6
Bạch Hiền tan ca trực sớm liền đến trường Nine chờ đón thằng bé. Cậu nhìn đồng hồ, còn khoảng 10 phút nữa thằng bé mới tan trường. Do đó định đánh một vòng tìm thứ gì đó mua về nấu cơm. Nào ngờ chưa kịp lên xe điện thoại đã reo liên tục. Một dãy số lạ, nó không hề có một chút ấn tượng nào trong trí nhớ của cậu
- Alo ?
[ Bạch Hiền ! Xin chào ! ]
Bên kia là giọng nói của một người phụ nữ. Rất lạ. Bạch Hiền trầm ngâm một lúc mới đáp lại
- Xin hỏi cô là....
[ Chị đây, chị Giai Giai ]
Cậu lục lại trí nhớ của mình. Giai Giai....
- A ! Chị
Cả chục năm rồi không liên lạc, không ngờ có ngày bà chị này gọi đến cho cậu
[ May quá, em còn nhớ chị ]
- Nhớ chứ, làm sao có thể quên chị được
[ Chị đang ở Bắc Kinh, cùng nhau ăn cơm được không ? ]
- Em đang định mua đồ về nhà nấu
[ Vậy thì ra ngoài ăn đi, đỡ phải mất công ]
- Vậy chị đợi em một lát. Chị đang ở đâu ?
[ À được. Chị đang ở nhà hàng XX, đường Y ]
- Đợi em một chút nhé ! Xong việc em đến ngay
[ Chị ngồi bàn sát cửa kính, rất dễ tìm. Nếu không tìm được thì gọi cho chị ]
- Ưm, em biết rồi
[ Bye ! ]
Không nghĩ trùng hợp như vậy. Vừa định muốn mua chút gì đó nấu cơm đã có người mời ra ngoài ăn. Thôi thì đỡ mất công nấu nướng dọn dẹp
Chuông tan học vừa reo, cậu đã thấy dáng Nine chạy ra đầu tiên. Thằng bé này, hôm nay học hành thế nào mà chuông vừa reo đã phóng ra khỏi lớp rồi
- Nine, con có đem đủ bài vở về nhà không ?
- Dạ có !
Thằng bé thuần phục leo lên ghế phó lái. Đem cặp để ra ngoài sau rồi tự cài đai an toàn lại cho mình
- Hôm nay ra sớm vậy ?
- Con làm bài nhanh, cô giáo cho con ra sớm
- Giỏi quá !
Cậu xoa đầu nó
- Ba, hôm nay ba nấu món gì thế ?
- Bữa nay không nấu cơm
- Vậy gọi đồ ăn ngoài nữa sao ?
Thằng bé có chút thất vọng. Đồ ăn ngoài, dù có ngon nhưng ăn mãi thật sự rất ngán. Chẳng bằng đồ ba nấu gì cả
- Chúng ta đi ăn nhà hàng được không ?
- Thật hả ba ?
- Thật, chúng ta đi ăn nhà hàng
Thằng bé vui vẻ reo một tiếng. Suốt đoạn đường luôn ngâm nga vài câu hát
Nhà hàng Giai Giai chọn là nhà hàng món Nhật, vô cùng nổi tiếng trên mạng. Cậu từng xem qua review, cũng định có thời gian sẽ dắt Nine đến ăn thử. Hôm nay đúng là trùng hợp mà !
Cậu dắt thằng bé vào trong, theo lời của Giai Giai nhìn hết một lượt các vị trí gần cửa sổ. Quán không đông, với lại Giai Giai bao năm qua cũng không thay đổi nhiều lắm, trong nháy mắt liền nhận ra
- Chị !
- A Hiền !
Nine theo chân cậu lon ton đi đến đó. Thằng bé lễ phép cúi đầu chào Giai Giai một cái
- Chào cô !
Giai Giai nhìn thằng bé đáng yêu lại ngoan liền thích, cười với nó một cái. Bạch Hiền bế nó lên, cho nó ngồi sát vào cửa sổ. Vị trí này nhìn ra bên ngoài, cảnh cũng thật đẹp
- Ây, chị bao năm rồi không thay đổi, vẫn xinh đẹp như ngày nào nha
- Haha quá lời rồi. Bạch Hiền cũng ngày càng đẹp trai quá trời !
Cậu vừa ngồi xuống, phục vụ đã lên món
- À, chị sợ em đói nên gọi trước vài món. Một lát nữa muốn ăn gì cứ gọi thêm
- Cảm ơn chị
- Đừng khách sáo !
Nine mãi mê ngắm cảnh đêm ở bên ngoài cửa sổ đến mức chồm lên. Cậu liền kéo thằng bé ngồi ngay ngắn, gắp đồ ăn vào bát của nó. Tay vừa làm vừa nói
- Chị gần đây thế nào rồi ?
- À công việc ổn định
- Mấy năm qua chị sống ở nước ngoài sao ?
- Ừm
- Đã lập gia đình hay chưa ?
- Chậc, thằng nhóc này. Chị vẫn còn trẻ trung thế này, lập gia đình gì chứ ?
Bạch Hiền bật cười
- Định làm người phụ nữ độc lập sao ?
- Tất nhiên rồi !
Giai Giai khoanh tay trước ngực ra vẻ kiêu hãnh. Sau đó lại quay sang hỏi chuyện cậu
- Còn em, thế nào ?
- Em thì cũng bình thường. Chị biết bệnh viện Chấn Hoa không ?
- A biết, bệnh viện nổi tiếng
- Em là bác sĩ ở Chấn Hoa
- Aiyoo, giỏi ! Đáng khâm phục nha !
- Haha có gì đâu
- Chà, Bạch Hiền thay đổi thật rồi. Cậu nhóc ngày nào trưởng thành rồi
Cậu nghe xong chỉ cười cười. Tay gắp một miếng sushi cho vào miệng
- À, còn Phác Xán Liệt, cậu ta sao rồi ?
Giai Giai hỏi một câu, cậu chợt khựng lại. Đũa giơ lên cũng thu lại, đặt qua một bên
Nhìn biểu hiện của cậu, rõ ràng có gì đó không đúng. Giai Giai thắc mắc
- Không lẽ hai người...
- Bọn em không ở bên nhau nữa
- Thật sao ?
- Em nói thật
- Vậy là em h....
- Baba, đổ lên áo của Nine rồi ! - Nine ngây thờ kéo tay áo cậu
Nó chỉ vào trước ngực, áo bị vụn rong biển rơi lên làm bẩn một chút. Bạch Hiền vội vàng lau cho nó
- Cẩn thận, con ăn cẩn thận một chút
- Cảm ơn baba
Giai Giai ở một bên nghe xong, mắt trợn ngược, mồm há hốc nhìn cậu. Baba ? Thằng bé vừa gọi Bạch Hiền là baba ?
Nhìn biểu tình của cô, cậu biết Giai Giai ngạc nhiên lắm. Cũng phải, rất nhiều bạn học cũ gặp lại cậu cũng đều ngạc nhiên như vậy
Cô nhìn lướt qua phù hiệu trên áo thằng bé rồi quay sang nhìn cậu
- Biện Uy Vũ ? Thằng bé này...
- Ừm, con trai em
- Em lập gia đình sớm như vậy sao ?
Giai Giai chưa cầm loa hét lên cho tất cả mọi người cùng biết là may rồi. Bạch Hiền chẳng biết làm thế nào, cũng chỉ cười trừ
- Phải
- Con trai em, bao nhiêu tuổi rồi ?
- 6 tuổi, chị gọi nó là Nine cũng được
- 6 tuổi ?
Giai Giai tính toán gì đó một lúc. 6 tuổi ? Vậy cậu phải là lập gia đình hơn 6 năm rồi ? Có lẹ quá không ? Cô trêu đùa một câu
- Ai, chị cũng phải mau tìm chồng đây. Nếu không sẽ ế mất !
- Chị không ế đâu. Xinh đẹp như vậy mà
- Haha. Ấy, vậy là em với Phác Xán Liệt chia tay cũng rất lâu rồi ?
- Ừm
Chia tay cái gì. Người ta cứ như vậy không nói gì mà bỏ đi mà
- Haizz, thật là...Mà vợ của em đâu ? Không đưa đến cùng sao ?
- À em....ấy chị ăn đi, lạnh ngắt rồi kìa
Bạch Hiền đánh trống lảng đi. Cũng may là nói bâng quơ vài ba câu Giai Giai liền không để ý đến nữa. Hai người nói chuyện thêm một lúc, sau đó cũng rời đi
- Chị cần em đưa về không ?
- Không cần, chị tự về được. Em đưa thằng bé về trước đi, muộn rồi
- Vậy...chị về cẩn thận
Giai Giai gật đầu. Sau đó cúi xuống bẹo má Nine
- Nhóc con, cô về nha !
- Tạm biệt cô !
- Ngoan quá, hôn cô một cái nhé ?
Giai Giai đưa má về phía Nine. Thằng bé lúc nhỏ sống ở nước ngoài, cũng quen với lối sống ở đó. Đối với người ngoài khá là cởi mở, không e ngại. Nó hôn * chụt * lên má Giai Giai một cái. Cô rất hài lòng xoa đầu nó
- Đáng yêu quá đi à ! Tạm biệt con !
Giai Giai quay lại ôm nhẹ Bạch Hiền
- Chị ở đây cũng lâu, lần tới rảnh liền rủ hai ba con em ra ngoài ăn uống
- Ừm. À mà, sao chị có số của em ?
- Thì bạn học của em, có vài người quen biết. Thấy em lâu lâu có tụ họp chụp ảnh chung nên chị hỏi họ
- À
- Chị về đây !
- Về cẩn thận !
.
.
.
.
.
.
Phác Xán Liệt sau lần nói chuyện với Bạch Hiền trong lòng luôn có chút phiền muộn
Phác Xán Liệt nằm trên ghế sofa nhắm hờ mắt. Điện thoại trong túi áo khoác liên tục reo, suốt nửa tiếng không có ý định dừng lại. Người gọi cũng quá kiên trì rồi
Anh đành bắt máy, nhìn ra số của Hứa Nhất Sinh, không đợi bên kia hỏi gì đã nói trước
- Lát tôi chuyển khoản cho cậu, không cần gọi gấp như vậy
[ Cậu...cậu nghĩ tôi tìm cậu chỉ vì vấn đề này thôi sao ? ]
- Có thể !
[ Có chuyện này muốn nói với cậu. Mà mất hết cả hứng ! ]
- Chuyện gì ?
[ Là ban nãy tôi vô tình nhìn thấy Bạch Hiền đưa Nine ra ngoài ]
- Rồi sao nữa ?
[ Đi gặp một người phụ nữ ]
- Phụ nữ ?
[ Phải ! ]
[ Bạch Hiền nói chuyện với người kia rất thân mật ]
- Có thể là bạn bè
Đột nhiên có một chút mông lung lẫn lo sợ. Cũng không biết là sợ cái gì ? Phác Xán Liệt đè thấp giọng, lại nói thêm một câu
- Cậu cũng nhiều chuyện quá đấy
[ Ấy, chỉ muốn báo cậu một tiếng thôi mà ]
[ Được rồi, được rồi. Có chuyện này còn quan trọng hơn ]
- ?
[ Cậu coi lịch xem, có phải sắp Tết rồi hay không ? ]
Phác Xán Liệt đưa tay lật xem lịch trên bàn
- Ờ cũng phải. Thì sao ?
[ Bạch Hiền mọi năm Tết đến, cậu ấy đều ở bệnh viện trực ]
Cái này thì anh biết. Bạch Hiền với gia đình cậu không thuận hòa. Bây giờ có lẽ vẫn như vậy. Căn bản là không thể trở về cùng họ đón Tết
- Ý cậu là....
[ Thì là cậu có bận không ? Tết có trở về bên kia không ? ]
Phác Xán Liệt do dự một chút
- Nếu bên kia không có gì trục trặc, có thể ở đây
[ Quá tốt rồi. Vậy cậu mau tranh thủ thời gian đó tìm cách nói chuyện với cậu ấy ]
- Chậc...để nghĩ đã
Anh sợ cứ quấn lấy Bạch Hiền sẽ khiến cậu khó chịu
[ Nghĩ cái gì ? ]
- Cậu nghĩ Bạch Hiền chịu ngồi xuống nói chuyện với tôi ?
[ Thì thử đi ]
- Rồi, rồi, chuyện này tính sau đi. Tôi đang rất bận
[ Được, được. Cậu nên biết ơn tôi ]
- Biết. Vạn lần cảm ơn Hứa tiên sinh
Hứa Nhất Sinh bên kia cười cười vài tiếng. Phác Xán Liệt tắt máy cái rụp. Không ngờ Hứa Nhất Sinh đối với chuyện tình cảm của anh lại có hứng thú như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro