Chương 6

Trước đêm tiến vào lớp huấn luyện, Tiêu gia gửi một tin nhắn cho Tiêu Lộ, bảo anh nói vài chuyện liên quan đến Tiêu gia trước mặt Kiều Thanh Phong.

Tiêu Lộ trả lời lại là bản thân không có tiếng nói, hơn nữa Kiều Thanh Phong rất ghét những người bên cạnh lợi dụng mình. Sau đó, bất kể Tiêu gia nói thêm điều gì, anh cũng không thèm để ý.

Từ sau khi rời khỏi Tiêu gia, Tiêu Lộ không muốn tiếp tục dính dáng đến bọn họ, cũng chẳng hứng thú tranh đoạt thứ gọi là tài sản. Tuy rằng anh yêu tiền, tham tài, nhưng vẫn có ranh giới rõ ràng thứ nên lấy thì sẽ lấy, thứ không thuộc về mình thì tuyệt đối không cầu không cần.

Giống như phí ly hôn, quà tặng sau này, hay cả thân phận của Kiều Thanh Phong, Tiêu Lộ nhất định sẽ nhận, hơn nữa còn phải tận dụng triệt để đến mọi giá trị cuối cùng.

"Tiểu trùng đực, nửa năm sau gặp lại." Kiều Thanh Phong ngồi bên cạnh, tay nhẹ nhàng đặt lên cổ Tiêu Lộ, kéo anh lại gần rồi hôn nhẹ lên môi.

Tiêu Lộ hô hấp khựng lại trong giây lát, lần này khẽ đáp lại một cách dè dặt. Kiều Thanh Phong nâng mí mắt, ánh mắt chạm đến hàng lông mi run rẩy của anh.

"...... Tôi đi đây." Tiêu Lộ đôi tai đỏ ửng, bước xuống xe.

Kiều Thanh Phong đan tay vào nhau, nụ cười mang ý chờ mong: "Chờ em lột xác."

Tiêu Lộ chạm nhẹ vào đôi môi bị cắn, nhỏ giọng lẩm bẩm, anh dõi theo chiếc xe khuất xa, rồi bước vào lớp học bổ túc.

Anh vốn tưởng rằng đây chỉ là một lớp học bổ túc bình thường, học xong có thể về nhà, còn có thời gian rảnh để giải trí. Nhưng không ngờ Kiều Thanh Phong lại gửi anh đến một nơi huấn luyện ma quỷ, nơi này có một lớp học chỉ với mười học viên, từ 7 giờ sáng đến 10 giờ tối, cả ngày đều chỉ có học tập không ngừng nghỉ!

"Hệ thống, tao mệt quá, dăm ba cái kỹ xảo mà bọn họ nói tao đều đã biết, nhưng mà tao vẫn phải giả vờ không biết gì cả!" Tiêu Lộ oán giận với hệ thống, "Dù sao, tao cũng học được cách quay chụp ở thế giới này rồi, thật không hổ là công nghệ cao."

Hệ thống nhét nút bịt tai vào, lấp kín lỗ tai, không muốn nghe Tiêu Lộ tiếp tục lẩm bẩm nữa. 120 cái kịch bản, anh không nói rõ ràng lời trong lòng mà cứ lặp đi lặp lại như vậy, khiến nó cảm thấy hơi mệt mỏi.

Trong suốt mấy tháng qua, Tiêu Lộ ngoài mặt cùng trong ban học tập hòa hợp rất tốt, tính cách cũng dần dần trở nên cởi mở hơn. Anh bắt đầu giao tiếp nhiều hơn với mọi người còn học được từ họ cách trang điểm sao cho thêm phần thời thượng.

Mỗi nửa tháng một lần, Kiều Thanh Phong sẽ cùng Tiêu Lộ trò chuyện video, kiểm tra tiến độ của anh. Tiêu Lộ đều trả lời rất chi tiết, trong suốt thời gian đó, ngữ khí cùng khí chất của anh dần thay đổi. Đây là điều Kiều Thanh Phong có thể dễ dàng nhận thấy.

Tiêu Lộ muốn cho Kiều Thanh Phong thấy sự thay đổi của mình, muốn để hắn nhận ra anh đang dần dần tiến gần đến hình mẫu bạch nguyệt quang mà hắn ao ước.

Vì Tiêu Lộ diễn xuất trong giai đoạn hậu kỳ rất tốt, thầy giáo vẫn luôn khen ngợi thiên phú của anh, cho phép anh kết thúc khóa học trước thời gian. Vì vậy, vào ngày mười tháng một, Tiêu Lộ cuối cùng cũng ra khỏi lớp học ma quỷ này. Ngay khi vừa ra tới, Kiều Thanh Phong đã cử tài xế Lý đến đón anh.

"Đây hình như không phải đường về nhà?." Tiêu Lộ nghi hoặc hỏi.

Tài xế Lý trả lời: "Tiêu thiếu gia, ngài sắp đến công ty LQ."

Xem ra Kiều Thanh Phong đã trực tiếp sắp xếp cho anh đến công ty.

Công ty LQ là công ty giải trí có ảnh hưởng lớn nhất trong thế giới Trùng tộc này, được Kiều gia tam thiếu gia điều hành. Trong ngành này, đối thủ lớn nhất của họ chính là Cao gia, một tài phiệt thế gia, cũng chính là gia tộc của Cao Tức Đình.

Tiêu Lộ đột nhiên phản ứng lại, tuy nói nhân vật này là pháo hôi, nhưng trước đây cũng từng là tiểu công tử của đệ nhị danh tài phiệt thế được trùng trùng săn đón, hiện tại anh lại trở thành hùng chủ của Kiều Thanh Phong, đệ nhất tài phiệt ở bên ngoài.

Đáng giá đáng giá.

Tiêu Lộ vừa bước vào đại sảnh, liền thấy không ít minh tinh, toàn là những tuấn nam nổi bật.

"Thiếu gia, tôi là thư ký Trương, ông chủ đã bảo tôi xuống tiếp đón ngài, mời theo tôi." Thư ký Trương mặc tây trang và mang giày da, đeo kính mắt có viền bạc, nhìn qua có vẻ nghiêm túc và trang trọng.

Khi anh ta nói xong, có không ít trùng trong đại sảnh đã chú ý đến bọn họ, nhỏ giọng bàn tán, tự hỏi không biết vị này là ai mà lại được chính thư ký của ông chủ xuống tiếp đón.

"Được, cảm ơn anh." Tiêu Lộ gật đầu, theo thư ký Trương bước vào thang máy.

Đợi đến khi Tiêu Lộ vừa bước vào thang máy, mới có trùng chợt phản ứng lại, "Đây hình như là Tiêu Lộ trong truyền thuyết, hùng chủ của ông chủ."

"Nhưng sao hắn lại đến công ty này vậy? Nghe đồn hắn không được ông chủ yêu thích, gần như chẳng có tin tức gì về hắn." Nhóm trùng cái bắt đầu xôn xao bàn tán.

"Chuyện gì vậy?" Một trùng đực có dáng người cân đối, diện mạo soái khí, mang kính râm, tay ôm một chiếc áo khoác cổ điển.

Trùng cái hoảng hốt, vội vàng bước lên ngăn cản, cúi đầu nói: "Louis, xin ngài đừng làm phiền!"

Louis tháo kính râm xuống, đôi mắt màu lam sáng ngời chớp chớp.

Trùng cái tự động che chắn mặt đối phương, tò mò nói với hắn: "Vừa rồi ông chủ đã gọi hùng chủ của ngài ấy vào văn phòng."

Louis đeo kính râm, nhìn chằm chằm vào con số trên thang máy. Khi con số lên đến ô 50, hắn đột nhiên cười: "Là ai nhỉ, có khả năng sau này sẽ là đồng nghiệp."

Trùng cái: "??" Ngài và lão bản quen biết đến mức tới chuyện này cũng biết hả?

Tiêu Lộ đi theo thư ký Trương vào văn phòng của Kiều Thanh Phong, cửa gỗ màu nâu lớn đóng lại sau lưng, anh đứng ở trong không gian tối tăm, xung quanh chỉ còn lại một mảng màu đen.

Văn phòng của Kiều Thanh Phong không có chút ánh sáng nào chiếu vào, không gian hoàn toàn chìm trong bóng tối.

"Tiểu trùng đực." Tiêu Lộ nghe thấy thanh âm của Kiều Thanh Phong từ phía trước vọng lại. Khi hắn gọi tên anh, ngữ khí không giống như trước đây, không có ý cười nhẹ nhàng, chỉ là một tông giọng thật bình thản.

Tiêu Lộ dựa vào cửa, ánh mắt lướt qua bóng tối, tìm kiếm hình bóng của hắn. "Tôi đây." Lần này, câu trả lời không còn như trước, đầy sự vâng dạ, mà là một câu trả lời thật bình thường.

Giây tiếp theo, phía trước xuất hiện một màn hình ảo màu lam nhạt, từ ánh sáng mờ ảo đó, Tiêu Lộ nhìn thấy đôi tay với các khớp xương rõ ràng của Kiều Thanh Phong đang lướt trên màn hình, gõ vào một cái gì đó. Ngay sau đó, những chiếc đèn trong văn phòng lần lượt sáng lên, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Ánh sáng này vừa vặn chiếu vào Tiêu Lộ, dẫn dắt anh bước về phía Kiều Thanh Phong, như thể có một lực hút nhẹ kéo anh tiến lại gần.

Tiêu Lộ và Kiều Thanh Phong đều nửa ẩn trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ thấy được hình dáng của đối phương.

Kiều Thanh Phong mặc áo sơmi đen, cà vạt màu nâu, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác xám đậm. Hắn ngồi trên bàn, hai chân không chạm đất, đôi giày da đen bóng loáng. Trong tay hắn là một viên đá quý màu xanh lục sáng lên, viên đá xuyên qua giữa các ngón tay thon dài.

Mà Tiêu Lộ chỉ đơn giản mặc một chiếc áo thun trắng giản dị và quần đùi màu đen.

"Tiểu trùng đực, diễn ta xem thử, xem em có thành tựu gì từ việc học hay không." Kiều Thanh Phong nói từ trong bóng tối, hắn nghiêng người, tiếp lời: "Em chỉ có một cơ hội."

Lúc này, hắn giống như ngồi trên một vị trí quyền lực cao, trong tay không chút để ý thưởng thức viên đá quý tượng trưng cho quyền lực.

Tiêu Lộ nhìn thấy hắn ở vị trí cao, khóe miệng cong lên, trong tay nắm quyền lực, ánh mắt lạnh lùng không hề giấu diếm.

Tiêu Lộ nhẹ nhàng lùi một bước, thân thể hoàn toàn hòa vào bóng tối, tiếng hít thở của anh trở nên nặng nề.

Kiều Thanh Phong trong bộ dáng này cùng lời nói này, không biết vì sao đột nhiên kích phát khao khát thắng thua bên trong anh. Toàn thân Tiêu Lộ cảm thấy máu mình như đang sôi trào, trái tim đập loạn nhịp, cả người như thể sắp nổ tung.

Tiêu Lộ nghĩ đến kịch bản trong giới giải trí, đây là loại anh yêu thích nhất. Mỗi lần khuyết điểm trong kỹ thuật diễn được sửa chữa, anh cảm nhận được sự thay đổi, từ lúc bị khinh bỉ, đến lúc khiến người khác sợ hãi, cuối cùng là sùng bái. Linh hồn và cơ thể anh tựa như được tẩy rửa, thay đổi từng ngày.

Anh muốn có được nhiều hơn, muốn tiến xa hơn, muốn khiến càng nhiều người nhìn thấy mình. Trong vô vàn sự theo đuổi này, 20 năm trôi qua, mặc dù đã rời khỏi thế giới ấy, nhưng dư vị của nó vẫn còn đọng lại mãi.

Tiêu Lộ nghiêm túc nghĩ, đồng thời đưa tay che miệng, nhưng nụ cười vẫn không thể che giấu sự kích động bên trong. Anh gấp đến không chờ được mà nói: "Hệ thống, tao đột nhiên muốn xé bỏ lớp mặt nạ của Kiều Thanh Phong, muốn nhìn xem bộ dáng thực sự của hắn dưới lớp mặt nạ đó."

Hệ thống bình tĩnh đáp lại: "Ngài bình tĩnh một chút, đừng như lần trước thường xuyên nổi điên. Đây là kịch bản cuối cùng. Ngài cảm thấy hiện tại có thể thực hiện được không?"

Tiêu Lộ nháy mắt trở lại bình thường, ai một tiếng: "Đương nhiên không được, tao còn phải sắm vai tiểu sủng vật, làm cho hắn vui vẻ."

"Biểu diễn đi, tiểu trùng đực." Kiều Thanh Phong nghiêng người về phía trước, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hắn, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Tiêu Lộ thu lại tất cả cảm xúc, khép mắt lại, khi anh mở mắt ra lần nữa, toàn thân khí chất đã hoàn toàn thay đổi.

Huyết sắc nhuộm trên khôi giáp, hắc ám kỵ sĩ tay trái cầm thanh kiếm gãy, tay phải kéo theo đầu người nhiễm đỏ. Hắn là kẻ phản bội, kẻ lật đổ quốc vương hắc ám, hướng về phía vương quốc ánh sáng. Một bước tiến lên, thân thể hắn dần bước lên ánh sáng.

Lần đầu tiên bị ánh sáng quang minh chiếu rọi, toàn thân hắn cảm thấy đau đớn, làn da bị nứt nẻ, vết thương rỉ máu. Lúc đầu, hắn có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh của quốc vương, như thể đang triệu hồi mình, trong đầu hắn không còn bất kỳ tạp niệm nào, chỉ còn kiên định bước về phía trước.

Tân quốc vương ngồi trên bảo tọa, chờ đợi hắn trở về, mang theo đầu của quốc vương đối địch.

Đoạn đường ánh sáng này hắn bước đi rất chậm, mỗi bước đi qua, huyết nhục rơi rớt, phía sau để lại những mảnh thân thể không còn nguyên vẹn.

Quốc vương nheo mắt lại, dường như nhìn thấy cảnh tượng phía sau hắn, lên tiếng thúc giục mau đến đây, kỵ sĩ.

Kỵ sĩ nghe được quốc vương dụ hoặc, cả người run rẩy, khuôn mặt tràn ngập sự si mê. Đôi mắt màu xanh lục phát ra ánh sáng. Hắn đã đi được một nửa đoạn đường, trong lúc vô tình cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện nửa người dưới chỉ còn lại xương trắng.

"Ngươi không phải từ lâu đã muốn ôm ta sao? Ta sẽ ôm ngươi, cũng sẽ hôn ngươi," Quang minh Quốc vương thì thầm, lời nói ngọt ngào mà đầy mê hoặc.

Kỵ sĩ buông rơi thanh kiếm trong tay, chỉ còn lại đầu người đẫm máu trong tay, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Một bước, hai bước.

Bụng hắn trống rỗng.

Ba bước, bốn bước.

Trái tim hắn hóa thành máu loãng.

Năm bước, sáu bước.

Cổ hắn lộ ra một đoạn xương trắng.

Bước thứ bảy, hắn cuối cùng cũng đến trước mặt quốc vương, đưa bàn tay chỉ còn trơ xương trắng, hắn dâng lên chiếc đầu người của quốc vương đối địch.

Quốc vương mỉm cười nhận lấy, đồng thời đặt viên đá quý màu xanh lục vào tay hắn.

"Đây là thứ ngươi trao đổi." Đầu ngón tay quốc vương khẽ chạm vào kỵ sĩ, một đoạn xương trắng của hắn lập tức hóa thành tro bụi.

À, kỵ sĩ chợt hiểu ra, sinh ra từ bóng tối hắn mãi mãi không thể hòa nhập với ánh sáng. Theo thói quen trước đây, chỉ cần xương cốt còn nguyên, qua hai ngày hắn sẽ lại tái sinh.

"Muốn ta ôm ngươi, hôn môi ngươi sao?" Quốc vương ném đầu người vào một con chó dữ bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi.

Kỵ sĩ nghe lời ngọt ngào, nhìn quốc vương đã gần trong gang tấc, hốc mắt tràn đầy tình yêu say đắm, cuối cùng cũng không thể kìm nén được, mãnh liệt tràn ra.

Hắn si mê mà nói: "Ta muốn ngươi ôm ta, hôn môi ta, cho dù ta vĩnh viễn không thể sống lại, cũng sẽ vui vẻ chịu đựng."

"Được, kỵ sĩ của ta." Quốc vương từ bảo tọa đứng dậy, giơ tay ôm hắn. Môi quốc vương lạnh băng, hạ xuống trên môi hắn, nhưng lại không mang theo bất kỳ tia ôn nhu nào.

Nhưng kỵ sĩ vẫn khóc, hắn rốt cuộc đã có được quốc vương, dù chỉ là trong giây lát ngắn ngủi.

Khi toàn thân kỵ sĩ hóa thành tro tàn, hắn thâm tình nhìn quốc vương, nhẹ nhàng nói: "Ta thích ngươi, ta yêu ngươi, dù phải đợi ngươi vài vạn thập niên, chờ đến khi tóc trắng xoá, chờ đến phút giây ta ra đi, ta vẫn sẽ lựa chọn tiếp tục yêu ngươi."

Cái đầu bạc trong tay quốc vương cuối cùng cũng biến mất, tan thành tro bụi hòa quyện với đất trời.

Tiêu Lộ từ nhân vật hoàn hồn.

Anh đang đứng trước mặt Kiều Thanh Phong.

"Đủ tư cách." Kiều Thanh Phong vuốt ve khuôn mặt Tiêu Lộ, đưa viên ngọc lục bảo vào tay anh, nhẹ giọng hỏi: "Em biết ngọc lục bảo có ý nghĩa gì không?"

Tiêu Lộ nắm chặt bàn tay, ánh mắt nhẹ hạ xuống, "Không biết, là cái gì?"

Kiều Thanh Phong đặt chân lên mặt đất, thân hình hơi nghiêng về phía Tiêu Lộ, đôi môi khẽ nhếch: "Trọng hoạch tân sinh, Tiêu Lộ."

(Trọng hoạch tân sinh: Có thể tạm hiểu là "tái sinh" hay "sinh ra lần nữa" ở đây mình để nguyên bản vì thấy nó hay hơn.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro