#Chương 48 - Sẽ ổn thôi (H)
48
Editor: Moon Canmilia
Beta: Hingockhanh
Lúc Độ Khánh Thù gọi điện tới chất vấn, Phác Xán Liệt đã làm xong thủ tục xuất viện, ở trong phòng giúp Bạch Hiền dọn dẹp hành lý xuất viện.
Thấy tên người gọi tới, nghĩ cũng biết phản ứng của đối phương sẽ tức giận đến thở hổn hển, Phác Xán Liệt bất đắc dĩ cười một tiếng, vỗ nhẹ Bạch Hiền đang bỏ quần áo vào vali, ý bảo mình đi ra ngoài nhận điện thoại.
Quả nhiên, mới vừa bước ra khỏi cửa, vừa nghe điện thoại, liền truyền đến tiếng chất vấn khí cấp bại phôi (*) của Độ Khánh Thù.
(*) khí cấp bại phôi: đại khái là tức đến bóc khói
"Phác!Xán!Liệt! Anh có phải điên rồi hay không?! Lúc này anh dẫn cậu ấy xuất viện?!"
Phác Xán Liệt cau mày đưa điện thoại ra xa, màng nhĩ có chút chấn động, có thể thấy được Độ Khánh Thù ở đầu kia tức giận bao nhiêu.
"Khánh Thù . . . Anh Xán Liệt làm như vậy nhất định có nguyên nhân . . . Em đừng vội tức giận, nghe anh ấy nói một chút được không?"
Phác Xán Liệt nghe vậy nhíu mi, Chung Nhân cũng ở đó?
Vậy thì dễ xử lý rồi.
"Cậu đưa điện thoại cho Kim Chung Nhân, để tôi nói với cậu ấy."
"Hay lắm Phác Xán Liệt! Bây giờ lão tử ở đây nói điện thoại với anh! Tìm Kim Chung Nhân sao anh không gọi vào di động anh ta! Rỗi hơi à!"
Đầu kia điện thoại truyền đến một trận tiếng rống giận nóng nảy, ngay sau đó là một trận âm thanh trấn an.
Một giây kế tiếp, trong điện thoại liền truyền đến tiếng của Kim Chung Nhân.
"Anh Xán Liệt, em đây. Có chuyện gì anh cứ nói đi."
"Dạ, dạ, được, em biết rồi." Kim Chung Nhân quay đầu liếc nhìn người đang nghiêm mặt, ôm hai cánh tay theo dõi động tác của Độ Khánh Thù, khó khăn nuốt xuống một tiếng, nhắm mắt nói.
"Em hiểu, em sẽ giải thích với cậu ấy, anh yên tâm."
. . . . . .
Cúp điện thoại, việc giải quyết Độ Khánh Thù giao cho Kim Chung Nhân, Phác Xán Liệt mừng rỡ thở phào. Hắn bước thong thả về phòng, Biện Bạch Hiền đã dọn dẹp hành lý xong, đang ngồi ở mép giường đợi hắn.
"Đều dọn xong hết rồi?"
Nhìn thấy Biện Bạch Hiền gật đầu, Phác Xán Liệt tiến lên khom lưng, một tay cầm vali trên đất lên, một tay ôm vai Biện Bạch Hiền.
"Vậy đi thôi, có lẽ trong nhà các dì cũng đã dọn dẹp xong."
Ngày mùa đông luôn có vẻ đặc biệt ngắn ngủi, hai người bọn họ khi về đến nhà thì trời đã tối. Vừa vào cửa, Phác Xán Liệt liền mở tất cả đèn lên, khắp nơi trong nhà đều là ánh vàng ấm áp.
Cả phòng rõ ràng là có dấu vết quét dọn, vừa sạch sẽ vừa gọn gàng.
Rời nhà mấy ngày, cũng thật sự có chút nhớ. Bố trí quen thuộc, những dấu vết sinh hoạt của mình kia đều hiện lên trước mắt.
Bất tri bất giác, Bạch Hiền đã sớm đem đồ đạc trong Phác gia chân chính xem thành nhà mình.
Ánh mắt của cậu sáng lên, hít thật sâu không khí trong nhà, đứng thẳng hạ vai, ung dung nhàn hạ ngồi vào ghế salon.
Phác Xán Liệt đem hành lí đặt ở bên cạnh cầu thang, quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ Bạch Hiền dựa vào ghế salon, tựa như một con mèo lười, không khỏi thấp tiếng cười khẽ.
"Mệt không? Dì giúp việc mới tới lúc này không có ở đây, ngày mai mới vào dọn sạch, có muốn lên lầu tắm trước không?"
Phòng bệnh ở bệnh viện có phòng vệ sinh riêng, nhưng ra ngoài, lại thêm là mùa đông, máy sưởi cũng không thoải mái bằng ở nhà. Vì vậy nhiều ngày qua Biện Bạch Hiền cũng không có tắm thoải mái, nghe Phác Xán Liệt đề nghị, tâm cậu cũng có chút ngứa ngáy, đứng dậy vội đẩy Phác Xán Liệt muốn lên lầu.
Thân Phác Xán Liệt mềm nhũn, cũng không phản kháng, buồn cười nhìn động tác của cậu, vui vẻ lan cả khuôn mặt.
"Ha . . . đừng nóng vội, anh còn chưa mở máy sưởi đâu . . ."
. . . . . .
Thật thoải mái . . . .
Dòng nước chảy nhẹ nhàng khiến cho tất cả bất an cùng mệt mỏi của Bạch Hiền đều tháo xuống.
Đây chính là cuộc sống an nhàn mà Bạch Hiền hướng tới. Thật tốt, trong lòng không có chuyện phiền lòng, khỏe mạnh bình yên sống qua ngày, hoặc giả sau này cậu có thể dựa vào sở thích mà mở một quán nhỏ thuộc về mình, thu hút những người yêu thích mình, sau khi tan việc có thể thoải thoải mái mái tắm một chút, hay cùng dùng một bữa tối thịnh soạn với người yêu.
Dĩ nhiên, tất cả những điều này đều là mong ước, quan trọng là trời cao kia có chịu cho cậu thêm một cơ hội hay không.
Một cơ hội sống sót.
Tóc được gội bằng hương hoa, ướt sũng phũ xuống trán. Tắm đã lâu, cũng cảm thấy đầu mơ màng trướng trướng, có thể là do nhiệt độ phòng tắm quá cao, nên có chút phản tác dụng.
"Tắm xong chưa?" Ngoài cửa truyền đến tiếng của Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền đang ngẩn người hồi thần lại, nhìn xuyên qua cửa kiếng bóng dáng Xán Liệt bên ngoài mơ hồ.
Bạch Hiền nghe thấy tiếng liền tắt vòi sen, cầm khăn lông tùy tiện lau người, nhưng còn chưa kịp lau tóc, cửa kiếng phòng tắm được mở ra.
Biện Bạch Hiền ngẩn người sững sờ tại chỗ, toàn thân trần truồng cũng quên che lại. Phác Xán Liệt không nói gì thêm, an tĩnh nhìn cậu một chút, một giây kế tiếp, thân hình cao lớn đi lên phía trước, lấy khăn lông sạch từ giá cao bên cạnh, bắt đầu giúp Bạch Hiền lau tóc.
Biện Bạch Hiền cảm thấy không được tự nhiên, giùng giằng giật mình, lại làm cho đối phương nghiêm khắc kêu một tiếng.
"Đừng nhúc nhích! Anh giúp em."
Biện Bạch Hiền không ngẩng đầu nữa, an tĩnh tùy ý động tác đối phương, động tác của Phác Xán Liệt cũng không dịu dàng, giờ phút này chóp mũi tràn đầy hương sữa tắm và dầu gội của Bạch Hiền, hơi cúi đầu, là có thể chạm đến da thịt trắng nõn trên người đối phương.
Lần lau này, ý vị liền thay đổi hoàn toàn.
Không khí đột nhiên mập mờ.
Lau xong, Phác Xán Liệt vẫn không nói chuyện.
Biện Bạch Hiền cúi thấp đầu không nhìn hắn, mặt cũng có chút phiếm hồng. Cậu là người cực kỳ nhạy cảm, sớm đã phát hiện hiện tại có chút không thích hợp.
"Tốt lắm." Phác Xán Liệt khàn khàn mở miệng. Ánh mắt thâm thúy nhìn "thành quả" trước mặt, cổ họng khó khăn nuốt xuống một miếng.
Mà giây kế tiếp, Phác Xán Liệt nhẫn đến cực hạn liền nóng nảy tiện tay ném khăn lông trên tay, ôm ngang người nhỏ bé kia lên đi tới phòng ngủ.
Hắn đem cậu để trên giường lớn của bọn họ, sau đó cả người phủ lên.
"Bạch Hiền."
Hắn kêu tên cậu, nhìn chằm chằm ánh mắt của cậu, không đành lòng bỏ qua một nét mặt nào của đối phương.
Biện Bạch Hiền cả người trần như nhộng, giọt nước sáng bóng trên cánh tay còn chưa khô.
Phác Xán Liệt mờ ám sờ da gà trên người cậu, tiếng phát ra đều lộ vẻ gợi cảm.
"Lạnh không?"
Bạch Hiền gật đầu một cái, lỗ tai hồng đến có chút sung huyết, cả người có chút khẩn trương lại có chút mong đợi nhìn nam nhân đang nở nụ cười tà mị.
"Bây giờ sẽ không lạnh nữa."
Vừa dứt lời, đôi môi lạnh như băng trong nháy mắt bị một đôi môi nóng như lửa ngậm lấy. Miệng nhỏ yếu ớt không có nửa điểm chống đỡ, trong khoảnh khắc, liền bị đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng ra, tiếp theo dò vào khoang miệng tàn sát bốn phía.
Bọn họ đã lâu không có hôn nhau, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuỵên, khiến bình yên lúc này có vẻ quý giá.
Tay Phác Xán Liệt chống ở bả vai đối phương, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu mê mê nhìn hắn. Đôi mắt hắn đẹp đẽ, sâu thẳm, lại thâm tình. Biện Bạch Hiền bị ánh mắt này làm cho ngây ngất, nếu có thể cả đời được hắn nhìn vậy, kêu cậu làm gì cũng cam tâm tình nguyện.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao theo nụ hôn.
Phác Xán Liệt dẫn dắt tay Bạch Hiền, vừa hôn cậu vừa đề cậu cởi nút áo trên người mình.
Ngón tay Bạch Hiền thon dài, tứ chi lúc này đều bị đối phương hôn đến có chút phát run, mắt cũng nhắm lại, chỉ dựa vào cảm giác đi cởi quần áo trên người đối phương.
Nhìn ra được, Phác Xán Liệt rất nóng lòng, cậu sao có thể không biết? Đây là lần đầu tiên hoan ái sau khi bọn họ chân chính xác định tâm ý hai bên, bọn họ cũng khát vọng ghi lại khoảnh khắc thiêng liêng hòa hợp gắn bó này.
Đợi đến khi hai người thực sự trần trụi, đáy mắt Phác Xán Liệt sớm bị dục hỏa nhuộm đầy. Mới nãy đầu ngón tay lạnh như băng của Bạch Hiền một chút một chút chạm vào cởi quần áo của hắn, lồng ngực xích lõa, vô ý này lại trí mạng trêu chọc hành hạ hắn sắp điên rồi, hận không thể lập tức đem người yêu dưới thân ăn vào bụng.
"Bạch Hiền . . ."
Khí tức khàn khàn của hắn phun ở bên tai.
"Bạch Hiền . . . bảo bối . . ."
Ánh mắt của hắn lưu luyến nhìn nốt ruồi ở khóe miệng Bạch Hiền, tựa như vô cùng vui mừng, hôn thật sâu, đầu lưỡi trơn trượt ngọt ngào.
Biện Bạch Hiền say mê ở trong ngọt ngào này, nhưng cũng bị hành hạ thật sâu, Phác Xán Liệt đèm sức nặng toàn thân đè trên người cậu, dán chặt vào cậu. Bạch Hiền có thể cảm nhận rõ ràng thứ gì đó trong quần mình không thể kiềm chế có phản ứng, để ở trên bụng đối phương, cấp bách giống như cùng chủ nhân của nó.
Cậu lần đầu tiên nức nở chủ động dán sát vào Phác Xán Liệt, dùng thân thể vụng về cọ cọ hắn, lại khiến cho đối phương cười một tiếng.
Phác Xán Liệt không trêu chọc cậu nữa, giống như đối đãi với trân bảo, dùng đôi môi mềm âu yếm da thịt trắng nõn dưới thân. Tay của hắn say đắm vuốt ve thân thể cậu, hắn lấy lòng cậu, cho dù hạ thể của mình cứng đến đau, cũng khắc chế dục vọng của mình mà thỏa mãn Bạch Hiền trước.
Phác Xán Liệt muốn là một người yêu tốt hơn là một bạn tình tốt.
Hắn từ miệng hôn đến cằm, cổ, một đường kéo dài, thâm chí hôn đến mười ngón tay xinh đẹp, một cái một cái, tinh tế hôn qua.
Lúc Bạch Hiền vui vẻ bắn ra, Phác Xán Liệt rốt cuộc khó nhịn động thân tiến vào, dịu dàng nhu động.
Hắn vỗ về, hắn quý trọng, hắn để Bạch Hiền cảm thấy, mình mặc dù ở phía dưới nhưng là được một người đàn ông khác trân trọng mà ân ái.
"Bạch Hiền . . . thoải mái không?"
Hắn hỏi, thấp thỏm chú ý phản ứng rất nhỏ của Biện Bạch Hiền, đêm sinh nhật đó, bởi vì mình vô cùng vội vàng mà dọa cho Bạch Hiền sợ đến co rút cả người. Lần này, hắn muốn bảo đảm người yêu của hắn vui vẻ.
Một buổi tối này, bọn họ tổng cộng làm hai lần, một lần là ở trên giường, một lần là ở bên cửa sổ.
Màn cửa sổ thật dày sát đất bị Phác Xán Liệt vội vàng lại thô lỗ kéo mở, trên cửa kiếng phản chiếu thân ảnh giao nhau, Biện Bạch Hiền sợ hãi theo bản năng siết chặt hậu huyệt.
"Hư . . . nhẹ chút bảo bối . . ."
Tư thế từ sau để Phác Xán Liệt vào sâu hơn, hắn để hông cậu thấp xuống, kề sát bên tai cậu.
"Bạch Hiền, nhìn anh . . ."
Biện Bạch Hiền đối diện với thủy tinh lạnh như băng, khí nóng thổi vào quang cảnh trước mắt. Ánh mắt Biện Bạch Hiền rã rời theo lời chỉ dẫn của Phác Xán Liệt nhìn về phía trước, xuyên thấu qua thủy tinh chiếu rọi, nhìn thấy hắn ở sau lưng cậu, ra sức ra vào. Bạch Hiền vẫn cho là vẻ mặt nam nhân hãm sâu vào tình dục luôn dữ tợn, nhưng Xán Liệt lại cho cậu một loại cảm giác khêu gợi.
"Anh yêu em . . . Bạch Hiền . . . Anh yêu em . . ."
Phác Xán Liệt kéo thắt lưng mềm nhũn của cậu, một đường hôn sống lưng cậu.
Câu nói ấy . . .
Đêm này, không đếm được đây là lần thứ mấy Xán Liệt nói bên tai cậu ba chữ này. Phảng phất là chứng minh một cái gì đó, lại phảng phất giống như tiếc nuối trong quá khứ đã bỏ qua quá nhiều năm tháng, Phác Xán Liệt một lần lại một lần chiếm giữ cậu, thấp giọng tuyên bố.
"Anh yêu em . . ."
Cũng không lâu lắm, Biện Bạch Hiền lại một lần nữa không có tiền đồ xuất ra, chỉ bởi vì ba chữ khàn khàn gợi cảm này, cậu kích động khộng nhịn được phấn khởi, lại khó chịu muốn khóc.
Cuối cùng của cuối cùng, Phác Xán Liệt ôm cậu nằm trên giường, hài lòng nhìn Bạch Hiền lọt vào ngực mình, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Ngủ đi . . . sẽ ổn thôi . . ." Bạch Hiền lẳng lặng ôm hắn, cậu biết Xán Liệt lúc này nói đến cái gì, nhưng cũng không nói gì cả. Dù sao hiện tại, cậu vẫn nên là bộ dạng cái gì cũng chưa biết.
"Tất cả đều sẽ ổn thôi. . . ."
Phác Xán Liệt lại nhấn mạnh một lần.
Chúng ta thật vất vả mới nắm chặt tay nhau, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy, đúng không?
Tôi đợi chữ H này quá lâu rồi :(((
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro