Chương 21 + 22 + 23 + 24
Chương 21: Cùng đường
Biện Bạch Hiền kéo lê bước chân mệt mỏi về đến nhà. Trong nhà truyền đến tiếng khóc sụt sùi.
"Tiểu Bạch! Con cứu mạng chúng ta đi!" Thấy Bạch Hiền trở lại, mẹ ghẻ Lâm Thiến giống như gặp được cái cây cứu mạng, lập tức nhào tới.
"Dì Lâm, sao thế? Sao hai người lại khóc?" Lâm Thiến cùng chị cô Lâm Vũ Yên cũng khóc đến sưng đỏ cả mắt. Biện Bạch Hiền không hiểu hỏi.
"Chủ nợ của ba con không biết tại sao biết được địa chỉ của chúng ta ở đây, tới đây thúc giục chúng ta trả nợ, trước năm giờ chiều nay, phải thanh toán toàn bộ. Nếu như không trả, sẽ kiện ba con lên tòa án, mang con và chị con đến quán bar bán rượu tiếp khách!"
Lâm Thiến ôm Lâm Vũ Yên, đau lòng vuốt ve tóc của cô ta.
"Tiểu Bạch, nghề người mẫu của chị vừa mới bắt đầu, chị vừa mới nhận mấy show quảng cáo, mới vừa lên trang bìa tạp chí lần đầu tiên, chị không muốn làm vũ nữ, không thể tới quán bar tiếp khách được!" Lâm Vũ Yên ra vẻ đáng thương nói, trong ánh mắt che giấu sự tính toán ngấm ngầm.
"Dì Lâm, chị, hai người đừng có nôn nóng, để con nghĩ xem có biện pháp nào không." Trái tim Biện Bạch Hiền như thắt lại, tiền thuốc thang của ba còn chưa có đâu vào đâu rồi, giờ lại bị chủ nợ tìm tới cửa. Cậu phải tìm thêm mấy việc làm thêm mới được!
"Không cần suy nghĩ, có một có sẵn phương pháp xử lí!" Lâm Vũ Yên vội vàng nói, lấy từ trong tay ra một tờ giấy, "Tiểu Bạch, chủ nợ nói, em chỉ cần cầm tờ giấy này tới số nhà 27 đại lộ La Bàn, món nợ của nhà chúng ta được xóa bỏ!"
Số nhà 27 đại lộ La Bàn.
Đây là một ngôi nhà cổ phủ đầy dây mây xanh, trong nội thành tấc đất tấc vàng, lại có một ngôi nhà cổ như vậy, Biện Bạch Hiền cảm thấy kỳ lạ sao trước kia mình lại không để ý tới. Cầm tờ giấy con kia trên tay, gõ gõ vào cánh cửa thần bí cửa. Không có ai lên tiếng, cửa lại tự động mở ra.
Không hiểu tại sao Biện Bạch Hiền cảm thấy có chút sợ sệt, Hít sâu, trấn định cảm xúc một chút. Cậu bước chân lên chiếc cầu thang bằng gỗ tử đàn. Cầu thang được lau thường xuyên nên sáng bóng, cả ngôi nhà sang trọng nhưng cũng rất khiêm tốn, có thể thấy được chủ nhân có cặp mắt thưởng thức hơn người.
"Có ai ở đây không?" Giọng nói của Biện Bạch Hiền vang lên trong căn phòng trống trải có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một bóng dáng cao lớn xuất hiện tại đầu cầu thang, thân hình cao lớn che khuất ánh mặt trời rọi vào cửa sổ. Theo bản năng, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu lên nhìn.
Ngược sáng, không thấy rõ khuôn mặt người đàn ông.
Biện Bạch Hiền giơ giơ tờ giấy trong tay lên: "Xin hỏi, là ngài muốn tôi cầm tờ giấy này đến tìm ngài sao? Ngài nói với chị tôi, chỉ cần tôi đến tìm ngài, thì món nợ nhà tôi có thể được xóa bỏ. Là thật sao?"
Từ cổ họng người đàn ông thoát ra một tiếng cười khẽ. Nghe có vẻ quen tai!
Biện Bạch Hiền nghi ngờ nhíu mi lại.
Người đàn ông từng bước từng bước một bước xuống cầu thang. Bước chân nhàn nhã, nhưng Biện Bạch Hiền lại cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn! Bên ngoài là cái nóng mùa hè, trong phòng này lại râm mát nên có chút rét run. Biện Bạch Hiền siết chặt tờ giấy, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi.
Người đàn ông này cách cậu càng ngày càng gần, toàn thân phát ra khí thế kiêu căng khiến Biện Bạch Hiền lập tức nhớ ra, Phác Xán Liệt, hắn là Phác Xán Liệt!
"Ngoài ý muốn sao?" Giọng nói của Phác Xán Liệt mang theo chút đắc ý, đôi tay đút trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống Biện Bạch Hiền. Trong mắt lóe ra tia sáng thỏa mãn. Quả ớt nhỏ, em trốn không thoát đâu!
Hai tay của Biện Bạch Hiền bất giác nắm lại thật chặt, móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt.
Người đàn ông ti tiện này, lại áp dụng thủ đoạn vô sỉ như vậy đến bức ép mình!
Trợn to đôi mắt trong trẻo, Biện Bạch Hiền lạnh lùng mở miệng: "Ngài đường đường là Tổng giám đốc của Phác thị, ức hiếp một người như vậy thì hứng thú lắm sao? Ngài có tin tôi sẽ gặp tạp chí bát quái tố cáo ngài hay không?"
"Ha ha. . . . . ." Tiếng cười trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Biện Bạch Hiền. Phác Xán Liệt vẻ xem thường nhướng mi lên: "Tôi có trách nhiệm nói cho cậu biết, ở thành phố C, không có một tòa soạn nào dám đăng tin tức của tôi!"
Chương 22: Trao đổi ngang giá
Biện Bạch Hiền muốn chạy trốn, nhưng đôi chân giống như mọc rễ, trì trệ không chạy được.
Suy nghĩ của cậu đang đấu tranh kịch liệt.
Nếu như ở lại, có nghĩa là cậu phải chấp nhận tất cả những điều kiện không hợp lý của người đàn ông biến thái này.
Chạy trốn? Không, không được!
Nếu như bây giờ cậu chạy, ba sẽ làm thế nào? Dì Lâm và chị cậu sẽ làm thế nào? Nhà của cậu sẽ tan nát!
Nghĩ tới đây, Biện Bạch Hiền cố lấy can đảm.
Kiên định ngẩng đầu lên, nhìn Phác Xán Liệt khẽ mỉm cười.
"Tổng giám đốc Phác, ngài nói đi, điều kiện của ngài là gì?"
"Làm tình nhân của tôi, đến khi nào tôi chơi chán mới thôi." Ánh mắt của Phác Xán Liệt căn bản không nhìn cậu mà lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh, anh bị thần kinh à!" Biện Bạch Hiền xoay người muốn đi.
"Tìm bệnh viện tốt nhất cho ba cậu, bác sĩ tốt nhất. Bảo đảm ông ấy sẽ hồi phục." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sau lưng cậu.
Biện Bạch Hiền dừng lại, cậu do dự. . . . . .
Cậu vô cùng chán ghét điều kiện lưu manh hoang đường muốn cậu làm tình nhân của hắn, cậu hẳn nên không cần nghĩ ngợi mà tát cho hắn một cái, nhưng cậu lại do dự. . . . . .
Điều kiện của hắn quá mức hấp dẫn. Bệnh của ba, đúng là vì không có tiền nên mới không điều trị hết. Nếu như có thể tìm được bệnh viện hạng nhất, do bác sĩ tốt nhất làm phẫu thuật cho ba, ba nhất định sẽ khá hơn.
Nhưng , cái giá để ba hồi phục sức khỏe, là bán chính bản thân mình!
Đem mình bán cho cầm thú. . . . . .
"Nghĩ thông suốt chưa?" Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm bóng lưng cứng ngắc của cậu, khóe môi cong lên. Phụ nữ, đều là hàng hóa kinh doanh. Biện Bạch Hiền, cũng không ngoại lệ.
Phác Xán Liệt đi tới, bàn tay lửa nóng ôm cơ thể cậu từ phía sau, lòng bàn tay nóng bỏng khiến Biện Bạch Hiền giật mình.
Biện Bạch Hiền nhìn mình chằm chằm bàn tay phía trước người cậu cảm thấy rất ghê tởm, cậu rất muốn mắng chửi cho đã rồi quay về, nhưng cuối cùng, cậu vẫn không đẩy hắn ra. Bây giờ đã 4: 50 rồi, chỉ còn có mười phút, cậu chỉ còn dư lại thời gian là mười phút để cân nhắc mà thôi.
Cậu còn có lựa chọn nào khác sao?
Cha cậu buôn bán phá sản, cậu vì muốn tiết kiệm ít tiền, sau khi làm xong lại đi bộ qua mười mấy trạm xe mới về đến nhà. Cậu đã bị mất quyền lựa chọn rồi.
Danh dự? trước cơ thể bệnh hoạn nằm trên giường của ba cậu, danh dự còn tính thứ gì? Ba đã từng rất năng động, bây giờ chỉ còn như một cái xác nằm trên giường, không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích, có khác gì xác chết đâu?
Danh dự, trước sự khắc nghiệt của cuộc sống, không đáng giá một đồng tiền.
Vì ba cậu có thể khỏe mạnh trở lại, bán đi cơ thể, đã dơ bẩn của mình, cậu cũng không có gì thua thiệt!
Trong sạch của cậu, vào cái đêm đó, đã bị không biết một người đàn ông không biết tên hung hăng phá hủy. Thất thân một lần cùng với thất thân mười lần có cái gì khác nhau?
Học trưởng Hạo . . . . . Biện Bạch Hiền bỗng nhiên lại nhớ tới khuôn mặt nho nhã của Thân Hạo Khiêm, trái tim ẩn dấu một cơn đau nhói.
Thân Hạo Khiêm, anh đứng dưới bóng cây hoa Anh Đào chờ cô tan học, nụ cười của anh còn ấm áp hơn gió xuân. Anh nói, Bạch Hiền, mau lớn lên đi, chờ sinh nhật 18 tuổi của em, anh dẫn em đi xem biển.
Thân Hạo Khiêm, khi có mấy tên côn đồ ở ngoài trường muốn động tay động chân với cậu thì thiên thần đột nhiên xuất hiện, một trận đấm đá, khiến từ đó không ai dám chọc vào Biện Bạch Hiền. Một người nho nhã lịch sự như thế, một người vì bảo vệ cậu mà đánh nhau, cam tâm vì cậu mà chịu lỗi với nhà trường.
Học trưởng Hạo. . . . . . Ánh mắt của Biện Bạch Hiền đột nhiên mơ hồ. nước mắt đã kìm nén thật lâu, rốt cuộc vào giờ phút này rơi xuống. từng giọt từng giọt nặng nề, nếm vào trong miệng cay đắng khác thường.
Chương 23: Để tôi tự làm
Đau lòng vô hạn khiến nước mắt trào ra, lại bị Biện Bạch Hiền cắn răng đè xuống!
"Tôi đồng ý với anh." Chỉ một câu nói, lại mở miệng rất khó khăn. Lời nói chưa dứt, nước mắt đã rơi như mưa!
"Sao, làm tình nhân của tôi khổ sở lắm sao?" Phác Xán Liệt khó chịu mở miệng, hàng lông mi rậm đen nhíu lại thật chặt.
Biện bạch Hiền cắn môi, từ đầu tới cuối không thèm quan tâm tới hắn. Hiện tại trong lòng cậu đang rối loạn, căn bản không muốn nói chuyện với hắn.
Thấy Biện Bạch Hiền ngơ ngác đứng tại chỗ, Phác Xán Liệt đi tới bàn bên cạnh, mở ngăn kéo ra, lấy ra một điện thoại thiết kế rất tinh xảo, nhét vào tay Biện Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền hoảng hốt, theo bản năng giãy giụa.
"Anh làm gì đấy?" Biện Bạch Hiền cau mày, "Tôi đã có điện thoại di động, trả lại cho anh!" Biện Bạch Hiền đưa di động cho Phác Xán Liệt.
"Cái điện thoại di động rách nát đó sớm nên ném đi!" Phác Xán Liệt đi tới tựa người vào chiếc ghế xoay, vóc dáng cao lớn lộ những đường cong tao nhã phóng khoáng và thoải mái: "Điện thoại di động này có hệ thống định vị GPS tự động, bất luận cậu đi đến chỗ nào, tôi đều có thể thông qua điện thoại di động xác định vị trí của cậu. Cho nên, cậu phải cầm."
Biện Bạch Hiền có chút giận dữ, cái này cùng với cái vòng giam cầm cậu có khác gì đâu? Mặc dù cậu đã quyết định bán mình cho hắn, nhưng cậu vẫn là một người tự do chứ? Hắn có quyền gì giam cầm cậu?
Biện Bạch Hiền lạnh mặt lại, ném điện thoại di động lên trên bàn. Ánh mắt trong suốt oán hận nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt.
"Không muốn giữ liên lạc với tôi như vậy sao? Bao nhiêu phụ nữ mơ tưởng còn không được! Cậu còn muốn cái gì?" Phác Xán Liệt cau mày, bị Biện Bạch Hiền "phụ lòng tốt" khiến hắn hơi tức giận.
"Buổi tối trước khi đi ngủ, anh thử đeo cái xiềng vào cổ chân mình, rồi gắn lên đầu giường là có thể cảm nhận được cảm giác của tôi bây giờ, xem có thoải mái chút nào hay không." Biện Bạch Hiền giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Phác Xán Liệt nhíu mi lại, đang tính nói gì đó, thì Biện Bạch Hiền đã lạnh lùng xoay người đi ra cửa.
Vòng eo thon của cơ thể đột nhiên bị người kia kềm chế, một làn gió lạnh phất qua gương mặt của cậu, ngay sau đó chặn ngang ở trước mặt cậu khiến cậu cảm giác hít thở không thông.
Biện Bạch Hiền theo phản xạ tránh sang một bên. Không nghĩ tới cơ thể giữ thăng bằng không tốt, lập tức đụng vào giá sách bên cạnh.
Đây là một giá sách mở, phía trên bày đầy sách, cơ thể Biện Bạch Hiền đụng phải giá sách nên quơ quơ tay, vài cuốn sách từ trên giá rớt xuống. Một tấm hình kẹp trong cuốn sách nhẹ nhàng rơi ra ngoài.
Là một tấm hình cũ có chút ố vàng, trong hình là một cô gái trẻ tuổi có gương mặt rất đẹp, rất quý phái. Biện Bạch Hiền tò mò muốn nhặt lên xem một chút, lại bị Phác Xán Liệt lạnh lùng quát bảo ngưng lại: "Dừng tay!". Phác Xán Liệt khom lưng nhặt tấm hình lên, lau lau bụi gần như không có trên tấm hình, từ từ kẹp lại vào cuốn sách. Trong ánh mắt dường như có chút bi thương kèm theo tức giận.
Biện Bạch Hiền muốn mở miệng hỏi cô gái trong hình là ai, nhưng Phác Xán Liệt lại không cho cậu cơ hội mở miệng, một tay hắn nhấc cậu lên, cơ thể mềm mại của cậu mạnh mẽ bị đè ở trên vách tường lạnh như băng!
Hai chân của cậu lơ lửng giữa không trung, cơ thể run rẩy không thể làm gì khác hơn là cuốn Phác Xán Liệt thật chặt không để cho mình rớt xuống!
"Anh làm gì đấy? Buông tôi ra!" Biện bạch Hiền chợt ý thức được động tác này mập mờ. Bắt đầu đột nhiên giãy giụa.
"Thế nào, cậu quên nội dung chúng ta vừa mới giao dịch sao?" Khóe miệng Phác Xán Liệt kéo ra một nụ cười tà ác, ánh mắt nóng bỏng khiến toàn thân Biện Bạch Hiền run rẩy.
Cái gì muốn tới, vẫn phải tới!
Lạnh lùng chống lại ánh mắt lửa nóng của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền giữ thẳng cơ thể của mình: "Không nên đụng vào tôi! Tôi tự mình làm!"
Cắn chặt cánh môi đỏ mịn, Biện Bạch Hiền đứng dậy từ chiếc đàn Piano, ngón tay thon dài trắng nõn run rẩy, cởi từng nút áo trước ngực ra.
Chiếc áo xanh giản dị, bao quanh cơ thể mặc dù mảnh mai nhưng lại có những đường cong nở nang đầy đặn.
Áo, tiếp theo là quần, . . . .
Đến khi chỉ còn lại một cái quần lót thật mỏng thì tay Biện Bạch Hiền run rẩy kịch liệt. Can đảm của cậu dường như biến mất, một cảm giác chua xót mãnh liệt làm đau nhói đôi mắt cậu, nước mắt đảo quanh trong khóe mắt, nhưng lại quật cường không chịu rớt xuống.
Chương 24: Đang kêu cái gì
Học trưởng Hạo. . . . . .
Ở đáy lòng thì thào cái tên ấm áp này, cảm giác đau lòng ùn ùn kéo đến. Học trưởng Hạo, anh ấy sẽ tha thứ cho tất cả những gì cậu đã làm hôm nay sao? Hay là, không thể tiếp tục dùng nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ngắm nhìn cậu?
"Không dám?" Phác Xán Liệt cố tình khiêu khích. Cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh. Không biết vì sao a, cậu trai bé nhỏ ngây ngô này lại khơi mào được toàn bộ dục vọng ham muốn của hắn, phụ nữ đủ kiểu hắn đều thấy nhiều rồi, lại chưa từng thấy nhịp tim đập gấp gáp như ngày hôm nay.
Lời nói của Phác Xán Liệt khơi dậy ý chí chiến đấu của Biện Bạch Hiền.
Đã quyết định rồi, vậy cứ như thế đi! Không bằng thoải mái một chút, Biện Bạch Hiền, mi hãy cứ coi như đây là một giấc mộng. Khi tỉnh mộng, mi chính là cậu trai thuần khiết, trong trắng đứng dưới bóng cây anh đào nhìn học trưởng Hạo nở nụ cười đẹp nhất với mi.
Hít sâu một lần nữa, hai ngọn núi ngay lập tức lộ ra, mang theo thanh xuân rực rỡ, làn da trắng như tuyết phơi bày trong không khí mát mẻ, trước ánh mắt quan sát rực lửa của người đàn ông khẽ run rẩy.
Nhắm mắt lại, Biện Bạch Hiền cắn chặt làn môi mềm mại đỏ mọng đến nỗi rỉ ra tơ máu. Cậu từ từ đưa tay ngượng ngùng kéo quần lót xuống, từng tấc da thịt non mềm trong suốt hiện ra trước mắt Phác Xán Liệt, tỏa ra những tia sáng bóng, giống như danh dự bị bong ra từng mảnh từng mảnh. . . . . .
Ánh mắt rừng rực của Phác Xán Liệt vẫn gắt gao dán chặt vào Biện Bạch Hiền. Động tác chậm chạp của cậu là một loại trêu đùa, khiến cho hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Khi chiếc quần lót được cởi ra hoàn toàn, khu rừng rậm rạp thần bí hoàn toàn bại lộ ngay trước mắt, Phác Xán Liệt không thể kềm chế nổi nữa!
Mạnh mẽ lui lại, trong nháy mắt thân thể trắng nõn của Biện Bạch Hiền nằm lại trên piano, trắng nõn giống như búp hoa đẹp nhất trong đêm hè, lại hồng hào giống như gấm vóc cao quý nhất, hai chân thon dài nhẵn nhụi như dương chi mỹ ngọc lộ vẻ sáng bóng mê người, hiện ra trước mặt hắn bằng tư thế thật quyến rũ!
Phác Xán Liệt hít một hơi thật sâu, đầu chôn sâu vào cổ cậu.
Có chút không khống chế được, cũng không phải là chưa từng chạm qua phụ nữ, hắn nóng lòng như thế làm cái gì, hơn nữa còn có vẻ khẩn trương, thật là buồn cười!
Cậu cách hắn gần như vậy, gương mặt mềm mại trắng nõn. Đôi mắt cậu nhắm thật chặt. Từ trong ánh mắt của cậu, có thể thấy được cậu đang sợ hãi.
"Sợ sao? Quả ớt nhỏ của tôi?" Hắn dò xét gần bên cạnh cậu, thổi hơi nói.
Hơi thở nóng hổi phả vào tai cậu, khiến cậu một hồi run rẩy. Cảm giác có chút tê liệt, sau đó là ướt át.
Sở Thiên Ngạo đã bắt đầu hành động, hắn vừa suy nghĩ gì đó thật lâu.
Lưỡi của hắn liếm vào cần cổ của cậu rồi nhẹ nhàng trằn trọc gặm cắn. Ở trên cổ của cậu, dần dần hiện lên những dấu ấn đỏ tươi như đóa hoa hồng.
Bàn tay của hắn, cũng bắt đầu tìm kiếm nơi mềm mại. Cách một lớp quần áo, phủ lên nơi tròn trịa của cậu.
". . . . . ." Choáng váng. . . . . .
Biện Bạch Hiền lo lắng nín thở, đôi tay chống đỡ gắt gao vào lồng ngực trần trụi cứng rắn của hắn. Cố gắng không để cho mình và hắn dán sát vào nhau.
Mặc dù kinh nghiệm trên phương diện này một chút xíu cũng không có, nhưng trực giác của cậu, mơ hồ nói cho cậu biết, chuyện sắp sửa xảy ra là gì.
Không hề báo trước, gương mặt của Thân Hạo Khiêm đột nhiên xuất hiện ở trong tâm trí cô. Trái tim đau nhói một hồi, khiến Biện Bạch Hiền nỉ non lên tiếng: "Học trưởng Hạo. . . . . ." Đau lòng không thể kiềm chế, nước mắt lã chã rơi xuống.
Động tác của Phác Xán Liệt đột nhiên dừng lại! Hai mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào đôi mắt đẫm lệ của cậu, chợt dùng sức siết chặt chiếc cằm bé nhỏ của Biện Bạch Hiền: "Mới vừa rồi cậu kêu cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro