Chương 78 + 79


Chương 78: Đói bụng ăn quàng

Biện Bạch Hiền gắt gao cắn chặt môi dưới, cậu thật muốn nói một câu: "Cô Lương, cô nên lo lắng cho chính mình mới đúng." Nhưng vẫn là cắn răng nhẫn nhịn.

Thôi, Lương Noãn Noãn dù sao cũng là vợ sắp cưới của học trưởng Hạo, nể mặt học trưởng Hạo, tạm tha cho cô ta lần này đi!

Cắn chặt cánh môi, xoay người rời đi. Cậu hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Lương Noãn Noãn đang chăm chú nhìn cậu với cái nhìn đầy lạnh lùng và âm độc.

Ngoài ban công, Liễu Thần cố gắng xuất ra tất cả vốn liếng để muốn chắc chắn rằng sẽ hấp dẫn được sự chú ý của Phác Xán Liệt. Không ngừng cười nịnh nọt cùng với khen tặng, chỉ có điều Sở Thiên Ngạo tựa như không để ở trong lòng. Vùng cổ của bộ lễ phục vốn đã được khoét sâu hình chữ V, cô còn thừa dịp Phác Xán Liệt không chú ý, len lén đem miếng dán ngực lấy xuống. Hiện tại, cả người của cô đang ở trong tình trạng mặc cũng như không.

Chất vải bằng sợi tổng hợp cao cấp mỏng dính, ẩn hiện hai đỉnh núi bị kích thích đang đứng thẳng, nếu một người đàn ông nhìn thấy thì không thể nào dời chuyển được ánh mắt. Liễu Thần có vẻ rất vừa ý với cơ thể mình. Bộ ngực to ưỡn cao ngạo nghễ, đầy đặn mượt mà. Mấy năm trước, đây chính là vũ khí của cô, nhờ bộ ngực này, từng bước từng bước một, cô chỉ là người hát phục vụ quầy rượu đã lên cấp thành một ngôi sao nổi tiếng. Hôm nay lại với vũ khí này, cô nhất định có thể chinh phục được Phác Xán Liệt!

"Xán Liệt, đang suy nghĩ gì đấy?" Liễu Thần kề bộ ngực của mình cọ xát vào trong ngực Phác Xán Liệt, đỉnh núi đỏ hồng ngạo nghễ ưỡn lên ma sát vào cánh tay của người đàn ông này.

Nhưng ánh mắt của Phác Xán Liệt lại chỉ chăm chú nhìn một người đàn ông đang đi vườn hoa vào.

Một người đàn ông vóc dáng thon dài, cao lớn, làn da trắng, lịch sự nho nhã, Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày, đây không phải là người đàn ông đã ký chi phiếu tính tiền lần đó sao? Chồng sắp cưới của con gái Thị trưởng Lương – Lương Noãn Noãn. Biện Bạch Hiền nói người đàn ông này là hàng xóm của cậu.

Sau đó hắn đã cho người điều tra, người đàn ông này đúng là người thành phố A, trước đây không lâu mới tới thành phố C để phát triển sự nghiệp. Biện Bạch Hiền không có lừa gạt hắn. Bất quá không biết vì sao, khi Phác Xán Liệt nhìn thấy người đàn ông này, thì trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Biện Bạch Hiền, cậu mà dám gạt tôi, nhất định cậu phải chết! Nghĩ đến Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt bèn nhìn về phía đại sảnh, trong đại sảnh trước sau không thấy bóng dáng của cô. Chỉ trong chớp mắt, không biết người nam nhân này đã chạy đi đâu.

Người đàn ông của mình cùng một phụ nữ khác ở ngoài ban công anh anh em em, vậy mà cậu không thèm liếc nhìn sang một cái, chỉ lo nhìn chằm chằm ở đâu á? Đúng là người nam nhân không tim không phổi!

Biện Bạch Hiền, trong lòng cậu rốt cuộc có xem tôi là ông chủ của cậu hay không? Phác Xán Liệt chỉ còn nước chưa ngửa mặt lên trời gầm thét mà thôi. Con ngươi u ám khẽ nheo lại, xem ra là muốn dạy dỗ người nam nhân không khéo léo này rồi!

Trong đầu xuất hiện ý niệm này, khiến trong người Phác Xán Liệt có chút nóng lên, trong con ngươi cũng nhuốm vài phần sắc dục.

Liễu Thần một mực quan sát biểu tình của Phác Xán Liệt, thấy Phác Xán Liệt tựa như có chút động tình, còn tưởng rằng đó là công lao của mình.

Đem thân thể dán chặt hơn lên cơ thể Phác Xán Liệt, cố ý hạ thấp giọng, gần như dùng giọng nói như rên rỉ ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: "Xán Liệt, em có chút mệt mỏi rồi, chúng ta vào phòng uống chút đồ đi!"

Nói xong, còn cố ý thổi hơi vào lỗ tai Phác Xán Liệt.

Cơ thể gần như trần trụi, lại dùng tư thái lẳng lơ này trêu chọc hắn, Phác Xán Liệt đã cảm thấy bộ vị nào đó bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Bởi vì Biện Bạch Hiền mang thai, cho nên hắn vẫn không dám động đến cậu, mấy ngày trước là lần đầu tiên, rồi lại không dám dùng quá sức, vì vậy luôn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn.

Hiện tại bị Liễu Thần khiêu khích như vậy, Phác Xán Liệt thật đúng là có chút cảm thấy không kiềm chế được.

Bàn tay dò vào trong lễ phục của Liễu Thần, không có vải vóc ngăn trở, trực tiếp vân vê, xoa nắn nơi mẫn cảm của cô ta không chút nào thương tiếc, chọc cho Liễu Thần thở gấp liên tiếp.

Liễu Thần nâng cặp đùi mượt mà cuốn lấy hông Phác Xán Liệt, làn môi đỏ nhuận hướng miệng Phác Xán Liệt tiến tới.

Hắn đã khiến cô thất vọng, Phác Xán Liệt lập tức nghiêng đầu tránh miệng của cô, rồi trực tiếp gặm cắn lên cổ của cô.

Liễu Thần bị kích thích đột ngột bèn thét lên chói tai, chỉ cảm thấy toàn thân tựa như bị dòng điện châm vào. Bên dưới đã ướt át một mảnh.

Bàn tay Phác Xán Liệt cũng vừa khéo cách bộ lễ phục dò xét vào chỗ đó, phát hiện ra bí mật của Liễu Thần, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng kéo ra một nét cười tà mị.

Ôm ngang người Liễu Thần, hướng phòng trên lầu chuẩn bị đặc biệt cho khách quý nghỉ ngơi đi tới.

Vừa bước qua cửa, Phác Xán Liệtliền giựt phắt bộ lễ phục của Liễu Thần ra, tầm mắt vừa rơi vào cơ thể cô thì một người có kiến thức rộng rãi về phụ nữ như Phác Xán Liệt cũng hít vào một hơi lãnh khí: Liễu Thần không mặc quần lót!

"Em đúng là yêu Tinh!" Phác Xán Liệt gầm nhẹ một tiếng, không chút do dự vọt vào cơ thể Liễu Thần.

Một hồi phong phú làm cho Liễu Thần phát ra tiếng thở dài thỏa mãn."Thiên Ngạo, anh là tuyệt nhất!"

Phác Xán Liệt híp mắt nhìn chằm chằm sắc mặt đỏ tươi của Liễu Thần, trong đầu lại hiện ra gương mặt của Biện Bạch Hiền. Gặp quỷ a! Hắn lắc lắc đầu, muốn xua đuổi hình bóng Biện Bạch Hiền đi. Giờ phút này hắn không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn tận tình buông thả dục vọng đã bị đè nén thật lâu.

Liễu Thần ra sức di chuyển cái mông nghênh hợp với Phác Xán Liệt, nếu như phục vụ tốt cho Phác Xán Liệt, cô có thể được nhiều hơn. Gần đây, một đạo diễn nổi tiếng đang chọn vai nữ chính, bộ phim này chính là do Phác thị đầu tư.

Người đàn ông cơ thể to lớn đè ép cơ thể đầy đặn của người phụ nữ, thêm vào đó là tiếng va chạm do luật động, khiến bên trong phòng một mảnh dâm mỹ.

. . . . . .

"Xán Liệt, em vào phòng vệ sinh sửa sang lại một chút." Liễu Thần đứng đối diện Phác Xán Liệt nói. Cả người cô mướt mồ hôi, giữa đôi chân đang chảy ra một dòng trắng đục không dứt.

"Ừ." Phác Xán Liệt cũng không ngẩng đầu. Cũng là cùng phụ nữ làm chuyện đó, tại sao sau khi kết thúc với Biện Bạch Hiền lại cảm thấy ấm áp thích thú, mà với Liễu Thần chỉ cảm thấy chán ghét và trống rỗng!

"Xán Liệt! Anh thật sự rất lợi hại a, chân người ta mềm nhũn rồi á!" Liễu Thần thấy dáng vẻ lạnh lùng của Phác Xán Liệt, trong lòng có chút lo lắng. Mau chóng chạy tới làm nũng.

"Không phải muốn vào phòng vệ sinh sao?" Phác Xán Liệt nhíu đôi mày rậm.

"Người ta không phải không bỏ được anh sao! Được rồi..., đi ngay . . . . ." Thấy sắc mặt Phác Xán Liệt có vẻ khó chịu, Liễu Thần thức thời nhanh chóng rời khỏi.

Phác Xán Liệt quả thật thể lực hơn người, kỹ xảo cũng là hạng nhất, cùng hắn làm chuyện này, đúng là rất hưởng thụ. Anh tuấn, tiền nhiều, ra tay xa xỉ, lại am hiểu chuyện giường chiếu như vậy, quả thật chính là tình nhân hoàn mỹ!

Liễu Thần quyết định chủ ý, bất kể là dùng biện pháp gì, cũng muốn nhanh chóng lên cấp thành tình nhân lâu dài của Phác Xán Liệt.

Lắc lắc mái tóc dài gợn sóng, tâm tình Liễu Thần vô cùng vui vẻ, trong miệng ngâm nga bài hát đi tới phòng vệ sinh, giống như cô ta thấy tương lai tốt đẹp đang vẫy tay về phía cô.

Tại bồn rửa tay bên cạnh trong phòng vệ sinh là một người mặc quần áo trắng đang rửa tay. Liễu Thần nhìn sang, đang chuẩn bị lấy hộp phấn trong xắc tay trang điểm lại, cảm thấy người đó quen quen, nên lại quay đầu lại nhìn người kia thêm một lần nữa.

Ơ, đây không phải là người giúp việc của Phác Xán Liệt sao? Mới vừa rồi ở bên cạnh Phác Xán Liệt, cô còn chưa kịp dạy dỗ. Không nghĩ tới ở chỗ này gặp lại!

Ánh mắt được trang điểm tinh xảo của Liễu Thần lóe ra ánh sáng có vẻ đắc ý, cố ý uốn éo cơ thể đi tới gần Phác Xán Liệt.

Biện Bạch Hiền tránh sang một bên, chuyên tâm rửa tay của mình, hoàn toàn không để ý tới Liễu Thần. Tựa như bên cạnh không có một người nào hết.

Liễu Thần giận dữ trong lòng, dầu gì cô cũng là ngôi sao đang nổi tiếng, đi tới đâu cũng được mọi người vây quanh như sao bao quanh vầng trăng sáng, vậy mà một người giúp việc, chỉ cậy vào mình có vẻ thùy mị, lại không đem Liễu Thần cô để vào trong mắt!

Liễu Thần đi tới bồn rửa tay bên cạnh, trong đầu cũng đang nhanh chóng lưu chuyển. Phải dạy dỗ con tiểu nha đầu không biết điều này một cái mới được! Liếc mắt nhìn Biện Bạch Hiền một cái, trên người rõ ràng là một bộ lễ phục giá trị xa xỉ, tay Liễu Thần run lên, cố ý đè miệng vòi nước, khiến làn nước văng hết vào người Biện Bạch Hiền đang đứng bên kia.

"Xoẹt!" Cột nước dài nhỏ bị áp lực, toàn bộ văng hết vào người Biện Bạch Hiền, trước ngực Biện Bạch Hiền nhất thời ướt một mảng.

Đôi mắt to quyến rũ của Liễu Thần dương dương đắc ý nhìn Biện Bạch Hiền. Hôm nay cô chính là đến phá rối đấy, thế nào? Xem con tiểu nha đầu này có thể làm gì cô!

Biện Bạch Hiền đột nhiên bị cột nước văng vào người sợ hết hồn, mở to hai mắt nhìn về phía Liễu Thần. Chỉ nhìn thấy dáng vẻ Liễu Thần khiêu khích nhìn mình, một chút ý tứ muốn xin lỗi cũng không có.

Cố ý quấy rối sao. Trong long Biện Bạch Hiền cảm thấy buồn cười, Liễu Thần – Liễu đại tiểu thư cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, chẳng biết suy nghĩ như thế nào mà lại dùng thủ đoạn trả thù ngây thơ đến như vậy?

Lắc đầu một cái, Biện Bạch Hiền cầm chiếc khăn giấy trên bồn rửa tay chậm vào phần ướt trước ngực, hy vọng có thể thấm khô.

Liễu Thần đợi nửa ngày, thấy Biện Bạch Hiền không hề nổi giận, cũng hoàn toàn không thèm liếc nhìn cô một cái. Lửa giận trong lòng càng thêm thiêu đốt hừng hực. Rõ ràng chính là cố tình không nhìn Liễu Thần cô a. Không nhìn so với phản kích còn đáng hận hơn, bởi vì thái độ này nói rõ đối phương căn bản không thèm coi cô ra gì cả!

Liễu Thần hừ lạnh một tiếng: "Cậu không phải là người giúp việc cho nhà Phác Xán Liệt sao? Thế nào, leo lên giường chủ nhân, chính thức chuyển thành tình nhân rồi hả ?"

Nghe thấy những lời nói chói tai của Liễu Thần, Biện Bạch Hiền cũng chẳng muốn nhiều lời với cô ta. Sau khi thấy bộ lễ phục có vẻ đã khô, Biện Bạch Hiền cầm khăn giấy ném vào thùng rác bên cạnh, rồi chuẩn bị rời đi.

Liễu Thần thấy mấy phen khiêu khích Biện Bạch Hiền mà cũng không thành công, trong lòng cảm giác bị thất bại càng sâu hơn. Đôi mắt to nhấp nháy, lời nói bật thốt lên khoe khoang: "Cậu đoán xem vừa rồi ở trong phòng nghỉ của khách quý, ai ở cùng một chỗ với tôi?"

Bước chân Biện Bạch Hiền ngừng lại một chút. Vừa rồi cô chăm chú xem bức danh họa treo trong đại sảnh, sau đó tính đi tìm Phác Xán Liệt thì mới phát hiện chung quanh không thấy bóng dáng của hắn đâu. Biến mất cùng lúc với hắn, còn có Liễu Thần.

Cắn đôi môi mềm mại,Biện Bạch Hiền không nói gì, cậu chỉ dừng lại ước chừng một giây đồng hồ sau đó tiếp tục đi ra ngoài cửa.

Là một người có lòng tự trọng. Cậu căn bản không muốn cùng Liễu Thần nói một câu nào, loại phụ nữ này, càng để cô ta vào mắt, cô ta càng ngang ngược hơn.

Liễu Thần thấy Biện Bạch Hiền dừng lại một chút, biết lời nói của mình có tác dụng, quyết định tiếp tục cố gắng khiêu khích Biện Bạch Hiền, "Cậu đoán xem chúng tôi vào phòng nghỉ để làm gì?"

Đưa lưng về phía Liễu Thần, Biện Bạch Hiền kinh ngạc trợn to hai mắt. Người phụ nữ này có phải quá không biết xấu hổ hay không, sợ cậu không biết cô ta làm chuyện ân ái sao, mà phải gào lên nói cho cậu nghe?

Thế giới này điên rồi! Biện Bạch Hiền lắc đầu một cái, không buồn phản ứng lại Liễu Thần, trực tiếp đi ra ngoài cửa.

"Đứng lại! Tôi cho cậu biết, Tổng giám đốc Phác không phải loại người mà người như cậu có thể đụng vào được đâu! Tốt nhất cậu nên cách xa anh ấy một chút! Nếu không cậu hãy chờ xem!" Liễu Thần không duy trì được sự đắc ý nữa, thấy Biện Bạch Hiền vẫn bộ dạng thanh cao, cô ta thật sự muốn xé nát gương mặt trắng nõn ấy của cậu ra!

Chương 79: Em đang ghen?

Hôm nay có chuyện gì xảy ra thế? Sao tất cả những người phụ nữ ở đây đều tới cảnh cáo cậu, muốn cậu cách xa người đàn ông của họ?

Biện Bạch Hiền đè xuống tức giận trong lòng, xoay người, mở đôi mắt to lạnh lùng nhìn Liễu Thần: "Cô Liễu, tôi thật sự muốn cách xa Phác Xán Liệt một chút. Nếu như cô có thể nghĩ ra biện pháp khiến Phác Xán Liệt bỏ qua cho tôi, tôi sẽ vô cùng cảm tạ cô!"

Nói xong, lưng ưỡn cao thẳng tắp, ngẩng đầu, Biện Bạch Hiền xoay người rời khỏi phòng vệ sinh khiến người ta hít thở không thông này. Liễu Thần tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, cầm bình bông màu xanh bên cạnh bồn rửa tay lên, hung hăng đập xuống đất nghe "xoảng" một tiếng. Lời nói của Biện Bạch Hiền rõ ràng là có ý khiêu khích! Ỷ vào Phác Xán Liệt đối với cậu có mấy phần chiều chuộng, cho nên không còn biết mình là ai! Xem ra, cần thiết phải giáo huấn cậu ta lại một chút!

Liễu Thần cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy mã số. Hạ thấp giọng nói mấy câu nói.

Bên đầu kia điện thoại có tiếng trả lời nói: "Chúng tôi mà làm việc thì cô cứ yên tâm, bảo đảm thần không biết quỷ không hay." Liễu Thần cúp điện thoại, trên mặt hiện lên một nụ cười ác độc.

Biện Bạch Hiền đi ra khỏi phòng vệ sinh, muốn ra vườn hóng gió một chút. Còn tốt hơn là ở đây.

Người trong đại sảnh quá nhiều, đều là những lời xã giao dối trá và khách sáo, cậu cảm thấy rất nhàm chán. Vừa đi tới khúc quanh, liền chạm mặt Phác Xán Liệt. Bên cạnh hắn còn có thêm mấy người nữa, nữ có nam có.

" Biện Bạch Hiền, tới đây." Phác Xán Liệt gọi. Giọng nói thân mật, nhưng càng giống như là gọi người làm hơn.

Nam nữ bên cạnh Phác Xán Liệt cũng nhìn về hướng Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền nói thầm trong lòng một tiếng: "Thật là xui xẻo!" Nhưng cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là phải buộc lòng đi tới.

Một người phụ nữ đứng bên cạnh Phác Xán Liệt, làn môi đỏ mọng mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại lóe vài tia khi dễ, hướng Biện Bạch Hiền hỏi: "Cậu chính là cậu Biện? Mới vừa rồi nghe Phác thiếu đề cập tới cậu. Cậu là bạn gái ngài Phác sao?"

Bạn gái? Biện Bạch Hiềnđột nhiên cảm thấy cái từ này nghe vào sao có vẻ. . . . . . Quái dị.

Đây là một từ trong sáng, tương lai tràn đầy kết quả tốt đẹp, không giống như từ tình nhân nghe tối tăm, bỉ ổi và hèn mọn.

Nhưng rất đáng tiếc, cái từ này, Biện Bạch Hiền cậu dùng không nổi.

Biện Bạch Hiền ngước mắt liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt đang mang trên mặt một nụ cười nhẹ, không trả lời đúng, cũng không trả lời không phải. Chỉ im lặng.

Thấy Biện Bạch Hiền không trả lời, cô gái có làn môi đỏ mọng có chút xấu hổ, buộc lòng phải đổi chủ đề.

Nụ cười nhẹ trên mặt Phác Xán Liệt hoàn toàn biến mất, đáy mắt hiện đầy sự khó hiểu.

Chào hỏi mấy câu xong, mấy người kia liền rời đi. Chỉ còn lại Biện Bạch Hiền đứng đơn độc đối diện với Phác Xán Liệt.

Biện Bạch Hiền vẫn im lặng không nói. Ánh mắt không nhìn thẳng vào Phác Xán Liệt, mà chỉ nhìn sân cỏ trước mặt. Làn gió nhẹ lướt qua, những cánh hoa trên cây rơi xuống đầy đất. Khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Cánh tay cứng như sắt của Phác Xán Liệt hung hăng bấm sâu vào cánh tay của cậu, kéo cậu quay lại đối mặt về phía mình, "Vừa rồi tại sao không nói lời nào!" Giọng nói của hắn lãnh khốc vô tình.

"Nói gì? Nói ra để xấu hổ hay sao, nói tôi không phải là bạn gái của anh? Hay nói tôi chỉ là tình nhân của anh?" Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt, thậm chí còn nở nụ cười.

Nhưng nụ cười này lại hoàn toàn chọc giận Phác Xán Liệt : "Sao? Làm tình nhân của Sở Thiên Ngạo tôi rất mất thể diện?" Cánh tay gia tăng sức mạnh, Biện Bạch Hiền cảm giác cánh tay mình dường như muốn đứt rời ra, nhưng lại quật cường không chịu mở miệng cầu xin tha thứ. Vì vậy vẫn bị Phác Xán Liệt gắt gao siết chặt.

"Làm tình nhân của tổng giám đốc Phác tại sao lại mất thể diện? Đó là vinh dự vô cùng. Không biết bao nhiêu phụ nữ đấu tranh mà không được đó chứ!" Biện Bạch Hiền rũ rèm mắt xuống, nhàn nhạt nói ra.

"Cậu đã biết như thế, vậy tại sao còn làm ra vẻ mặt bị sỉ nhục?" Sức lực trên tay Phác Xán Liệt đã giảm đi một chút, hắn nâng mặt Biện Bạch Hiền lên, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Phốc. . . . . ." Biện Bạch Hiền thật tức cười. Đây là mỉa mai, là châm biếm có được hay không! Phác đại Tổng giám đốc của tôi, ngài thật là ngây thơ! Ngây thơ đến nỗi nghe không ra sự mỉa mai của người khác!

Thấy Biện Bạch Hiền cười, tức giận trong đáy mắt Phác Xán Liệt từ từ tản đi. Ánh mắt lại sắc bén như cũ, nhìn Biện Bạch Hiền nói: "Trả lời tôi. Mới vừa rồi tại sao vẻ mặt lại giống như bị sỉ nhục?"

Biện Bạch Hiền nhăn mày: "Phác đại Tổng giám đốc, vấn đề này có ý nghĩa gì sao? Anh nếu như rảnh rỗi nhàm chán, thì có thể đi tìm Liễu Thần nha. Cô ta nhất định rất thích cùng anh trao đổi thân mật."

Đáy mắt Phác Xán Liệt lóe ra một ngọn lửa nhỏ, chăm chú nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền , giọng nói có điểm ấm áp: "Em nói Liễu Thần?"

Ngọn lửa ở đáy mắt Phác Xán Liệt quá mức mãnh liệt, Biện Bạch Hiền cảm thấy cả người bị hắn nhìn không được tự nhiên. Cậu quay mặt đi tránh tầm mắt của hắn: "Mới vừa rồi trong phòng nghỉ, hai người không phải đã trao đổi thân mật rồi sao, trao đổi đã rất thỏa mãn sao?"

"Ha ha ha. . . . . ." Phác Xán Liệt chợt ngửa đầu hắng giọng phát ra một chuỗi cười to. Biện Bạch Hiền kinh hoảng cắn môi của mình. Cậu đang làm gì thế? Sao lại nói chuyện này?

Quả nhiên, Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn Biện Bạch Hiền, trên mặt mang vẻ tươi cười, trong đôi mắt lóe ánh sang vui vẻ: "Biện Bạch Hiền, em đang ghen phải không?"

Bờ môi của hắn tiến lại gần lỗ tai của cậu, khí nóng ở bên tai cậu quanh quẩn, giọng nói của hắn mang theo thỏa mãn, lại mang theo trêu đùa. Dường như tâm trạng có vẻ rất tốt.

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh như nước, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào: "Dĩ nhiên là không. Nếu như Liễu Thần có thể khiến anh vui vẻ cao hứng như thế, thì còn gì bằng."

"Vậy tôi có phải nên cám ơn em hay không?" Trong nháy mắt, sắc mặt Phác Xán Liệt trở nên âm trầm, giọng nói lạnh lùng có chút đáng sợ.

Biện Bạch Hiền còn chưa trả lời, cơ thể Phác Xán Liệt đột nhiên lật nghiêng tới, bàn tay ôm chặt cậu vào trong ngực, đôi môi nóng bỏng áp lên môi của cậu, mang theo sự trừng phạt cắn mạnh vào môi của cậu. Đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng nhỏ nhắn đầy hương thơm của cậu khuấy động, mang theo sức mạnh bá đạo!

Người đàn ông này, tại sao có thể tùy chỗ phát dục bừa bãi!

Biện Bạch Hiền bất mãn muốn đẩy hắn ra, nhưng lồng ngực cứng như sắt của hắn lại ôm cậu quá chặt, cậu bị hắn giam trong ngực, căn bản không còn đường để chạy. Chỉ có thể chịu đựng hắn hôn mãnh liệt giống y như cuồng phong bão vũ ập đến.

Nghĩ đến chuyện mới vừa rồi Phác Xán Liệt còn trong phòng nghỉ cùng Liểu Thần mạnh mẽ hoan ái triền miên, đôi môi của hắn cũng trằn trọc trên môi của Liễu Thần giống như thế này sao? Trên người của hắn, còn có mùi vị của những phụ nữ khác! Biện Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy buồn nôn, rất buồn nôn!

Ra sức giãy giụa ngoảnh mặt đi, muốn né tránh nụ hôn của hắn.

Ý né tránh vô cùng rõ ràng.

Phác Xán Liệt mấy lần dây dưa đều chỉ có thể hôn lên mặt của cậu, Biện Bạch Hiền tránh né hắn giống như tránh né bệnh nhiễm khuẩn, lông mày nhíu lại thật chặt, như đang phải chịu sự hành hạ vậy.

Phác Xán Liệt dừng động tác lại, đôi mắt chim Ưng lộ ra những dây máu đỏ, rồi đột ngột đẩy mạnh Biện Bạch Hiền từ trong ngực ra, giận dữ gầm lên một tiếng: "Cút!"

Âm thanh rống giận của Phác Xán Liệt rất lớn, khiến những người đứng gần nhao nhao nhìn về phía này.

Biện Bạch Hiền cảm thấy rất mất thể diện, cùng Phác Xán Liệt ở chung một chỗ, cô luôn dễ dàng trở thành tiêu điểm quan sát của mọi người, cậu ghét loại cảm giác này!

Cậu nhìn Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt cũng đang nhìn cậu. Gương mặt anh tuấn giờ này lạnh lùng ác độc rất đáng sợ, đôi môi mím chặt, ánh mắt khát máu đến khiếp người nhìn cậu chằm chằm, giống như hận không thể đem cậu cắn chết ngay tức khắc

Biện Bạch Hiền nhíu nhíu mày, người đàn ông này mỗi lần nổi giận đều khác thường kỳ lạ như vậy. Cậu nào có đắc tội hắn? Hắn thích cùng phụ nữ khác mây mưa, cậu liền mỉm cười chúc phúc hắn nha, cậu không hề ăn dấm lung tung, rốt cuộc hắn đang tức giận cái gì!

Không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ, Biện Bạch Hiền phản ứng rất bình thản, cậu đẩy hắn ra: "Biết, tôi cút."

Cậu ước gì mình được về sớm nghỉ ngơi một chút. Hôm nay giằng co cả một ngày, cậu mệt quá mức. Để cho hắn tự do tiếp tục trăng gió với những người phụ nữ khác đi! Chúc hắn lăng nhăng thỏa mãn!

Không chút do dự xoay người rời đi. Vừa ra đến đại sảnh, mới phát hiện bên ngoài gió rất to, những cơn gió đêm thổi vào người, lạnh thấu tới xương.

Biện Bạch Hiền sợ lạnh ôm chặt hai cánh tay, đi về phía cửa chính. Cậu vừa đi vừa nhìn xung quanh. Bên này hình như cũng là khu biệt thự, nên hầu như không thấy bóng dáng một chiếc xe taxi nào.

Ban nãy ở vườn hoa phía sau hình như có một con đường nhỏ thông ra mặt sau của con đường chính, bên kia chắc là có xe taxi thôi. Biện Bạch Hiền xoay người hướng con đường nhỏ đi tới.

Thấy Biện Bạch Hiền bước đi không hề quay đầu lại, Phác Xán Liệt cảm thấy một cơn giận dữ không tên hung hăng thiêu đốt trong lồng ngực. Người nam nhân này, thậm chí ngay cả cầu xin tha thứ cũng không buồn nói!

Cậu hoàn toàn không nhận thấy được tại sao hắn lại nổi giận!

Nếu như không phải Liễu Thần đột nhiên khiêu khích lửa dục của hắn, nếu như không phải hắn muốn thử thái độ của Biện Bạch Hiền một chút. . . . . . Hắn cũng không biết được đã nhiều ngày như vậy, Biện Bạch Hiền vẫn hoàn toàn không đem hắn để ở trong mắt.

Cậu đối với hắn, cho tới bây giờ chưa bao giờ để ý.

Dù là cậu nằm ở dưới người hắn nhỏ giọng rên rỉ, giống như một cô mèo nhỏ. Dù cậu cùng hắn bình thường giống như một đôi tình nhân cãi vã gây gổ, sau đó hòa thuận dắt tay nhau đi dạo phố. Dù hắn buông xuống tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty, một ngày 24 giờ dính vào bên người cậu, bá đạo đoạt lấy tất cả thời gian của cậu. Cậu, vẫn không nhìn thấy hắn.

Biện Bạch Hiền, cho tới bây giờ cũng không có yêu hắn.

Bàn tay gắt gao siết chặt đến nổi cả gân xanh, đốt ngón tay trắng bệch. Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm bóng lưng Biện Bạch Hiền, những tia lửa trong mắt bắn tán loạn.Biện Bạch Hiền, cậu thật có gan!

Xoay người hung hăng đi về phía đại sảnh. Người nhiều phụ nữ nhất trên thế giới này chính là hắn, Phác Xán Liệt hắn cũng không phải không có Biện Bạch Hiền thì không thể sống được!

Giờ phút này, chăm chú nhìn bóng dáng Biện Bạch Hiền còn có một người đàn ông khác. Thân Hạo Khiêm.

Vừa rồi Phác Xán Liệt gầm lên giận dữ, Thân Hạo Khiêm xoay đầu nhìn sang, khi nhìn đến bóng dáng quen thuộc của Biện Bạch Hiền, dưới ánh đèn khiến cậu nổi bật, cậu có vẻ đẹp như thế, bộ đồ màu trắng khiến cậu nhìn qua giống như một tiên nữ trong sáng, Trên làn tóc mai còn cài một đóa Diên Vĩ màu xanh dương, khiến sự trong sáng càng thêm phần thanh nhã và hoạt bát.

Thấy Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt cãi vả sau đó cô đơn độc rời đi, Thân Hạo Khiêm nhấc chân muốn đuổi theo. Nhưng vừa lúc đó Thị trưởng Lương đứng bên cạnh đang liến thoắng không ngừng giới thiệu thành tích mới nhất của hắn, hành động cắt ngang lời nói của trưởng bối luôn là một việc làm vô lễ. Do vậy Thân Hạo Khiêm không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhẫn nại không dám vọng động, cố gắng giả bộ bộ dạng nghiêm túc nghe Thị trưởng Lương nói chuyện.

Nhìn Biện Bạch Hiền càng ngày càng xa, mắt thấy cậu sắp biến mất ở rừng cây sau lưng, Thân Hạo Khiêm không kềm nén được nữa, hắn vội vã nhìn Thị trưởng Lương nói: "Bác trai, cháu có chuyện vô cùng trọng yếu, xin lỗi bây giờ không tiếp chuyện cùng bác được." Nói xong, không nhìn đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh, hắn cất bước chạy về phía con đường nhỏ .

Hắn nhất định phải đuổi theo Bạch Hiền, ban nãy bộ dạng Phác Xán Liệt rất hung dữ gần mắng cậu, bây giờ Bạch Hiền nhất định rất đau lòng. Hắn muốn an ủi cậu một chút. Nếu như nói rằng trên thế giới này, chỉ có nước mắt của một người mà Thân Hạo Khiêm không muốn thấy nhất, thì người đó chính là Biện Bạch Hiền?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chanbaek