#Chương 54 - An bài

54.
Moon Canmillia

Phác Xán Liệt cúp điện thoại, quay đầu thấy dì đã chuẩn bị xong bữa sáng, liền đi lên lầu kêu Biện Bạch Hiền rời giường.
Không nghĩ tới vừa lên phòng liền thấy đối phương đã đứng dậy, chỉ là hình như vừa mới tỉnh ngủ, thần sắc còn có chút mê man.

"Tỉnh rồi?"

Phác Xán Liệt đi tới mép giường ngồi xuống, thấy dáng vẻ còn buồn ngủ Bạch Hiền đột nhiên muốn trêu chọc cậu.
Biện Bạch Hiền ngủ rất đã, nhìn gương mặt Phác Xán Liệt gần trong gang tấc liền nở nụ cười, tối qua thực sự rất mệt nhọc, cuối cùng ngay cả mình ngủ lúc nào cũng không biết, chỉ nhớ rõ trước khi đi cha nuôi nói muốn đưa mình về nhà, sau đó hệ thống sưởi trong xe thổi đến người chóng mặt, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.

Phác Xán Liệt thấy mặt Biện Bạch Hiền ảo não, cười nói

"Thức dậy rồi nhanh rửa mặt, điểm tâm dì đã làm xong, ăn xong anh có chuyện muốn nói với em."

Bạch Hiền nghi ngờ nhìn hắn, Phác Xán Liệt vỗ vỗ đầu cậu.

"Ăn trước đi, no bụng quan trọng hơn. Tối qua cũng không thấy em ăn bao nhiêu, lúc này chắc đói rồi."

Bạch Hiền nghe vậy, lúc này mới khịt mũi, vén chăn đứng dậy xuống giường.
Đợi ăn điểm tâm xong đã gần chín giờ, Phác Xán Liệt trước đã hoàn thành hạng mục công trình liền hoàn toàn nhàn rỗi, dù sao ở công ty có trợ lý quan sát, cũng sẽ không có chuyện gì.

Lúc hắn ở trong phòng thấp thỏm làm sao mở miệng với Biện Bạch Hiền, thì thấy Bạch Hiền đi vào. Phác Xán Liệt mắt nhìn cậu ngồi xuống, con ngươi trong suốt chớp chớp mắt nhìn mình, cũng đang đợi mình mở miệng.

Hắn đột nhiên cảm thấy không đành lòng với lời muốn nói kế tiếp.

"Nghe này Bạch Hiền, những gì anh nói tiếp đây, em phải cẩn thận nghiêm túc nghe rõ. Hoặc giả em sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng hứa với anh, bất luận anh nói gì, trước đừng kích động được không?"

Biện Bạch Hiền mở to mắt, không rõ nên gật đầu một cái, trong lòng lại đang hoảng loạn.

Trực giác nói cho cậu biết, Xán Liệt muốn nói, có thể có liên quan đến "chuyện kia" không ...

Chỉ là cậu không hiểu, chẳng lẽ hiện tại muốn cùng mình ngả bài sao?

Phác Xán Liệt thấy cậu đồng ý, lúc này hít sâu một hơi, dằn lòng, đầu đuôi gốc ngọn nói cho Bạch Hiền những chuyện đã xảy ra.

Từ lúc phát sốt nằm viện, đến chẩn đoán lần đầu, về sau lại lén tái khám, chậm rãi nói, việc không kể to nhỏ.

Trong lúc này, hắn vẫn quan sát vẻ mặt của Bạch Hiền, mới đầu quả thật có hoảng, nhưng sau đó, trong mắt đối phương khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Phác Xán Liệt tận lực dùng từ ngữ rất bình thản, theo bản năng đem suy đoán của bản thân và Độ Khánh Thù bỏ đi, Phác Xán Liệt suy nghĩ dù sao kết quả hiện giờ là tốt, trận lo lắng trước cũng không cần thiết nói ra khiến Bạch Hiền thêm lo lắng.

"Cho nên Bạch Hiền, phẫu thuật não không phải là tiểu phẫu, em phải chuẩn bị tâm lý một chút."

Hắn sợ đối phương sẽ không sẵn sàng khó có thể chấp nhận, bèn thêm một câu

"Bảo bối, anh cam đoan với em, anh đã mời bác sĩ tốt nhất tới mổ cho em. Chúng ta hiện tại phải làm chính là thả lỏng tâm mình, bác sĩ nói, đợi đến khi bỏ khối y đi, sau đó dưỡng bệnh cho thật tốt chắc là sẽ không để lại di chứng gì."

Biện Bạch Hiền nghe xong, lại trầm mặc như trước, đôi mắt có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Phác Xán Liệt lập tức luống cuống.

"Bạch Hiền! Em tin anh, có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để em có chuyện. Bắt đầu từ bây giờ, anh ở cạnh em một tấc cũng không rời, cho nên đừng sợ được không?"

Trên thực tế, Biện Bạch Hiền từ lúc đầu vẫn đang cố gắng tiêu hóa tin tức mới vừa nhận được.

Nói như vậy . . . Chuyện không có nghiêm trọng như cậu tưởng tượng, phải không?
Chẳng qua là xảy ra chút lỗi nhỏ, mình chỉ cần phối hợp giải phẫu, mà có thể hoàn toàn bình phục đúng không?

Trong nháy mắt, cậu thậm chí cảm thấy Phác Xán Liệt là đang dối gạt cậu.

Mấy ngày trước đây triệu chứng của cậu rõ ràng như vậy . . . Gần như giống y như đúc với tình huống của cha năm đó, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói, loại bệnh này, tỷ lệ di truyền đặc biệt cao.

Cậu cho là . . .

Cậu còn tưởng rằng . . .

Biện Bạch Hiền rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, hai tay không tự khống chế được nắm chặt vạt áo của mình, cậu sốt ruột đi đứng dậy đi hai bước, lại thất thố ngồi xuống chỗ mình lần nữa, hồi lâu, cậu thậm chí kích động đứng dậy nhìn Phác Xán Liệt, một bộ muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút cuối cùng quay lưng đi.
Cậu đưa lưng về phía hướng Phác Xán Liệt đang đứng, mím chặt môi, chỉ cảm giác môi của mình đều là run rẩy, không lâu lắm, cả người đều cứng nhắc đến phát run.

Thật tốt quá.

Điều này thật sự là . . . tốt quá rồi.

Phác Xán Liệt nhìn một loạt động tác của cậu, đau lòng đến không biết làm sao cho phải.

"Bạch Hiền thật xin lỗi, anh biết anh không nên gạt em, anh chỉ sợ là em sẽ suy nghĩ lung tung. Đều là anh không tốt . . . Em đừng . . ."

Biện Bạch Hiền xoay người cắt đứt lời nói của Phác Xán Liệt.

Cậu không có tức giận, cậu làm sao lại tức giận chứ, cậu hiện tại cao hứng còn không kịp nữa là.

Biện Bạch Hiền bước một bước dài tiến lên kéo tay Phác Xán Liệt bắt đầu viết chữ, giải đáp nghi ngờ của hắn.

"Thật ra thì, em đã sớm biết."

Phác Xán Liệt kinh ngạc.

"Làm sao em biết?"

Bạch Hiền dừng một chút

"Lúc anh và Khánh Thù nói chuyện, em đều nghe thấy rồi."

Nói chuyện với Độ Khánh Thù . . . ánh mắt Phác Xán Liệt ngốc lăng, như vậy chính là đêm hôm đó.

Phác Xán Liệt thử hồi tưởng ngày đó ở cuối hành lang bệnh viện, đối thoại giữa hắn và Độ Khánh Thù, sau khi kinh ngạc là không cầm được đau lòng . . . Nói như vậy, Bạch Hiền đã sớm biết, như vậy một mình em ấy, khi đó có lẽ lo lắng và sợ hãi nhiều hơn.

Em ấy nhạy cảm như vậy, so với mình còn rõ tình huống của cha Biện hơn, Phác Xán Liệt cơ hồ cũng có thể đoán được suy nghĩ của Bạch Hiền lúc đó.

Cậu nhất định là bị dọa sợ.

Phác Xán Liệt lúc này mới phát hiện cảm xúc trong mắt Biện Bạch Hiền không phải là kinh hoàng bất lực, rõ ràng giống như vui sướng sau khi đại xá.

"Bạch Hiền . . ."

Hắn nhìn Biện Bạch Hiền kích động trước mặt, như là thấy trân bảo bị mất đi mà tìm được xoa gò má của cậu, trăm loại tâm tình trong lòng đan vào qua đi, cuối cùng vui mừng nhẹ nhàng nói một câu

"Cảm ơn trời đất, hoàn hảo em không có sao."

Biện Bạch Hiền lẳng lặng nhìn Phác Xán Liệt, biết mấy ngày nay không riêng gì mình mà nam nhân ở trước mặt cũng nhất định vì mình hốt hoảng lo sợ.

Nhớ tới mấy ngày nay, những lời nói Phác Xán Liệt vì trấn an tâm tình của mình, hắn khi đó, vừa ôm một phen tâm tình thế nào đây.

Xán Liệt a . . .

Một giây kế tiếp, vẻ mặt Phác Xán Liệt lộ vẻ nghi hoặc nhìn Bạch Hiền ra khỏi tay hắn, đi tới trước tủ treo quần áo, kéo tủ ra tìm cái gì đó.

Qua hồi lâu, mới thấy Bạch Hiền ôm một túi hồ sơ trở lại.

"Đây là cái gì?" Phác Xán Liệt hỏi.

Biện Bạch Hiền không trả lời hắn, chỉ ngồi ở mép giường, cúi đầu thật cẩn thật lấy một phần văn kiện bên trong ra đưa tới trước mặt Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt nhìn thấy chữ trên phần văn kiện kia, liền ngây người.

Đó là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần Biện thị.

Lúc Biện Giang Sơn qua đời, đem tất cả cổ phần Biện thị đều để lại cho Biện Bạch Hiền, vẫn luôn là Phác Xán Liệt thay thế xử lý. Có bao nhiêu phần trăm Phác Xán Liệt trong lòng biết rõ ràng, phân ngạch đó đủ để ngồi vững ở vị trí nắm quyền Biện thị.

Biện Bạch Hiền có chút chột dạ, nhưng cậu cho tới giờ không có hối hận về quyết định ban đầu của mình.

Lúc cậu ý thức được mình có thể sẽ giống cha bị ốm đau hành hạ, cũng đã quyết định đem cổ phần trong tay mình chuyển tới danh nghĩa Phác Xán Liệt. Nhà cũ Biện gia vạn vạn không thể động, trừ cái đó ra, gia gia còn để lại không ít bất động sản cho cậu. Sau khi cậu từ bệnh viện trở lại, liền lén liên lạc với luật sư tư vấn, chuyển tên một số bất động sản, giữ lại một chút, những thứ này trừ cổ phần ra tất cả đều chia hai phần, một phần cho Phác Xán Liệt, một phần để lại cho Độ Khánh Thù.

"Em đây là ý gì?" Phác Xán Liệt khó có thể tin lật xem những điều khoản này, liếc nhìn ngày ký rõ ràng chính là gần đây mới ký, tim của hắn lập tức đau đớn.

"Vì em dự cảm em sẽ xảy ra chuyện, sau đó chuẩn bị những thứ này để lại cho anh phải không?"

". . ."

Nhìn Bạch Hiền kiên định gật đầu với mình một cái, Phác Xán Liệt trong nháy mắt cảm giác tim của mình đều bị bóp chết.

"Em chẳng lẽ cho rằng anh ở với em đều vì những thứ này?!" Đau đớn ở đáy mắt Phác Xán Liệt thoảng qua.

Biện Bạch Hiền vừa thấy Phác Xán Liệt hiểu lầm, vội khoát tay, cậu lấy giấy bút bên cạnh viết, chớp mắt đặt bút xuống lại cắn môi do dự để xuống.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là cầm bút viết xuống một câu như vậy.

"Nếu em qua đời, kỳ vọng lớn nhất chính là anh có thể sống tốt. Những thứ này, không phải là em dư dả , mà là em chỉ có thể cho anh được như thế"

Phác Xán Liệt ngơ ngác nhìn Biện Bạch Hiền vùi đầu viết từng chữ từng chữ chân thành, một câu ngắn ngủn bao hàm toàn bộ chân tình thực lòng của người nọ.

Một tiếng chất vấn giống như nghẹn ở cổ họng, tâm tình tràn lòng tất cả đều hóa thành cảm động vô tận.

Phác Xán Liệt ném đồ trong tay xuống, nhào qua ôm lấy Bạch Hiền đang lo lắng ngẩng đầu nhìn mình vào trong ngực, lồng ngực phập phồng nóng hầm hập, suy nghĩ một chút hình như cảm thấy không đủ lại siết chặt hai cánh tay, cho đến khi người trong ngực không thoải mái kháng nghị từ chối, hắn mới giảm bớt lực của mình.

Trước kia Phác Xán Liệt chưa từng nghĩ tới, trong sinh mệnh của mình sẽ xuất hiện một người như vậy, vẻn vẹn chỉ là một câu đơn giản, cũng đủ để tạo ra một cơn sóng to gió lớn.

"Bạch Hiền . . . đứa ngốc . . . nếu như không có em, em cho rằng anh còn có thể quan tâm những thứ này sao?"

Hắn khó mà kìm được tiếng thở dài nhẹ.

"Ngoài em . . . Anh không cần gì cả . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro