Chap 18.2 : Uống rượu, là rất dễ uống ra tình cảm
Lúc này, mới có vài phút ngắn ngủi, toàn bộ phòng bao chỉ còn lại Jiyeon và Sehun. Cô cầu còn không được, vội vàng ngồi xuống, cầm đũa lên, hùng hục ăn uống.
Cậu ta kéo ghế, ngồi gần vào chỗ cô, Jiyeon không để ý, tiếp tục ăn.
Cậu ta chống má, nghiêng đầu nhìn dáng ăn của cô, Jiyeon không để ý, tiếp tục ăn.
Sehun khẽ thở dài, cho thấy mình đang đầy tâm sự, muốn kể lể với người ta, Jiyeon không để ý, tiếp tục ăn.
Cậu ta cầm lấy bàn tay đang cầm đũa của cô, không cho nó tiếp tục gắp, cái này, Jiyeon đành phải để ý.
"Cô không có gì muốn hỏi à?"
Cô nhìn miếng thịt đang gắp trên đũa, im lặng một lát rồi nói ra nghi hoặc đã chôn sâu trong lòng từ lâu.
"Bữa cơm này, là bố mẹ cậu trả tiền chứ?"
Sehun dường như hít thở không thông trong nháy mắt, chậm rãi hít thở, cậu ta tức giận nói:
"Ý tôi nói về tình huống nhà tôi, cô có gì muốn hỏi không?"
"Hỏi rồi cậu sẽ lại mời tôi ăn chứ?" Trong mắt cô hiện lên vẻ chờ mong.
Gân xanh trên trán cậu nổi hết cả lên, vô cùng nguy hiểm:
"Lẽ nào cuộc đời cô chỉ còn mỗi việc ăn này thôi à?!"
"Đương nhiên không phải." Jiyeon bổ sung một cách vô cùng có nhu cầu: "Còn có uống rồi thải nữa."
Ăn uống rồi thải, đây là nhu cầu chân thực nhất, cao thượng nhất của con người. Lúc này Sehun thật sự hiểu được hai từ báo ứng, cũng đoán rằng bố mẹ mình vừa rồi cũng có tâm trạng như của cậu ta hiện tại.
"Bọn họ muốn trục lợi từ hôn nhân của tôi, để giúp bọn họ phát triển chuyện làm ăn." Cậu ta đã bỏ cuộc với ý định để cô chủ động hỏi thăm.
"Thật ra cô gái kia rất phong cách, lấy làm vợ cũng không tệ." Lời cô nói chính là lời nói thật.
"Cô ấy tốt, nhưng tôi cố tình không thích." Sehun rót một chén rượu, tự uống một mình.
"Vậy cậu thích người thế nào?" Jiyeon giơ ra cái chén trong tay, ý bảo cậu ta rót đầy.
"Tôi thích..." Sehun liếc mắt nhìn cô, một lúc lâu sau mới lộ ra một nụ cười nhạt: "Ngực lớn, chân dài, cằm nhọn, tóc ngắn, tính cách dịu dàng, nhã nhặn."
Jiyeon cẩn thận suy nghĩ, rất biết mình biết ta mà nói: "Vậy chính là người hoàn toàn trái ngược với tôi."
Cậu ta cười, không nói gì.
"Được rồi, chỉ cần nói vậy là được, cậu cần gì phải chán ghét bố mẹ mình như thế?"
"Thật ra từ nhỏ đến giờ, thời gian tôi ở chung với bọn họ không nhiều, cơ bản tôi là do ông nội tôi nuôi lớn." Sehun bắt đầu hồi tưởng:
"Bố mẹ tôi là sự kết hợp dựa trên hôn nhân chính trị, hai người tuy đã kết hôn nhưng vẫn có niềm vui riêng của mình, thỉnh thoảng ở chung một chỗ cũng chỉ để nói chuyện làm ăn. Bọn họ đều không chịu bị thiệt thòi, ngay cả tình cảm cũng tính toán từng chút một. Tôi thừa nhận tôi bất hiếu, nhưng bọn họ đối với tôi cũng không có tình yêu. Nhớ khi còn bé, ông nội quy định mỗi tháng bọn họ phải đưa tôi tới công viên trò chơi chơi một lần, thuận tiện tăng tình cảm cha con, mẹ con, nhưng bọn họ sợ phiền phức nên đã hẹn trước, mỗi người cứ cách tháng lại đưa tôi ra ngoài. Có một lần, bố tôi và cô nàng thư ký thứ năm của ông ta đang quấn lấy nhau, không thoát ra được, nên gọi cho mẹ tôi, bảo bà giúp ông ta một lần, đến giờ tôi còn nhớ kỹ đoạn đối thoại lúc đó của bọn họ."
"Tháng sau và tháng sau nữa tôi sẽ đưa nó đi, còn không được sao?"
"Ngày mai tôi đã hẹn bạn đi mua sắm rồi, lấy đâu ra thời gian? Đến lượt anh thì làm đi, đừng tìm tôi"
"Cô đã nói vậy, tôi sẽ vứt nó ở nhà"
"Vứt thì vứt đi, cũng chẳng phải con của một mình tôi, ngày đó tôi đã không muốn sinh, đều tại nhà anh ép tôi, còn nói chỉ cần tôi sinh bọn họ sẽ có trách nhiệm nuôi dưỡng, kết quả thì sao? Lúc thì họp gia đình, lúc lại muốn tôi dẫn nó đi chơi, lúc nào cũng làm lỡ thời gian của tôi"
"Này này, làm như tôi xin cô sinh nó không bằng, tôi còn chưa chơi đủ, tôi cũng không muốn có con, có trách thì trách bố tôi đi".
Sehun vốn là một người tâm trạng rất rõ ràng, giống như một bức tranh dày đặc màu sắc nhưng được phân khối rõ ràng, nhưng lúc này, cậu ta hạ thấp tầm mắt, trong đôi mắt có rất nhiều cô đơn:
"Lúc đó, tôi đứng ngoài cửa thư phòng, nghe thấy rõ ràng những lời này, thì ra, đối với bọn họ, tôi chỉ là một sự trói buộc. Từ lúc đó, tôi không bao giờ muốn ra ngoài với bọn họ nữa, ông nội cũng bỏ ý định đó, còn bọn họ cũng thoải mái hơn nhiều... Đây là gia đình của tôi, một gia đình không bình thường."
Jiyeon đã dừng đũa từ lâu, chờ Sehun nói xong, cô vươn tay, xoa đầu cậu ta, chân thành nói một câu.
"Có thể gặp một người còn thảm hơn tôi.... Chị đây thật sự thỏa mãn."
Đã biết cô nàng này vô tâm, vô đạo đức từ lâu, Sehun chấp nhận số phận mà thở dài, cúi đầu múc một bát canh. Đang múc, cậu ta bỗng nghe Jiyeon nhẹ giọng gọi tên mình, cả họ lẫn tên:
"Oh Sehun."
"Ừ?" cậu ta lười biếng đáp, không muốn nói chuyện.
Cô nhẹ giọng nói: "Nếu ngày nào đó cậu muốn đi công viên trò chơi, nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đưa cậu đi."
Nghe vậy, bàn tay Sehun dừng lại một chút, cậu ta vẫn cúi đầu, nước canh trong bát phản chiếu cái bóng của đôi mắt cậu ta, lay động không rõ. Một lúc lâu sau, cậu ta nhìn thấy đôi mắt trong bát canh cong lên như đang cười. Cậu ta uống bát canh, uống cạn nụ cười kia, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vững vàng.
"Được." Sehun cũng nhẹ giọng trả lời.
Bữa tiệc này, hai người đều ăn rất ngon miệng, đương nhiên, cũng uống không ít rượu.
Mỗi ngày cứ ngây ngốc trôi qua, mỗi ngày Jiyeon vẫn tới phòng lưu trữ để dọn dẹp, cũng như trước, mỗi ngày Myungsoo đều tới. Nhưng cô đã chuẩn bị tốt, lấy cái chết để đe dọa, ép ba người bạn cùng phòng phải tới giúp mình. Đương nhiên, chết ở đây chính là nhằm vào sinh mệnh của mấy người bạn cùng phòng.
Có người ngoài ở đây, Myungsoo tạm thời không có hành động gì đặc biệt, tốc độ dọn dẹp của Jiyeon cũng nhanh hơn nhiều, đến thứ Ba, nhiệm vụ đã hoàn thành, quét dọn phòng lưu trữ gần đến trình độ không còn một hạt bụi.
Cô vốn tưởng rằng cô đã có thể đại công cáo thành, ai ngờ trời nổi phong vân. Là phong thật, vân thật, còn có cả mưa to tầm tã cũng là thật. Tấm ván cửa sổ phòng lưu trữ bị gió thổi bay, mưa to táp vào, khiến những thứ bên trong trở nên hỗn loạn. Chuyện này xảy ra vào chiều thứ Tư.
Khi Jiyeon nhận được điện thoại của Myungsoo gọi tới kiểm tra, ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có. Tâm trạng này, giống như đứa con gái như hoa như ngọc mình vất vả nuôi dưỡng mười tám năm bị một đám côn đồ không biết tên làm nhục.
"Là ai làm!!!" cô trợn đến gần như rách mắt.
Anh bình tĩnh trả lời câu hỏi của cô: "Ông Trời."
Được lắm, ông Trời lớn nhất, Jiyeon thu hồi cơn giận, âm thầm lau nước mắt, lại thu dọn lần nữa. Nhưng nhìn một đống hỗn loạn này, đoán chừng có dọn suốt đêm cũng không xong được, cô vô cùng đau khổ, cắn răng, bắt đầu phấn đấu. Rất nhiều thứ trên giá gỗ bị gió thổi xuống, cô đành phải trèo lên thang, cất chúng lại. Rất không may là hôm nay cô mặc váy, vừa bước lên chắc chắn váy sẽ bị gió tốc lên.
Jiyeon thần kinh thô, mới đầu cũng không cảm thấy gì, cho đến khi vô tình cúi đầu mới phát hiện đôi mắt đen của Kim Myungsoo đang biến đổi không ngờ, mới ý thức được có điều không đúng, vội vàng dùng tay chặn váy lại, cả giận nói:
"Anh làm gì vậy?"
"Ngắm phong cảnh." Anh dựa vào giá gỗ, mười đầu ngón tay thon dài đang gõ theo tiết tấu, nhìn có vẻ tâm tình không tệ.
"Thầy Kim, phiền thầy đi đi, để em tự mình dọn dẹp là được!!!" Trong mắt cô hiện lên sự hung ác.
"Xin lỗi, tôi phải nhìn thấy em dọn dẹp xong mới yên tâm đi được." Đôi môi nở nụ cười, ấm áp động lòng người, mà đôi mắt vẫn nhìn về phía "cảnh đẹp" kia.
Ánh mắt Jiyeon lóe lên tia lạnh lẽo, giây tiếp theo, cầm một thứ gì đó trên giá lên, dùng sức ném về phía Myungsoo. Phản ứng của anh rất nhanh, tốc độ né tránh cũng thuộc hạng nhất, rõ ràng mắt thấy thứ mang lực sát thương kia sẽ đập lên người, nhưng anh luôn có thể tránh né trong thời khắc vừa đúng.
Động tác của anh rất nhanh, nhưng lại không hề hoảng hốt, có cảm giác nhàn hạ ung dung. Sự nhàn nhã của anh giống như đổ thêm dầu vào lửa, cô hoàn toàn quên dưới chân mình đang là cái gì, ôm lấy một đống lớn, ném mạnh về phía trước. Vì vậy, cái thang nghiêng đi, Jiyeon không kịp bám lấy cái thang gỗ, cứ thế thẳng tắp ngã từ trên xuống.
May mà khả năng cân bằng của cô tương đối tốt, cô coi như đứng ổn định trên mặt đất, nhưng cái thang gỗ cồng kềnh lại bị Jiyeon kéo theo, dưới ảnh hưởng của trọng lực và lực quán tính, trực tiếp đập về phía đầu cô. Tất cả xảy ra quá nhanh, cô căn bản chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, đành phải trơ mắt nhìn thứ to lớn kia đập vào cái đầu vốn không thông minh lắm của mình.
Nhưng một bóng người chợt xuất hiện trước mắt Jiyeon, mặt cô chạm vào một lồng ngực quen thuộc, ngay sau đó, một tiếng "rầm" trầm thấp vang lên. Sau khi tất cả kết thúc, mọi thứ im lặng trong nháy mắt, cô chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện tay trái Myungsoo đang ôm lấy mình, che chở cô trong lòng, còn tay phải, trực tiếp đỡ lấy cái thang gỗ vừa đổ xuống.
"Không sao chứ." Anh cúi đầu, trong đôi mắt tối tăm như có những gợn nước lăn tăn lấp lánh.
Myungsoo cứu cô. Sau khi ý thức được chuyện ấy, Jiyeon bắt đầu tự hỏi nên trả lời thế nào. Nên nói cảm ơn? Hay nên trách anh lo chuyện bao đồng? Cuối cùng, cô chọn cách an toàn nhất, trả lời một câu vô nghĩa nhất:
"Thầy, nóng quá."
Nói xong, cô tránh ra khỏi vòng tay anh, lùi về phía sau hơn một mét Myungsoo cười cười, không nói gì. Cô dời ánh mắt, cúi đầu nhặt những thứ rơi trên mặt đất, định tiếp tục dọn dẹp. Ôm lấy một đống sách, Jiyeon đứng dậy, nhưng nhìn thấy anh vẫn đứng tại chỗ, còn cái thang gỗ vẫn dựa vào cánh tay phải của anh. Nói cách khác, anh vẫn duy trì tư thế đỡ cái thang vừa rồi.
"Đưa cái thang cho em." cô nói.
"Chuyện này, chỉ sợ hơi khó." anh trả lời.
"Em không muốn lãng phí thời gian với thầy." Giọng nói Jiyeon có chút mất kiên nhẫn.
"Nói chuyện với tôi là lãng phí thời gian sao?"
Cô nhếch miệng, không muốn nhiều lời với anh, trực tiếp đi qua, định giàng lấy cái thang. Nhưng khi đến gần, Jiyeon mới phát hiện không phải Myungsoo cố ý đùa cô, mà anh thật sự không có cách nào đưa cái thang gỗ cho cô. Bởi vì – một cái đinh dài rỉ sắt trên cái thang đang cắm vào tay phải của anh.
Nơi anh đứng ngược sáng, vì vậy cô không phát hiện, nhưng nhìn gần mới nhận ra trên trán Myungsoo đầy những giọt môt hôi hột nhỏ li ti, mà cánh tay phải của anh đã bị máu làm ướt đẫm, dưới ánh sáng mờ mờ, vừa ướt vừa dính.
Cái thang gỗ đã cũ, cái đinh trên đó phải thò ra tới năm phân, toàn bộ cắm vào cánh tay phải của anh. Nhìn thấy tình trạng như vậy, nét mặt Jiyeon "xoạt" một cái đã trắng bệch, tay chân cũng bắt đầu run run.
"Đừng sợ, đưa thùng dụng cụ bên kia cho tôi." Myungsoo chậm rãi, thoải mái nói.
Lúc này cô vô cùng hoang mang lo sợ, nghe thấy chỉ thị này, vội vàng chạy đi lấy thùng dụng cụ, mở ra, đặt trước mặt anh. Myungsoo đảo mắt qua thùng dụng cụ, cấp tốc tìm được một cái kìm, dùng một ít sức, cắt đứt cái đinh dài kia. Jiyeon vội vàng đỡ lấy cái thang, để sang một bên, sau đó đưa anh tới bệnh viện. Cô vẫn vô cùng hoảng sợ, ngược lại lại là anh vui đùa, giảm bớt sự căng thẳng của cô.
Thật vất vả mới đến phòng cấp cứu để rút cái đinh kia ra. Nhưng sau khi chụp quét, phát hiện có khả năng đã bị thương đến xương, bác sĩ muốn Myungsoo ở lại bệnh viện kiểm tra. Jiyeon lại vội vã chạy đi làm thủ tục nhập viện, mua đồ sinh hoạt, xong xuôi mọi việc mới bình tĩnh lại một chút.
Anh quấn băng vải ngồi trên giường bệnh, lẳng lặng nhìn cô. Jiyeon vốn quyết tâm cúi đầu nghỉ ngơi, nhưng sau đó lại không chịu nổi luồng điện cao thế của anh, ngẩng đầu nói:
"Anh đang nhìn gì vậy?"
Myngsoo không nói gì, nhưng đôi mắt lại giống như ánh trăng mùa thu trầm tĩnh, tỏa ra những hoa văn vô tận trên đám mây. Jiyeon chỉ có thể lại cúi đầu, đọc tạp chí, nhưng những dòng chữ bên trên không có bất cứ chữ nào vào được mắt cô. Trong lúc tâm thần còn bất định, giọng nói trầm ổn, mềm mại của anh bay vào tai cô:
"Jiyeon, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không?"
Cô đang lật một trang, nghe những lời này, bàn tay run lên, trang giấy màu bị rách một mảng lớn. Myungsoo đứng dậy từ trên giường bệnh, đi từng bước về phía cô. Ngọn đèn hắt bóng anh xuống lưng Jiyeon, càng ngày càng dài, càng ngày càng nặng, cô gần như nghẹn thở, hô hấp không thoải mái.
Trong một chớp mắt tưởng như cô không thở nổi nữa, anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, một bàn tay đặt lên đầu gối cô, còn bàn tay bị thương, cột băng vải kia cầm lấy cổ tay cô. Jiyeon vẫn cúi đầu.
"Giữa tôi và Nam Woohyun đã từng xảy ra rất nhiều chuyện."
Giọng nói của anh quanh quẩn dưới ngọn đèn trong phòng bệnh, mang theo một cảm giác nặng nề, ảm đạm:
"Từ nhỏ, tôi đã sống rất thuận lợi, bố mẹ tốt, gia đình tốt, thành tích tốt, hoàn cảnh tốt. Sự thuận buồn xuôi gió như vậy khiến tính cách của tôi trở nên lạnh lùng, ngạo mạn, không được người khác yêu quý. Từ nhỏ đến lớn, tôi không có nhiều bạn bè, không ai có thể chịu được tính cách của tôi. Cho đến khi tôi nghe theo lời mẹ tôi, thi vào trường quân đội, quen biết Nam Woohyun."
"Cậu ấy rất hiếu thắng, tôi cũng không chịu thua, học kỳ thứ nhất, chúng tôi luôn âm thầm cạnh tranh nhau. Tới học kỳ thứ hai, nửa đêm tôi đi ra ngoài, bị một đám lưu manh vây đánh, Woohyun xuất hiện, giúp tôi, từ đó, quan hệ của chúng tôi bắt đầu chuyển biến tốt đẹp hơn, dần dần, chúng tôi trở thành bạn tốt... Ít nhất tôi cho rằng như vậy."
"Nhưng thật sự không ngờ rằng, sáng sớm ngày sinh nhật tôi, tôi nhận được điện thoại từ nhà trọ của cậu ta gọi tới, trong đó, có tiếng nam nữ thở dốc, qua đoạn đối thoại, tôi có thể nghe ra giọng nói của Nam Woohyun và bạn gái lúc đó của tôi, Bae Suzy. Tôi không ngừng lại lấy một giây, lập tức lấy ô tô chạy đi. Đó là một đêm mưa rất to, khi khởi động xe, tôi mơ hồ cảm thấy xe cán qua một vật gì đó, nhưng tâm trạng lúc đó không có phép tôi dừng lại, trong vòng vài phút, tôi đã tới trước cửa nhà trọ của cậu ta, cửa hé mở, tôi đi vào, tận mắt nhìn thấy hắn và Bae Suzy không mảnh vai che thân, đang làm chuyện nam nữ..."
"Tôi chưa từng ngờ tới rằng, người bạn tốt nhất, người anh em tốt nhất của tôi lại sẽ phản bội tôi. Lúc đó tôi đã bị vây trong cảm giác thật mờ mịt, thậm chí còn không để bọn họ phát hiện ra. Tôi như một linh hồn du đãng trở về nhà, dưới ánh đèn xe, tôi nhìn thấy dưới nhà tôi có một con mèo."
"Đó chính là con mèo mà tôi nhặt được, nó rất sợ tiếng sấm, chỉ cần có sét đánh, nó nhất định sẽ chui vào lòng tôi. Ngày đó, tiếng sấm rất vang, thế nhưng vì nghe điện thoại mà tôi quên mất nó, khi tôi tới nhà Nam Woohyun, nó cũng đi theo phía sau, khi tôi lên xe, nó chui vào dưới gầm xe, khi tôi nổ máy... Nó ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp, đã bị tôi kẹp chết."
"Tôi ôm lấy thi thể của nó, rất ướt, rất nặng, tôi ôm nó quay về nhà, dùng chăn bông quấn quanh nó, nhưng nó vẫn không nhúc nhích, tứ chi đã cứng ngắc. Tôi cứ nhìn nó một đêm như thế, đến ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, tôi chạy tới trường, chặn Nam Woohyun lại, chất vấn cậu ta vì sao lại làm thế với tôi, em có biết cậu ta đã trả lời thế nào không?"
"Cậu ta nói, ngay từ đầu, đã không coi tôi là bạn, đám lưu manh vây đánh tôi ngày đó là do cậu ta gọi tới, chính cậu ta cố ý để tôi nhìn thấy cảnh Bae Suzy lên giường với cậu ta"
Ánh mắt Myungsoo như bị bao phủ bởi băng tuyết nghìn năm trên đỉnh núi, không còn gì lạnh hơn được nữa:
"Cậu ta nói chỉ muốn hủy hoại tôi... Vì vậy, tôi đánh Nam Woohyun, ngay trước mặt lãnh đạo tới kiểm tra toàn khoa, mà việc này, cũng ở trong kế hoạch của cậu ta. Gia đình mẹ tôi toàn bộ đều làm việc trong quân đội, muốn bảo vệ tôi hẳn không phải việc khó khăn. Nhưng tôi không muốn tiếp tục ở lại đó, vì vậy tôi chọn tự động thôi học, thi đại học một lần nữa, sau đó tới đây."
"Ngay từ đầu, tôi cũng không biết em là em gái của Nam Woohyun, tôi chỉ cảm thấy em rất thú vị, nhìn có vẻ rất thích hợp để đùa giỡn, nhưng mỗi lần tôi cho rằng tôi sẽ thành công, em lại đứng dậy phản kích, toàn thân giống như có một nguồn sinh lực vô tận, tranh đấu với em, tôi cảm giác ngày trôi qua rất nhanh."
"Thế nhưng sau đó, vô tình, tôi biết mối quan hệ giữa em và Nam Woohyun, trái tim tôi, biến thành thứ mà ngay cả chính mình cũng không nhìn rõ nữa. Khi em đưa ra đề nghị muốn qua lại với tôi, tôi đồng ý, nhưng chuyện này... khi đó chỉ vì trả thù cậu ta."
"Nhớ lại vẫn cảm thấy hèn hạ và buồn nôn phải không? Nhưng lúc đó tôi đã làm như vậy, tôi cũng không biết rốt cuộc tôi sẽ làm gì với em nữa, dùng em để tổn thương Nam Woohyun hay sao, tôi vẫn lùi bước để suy nghĩ vấn đề này. Trong khi hẹn hò với em, tôi trở nên vui vẻ hơn trước đây rất nhiều, nhưng tôi lại chuyển dời một phần nào đó nỗi hận của tôi với Nam Woohyun lên người em, vì vậy thái độ của tôi với em mới khi lạnh khi nóng, bởi vì ngay chính tôi cũng không biết mình đang làm gì nữa, tôi không biết tình cảm của tôi với em rốt cuộc là thứ gì."
"Lần đó, em nói em phát hiện ra sinh nhật của tôi, lúc đó tôi vô cùng tức giận, khiến em tức giận bỏ đi. Tôi cho rằng tôi tức giận chỉ vì em nhắc tới cái ngày tôi không muốn nhớ lại nữa, nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra, tôi sợ... Em có thể tìm ra ngày sinh nhật tôi, thì em cũng có thể phát hiện ra động cơ khi đó tôi đồng ý hẹn hò với em là không thuần khiết."
"Ngày sinh nhật tôi, tôi uống rượu một mình trong nhà, uống say, nhưng trong đầu tôi vẫn nhớ lại cái ngày sinh nhật tôi không muốn nhớ đến nhất kia. Sau đó, em tới, khi đó... Tôi đã làm một việc đáng hối hận nhất, nói ra một câu đáng hối hận nhất trong cuộc đời tôi."
"Khi tỉnh rượu, tôi nghe em kể chuyện giữa em và Nam Woohyun, tôi biết mình đã sai rồi, vô cùng sai rồi, nhưng trong lòng tôi đồng thời cũng có chút may mắn, tôi nghĩ rằng, sau này, tôi ở bên em, sẽ không còn Nam Woohyun ngăn trở nữa. Khi tất cả sáng tỏ, khi tất cả cố kỵ đều đã được dứt bỏ, tôi mới biết, tâm trạng tôi hỗn loạn như vậy bởi vì trong lúc lơ đãng, tôi đã yêu em, yêu tính cách dai dẳng của em, yêu nụ cười của em, yêu sự cổ quái của em, yêu sự tham ăn của em, yêu dáng vẻ hạnh phúc của em mỗi khi tôi làm một điều gì đấy thật nhỏ bé cho em. Vì vậy, tôi dùng trăm phương nghìn kế giữ em lại, bởi vì tôi không nỡ để em đi. Tôi bắt đầu sợ, sợ em biết được những chuyện trước đây, sợ em sẽ rời khỏi tôi... Nhưng không ngờ rằng, dù có ngăn chặn thế nào, ngày này, vẫn cứ tới."
"Jiyeon, cho tôi một cơ hội, chỉ một cơ hội thôi, chỉ cần em trở về bên tôi một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì tổn thương em."
Giọng nói của Myungsoo tràn đầy chân thành, tĩnh lặng, gương mặt anh rất đẹp, trắng trắng, mông lung, làm cho người ta không nhịn được mà vươn tay muốn chạm vào. Nhưng những thứ thật đẹp lại là những thứ yếu ớt như lá mùa thu, vừa chạm vào, sẽ rơi xuống. Giống như mặt hồ yên ả, vừa chạm vào, sẽ vỡ nát. Vì vậy, Jiyeon không dám vươn tay. Cô đã sợ bị thương rồi.
"Cửa ký túc xá sắp đóng rồi, tôi phải đi." Cô nói, vừa nói vừa cố gắng nhẹ nhàng tránh khỏi tay anh.
Nhưng Myungsoo không chịu buông.
"Đừng đi." Giọng nói anh mang theo sự khẩn cầu nặng nề.
Anh dùng cánh tay bị thương kia nắm Jiyeon rất chặt, nếu cô dùng sức, vết thương sẽ nứt ra. Điểm này, cô biết, Myungsoo lại càng biết.
"Tôi thực sự phải đi." cô nói lần thứ hai, giọng nói rất nhẹ, cũng rất kiên quyết.
Myungsoo không nói gì, anh nhìn Jiyeon, ánh mắt anh không trong suốt, mà giống như đã rơi vào bóng tối, trầm tĩnh vô tận. Đuôi mắt hơi cong, khóe mắt sắc nhọn, lóe ra vô số ánh sáng hút hồn. Thế nhưng Jiyeon không nhìn, cô chỉ máy móc nói ra một câu:
"Tôi phải đi."
Sau đó, cô kéo tay Myungsoo ra, từng cm một. Bởi vì bị thương, cánh tay anh không dùng được nhiều sức, nhưng anh vẫn dùng sức lực lớn nhất có thể để giữ cô lại. Trên sàn nhà, cái bóng của hai bàn tay đang quấn lấy nhau bắt đầu rời ra, trở thành một sợi mảnh dài, rất chậm, nhưng lại chia lìa chỉ trong giây lát. Băng gạc trắng tinh bắt đầu nhuốm máu trước mắt Jiyeon. Dần dần, trở nên nặng nề, ẩm ướt.
Quá trình này, tốc độ của nó nhanh hơn khi cô cố gắng đứng dậy. Vì cô đứng dậy nên vết thương hoàn toàn bị rách ra, máu, dưới ánh sáng mờ mờ, giống như biến thành một màu đen bắt mắt. Dần dần, nhỏ giọt xuống mặt đất. Jiyeon không lảng tránh, mà nhìn thẳng vào màu đỏ của máu ở trước mặt, cô trầm lặng nói:
"Kim Myungsoo, tôi phải đi, bởi vì giữa chúng ta đã không còn quan hệ nào như thế nữa, hiện giờ, tôi chỉ là sinh viên của anh, còn anh là thầy giáo của tôi, không có gì hơn, đúng vậy, không hơn."
Cô phải rời đi, không phải vì cô còn đang giận dỗi, cũng không phải vì còn hận Myungsoo, lại càng không phải vì trừng phạt anh. Rời đi, là cách để cô chịu trách nhiệm cho trái tim của mình, cho thời gian của mình. Cô phải đi.
Những ngón tay trắng nõn rời khỏi lòng bàn tay của anh, mang theo niềm tin vững chắc nhất, rời đi. Không có bất cứ do dự nào, Jiyeon đi ra khỏi phòng bệnh, không quay đầu lại nhìn Myungsoo vẫn duy trì tư thế quỳ một chân xuống sàn nhà, không nhìn đến vết thương đang chảy máu đầm đìa của anh... Không hề quay lại nhìn quá khứ giữa bọn họ. Không dứt khoát, quá buồn bực, cô sẽ không cho phép mình làm chuyện này.
"Có phải tôi rất lạnh lùng không?" Trong phòng sinh hoạt nhóm, Jiyeon hỏi Sehun như vậy.
Giống như bình thường, bọn họ là hai người ra về sau cùng. Cô ngồi trên mép sân khấu, hai chân buông thõng xuống dưới, lơ lửng trong không trung, một đôi giày màu hồng đung đưa. Cô giơ tay, ném một chai bia rỗng không vào thùng rác bên cạnh. Cậu ta đứng dưới sân khấu, chậm rãi uống chai bia của mình, không lên tiếng.
"Hỏi cậu đấy?' Thấy cậu ta một lúc lâu vẫn không trả lời, Jiyeon giơ chân, đạp cậu ta một cái.
Sehun liếc mắt, khóe mắt hiện lên một ánh sáng sắc bén, sau đó, cậu ta dùng tốc độ ánh sáng... cướp lấy chiếc giày kia của cô, cũng giơ tay ném vào đống rác. Jiyeon đành phải nhảy lò cò một chân, chạy đi nhặt giày về.
"Sehun, cậu cũng không phải đàn bà, sao lại nhỏ mọn như thế." Cô thở dài một hơi.
Cậu ta vẫn uống bia, không để ý tới cô. Jiyeon không trở lại sân khấu mà đứng cạnh Sehun, nhẹ giọng nói:
"Nghe nói, xương của anh ấy thật sự có vấn đề, bây giờ còn đang nằm viện."
"Nếu nhớ mong như vậy thì đi thăm đi." Cậu ta cầm chai bia trong tay, một hơi uống cạn.
"Cậu cũng không phải không biết tính cách tôi, chỉ thích dài dòng vài câu thôi, nếu thật sự muốn đi, nếu thật sự có thể đi, thì đã đi từ lâu rồi, còn chờ tới bây giờ làm gì?" Jiyeon ngửa cổ, nhìn ngọn đèn trên đỉnh sân khấu, quá chói mắt, nhìn lâu, mắt bắt đầu hoa lên.
"Vậy sao?" Cậu ta giống như lơ đãng đáp lại một tiếng, một lúc lâu sau lại hỏi: "Cô còn... tình cảm với anh ta phải không?"
"Có lẽ, còn một ít day dứt trước đây, nhưng trong lòng cũng hiểu, không thể lại dính tới anh ấy nữa, tuyệt đối không thể... Giống như ma túy, tuy rất kích thích, nhưng chỉ cần dính vào là sẽ mất hết tất cả."
Jiyeon nhắm mắt lại: "Nói thật đi, bề ngoài anh ấy nhìn thật sướng mắt, không phải sao?"
"Có sao?" Sehun mở thêm một chai bia nữa, uống ngay tại chỗ.
"Lẽ nào khi nhìn anh ấy, cậu không có cảm giác muốn xông lên xé rách quần áo của anh ấy, rồi đẩy ngã anh ấy, giải quyết ngay tại chỗ hết lần này đến lần khác sao?" Jiyeon lộ ra một vẻ mặt say sưa.
Lông mày Sehun lại dựng ngược lên: "Sao tôi có thể có loại cảm giác này với một người đàn ông cơ chứ!!!"
"Vậy thật quá đáng tiếc." Cô nhún vai: "Kim Myungsoo từng nói cho tôi biết anh ấy muốn tận tay sờ sờ cái mông cong của cậu đấy."
"..."
"Nhìn dáng vẻ của cậu giống như đang mừng thầm."
"..."
"Tôi nên biết từ lâu là cậu có ý với anh ấy mới đúng, chẳng trách lúc đó suốt ngày nhắm vào tôi, thì ra vì yêu mà sinh hận."
"..."
Trường học không có Kim Myungsoo thật sự yên lặng, Jiyeon tận tình hưởng thụ. Nhưng tiệc vui chóng tàn, vừa mới tiễn một con lang, lại phải đón một con sói – Nam Woohyun tới.
Anh ta tới thẳng cửa ký túc xá, lái một cái xe đắt tiền, hơn nữa bên cạnh cái xe còn có một người đàn ông tuấn tú cao lớn, gần như hấp dẫn sự chú ý của tất cả sinh viên Jiyeon đã quyết định sẽ không trốn tránh nữa, dù sao đã giết một Kim Myungsoo, cũng không sợ phải giết thêm một Nam Woohyun nữa.
Vì vậy, cô trực tiếp đi tới, nói thẳng vào vấn đề:
"Ngày hôm nay, ngày mai, ngày kia, tất cả cuối tuần, cả tháng sau, tâm trạng tôi đều không tốt. Nếu anh không muốn mặt mình phải băng bó lần thứ hai, mời ra về."
Anh ta tựa ở cửa xe, hai tay đút vào túi quần, chậm rãi nói một câu:
"Bố em phải phẫu thuật, mẹ bảo anh tới đón em về."
Jiyeon chấn động toàn thân, lập tức hỏi: "Bố tôi bị làm sao? Bệnh tình có nghiêm trọng không?"
Anh ta mở cửa xe, nói: "Em cứ về rồi sẽ biết."
Cô bước tới trước một bước, nhưng ngay sau đó lại dừng lại. Bởi vì cô bỗng nghĩ, rất có thể đây là quỷ kế của Nam Woohyun để lừa cô. Vì vậy, Jiyeon lập tức lấy di động ra, gọi số điện thoại của bà Park, nhưng máy ở trong tình trạng tắt máy.
"Thế nào? Không tin anh à?" Khóe miệng anh ta hơi cong lên, coi như một nụ cười.
"Anh có tư cách khiến tôi tin tưởng sao?" Trong tình huống như vậy, Jiyeon cảm thấy nụ cười kia rất chói mắt.
"Nhưng em còn sự lựa chọn nào khác hay sao?" Anh ta ung dung nói: "Hiện giờ em không liên lạc được với bọn họ, hoàn toàn không biết tình hình xác thực... Nếu anh nói, hiện giờ bố em đã ở thời khắc cuối cùng, em có thể ung dung chạy đi chờ tàu hỏa sao?"
Nghe vậy, cô ngẩng mạnh đầu lên, trong mắt thể hiện sự chấn động vì lời nói này của Nam Woohyun, cô cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run lên nhè nhẹ:
"Anh nói dối."
"Em hoàn toàn có thể thử xem". Anh ta cười nhạt, nụ cười mang theo một cảm giác lành lạnh: "Nói không chừng, lại do dự nữa, ngay cả nhìn mặt bố em lần cuối cũng không kịp đâu."
Jiyeon vừa sợ vừa hận, tức giận đến mức cả người run run, đứng một lúc lâu rồi vẫn phải khuất phục, chuẩn bị lên xe theo anh ta về nhà. Cô nắm chặt hai tay, thân thể căng cứng thành một đường cong khuất nhục. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
"Tôi đưa cô đi."
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Oh Sehun. Cậu ta không thèm nhìn Nam Woohyun, trực tiếp nói với Jiyeon:
"Đến đây đi, tôi gọi điện cho lái xe của ông nội tôi, bảo chú ấy đưa chúng ta đi."
Trong giờ phút này, cô nghĩ, nếu đỉnh đầu Sehun có một vòng tròn màu vàng sáng lấp lạnh, lại đeo thêm một đôi cánh nữa, cậu ta sẽ biến thành thiên sứ. Hiệu suất làm việc của cậu ta rất nhanh, không lâu sau lái xe đã tới cổng trường đón bọn họ. Jiyeon không để ý tới Nam Woohyun, trực tiếp lên xe.
"Anh ta ở phía sau chúng ta." Trên đường cao tốc, sau khi quay đầu lại kiểm tra, Sehun nói với cô.
"Anh ta không có gì quan trọng."
Lúc này Jiyeon đã không có tâm trí để suy nghĩ chuyện khác nữa, ý nghĩ của cô chỉ hướng về bệnh tình của bố. Thân thể bố cô luôn rất tốt, sao lại đột nhiên sinh bệnh, lẽ nào, đúng như Nam Woohyun nói... Nghĩ vậy, trái tim cô giống như biến thành một cái khăn mặt, bị người ta vắt chặt. Đầu ngón tay của cô giống như vừa rút từ trong băng ra, cứng nhắc lạnh lẽo.
Sau đó, nhiệt độ của đồng loại chạm vào tay cô, khiến thân thể căng thẳng của cô dần dần bình tĩnh lại. Sehun cầm tay cô, nhẹ nhàng nói:
"Không có chuyện gì, rất nhanh sẽ tới nơi thôi, bình tĩnh lại, chỉ có thể xử lý tốt bản thân mới có thể quay về giúp đỡ bố mẹ, chứ không phải cho bọn họ thêm phiền."
Trong khi lạnh lẽo nhất, một chút ấm áp là thứ vô cùng đáng quý, Jiyeon nghe cậu ta nói, trái tim lặng lẽ lắng xuống. Đúng vậy, chính mình lúc này hẳn phải kiên cường lên. Dưới sự che chở của bố mẹ, cô có thể vui vẻ trải qua hai mươi năm, còn bây giờ chính là lúc cô phải che chở bố mẹ.
Jiyeon nắm chặt tay Sehun, tìm kiếm một chút sức mạnh từ lòng bàn tay ấm áp của cậu ta. Trong giờ phút này, lần đầu tiên cô cảm giác được, Sehun không phải lúc nào cũng là Sehun. Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, nhưng cuối cùng cũng phải kết thúc.
Tới trước bệnh viện mà Nam Woohyun nói, cô nhảy xuống xe, chạy ào vào, vội vàng hỏi y tá, đúng lúc này, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy mẹ ra khỏi thang máy. Nhìn thấy Jiyeon, bà Park cảm thấy rất bất ngờ:
"Jiyeon, sao con lại ở đây?"
"Bố đâu? Mẹ, bố thế nào rồi?" Cô lòng nóng như lửa đốt, vội vàng xông lên hỏi.
"Còn ở trong phòng phẫu thuật, sao con biết bố phải nằm viện?"
Nhưng cô đã không nghe thấy câu hỏi của mẹ nữa, trong đầu cô chỉ muốn nghe chính mẹ cô nói về bệnh tình của bố:
"Rốt cuộc bố bị bệnh gì? Vì sao đột nhiên lại ngã bệnh, phẫu thuật có nguy hiểm không? Con cùng nhóm máu với bố, có thể truyền máu cho bố."
"Thật ra, bố con đang làm..." Một câu nói của bà Park khiến xung quanh yên tĩnh lại: "Phẫu thuật trĩ."
Trĩ... Jiyeon cảm thấy toàn bộ hình ảnh lúc này là một đàn quạ đen đáng yêu bay ngang qua, kéo theo phía sau là một sự im lặng tuyệt đối. Sehun cảm giác sau gáy chính mình và cô toát ra một tầng mồ hôi hột.
"Bố con vốn có bệnh này, bình thường tương đối chú ý vấn đề ăn uống, nhưng hôm qua ông ấy ra ngoài với bạn, không nhịn được, ăn cay, lại uống rất nhiều rượu, vì vậy sáng nay tái phát, đau đến mức không ngồi được."
Mẹ nhã nhặn cười cười: "Yên tâm, chỉ là tiểu phẫu thôi, không có gì đáng lo cả."
Trong đầu Jiyeon bắt đầu hiện ra bộ dạng cha già ngồi trên bồn cầu, đau đến mức gào khóc thảm thiết. Kết quả buồn cười này khiến cô yên tâm lại. Phải đến lúc này, cô mới cảm thấy máu trong cơ thể có thể chảy một lần nữa.
"Làm thế nào con biết chuyện này?"
Câu hỏi của mẹ khiến Jiyeon phục hồi tinh thần, cô lập tức hỏi ngược lại:
"Mẹ, vì sao mẹ không mở máy?"
"Không mở máy?" bà Park lấy điện thoại từ trong túi xách ra, lẩm bẩm nói:
"A, thật sự tắt máy rồi, chẳng lẽ sáng nay khi Woohyun giúp mẹ sửa giờ đã không cẩn thận ấn vào phím tắt?"
Nam Woohyun.
Nam Woohyun!
Trong lòng Jiyeon bốc lên một đám lửa vô danh, cô không khống chế được chính mình, xoay người chạy ra ngoài. Cô biết, anh ta đang ở bên ngoài chờ cô. Quả nhiên như cô dự đoán, xe của Nam Woohyun vẫn dừng bên ngoài. Jiyeon xông lên hai ba bước, giơ chân đạp thẳng vào cửa xe, sau vài ba cái, anh ta xuống xe.
"Cẩn thận đau chân." Anh ta nói.
"Anh có bệnh phải không? Vì sao lại bịa chuyện như vậy?" Cô chất vấn.
"Không coi là bịa chuyện chứ, bố em thật sự phải phẫu thuật mà."
Trước cửa bệnh viện rất nhiều người qua lại, đều liếc mắt nhìn hai người, Jiyeon không muốn trở thành vật triển lãm nên kéo anh ta tới vườn hoa trung tâm của khu phòng bệnh. Cảnh vật trong khu phòng bệnh không tệ, ở giữa cái hồ nhân tạo nước trong suốt có một cái đình bát giác cổ kính, bốn cây cầu gỗ nối cái đình với bờ hồ. Jiyeon và Nam Woohyun đứng ở bên cạnh một trong những cây cầu đó, tiếp tục tranh chấp vừa rồi.
"Rốt cuộc anh làm vậy là vì cái gì? Muốn nhìn thấy tôi lo lắng, muốn khiến tôi sống không yên bình phải không? Chỉ cần cuộc sống của tôi yên bình là anh lại muốn tới quấy rầy phải không?" Giọng điệu của cô rất kích động.
"Không." Anh ta thẳng thắn thừa nhận: "Anh chỉ muốn nói với em một số chuyện ở trên xe, nhưng không ngờ thằng nhóc kia bỗng xuất hiện."
"Chỉ vì vậy anh đã dùng sinh mệnh của bố tôi để nói đùa?!" Jiyeon giờ mới phát hiện, cô càng ngày càng không hiểu anh ta.
Mỗi một lần, khi cô cho rằng nội tâm anh ta đã thâm trầm đến mức tận cùng rồi, thì anh ta luôn có thể làm ra chuyện khủng khiếp hơn. Trái tim Nam Woohyun giống như một cái hang tối tăm, tối tăm đến mức vĩnh viễn không có điểm tận cùng.
"Nam Woohyun, tôi xin anh, vĩnh viễn đừng xuất hiện trong gia đình tôi nữa." Cô nhẹ nhàng, chậm rãi lắc đầu: "Anh thật đáng sợ."
Nghe vậy, khóe mắt anh ta khẽ hạ xuống, anh ta bỗng nhiên cười thật nhẹ nhàng, cười thật trong sáng, thế nhưng cảm giác mang đến cho người khác lại kinh khủng như ma quỷ:
"Quả nhiên là mẹ con, em và bà ta, đều làm một chuyện giống nhau – trục xuất anh ra khỏi cuốc sống của các người."
"Anh đang nói cái gì?" cô hỏi.
Nam Woohyun nhìn Jiyeon, nụ cười trên mặt vẫn duy trì như vậy, không có một chút biến đổi, nhìn qua giống như một người nhựa, không có bất cứ sức sống nào:
"Bà mẹ từ ái trong cảm nhận của em kia, bà mẹ đã từng nói sẽ ở bên anh cả đời kia, sau khi gặp bố em, đã bỏ rơi anh, giống như ném đi một đôi giày, dễ dàng bỏ đi như thế."
"Mẹ không phải cố ý, mẹ cũng thương anh, mẹ vẫn luôn cố gắng bồi thường cho anh!" Jiyeon không cho phép anh nói xấu mẹ mình như vậy.
"Bồi thường? Mỗi tháng đón anh tới nhà em một lần, tận mắt nhìn thấy sự hạnh phúc của gia đình em, hưởng thứ tình cảm anh em, đây là bồi thường sao?" Trong vẻ cứng nhắc, trầm thấp của anh ta có chút gì đó vắng lạnh.
"Anh hận mẹ tôi bỏ lại anh kết hôn với bố tôi, anh hận tôi cướp đi vị trí của anh, vì vậy anh muốn trả thù tôi." Jiyeon thở sâu, nói: "Nhưng tôi cho rằng, anh đã trả thù đủ rồi, gia đình chúng tôi không còn nợ anh nữa."
"Đủ?" Woohyun nghiền ngẫm từ này trong miệng, nhẹ giọng nói: "Em có biết thế nào mới là đủ không? Ở lại bên cạnh anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh, như vậy mới đủ."
"Tôi không thể lại làm như vậy." Giọng nói của cô rất kiên định, quả quyết: "Nam Woohyun, có mưu kế gì, anh cứ việc mang hết ra đây, tôi sẽ dùng hết sức để đấu với anh, nhưng tuyệt đối tôi sẽ không chịu thua."
"Vậy, nếu sử dụng trên người bố mẹ em thì sao? Em sẽ làm thế nào?"
Anh ta không mặn không nhạt nói một câu khiến Jiyeon hoàn toản tức giận:
"Anh dám!"
"Có lẽ..." Woohyun nói: "Anh dám... Trừ khi em đồng ý yêu cầu của anh."
"Chúng ta là anh em." cô nhắc nhở.
"Chì vì nguyên nhân này?" anh ta nói.
"Lẽ nào nguyên nhân này còn chưa đủ hay sao?"
Ánh mặt trời soi sáng, trên mặt hồ nhân tạo gợn lên những gợn sóng lăn tăn, chiếu những ánh nắng màu vàng gãy nát vào trong đôi mắt của Woohyun. Trong mắt anh ta, là những tia sáng gãy nát:
"Nếu như anh nói, anh và em không có quan hệ đó thì sao?"
Jiyeon cảm thấy ánh mặt trời ngày hôm nay thật chói mắt, cô bắt đầu hoa mắt, những lời của Nam Woohyun dường như không chân thực:
"Anh nói cái gì?"
"Chúng ta không có quan hệ huyết thống, chưa từng có." Anh ta nói với cô.
"Không thể nào!" cô phủ nhận.
"Ngay từ đầu anh đã biết chuyện đó." Woohyun tiếp tục: "Không nói cho em vì muốn tăng cảm giác tội lỗi của em, hẹn hò với anh trai có chung một nửa dòng máu, tình cảm không thể nói cho ai biết này sẽ dằn vặt em."
"Không thể nào!" Cô lúc này chỉ có thể không ngừng nói một câu này.
"Nếu không tin, em có thể hỏi bà ấy."
Ánh mắt anh ta lướt qua Jiyeon, nhìn về phía bà Park đã đứng phía sau một lúc lâu. Jiyeon quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy mẹ, nghĩ đến chuyện vừa rồi mẹ đã nghe thấy mình và Nam Woohyun từng hẹn hò, nhất thời cảm thấy có một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu, khiến toàn bộ thần kinh của cô vỡ nát.
Taehee là một người phụ nữ đẹp, dù đã đến tuổi trung niên nhưng da bà vẫn trắng như tuyết, mịn như bánh kem.
Lúc này, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, bà có vẻ có chút mông lung, mà giọng nói cũng như không có thật, giống như nói mơ:
"Thì ra, con hận mẹ như vậy... Woohyun."
"Bà đã hứa sẽ mang tôi rời khỏi hắn, nhưng cuối cùng, một mình bà bỏ đi."
Ánh mắt Nam Woohyun có một loại ma lực khiến người ta lạnh đến từng khớp xương:
"Đúng vậy, tôi hận bà, tôi nghĩ, cách trả thù bà hay nhất chính là tổn thương cô con gái bảo bối của bà, vì vậy, tôi đã làm thế, nhớ khoảng thời gian thất thường khi cô ấy thi vào trường đại học lần đầu tiên không? Đó là vì trước kỳ thi một tháng, tôi đã bỏ rơi cô ấy. Tôi nói cho cô ấy, tôi chưa từng yêu cô ấy. Bà nên tự mình nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt cô ấy lúc đó..."
"Biến đi!" Jiyeon giận dữ gào lên ngắt lời anh ta.
Cô không thể chịu được khi nỗi đau khổ cô đã trải qua trong đời bị người ta hời hợt nói ra khỏi miệng như thế. Cô không thể chịu được khi mẹ mình đang nghe tất cả những chuyện này.
"Nam Woohyun, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại anh."
Hàm răng Cô giống như nhuộm kín nỗi hận sâu nặng nhất, từng chữ phun ra đều dính sự đen tối nặng nề. Hơi thở toàn thân cô đều là thù hận đến cực hạn, nếu có một con dao trong tay, Jiyeon sẽ không chút do dự mà đâm nó vào trái tim Nam Woohyun.
Cô chưa từng hận một ai như thế, hận đến mức hy vọng anh ta gặp phải hình phạt đáng sợ nhất trên thế giới. Bất cứ ai đứng trước mặt cô lúc này đều sẽ bị cơn giận tỏa ra từ người cô làm cho sợ hãi. Đó không chỉ có tức giận, còn có chán ghét. Giống nỗi chán ghét khi nhìn thấy bọn giòi bọ lúc nhúc.
Nam Woohyun dời tầm mắt, xoay người, giống như Jiyeon mong muốn, rời đi. Cho đến khi bóng dáng anh ta biến mất, không nhìn thấy nữa, trong lòng cô giống như bị cảm giác mãnh liệt đó kích động, không ngừng thở dốc. Bà Park không hỏi bất cứ điều gì, cũng không nói gì, chỉ đặt tay lên vai cô.
Jiyeon lúc này đã dùng hết sức lực cho vẻ bề ngoài cứng rắn của mình, bàn tay của mẹ giống như một giọt nước làm tràn ly, ép cô sụp đổ. Cô xoay người, giống như khi gặp phải chuyện uất ức ngày còn bé, vùi mặt vào vai mẹ. Cái khác chính là, khi còn bé cô sẽ khóc, nhưng cô của ngày hôm nay, chỉ biết lẳng lặng hít thở hương thơm tĩnh lặng như hoa lan trên người mẹ. Khóc, đã không thể giải quyết được chuyện gì nữa. Cô chỉ muốn nghỉ ngơi, không có bất cứ thứ gì quấy rồi, nghỉ ngơi một chút trên vai mẹ.
Bên dưới cây Tường Vi trong khu phòng bệnh, Taehee kể lại sự thật. Nam Woohyun, thật sự không phải do bà sinh ra.
Khi bà hai mươi hai tuổi, đã gả cho bố Nam Woohyun dưới mệnh lệnh của bố mẹ. Sau khi kết hôn Taehee mới phát hiện, Nam Woohyuk vốn là sĩ quan nên tính cách rất nóng nảy, động một cái lại nổi giận. Ngay từ đầu, giữa hai người đã không có tình cảm làm nền tảng, hơn nữa, ông ta đã vài lần ra tay đánh bà, Taehee mất đi lòng tin với cuộc hôn nhân này, bà quyết tâm thoát khỏi nó.
Vì vậy, bà lén mua thuốc tránh thai, đồng thời mua được một giấy chứng nhận vô sinh của bệnh viện. Tuy biết rằng Taehee không thể sinh con, Nam Woohyuk vẫn không nghe theo lời bố mẹ mà ly hôn với bà. Thế nhưng, nhà họ Nam không thể không có người nối dõi, ông ta ra ngoài tìm một người đẻ thuê, sinh ra Nam Woohyun, sau đó ôm về nhà, giao cho Taehee nuôi dưỡng.
Dưới sự phối hợp của cả gia đình, chuyện này cơ bản không có người ngoài nào biết. Tuy Taehee không yêu Nam Woohyuk, nhưng bản năng người mẹ khiến bà thật sự yêu thương Nam Woohyun khi đó vẫn còn nằm trong tã. Bà giống như một người mẹ chân chính, thương yêu anh ta, dạy dỗ anh ta. Tuy Nam Woohyun là con một, nhưng Nam Woohyuk vẫn vô cùng nghiêm khắc với anh ta, thường xuyên vì một vấn đề rất nhỏ mà đánh anh ta. Taehee ngăn cản nhiều lần cũng không có kết quả.
Sự lạnh lùng, tàn ác cua ông ta khiến bà không thể chịu đựng được nữa, đúng lúc này, bà quen Park Yoochun. Sự dịu dàng, nhã nhặn của ông Park tạo thành một sự đối lập rõ ràng với Nam Woohuyk, lần đầu tiên Taehee cảm nhận được cái gì là tình yêu thật sự.
Cuối cùng, bà quyết định ly hôn với ông ta, lấy Park Yoochun. Trong lúc cãi vã, chuyện này bị Nam Woohyun còn nhỏ tuổi nghe được. Tối hôm đó, anh ta nhào vào lòng Taehee, xin bà đừng đi. Bà luôn coi Woohyun là con ruột của mình, bà hạ quyết tâm phải mang Woohyun đi. Thế nhưng, tại tòa án, Nam Woohyuk lấy ra chứng cứ chứng minh Taehee không phải mẹ đẻ của Nam Woohyun. Đương nhiên, anh ta được phán quyết giao cho Nam Woohyuk. Cứ như thế, bà và Wohyun bị ngăn cách.
Sau đó, mỗi một lần bà gặp Woohyun là một lần nhìn thấy trên người anh ta có những vết thương cả cũ cả mới, mỗi một lần đều khiến bà đau xót không thôi. Nhưng bà bất lực.
Nam Woohyuk thậm chí còn cho rằng, Taehee rời khỏi ông ta đều do lỗi của Nam Woohyun, cứ hai ba ngày ông ta lại đánh chửi anh ta. Thậm chí có một lần, ông ta dìm đầu Nam Woohyun vào trong nước, khi anh ta không thở được nữa mới buông tay.
"Mẹ biết Woohyun rất khổ, nhưng mẹ chưa từng nghĩ rằng Woohyun sẽ hận mẹ như thế." taehee lẩm bẩm: "Mẹ còn chưa từng nghĩ rằng, chuyện đó là một sự bỏ rơi đầy tàn khốc với Woohyun. Càng không ngờ rằng thằng bé sẽ trút nỗi hận lên người con."
"Không có việc gì, mẹ, đều đã qua rồi." Jiyeon nhẹ giọng nói: "Đều đã qua rồi."
Sau khi mọi việc kết thúc, cô và Sehun trở về trường. Trên xe, cô một mực im lặng, giống như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại giống như không nghĩ đến bất cứ chuyện gì. Khi xe tới khu náo nhiệt, Sehun bỗng bảo lái xe dừng lại trước một quán bar, trước khi cô kịp phản ứng lại đã kéo cô xuống xe. Rất nhanh, Jiyeon đã ngồi trên ghế, trước mặt để rất nhiều rượu.
"Uống đi."
Cô dừng lại một chút, sau đó, bắt đầu uống từng chén một. Uống rượu, uống đến một mức độ nhất định sẽ khiến cho người ta vui vẻ, thế nhưng hôm nay, Jiyeon uống rượu như uống nước lã, vậy mà không cách nào uống đến cảnh giới đó. Càng uống, càng cảm thấy buồn khổ. Cuối cùng, là Sehun cầm lại bàn tay đang liên tục rót rượu của cô.
"Vì sao không cho tôi uống nữa?"
"Cô sẽ say."
"Nếu không phải muốn say thì uống rượu làm gì?" cô cảm thấy cậu ta nói thật buồn cười.
"Say, những ký ức không vui vẫn sẽ còn lại đến ngày mai." Sehun nói: "Vậy vô ích, trừ khi... nói tất cả mọi chuyện ra."
"Có một số việc, là nói không nên lời." cô lắc đầu: "Thật sự, nói không nên lời."
"Nếu vậy, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó đi." Cậu ta hạ thấp yêu cầu.
"Nghĩ đến cái gì?" Jiyeon bỗng nhiên cười phá lên như phát điên: "Điều tôi nghĩ đến chỉ là... tôi thật xui xẻo."
"Thật đấy, tôi thật xui xẻo, vì sao thế giới nhiều người như vậy, bọn họ cứ nhất định phải tìm đến tôi?"
"Thật sự bởi vì nhìn tôi có vẻ rất biết chịu đựng sao? Lúc nào cũng có thể sống lại, mang lại cho bọn họ nguồn lạc thú vô tận?"
"Xem ra tôi nên yếu đuối một chút, ít nhất cũng phải vờ như yếu đuối một chút, nếu như vậy, có lẽ tôi sẽ không bị thương nhiều như thế, đúng không?"
"Tôi hận bọn họ, tôi hận từng người bọn họ."
"Thế nhưng, cậu có biết vì sao tôi lại buồn phiền như thế không? Phía sau bọn họ, mỗi người đều có những chuyện cũ, cả đám đều thật bi thảm."
"Đúng vậy, bọn họ đều rất đáng thương, tôi cũng rất đáng thương, như vậy, ai nên hận ai đây?"
"Thế giới này, rốt cuộc bị làm sao vậy?"
"Vì sao liên tục hai lần tôi đều bị lừa? Tôi ngu ngốc như vậy sao?"
"Nghĩ lại đều là lỗi của tôi, là lỗi của bản thân tôi, tôi không biết cách nhìn người, cũng không có khả năng nhìn lại lần thứ hai."
"Đúng vậy, là lỗi của tôi, nhất định là lỗi của tôi."
"Tôi không dám nữa, không còn đủ dũng khí để tin tưởng tình yêu nữa, chuyện đó đều là gạt người, đều là những thứ do những người buồn chán tự biên tập ra để giết thời gian."
"Đúng vậy, tôi không bao giờ tin nữa, vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không tin nữa."
Dưới ánh đèn lắc lư lay động rất nhanh, Jiyeon vùi đầu vào cánh tay. Mẹ kiếp! cái gì mà nam hoan nữ ái, đều là phí thời gian, có thời gian rảnh không bằng ngủ cho đã mắt. Ít nhất ngủ, trái tim sẽ không bị tổn thương.
Trong tiếng nhạc ầm ỹ, giọng nói của Sehun trầm tĩnh truyền đến:
"Có câu quá tam ba bận."
Cô cười mỉa: "Còn gặp loại chuyện này lần thứ ba, mạng nhỏ của tôi sẽ không còn."
"Ít nhất cũng phải thử một lần cuối cùng." Giọng nói của cậu ta rất gần tai cô.
Jiyeon lắc đầu, thật chậm, mang theo chút men say.
"Lúc này, cô cứ ngồi tại chỗ, chỉ cần ngồi tại chỗ, chờ người đến yêu cô là được rồi." cậu ta nói.
"Đợi đến lúc tóc bạc, sẽ có ai đến không?" cô bật cười.
"Sẽ có." Giọng nói của Sehun có một sự dịu dàng chưa từng có, trong cùng một thời khắc đó, cậu ta cầm lấy tay Jiyeon: "Tôi đã đến."
Dưới ánh đèn, tất cả mọi thứ dường như đang lắc lư. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một thế giới không ổn định như thế. Thế nhưng, ánh mắt Sehun lại là thứ vững chắc và kiên định duy nhất trong thế giới lay động này.
"Park Jiyeon, tôi thích em." Cậu ta đã nói như vậy với cô.
Trong giờ phút này, Jiyeon bỗng nhớ tới một người nào đó từng cảnh báo cô không nên uống quá nhiều rượu.
Đây là bài học thứ mười tám mà Kim Myungsoo dạy cho cô – Uống rượu, là rất dễ uống ra tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro