#Chương 50 - Một đêm khó ngủ
Chương 50
Moon Canmillia
Đêm lạnh như nước.
Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái vào cổng nghiêm nghị của tiểu khu. Tài xế rất lạ mắt, bảo vệ cẩn thận bước ra phòng điều khiển, vừa hỏi thăm vừa ghé đầu liếc nhìn bên trong xe, cho đến khi thấy người ngồi sau xe đang nhắm mắt dưỡng thần kia, mới yên tâm phất ta thả đi.
Thời gian đã gần đến rạng sáng, trong tổ nhỏ cạnh cửa ra vào, Teddy nhỏ chơi một ngày đã ngủ say. Người ngồi trên ghế salon lúc này đây lại không chút buồn ngủ. Kênh truyền hình đổi một kênh lại một kênh, lực bấm càng lúc càng mạnh để lộ tâm tình chủ nhân ngón tay lúc này đang nóng nảy.
Đã trễ như vậy rồi, người nào đó vẫn chưa về.
Cuối cùng, khóa cửa cũng vang lên tiếng động, Kim Chung Nhân gần như là lập tức dừng hành động trong tay lại, nhìn về lối ra vào, người nọ đang khó khăn kéo cà vạt ở cửa đổi giày.
Dường như không nghĩ tới giờ này còn có người chờ mình, trong nháy mắt Độ Khánh Thù nhìn thấy Kim Chung Nhân lộ ra sửng sốt rõ ràng.
"Anh vẫn chưa ngủ sao?"
"Ừ, đang đợi em."
Độ Khánh Thù kéo bước chân nặng nề đi đến gần ghế salon, cánh tay Kim Chung Nhân duỗi một cái đem cả người kéo vào trong lòng, đối phương không có cự tuyệt, không nói một lời rúc vào nguồn ấm bên cạnh.
"Mệt lắm đúng không?" Kim Chung Nhân hài lòng hôn xuống mái tóc người trong ngực.
"Ừ . . . Uống chút rượu . . ." Độ Khánh Thù nhắm hai mắt, hàm hàm hồ hồ đáp.
Hôm này là lễ kỷ niệm sau khi hoàn thành hợp đồng lớn, người tham dự còn có mấy nhà đầu tư lớn hợp tác lần này, cho nên tất cả mọi người chơi high hơn ngày trước một chút, cậu lại từ chối thế nào cũng không tiện làm mọi người mất vui, trên bàn ăn bồi mấy chén, thật vất cả thoát khỏi KTV mà về nhà, lúc này chính là cồn rượu còn trên đầu.
Đôi bàn tay đúng lúc xoa nhẹ huyệt thái dương nhẹ nhàng chầm chậm dùng lực, lực đạo đúng mức, Độ Khánh Thù thoải mái hừ hừ hai tiếng.
"Vẫn còn khó chịu sao? Có muốn anh lấy nước mật ong không?"
Kim Chung Nhân vừa hỏi xong liền muốn dứng dậy, không biết làm sao Độ Khánh Thù dù đang nhắm mắt, tay lại nhanh nắm lấy quần áo của đối phương không để cho người động đậy.
"Không cần . . . Đừng động đậy . . . Nếu để tôi dựa vào một lát . .. chốc nữa sẽ tốt lên. . ."
Thấy tình hình này, Kim Chung Nhân đành phải thôi, hắn khẽ cười, dịch người, thu lại cánh tay, để người trong ngực có thể ngủ thoải mái hơn chút.
Cúi đầu nhìn cần cổ đối phương vì say rượu mà ửng hồng, trong mắt Kim Chung Nhân thoáng một chút đau tiếc, tay phải bắt đầu có quy luật nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương.
Hắn cũng biết Độ Khánh Thù vì hợp đồng lần này, trước sau tốn gần một tháng. Này nếu đổi là trước kia, Kim Chung Nhân đã sớm nhúng tay, chuyện như vậy đối với hắn mà nói, chẳng qua là gọi mấy cuộc điện thoại mà thôi.
Vậy mà vừa nghĩ tới ngày đó Khánh Thù thần thái sáng láng nói với mình những lời kia, Kim Chung Nhân lập tức bỏ đi ý niệm nhúng tay vào.
Đó là lần đầu tiên biết được vị trí của mình trong lòng người kia.
Sau khi hai người bọn họ gặp lại từng có đoạn thời gian rất mập mờ, khi đó Khánh Thù còn chưa biết Kim Chung Nhân và Dư Thần là quan hệ hợp tác, vì vậy vẫn chần chừ không tiến với hắn.
Ngày đó Kim Chung Nhân mắt thấy Khánh Thù thàn bí cầm một phần văn kiện cười rực rỡ với mình.
"Biết lần này nếu tôi có thể nắm được hạng mục đó thì sẽ kiếm được bao nhiêu không?"
Hắn không hiểu, nghi ngờ lắc đầu một cái.
Ngay sau đó, Độ Khánh Thù liền vui vẻ diễn tả một con số với hắn.
"Số này!"
"Vậy . . . sao?" Là một con số không nhỏ, nhưng hắn vẫn có chút không rõ ý đồ của đối phương. Lấy hiểu biết của hắn, Độ Khánh Thù chưa bao giờ là người tính toán với tiền tệ, Kim Chung Nhân không hiểu tại sao đối phương lại đột nhiên đàm luận việc này với mình, vậy mà một giây kế tiếp, hắn liền có được đáp án.
Bởi vì người hắn yêu, ở trước mặt hắn, dùng ánh mắt vô cùng thành kính nói với hắn.
"Không dựa vào quan hệ trong nhà, tự tôi cũng có thể kiếm tiền, sau này cơ hội giống như vậy còn có thể có rất nhiều rất nhiều."
". . . Cho nên . . ."
"Cho nên chờ tôi kiếm nhiều tiền, tôi sẽ bao nuôi một người tên là Kim Chung Nhân, muốn anh ta ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi, không cho anh ta có cơ hội chạy đi trêu hoa ghẹo nguyệt, không muốn anh ta cùng những người khác dây dưa không rõ, là hoàn toàn hoàn toàn thuộc về một mình Độ Khánh Thù . . . Anh nói . . . có được không?"
Kim Chung Nhân nhớ rõ ngày đó sau khi hắn nghe xong lời này nhìn chằm chằm Khánh Thù thật lâu, lâu đến sau đó hắn kích động ôm chằm lấy cơ thể đối phương, đầu ngón tay và âm thanh đều có chút phát run.
"Ừ, dĩ nhiên, Khánh Thù lợi hại nhất."
Hắn có chút dở khóc dở cười. Kim Chung Nhân hắn hồ đồ thế nào cũng sẽ không trầm luân đến độ cơm mềm này. Nếu như bị lão già nhà mình biết, còn không phải đánh gãy chân mình sao? Nhưng là giờ phút này nội tâm hắn tràn đầy kích động cùng kinh hỉ, Độ Khánh Thù nguyện ý nói lời này, chính là tỏ rõ cậu ấy quan tâm mình, thậm chí so với tưởng tượng của mình còn nhiều hơn, điều này có thể khiến hắn không kích động sao?
Độ Khánh Thù nửa quỳ, không chút do dự đưa tay ôm lấy người nọ thật chặt, giống như ôm một bảo vật đã mất đi, cậu đem mặt vùi vào lòng ngực đối phương, buồn bực nói:
"Thật tốt, sau này cũng chỉ có chúng ta, chỉ có hai người chúng ta."
Hai người Độ Khánh Thù và Kim Chung Nhân, bởi vì một lần ngoài ý muốn mà chia tay đến nay, Độ Khánh Thù vẫn cảm thấy mình nên hận hắn, cho đến khi gặp lại nhau, thấy kẻ đầu sỏ năm đó hại hai người bọn họ tách ra vẫn bầu bạn bên cạnh hắn, đố kỵ cùng tức giận liền tràn ngập nội tâm của cậu, dày đặc đến che dấu tình cảm thực sự khi đó thì thất vọng càng sâu.
Sau đó Kim Chung Nhân bày tỏ. Hắn bá đạo, ngôn hành lại tỏ ra yếu thế từng bước một đánh hạ nội tâm Độ Khánh Thù. Cậu vốn không phải người dễ bị dao động như vậy, cũng không đủ quyết tâm. Cho nên đến lúc này, Khánh Thù giống như mới tìm được lý do mình mấy năm qua vẫn từ chối người ngoài.
Tất cả tình cảm của mình đều giao phó cho Kim Chung Nhân, chỉ có anh ta, không cần tốn nhiều sức liền đốt tất cả tâm tư mình, tức giận, không cam lòng, đố kỵ, oán hận, mất mác, còn có yêu. Cho nên khi Kim Chung Nhân hoàn hoàn chỉnh chỉnh tự đối phương nói với mình mấy năm qua cùng Dư Thần đều là diễn kịch, Khánh Thù cảm giác mình đơn giản muốn có xúc động muốn khóc.
Vô số đêm mất ngủ, trong mộng xuất hiện khách quen bây giờ đang ở trước mắt mình. Độ Khánh Thù người này kỳ thực rất không có cảm giác an toàn, cậu không biết Kim Chung Nhân đối với tình yêu của hắn có thể duy trì được bao lâu. Nhưng mà bất kể trước kia phát sinh chuyện gì, sau này bọn họ lại sẽ đi về phía nào, ít nhất vào giờ phút này, Khánh Thù rất may mắn Kim Chung Nhân có thể bồi bên cạnh mình.
Không biết qua bao lâu, Độ Khánh Thù nửa híp mắt ngầng đầu.
Cũng không biết giờ phút này có mấy phần thanh tỉnh, tay của cậu từng bước một đưa lên gò má đối phương, ngón tay lướt nhẹ qua cái trán trơn bóng, sờ lên khuôn mặt mà cậu khắc sâu, Độ Khánh Thù nhìn thấy đôi mắt đne trong cách cậu rất gần lộ ra thần sắc nghi hoặc, khóe miệng của cậu phác họa độ cong rõ ràng, trong mắt đối phương tràn đầy nghi ngờ, cơ thể một hớp cắn lên đôi môi ngày nhớ đêm mong kia.
Kim Chung Nhân, anh có biết không, mấy năm này, em rất nhớ anh.
Vươn cánh tay ôm lấy bả vai Kim Chun Nhân, Khánh Thù lắc lắc thân thể ngồi chồm hổm trong ngực anh, động tác trên miệng không dừng lại, giống như một đứa trẻ xin đồ ngọt ăn, tham lam hôn xuống. Kim Chung Nhân sợ cậu té, bàn tay đỡ lên thắt lưng cậu, bàn tay dao động ngang lưng đối phương, nụ hôn của Khánh Thù mang theo một chút mùi rượu mê say, hiếm khi cậu chủ động như tối nay, Kim Chung Nhân để mặc cho đối phương gặm cắn môi mình, đợi đến khi bản thân bị cậu không có cách thức hôn loạn đến lúc mất hô hấp mới dùng lực quay người, mạnh mẽ đem người ngã xuống ghế salon, ngay sau đó hai chân đè một cái, cả người áp lên.
"Vào trong phòng được không?"
Rõ ràng nổi phản ứng rồi, nhưng vẫn là làm điều thừa hỏi đối phương một câu, Kim Chung Nhân tham luyến dáng vẻ thỏa hiệp của Độ Khánh Thù làm không biết chán, hắn thích Khánh Thù dùng đôi con ngươi thâm tình tràn đầy tình cảm nhìn hắn, sau đó thuận theo.
Độ Khánh Thù giống như bị dầu độc gật đầu một cái, giãy giụa đứng dậy dính lên người hắn, Kim Chung Nhân thụ sủng nhược kinh, động tác trên tay lại tuyệt không qua loa, đứng dậy nâng người đã mềm nhũn đi vào phòng nghỉ.
Hắn tựa hồ so với nhiều năm trước còn quan tâm cảm thụ Độ Khánh Thù hơn, dục vọng chiếm giữ cũng sâu hơn. Mấy năm này hắn bỏ xuống kiêu căng, dần dần học được thận trọng, biết nên làm thế nào mới có thể chân chính khóa lại người hắn muốn.
Một đêm khó ngủ.
Đối với Kim Chung Nhân mà nói là vậy, đối với Phác Xán Liệt mà nói cũng vậy.
"Được rồi được rồi, vậy chọn cái này có được không? Chúng ta ngày mai có thể đi là cho cậu ta mặt mũi, cũng không cần chú ý ăn mặc như vậy . . ."
Đêm khuya ở đại trạch Phác gia, đèn phòng ngủ sáng choang, Phác Xán Liệt ngồi trong phòng quần áo bất đắc dĩ an ủi người yêu sốt ruột.
Ngày mai sẽ là ngày nhà hàng cơm Tây của Hứa Nghĩa khai trương, Bạch Hiền đáp ứng đi cùng mình, sau đó Phác Xán Liệt cũng không nghĩ nhiều, đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là dẫn người tới ăn bữa cơm.
Nhưng Biện Bạch Hiền không nghĩ như vậy.
Bạn của Xán Liệt lần đầu tiên chính thức mời, cậu rất coi trọng, sớm tinh mơ hôm qua đã chọn xong quà, coi như là chúc mừng Hứa Nghĩa khai trương thuận lợi, mặc dù cuối cùng là dùng thẻ của Xán Liệt. Mà bây giờ cậu lại vì mặc gì vào ngày mai mà lâm vào khó khăn.
Vốn muốn để Xán Liệt giúp một tay cho ý kiến, không nghĩ tới đối phương một bộ dáng vẻ không tập trung, nghe được lời không kiên nhẫn của hắn, Bạch Hiền dừng động tác trong tay, nhàn nhạt liếc hắn một cái, câu tiếp theo của Phác Xán Liệt còn chưa nói ra khỏi miệng nghẹn lại theo nước miếng một ngụm nuốt trở vào.
Phác đại thiếu gia Phác Xán Liệt đáng thương ngáp vô số lần, phụng bồi Bạch Hiền chọn đồ ở trong phòng quần áo giằng co vài canh giờ, lúc này có chút hối hận đề nghị ban đầu của mình, tiểu tử Hứa Nghĩa kia mặt mũi thiệt lớn, nhìn thân ảnh Bạch Hiền bận rộn xoắn xuýt, Phác Xán Liệt có chút ý vị.
Đưa tay nắm lấy áo sơmi Bạch Hiền đưa qua, động tác bị ngừng, Biện Bạch Hiền nghi ngờ nhìn về phía người ngồi trên giường.
"Sáng mai dậy sớm một chút, anh dẫn em đi tạo hình, để thợ trang điểm giúp em phối, được chưa?" Phác Xán Liệt vừa nói vừa đem quần áo để qua bên cạnh, đứng dậy ôm chầm Bạch Hiền đang mù mịt vừa đi vừa nói thầm
"Bây giờ em đi ngủ cho anh!"
Biện Bạch Hiền bất đắc dĩ đi theo Phác Xán Liệt ra khỏi phòng quần áo, thật ra thì chỉ cần cho cậu thêm chút thời gian, cậu có thể chọn xong, thật đáng tiếc.
Nhưng chờ khi cậu nhìn thấy Phác Xán Liệt vừa vào phòng vừa lên giường liền ngủ, lại có chút oán giận bản thân lỗ mãng.
Xán Liệt tựa hồ rất mệt. Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn phía trước, lúc nhìn kim chỉ giờ mới giật mình, ngay sau đó le lưỡi ngại ngùng, lấn người quỳ gối đầu giường, thò đầu hôn một cái lên mặt Phác Xán Liệt đang ngủ, xem như là áy náy.
Biện Bạch Hiền uống sữa tươi xong lại chạy vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, chân rón rén bò lên giường, Phác Xán Liệt ngủ rất say, Bạch Hiền đưa tay kéo kéo chăn, không kéo được.
Cậu dứt khoát cuộn tròn thân thể cả người co lại hướng bên kia chăn, Phác Xán Liệt giống như nhận được thông điệp, vén chăn lên, đem cả người cuộn vào trong chăn, đắp chặt. Cả quá trình nước chảy mây trôi, ngay cả mí mắt cũng không nâng một cái.
Bạch Hiền tập mãi thành quen đem chân gác lên đùi đối phương, dịch dịch người, hài lòng nhắm hai mắt lại.
Hi vọng ngày mai tất cả đều thuận lợi. Ngủ ngon, Xán Liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro