mà.

Thế Huân hốt hoảng cố gỡ tay Khánh Tú ra, không biết từ khi nào mà anh cảm thấy sợ Lộc Hàm sẽ hiểu lầm. Khánh Tú cứ cười toe toét làm anh toát cả mồ hôi hột. Lộc Hàm không nói gì quay lưng bỏ đi đến chỗ của nó. Thế Huân trông theo, anh cảm thấy có chút gì đó hơi khó xử.

- Em đùa gì kì vậy Khánh Tú ? Cậu ấy giận anh rồi kìa! - lông mày của Thế Huân nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng trước sự đùa giỡn của Khánh Tú .

- Muốn em giải thích dùm không? - Khánh Tú cười ranh ma.

Thế Huân lập tức gật đầu, cậu nhóc tiếp

- Thế đưa em đi mua sắm đi!

- Cũng được.

Sau khi được nó giao phó, Diệc Phàm và Tử Thao phải đưa Khánh Tú đi mua sắm. Thế nhưng cậu nhóc cứ một mực muốn nó đi cùng, hắn cũng năn nỉ nó hết lời. Vậy nên 7 người cùng đi. Hắn lấy môtô chở nó, Thế Huân và Lộc Hàm thì đi xe của anh chàng, Diệc Phàm - Tử Thao và Khánh Tú thì đi xe của Bạch Hiền .

Tất cả đều bình hường ngoại trừ Lộc Hàm và Thế Huân , suốt đường đi anh cứ tìm chuyện nói với cậu nhưng cậu không trả lời. Zậy là hiểu rồi ha, giận chứ gì. Anh không ngừng chửi rủa Khánh Tú , thằng nhóc đùa hơi quá đáng rồi.

Tử Thao và Khánh Tú thôn tính hết tất cả các shop thời trang trong trung tâm mua sắm, nó và hắn thì đến khu vật dụng gia đình xem có cần mua thêm gì không. Năm người kia đi cùng nhau, Lộc Hàm hôm nay không chịu mua quần áo thì đúng là chuyện lạ. Thế Huân cố đẩy cậu vào mấy shop quần áo hàng hiệu mà cậu yêu thích nhưng cậu lại tỏ ra hờ hững không quan tâm. Thế Huân cũng thấy khó chịu phần nào, anh không quen nhìn thấy cậu như thế.

Cùng lúc đó, Khánh Tú tiến đến câu tay Thế Huân cười rất tươi

- Anh à! Dẫn em đi mua trang sức nha!

- Ha... hả??

Anh chưa kịp phản ứng thì đã bị Khánh Tú lôi đi xềnh xệch, anh ngoái đầu lại thấy Lộc Hàm đang rất bực mình. Lần này thì anh chết chắc rồi. Lộc Hàm đứng đó lầm bầm chửi rủa

- Tên Thế Huân đáng ghét! Sao không chịu năn nỉ mình đi chứ?

Về phần bốn người kia thì tiến đến khu vực trang sức. Tử Thao và Khánh Tú tha hồ mà lựa. Diệc Phàm nhìn Thế Huân rồi lắc đầu, hai anh em sẽ sớm phá sản mất. Diệc Phàm huých tay Thế Huân

- Anh bỏ ông Lộc Hàm đâu rồi?

- Ấy chết! Cậu ấy đi đâu rồi? - Thế Huân ngó nghiêng nhìn xung quanh.

Diệc Phàm cười cười, lên giọng trêu chọc

- Xem chừng tình hình là ông Hàm thích anh rồi đó!

Thế Huân ậm ờ, anh cũng cảm thấy dường như bản thân nảy sinh tình cảm với "cậu chủ" thì phải. Cũng tại cái thằng Khánh Tú trời đánh mà ra cả, suốt bao nhiêu năm cũng không bỏ cái tính nghịch ngợm. Vừa gây xong tội lỗi tày trời mà bây giờ mua sắm cười tít cả mắt.

- Em thử bộ này đi Khánh Tú ! Cái này cũng đẹp nữa nè! - Diệc Phàm đưa cho Khánh Tú hai sợi dây chuyền ruby.

Khánh Tú ngắm nghía một hồi rồi quay sang Thế Huân

- Anh xem hai cái này em đeo cái nào thì đẹp?

- Em đeo khẩu trang là đẹp nhất!

Khánh Tú đập vào vai Thế Huân một cái rồi bảo

- Anh nói với em thế hả? Tin em nói với anh đó là em đã có thai với anh hay không?

Thế Huân vội bịt miệng Khánh Tú lại rồi nhìn xung quanh kiểu như sợ Lộc Hàm sẽ nghe thấy. Anh nhăn nhó khổ sở

- Ừ thì em đẹp nên em đeo cái gì cũng đẹp, được chưa? Khổ em quá!

- Thế em lấy cả hai cái này luôn nhé! Đưa thẻ tín dụng đây!

Anh đưa cho cậu cái thẻ của mình, xem ra anh sắp sửa trở thành ăn mày rồi thì phải. Đúng là khổ sở thật!

Về phần nó và hắn đang dạo khu vật dụng gia đình, nó thấy mấy cái nôi em bé dễ thương quá nên cứ đứng nhìn mãi. Hắn cười rồi bảo

- Em muốn mua mấy cái nào?

Nó nói hắn vớ vẩn rồi bỏ đi. Tuy thế nhưng nó lại nở nụ cười nhẹ không để hắn kịp nhìn thấy. Nó cũng muốn có một baby nhưng không phải là bây giờ, với lại có nên "hợp tác" cùng hắn không thì để nó suy nghĩ kĩ đã.

May mắn hay xui xẻo?

................................................

Nó và hắn đến trường từ sớm, Khánh Tú thức dậy không thấy ai thì cũng tự biết. Sau khi đã "giải quyết" mớ thức ăn trong tủ lạnh nhà nó thì cậu nằm dài trên sôfa xem tivi. Chuyển kênh liên tục vì không có gì để coi, cậu ngáp dài ngáp ngắn vì chán.

Nhìn tới nhìn lui trong nhà có một mình, làm gì đây ta?

Hay là cho nổ thử mấy quả bom vừa chế tạo xong?

Không được! Thế thì hai vợ chồng em họ sẽ đuổi ra khỏi nhà mất.

Đốt pháo thì sao nhỉ?

Tiếng nổ sẽ rất vui tai, bụi bay mịt trời luôn.

Mà thôi! Ô nhiễm môi trường quá!

Hay là kiếm cái gì đó đập cho banh rồi ngồi sửa lại?

Uầy... nếu sửa không được thì chắc "em dâu" sẽ vặn họng cho coi.

Rốt cuộc là làm sao cho hết chán đây ta???

Sau một hồi suy nghĩ với mọi tư thế, Khánh Tú quyết định đi đến khu mua sắm hôm bữa vì cậu vẫn còn nhớ đường. Cậu vội chạy lên phòng thay quần áo. Là một cái áo mỏng màu hồng, bên ngoài là chiếc áo khoát da rất đẹp. Chân cậu đi bốt cổ lông trông rất đáng yêu. Cậu nhóc hí hửng khóa cổng lại rồi lái chiếc xe của hắn đi. Chiếc siêu xe nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.

*Trung tâm mua sắm Hắc Long

Hai tay với mấy chục túi đồ, Khánh Tú thích thú đi vòng quanh để mua tiếp. Cũng may là chôm được cái thẻ tín dụng của hắn, thế thì sẽ tiết kiệm được cho bản thân. Cậu khoái chí cười tươi và nghĩ mình quá thông minh.

Trời quá trưa, Khánh Tú mệt rã rời ngồi nghỉ mệt ở căn tin. Vừa nghịch ly nước trái cây vừa ngắm mấy túi đồ dưới chân. Hôm nay bao nhiêu chắc đủ rồi nhỉ? Bỗng cái bụng của cậu réo lên, chắc sáng giờ chưa bổ sung năng lượng ấy mà. Từ xa có một anh nhân viên đẹp trai tiến tới trước mặt cậu

- Chào cậu!

- À hả? Chào anh! - Khánh Tú hơi bất ngờ.

Anh nhân viên cười tươi

- Chúc mừng cậu! Cậu là khách hàng thứ 100 trong ngày hôm nay, đây là phần thưởng mà cửa hàng dành cho vị khách may mắn. - Anh nhân viên đặt lên bàn một cái vé gì đấy.

Khánh Tú trợn tròn mắt

- Trúng... trúng thưởng ạ?

- Dạ vâng! - anh nhân viên gật đầu.

Sau khi anh ta rời đi, Khánh Tú nhà ta mới lật đật cầm cái vé lên xem. Oa! Là vé mời đến buổi tiệc buffe tại một khách sạn sang trọng trong thành phố. Oa! Sao số may mắn thế này. Khánh Tú hai mắt sáng rỡ quơ vội mấy túi đồ chạy xuống chỗ để xe.

- Buffe hải sản ơi! Hãy đợi ta! Ta tới đây! - vừa chạy vừa lẩm nhẩm như một thằng điên.

Chiếc xe theo bản đồ được in trên tấm vé cuối cùng cũng tới nơi. Trước mặt Khánh Tú là một cái khách sạn kiêm luôn nhà hàng kiêm luôn quán bar bự kinh khủng khiếp. Cao hơn 50 tầng chứ chẳng chơi. Dùng bữa trưa ở đây thì hết ý nhá.

Cậu lái chiếc xe đi đỗ rồi bước vào thang máy lên tầng 40. Khách sạn CN Night thuộc sở hữu của tập đoàn họ Kim. Tập đoàn này cũng có quy mô khá lớn đồng thời là đối tác làm ăn với Hắc Long đã lâu năm. Căn phòng có để tấm biển "Tiệc Buffe hải sản" hiện ra trước mắt Khánh Tú . Cậu liếm mép cười thích thú

- Bụp xong thì phê! Haha....

Sau khi hai bảo vệ xem vé, cậu được bước vào bên trong. Cũng không đông người lắm, toàn là dân thượng lưu không cơ đấy. Khánh Tú lấy dĩa rồi bắt đầu chọn thức ăn. Cậu lấy vài con hào sống, một ít tôm hùm và một ít hải sâm cho vào dĩa. Mấy anh chàng công tử cứ đứng nhìn cậu mãi, hai anh chàng lịch lãm đứng cạnh nhau thì thầm

- Cậu thấy cậu ấy chứ? Xinh quá!

Anh kia gật gù

- Đúng thế! Ra dáng một công tử sành điệu và quý phái!

- Nhìn cậu ta trông rất quen, mình không nhớ là đã gặp ở đâu rồi.

Trên báo chứ đâu, mấy vụ phá trường khủng bố thầy cô đấy mà. Hai anh nhìn theo Khánh Tú cho đến khi cậu ngồi xuống một cái bàn và bắt đầu dùng bữa. Anh này huých vai anh kia

- Đến làm quen không?

- Sẵn sàng thôi!

Mặc dù than đói nhưng Khánh Tú đã quen với tôn nghiêm của một cậu chủ từ nhỏ. Cậu từ tốn cho thức ăn vào miệng và thưởng thức mùi vị của chúng. Bữa ăn của cậu không hề có một tiếng động nhỏ nào (hay ghê chưa?). Hai anh bước đên gần cậu, người hơi cúi xuống

- Hân hạnh được làm quen với cậu!

Khánh Tú ngước lên, đang ăn mà thằng cha nào phá đám thế không biết? Nghĩ là nghĩ vậy nhưng vừa nhìn thấy hai cái bản mặt phải nói đẹp dã man thì cậu lại nở nụ cười chết người. Khánh Tú đứng lên cúi đầu chào nhẹ

- Chào hai anh!

Cả hai nhìn nhau hài lòng, không những đẹp mà còn lịch sự. Ba người bắt đầu ngồi xuống trò chuyện. Tuy ngoài mặt cười nói vui vẻ nhưng trong bụng cậu thì lại rủa thầm

"Mẹ kiếp! Hai thằng này ở đâu chui ra không biết? Mất cả bữa bụp - phê của bổn công tử. Nói gì nói lẹ đi rồi biến khỏi mắt ta, không thì ta bụp vào mặt cho mà phê nhá!"

Khánh Tú cười cười rồi cầm ly nước cam lên uống một hơi dài. Bỗng tiếng của một người đàn ông vang lên, theo sau đó là một đoàn người tiến vào phía cửa.

- Chào Đô chủ tịch! Lâu quá ta không gặp nhau.

- Ồ chào Kim chủ tịch! - một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Phụt"

- Khụ.... khụ....

Ngụm nước cam trong miệng Khánh Tú văng vào mặt anh bạn đối diện không thương tiếc. Cậu bị sặc ho bán sống bán chết. Cậu lấy cái túi xách che mặt mình lại rồi đưa hai con mắt ra nhìn về phía đám đông vừa tiến vào.

Người đàn ông trẻ nhất chỗ đó, phong độ nhất chỗ đó, người có tên là Đô chủ tịch chẳng... chẳng .... phải là người ba đang "truy lùng" cậu sao? Tại sao ông lại có mặt tại cái chỗ này hở trời? Thôi tiêu đời cậu rồi, Khánh Tú chỉ lo cho mình mà không thèm đoái hoài gì đến bốn con mắt đang mở trân trân ra nhìn cậu. Hình tượng công tử đài cát đã bị sụp đổ trong phút chốc.

Khánh Tú hoang mang, nhỡ ba phát hiện ra mình thì coi như toi. Phải tẩu thoát đi rồi tính gì tính. Nghĩ là làm, cậu nấp sau lưng cô phục vụ vừa đi ra định chạy theo lối cửa. Ai ngờ một trong hai anh chàng lúc nãy lên tiếng

- Công tử! Cô cậu có thể để lại số điện thoại cho tôi không?

- ĐỂ CÁI ĐẦU NHÀ NGƯƠI! BIẾN ĐI CHO KHUẤT MẮT TA! - Khánh Tú bực bội quát lại. (thiệt tình ông này đang trốn mà không biết kiềm chế gì cả).

Ai ngờ cái giọng "quát" mấy nghìn độ rít-te của cậu khiến cả nhà hàng chú ý. Trong số đó có một người nhận ra cậu và hét lên

- KHÁNH TÚ ! KHÁNH TÚ CON ĐỨNG YÊN ĐÓ! - còn ai ngoài Đô chủ tịch của chúng ta.

Cậu co giò bỏ chạy thục mạng, bây giờ chỉ có chạy mới mong sống sót thôi. Đô chủ tịch đứng phắt dậy ra lệnh cho đám vệ sĩ đứng gần đấy

- Mau bắt cậu chủ lại! Không được để nó chạy thoát!

- Dạ vâng.

Mười mấy tên vệ sẽ đuổi theo cậu. Khánh Tú hất mấy đống chén dĩa, xô ngã đống bàn ghế xuống đất để ngán đường bọn chúng. Nhà hàng trong phút chốc thành một cái bãi rác bừa bộn và rất chi là lộn xộn.

"Ầm.... xoảng..... ầm"

Kim chủ tịch một phen bất ngờ, ông toát cả mồ hôi hột

- Đô... Đô chủ tịch! Chuyện này là sao?

Ba của Khánh Tú cười khổ

- Xin lỗi ông! Mọi tổn thất tôi sẽ đền bù thỏa đáng!

Về phần Khánh Tú thì vận hết nội công để chạy, vận tốc đã lên đến 500 cây chuối/giờ. Mấy người khách lẫn nhân viên đang đi trên hành lang đều phải né hết vào lề vì sợ "xe căng hải tông". Vừa né xong Khánh Tú thì đám vệ sĩ lại chạy đến, chúng vừa chạy vừa hét í ới vang vọng cả một khu vực. Cậu bấm nút thang máy, cả người sốt ruột không khỏi nhảy tưng tưng lên

- Mở ra.... mở ra nhanh lên! Nhanh lên trời ơi!

Hai tay cậu nhấn hai bên không ngừng, thế mà cái thang máy chết tiệt lại không chịu mở. Cậu cởi đôi giày cao gót ra nhắm đến chỗ cửa thoát hiểm. Bọn chúng đã đuổi sát đít rồi, không còn thời gian nữa.

"Lên hay xuống đây? Chạy lên hay chạy xuống bây giờ??/?"

Trán cô đầy mồ hôi, mớ hải sản lúc nãy bây giờ chắc tiêu hóa hết rồi. Bỗng cái đầu của cậu sáng trưng lên. Nghĩ ra rồi!

Mấy tên vệ sĩ mất dấu cậu ở thang máy, tên chỉ huy phân công

- Hai người dùng thang máy đi lên, hay người dùng thang máy đi xuống!

- Dạ rõ! - bốn tên đồng thanh rồi thi hành.

- Còn ba người theo tôi đi kiểm tra cửa thoát hiểm! Nhanh lên!

- Dạ rõ!

Chỗ cửa thoát hiểm cầu thang đi xuống có chiếc giày cao gót của Khánh Tú nằm lăn lóc. Tên vệ sĩ tiến tới nhặt lấy rồi bảo

- Hình như cậu chủ chạy xuống tầng dưới! Ta mau đuổi theo thôi!

- Khoan!

Tiếng tên chỉ huy ngăn lại, anh ta cầm lấy chiếc giày rồi bảo

- Có thể là cậu ấy định đánh lạc hướng chúng ta! Quăng chiếc giày ở đấy để chúng ta nghĩ là cậu ấy chạy xuống nhưng thực ra là cậu ấy chạy lên.

Khánh Tú giật điếng người sau cánh cửa tầng trên, tên này nhìn mặt đần độn vậy chứ cũng thông minh phết. Anh ta tiếp tục ra lệnh

- Hai cậu chạy xuống dưới kiểm tra! Tôi và cậu này sẽ lên trên để tìm kiếm!

- Dạ rõ!

"Thôi tiêu rồi!" Khánh Tú lại co giò bỏ chạy, phải trốn nhanh lên. Nếu để bị bắt thì nguy lắm. Nhưng mà trốn ở đâu đây? Sao xung quang đây toàn là phòng không thế này, sao không có cái kẹt nào cho cậu chui vào hết vậy?

"Tiếng bước chân của họ ngày càng gần, chỉ cần cánh cửa thoát hiểm mở ra họ sẽ tóm được mình ngay. Trời ơi! Làm sao đây? What should i do? Na ottoke?"

Tội nghiệp ghê? Sợ quá loạn ngôn ngữ luôn rồi! Bỗng cậu nhìn thấy cái phòng có cánh cửa lớn trong góc. Cậu chạy đến đập cửa

- Mở ra! Mở ra nhanh lên! Mở cửa! Mở cửa!

Cánh cửa bật mở, cậu chưa kịp nhìn mặt người đối diện thì đã ập vào phòng người ta. Cả hai té phịch xuống đất, Khánh Tú quơ vội đóng cánh cửa lại đồng thời là lúc cánh cửa thoát hiểm vừa mở ra. Hú hồn! Tuy là đang ngồi trên người của người khác nhưng Khánh Tú vẫn rất "hồn nhiên" áp tai vào cửa nghe ngóng.

- Không thấy cậu chủ đâu cả thưa chỉ huy!

- Bên này cũng không! Ta lên tầng trên thôi!

Tiếng bước chân của họ ngày càng xa và cuối cùng là im bặt. Khánh Tú vừa đưa tay gạt mồ hôi trên trán vừa thở phào nhẹ nhõm

- Phù... Tưởng là tiêu đời rồi chứ!

Cậu không hề ngó ngàng đến tên con trai đang nằm dưới đất và bị cô ngồi trên người, cậu ta căng mắt ra nhìn thằng nhỏ "Người Hỏa Tinh" trước mặt. Sao trên đời lại có hạng con người vô duyên, mất nết như thế chứ? Xông vào phòng con trai, ngồi trên người con trai, lẩm bẩm một mình từ nãy đến giờ mà không thèm nói một câu xin lỗi là sao? Cậu ta quát lên

- Cậu leo xuống khỏi người tôi ngay!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro