11.
Trận mưa rào đầu mùa hạ đã kéo dài được nửa tiếng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ ngừng. Mưa ào ào như trút, những giọt nước lớn thi nhau đổ xuống, dày đặc đến nỗi khiến mọi thứ xung quanh như chìm vào màn mưa trắng xóa. Từng tiếng lộp độp mạnh mẽ đánh xuống tán ô đen tuyền, nuốt chửng đi những thứ tạp âm khác, để lại bên tai Phác Xán Liệt giờ khắc này chỉ còn là những thanh âm nặng nề nhuốm màu đau thương.
Dưới tán ô rộng lớn, Phác Xán Liệt ăn vận một thân âu phục đen cao cấp, mái tóc ngắn màu đen cũng được chải chuốt gọn gàng, vuốt ngược ra đằng sau giúp cho gương mặt anh tuấn được tăng thêm mấy phần khí chất. Hắn một mình đứng giữa màn mưa lạnh lẽo, im lặng ngắm nhìn tấm bia mộ trước mặt.
Thời tiết ngày hôm nay, tệ hệt như tâm trạng của Phác Xán Liệt lúc này vậy. Bầu trời u ám vẩn đục, cũng tựa như đáy lòng đã bị nhấn chìm bởi một màu đen u tối của hắn.
"Bá Hiền, em mới chỉ rời đi có một năm, vậy mà tôi lại cứ có cảm giác như mình đã phải trải qua một thế kỷ không có em vậy. Thời gian cứ trôi qua lâu như vậy, đến lúc nào tôi mới có thể được gặp lại em đây?"
Đôi môi đầy đặn của Phác Xán Liệt tái nhợt đi vì cái lạnh của nước mưa, lúc gọi lên cái tên được khắc trên bia mộ, thanh âm trầm thấp của hắn liền không tránh khỏi run rẩy.
Cũng chẳng rõ là bởi vì cơn mưa lạnh lẽo, hay bởi vì nỗi nhớ đã khiến cho cảm xúc trào dâng.
"Nói không được phép rời đi là em, hứa sẽ ở bên nhau trọn đời cũng là em, nhưng em thử nhìn lại xem, rốt cuộc thì là ai đã thất hứa, là ai đang rời bỏ ai mà đi đây?"
Âm giọng đầy uy nghiêm đứng trên hàng vạn người lúc này đây lại lộ rõ sự nghẹn ngào cùng yếu ớt. Phác Xán Liệt đứng trước bia mộ không ngừng lên tiếng nỉ non, nhỏ giọng trách cứ với cái người trong ảnh vì đã bỏ đi để lại mình hắn trong nỗi thống khổ cùng tuyệt vọng.
"Cười cười cười, em giỏi nhất là cười có đúng không? Tôi đã đau khổ như vậy rồi, tại sao em vẫn còn cười được chứ..."
Mới đầu là cao giọng, nhưng lời phía sau Phác Xán Liệt lại nói rất nhỏ. Tựa như một đứa trẻ đang cầu xin một thứ gì đó từ người lớn, nhưng lại sợ bản thân yêu cầu quá nhiều, vậy nên không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng tự đòi hỏi cho mình nghe. Lông mi Phác Xán Liệt run nhẹ, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ dần trở nên ậng nước, tay trái của hắn khẽ nhấc, cầm lên một thứ chẳng hề ăn khớp chút nào với bộ âu phục cùng quang cảnh nơi đây.
Một bó Juliet Rose nhanh chóng được đặt trước bia mộ. Đây là loài hoa Biên Bá Hiền thích nhất trên đời này, bởi vì đó là món quà đầu tiên mà Phác Xán Liệt tặng cho cậu. Không uổng cho cái danh "hoa hồng triệu đô", loài hoa này không chỉ đẹp, mà cũng cực kì khó kiếm. Nếu muốn có được, bắt buộc phải đặt trước một khoảng thời gian dài. Biên Bá Hiền am hiểu về các loài hoa, vậy nên cũng hiểu rõ tâm ý của Phác Xán Liệt khi chuẩn bị món quà này cho mình. Cho nên lần đầu tiên nhận được nó cậu đã rất hạnh phúc, hưng phấn đến nỗi lập tức nhào vào lòng hắn rồi không ngừng nói lời yêu thích.
Bó hoa hồng bắt mắt lặng lẽ nằm trên gạch hoa màu xám, giấy gói vàng nhạt sang trọng bảo bọc hàng chục bông hồng xinh xắn đang đua nhau khoe sắc. Loài hoa này thật sự là rất hấp dẫn, nhưng đối với Phác Xán Liệt, sự xinh đẹp đó lại chẳng bằng một phần mười của nụ cười rạng rỡ trên bức ảnh đen trắng trước mặt.
Chiếc ô trên tay nhanh chóng rơi xuống đất, thân hình to lớn của Phác Xán Liệt cũng lập tức đổ rạp xuống trước bia mộ. Chẳng cần bận tâm đến việc bản thân lúc này đang bị nước mưa thấm ướt, hắn đưa tay khẽ chạm vào gương mặt trên bức ảnh, nhỏ giọng nỉ non.
"Bá Hiền, tôi đã mua Juliet Rose em thích rồi, tại sao em vẫn còn chưa chạy đến ôm tôi vậy?..."
...
Chiếc xe thể thao đắt tiền chậm rãi lăn bánh trên đường lớn, lặng lẽ hòa mình vào làn mưa trắng xóa. Phác Xán Liệt một mình lái xe đến một nhà hàng sang trọng nằm giữa lòng thành phố. Đến nơi, hắn mở cửa xe bước xuống, bước vài bước lên bậc thang liền dừng lại, xoay người nhìn về chiếc xe của mình. Đây là nơi đã giúp cho hắn có cơ hội được gặp Biên Bá Hiền. Phác Xán Liệt cứ ngây người đứng đó, im lặng ngắm nhìn hàng ghế sau thông qua cánh cửa xe vẫn chưa được khép lại, tựa như đang nhớ về một thứ gì đó, mà cũng lại tựa như đang muốn tìm kiếm hình bóng một ai.
Cho đến khi nhân viên nhà hàng gọi đến câu thứ ba, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ, tiện tay đưa chìa khóa cho người nọ đi đỗ xe.
Phác Xán Liệt chọn một chỗ trống cạnh cửa sổ ngồi xuống, hắn qua loa gọi vài món đơn giản coi như là để lấp đầy bụng, sau đó liền trầm ngâm ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ.
"Sao lại giận dỗi nữa rồi? Không phải em thích ăn kem dâu nhất sao? Anh đi mua về cho bé rồi này, anh đút cho em ăn nhé? Há miệng ra nào, a~"
Giọng điệu ngọt ngào có chút sến súa từ phía bàn đối diện nhanh chóng truyền vào tai, thành công thu hút sự chú ý của Phác Xán Liệt. Hắn dời tầm mắt khỏi khung cửa sổ, nghiêng đầu dõi mắt đến nơi phát ra âm thanh. Đối diện với hắn lúc này là một cặp tình nhân đồng tính. Hắn thấy người đàn ông cao lớn hơn đang cầm một hộp kem trên tay, tay còn lại thì xúc một muỗng đưa đến bên miệng người nọ, không ngừng lấy lòng tỏ ý muốn cậu nguôi giận. Còn cậu trai nhỏ bé kia ban đầu tuy có chút giận dỗi, nhưng sau khi được dỗ dành liền lập tức cong mắt cười, ngoan ngoãn há miệng để đối phương đút cho ăn. Sau đó còn chủ động ôm lấy người yêu, không ngừng cọ cọ vào ngực gã ra vẻ làm nũng.
Trái tim bất chợt nhói đau, bàn tay đang đặt trên bàn của Phác Xán Liệt cũng cứng lại, siết chặt lấy chiếc ly thủy tinh trong suốt.
Hắn... cũng đã từng có khoảng thời gian hạnh phúc như thế.
Phác Xán Liệt còn nhớ, lúc đó là khoảng một tháng sau khi bọn họ xác nhận quan hệ, và đó cũng là lần đầu tiên mà Biên Bá Hiền giận dỗi với hắn.
Vào một hôm Phác Xán Liệt có tiệc rượu xã giao muộn nên không thể đến tìm Biên Bá Hiền, chỉ có thể gọi điện nhắc nhở cậu đừng chờ hắn, biểu diễn xong hãy mau chóng lên phòng nghỉ ngơi đảm bảo sức khỏe. Biên Bá Hiền nghe hắn nói vậy tuy rằng có chút mất mát nhưng cũng không tiện thể hiện ra ngoài. Kể từ khi quen nhau, Biên Bá Hiền biết Phác Xán Liệt đã bỏ ra rất nhiều thời gian vì mình, vậy nên cậu không muốn hắn phải lỡ dở công việc vì mình nữa. Cậu ngoan ngoãn đáp ứng với hắn đi lên phòng nghỉ thay đồ rồi nhanh chóng làm ổ trên giường.
Nhưng xoay qua xoay lại vài lần, Biên Bá Hiền vẫn không tài nào chợp mắt nổi. Có lẽ là bởi vì hôm nay chưa được gặp Phác Xán Liệt, cho nên tâm trạng của cậu không được thoải mái cho lắm. Muốn đi vào giấc ngủ ngon, e rằng rất khó.
Nhớ đến những gì Phác Xán Liệt đã từng kể cho mình nghe về công việc của hắn, Biên Bá Hiền liền đưa tay tính toán giờ giấc, giờ này có lẽ Phác Xán Liệt cũng đã bị chuốc rượu đến mức đứng không vững, chuẩn bị rời khỏi tiệc rượu rồi. Nghĩ đến việc gương mặt anh tuấn ấy có thể bị men rượu làm cho đỏ bừng, tạo thành một bộ dạng say rượu không tỉnh táo đến mức ăn nói lộn xộn, trong lòng Biên Bá Hiền bỗng dưng lại cảm thấy cực kì hưng phấn.
Chạy ra đường lớn bắt một chiếc taxi, Biên Bá Hiền nhanh chóng nói địa chỉ nhà Phác Xán Liệt cho tài xế.
Nhà Phác Xán Liệt cách khá xa Delight, Biên Bá Hiền ngồi trên xe không ngừng nhìn bản đồ hướng dẫn, nôn nóng muốn mau chóng được gặp Phác Xán Liệt. Nghĩ đến việc hôm nào hắn cũng ở bên mình đến đêm muộn rồi sau đó phải lái xe một chặng đường dài để về nhà, khóe môi Biên Bá Hiền liền vô thức giương lên. Cậu cô đơn suốt bao nhiêu năm, hưởng ứng sự yêu thích của vô vàn người, vẫn luôn cứ nghĩ một mình như vậy là vô cùng tốt, nhưng đến khi Phác Xán Liệt bước vào cuộc sống của cậu, thì suy nghĩ ấy liền thay đổi.
Có người ở bên nguyện ý yêu thương chăm sóc bạn, làm gì có ai mà lại không muốn cơ chứ.
Trả tiền cho bác tài, Biên Bá Hiền rất vui vẻ nói cảm ơn với bác, sau đó liền tung tăng nhảy chân sáo tiến vào khu chung cư. Bản thân Biên Bá Hiền giờ khắc này đang vô cùng cao hứng, bởi vì cậu sắp được nhào vào vòng tay người mình yêu.
Nhưng cho đến khi bước vào sảnh lớn, nụ cười trên môi Biên Bá Hiền liền lập biến mất. Cậu hơi híp mặt lại ra chiều đa nghi, chậm rãi tiến đến gần hai bóng dáng đang đứng chờ thang máy.
Đến gần hơn một chút, khi khoảng cách giữa cả ba chỉ còn lại chừng ba bước chân, Biên Bá Hiền liền lập tức chạy nhanh đến, kéo mạnh cái người cao lớn đang tựa trên vai người còn lại, khoác cánh tay hắn lên vai mình.
Người kia vô cùng ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của Biên Bá Hiền, anh ta thoáng giật mình, sau đó liền khó hiểu nhìn cậu.
"Cậu là ai?"
"Thế còn anh là ai?"
Biên Bá Hiền không trả lời, chỉ nhíu mày hỏi ngược lại, âm giọng mềm mại thường ngày lúc này bỗng dưng lại được nâng cao.
"Tôi là đối tác của Xán Liệt."
"Đối tác?" Đầu mày Biên Bá Hiền càng nhíu chặt hơn, "Tôi không phải người làm kinh doanh, nhưng theo hiểu biết, thì đối tác sẽ không nhất thiết phải gọi tên nhau thân mật như vậy đâu nhỉ?"
Người kia nghe vậy thoáng nở nụ cười, "Nói là đối tác, nhưng mối quan hệ của chúng tôi vô cùng thân thiết."
Giọng điệu cùng câu nói vừa rồi đối với Biên Bá Hiền cực kì chói tai. Một người bình thường luôn ôn hòa với người lạ như cậu lúc này lại trở nên cực kì xấu tính, không hề muốn cho đối phương một sắc mặt tốt. Biên Bá Hiền không muốn đứng ở đây đối mặt với người nọ, không lên tiếng đáp lời, lập tức xoay người muốn đưa Phác Xán Liệt vào thang máy.
Người kia liền vội vàng đưa tay giữ lấy cánh tay Phác Xán Liệt, "Khoan đã, tôi còn chưa biết cậu là ai, cậu muốn đưa Xán Liệt đi đâu?"
Ánh mắt Biên Bá Hiền chỉ một mực nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt cánh tay Phác Xán Liệt, cách gọi tên thân mật này của người kia khiến cho bản thân cậu cảm thấy cực kì không thoải mái. Cậu hất mạnh tay người kia ra, đối mắt với anh, thẳng thừng lên giọng, "Phác Xán Liệt là bạn trai tôi, phiền anh tự trọng."
Nói xong, nhân lúc người kia còn đang ngơ ngác vì câu nói vừa rồi liền kéo Phác Xán Liệt vào thang máy, đưa tay bấm lên tầng 14.
Tiến vào phòng khách, Biên Bá Hiền nhanh chóng ném Phác Xán Liệt lên ghế sô pha. Vừa tìm được vị trí mềm mại, Phác Xán Liệt liền lập tức mỉm cười thỏa mãn, tiện tay đưa lên rút cà vạt ra, mở vài cúc áo cho thoải mái.
Nhìn bộ dáng tùy tiện của hắn, hai mắt Biên Bá Hiền liền lập tức bùng lên lửa giận. Nếu hôm nay cậu không đến, với bộ dạng hiện tại, Phác Xán Liệt có xảy ra chuyện gì đó với người đàn ông vừa rồi cũng không hề lạ. Bởi vì, hiện tại hắn đang trong trạng thái không tỉnh táo, còn người vừa nãy... nhìn vào ánh mắt, cậu liền có thể hiểu được là anh ta có ý với Phác Xán Liệt.
Việc Phác Xán Liệt đi xã giao bàn công chuyện, Biên Bá Hiền sẽ không cấm, hắn tôn trọng cậu, vậy nên cậu cũng sẽ dành sự tôn trọng cho hắn. Nhưng say rượu không để trợ lý đưa về mà lại để một người có ý với mình đưa về tận nhà trong khi đã có bạn trai thế này, nếu nói cậu không tức giận thì chính là nói dối.
Có lẽ được mọi người ca tụng quá lâu, nên Biên Bá Hiền đã tạm thời quên mất một điều rằng người đàn ông của mình là một người vô cùng hoàn hảo - luôn luôn là đối tượng yêu thích của rất nhiều người.
Một cỗ khó chịu lập tức trào dâng trong lòng, Biên Bá Hiền im lặng ngồi nhìn Phác Xán Liệt một lúc, cuối cùng đành thở dài đưa hắn vào phòng ngủ. Cả một đêm đó, Biên Bá Hiền thức trắng đêm để chăm sóc cho Phác Xán Liệt, hết thay quần áo giúp hắn, rồi lau người, sau đó là miệt mài thu dọn bãi nôn. Đến khi người kia rốt cuộc cũng chịu yên ổn, cậu mới có thể yên tâm mà chui vào lòng hắn, nhắm mắt chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau Phác Xán Liệt tỉnh dậy nhìn thấy Biên Bá Hiền trong vòng tay mình thì vô cùng bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó liền cảm thấy hạnh phúc tột cùng. Hắn ôm chặt người trong lòng hơn, vừa muốn hôn nhẹ lên trán cậu, Biên Bá Hiền đã lập tức tỉnh dậy, trực tiếp rời giường, sau đó im lặng rời đi trước hàng vạn câu hỏi "làm sao vậy" của Phác Xán Liệt.
Những ngày liên tiếp, Biên Bá Hiền một mực không để ý đến Phác Xán Liệt khiến hắn lo lắng sốt ruột muốn chết. Sau một hồi tâm sự cùng trợ lý, nghe y nói tối hôm đó là đối tác đưa hắn về, Phác Xán Liệt lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Nhanh chóng đi mua một hộp kem dâu cực lớn theo sở thích của người nọ, Phác Xán Liệt cho nhân viên tan tầm sớm, sau đó liền vui vẻ lái xe đến Delight. Ngày đó hắn cũng giống như cặp đôi trước mắt này, không ngừng dùng giọng điệu lấy lòng để dỗ dành khiến Biên Bá Hiền nguôi giận. Sau một hồi nài nỉ, cuối cùng cậu cũng chịu ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, ngồi yên để hắn đút kem cho ăn.
Tiếp đó, theo từng lời dẫn dụ của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền liền vô thức nói ra nỗi lòng mình. Nào là cậu lo lắng cho sức khỏe của hắn, nào là cậu không thích người khác gọi tên hắn thân mật như vậy, rồi đến việc cũng không thích người khác được phép bước chân vào nhà hắn.
Phác Xán Liệt nghe xong liền nhoẻn miệng cười, cúi đầu xuống hôn nhẹ vành tai cậu, nhẹ giọng thủ thỉ, "Bảo bối, em đang ghen có phải không?"
Vành tai Biên Bá Hiền nháy mắt liền đỏ lên, cậu giật mình quay người lại, đối diện với đôi mắt hoa đào tràn ngập ý cười kia liền lập tức gật đầu.
"Đúng thế, Phác Xán Liệt, cho là em ích kỷ đi, nhưng mà em muốn anh chỉ được là của em."
Phác Xán Liệt mổ nhẹ lên cánh môi hồng vẫn còn dính chút kem kia, cưng chiều nhìn cậu, "Tôi sợ là tôi sẽ còn ích kỷ hơn em đó. Bá Hiền, dọn đến ở với tôi đi."
Bởi vì quá mức yêu thương đối phương cho nên trước giờ Phác Xán Liệt vẫn luôn cố dằn lại cái tính chiếm hữu chiết tiệt trong lòng mình. Nhưng nhìn biểu cảm đáng yêu của người trước mắt, lòng hắn lại bắt đầu nhộn nhạo không yên, chỉ muốn ngay lập tức được giữ cậu làm của riêng cho bản thân mình.
Đây không phải lần đầu Phác Xán Liệt ngỏ ý muốn Biên Bá Hiền đến ở cùng mình, nhưng những lần trước cậu đều khéo léo từ chối hắn, còn lần này thì lại lập tức đồng ý không hề do dự. Bất ngờ hơn nữa, đó là Biên Bá Hiền còn chủ động rướn người lên tặng cho hắn một nụ hôn.
Phác Xán Liệt cười càng tươi hơn, híp mặt lại vui vẻ đáp lại nụ hôn của người nọ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro