9.
Chúng ta đi đi dừng dừng, đi suốt một tháng, cuối cùng cũng tới Thương Châu. Thì ra con đường này thật sự không dễ đi chút nào, ta có chút thương xót Khúc Chi Hành. Ta và tiểu Hồng tại chốn này lại mở một trà lâu làm ăn buôn bán nhỏ. Nghe ngóng được vị Khúc huyện lệnh ở đây là một vị quan liêm chính. Ta cũng yên tâm phần nào. Vài tháng sau, tại Thanh Phong lâu của Thương Châu này ta lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Lâm Yêu Yêu!" Âm thanh quen thuộc của Khúc Chi Hành truyền tới từ trên lầu.
Ta quay người đi ngay, hắn lập tức phi thân từ trên lầu xuống chắn trước mặt ta. Mấy tháng không gặp, hắn tiều tụy đi nhiều, nhìn thấy ta viền mắt có chút đỏ: "Lâm Yêu Yêu, nàng là người trên trời phái xuống trừng phạt ta sao?"
"Ta... ngươi không phải ở kinh thành nhậm chức sao? Sao lại về đây?" ta có chút hoang mang.
"Đừng đánh trống lảng, nàng đã hứa với ta thế nào? Những gì chúng ta đã nói thì sao?" hắn lại hỏi.
"thật xin lỗi." Ta cúi đầu.
"ta không muốn nghe cái này, nói ta biết vì sao được không?" viền mắt hắn có chút đỏ lên, âm thanh hơi trầm.
Ta kể hắn nghe chuyện về cha mẹ ta, thật ra chuyện về cha ta, mẹ ta chưa từng nhắc đến một từ, mỗi lần nhắc đến, mẹ ta đều rất tức giận, từ đó về sau ta không dám nhắc đến một từ nào về cha ta nữa. Mẹ ta cũng xem như một nửa là nhân sĩ giang hồ, ông ngoại ta mở một cái tiêu cục vận chuyển hàng, chỉ có duy nhất một người con gái là mẹ ta, nhưng mẹ ta lại chỉ thích du sơn ngoạn thủy, không hề thích công việc của tiêu cục. Trong một lần ông ngoại bị bệnh, mẹ ta thay ông áp tiêu đi giang nam, chính tại đây nên duyên gặp gỡ cha ta. Nghe nói cha ta xuất thân tốt, mẹ ta sau khi yêu cha ta mới biết cha ta đã có vợ rồi, nói đi liền đi, cha ta níu kéo mẹ ta nói rằng đó chỉ là cuộc hôn nhân vì lợi ích gia tộc, có nhiều việc cha ta cũng không thể làm khác được. Nhưng cuối cùng mẹ ta vẫn kiên quyết bỏ đi, trở về rồi mẹ ta mới phát hiện đã mang thai ta.
"Ông ngoại vì việc của mẹ ta mà tức thành bệnh, không qua vài năm liền mất rồi. Mẹ ta mang theo ta ở tiêu cục gặp rất nhiều khó khăn, khi ta 15 tuổi mẹ ta cũng bỏ ta mà đi, ta giải tán tiêu cục, chỉ đưa theo tiểu Hồng từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, hai chúng ta nương tựa vào nhau. Có lúc ta nghĩ, nếu như lúc đầu mẹ ta không yêu cha ta, kết cục có phải sẽ khác?". Ta do dự nhìn Khúc Chi Hành: " hoặc là giấu đi tình yêu xuống đáy lòng thôi? Có phải từ bỏ sẽ dễ dàng hơn không?"
"Có từ bỏ hay không ta không biết, nhưng có lẽ vẫn sẽ hối tiếc chăng?" Khúc Chi Hành nhẹ nhàng nói.
Ta lấy miếng ngọc bội đưa cho Khúc Chi Hành: "đây là vật duy nhất cha ta để lại trong cuộc đời không hề có hình bóng người cha của ta."
Hắn nhận lấy nhìn kĩ từng nét chạm khắc, nói rằng: " loại ngọc này rất quý hiếm, ta có người bạn có thể giúp nàng xem qua một chút, xem có thể tìm ra cha nàng hay không? Nàng có tin tưởng ta không?" hắn nhìn ta bằng ánh mắt dò hỏi. Tâm ta thắt lại một chút, nửa ngày sau mới đáp ứng hắn.
"Chỉ là người bạn này của ta ở kinh thành, nàng bắt buộc phải cùng ta trở về được không?" hắn nói.
"được" ta gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro