Chapter 22
"Vì sao lại rời bỏ nai con chứ?"
"Nai con có nói với cậu rằng tôi trước kia rất hiền lành không?"
Byun Baek Hyun thật sự gật đầu.
"Tôi khi đó hiền lành đến độ cho dù nhà có tiền là thế, nhưng ở trường học lại bị người khác ức hiếp. . . Cho nên tôi đương nhiên cũng sẽ không phản kháng lời cha mẹ nói. . . Bọn họ muốn tôi đến Hàn Quốc chính là để phát triển sự nghiệp, tôi không thể cự tuyệt. . . Cho nên. . . Cậu cũng biết tính cách mấy tên côn đồ thường không tốt cho lắm. . . Cho nên. . . Để cậu ấy nghĩ rằng bị vứt bỏ. . . Là tốt nhất." Oh Se Hun ngồi ở mép giường, hai mắt vô thần nhìn chăm chăm sàn nhà, thoạt nhìn trông rất cô độc. . . Cùng bất lực. . . ?
"Ang ang. . . Anh thật tội nghiệp. . . ㅠ^ㅠ" Byun Baek Hyun tùy tay rút tờ khăn giấy, lau đi nước mũi cùng nước mắt, một bên vỗ lưng Oh Se Hun.
"Lần đầu tiên của nai con là dành cho anh. . . ㅠㅅㅠ"
"A. . . Cái đó. . ."
"Hả?" Byun Baek Hyun chính vì đang thương tâm nên phản ứng có phần thái quá.
Hai người bọn họ thật sự rất đáng thương . . . Tuy rằng mình tính là đơn phương yêu Park Chan Yeol, nhưng ít ra anh ấy vẫn là ông xã của mình nha. . . ㅠㅁㅠ
"Trước kia tôi là bị đặt nằm ở phía dưới. . ."
. . .
Byun Baek Hyun ngừng rơi nước mắt, vẻ mặt hoảng sợ °ㅁ °
Mình. . . Có nghe lầm không?
Byun Baek Hyun cực lực khuyên bản thân phải bình tĩnh.
Baek Baek đẹp trai thông minh kiềm chế đi nha, phải bình tĩnh. . . Bình tĩnh. . . ! !
Cái này rất bình thường, Lu Han lúc trước thật khí phách, Se Hun quá yếu ớt, cho nên. . . Bình thường bình thường thôi. . . Byun Baek Hyun nghe vẫn ổn! ! Này rất. Bình. Thường! ! !
Nhưng mà Lu Han hiện tại lại đang tức giận. . . Không lẽ lại quay trở về bản chất ngày xưa đó chớ?
"Như vậy sao. . . Vậy anh hiện tại thế nào? Không cần phải theo đuổi tôi đâu. . . Bộ tôi tốt lắm sao? ㅇㅁㅇ" Park Chan Yeol cũng không thích mình, vì sao Oh Se Hun lại. . .
"Bộ dáng của cậu, rất giống nai con lúc còn là học trò hư hỏng. . . Tôi chính là. . . Bị cậu mê hoặc như vậy. . . Hiện tại cũng là. . ."
"A. . . ?" Byun Baek Hyun cúi đầu, hai bên tai đều đỏ.
Nhưng mà. . . Mình trước kia không phải như vậy. . . Là Park Chan Yeol đã thay đổi mình. . .
Thay đổi. . . ?
Mình hiện tại là học trò hư hỏng. . . Chẳng lẽ Lu Han năm đó cũng là vì thế mới khiến cho Oh Se Hun chú ý tới. . .
Đến cuối cùng, khi bản thân cho rằng bị vứt bỏ. . . Cái tính cách này. . . Dần dần. . . Biến mất? Trở về với con người thật của chính mình. . .
Byun Baek Hyun đột nhiên nghĩ thông suốt điều gì đó.
"Se Hun. . . Không ổn . . . Tôi cảm thấy Lu Han hiện tại nhất định sẽ tìm người để gây sự! ! Anh mau đuổi theo cậu ấy đi! ! Tôi sợ cậu ấy gặp chuyện không may." Chính là mình hiện tại cũng đi không được. . .
". . ." Oh Se Hun cúi đầu không nói lời nào.
"Mau đi! Anh không sợ cậu ấy bị đánh chết?" Byun Baek Hyun thực lo lắng, đành phải nói như vậy mới kích thích được Oh Se Hun.
Thấy anh ta kích động ngẩng đầu lên, Byun Baek Hyun biết rằng lời của cậu đã có hiệu quả.
"Đi đi, người anh thích căn bản không phải tôi, mà là Lu Han trước kia." Byun Baek Hyun đẩy Oh Se Hun, "Nếu không đi như lời tôi nói, cẩn thận ông đây đánh anh! !" Byun Baek Hyun giơ nắm tay lên, hướng về phía anh ta.
Oh Se Hun bật cười.
Đây là. . . Bộ dáng của Lu Han.
"Đã biết." Oh Se Hun sờ đầu Byun Baek Hyun, xoay người mở cửa đi ra ngoài, chạy ở trên hành lang, có thấy Park Chan Yeol đi ngang qua, nhưng Oh Se Hun không có dư thừa thời gian mà dừng lại.
". . ." Park Chan Yeol nhíu mày nhìn người kia.
"Này, nhanh đi chăm sóc Baek Hyun đi." Oh Se Hun vừa chạy vừa quay đầu nói lại câu này với Park Chan Yeol.
". . ." Đối với hành động này của Oh Se Hun lại cảm thấy khó hiểu.
Tên cáo già này làm sao lại có thể làm loại chuyện kỳ quái này kia chứ. . . Hay là bị Byun Baek Hyun lây bệnh rồi. . . ?
Hẳn là không có khả năng. . . Mình cùng Byun Baek Hyun sống chung với nhau lâu cũng không bị như vậy, xem ra Oh Se Hun chỉ là đang lo lắng mà thôi. . . Vậy là Byun Baek Hyun có chuyện ư? Thế là vội chạy đến phòng bệnh của Byun Baek Hyun.
Ai biết rằng con cún trắng lại nhàn nhã đọc 'Triết lý nhân sinh'.
Bìa màu vàng có phải là hơi bắt mắt hay không vậy?
"Chan. . ." Byun Baek Hyun dừng động tác.
Mình như thế nào lại có thể nhiệt tình như vậy? Mình bây giờ phải là đang tức giận với Park Chan Yeol ˋㅁˊ Bình tĩnh mà dựa vào đầu giường, tiếp tục đọc sách. . .
'Cách xử lý những tên mặt than'
Tham khảo đáp án:
Hờ hững với đối phương chính là phương pháp tốt nhất, đến cuối cùng bởi vì chịu không nổi sự lãnh đạm của bạn mà sẽ thay đổi.
Nếu như không có tác dụng như trong lời nói, xin hãy lật sang trang bốn mươi sáu ( Dụ dỗ? ! ).
"Này, đồ ăn của cậu." Là ban nãy có đi mua cho.
"Tránh ra, tui đang giận." Mặt ngoài làm bộ như không có biểu tình gì, kỳ thật bên trong không kìm được ý nghĩ muốn bổ nhào vào Park Chan Yeol mà ôm một cái, cho dù chính mình không có biện pháp đi nào hết! ㅜㅇㅜ
"Hả? Vậy cậu cứ từ từ mà tức giận, tôi đi trước." Con cún trắng này lại có kế hoạch gì đây?
Park Chan Yeol để thức ăn lại chuẩn bị rời đi.
Thấy hắn là muốn đi thật, Byun Baek Hyun cấp tốc gọi Park Chan Yeol lại.
"A a! ! Chan Nyeol à em sai rồi. . . ㅠㅅㅠ Không cần đi. . . ㅠㅂㅠ" Byun Baek Hyun vươn cánh tay, lại bắt không được Park Chan Yeol.
"Thu hồi tay ngắn của cậu lại."
". . ." Byun Baek Hyun kinh ngạc nhìn cánh tay của mình, câu tiếp theo truyền đến sự giận dữ, "Em có chạm vào tay anh đâu! !"
"Vậy chào cậu."
Byun Baek Hyun mày phải nhịn xuống a a a a ~~~~ㅠㅁㅠ
"Chan Nyeol, lại đây một chút đi." Byun Baek Hyun ngoắc ngoắc Park Chan Yeol.
"Xin tôi đi." Park Chan Yeol tựa vào bức tường bên cạnh, nhìn bộ dáng cún trắng đi không được.
"Xin anh mà ㅜㅅㅜ"
Bởi vì Lu Han muốn biết phản ứng của anh nên tui mới làm vậy thôi đó. . . Thật sự thì. . . Được rồi. . . Kỳ thật chính mình cũng muốn thế. . .
"Không muốn." Nhìn Byun Baek Hyun, thản nhiên phun ra hai chữ này.
". . ." Byun Baek Hyun rất muốn khóc.
Khóc. . . ?
Đột nhiên nghĩ ra một kế.
"A. . . Chan Nyeol. . . Chân. . . Đau quá. . . Ang. . ." Giả khóc với mình mà nói rất là đơn giản à nha ~~ ╮(╯▽╰)╭
Xem Byun Baek Hyun mang vẻ mặt thống khổ như vậy, Park Chan Yeol tưởng là thật nên xoay người lại, mới vừa cúi đầu, Byun Baek Hyun đột nhiên ôm chặt lấy cổ hắn, dùng sức lôi xuống, thế là trán của hắn cùng Byun Baek Hyun dán chặt với nhau.
"Giả bộ sao?" Park Chan Yeol nhăn mày.
"Ưm a, ai kêu anh dám. . ." Chu miệng dùng ánh mắt đáng thương trừng lại với Park Chan Yeol.
Park Chan Yeol trong lòng không nói gì.
Này lại là chiêu gì?
"Chan Nyeol. . ." Byun Baek Hyun cởi bỏ nút áo sơ mi của hắn, không nặng không nhẹ cắn xương quai xanh của Park Chan Yeol, cái lưỡi thỉnh thoảng vươn ra liếm chỗ dấu răng để lại trên đó.
Nhanh lên, mau cho em nhìn thấy phản ứng của anh đi a. . .
Nghĩ đến Park Chan Yeol sẽ đẩy cậu ra và vân vân, kết quả mình trực tiếp bị hắn ném trở lại giường bệnh, sờ đầu cậu.
"ㅇuㅇ" Tình huống thần kì gì đây. . .
Ơ ơ ơ ơ! ! !
Kết quả là tay đang sờ đầu đột nhiên vỗ nhẹ một cái.
"Quậy đủ chưa?"
"Chưa đủ. . ." Từ từ. . . Giống như đang đùa với mình ưㅇㅈㅇ
"Nằm yên cho tôi." Park Chan Yeol chỉ suy nghĩ phải đứng dậy nhìn Byun Baek Hyun, lúc sau chậm rãi cài lại nút áo, không nhìn dấu răng nhỏ ở trên xương quai xanh.
Xem ra mấy trò bịp bợm của con cún trắng này càng ngày càng nhiều, nhất là mấy chiêu dụ dỗ.
Hẳn phải dạy dỗ cậu thế nào đây?
===Ahn===
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro