Chương 8

Ngoan, em cầm thêm thìa ra kia đi." Phác Xán Liệt bưng hai đĩa cơm rang vàng óng, đi ngang qua Bạch Hiền đang đứng ngây ngốc thì dịu dàng nói với cậu. Bạch Hiền lấy lại tinh thần, cầm hai cái thìa đi theo phía sau anh.

"Ngồi xuống." Anh ra lệnh, Bạch Hiền ngoan ngoãn nghe lời ngay cả một câu cũng không dám nói. Phác Xán Liệt đem một đĩa cơm rang to đặt trước mặt cậu nói, "Ăn đi."

Từng hạt cơm rang vàng óng, bóng nhẫy, thơm phức,  Bạch Hiền không nhịn được nuốt nước miếng, nghe theo mệnh lệnh của anh, chẳng quan tâm đến hình tượng thục nữ, mở to miệng ăn.

"Em rất đói bụng sao?" Thấy cậu ăn vừa vội vừa mau,  Phác Xán Liệt nhíu mày hỏi.

"Ừ.....từ sáng đến giờ em chưa ăn gì." Ăn quá ngon, trong miệng đầy cơm, cậu thật sự không nói ra lời, chỉ có thể gật đầu với anh.

Ăn từ từ." Phác Xán Liệt cười dặn dò cậu, "Không có ai tranh với em đâu."

"Ăn thật ngon." Bạch Hiền cúi đầu ăn như hổ đói, sau đó đưa cái đĩa không cho anh, "Em còn muốn ăn nữa."

Phác Xán Liệt nhìn cái đĩa không, ngây ra một lúc "Em...." Chàng trai này ăn hết một đĩa cơm rang to, anh còn chưa ăn miếng nào đâu đấy, nhất thời, anh cười một tiếng, sự lo lắng trong lòng lại tăng lên.

"Không cần ăn quá nhanh, ăn chậm nhai kĩ, nếu không sẽ bị đau bụng." Đẩy một đĩa cơm rang khác đến trước mặt cậu "Nếu không lần sau đừng mong anh rang cơm cho em ăn, biết chưa?"

"Được, được." Vì suy nghĩ cho sau này, Bạch Hiền đành phải chậm rãi ăn đĩa cơm rang vàng óng mê người. A, thật ngon quá!

"Xem ra về sau anh phải cố gắng kiếm tiền rồi." Phác Xán Liệt giả bộ như thật nói.

"Vì sao?" Bạch Hiền ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn anh.

"Bởi vì anh phải nuôi em, em ăn nhiều như thế, không cố gắng kiếm tiền, không chừng anh cũng bị em ăn luôn mất." Nói xong, anh cười đến nỗi mắt cũng híp thành một đường thẳng.

"Anh nói bậy, sao em có thể ăn nhiều như thế chứ." Bạch Hiền đỏ mặt, gắt anh: "Em....là vì hôm nay em chưa ăn sáng, mới ăn nhiều như vậy, bình thường sẽ không như vậy đâu."

"Oh?" Vẻ mặt anh lộ ra vẻ tiếc nuối, "Thì ra không phải vì anh nấu ăn ngon nên em mới ăn nhiều như vậy, về sau anh sẽ không nấu nữa, nấu xong lại không có người ăn."

"Đừng mà." Bạch Hiền vội vàng la to lên, "Em....được rồi, là em không biết nấu, anh nấu ăn ngon vô cùng, đã được chưa?"

"Đồ ngốc, anh rất vui khi được nấu cho em ăn." Anh cưng chiều vươn tay vò vò mái tóc của cậu, "Ăn đi, nếu không sẽ nguội đó." Nhìn bộ dáng cậu cười híp mắt hưởng thụ, cơm trong miệng Phác Xán Liệt như biến thành đồ ăn ngon nhất từ trước đến nay. Rõ ràng là muốn cậu tới làm cơm cho mình ăn, hiện tại lại bị đảo ngược là anh nấu cơm cho cậu ăn, thật sự chính mình tìm đến cái khổ, nhưng tuy nói như thế, trong lòng anh lại cảm thấy ngọt ngào, xem ra anh có khuynh hướng chịu ngược, cậu con trai nhỏ này thật sự là gánh nặng ngọt ngào của anh, không ôm chặt không được.

Mặc kệ tương lai gặp phải khó khăn gì, anh đều thay cậu chống, để cậu vĩnh viễn là một cậu chủ nhỏ không phiền không lo.

Chỉ tiếc, hứa hẹn như vậy, về sau chưa chắc đã làm được.....

"Mọi người làm sao vậy?"  Bạch Hiền vừa tiến vào văn phòng cô nhi viện, đã thấy các đồng nghiệp trong văn phòng lộ ra vẻ mặt lo lắng.

"Tiểu Hiền, cô nhi viện sẽ bị phá bỏ sao?" Một đồng nghiệp nữ nói ra một câu chấn động. Bạch Hiền giật mình ngay tại chỗ, sau đó hỏi một câu, "Viện trưởng ở văn phòng sao?"

"Ừ" Đồng nghiệp nữ gật đầu với cậu. Cậu vừa nghe, lập tức xoay người chạy đến văn phòng của viện trưởng. "Viện trưởng?" Bạch Hiền khẽ gõ vài cái lên cánh cửa.

"Tiểu Hiền à, vào đi." Viện trưởng Trương ngẩng đầu thấy người đến là cậu thì gật đầu bảo cậu vào. Bạch Hiền bước nhanh tới, cũng chẳng quan tâm đến lễ phép, sốt ruột hỏi "Nghe nói cô nhi viện sẽ bị phá bỏ, có thật không ạ?"

Viện trưởng Trương tháo kính lão xuống, xoa nhẹ thái dương, vẻ mặt đau khổ, "Con đã nghe nói ta cũng không gạt con, đúng vậy, thông báo đã truyền xuống dưới, cô nhi viện sẽ bị phá bỏ rồi dời đi chỗ khác."

"Tại sao lại như vậy?" Giọng nói của Bạch Hiền cao vút, "Tại sao vô duyên vô cớ lại muốn phá bỏ rồi dời đi nơi khác chứ?"

"Aiz, ta cũng vừa nhận được thông báo, mảnh đất của cô nhi viện sẽ bán cho một nhà kiến trúc sư, nghe nói cậu ta mới mở văn phòng riêng, cần phải gây dựng danh tiếng ở đây, cho nên cô nhi viện này là kế hoạch thứ nhất của bọn họ." Viện trưởng Trương bất đắc dĩ nói, lo lắng không thôi.

"Làm sao có thể như vậy?" Giọng điệu Bạch Hiền tỏ ra phẫn nộ la to, "Viện trưởng, không phải cô nhi viện của chúng ta đã ký hợp đồng thuê mướn đàng hoàng rồi sao? Sao có thể tùy tiện bán đi chứ?"

"Tiểu Hiền, nói thật cho con biết, lâu nay cô nhi viện chưa trả tiền tiền thuê, những năm gần đây đều dựa vào viện trợ bên ngoài, cũng chỉ có thể duy trì chi tiêu cho cuộc sống bình thường," Viện trưởng Trương gian nan nói ra sự khó khăn của cô nhi viện, tiếng thở dài vang lên trong phòng làm việc.

"Trời ạ, tình hình kinh tế của cô nhi viện thật sự thảm như vậy sao?" Cậu không thể tin được, từ trước tới nay cậu đều ngây thơ cho rằng cô nhi viện là một nơi giúp đỡ người khác, hẳn sẽ có rất nhiều người giống như cậu, nhiệt tình giúp đỡ, yêu quý nơi này.

"Chúng ta làm trái với quy ước trước đây, cho nên người bán đi, chúng ta cũng không thể nói gì hơn." Hiện tại viện trưởng rất lo lắng cho lũ trẻ, "Còn bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?"

"Viện trưởng, tên văn phòng đó là gì?" Đột nhiên Bạch Hiền thốt lên một câu. Viện trưởng Trương nghi hoặc nhìn cậu, "Tiểu Ngữ, con muốn làm gì?"

"Viện trưởng, có lẽ chúng ta chỉ có thể đi tìm bọn họ để nói chuyện, cầu xin bọn họ đừng phá bỏ nơi này thôi." Bạch Hiền nói ra suy nghĩ của mình cho viện trưởng nghe.

"Có thể sao?" Thương nhân đều là những kẻ hám lợi, họ sẽ buông tha cơ hội tốt để kiếm tiền này sao?

"Không thử sao có thể biết kết quả chứ!" Nói tóm lại,  Bạch Hiền đã hạ quyết tâm phải đi một chuyến.

"Đây là danh thiếp họ để lại." Viện trưởng Trương đưa danh thiếp cho cậu. Bạch Hiền liếc mắt nhìn "Văn phòng kiến trúc sư Phong Thượng, sao nhìn thấy quen mắt vậy chứ?"

"Tiểu Hiền, con thật sự muốn đi sao?" Viện trưởng Trương lo lắng, hỏi lại lần nữa, "Ta nghĩ con nên quên chuyện đó đi, ta sẽ nhờ vài người bạn tìm chỗ nào đó phù hợp để chuyển đi."

"Viện trưởng, nơi này có mấy chục đứa trẻ, trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể thu xếp chỗ ở ổn định cho bọn trẻ được chứ?" Bạch Hiền không đồng ý nhíu mày, "Người yên tâm, con chỉ nói chuyện với người phụ trách của bọn họ, xem phương pháp gì giải quyết hay không thôi."

"Vậy được rồi, con phải cẩn thận." Viện trưởng Trương không làm gì được, chỉ có thể để cho cậu đi, có thể có chuyển biến gì đó cũng không chừng.

"Vâng, con sẽ liệu sức mà làm." Nói xong cậu cầm tấm danh thiếp rời khỏi văn phòng viện trưởng. Bạch Hiền cầm danh thiếp đứng trước cửa cao ốc, đối chiếu với tấm danh thiếp, xác định đúng rồi, cậu ngẩng đầu lên đi vào.

"Công tử, xin chào, xin hỏi cậu cần tìm ai?" Trước đại sảnh một cô tiếp tân xinh đẹp với vẻ mặt mỉm cười lịch sự, hỏi  Bạch Hiền.

"Tôi muốn tìm người phụ trách của các người." Bạch Hiền khẩn trương, toát mồ hôi hột.

"Xin hỏi công tử có hẹn trước không?"  Cô tiếp tân vẫn giữ nguyên nụ cười như lúc ban đầu.

"Làm phiền cô thông báo một tiếng, tôi là người đại diện cho cô nhi viện Thiên Sứ, đến thảo luận về vấn đề đất đai."  Bạch Hiền mở to cặp mắt ngập nước nhìn chằm chằm cô ta.

"Này...." Cô tiếp tân hơi do dự.

"Cầu xin cô." Bạch Hiền chấp hai tay lại vẻ mặt thỉnh cầu nhìn cô ta.

"Được rồi, công tử chờ một chút." Cô tiếp tân bấm điện thoại gọi điện xin ý kiến của quản lý.

Trong chốc lát, đã có được chỉ thị "Công tử mời đi bên này, trực tiếp lên lầu 20, ông chủ của chúng tôi đang chờ trên đó."

"Cảm ơn." Bạch Hiền mỉm cười nói lời cảm ơn với cô tiếp tân. Đến lầu 20, Bạch Hiền đứng trước một cánh cửa vừa dày vừa nặng, hít sâu một hơi, cậu mới chậm rãi giơ tay lên gõ cửa.

"Vào đi." Giọng nói trầm thấp hùng hồn từ bên trong truyền đến. Bạch Hiền nghe giọng nói này lại cảm thấy quen thuộc, lắc đầu mặc kệ, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy rõ ràng người ngồi ở bàn làm việc thì cô ngây ra.

Phác Xán Liệt, người đang ngồi ở bàn làm việc là Phác Xán Liệt.

"Anh...." Ngón tay mảnh khảnh của cậu chỉ về phía anh.

"Thân ái, làm sao em biết anh ở đây?" Phác Xán Liệt kinh ngạc không thôi, "Em chính là người đại diện của cô nhi viện Thiên Sứ?"

"Đúng vậy....đây là công ty của anh à?"

"Không phải đã nói qua với em rồi sao?" Phác Xán Liệt đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi đến trước mặt cậu "Em không để ở trong lòng đúng không?"

Để cậu ngồi trên ghế sô pha, tự mình lấy cho cậu ly nước trái cây "A, chỗ kia là cô nhi viện em đang làm việc hả?"

"Đúng vậy." Thấy bộ dáng cùng vẻ mặt không biết chuyện gì của anh, cậu có chút hồ đồ.

"À, việc này là bên phía đối tác của anh phụ trách, thời gian trước hắn mới từ NewYork trở về, đối với nội dung công tác của hắn, anh không có hỏi đến, vừa vặn hôm nay hắn không có ở đây nên anh mới phải đến để xử lý." Mấy ngày nay bận quá nên  Ngô Thế Huân cũng không có nói chuyện công việc với anh.

"Bên phía đối tác của anh?" Trong đầu cậu lại bay ra một dấy chấm hỏi.

"Thời gian trước, bởi vì công việc quá bận, cho nên anh gọi cho hắn yêu cầu hắn trở về phụ giúp anh một chút, hôm nay hắn lại quay về NewYork, công việc bên kia cũng rất bận." Phác Xán Liệt giải thích. "Nói đi, bên cô nhi viện có chuyện gì?"

"Văn phòng của các anh muốn mua cô nhi viện của chúng em còn muốn phá bỏ nó, như vậy bọn nhỏ sẽ không có chỗ để đi." Nói đến đây Bạch Hiền kích động đứng lên "Anh làm sao có thể làm như vậy chứ? "

"Được được được, không nên kích động, ngồi xuống trước đã." Thoạt nhìn là một cậu con trai nhỏ đơn giản dễ lừa gạt, nhưng nổi giận lên lại làm cho người ta ăn không tiêu.

"Anh sẽ làm rõ mọi chuyện, được không?"

"Không cần phá bỏ cô nhi viện, có được không?" Kéo ống tay áo của anh, Bạch Hiền đáng thương nhìn anh.

"Yên tâm, chuyện này để anh giải quyết, không cần lo lắng." Không đành lòng nhìn cậu u buồn,  Phác Xán Liẹt nói ra lời cam đoan với cậu.

"Thật sự, sẽ không phá bỏ cô nhi viện chứ?" Đôi mắt ngập nước dừng lại chỗ anh, giống như là thiên thần, còn anh chính là vị cứu tinh. Phác Xán Liệt gật đầu, cứ kiểu "cắt đất bồi thường" như vậy nếu để cho Ngô Thế Huân biết, hắn ta không thể không bóp chết anh.

"Làm như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?" Sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ?

"Yên tâm, không có vấn đề gì." Anh vỗ ngực đảm bảo, trong lòng lại nghĩ làm cách nào để đối phó với cơn thịnh nộ của bạn tốt. "A, Xán Liệt, anh thật tốt quá." Cậu xông lên ôm lấy anh, "Như vậy cô nhi viện sẽ không bị phá bỏ, bọn nhỏ vẫn có chỗ ở." Nhìn bộ dáng hưng phấn thoải mái cười to của cô, Phác Xán Liệt cảm thấy tất cả đều đáng giá, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn đang vui vẻ của cậu, khóe miệng cũng dần nâng lên.

"Phác Xán Liệt, tớ có nói là không phá bỏ cô nhi viện này sao? Cô nhi viện này là kế hoạch thứ nhất của công ty chúng ta, là thứ quan trọng nhất đó."  Ngô Thế Huân nổi giận đùng đùng hét lớn với bạn tốt "Cậu có biết mình đang làm gì hay không?" Tức chết, hắn bay tới bay lui giữa hai nơi mệt muốn chết, ngược lại, người này lại ở đây đem công việc đi lấy lòng bạn gái. Trời ạ, thế giới này làm sao vậy? Một người cuồng công việc như vậy sao lại biến thành người đàn ông tình cảm dịu dàng rồi?

"Ngoại trừ khu đất này, chúng ta vẫn còn có thể chuyển đến chỗ khác." Không có một tia áy náy và chột dạ, Phác Xán Liệt thản nhiên nói.

"Cậu cho rằng chỉ cần một câu nói là có thể xong việc sao? Vì kế hoạch này tớ tốn biết bao nhiêu tâm tư mới lấy được khu đất này, hiện tại cậu nói một câu muốn bỏ qua là bỏ qua? Còn lâu." Hắn không bị điên, đầu óc cũng không bình thường.

"Tóm lại cô nhi viện không thể phá bỏ." Phác Xán Liệt kiên trì nói.

Ngô Thế Huân hít sâu một hơi "Không phải là cậu đã quên mục đích mình về nước?"

"Tớ không quên."
"Nhưng hiện tại trái tim cậu đều đặt trên người cô gái kia, công việc đều vứt cho tớ, cậu muốn tớ mệt chết sao?" Đây mới là nguyên nhân chủ yếu, hắn làm bán sống bán chết, mà bạn tốt lại đi tán gái, rất không công bằng.

"Được rồi, mấy ngày này cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, công việc để tớ lo, được chưa?."
"Hừ, đừng tưởng cứ như vậy là xong." Ngô Thế Huân nổi nóng như cũ "Chúng ta thật vất vả lắm mới có cơ hội nổi tiếng trong nước, việc tốt như vậy lại bị cậu hủy hoại."

"Trong cô nhi viện có nhiều trẻ con như vậy, cậu muốn cho bọn chúng ngủ ngoài đường hết sao?" Anh nói một câu, dồn ép Ngô Thế Huân.

"Aiz, biết rồi."  Ngô Thế Huân không thể không đầu hàng "Sớm biết thế lúc trước sẽ không tò mò như vậy."

"Yên tâm, tớ đã tìm được chỗ khu đất khác thay thế." Điềm tĩnh tự nhiên,  Phác Xán Liệt tung một quả boom tuyên bố.

"Sao cậu không nói sớm?" Người này muốn nhìn hắn tức giận đến bốc khói đây mà.

"Cậu đâu có hỏi." Phác Xán Liệt không cho là đúng nói "Được rồi, không cần tức giận."   Ngô Thế Huân lại than thở, mình không cẩn thận kết giao với người này, thật sự là sai lầm lớn nhất cuộc đời mà.

"Vậy chuyện liên quan bố cậu đã có tiến triển gì chưa?" Chuyển đề tài, Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn anh. Tay của Phác Xán Liệt nắm chặt "Vẫn còn tiếp tục, tớ nghĩ rất nhanh sẽ có tin tức."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro