---2---

Cuối năm lớp 9, cả khối rộ tin đồn ầm lên Kim Chung Nhân- liên đội trưởng trường tôi thích Bạch Hiền. Lại còn đồn ầm lên là 2 đứa rủ nhau thi vào trường chuyên để học cùng nhau nữa. Bạch Hiền bỏ ngoài tai, chẳng thanh minh gì cả. Với tôi, cậu ấy cũng bảo là ''Không phải thế đâu, thật đấy.''. Chỉ chừng đó cũng khiến tôi thôi hoảng mỗi lần có đứa bạn nào hỏi  về chuyện của Bạch Hiền. Chúng nó làm sao biết nhiều bằng tôi chứ. 

Hôm nộp hồ sơ, ngày tôi định nói cho Bạch Hiền nghe về chuyện tôi biết đánh guitar và trổ tài bằng What is love  mà cậu ấy thích, cũng là hôm Bạch hiền thông báo.

- Tớ sẽ thi vào trường chuyên của tỉnh Xán Liệt ạ.

- À, ờ. - Tôi phải cố lắm mới không bật ra câu hỏi ''tại sao?''

Lúc trong nhà xe, tôi nghe mấy bạn lớp Bạch hiền bàn tán. Lời một cô bạn cứ văng vẳng mãi trong đầu tôi.

- Nếu là tao, tao sẽ chọn Chung Nhân, cậu ấy hay hơn nhiều.

Câu nói đó cùng với hình ảnh Bạch Hiền vui vẻ đi với Chung Nhân nơi sân trường đã bóp nghẹt ý định tỏ tình của tôi.

Ra về, Bạch Hiền chạy lại chỗ tôi, Chung Nhân đi sau tủm tỉm cười.

- Xán Liệt ơi, tớ nói cậu cái này nè, tớ với Nhân...

Chẳng đợi nói hết câu, tôi đã quát lên đầy uất ức.

- Cậu cứ quay qua đó với Nhân đi, mặc kệ tớ đi. Có bao giờ cậu biết cảm xúc của tớ đâu.

Sau phút sững sờ, tôi nhận ra mình lỡ lời. Bạch Hiền dừng lại, cách xa tôi một quãng, tay nắm chặt, lí nhí.

- Tớ thích cậu đấy. Nhưng liệu cậu có thích tớ đủ nhiều không?- Rồi đột ngột hét lớn: - Chỉ có cậu ngốc thôi.

Nếu tôi tuổi 15 không ngờ nghệch và nóng nảy có lẽ tôi đã  nhận ra thật nhiều tha thiết và hờn giận trong giọng nói của Bạch Hiền. Nhưng lúc đó, giữa sân trường bao nhiêu ánh mắt, tôi chỉ cảmthấy mình như kẻ bị đùa giỡn. Bỏ qua ánh mắt đăm đăm của Bạch Hiền, tôi lao đikhông nói một lời. Rốt cục, tôi đẩy Bạch Hiền xa tôi. Xa mãi.

 --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 Người ta hay bảo " xa mặt cách lòng'' vậy mà đúng thật. Lên lớp 10, Bạch Hiền học ở trường chuyên của tỉnh mãi trên thành phố, còn tôi học ở trường Trung học bình thường gần nhà. Từ vụ "to tiếng'' hôm nào, Bạch Hiền giận tôi thật. Hôm Bạch Hiền đi lên thành phố học, bạn bè ai cũng tiễn, trừ tôi. Tôi mặc kệ. Dù đôi khi trong lòng vẫn biết mình sai nhưng cục tự ái to đùng ngăn tôi làm lành với Bạch Hiền. Ừ tôi sai nhưng sĩ diện. Biết thế sao Bạch Hiền không mở đường.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cách đi mấy tháng, một ngày Chung Nhân đăng bức ảnh chụp chung với Độ Khánh Tú – lớp phó học tập lớp Bạch Hiền năm cấp 2 và trạng thái hẹn hò làm tôi ngẩn ra một lúc. Suy nghĩ hồi lâu tôi inbox hỏi Nhân mọi chuyện. Hóa ra hồi đó Bạch Hiền làm cầu nối cho hai đứa chúng nó nhiệt tình đến nỗi bị hiểu lầm. Bạch Hiền không nói với tôi vì sợ tôi nhiều lời làm lộ mọi chuyện. Thế nhưng tôi không hiểu lại quát um sùm lên. Cảm giác đó tồi tệ biết bao mà tôi còn cố chấp. Nhưng lời xin lỗi mãi tôi sẽ không được nói vì Bạch Hiền tránh không gặp tôi, cũng chặn FB và điện thoại. Những lời muốn nói cứ ở đó, đè nặng mãi không thôi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Xếp dọn xong bàn ghế, Bạch Hiền xin phép về sớm chuẩn bị quần áo lên trường. Mười bảy tuổi, tôi còn không ngờ nghệch quá nữa, cục tự ái hay kiêu hãnh cũng xẹp bớt đi. Chỉ còn những tình cảm ngây ngô vẫn còn đó. Tôi chạy theo Bạch Hiền.

- Này để tớ chở về, đi đêm nguy hiểm lắm.

Cậu ấy cười rồi khẽ gật đầu.

- Tớ xin lỗi nhé, Bạch Hiền – tôi nói khi chở cậu ấy về

- Vì chuyện gì hả Xán Liệt? – Bạch Hiền hỏi nhỏ

- Vì chuyện của Nhân, tớ biết tớ hiểu lầm. Định xin lỗi lâu rồi nhưng không liên lạc được với cậu.

- Chỉ thế thôi à? – Bạch hiền hỏi lại khiến tôi bất ngờ, im lặng. Bạch Hiền cũng chẳng nói gì thêm.

Đến cổng nhà. Tôi dừng xe. Lúc quay xe định chạy thật nhanh về nhà, Bạch Hiền níu lại, nói nhanh.

- Tớ thích cậu, từ lâu lắm rồi, tớ đã luôn nói ra điều đó, không giấu giếm hay ngại ngùng. Điều đó với tớ cũng không dễ dàng đâu. Còn cậu, cậu chỉ biết im lặng đàn What is love? một mình. Tớ vẫn luôn muốn biết rằng, liệu cậu có thích tớ đủ nhiều không?

Mười bảy tuổi, tôi không thể trả lời được câu hỏi của Bạch Hiền. Tôi im lặng đạp xe đi thật nhanh bỏ lại phia sau ánh nhìn thất vọng.

Nhưng mười bảy tuổi, tôi nhận ra rằng nếu từ bỏ quá sớm thì có thể tôi sẽ không nhận được cơ hội thứ hai.

Tối hôm đó, tôi cẩn thận canh góc máy để quay lại cảnh tôi đàn What is love?. Kết thúc bài hát, tôi lấy hét can đảm để nhìn thẳng vào máy quay "Bạch Hiền này, tớ nghĩ tớ thích cậu đủ nhiều để dũng cảm làm một điều thật lòng. Và để nói một câu mà lẽ ra trước đây tớ đã nên nói với cậu Tớ thích cậu nhiều lắm Bạch Hiền à. ''

Tôi đã gửi clip đó cho Bạch Hiền và được nhận lời hồi đáp.

- Vì sự can đảm và chân thành của cậu nên tớ xí xóa cho cậu lần này. Nhưng chỉ lần này thôi đấy nhé! Cậu biết mà, yêu thương không có chỗ cho sự hèn nhát, nhất là khi cậu yêu thương một ai đó thật nhiều..... Tớ cũng thích cậu nhiều lắm, Phác Xán Liệt.


===============================END=================================

thanks for reading <3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro