Chương 8: Nụ hôn bất ngờ

Cậu đứng từ trên cao quan sát biệt thự, ngay khi bước vào cậu đã biết căn biệt thự này ko bình thường rồi, tuy ngụy trang thành ngôi biệt thự bình thường, có những mạng lưới trang bị tối tân chỉ có những người làm sát thủ có kinh nghiệm mới có thể thấy đc. Khu biệt thự có 4 tầng, mỗi tầng đều có người canh gác và camera, ko chừng đây có thể là một hắc đạo ngầm. Cậu quay đầu lại thì bỗng đập mặt vào tảng thịt cao lớn, cậu ngưới mắt nhìn lên, thì ra đó là Tuấn Khải, Tuấn Khải nhìn cậu chăm chú làm tim cậu bất giác đập nhanh, cậu lùi lại về phía sau lạnh giọng hỏi nhưng mặt vẫn còn đỏ. Anh thấy cậu đáng yêu như vậy rất muốn bật cười nhưng giả vờ lạnh lùng ko nói gì. 

" Anh có chuyện gì muốn nói à?"

" Ừm. Từ nay nhớ chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ, nhớ mang theo vệ sĩ theo bên cạnh."

Anh biết bà ta sẽ ko tha cho anh đâu,  còn hai tiểu bảo bối bà ta sẽ đem ra uy hiếp, trong lí lịch của cậu, cậu có học võ nên anh bớt lo hơn. Mọi chuyện sắp bắt đầu rồi. 

" Vâng, tôi nhớ"

Cậu có thể hiểu đc một chút trong lời anh nói, có thể anh sợ bà ta sẽ lấy bảo bối ra làm ra làm vật chắn cho bà ta. Người gì đâu mà trét cả phấn lên mặt, môi đỏ như tô hết nguyên cây. Nhưng nhìn hình xăm hoa hồng trên người bà ta thì rất quen, đã từng gặp đâu rồi thì phải? Cậu cuối mặt xuống vò đầu suy nghĩ

" Này này... Cậu có nghe tôi nói gì ko vậy?" Tuấn Khải thấy Thiên Tỉ cúi đầu xuống vò đầu suy nghĩ gì đó, anh liền có âm mưu chọc cậu

" Di? Anh nói cái g... Ưm..." Cậu vừa ngước lên hỏi thì đúng lúc đó anh cuối xuống, thế là môi chạm môi, cậu lùi lại về phía sau, rúi rít cuối đầu xin lỗi:

" Xin lỗi... Xin lỗi... Tôi ko có cố ý... Xin lỗi anh... "

Cậu mải miết xin lỗi mà ko thấy anh nở một nụ cười đắc thắng, 

Xin lỗi xong Thiên Tỉ chạy thẳng vào phòng, còn anh đứng đó suy nghĩ cái gì đó ko ai biết đc chỉ mình anh biết, nhưng trên môi lại nở một nụ cười nhẹ. 

Còn cậu ở trong phòng, khóa cửa lại, đưa ray lên môi chạm nhẹ. Cậu có thể cảm thấy tim mình đập rất nhanh, tuy chỉ nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua vậy, nhưng cậu cảm nhận đc môi của anh rất lạnh, nhưng sao cậu là con trai, anh cũng là đàm ông nhưng cậu ko ghét bỏ hay kinh tởm nụ hôn này, phải chăng cậu đã dần thích anh rồi chăng. 

' Không được, bỏ ngay cái suy nghĩ và khuôn mặt của anh ta ra đi, mình ko thể nào là gay đc, yêu anh ta ư? Ko thể nào, anh ta là người đã có vợ, mình ko nên có suy nghĩ như vậy. Mày điên rồi, Thiên Tỉ à, tim ơi đừng đập nhanh như vậy. ' cậu nghĩ. 

Cốc cốc

" A... Ai vậy?"

" Em là Tiểu Kha đây. "

" Ừm... Vào đi"

Vừa thấy Thiên Tỉ, Tiểu Kha đã nhanh chân ôm cậu nũng nịu

" Tiểu Kha đói rồi a~" 

" Rồi rồi, anh bế em đi ăn nha" Cậu cười tươi nói với cô bé, đi đc vài bước thì anh tới

" A! Ba Khải, con đi ăn, ba ăn "

" Ko ba đi qua phòng ông nội con một tí, con và anh cùng đi ăn luôn đi. " Anh nói nhưng mắt liếc qua nhìn cậu, cậu vẫn còn ngại chuyện lúc nãy nên tránh đi anh mắt của anh, làm mặt lạnh. 

Cậu bế Tiểu Kha xuống bếp, cậu, đặt Tiểu Kha xuống ghế rồi, đi làm đồ ăn. Cậu làm mì hoành thánh và sủi cảo. 

( mì hoành thánh)

( sủi cảo)

Đang ăn thì bà Loan lên tiếng: 

" Thì ra thằng Tuấn Khải nó đổi khẩu vị rồi sao? Hạnh phúc quá mà, người ta ko biết nhìn vào còn tưởng cậu là ba nó ấy chứ." 

Tiểu Phong nhìn bà bằng đôi mắt lạnh lẽo, cậu lên tiếng:

" Bà quá khen, đc làm ba của hai đứa nhỏ như vậy thật vinh hạnh cho tôi. "

" Vậy à, thì ra cậu cũng muốn đc như vậy. A... Cũng thuộc dạng mồi trai đàn ông à? Thấy Vương gia cao sang bèn bỏ mồi... Chậc chậc... " Bà ta chửi xéo 

" Dạng mồi chai và kinh tởm y như bà vây. Đừng có đụng đến anh ấy, đừng có so sánh anh ấy với loại mồi chai kinh tởm như bà." Tiểu Phong lạnh giọng nói. 

" Mày... Mày... " Bà ta chỉ vào mặt Tiểu Phọng, định tát thì cậu phóng con dao trượt qua tay bà ta làm bà ta chảy máu la oái oái:

" Cậu... Cậu đc lắm... Là ai mà làm vậy với ta"

Cậu ko nói chỉ nhìn thẳng mặt bà ta nói:

" Muốn đấu với tôi, ko dễ dàng vậy đâu, thật đáng thương nha, bà còn non nớt  lắm. Tôi cấm bà làm gì vơi tụi nhỏ ko thì bà cũng chẳng yêu đc đâu."

" Cứ đợi đấy... Hừ! "





Sorry các tình , dạo này cuồng Mãn Hán Toàn Tịch quá nên cứ nghe nhạc mãi, lười viết nên giòe mới đăng a~~~

Có gì bữa sau tui sẽ đăng bù cho các tình yêu nha! 

Moa moa😘😘😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro