#Chương 25 -- Từng bước tiến về phía em
25.
Lúc Biện Bạch Hiền và Độ Khánh Thù xuống lầu, trời chỉ vừa mới sáng.
Cứ như vậy từ từ bước xuống cầu thang, Độ Khánh Thù cũng đã ngáp đủ bốn lần.
Cái này cũng khó trách, tối hôm qua cậu cùng Bạch Hiền, hai người nói chuyện tới khuya, khó khăn lắm mới chợp mắt, chưa được bao lâu lại phải thức dậy. Ai ngờ được Phác Xán Liệt tự dưng lo lắng cái gì lại đến sớm như thế.
Phác Xán Liệt đứng lặng ở cửa sổ sát đất, nghe được từ trên cầu thang truyền đến một chút động tĩnh, xoay người lại.
Hắn từ trước đến nay ăn mặc luôn trau chuốt, bây giờ cũng là tác phong thường ngày của hắn, gọn gàng ngăn nắp. Lại có duyên gặp phải một buổi sáng sớm sương mù, trên người hắn còn tựa hồ mang theo theo chút sương sớm ẩm ướt. Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi phong trần như vậy, không khỏi khiến cho Biện Bạch Hiền cảm thấy hơi hơi kinh ngạc.
Quả nhiên, Phác Xán Liệt vừa quay đầu lại liền cùng người-đã-một-đêm chưa gặp - Biện Bạch Hiền đối mặt.
Biện Bạch Hiền bình thường thích dậy sớm, mặc dù là ngủ không bao lâu, hiện giờ tinh thần cũng rất tốt, người cũng không giống như Độ Khánh Thù, buồn ngủ đến chảy nước mắt như vậy. Bây giờ lôi kéo tay Khánh Thù đi từng bước, có điểm nôn nóng muốn làm rõ chuyện trước mắt, vừa đi xuống liền như vậy ngẩn ngơ nhìn thấy Phác Xán Liệt ở phía xa xa.
Ngày hôm qua hắn nói muốn tới đón cậu, không ngờ là đến thật, lại còn đến sớm như vậy.
Hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì, ai cũng không bước đến thêm một bước nào, cứ như vậy giằng co ngây ngốc nhìn hồi lâu.
Độ Khánh Thù bất đắc dĩ trở thành bóng đèn, không nói gì nhìn một cặp ngốc nghếch này.
*bóng đèn : phá đám
Theo lý thuyết mà nói, thì Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt, hai người sống chung đã hai năm rồi, ở trong mắt của Độ Khánh Thù, sớm đã bị gán vào nhóm Vợ chồng già. Nhưng mỗi khi thấy bọn họ ở chung một chỗ, không hiểu tại sao lại khiến cho cậu cảm thấy có bầu không khí ngập tràn ngượng ngùng và xấu hổ vây quanh hai người họ.
Không nên nha. . . . . . .
Với lại có quan hệ gì đâu, Độ Khánh Thù cười cười lắc đầu, hai người yêu nhau đời nào lại để cho người ngoài tùy ý hiểu thấu đáo. Lại nói, Phác Xán Liệt này trời sinh tính tình cũng thật tốt đấy chứ.
Nghĩ như vậy, Độ Khánh Thù không khỏi mỉm cười, nội tâm lại oán thầm, không nghĩ tới nhìn Phác Xán Liệt 'già đời' như vậy mà lại là 'tay mơ' trong tình trường, vợ chồng đã hai năm mà lại còn ngượng ngùng cái gì không biết.
Thật đúng là ngoài ý muốn. . . . . . .
Hơi hơi dùng sức, đem Bạch Hiền vẫn đang trố mắt nhẹ nhàng đẩy tới trước, Độ Khánh Thù ồn ào trêu chọc đánh vỡ cục diện bế tắc:
"Phác tổng! Mau kiểm tra! Mau kiểm tra! Người này ở đây về rất hoàn hảo! Không có tổn hao gì đâu! Không thiếu tay cũng không có thiếu chân đâu, anh mau kiểm tra xem!" Nói xong, thậm chí còn cầm tay Biện Bạch Hiền giơ lên, tay còn lại xoa xoa nhéo nhéo mặt Biện Bạch Hiền. Mặc kệ cái lườm mắt của Bạch Hiền, tiếp tục tự nói tiếp.
"Hắc hắc, ta nói Tiểu Bạch Hiền thực quá mức tươi ngon, cũng khó trách mới có một ngày, anh liền khẩn cấp như vậy đến đây đòi người ..."
Độ Khánh Thù ánh mắt đảo quanh, càu nhàu trên chọc, ngáp một cái thật to, quay đầu lại như có như không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Phác Xán Liệt.
Không ngoài ý muốn trông thấy vẻ mặt quẫn bách muốn nói lại thôi, lại còn làm ra vẻ nghiêm túc của đối phương, Độ Khánh Thù tâm tình liền tốt, ngay cả bực dọc bị quấy rấy mộng đẹp vừa rồi cũng hóa thành hư không.
Không phải Độ Khánh Thù cố tình trêu chọc bọn họ, chỉ muốn thử thách vẻ nghiêm túc của Phác Xán Liệt một phen, ai ngờ được mới nói có một câu, Biện Bạch Hiền liền đỏ mặt. Biện Bạch Hiền vội kéo kéo tay áo của Khánh Thù, phòng dối phương lại tiếp tục nói mấy câu không đâu.
Phác Xán Liệt tối hôm qua làm sao có thể ngủ ngon được, lúc trước mặt dù Biện Bạch Hiền và hắn không có ngủ chung một phòng, hắn cũng thường xuyên không ở nhà, nhưng không biết được là từ lúc nào, Phác Xán Liệt đối với nhận thức "Trong nhà có một Biện Bạch Hiền" đã muốn khắc sâu vào tâm can. Tối hôm qua có người rời đi, người nào đó cũng tại nơi này lăn lăn lộn lộn không thể ngủ được.
Phác Xán Liệt là loại người nói là làm, với lại, trong lòng cứ luôn mong đợi được đi gặp Biện Bạch Hiền, chi bằng liền dứt khoát lái xe lại đây cho rồi. Dù sao ngày hôm qua đã cùng Biện Bạch Hiền hẹn đến đón, thật cũng chưa nói rõ mấy giờ.
Thẳng đến khi ô tô dừng lại trước cửa nhà Độ Khánh Thù, lúc vội vàng xuống xe mới nhớ lại, nâng cổ tay lên liếc mắt một cái, mới phát hiện cư nhiên chỉ vừa mới sáu giờ hơn.
Biết chính mình canh giờ có hơi sớm, cũng liệu được Độ Khánh Thù tinh ranh kia sẽ không bỏ cơ hội trêu chọc hiếm có này. Cho nên Phác Xán Liệt lúc đứng ở cửa chờ đợi, trong lòng đã sớm chuẩn bị, bất quá lúc này bị Độ Khánh Thù gặn hỏi, Phác Xán Liệt vẫn là có chút mất tự nhiên.
"Tôi hôm nay rãnh rỗi, muốn mang Bạch Hiền đi xem ông nội ..." Nhưng lời này lúc vừa lên đến cửa miệng, ngay cả chính Phác Xán Liệt cũng cảm thấy có chút chột dạ.
"Cho nên ...... Liền sớm chút ....."
Độ Khánh Thù trừng to mắt, nghiêng đầu xem Phác Xán Liệt, rõ ràng là không thèm tin lí do trốn tránh kia của hắn.
Phác Xán Liệt bị cậu nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, cuống quýt tránh đi ánh mắt, ho khan một tiếng,
"Khụ. . . . . Cái kia. . . . . . Bạch Hiền, em sửa soạn xong hết rồi sao? Sửa soạn xong rồi thì chúng ta xuất phát đi?" Một câu dời đi đề tài, một Phác Xán Liệt xưa nay chưa từng có ngại ngùng nhìn Bạch Hiền bên cạnh Khánh Thù. Cái vẻ mặt này của hắn thật sự làm Biện Bạch Hiền cảm thấy thích thú.
Biện Bạch Hiền chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như trẻ con như vậy của Phác Xán Liệt. Thường nhìn quen bộ dạng xa cách của đối phương, giờ lại nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của hắn, chỉ cảm thấy buồn cười. Nét mặt Biện Bạch Hiền không tự giác tươi lên, ý cười trong suốt nhìn Phác Xán Liệt.
Dù sao tính tình Biện Bạch Hiền cũng thường hay bênh vực người, cho nên cũng không dây dưa kéo dài, cơ hồ là lập tức nghiêng người, nắm tay của Độ Khánh Thù hơi lắc lắc, cầu đối phương khẩu hạ lưu tình.
Lấy giao tình lâu năm của Độ Khánh Thù cùng Biện Bạch Hiền ra mà nói, Khánh Thù sao có thể không biết giờ phút này Biện Bạch Hiền nghĩ cái gì, cậu nhịn không được đưa tay nhéo mũi đối phương, cười oán giận.
"Quả nhiên! Hiền, cậu gả cho hắn xong thì liền quên hết bạn bè rồi có phải hay không?! Đồ tồi!"
Cái này lại càng thêm xác định. Khánh Thù vừa định mở miệng làm khó Phác Xán Liệt tiếp, Biện Bạch Hiền ý cười trên mặt lại càng thêm sâu, giơ tay cầm lấy cổ tay của Khánh Thù đang nhéo mũi mình, dùng lực, kéo đối phương vào lòng ngực, nhẹ nhàng ôm lấy.
Phác Xán Liệt đối diện thấy tình hình như vậy, cước bộ không khỏi khẽ nhúc nhích, đứng tại chỗ nhíu chặt mày.
Hai ngày nay chính mình luôn muốn cùng Biện Bạch Hiền gần gũi, lại ở một khắc giữa chừng, cảm nhận được sự bài xích của đối phương. Vốn vẫn nghĩ là trời sanh Biện Bạch Hiền không thích động chạm thân thể, chưa từng nghĩ tới hôm nay cậu chủ động ôm Độ Khánh Thù cũng dị thường thuần thục tự nhiên, không hề có một chút kháng cự.
Phác Xán Liệt buồn bực .
Thì ra không phải không thích thân mật, mà là không thích cùng hắn thân mật a. . . . .
Độ Khánh Thù bị ôm vào lòng, vẫn đang còn vui vẻ, liền nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Phác Xán Liệt, cậu thị uy, đắc ý nhìn Phác Xán Liệt, mắt thấy sắc mặt đối phương ngày càng âm trầm, lúc này mới vỗ nhẹ nhẹ lên lưng Biện Bạch Hiền.
"Được rồi được rồi! Mau đi đi ~ đừng làm cho Xán Liệt của cậu sốt ruột chờ ~!"
Phác Xán Liệt đứng một bên, bấy giờ mới thấy được, người này cuối cùng vẫn còn có tim.
Tuy nói trong lòng rõ ràng thông cảm rằng Biện Bạch Hiền chỉ thích một mình trầm lặng, nhưng là ngoại trừ Biện Giáng Sơn ra, chưa từng gặp qua Biện Bạch Hiền đối với người nào làm nũng như vậy.
Lúc trước có lẽ là chính mình lãnh đạm làm cho Biện Bạch Hiền đối hắn có ác cảm, có khoảng cách, nhưng hiện giờ, Phác Xán Liệt đối với cái khoảng cách này cảm thấy vừa bất đắc dĩ, vừa ủy khuất. Bản thân hiện giờ đối với Biện Bạch Hiền, ý tứ muốn lấy lòng là rất hàm xúc rõ ràng, nhưng tiểu tử kia lại vẫn là đối với mình do dự không dám tiến đến.
Hắn trơ mắt nhìn ánh mắt đối phương lưu luyến không rời theo Độ Khánh Thù đang từ trong ngực cậu lui ra, Phác Xán Liệt cảm thấy được một loại cảm xúc khác thường đang lên men trong lòng hắn, là ê ẩm, là lần đầu tiên cảm nhận được 'ghen' là gì.
Cùng Độ Khánh Thù ngắn gọn nói lời từ biệt, tâm tình Biện Bạch Hiền có vẻ tốt lắm, cậu nhận lấy áo khoác Khánh Tú đưa qua, tiến lên hướng Phác Xán Liệt, ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn hắn. Phác Xán Liệt đáy lòng khẽ động, thuận thế choàng tay qua vai đối phương, cùng đi ra cửa.
Thời điểm ra đến cửa, hình như là nhớ tới cái gì, Phác Xán Liệt bỗng dưng dừng bước, đối Bạch Hiền nói nhỏ một tiếng "Chờ tôi một chút" , rồi chạy ra phía đỗ xe.
Biện Bạch Hiền nghi hoặc đứng ở cửa. Đợi đến lúc Phác Xán Liệt quay lại, cậu liền hiểu dược hết thảy.
Cậu nhìn thấy được trong tay đối phương, rõ ràng là một chiếc khăn choàng lông cừu màu trắng.
Có lẽ kinh ngạc cùng vui sướng không đủ để biểu đạt tâm tình Biện Bạch Hiền lúc này. Tròn mắt, cậu chính là vẫn cứ ngơ ngác nhìn nam nhân đối diện đang chậm rãi đi về phía mình kia.
Thân hình anh tuấn đứng dưới ánh nắng sớm mai, một vẻ đẹp trai hết sức kinh diễm, khóe miệng đối phương còn mang một chút ý cười nhu hòa, hoàn toàn là một người khác so với lúc bình thường nghiêm túc của hắn. Mặc dù hai năm trước, lúc gặp Phác Xán Liệt lần đầu tiên, Biện Bạch Hiền đã biết rằng khí chất anh tuấn của hắn rất mê người, nhưng lúc này nhìn thấy Phác Xán Liệt như vậy, Biện Bạch Hiền vẫn là không có tiền đồ liếm liếm đôi môi khô khốc của chính mình.
Cho đến tận lúc đối phương tiến đến, cầm khăn quàng cổ trong tay đứng sát ngay trước mặt mình, Biện Bạch Hiền mới đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng lùi ra sau một bước.
Tựa hồ là sớm ý thức được phản ứng của đối phương, Phác Xán Liệt cười thở dài, thoáng dùng sức đem người trước mặt kéo trở lại.
Biện Bạch Hiền cảm thấy được chính mình giờ phút này hô hấp cũng trở nên khó khăn, buông xuống suy nghĩ sẽ tiến về phía trước. Bởi vì khoảng cách hiện tại như vậy là quá gần, gần đến mức người ngoài nhìn vào, lại thành ra là chính cậu bị đối phương kéo vào trong ngực ôm ấp, âu yếm.
Nghe được hơi thở của Phác Xán Liệt truyền đến bên cạnh, tai của Biện Bạch Hiền lại không tự giác được mà nóng lên. Ánh mắt cậu hốt hoảng đảo quanh, cuối cùng lấy lại dũng cảm ngẩng mặt lên nhìn lén hắn, lại phát hiện được ánh mắt đối phương lại không có dừng trên người mình.
Nam nhân kia hiện tại vẻ mặt vô cùng chăm chú, giống như tất cả lực chú ý của hắn đều đặt trên khăn quàng cổ mà hắn đang đeo cho Bạch Hiền.
Dịu dàng quàng qua một vòng thật kỹ, lại còn thận trọng quàng thêm một vòng nữa, che kín cho đối phương.
"Thời tiết buổi sáng lạnh lẽo, cũng may là tôi ra khỏi nhà cũng không quên mang cái này theo cho em!" Phác Xán Liệt thuận tay sửa lại cổ áo bị hở cho Biện Bạch Hiền, lại nắm lấy tay đối phương, chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo truyền lên, hắn nhíu mày, "Buổi sáng đi ra ngoài, tại sao lại không mặc áo quần kín như Khánh Thù? Để cho tay lạnh đến như vậy!"
Như là gieo trồng hạt mầm trong lòng nhiều năm, cuối cùng nó cũng chịu rục rịch nảy nở. Biện Bạch Hiền nhìn thấy sườn mặt Phác Xán Liệt gần trong gang tấc, nghe hắn thổi thổi hơi bên tai nghe giống như lời trách cứ ôn nhu hờn giỗi, lập tức liền như người mất hồn.
Độ Khánh Thù dựa vào cánh cửa, đem hết thảy đều xem ở trong mắt.
"Đừng có ngơ ngơ ngác ngác nữa! Đi nhanh đi ~ Cứ đi chậm chậm như vậy lão tử nhìn cũng muốn buồn ngủ nữa ~
Như vậy cũng thật vừa lòng đẹp ý, tôi về sau cũng không cần phải lo lắng cho cậu nữa rồi Bạch Hiền.
Độ Khánh Thù đang cao hứng, bổng dưng nghĩ tới tình cảnh bản thân hiện giờ đang cô đơn lẻ loi một mình, không thể không cảm thấy bi thương cho chính mình.
"Khánh Thù, chúng tôi đi trước đây!" Nhận thấy Biện Bạch Hiền nhìn về phía Độ Khánh Thù ánh mắt lo lắng, Phác Xán Liệt mới cao giọng hướng dến cái bóng kia nói lớn.
Nhưng mà Độ Khánh Thù cũng không xoay người, chính là hướng về phía hai người sau lưng phất phất tay, ý bảo cậu nghe thấy, sau đó không quay đầu lại, bước thẳng lên cầu thang.
"Đi thôi!"
Phác Xán Liệt theo thói quen kéo tay Biện Bạch Hiền bên cạnh. Biện Bạch Hiền cả người run lên, cuối cùng chần chờ giật giật ngón tay, sau đó, gắt gao quay về cầm lấy tay đối phương. Tay nhỏ trong tay lớn, nắm thật chặt ...
Hơi lâu nhỉ ?? Sorry nha !!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro