Chương 10 - Tôi Bị Bệnh Không Nhẹ

Biện Bạch Hiền định đi đến chiếc xe trước mặt mình đã bị Phác Xán Liệt mãnh liệt ôm đẩy lên chiếc đắt giá kia.

Mặc dù không muốn vẫn bị đưa lên xe, cậu yên lặng ngồi bên hắn, không ồn ào cũng không náo loạn. Cậu không có bất kì thái độ gì, hắn lái xe ra khỏi khu phố có chút khó chịu hỏi "muốn đi đâu?"

"Ăn cơm" Bạch Hiền thản nhiên nói hai từ này, lặng yên ngắm quang cảnh bên ngoài xe.

Nghe xong hắn nở nụ cườ , ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn . "Ra ngoài chỉ vì ăn cơm? Chẳng lẽ đầu bếp nhà Phác gia không đáp ứng được"

" Đương nhiên không phải" Đối với đầu bếp nhà Phác gia, cậu tuyệt đối tin tưởng năng lực của họ, đặc biệt khi có máTrương chỉ dẫn, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

" Đã không phải, xem ra chúng ta cần phải ra ngoài" Anh nói xong liền muốn quay đầu xe.

"Ăn một bữa cơm thôi cũng không mất bao nhiêu tiền".Cậu vẫn nhìn ra ngoài không thèm liếc nhìn anh một cái.

Anh vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn mặt cậu, cười nói: "Anh không có ý đó" Một bát mì hai mươi vạn anh cũng ăn, chẳng lẽ còn để ý đến tiền sao?

Cậu làm như không nghe thấy anh nói, thản nhiên đáp " Nếu như không mang tiền thì có thể không cần ăn".

" Anh sao có thể không ăn chứ, nếu anh không mang tiền chẳng phải còn có em hay sao?." Ngụ ý rõ ràng muốn cậu mời anh ăn cơm.

Biện Bạch Hiền liếc nhìn anh "Mơ đi, biết không?"

Đây là lời của người đàn ông này sao? Khó trách sao có thể quen thuộc như vậy. Thấy cậu nhận sự quen thuộc, Phác Xán Liệt vui vẻ nói: " Vậy anh mời em được chứ?"

Cậu nghe lời anh nói không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn về phía cửa xe âm thầm thở dài.

"Im lặng nghĩa là đồng ý".Nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, đạp lên chân ga, chiếc xe sang trọng phóng như bay trên đường quốc lộ .

Xe dừng trước một nhà hàng cao cấp, cậu không lập tức xuống xe mà lấy di động nhấn một dãy số gọi.

" Alo! Bạch Hiền, có việc gì thế?" Trương Đình Đình nói bằng giọng hưng phấn như vừa được dùng chất kích thích.

"Tớ đang ăn ở nhà hàng XX" cậu bình thản chậm rãi nói.

"Được, tớ lập tức tới." Trương Đình Đình không hỏi nguyên do giống như mọi lần chỉ cần Biện Bạch Hiền nói chỗ cô sẽ lập tức tới.

Nói xong điện thoại cậu mới xuống xe, hắn nhìn cậu ôn hòa nói: "Ăn cơm cùng anh còn không đủ sao?"

"Càng đông càng vui" cậu không nói nhiều lập tức bước vào nhà hàng.

"Anh không thích bị người khác quấy rầy" Anh bước theo sau cậu giống như người hầu.

Từ đại sảnh đến phòng ăn , mọi người đều dùng ánh mắt kì quái đánh giá bọn họ. Cặp đôi kì lạ, người đàn ông tuấn tú khí khái bất phàm, trên mắt mang nét cười "muốn sống chớ lại gần" còn cậu trai kia xinh xắn linh hoạt, khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng hai người sao có thể đi cùng nhau được.

"Là Đình Đình" Bạch Hiền đi vào phòng ăn tùy ý ngồi xuống, thản nhiên nói.

"Ai cũng không được" Hắn lấy di động ra phân phó Tô Phi không để Trương Đình Đình đến.

Cậu không nhiều lời gọi hai món ăn ưa thích sau đó yên lặng chờ đợi. Hắn gọi liền lúc năm sáu món ăn, tất cả đều là món câj thích.

Đồ ăn được đưa đến, chợt nghe thấy giọng nói của Trương Đình Đình, cậu nhíu mày nhìn về phía hắn nói: "Mời cô ấy vào ăn cùng đi!"

"Được thôi" thấy cậu không có kiên trì mời Trương Đình Đinh vào, Phác Xán Liệt thoải mái chấp thuận.

Bạch Hiền yên lặng ăn cơm còn hăn liên tục hỏi: "Ăn có ngon không" nhìn thấy cậu gật đầu liền thỏa mãn cười.

Thế nhưng bữa cơm giữa Trương Đình Đình và Tô Phi thì lại như sắp có chiến tran xảy ra.

Tô Phi không cho Trương Đình Đình vào gặp Biện Bạch Hiên, Trương Đình Đình vô cùng tức giận.Ngồi xuống hỏi có phải là Phác thiếu bao hay không, nghe Tô Phi nói xong liền gọi một bàn đầy toàn đồ ăn quý hiếm. Vừa ăn cơm vừa lườm Tô Phi, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc chắn Tô Phi đã chết hàng trăm lần.

Tô Phi với sự tức giận trong mắt Trương Đình Đình xem như không thấy, chậm rãi ăn cơm còn trong lòng thì âm thầm hâm mộ Ngô Vân đã tránh được một tai kiếp.

Ăn xong Tô Phi đi thanh toán rồi đưa mọi người trở lại nhà họ Biện.

Vừa đến nhà, Trương Đình Đình vội xuống khỏi xe của Tô Phi chạy lại phía Bạch Hiền.

" Bạch Hiền cậu không sao chứ ? Đây gọi là mời tớ đi ăn sao?" Trương Đình Đình không ngừng nói còn lôi kéo cậu kiểm tra lại một vòng từ đầu đến chân.

"Tớ không sao, cậu đi xem Má Trương đi!" Đối với sự quan tâm của Trương Đình Đình cậu thực sự rất cảm động.

"Mẹ tớ, bà làm sao?" Trương Đình Đình nói xong liền chạy vội vào phòng bếp.

Cậu vốn định ở phòng khách xem phim một lát lại thấy mấy người nhà Phác gia liền trở về phòng. Vừa vào nhà họ Biện, Phác Xán Liệt  dù không muốn vẫn đi theo Bạch Hiền vào phòng. Cậu nở nụ cười tin chắc rằng qua vài ngày hắn cảm thấy đi theo cậu rất vô nghĩa sẽ tự động rời đi.

Mới mười giờ nhưng cậu có thói quen ngủ sớm.

" Bạch Hiền, đêm nay tớ ngủ với cậu có được không?" Trương Đình Đình ở ngoài phòng gõ cửa hỏi.

Cậu mở cửa, nhìn quần áo ngủ của Trương Đình Đình cười nói: "Vào đi" Việc Trương Đình Đình muốn ngủ cùng cậu cũng không có gì lạ bởi vì cậu đã sớm xem mẹ con Trương Đình Đình giống như người thân.

Vào cửa xong, Trương Đình Đình lén lút kiểm tra một lượt trong phòng, cuối cùng đem cửa phòng khóa trái mới yên tâm cùng cậu lên giường.

Nhìn bộ dạng Trương Đình Đình lén lén lút lút, cậu cười nói: "Phòng ngủ của tớ không có chuột đâu,yên tâm ngủ đi ."

"Mấy con chuột đó tớ mà phải sợ sao? Chỉ sợ con chuột Phác thiếu giảo hoạt kia thôi." Trương Đình Đình thành thật nói.

Biện Bạch Hiền gật đầu đồng tình: "So với chuột còn giảo hoạt, anh ta thật sự rất phiền phức"

"Lẽ nào phòng này không đủ an toàn?" Trương Đình Đình nghi hoặc nhìn bốn phía "Hay là chúng ta chuyển sang phòng khác ngủ đi."

Chẳng lẽ Biện gia còn có chỗ nào khác an toàn hơn ở đây?" Cậu vừa nói vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ.

" Aizz, quên đi có tớ ở đây, Phác thiếu muốn làm gì cũng được sao?" Trương Đình Đình nói xong liền nằm xuống, nhưng vẫn không sao ngủ được, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của cậu, ngẩn người nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Hiền và Trương Đình Đình đều thức giấc trên giường của mình.

" Anh sao lại ở trong này? Đình Đình đâu?" Cậu lạnh lùng nhìn người đàn ông tự nhiên xuất hiện trên giường của mình hỏi.

"Người khác có thể ngủ trên giường vợ tương lai của Phác Xán Liệt sao?"hắn nằm trên giường miễn cưỡng nhìn cậu nói.

Cậu  biết cánh cửa này đối với hắn căn bản là vô dụng, nhưng với tình cảnh giác cực cao như Trương Đình Đình, bọn họ sao có thể không sợ làm cô tỉnh mà đem cô ấy khỏi phòng. Bạch Hiền nhìn người quần áo chỉnh tề trước mặt nói: " Trương Đình Đình tốt nhất là không nên có việc gì."

" Lần này cô ta có việc gì, chẳng qua lần sau còn để anh nhìn thấy người khác năm trên giường với em thì sẽ không may mắn như lần này đâu" Nói rồi anh nở một nụ cười vô cùng hòa ái, dễ gần.

"Anh đến tột cùng là muốn như thế nào?" Cậu bình tĩnh không vui hay buồn nhìn hắn hỏi.

"Em cũng biết anh muốn gì mà" Anh ngồi dậy đối diện với cậu.

Cậu cúi day nhẹ thái dượng, rồi đột nhiên ngẩng đầu, lấy tay định tát vào khuôn mặt tuấn tú khiến người ta đố kị kia, nghiến răng nói: "Đã nói rồi tôi đây không muốn lấy chồng chẳng lẽ tai anh điếc ư?"

Phác Xán Liệt phản ứng cực nhanh, nắm chặt tay Bạch Hiên  trước khi tay cậu kịp đánh xuống lộ ra vẻ mặt du côn cười nói: "Tức giận cũng đẹp đến như vậy, anh rất thích"

Rút tay về, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình cậu bình tĩnh mở miệng: "Tôi có một đàn anh y thuật tốt lắm"

Hắn không rõ vì sao cậu lại nhắc tới vị đàn anh này, ngữ khĩ trầm xuống hỏi: "Là nam hay nữ?"

"Nam" cậu nháy mắt nhìn hắn.

"Em thích anh ta?" Hắn nhíu mày lại, có chút đăm chiêu, sau đó sắc mặt có chút thay đổi.

"Anh ấy là chuyên gia khoa mắt" cậu trả lời .

Hắn xem xét lời cậu nói, một lúc sau nói: "Thì ra em đang nghĩ mắt anh có vấn đề?"

"Chẳng lẽ không đúng?" Cậu đương nhiên gật đầu.

"Nếu như thích một người cũng là mắc bệnh, tôi thừa nhận chính mình đang có bệnh, mà bệnh cũng không nhẹ". Phác Xán Liệt nghiêm túc nói tựa như đang thổ lộ tấm chân tình với người con trai mình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ác