#Chương 49.2 - Cha nuôi
49.2
Moon Canmilia
Sau khi ba người cùng nhau dùng cơm, Độ Khánh Thù liền đi về, gần đây cậu và vài người bạn mới đầu tư một trung tâm mua sắm có vài hợp đồng phải xử lý, bên kia không giúp được. Vốn là lần này thừa dịp cơm trưa thời gian rút ra được chạy tới hỏi thăm tình huống của Phác Xán Liệt, hôm nay biết Phương Chi Hàng nhúng tay, Độ Khánh Thù cũng an lòng.
Phác Xán Liệt tiễn Độ Khánh Thù sau đó lại vào thư phòng, một vài phần cuối của công tác vẫn cần hắn lập tức xử lý sạch sẽ, tránh cho hậu hoạn ngày sau.
Trạng thái Biện Bạch Hiền gần đây không tốt cho lắm, sau cơm trưa lại uống thuốc, nằm ngủ một lát, chưa mười lăm phút đã thức dậy. Cậu định rời giường mở máy tính, tra tin tức liên quan đến Phác thị. Cậu kiên nhẫn một trang một trang kéo xuống xem, cho đến khi thấy tin tức mới nhất sáng nay mới khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, chân mày thoáng giản ra.
"Thưa cậu? Cậu Biện?"
Nghe được âm thanh, Bạch Hiền phản xạ che máy tính, quay đầu lại phát hiền là dì Tưởng đang cầm một chồng quần áo đứng đó, bối rối nhìn mình.
"Quần áo của ngài Phác đã giặt xong, cũng ủi qua, chỉ là . . ."
Biện Bạch Hiền bừng tỉnh, Xán Liệt không thích người ngoài bước vào phòng ngủ của hắn, ngày thường việc dọn vệ sinh trong phòng đều là hai người bọn họ tự thân làm, a dì sợ phạm vào kiêng kị của Phác Xán Liệt, cũng không dám tùy ý mạo muội đặt chân.
Bạch Hiền đứng dậy ra dấu tay với a dì "Đưa tôi là được rồi, vừa đưa tay nhận lấy quần áo phía trước.
"Dì đi làm việc đi, ở đây có tôi."
Trong nhà dì Tưởng có đứa cháu bị chướng ngại về thính lực, bản thân dì cũng biết một chút thủ ngữ. Câu này a dì xem hiểu, yên tâm để quần áo giao cho Bạch Hiền, xoay người lại vào phòng bếp tiếp tục làm việc.
Biện Bạch Hiền cầm quần áo lên lầu, lúc đi ngang qua thư phòng dừng lại hồi lâu, thấy của vẫn khóa chặt không lay động, ánh mắt buồn bã, đi về phía phòng ngủ.
Mở tủ quần áo treo, lấy mắc áo ra, cầm quần áo vuốt, cẩn thận đem từng bộ quần áo treo lên, lấy tay về.
Biện Bạch Hiền nghiêm túc làm, ngay cả Phác Xán Liệt vào phòng lúc nào cũng không phát giác.
Phác Xán Liệt đi nhẹ vào, đang muốn đưa tay quấy phá, Bạch Hiền quay người lại, hai người liền đụng nhau.
"Tê. . ."
Ngực Phác Xán Liệt bị đau, tay lại theo bản năng nhu nhu trán đối phương, nếu như lúc nãy không nghe lầm, thì là cậu đụng phải nút áo của hắn.
"Không sao chứ? Đụng đau không? Hử?"
Biện Bạch Hiền xoa trán, dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt khẩn trương của Phác Xán Liệt, hiếm khi hắn như lúc này hứng trí đùa dai, thật sự là trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc.
Bị Biện Bạch Hiền hung hăng trợn mắt nhìn một cái, Phác Xán Liệt thành thật giơ tay tạo dáng đầu hàng.
"Anh sai rồi. Em bận, anh không làm ồn em."
Vừa nói lại xoay người, bước đi thong thả ra cửa phòng dựa vào cửa, hai tay vòng lại, nhàn nhã nhìn Bạch Hiền bận rộn. Biện Bạch Hiền im lặng liếc mắt, giận cá chém thớt thô bạo đem hai bộ quần áo treo vào tủ, động tác ngây thơ kia chọc cho Phác Xán Liệt thất thanh cười to.
Mấy ngày sinh hoạt bận rộn, chuyện dưới mắt giải quyết xong, thần kinh căng thẳng cuối cùng có thể thả lỏng một chút, nhớ tới lúc nãy Phương Chi Hàng trong điện thoại hỏi thăm tình huống Bạch Hiền, cũng như là có ý để lộ quan hệ của ông với Bạch Hiền với mình, Phác Xán Liệt cài gì cũng đã hiểu.
Ý tứ Phương Chi Hàng rõ ràng, ông chịu giúp mình, đơn giản chỉ là nhìn mặt mũi của Bạch Hiền mà thôi.
Ánh mắt Phác Xán Liệt thâm thúy đưa mắt nhìn Bạch Hiền cách mình mấy thước.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn.
Nhớ năm đó lúc Phác gia gặp nguy, hắn và Bạch Hiền cũng chỉ là gặp mặt có một lần, cuối cùng Biện Giang Sơn đáp ứng kéo hắn, cũng đưa ra điều kiện như vậy, chắc cũng là Bạch Hiền cầu đi.
Thì ra là khi đó, đã . . . thích mình sao?"
Cho nên Bạch Hiền, anh có thể hiểu . . . em đã yêu anh từ lần đầu gặp không?
Cái nhận thức này khiến khóe miệng Phác Xán Liệt không tự chủ được nâng lên.
"Bạch Hiền." Hắn không kìm được kêu một tiếng.
"Bạch Hiền?"
Thấy đối phương không trả lời, Phác Xán Liệt không nhịn được đi về phía Bạch Hiền vẫn còn bận rộn ở mép giường, hai cánh tay đưa ra ôm lấy cậu từ đằng sau.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc đem mình gói lại, Biện Bạch Hiền không giãy giụa, chỉ là động tác dừng lại, liếc về sau một cái. Người này cũng không biết là thần kinh cái gì, từ trò đùa ban nãy liền kỳ lạ khó hiểu. Trước khi vẫn cảm thấy hắn trầm ổn, không nghĩ tới hôm nay càng giống một đứa bé, Bạch Hiền bất đắc dĩ cứ lẳng lặng tùy hắn ôm như vậy, chờ đối phương nói chuyện.
Cảm giác được Bạch Hiền thuận theo, Phác Xán Liệt thấp giọng cười khẽ, thu lại cánh tay, đem mặt chôn ở đầu vai Bạch Hiền.
Một giây kế tiếp, hơi thở nóng rực liền thổi lất phát ở bên tai Bạch Hiền: "Em biết lúc nào?
Nếu không phải Phương Chi Hàng gọi điện, em còn tình gạt anh bao lâu, hả?"
Anh ấy, biết.
Trong nháy mắt, tâm Biện Bạch Hiền cả kinh.
Cha nuôi rõ ràng đáp ứng cậu không để cho Xán Liệt biết, làm sao sẽ . . .
"Đừng khẩn trương, anh không có ý trách em."
Nhận ra được người trong ngực căng thẳng, Phác Xán Liệt vội vàng giải thích.
"Bạch Hiền. . . Em luôn khiến anh . .. Khiến anh không biết nên nói gì."
Không muốn em để ý tham dự những chuyện vụn vặt trên thương trường, cuộc sống của em vốn là sạch sẽ, không buồn không lo. Giống như năm đó, điều kiện của em như vậy, rõ ràng có thể có lựa chọn tốt hơn, lại hết lần này tới lần khác chọn khối gỗ mục là anh để em cô tịch lâu như vậy.
Ngay cả bây giờ, một lần một lần nói bảo vệ em, quay đầu lại lại phát hiện mình là người được bảo vệ.
Bạch Hiền, anh có tài đức gì, em luôn có thể dễ dàng khiến anh xấu hổ vô cùng như vậy.
Biện Bạch Hiền xoay người, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Phác Xán Liệt, rút tay ra khỏi chỗ tay hai người giao nhau ra vuốt cái tóc lộn xộn trên trán hắn, thấy ánh mắt đối phương sáng quắc, trong mắt không có nửa điểm không vui, lúc này mới yên tâm.
Cậu rất sợ Phác Xán Liệt trời sinh tính kiêu ngạo sẽ vì chuyện này sẽ khó chịu, giống như năm đó. Thấy trong mắt hắn hôm nay tràn ngập áy náy mà không trách cứ, tâm Bạch Hiền mềm nhũn.
Chỉ là không muốn để anh khổ cực như vậy mà thôi. Trơ mắt nhìn phía dư luận bên ngoài càng ngày càng hoang đường, mình cũng từng ở trong phòng ngủ vô tình nghe đươc hội đồng quản trị công ty chất vấn Xán Liệt trong điện thoại, trong lòng gấp gáp rồi lại không thể ra sức đối với những chuyện này, Khành Thù bên kia lại không giúp được.
Dưới sự bất đắc dĩ, cậu mới tìm Phương Chi Hàng.
Cha nuôi vẫn luôn đối với cậu xem như không thấy, mặc dù năm đó khó chịu với mình chuyện của Phác Xán Liệt, trong hai năm qua luôn ở nước ngoài tịnh dưỡng, nhưng hôm nay thật nhiều chuyện đều đã được giải quyết, cơn giận của cha nuôi cũng nên tiêu mất. Huống chi, cậu là thực sự muốn đem Xán Liệt giới thiệu với ông, dù sao đối phương là trưởng bối của mình, cậu muốn cho cha nuôi nhìn một chút, bây giờ mình sống rất tốt, lựa chọn năm đó của cậu không có sai.
"Hai ngày nữa, cha nuôi về nước, ông nói muốn gặp anh một chút."
Nhìn câu Bạch Hiền viết xuống lòng bàn tay mình, Phác Xán Liệt nhíu mày cười.
"Được."
Phương Chi Hàng cũng coi là trưởng bối trong thương giới, Phác Xán Liệt đối với thái độ làm người của ông khâm phục đã lâu, hơn nữa lần này là đối phương trợ giúp cho mình, mình cũng có thể nhân cơ hội tạ ơn một phen.
"Nhưng trước đó, e là em phải theo anh ra ngoài một chuyến."
Ừ?
Biện Bạch Hiền nghi ngờ nhìn hắn, chie nghe Phác Xán Liệt nói.
"Còn nhớ Hứa Nghĩa lần trước đến nhà chúng ta không? Tiểu tử kia gần đây lại mở món tiệm cơm Tây, ngày mốt khai trương mời chúng ta qua ăn một bữa cơm."
"Để anh hỏi ý em một chút."
Lời này Phác Xán Liệt nói rất cẩn thận, dù sao ngày đó cuối cùng là tất cả mọi người cãi nhau ầm ĩ có chút không vui, mình cũng chưa bao giờ chính thức mang Bạch Hiền ra ngoài, nói là khai trương gặp gỡ, thực ra chính là tiệc rượu thương nghiệp, người đến cũng không ít, không biết Bạch Hiền có để ý hay không.
Hứa Nghĩa?
Đầu ngón tay Bạch Hiền lập tức xử lý, trong nháy mắt liền nhớ tới nam nhân ngày đó trêu ghẹo nói muốn mời cậu làm đầu bếp kia, hình như quan hệ với Xán Liệt không tệ.
Cậu cười rực rỡ với Phác Xán Liệt một cái, gật đầu xem như là nhận lời.
Hiếm khi bạn của Xán Liệt không so đo chuyện ngày đó, cậu đương nhiên cũng không thể lòng dạ hẹp hòi.
Không ngờ tới Bạch Hiền sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, Phác Xán Liệt khó nén được nội tâm vui mừng.
"Được, cứ quyết định như vậy đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro