#Chương 47 - Chỉ cần là em muốn
47.
Editor: hingockhanh
"Bạch Hiền?"
Giọng Phác Xán Liệt vang lên, đánh vỡ sự tĩnh mịch trong phòng bệnh.
"Tỉnh rồi sao không bật đèn?"
Phác Xán Liệt một tay đóng cửa, một tay tìm bật công tắc đèn. Ánh sáng đột ngột đâm vào mắt làm Bạch Hiền một trận không khoẻ, cũng làm cho cậu hồi phục tinh thần.
Vừa mới cùng Độ Khánh Thù bàn xong chuyện sẽ đưa người xuất viện, gấp rút quay về lại thấy cửa phòng bệnh đang khép hờ, hắn không nghĩ tới lúc đẩy cửa vào phòng lại tối đen, trên giường mơ hồ có bóng người đang cuộn mình.
Mà lúc này, Phác Xán Liệt mới thấy rõ tư thế của Biện Bạch Hiền.
Bạch Hiền cứ như vậy ngồi sát vào đầu giường, hay tay ôm lấy chân, bởi vì Phác Xán Liệt bước vào mà có chút mê mang. Cũng không biết cậu vừa rồi suy nghĩ cái gì, đôi mắt lúc nãy tựa hồ có nhiều điều muốn nói, lúc này chớp mắt liền ảm đạm vô thần, trống rỗng đến mức làm Phác Xán Liệt có chút sợ hãi.
"Xảy ra chuyện gì?" Phác Xán Liệt có điểm sốt ruột, hướng đầu giường đi tới, cuối cùng khi đã ngồi ở mép giường, mới chống thân mình chậm rãi đến gần Bạch Hiền, ánh mắt bình tĩnh cùng cậu đối diện.
"Gặp ác mộng sao?"
Phác Xán Liệt cẩn thận nắm tay cậu. Biện Bạch Hiền cũng không cự tuyệt, dùng sức kéo hắn lại gần.
Biện Bạch Hiền trong mắt loé lên, nhìn người cậu luôn tâm niệm so với hai năm trước giờ đã thành thục hơn nhiều, trong lòng một trận chua xót.
Giờ phút này anh đang nhìn cậu, cậu đang ở trước mặt anh.
Biện Bạch Hiền lẳng lặng nhìn ánh mắt đối phương, nơi đó tràn ngập lo lắng, khó hiểu, nghi hoặc . . . Khiến cậu chống đỡ không được.
Cậu vờ như không suy nghĩ gì, mở to mắt nhìn hắn, một chút tâm trạng cũng không có, lơ đãng tránh ánh mắt Phác Xán Liệt.
Không để cậu trốn thoát, hai tay Phác Xán Liệt đã áp lên mặt cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng hắn.
Không đúng, chắc chắn là đang suy tư điều gì. Nếu là ngày thường, Phác Xán Liệt sẽ không ép buộc Bạch Hiền làm điều mà cậu không muốn. Nhưng lời của Độ Khánh Thù vừa rồi đã thức tỉnh hắn.
Độ Khánh Thù nói cho hắn, Biện Bạch Hiền trong lòng vẫn còn một khúc mắc. Nếu còn không gỡ đi nút thắt này, quan hệ của hai người họ chỉ sợ là không thể tiến triển.
Ánh mắt Bạch Hiền vừa rồi nhìn hắn rõ ràng lộ ra nồng đậm bi thương. Giống như là nhìn hắn, nhưng cũng giống như là đang nhìn xa xăm, làm cho hắn nhất thời không biết được mình đã sai ở đâu.
"Bạch Hiền, còn điều gì không thể nói với anh sao?"
Trong giọng Phác Xán Liệt để lộ ra một tia bi thương.
"Chúng ta. . . . . . Rõ ràng là người yêu không phải sao. . . . . ."
Chúng ta là vợ chồng thân mật, tại sao em lại đem mọi áp lực đều một mình đặt trong lòng, không nguyện ý cho anh biết?
Em có biết hay không, những lời nói ngắn ngủi của em, những lần em nhẫn nhịn, đều làm cho anh rất đau lòng? Anh muốn giúp em, anh muốn em khoẻ mạnh, nhưng em dù thế nào cũng không chịu nói với anh em đau như thế nào.
Biện Bạch Hiền gian nan nuốt một ngụm, cổ họng bởi vì đè nén mà có chút trướng đau. Nghe Phác Xán Liệt nói, trong lòng không rõ là cảm động hay là bi thương.
Phác Xán Liệt hồi lâu không nói gì, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân thật thất bại. Lần đầu tiên yêu một người đến thế, bây giờ ngay cả đối phương suy nghĩ gì hắn cũng không biết được.
"Biện Bạch Hiền, nhìn anh."
Phác Xán Liệt cảm thấy hắn cùng Biện Bạch Hiền không thể cứ như vậy mà xa cách tiếp được nữa. Đoán mò tâm ý của đối phương chi bằng dứt khoát đem khúc mắc trong lòng cậu hoàn toàn cởi bỏ.
Hắn vốn tưởng rằng sinh nhật ngày đó hắn đã có thể mở ra trái tim của Bạch Hiền, nhưng Biện Bạch Hiền bây giờ lại giống như đang nói với hắn không phải như thế. Hắn tò mò, lại bất lực, chỉ có thể đặt đối phương trong lòng mà cưng chiều.
"Anh không phải là giám đốc của em, càng không phải là chủ nhân của em. Em không cần cái gì cũng nghe theo anh."
Hắn nhìn thẳng vào mắt Bạch Hiền, xác nhận giờ phút này trong mắt cậu chỉ có hắn.
"Anh và em, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, là quan hệ yêu đương."
Nhìn thấy Biện Bạch Hiền rõ ràng là đang rung động, Phác Xán Liệt vừa chậm rãi vừa đem mọi thứ nói rõ ràng:
"Cho nên em đã hiểu chưa? Em không cần đối với anh mọi chuyện đều phải cẩn cận thận thận, lại càng không được xem bản thân mình là gánh nặng của anh. Bạch Hiền, anh yêu em, cho nên em và anh trong mối quan hệ này đều bình đẳng. Không, cũng không thể nói như vậy. Em chẳng lẽ một chút cũng không nhìn ra, anh đang cố gắng lấy lòng em sao?"
Bởi vì yêu, nên mới cam tâm tình nguyện lấy lòng em, yêu thương em, quý trọng em.
Em, đã hiểu chưa?
"Anh biết lúc trước em không thể ra khỏi vỏ ốc của chính mình, không muốn dễ dàng tin tưởng người khác, không muốn dễ dàng để người khác nhìn thấu em." Phác Xán Liệt khẽ thở dài một hơi, đem người rõ ràng đã sửng sốt trước mặt ôm vào lòng.
Biện Bạch Hiền cả người đều bị khoá trong ngực Phác Xán Liệt, đỉnh đầu chạm vào cằm đối phương, lắng nghe hắn nói.
"Nhưng Bạch Hiền, anh muốn nói với em, ở bên cạnh anh, em có thể tuỳ hứng, em có thể giở tính trẻ con, hay cũng có thể đem những gì làm em chán ghét, những gì làm em ấm ức, đều nói cho anh biết. Anh sẽ không chán ghét em, càng sẽ không bỏ rơi em. Ông nội đem một bảo bối quý giá như vậy đến bên cạnh anh, anh tất nhiên sẽ trân trọng em, yêu thương em. Chỉ xin em có thể đối với anh thẳng thắn một chút, đem một Bạch Hiền chân thật nhất đối đãi với anh, được không?"
Được không?
Phác Xán Liệt đang hỏi cậu được không. . . . . .
Anh nói anh yêu cậu, anh muốn biết một mặt chân thật nhất của cậu. Anh nói cậu có thể đem tính tình, đem suy nghĩ ra cùng anh chia sẻ. Anh nói anh hy vọng cậu không cần phải lo được lo mất nữa, không cần sợ đối phương chán ghét, bỏ rơi. Bởi vì cậu chính là người mà anh yêu.
Anh nói.
Chúng ta. . . Là quan hệ yêu đương.
Lạch cạch một tiếng, giống như nút thắt kia bỗng nhiên được mở ra. Cái nguồn gốc của sự tự ti này, bởi vì một câu nói của Phác Xán Liệt mà đều biến mất không còn dấu vết.
Biện Bạch Hiền nháy mắt trong lòng một trận nổi sóng. Cậu không biết trên đời này còn từ ngữ nào có thể biểu đạt được nội tâm của mình bây giờ không. Cậu chỉ có thể thở dài một cái, dùng hết khí lực của thân thể này ôm chặt anh, đem đáp án của chính mình biểu đạt ra.
Thì ra khúc mắc luôn làm cậu khó hiểu bấy lâu nay chính là đây.
Cậu ôm gắt gao như vậy, chặt như vậy, làm cho Phác Xán Liệt không khỏi hít một ngụm khí.
Nhưng Phác Xán Liệt cuối cùng cũng nở nụ cười.
Một cái ôm này của Bạch Hiền còn hơn cả ngàn lời nói. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu người trong lòng, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng đối phương, một chút lại một chút trấn an.
"Nếu sớm biết em để ý chuyện này như vậy, anh đã nhanh chóng đem những lời này nói ra rồi, cần gì phải tốn nhiều thời gian như thế. Phí nhiều công phu như vậy, cuối cùng cũng không biết được tâm ý của em. . . ."
Đầu nhỏ trong lòng hắn động một chút, Phác Xán Liệt liền nhẹ nhàng chạm một cái, để đối phương an tĩnh lại, mới tiếp tục động tác.
"Nghịch ngợm nửa ngày, thì ra Bạch Hiền của anh đúng là một đứa trẻ ngốc. Anh đã sớm đem biết bao tâm ý đến lấy lòng em, em cư nhiên lại nghĩ anh nhất thời hứng khởi, hoài nghi sự chung thuỷ của anh!"
Nghe Phác Xán Liệt dường như vừa nói vừa tự cười chính mình, Biện Bạch Hiền trong lồng ngực hắn không khỏi nhẹ giương khoé môi.
Xán Liệt, anh nói đúng, Biện Bạch Hiền vẫn luôn là đứa trẻ ngốc. Điều cậu muốn không ít cũng không nhiều, vừa vặn một Phác Xán Liệt là quá đủ.
Nhưng mà. . . . . .
Nghĩ đến tình trạng hiện tại của bản thân, Biện Bạch Hiền vốn đang vui mừng khôn xiết bỗng như rơi xuống đáy vực.
Xán Liệt, anh xem, ông trời lúc nào cũng keo kiệt. Em thật vất vả mới biết được tâm ý của anh, ông ấy cũng không chịu cho em chút thời gian, vội vàng như vậy đã lấy lại sức khoẻ và sinh mệnh này . . .
Làm người, quả nhiên không thể tham lam đúng không?
Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền từ trong lồng ngực hắn nhẹ nhàng đứng lên, ánh mắt sớm đã khôi phục lại thần thái lúc trước, không còn là một dạng trống rỗng doạ người như lúc hắn bước vào nữa, trái tim đang căng thẳng của hắn cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Nhưng sau đó, Biện Bạch Hiền lại cầm tay hắn, viết xuống một câu.
"Anh vừa mới nói, em có thể đưa ra yêu cầu với anh phải không?"
Phác Xán Liệt không nghĩ tới Bạch Hiền nhanh như vậy đã đem lời hắn nói ra 'áp dụng', theo bản năng đáp:
"Phải."
Biện Bạch Hiền nhận được lời đáp, dừng một chút, lại hỏi một câu.
"Yêu cầu gì cũng được sao?"
Phác Xán Liệt hiểu ra, đứa trẻ này có lẽ có yêu cầu thật sự muốn cùng hắn thương lượng, nhưng hắn vẫn rất vui sướng. Ít nhất Bạch Hiền đã đem lời hắn nói đặt vào lòng, hơn nữa lại chủ động hướng hắn đưa ra yêu cầu, chứ không phải hắn cho cái gì, cậu liền nhận cái ấy.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng nhéo mũi đối phương, khoé môi không thể che dấu nét cười.
"Đương nhiên! Có bao giờ anh thất hứa với em chưa?"
Biện Bạch Hiền liền an tâm. Cậu nhìn thật sâu vào mắt Phác Xán Liệt, đảo mắt, do dự một hồi mới viết xuống.
"Chúng ta về nhà đi."
". . . . . . . . ."
Không muốn tiếp tục phí thời gian ở nơi này nữa. Em không biết tình trạng của mình đã tệ đến mức nào rồi, nhưng Xán Liệt, em còn rất nhiều chuyện muốn làm, em không muốn để lại tiếc nuối.
Dù đoán trước được hắn sẽ không trả lời, nhưng Bạch Hiền vẫn có chút thất vọng. Cậu tự nói chính mình, vốn chỉ là thử xem một chút thôi, không cần phải hy vọng nhiều. Trong thời điểm này, Xán Liệt sao có thể đồng ý với yêu cầu bốc đồng của mình.
Cậu hạ mắt, tức giận thu tay lại.
Mà ngay sau động tác ấy, Phác Xán Liệt vốn đang im lặng lại đột nhiên bắt được tay cậu.
Chỉ nghe thấy hắn cười nói một câu,
"Bạch Hiền đây là nhớ nhà rồi sao? Cũng được . . . . Dì giúp việc mấy ngày trước cũng muốn đến đây với em. Nếu bệnh viện quá buồn chán, chúng ta liền về nhà."
Biện Bạch Hiền giật mình ngẩng đầu, muốn xác nhận vẻ mặt của Phác Xán Liệt lúc này. Hắn đang cười, quả thật là đang cười.
Đây là. . . . . . Đồng ý rồi?
Bạch Hiền cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Xán Liệt sao có thể dễ dàng đáp ứng yêu cầu này như vậy. . . . Chẳng lẽ bệnh của cậu vốn không có nghiêm trọng như vậy?
Cậu đâu biết rằng, trong một phút im lặng kia, Phác Xán Liệt đã suy nghĩ không ít sự tình.
Biện Bạch Hiền vừa vì hắn mà bày tỏ nội tâm, đưa ra yêu cầu đầu tiên. Nếu lúc này cự tuyệt, khó tránh sau này cậu ở trước mặt hắn sẽ lại tiếp tục giấu mình. Còn nữa, điều làm Phác Xán Liệt lo lắng chính là bệnh tình của Biện Bạch Hiền. Không biết rằng sau khi xuất viện, bệnh tình liệu có bị ảnh hưởng hay không?
Nhưng cuối cùng, Phác Xán Liệt vẫn là đồng ý.
Chỉ cần là Bạch Hiền thích.
Nếu có thể đảm bảo đối phương vẫn an toàn, hắn sẽ cố hết sức đáp ứng mong muốn của Bạch Hiền. Về chuyện xuất viện, ngày mai hắn còn cần phải đi hỏi ý bác sĩ chủ trì. Nếu là bắt buộc, hắn sẽ sắp xếp bác sĩ tại gia chăm sóc cho Bạch Hiền.
Nhìn vẻ mặt Bạch Hiền đột nhiên thả lỏng, tâm can Phác Xán Liệt cũng mềm ra. . .
Chỉ cần là em muốn, anh nhất định sẽ cho em . . .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro