Chap 4:
Chanyeol xoa xoa gương mặt của mình với lòng bàn tay sau khi đóng cửa lại.
Cả tá cảnh sát cuối cùng quyết định rời đi sau khi họ đã không tìm thấy bất cứ điều gì đáng nghi ngờ. Quả nhiên, Baekhyun với sự hoảng loạn và nỗi sợ hãi vì con trai mất tích có thể thuê cả một đội SWAT. (*)
Thế quái nào mà cậu ta thậm chí phải làm điều đó? Chanyeol không biết, nhưng anh không thể đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu Baekhyun. Nếu là anh, chắc chắn anh cũng đã làm điều tương tự.
Anh trở lại phòng khách và dừng lại ở khung cửa. Các cậu bé ngồi trên chiếc ghế dài, đôi mắt mở lớn, vẫn còn bị sốc trước sự xuất hiện cảnh sát trong ngôi nhà. Baekhyun vẫn đứng bên cạnh bàn ăn lớn. cậu khoanh tay trước ngực và mang theo một thứ biểu cảm khó chịu.
"Lý ra họ phải giam anh lại." Cậu làu bàu khi đôi mắt họ gặp nhau.
Chanyeol thở dài và lắc đầu. "Vâng, chắc chắn rồi.", Anh lẩm bẩm.
"Chuyện này sẽ gây ra hậu quả không tốt. Tôi sẵn sàng đảm bảo rằng-"
"Cậu có thể hạ thấp giọng nói của mình không?" Chanyeol cắt ngang. "Và chúng ta có thể vui lòng thảo luận vấn đề này vào buổi sáng?"
"Tôi không nghĩ vậy---"
"Tôi không quan tâm về những gì cậu nghĩ.", Chanyeol một lần nữa cắt ngang làm Baekhyun phải im lặng. "Tất cả tôi quan tâm bây giờ là những đứa trẻ.", Anh nói và chỉ về phía những cậu bé. Bây giờ đôi mắt của chúng đã nặng trĩu và có vẻ chúng muốn ngủ lắm rồi.
Chanyeol đưa tay ra cho mấy đứa trẻ và giống như các con chó nhỏ, chúng nhảy xuống ghế sofa và lạch bạch chạy tới bên Chanyeol. Kyungsoo là người đầu tiên nắm lấy tay của Chanyeol và Baekhyun lớn tiếng. "Anh nghĩ mình đang làm gì?"
"Đưa những đứa bé đi ngủ?"
"Kyungsoo sẽ không ở lại đây. Tôi sẽ đưa con trai tôi về với .... ahh .."
Chanyeol nhíu mày nhìn Baekhyun. "Hm?"
"Tôi đến đây với cảnh sát ... Và xe của tôi ở nhà."
"Hãy gọi một chiếc xe taxi đi. Tôi đặt cược nó sẽ không làm rỗng ví cậu.", Chanyeol chế giễu cười.
Baekhyun đảo mắt, thở dài. "Tôi không mang theo ví tiền của tôi nữa."
"Oh, thật đáng tiếc ha.", Chanyeol cười toe toét. "Vậy cậu định tính sao?"
"Vâng, làm gì đây ạ?", Kyungsoo hỏi với một cái ngáp dài. Cậu bé dụi dụi mắt của mình và dựa vào chân Chanyeol. "Daddy, con mệt quá rồi, con không muốn đi bộ về nhà đâu."
"Con không cần phải đi bộ về nhà, Soo.", Chanyeol cười khúc khích. "Miễn là daddy của con đủ tử tế để yêu cầu, cả hai có thể ở lại đây.", Anh nói và nhìn chằm chằm vào Baekhyun.
Baekhyun phồng má và cắn môi. "Tôi ... không, vì cái quái gì mà tôi phải làm chuyện đó?"
"Oh, yeah.. tại sao cậu nên làm chuyện đó ư?", Anh nói. "Hãy để tôi nghĩ nào..oh, có lẽ bởi vì hiện tại là giữa đêm, cậu không có một chiếc xe ô tô cũng không có tiền để trả cho một chiếc taxi. Và hơn cả, cậu có một đứa trẻ cần phải đi học vào sáng mai."
Baekhyun rên rỉ trước khi hít vào thật sâu. Cậu nắm chặt bàn tay của mình và nhìn vào người thầy giáo trẻ. "Làm ơn cho tôi ở lại nốt đêm nay."
Chanyeol cười thích thú. "Tôi đoán đây là câu lịch sự nhất tôi có thể nhận được, do đó, được thôi. Cậu được cho phép ở lại đây."
"Tôi ghét anh."
"Đây gọi là tương tác lẫn nhau.", Chanyeol cười khúc khích.
"Chúng ta có thể đi ngủ bây giờ được chưa, baba?" Minseok rên rỉ và Jongdae gật đầu đồng tình một cách đáng yêu.
Baek mỉm cười với những đứa trẻ khi cậu theo Chanyeol vào phòng ngủ. Qua cánh cửa mở, cậu nhìn thấy Chanyeol nhét cặp song sinh vào giường. Baekhyun mỉm cười nhẹ nhàng và nhìn xuống bên phải mình.
"Ah ... Soo?", Kyungsoo đã không còn ở đó. Cậu nhìn khắp xung quanh cho đến khi tìm thấy một cánh cửa mở. Cậu đi tới gần cánh cửa và nhìn vào bên trong "Kyungsoo.", Baekhyun lên tiếng khi Soo chuẩn bị leo lên chiếc giường lớn. "Con đang làm gì ở đó vậy?"
"Ngủ?", Soo trả lời ngây thơ như một lẽ dĩ nhiên.
"Ở đây?"
"Mhhh.", Cậu bé gật đầu. "Cái giường này mềm lắm ạ.", Cậu bé cười khúc khích và bắt đầu cuộn người thành một nhúm. "Và như vậy rất ấm áp."
"Kyungsoo, daddy -"
"Soo, thầy nghĩ rằng con và daddy nên ngủ cùng phòng đêm nay.", Chanyeol cắt ngang. Anh nhẹ nhàng đẩy Baekhyun sang một bên và bước vào phòng ngủ của mình.
"Tại sao ạ?", Soo hỏi và ngồi dậy.
Chanyeol khẽ đẩy cậu bé khỏi giường và Kyungsoo bị bất ngờ kêu lên "Daddy của con sẽ cô đơn nếu con không ngủ cùng đấy.", Chanyeol nói.
Soo bĩu môi. "Nhưng con vẫn thích ngủ trên giường của thầy hơn."
"Chiếc giường trong phòng khách cũng rất tốt mà."
"Nhưng không đủ ấm áp.", Cậu bé đáp lại.
"Thầy đặt cược chiếc gường đó sẽ ấm áp nếu có daddy của con."
"Nhưng daddy rất hay đá lung tung khi ngủ."
Baekhyun đỏ mặt và hắng giọng. Chanyeol cười. "Được rồi con đúng, Soo.", Chanyeol giờ nói bằng một giọng nhẹ nhàng hơn. "Hãy là một cậu bé tốt và cư xử thật chuẩn mực, được không?"
Cậu bé thở dài nhưng cuối cùng gật đầu. "Được rồi ạ.", Cậu bé gật đầu và bước tới daddy của mình, nắm lấy bàn tay Baekhyun "Đi thôi daddy, con sẽ chỉ cho daddy thấy phòng khách."
"Đừng quên con thú nhồi bông của mình, Soo."
Baekhyun quay lại nhìn con thú bằng bông màu đen và trắng trong tay của Chanyeol. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.
"Nó có thể ngủ với thầy đêm nay.", Kyungsoo mỉm cười. "Như thế, thầy sẽ không cảm thấy cô đơn."
"Aw, con thật đáng yêu làm sao.", Chanyeol mỉm cười và ôm lấy con thú bông vào ngực. "Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon.", Soo líu lo vui vẻ.
Baekhyun chỉ gật đầu với Chanyeol trước khi cậu đóng cửa lại. Cậu để cho Kyungsoo dẫn vào phòng khách ở sảnh dưới. Cái giường đã không được dọn dẹp kĩ và Baekhyun nhăn mũi của mình khi nhìn thấy. Kyungsoo nhảy vào giường và vỗ nhẹ vào gối. "Con đã ngủ ở đây rồi đấy." Cậu bé nói và mỉm cười với cha mình.
"Thật không?", Baekhyun hỏi và cảm thấy nhẹ nhõm rằng chiếc giường không được sử dụng bởi người khác.
"Mhh", Soo gật đầu. "Nhưng con chỉ ngủ một đêm ở đây thôi."
"Tại sao?"
"Có một cơn bão và con không thể ngủ được. Con đã khóc và thầy Chanyeol ôm lấy con.", Anh mỉm cười. "Thầy cho phép con ngủ trên giường của thầy vào buổi đêm."
"Và tại sao con vẫn tiếp tục ngủ ở đó?"
Kyungsoo đỏ mặt một chút và Baekhyun cau mày. "Con đã hỏi thầy Chanyeol rằng con có thể ngủ với thầy nữa không."
Baekhyun nghiêng đầu sang một bên. "Daddy vẫn không hiểu sao con làm vậy."
"Thầy Chanyeol giống như con gấu bông rất lớn.", Soo cười khúc khích. "Thầy ấy rất ấm áp và con không gặp phải bất kỳ giấc mơ tồi tệ khi được ngủ bên thầy. Giống như thầy bảo vệ con ấy daddy."
Baekhyun chỉ gật đầu. Cậu cởi bỏ quần jeans và áo khoác rồi leo lên giường. Cậu nằm xuống bên cạnh con trai và phủ lên cơ thể cả hai với tấm chăn. "Nói thế tức là, con thường có những cơn ác mộng?"
"Mhh.", Soo gật đầu, đã gần chìm vào giấc ngủ.
"Vậy tại sao con không đến với daddy khi con sợ?"
"Bởi vì hầu hết thời gian daddy đều không ở bên con...", Cậu bé lầm bầm và Baekhyun có thể cảm thấy trái tim mình đau nhức khi những lời ấy va đập vào màng nhĩ.
--------------------------------------------------------------------------
Đêm ngắn nhưng với Baekhyun, nó thật dài. Những từ ngữ của Kyungsoo cứ xẹt đi xẹt lại trong tâm trí của cậu. Cách Kyungsoo mỉm cười với Chanyeol, cách cậu bé nắm lấy tay của Chanyeol, cách Soo ôm lấy đôi chân của Chanyeol; tất cả hành động ấy đem lại cảm giác rất quen thuộc. Baekhyun cảm thấy tổn thương. Cậu là một người cha xấu? Theo như cậu biết Kyungsoo mới chỉ quen người giáo viên một thời gian ngắn, nhưng mọi thứ lại giống như cậu bé biết đối phương nhiều năm rồi. Vậy ra cậu thực sự là một người cha tồi tệ? Ừ, cậu hẳn phải như thế rồi, nếu không thì tại sao Soo lại tìm cách trở nên gần gũi với một người lạ?
Baekhyun nhìn chằm chằm vào Soo đang ngủ yên tĩnh hồi lâu, bị lạc trong dòng suy nghĩ miên man cho đến khi cậu cũng ngủ thiếp đi. Cậu chỉ tỉnh dậy một lần nữa khi tiếng cười của trẻ con vang vọng khắp nhà. Baekhyun giật mình mở mắt một cách bối rối.
Cậu ngồi dậy và nhìn sang bên phải; Kyungsoo đã không còn ở đó nữa. Dù đang buồn ngủ, Baekhyun vẫn trèo ra khỏi giường và mặc quần jeans. Cậu suýt ngã khi vội vàng mặc quần áo chỉnh tề lên người. Baekhyun khoác áo len lên và dùng tay gỡ tung mái tóc rối bù của mình.
Tiếng cười một lần nữa vang lên khi cậu thò đầu nhìn ra ngoài hành lang. Baekhyun lần theo những tiếng cười, đi hết một hành lang được kết thúc ở phía trước cửa phòng tắm.
Cả ba cậu bé đều đã mặc đồng phục. Một cậu bé trong cặp song sinh đang đánh răng, trong khi cậu bé còn lại lau mặt với một chiếc khăn ướt. Kyungsoo thì đứng cười khúc khích cạnh Chanyeol. Anh ngồi trên thành bồn tắm và nhẹ nhàng chải mái tóc màu đen của Kyungsoo. Bất cứ khi nào Chanyeol chải lược qua một điểm đặc biệt trên đầu Soo và ngón tay chạm vào vùng phía sau tai Soo, cậu bé cười.
"Con có máu buồn, huh?", Chanyeol cười và dùng ngón tay của mình một lần nữa chạm vào sau tai Soo. Cậu bé cười khúc khích và ngọ nguậy một cách dễ thương.
Baekhyun cau mày trước khung cảnh này. Cậu nhanh chóng gõ cửa để cắt ngang hành động của mọi người.
"Buổi sáng tốt lành, daddy.", Kyungsoo cười rạng rỡ.
"Chúc chú một buổi sáng tốt lành ạ.", Cặp song sinh nói và cúi đầu chào một cách ngoan ngoãn.
"Chào buổi sáng.", Baekhyun nói ngắn gọn. "Uhm.. mấy giờ rồi?"
"7:30.", Chanyeol nói và đứng lên từ bồn tắm. Anh bước đến chỗ con trai của mình đứng và giúp chúng làm sạch bàn chải đánh răng. "Có cà phê và đồ ăn sáng trong nhà bếp, cậu nên ăn một chút đi."
"Mọi người đã ăn rồi sao?"
"Vâng." Soo nói. "Con đã cố gắng để đánh thức daddy, nhưng daddy lại chỉ lăn sang một bên giường.", Cậu bé bĩu môi.
"Haha, giống như cậu vậy, Soo.", Một trong hai đứa trẻ song sinh cười lớn.
"Đúng thế, ngày đầu tiên cậu cũng chẳng khác gì đâu.", Cậu bé còn lại nói thêm.
Chanyeol cười thích thú. "Được rồi, các cậu bé. Hãy ra ngoài và chơi một chút đi." Anh nói. "Baba sẽ quay lại trong 1/4 giờ nữa."
"1/4 giờ là gì ạ?" Minseok ngây ngô hỏi.
"Một phần tư giờ là mười lăm phút, Minnie.", Kyungsoo tự hào nói. "Con giải thích đúng không ạ?"
"Con giải thích đúng lắm.", Chanyeol mỉm cười. "Rất tốt."
"Aww, nhưng chỉ có mười lăm phút thì bọn con không thể chơi lâu được." Jongdae rên rỉ.
"Vì vậy mấy đứa nên đi nhanh và tận dụng thời gian.", Anh mỉm cười và chỉ trong chưa đến một giây, cả ba cậu bé đã ở trong phòng của trẻ em.
Baekhyun sau đó lặng lẽ theo sau Chanyeol đi vào bếp. Một mùi thơm phưng phức hòa trong không khí và làm Baekhyun vô thức hít thở thật sâu. "Cậu có cần thêm sữa với đường không?", Chanyeol hỏi và giơ lên một cốc cà phê.
"Sữa thôi nhé." Baekhyun nói và ngồi xuống bàn.
Chanyeol đặt một miếng bánh mì nướng Pháp và một bát dâu tây trên bàn trước khi ngồi xuống. "Không phải là món ưa thích cho một bữa ăn sáng với cậu, tôi đoán, nhưng những đứa trẻ thích nó."
Baekhyun nhăn mũi. Chanyeol đã đúng. Thông thường bàn ăn của cậu luôn được lấp đầy với nhiều món khác nhau của một bữa sáng Hàn Quốc điển hình. Cậu đã nuôi lớn Kyungsoo như thế và cậu không hài lòng với cách mà Chanyeol cho đứa bé ăn những thứ không lành mạnh như vậy. Baekhyun nhìn qua thức ăn và phóng mắt vào gương mặt Chanyeol khi nghe đối phương cười. "Cái gì vậy?!", cậu làu bàu.
"Không có gì.", Chanyeol cười khúc khích. "Kyungsoo nói với tôi về bữa ăn sáng của hai người ở nhà;. món ăn Hàn Quốc là tiêu chí số 1. Không bánh trái, không ngũ cốc, không bánh mì nướng."
"Tôi chỉ muốn Soo lớn lên khỏe mạnh."
"Cứ như thể con trai tôi đã bị bệnh vì những gì chúng ăn vào bữa sáng tôi nấu vậy.", Chanyeol cười.
Baekhyun nhấp một ngụm cà phê. "Có lẽ không phải bây giờ, nhưng anh sẽ thấy. Sớm hay muộn chúng cũng sẽ trở nên lười biếng, người đầy chất béo và lười vận động."
"Vâng, chắc chắn rồi.", Chanyeol khịt mũi. "Rồi Kyungsoo sẽ là người khỏe mạnh nhất trên trái đất. Và tất cả đều nhờ vào cậu. Chúc mừng nhé."
Baekhyun chỉ đảo mắt của mình và đưa tay ra lấy một miếng bánh mì nướng. Cậu có thể cảm thấy nụ cười châm biếm Chanyeol dành cho mình nhưng hoàn toàn không có ý nhìn lên. Baekhyun đang đói và cậu cho rằng việc chịu đựng những lời chế giễu của Chanyeol sẽ dễ chịu hơn là một dạ dày gầm gừ.
Chanyeol thực sự không thích Baekhyun nhưng dù sao thì, với tính cách tốt bụng và hào phóng của mình, anh không có ý so đo mà dễ dàng cho cậu mượn bàn chải đánh răng.
----------------------------------------------------------------
Tất cả đến trường sớm. Chỉ có một vài giáo viên đã tới. Nhưng vì Chanyeol phải lái xe đưa Baekhyun về nhà và anh không muốn mất nhiều thời gian, những đứa trẻ sẽ phải chấp nhận không khí buồn tẻ này. Hai người cha đơn thân chúc chúng một ngày tốt lành trước khi lái xe về biệt thự của Baekhyun. Chuyến đi dài, nhàm chán và không khí thì khó xử. Không ai trong số họ nói một lời nào. Chanyeol chỉ ngâm nga một vài bài hát được chơi trong các đài phát thanh; còn Baekhyun nhìn ra ngoài cửa sổ trong cả chuyến đi.
Chỉ khi Baekhyun bước ra khỏi chiếc xe, cậu mới tìm lại được giọng nói của mình một lần nữa. "Tôi đã nói với anh rồi đấy.", Cậu nói. "Việc này sẽ có hậu quả."
"Ừ, tôi cũng nhớ cậu đã nói như vậy." Chanyeol chỉ trả lời vì không thể giữ im lặng.
"Tôi không đùa đâu, thầy Park. Anh sẽ sớm gặp luật sư của tôi."
"Hãy làm bất cứ điều gì cậu muốn.", Chanyeol nói. "Tôi có thể vượt qua chuyện đó. Nhưng hãy để tôi nói với cậu một vấn đề thôi. Cậu không đem lại điều gì tốt lành cho Kyungsoo với cách cư xử ấy đâu."
"Đó không phải là việc của anh.", Baekhyun muốn phỉ nhổ.
"Nghe này cậu Byun. Nếu cậu đã không lắng nghe tôi với tư cách của một người cha, vậy thì hãy lắng nghe tôi với tư cách là một giáo viên.", Chanyeol nói. "Kyungsoo luôn né tránh việc tìm kiếm bạn bè. Đứa bé muốn ẩn mình trong THƯ VIỆN hơn là nói chuyện với các bạn cùng lớp. Chuyện này chẳng tốt lành gì cho Soo. Cậu bé không có quan hệ xã hội và sẽ là một mục tiêu để bắt nạt khi học lên các lớp trên. Cậu hãy nghĩ về điều đó đi! "
"Tôi đã nói đó không phải là chuyện của anh!", Baekhyun rít lên một lần nữa.
"Làm những gì cậu muốn đi. Kiện tôi và tiếp tục bảo vệ thái quá Soo, và một tâm hồn rối tung sẽ đánh gục cậu.", Chanyeol gầm gừ. "Nhưng nghe đây, chừng nào tôi còn là một giáo viên ở trường này, tôi sẽ để mắt tới cậu và niềm vui của cậu bé. Và nếu tôi thấy Soo khóc vì cậu một lần nữa, thì chỉ Chúa mới giúp đỡ cậu được thôi, bởi vì tôi sẽ không bao giờ làm thế!"
Baekhyun sốc nặng, trân trân đứng đó, nhìn chằm chằm vào cầu mắt đen thăm thẳm của Chanyeol. Cậu cắn môi và gắt gỏng. "Ôi, anh có biết không! Mẹ nó anh thật khốn!" (**) Cậu gần như gầm lên và đóng sầm cửa xe lại.
Trong lòng đầy giận dữ, Baekhyun thô lỗ đạp vào xe trước khi đi vào nhà mình.
Cậu cho rằng Chanyeol sẽ theo sau nhưng người kia chỉ đơn giản là từ từ lái xe rời đi.
Baekhyun gắt gỏng khi cậu mở cửa và bước vào ngôi nhà của mình. Chỉ có một điều là chắc chắn. Cậu và Chanyeol sẽ không bao giờ trở thành bạn bè. (vì sau đó sẽ yêu nhau "làm nhau" tới tấp =.= )
================================================
Chú thích:
(*): SWAT - (viết tắt của cụm từ Special Weapons And Tactics - Đội chiến thuật và vũ khí đặc biệt) là một thuật ngữ dùng để chỉ một đơn vị chiến thuật ưu tú trong các cơ quan thi hành pháp luật. Họ được đào tạo để thực hiện các hoạt động có nguy cơ cao nằm ngoài khả năng của lực lượng cảnh sát thông thường như: thực hiện giải cứu con tin và các hoạt động chống khủng bố, phục vụ bắt giữ tội phạm có độ nguy hiểm cao và tội phạm có vũ trang hạng nặng.
(**): Nguyên văn: Screw you! - dịch ra là ĐM ấy, nhưng thấy không ổn nên mình sửa nhé
Note: Arrow đã quay lại T.T có nhiều vấn đề với fic lắm nhưng sẽ qua cả thôi~ mong chị ấy sẽ hoàn fic sớm ^^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro