Chương 15: Tình đã đổi có ai hay

Cuối cùng thì kỳ nghỉ cũng đến, có thể sung sướng ngủ một lèo ba ngày ba đêm rồi.

Quý cô Giai Nhân nhìn bảng điểm của tôi, dẫu là còn hơi thiếu chút chút mới bằng được mức mười lăm cân của Mỳ Ăn
Liền, nhưng thế cũng đủ để mẹ tôi cười không khép nổi miệng
rồi. Mẹ tôi còn chủ động mời Mỳ Ăn Liền đến nhà ăn cơm, đương
nhiên cũng không thể thiếu hai đứa bạn chí cốt Tiểu Bạch và Giai Dao của tôi rồi.

Tận mắt chứng kiến sức mạnh nguyên thủy của tôi sau khi được thức tỉnh, Tiểu Bạch và Giai Dao lập tức nhào đến trước
mặt Mỳ Ăn Liền dập đầu kêu lên: "Khang sư phụ, xin hãy nhận của đồ nhi một lạy!"

Mỳ Ăn Liền ngượng ngùng gãi đầu nói: "Hai cậu mau đứng lên đi, không phải nhờ tớ hết đâu, quan trọng vẫn là ở sự nỗ lực của Hứa Tinh Tinh đấy."

"Nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa hả?! Đã nói với các cậu rồi mà, đây là kết quả từ sự nỗ lực vô cùng nghiêm túc của tớ đó. Các cậu có biết hồi trước, chưa đến 11 giờ là tớ đã bò lên giường
rồi, còn bây giờ tớ toàn thức đến sau 12 giờ đêm để quyết chiến đến cùng với đống bài tập thôi."

Vừa nói dứt lời, tôi liền bị hai đứa nó kỳ thị đẩy qua một bên.

Chống cự không lại hai đứa tiểu yêu Tiểu Bạch và Giai Dao, Mỳ Ăn Liền đành phải thu nạp thêm cả hai đứa nó, thế là từ kỳ nghỉ đông này, bốn thầy trò bọn tôi bắt đầu một lòng tiến về miền Tây Thiên cực lạc có tên là Thi đại học.

Cũng nhờ sự kiện này mà tôi nhận thức được một cách triệt
để Mỳ Ăn Liền học giỏi đến mức nào. Cậu ta không chỉ đứng đầu toàn khối trong các kỳ thi mà hơn nữa còn có thể vực dậy
một đứa đầu đất như tôi.

Nếu không vì vụ giảm cân nên ngày nào cũng phải lẽo đẽo theo tôi thì có khi cả ngày cậu ta cũng chỉ quanh quẩn ở trong thư viện hoặc ở nhà vùi đầu vào làm bài tập với đọc sách; nếu không phải vì dòng đời đưa đẩy khiến tôi tình nguyện giúp cậu ta giảm cân thì có khi tôi cũng chẳng buồn để mắt đến cậu ta trong đám đông. Có lẽ trừ các môn thể thao yêu cầu thể trọng ra thì người mập gần như lúc nào cũng bị người khác dễ dàng bỏ qua.

Sau khi so sánh, tôi mới chợt nhận ra rằng bản thân tôi trước đây chẳng khác gì một đứa ngốc, lãng phí quá nhiều thời gian tốt đẹp cho việc theo đuổi thần tượng và mê trai.

"Mỳ Ăn Liền, cậu qua đây, tớ có chuyện muốn nói với cậu." Tôi gọi Mỳ Ăn Liền ra ngoài ban công.

"Chuyện gì vậy?

Tiểu Bạch và Giai Dao tò mò định đi theo hóng hớt, tôi vận hết sức bình sinh cản hai con yêu tinh này lại, khóa cửa ngăn
không cho hai đứa nó ra ngoài.
"Hôm nay tớ đã suy nghĩ rất lâu, tớ quyết định sẽ học hành đàng hoàng, tiến về phía trước!" Tôi siết tay quyết tâm nói ra lời thề.

"Tốt lắm! Tớ ủng hộ cậu."

"Tớ cũng muốn xin lỗi cậu nữa, bởi vì tớ luôn cảm thấy mình rất tính toán..."

Cậu ta áp tay lên trán tôi, nghi hoặc bảo: "Cậu lại bị cái gì kích thích vậy?"

Tôi nhăn nhó hất tay cậu ta ra, nói: "Nghiêm túc tí xem nào! Tớ muốn nói với cậu chuyện này. Hồi trước, cậu nghi ngờ tớ không hề sai, tớ rủ rê cậu lập liên minh, thực ra là muốn cậu theo đuổi Từ Tịnh Tịnh, rồi chia rẽ cô ta với Cao Trạm."

"Tớ biết mà, suy nghĩ của cậu lúc đó hiện ra hết trên mặt
luôn mà."

"Để cho nhau chút mặt mũi đi được không hả?"

"Cậu nói đi, tớ không ngắt lời nữa đâu."

"Sau đó, ngay cả khi giúp cậu giảm cân, tớ vẫn còn giữ ý đồ đó, nhưng cậu lại luôn chân thành hỗ trợ tớ. Kết quả của đợt
thi cuối kỳ này có tiến bộ lớn như vậy khiến tớ bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại. Từ trước đến nay, tớ làm gì cũng thiếu nghiêm túc, chưa bao giờ thực sự cố gắng hết khả năng của bản thân. Sở dĩ người khác có thể học giỏi, ngoài nhờ tài năng thiên bẩm ra thì có lẽ phần lớn là do chính bản thân họ cũng phải cố gắng nỗ lực phấn đấu rất nhiều. Tớ không muốn lãng phí sức lực của mình vào những chuyện vô bổ nữa, con đường sắp tới rất dài, tớ muốn làm một số chuyện mà mình thích, cố gắng phấn đấu hết sức có thể. Tớ quyết định sẽ học hành đàng hoàng, không còn hở chút là lại làm những chuyện ấu trĩ như theo đuổi Cao Trạm nữa!"

Đôi mắt lấp lánh của Mỳ Ăn Liền dịu dàng nhìn tôi, còn
xoa đầu tôi như xoa đầu cún cưng: "Hứa Tinh Tinh, độ giác ngộ của cậu cao thật đấy. Chúc mừng cậu nha! Còn chưa đến Tây Thiên mà cậu đã lập địa thành Phật rồi."

Tôi lại hất tay cậu ta ra, khinh bỉ nói: "Hứ! Cậu lo mà giảm cân cho tốt đi! Hứa Tinh Tinh này cũng đã bắt đầu nghiêm túc rồi, cậu mà còn không chuyên tâm giảm cân thì không xong với tớ đâu. Hôm nay cậu đến nhà tớ vét sạch đến đáy nồi, bố mẹ tớ suýt nữa thì bị cậu dọa cho hết hồn rồi đấy. Tiểu Bạch và Giai Dao cũng không dám ăn, sợ người làm 'sư phụ' như cậu bị đói nên nhường cho cậu hết. Còn nữa, rảnh thì làm ơn ra tiệm cắt tóc sửa lại kiểu đầu 'mỳ ăn liền' của cậu đi, nhìn chán quá đi mất!"

"Được rồi." Nụ cười treo trên mặt Mỳ Ăn Liền như tắm trong gió xuân, ấm áp miên man.

Thực ra dưới sự giám sát hằng ngày như ác quỷ của tôi cộng thêm ý chí kiên định của bản thân, Mỳ Ăn Liền đã gầy đi rất nhiều. Chỉ sau một tháng nghỉ đông, cậu ta gầy đi thấy rõ. Chú
Khang mỗi lần nhìn thấy tôi là lại rưng rưng nước mắt, cảm ơn
tôi đã 'nhân danh mặt trăng¹ cứu vớt con chú ấy', rồi thưởng cho tôi bằng một bữa cao lương mỹ vị.

( 1 ) Dựa theo câu nói "Nhân danh mặt trăng, ta sẽ trừng trị ngươi" của Thủy thủ Mặt trăng.

Vừa bước vào học kỳ mới, đã có nhiều người trong lớp xì xào bàn tán vụ Mỳ Ăn Liền gầy đi. Số lượng người bàn tán chuyện này mỗi lúc một đông, ánh mắt quan tâm để ý dành cho cậu ta cũng ngày càng nhiều hơn.

Ngay cả Giai Dao cũng không ngừng thán phục: "Chỉ mới qua một kỳ nghỉ Tết hơn chục ngày không gặp thôi mà sư phụ đã gầy đi thế này rồi. Tinh Tinh, cậu cũng có mắt nhìn người thật
đấy! Không ngờ sư phụ gầy đi cũng ra dáng phết đó, đẹp trai dữ dội luôn ấy!"

P/s Dạo này tui đang mê Trần Phi Vũ nên lấy làm hình tượng cho Khang sư phụ vậy, hình đã qua pts cho mập lên tí.

Tiểu Bạch cũng hùa theo: "Sư phụ chỉ cần gầy thêm một chút nữa thôi, giờ vẫn còn hơi mũm mĩm. Mỗi người mập đều là một người đẹp tiềm năng, câu này quả nhiên chuẩn không cần chỉnh. Đợi bao giờ sư phụ gầy đi thật rồi, chắc chắn sẽ đẹp ná thở
luôn cho xem!"

Tôi cười khinh bỉ: "Mắt hai đứa các cậu có vấn đề à? Cậu ta thì đẹp chỗ nào chứ? Rõ ràng là vừa lùn vừa mập mà."

Giai Dao lập tức bật lại: "Sư phụ lùn đâu mà lùn? Cậu không thấy là sư phụ còn cao hơn cả Cao Trạm à"

Tiểu Bạch cũng lên tiếng: "Mắt cậu mới có vấn đề ấy. Sư phụ bây giờ cùng lắm cũng chỉ cao to kém Hùng Suất một chút thôi. Là do đồng phục của trường mình ấy, ai mặc vào mà chẳng trông lùn đi bao nhiêu."

Hai đứa nó cứ mở miệng ra là sư phụ, liên tục công kích cái tên “đại sư huynh” có chút cứng đầu khó đào tạo là tôi đây. Tôi không nhịn được liếc nhìn Mỳ Ăn Liền đang đứng đằng xa nói chuyện, cười đùa với đám bạn trong lớp. Khuôn mặt vốn dĩ tròn trịa của cậu ta quả thực đã bắt đầu có ít góc cạnh, cơ thể bây giờ cũng chỉ hơi đô một chút thôi, không còn “lực lưỡng” như học kỳ trước nữa.

Có lẽ do tôi nhìn nhiều quá, nên không cảm nhận được rõ rệt sự thay đổi này, chỉ khi nhìn kỹ mới thấy cậu ta gầy đi thật. Đúng như Tiểu Bạch và Giai Dao nói, Mỳ Ăn Liền quả thực đã cao
hơn Cao Trạm, giờ chiều cao của cậu ta cũng phải xấp xỉ Hùng
Suất. Tôi còn nhớ học kỳ trước lúc tôi coi thường chiều cao của cậu ta, tên này đã nói là cậu ta cao một mét tám ba, mới có mấy tháng trôi qua thôi mà cậu ta đã lại cao hơn một chút nữa rồi.

Tôi không nhịn được rướn người đứng thẳng bên cạnh Tiểu Bạch, hỏi Giai Dao: “Tớ có cao hơn Tiểu Bạch không?”

Tiểu Bạch thò ngón tay ra chọt đầu tôi, nói: “Thôi đi, cậu có nốc thêm một đống melamine cũng không cao thêm được nữa đâu.”

“Vậy tại sao cậu ta vẫn còn cao lên được? Học kỳ trước cậu ta bảo tớ cậu ta chỉ cao một mét tám ba thôi mà.”

“Sư phụ vóc người cao lớn, tài năng thiên bẩm, nếu sinh ở thời xưa thì đã là một kỳ tài võ học rồi, còn cậu thì... Thôi bỏ ra đi.” Tiểu Bạch kỳ thị chọc ngón tay vào người tôi.

“Đồ nịnh hót!” Tôi suýt thì nổi điên với hai cái đứa nịnh bợ này.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi không khỏi rùng mình tuy trời đã chớm sang xuân, nhưng trong cái kiểu thời tiết dở dở ương ương nửa đông nửa xuân này, chỉ cần có gió thổi qua thôi
là cái lạnh lại thấm vào từng lỗ chân lông.

Đúng lúc Mỳ Ăn Liền cùng mấy bạn nam khác đang khiêng đệm dùng cho tiết Thể dục đi đến, cậu ta nhìn tôi rồi đột nhiên lấy thứ gì trong túi ra đưa cho tôi, bảo: “Cho cậu cái này!”

“Cái gì đây?” Tôi nghệt ra nhìn quả trứng sưởi ấm cầm tay màu vàng tươi có họa tiết sặc sỡ.

Tôi siết chặt quả trứng trong lòng bàn tay, những ngón tay lạnh cóng trong thoáng chốc đã tràn ngập hơi ấm. Tuy trời đã lập xuân, nhưng kiểu thời tiết rét mướt của thời điểm này trong năm vẫn có chút không ổn định. Mấy hôm trước còn đổ một trận tuyết lớn, ai cũng mặc đồ rất dày, nhưng tôi không ngờ một đứa con trai lại có mấy món đồ dự phòng nho nhỏ kiểu này.

Tiểu Bạch lập trức trêu: “Sư phụ à, thầy có thấy mình bất công không? Đứa nào cũng lạnh hết, nhưng thầy chỉ đưa trứng sưởi cho mỗi đại sư huynh thôi là sao.”

Giai Dao lập tức bắt chước tôi rùng mình, giả bộ yếu ớt kêu lên: “Sư phụ, đồ nhi cũng lạnh cóng hết xương cốt rồi đây này.
Mỳ Ăn Liền bối rối gãi đầu nói: “Cái này không phải của tớ, là một em nữ sinh lớp Mười mới đưa cho tớ, tớ không cần dùng, vừa rồi thấy Tinh Tinh có vẻ lạnh nên mới sực nhớ ra. Nếu các cậu thích thì tan học tớ đi mua cho.”

“Nữ sinh lớp Mười á?” Câu này lập tức thu hút sự chú ý của Tiểu Bạch và Giai Dao, hai đứa nó không hẹn mà đồng thời quay sang nhìn tôi.

Tôi vốn đang cảm thấy ấm áp, còn có chút ngọt ngào kỳ lạ, thế nhưng vừa nghe là của một em gái lớp Mười cho, tôi liền cảm nhận được cơ mặt mình trở nên cứng ngắc.

Đúng lúc đó thầy Hà Thể dục tuýt còi, báo hiệu hết giờ.

Tôi nhét trứng sưởi vào tay Giai Dao rồi nói: “Cho cậu này! Mau giải cứu mớ xương cóng của cậu đi!”

Giai Dao kêu lên: “Cậu giận đấy à? Tớ chỉ đùa thôi mà.”

Mỳ Ăn Liền cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “Sao đang yên đang lành Tinh Tinh lại tự nhiên nổi giận vậy?”

Tiểu Bạch kéo Giai Dao bảo: “Không phải cậu ấy đang giận đâu, là ghen đó.”

Giai Dao vẫn chưa thông hỏi lại: “Ghen? Ghen với ai cơ?”

Lớp phó Thể dục Tưởng Hạo đang đi cùng Mỳ Ăn Liền lập tức chen miệng vào: “Từ ngày Gia Vĩ lớp mình gầy đi, vận đào hoa cứ gọi là lên vùn vụt. Bọn này vừa mới đến phòng dụng cụ thể dục lấy nệm thì có em nữ sinh lớp Mười chặn cửa tặng trứng sưởi cho cậu ta, nói rằng sợ cậu ta bị lạnh tay, Lệ Chi Tinh của chúng ta chắc chắn là đang ghen với em gái lớp Mười kia rồi.”

Tôi cùng Mỳ Ăn Liền đồng thanh giận dữ kêu lên: “Tưởng Hạo, cậu nói lung tung cái gì vậy?”

“Tưởng Hạo, cậu thêm mắm dặm muối nói bậy gì thế?”

Mỳ Ăn Liền quơ cái nệm trong tay, đuổi đánh Tưởng Hạo.
Tiểu Bạch bĩu môi, có một em nữ sinh lớp Mười đứng bên đang vẫy tay với Mỳ Ăn Liền.

Giai Dao thất kinh la lên: “Ô kìa! Đó chẳng phải là em gái tặng bánh trung thu kèm cả thư tình cho Cao Trạm sao? Đã đổi mục tiêu rồi à?”

“Ai mà biết được!” Tiểu Bạch nhún vai.

Giai Dao lập tức nói: “Sư phụ à, thầy còn phải dẫn đám đồ nhi tu thành chính quả nữa đó, nhất định đừng để bọn 'yêu tinh nhền nhện' bên ngoài mê hoặc đấy nhé.”

Tôi đảo mắt, đúng là lo lắng thừa thãi, có Từ Tịnh Tịnh trấn
ở đó, làm gì có con yêu tinh nào quyến rũ nổi cậu ta.

Tiểu Bạch khẽ huých tôi, bảo: “Ê? Nếu Mỳ Ăn Liền nhà cậu mà gầy thêm tí nữa, biết đâu lúc đó nhan sắc nghiêng thùng đổ nước có thể sánh ngang với người anh em Cao Trạm ấy chứ
cậu thật sự không hề lo lắng chuyện hoa thơm nhà trồng vất vả ‘chăm bón’ bị hàng xóm hái mất hả?”

Tôi lập tức bật lại theo bản năng: “Tớ tuyên bố, cậu ta không phải của nhà tớ, tớ cũng đâu có chăm bón cậu ta. Cậu ta
có quen với ai thì cũng chẳng liên quan gì tới tớ hết.”

Đúng lúc đó, Mỳ Ăn Liền vừa xử xong Tưởng Hạo quay về chỗ chúng tôi, nghe được câu này của tôi, sắc mặt cậu ta thoáng cứng lại. Tôi đưa mắt lườm tên này. Cậu ta thấy vậy liền lập tức cong môi cười rồi nhanh chóng quay lại trạng thái bình thường cùng Tưởng Hạo đẩy đống dụng cụ thể dục về phòng vật tư.

Tiểu Bạch khinh bỉ nhìn tôi: “Rõ rành rành ra đó rồi còn mạnh miệng!”

Giai Dao chêm vào: “Ai biết được sau này cậu có mê mệt nhan sắc của sư phụ hay không?”

Tôi không tin nổi trừng mắt với Giai Dao, kêu lên: “Ngay cả Cao Trạm tớ cũng từ bỏ, làm sao lại có thể quay qua thích cậu ta chứ?! Cho dù cậu ta có gầy đi chăng nữa cũng không thể nào có chuyện tớ thích cậu ta. Chỉ bởi vì cậu ta gầy đi nên đẹp mà tớ lập tức chuyển mục tiêu sang cậu ta thì cậu nghĩ tớ là loại người gì vậy? Tớ với cậu ta là đồng minh hợp tác chiến lược. Hai đứa cậu sau này cũng đừng chém gió thành bão nữa, trước khi sang năm mới tớ đã quyết tâm thay đổi triệt để rồi, làm một người mới, đặt chuyện học lên hàng đầu, đã nói là phải cùng nhau thu phục kẻ thù lớn nhất của chúng ta là đại học cơ mà. Hai đứa cậu sau này mà còn lan truyền tà đạo mê hoặc quần
chúng, làm nhiễu loạn lòng chiến sĩ thì coi chừng tớ khai tử cả hai đứa đó. Quay về lớp mau lên, tớ đói chết mất, bây giờ chỉ
muốn ăn thôi.”

Tiểu Bạch đáp lại: “Nói trước bước không qua, để bọn tớ chống mắt lên coi! Chờ xem đến lúc đó cậu có tự vả vào mặt
mình không nhé!”

“Kệ các cậu!” Tim tôi đập thình thịch, sự nghi ngờ của Tiểu
Bạch và Giai Dao bỗng dưng khiến tôi chột dạ hoảng hốt, thậm chí còn hoảng hốt hơn cả cái hồi hai đứa nó đoán rằng Cao Trạm thích tôi, tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại như vậy nữa.

Tôi bỏ lại hai đứa nó rồi một mình quay trở về lớp trước.
Vừa mới bước lên cầu thang, tôi đã nghe được tiếng gọi quen
thuộc của Mỳ Ăn Liền, lúc này cậu ta với Tưởng Hạo vừa trả
dụng cụ xong đang từ một hướng khác đi đến, tôi ngoảnh đầu định đáp lại, lơ đãng không để ý bậc thang dưới chân, bước hụt một cái nên mất thăng bằng, ngã nhào ra sau. Ngay lúc tôi cho rằng mình đang trên bờ vực ngã vỡ đầu đến nơi rồi thì Mỳ Ăn Liền đã kịp thời phóng đến, đỡ lấy tôi từ phía sau.

Hai tay cậu ta giữ hông tôi lại, cả người tôi gần như nằm trọn trong lòng cậu ta. Mỳ Ăn Liền nhăn mày, nghiêm mặt lên lớp tôi: “Cậu lớn tướng vậy rồi mà sao đi đứng không biết nhìn trước ngó sau gì hết vậy? Không đâm cột điện thì lại bị ngã, sắp thành đứa ngốc đến nơi rồi đó.”

Tôi tức tối đáp trả: “Không phải tại cậu à?! Không phải cậu gọi tớ, đang yên đang lành sao tự dưng tớ lại ngã được hả?”

Tưởng Hạo đứng ở chân cầu thang giơ di động lên, nhân lúc cả hai đứa đều không để ý chụp lại một tấm ảnh của bọn tôi, sau đó từ từ tiến lại gần, ngó bộ dạng bọn tôi còn đang mất hồn
mất vía, cậu ta lắc đầu chép miệng: “Úi chà chà, chẹp chẹp”

Lúc này tôi mới nhận ra là tôi vẫn còn đang ngả người vào lòng Mỳ Ăn Liền. Mỳ Ăn Liền cũng nhận ra điều này, cậu ta lập tức đỡ tôi đứng dậy ngay ngắn. Tôi bối rối, mặt bắt đầu nóng bừng lên. Cậu ta cũng không khá hơn tôi là bao, hai tai tức thì ửng đỏ.

Tưởng Hạo cười mấy tiếng, nhanh chân trở về lớp học, bỏ mặc Mỳ Ăn Liền ở lại phía sau.

Tôi khựng người, trong đầu lập tức hiện lên cuộc nói chuyện vừa rồi của Tiểu Bạch và Giai Dao. Tôi nhìn khuôn mặt đang dần gọn lại của Mỳ Ăn Liền, cái cằm vốn toàn thịt nay đã dần dần thon gọn sắc nét, bỗng nhiên trên đỉnh đầu Mỹ Ăn Liền
phóng ra dòng chữ cong cong ôm lấy hai bên tai cậu ta: Mày thích người ta đó!

Câu nào câu nấy giống nhau như đúc.

Mày thích người ta!

“Tinh Tinh, cậu làm sao vậy?” Mỳ Ăn Liền huơ huơ tay trước mặt tôi.

Tôi sực tỉnh, tâm trạng đột nhiên trống rỗng đến kỳ lạ!

Còn lâu tôi mới thích cậu ta nhé!

Tôi lườm Mỳ Ăn Liền, giận dữ gắt lên: “Mau tránh ra! Sau này tránh xa tớ ra một chút! Hừ!”

Cậu ta giật mình, mặt nghệt ra không hiểu gì hết, đồng tử đen thẫm phản chiếu bóng dáng tôi. Mỳ Ăn Liền có vẻ đang bối rối, cậu ta hoàn toàn không hiểu mình đã gây thù chuốc oán gì với tôi nữa.

Tôi không dám nhìn thẳng vào cậu ta. Chung quy là, cho dù cậu ta có gầy đi một cách siêu tốc, trở nên đẹp trai hơn Cao Trạm thì tôi cũng không thích cậu ta đâu!

“Đương niên Quý Sửu, Vĩnh Hòa thứ chín, đà về cuối xuân, tụ hội Cối Kê, tránh nắng Lan Đình, cầu phúc trừ tà...” Tôi mím môi, cuống cuồng nhảy cóc hai bậc lên cầu thang, vừa lẩm nhẩm đọc “Lan Đình tập tự”, vừa bỏ chạy về lớp học.

Trưa hôm đó, tôi ăn rất nhiều cơm, đến tận lúc tan học, dạ
dày vẫn còn ấm ách khó chịu.

Tôi cứ tưởng rằng chút tâm trạng vụn vặt kỳ cục này chỉ
nhộn nhạo một lát rồi sẽ ổn ngay thôi, có điều kể từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu thấy không vừa mắt Mỳ Ăn Liền. Chưa đầy nửa năm, cả vóc dáng lẫn diện mạo của cậu ta đều đã thay đổi rất nhiều.

Cậu ta dùng chính thực lực của mình để chứng minh rằng “Mỗi người mập đều chứa đựng tiềm năng nhan sắc vô cùng mạnh mẽ”, “Mập cái gì cũng mất, gầy cái gì cũng có”. Đám con gái trong trường vốn dĩ đều dồn vào thích Cao Trạm, nhưng một
nửa số ấy nay đã dần chuyển sang cảm nắng Mỳ Ăn Liền.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hộc bàn của Mỳ Ăn Liền giống y như một tiệm tạp hóa thu nhỏ vậy, ngoại trừ hoa hồng, socola ra thì còn có cả một đống toàn mấy món đồ lạ lùng như dán điện thoại, đồ treo túi, móc chìa khóa... Cậu ta lại còn đặc biệt thích đem mấy thứ này đưa cho tôi, Tiểu Bạch với Giai Dao, cứ như thể đang dâng cống phẩm vậy.

Tôi nói chứ, cái tên này chẳng những thiếu đẳng cấp, mà còn thiếu đến mức không ra thể thống gì nữa. Lúc mấy em nữ
sinh hâm mộ tặng quà cho Cao Trạm, bao giờ Cao Trạm cũng
thể hiện thái độ lạnh lùng cao ngạo kiểu “tất cả chỉ là phù du”, đừng nói là nhận quà, ngay cả liếc mắt một cái cũng không, thẳng thừng từ chối luôn. Còn tên đáng ghét này thì ngược lại, kể từ hồi có em nữ sinh lớp Mười tặng trứng sưởi cho, cậu ta hệt như được mở ra cánh cửa đến với thế giới mới vậy, không chỉ nhận quà, mà còn có quà đáp lễ lại cho các em nữ sinh nữa chứ, việc này làm cho mấy con bé đó vì cậu ta mà không ngừng đấu khẩu với nhau. Thế nhưng con bé Lý Hữu Tình thì vẫn một mực si mê Cao Trạm như cũ. Lâu lâu gặp nó, nó còn khuyên ngược lại tôi, tuyệt đối đừng bao giờ thích Mỳ Ăn Liền, cái tên đó đào hoa quá, vẫn là Cao Trạm lạnh lùng tốt hơn, tôi hoàn toàn tán thành câu này!

Mỗi lần Mỳ Ăn Liền đưa socola cho tôi, tôi thật sự chỉ gom tất cả cái đống đó đem đi nung chảy rồi dội lên bản mặt ngốc nghếch của cậu ta. Tiểu Bạch với Giai Dao thì ngày càng tiếp tay cho cái ác, vừa ăn socola vừa vô cùng nhiệt tình thêm dầu vào lửa. Chúng nó nói rằng nếu tôi ngứa mắt sư phụ rồi thì đợi đến lúc sư phụ bị ai đó giành mất cũng đừng có ghen tị. Ai ghen với ai chứ? Trò khích tướng này không ăn nhằm gì với tôi đâu!

Tuy ngoài mặt tôi vẫn cứ ngây ngô vô tư như trước, chẳng bận tâm gì cả, nhưng bản thân tôi biết rõ, trong lòng tôi đang dần
dần bùng lên một ngọn lửa không tên, hóa thành sức mạnh chiến đấu, quyết giành điểm A tất cả các môn trong kỳ thi đại học.

“Lệ Chi Tinh” tôi còn chưa đến miền đất Tây Thiên mang tên Đại Học kia thì đã được thăng lên làm “Tôn Ngộ Không” rồi.

Thế nên chẳng hiểu sao lại bắt đầu có những bức thư tình xuất
hiện một cách kỳ lạ trong ngăn bàn tôi. Có hôm tôi thu dọn sách
vở chuẩn bị về nhà thì thấy một lá thư bị nhét vào ngăn ngoài
cặp, bên trong tờ giấy chỉ ghi đúng một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Hứa Tinh Tinh, tớ thích cậu! Cậu đoán xem tớ là ai nào?

Đứa nào rảnh rỗi quá vậy?! Đã viết thư tỏ tình ẩn danh lại còn chơi trò đoán điếc thế này, chắc chắn là bị dở hơi rồi! Dám viết đầy đủ tên họ ra thì có khi còn được tôi coi là một trang hảo hán, chứ tôi ghét nhất cái loại thư tình không ký tên này. Chẳng buồn nghĩ ngợi nữa, tôi lập tức xé bức thư thành nhiều mảnh rồi ném thẳng vào thùng rác.

Tiểu Bạch và Giai Dao ôm bụng cười suốt từ trong lớp học ra đến cổng trường. Mỳ Ăn Liền biết chuyện thì vẻ mặt trở nên
vô cùng phức tạp, tôi không biết là do cậu ta bị cái trợn mắt đầy
uy lực của tôi làm cho khiếp sợ, muốn cười mà không dám cười, hay là do nguyên nhân khác nhưng thái độ ngập ngừng này của cậu ta thật sự khiến người khác phát điên mà.

Tôi bực bội lườm cậu ta: “Thái độ cậu như vậy là sao? Muốn cười thì cười đi, tớ thề là tớ sẽ không đánh cậu đâu.”

Cậu ta ấp a ấp úng, không biết là đang nghĩ gì nữa.

“Có chuyện gì thì nói đi. Cậu đang cầm cái gì giấu sau lưng đấy?” Từ nãy đến giờ tay phải của cậu ta cứ luôn giấu sau lưng
lén lén lút lút cầm cái gì đó, tôi ló đầu qua nhìn.

Cậu ta bỗng nhiên rút từ đằng sau ra một đóa hồng, bảo: “Cái... cái này cho cậu...”

Tôi nhìn chằm chằm bông hoa ỉu xìu héo rũ rõ ràng là do thiếu nước, tim bỗng nảy lên đập thình thịch. Tôi nhướng mày hỏi: “Cậu... có ý gì thế?”

Vành tai cậu ta bắt đầu ửng đỏ, cả gò má cũng đỏ theo, gom hết dũng khí chỉ vào đóa hoa và nói: “Chính là ý này!”

Hai đứa Tiểu Bạch và Giai Dao lập tức sáng tỏ.

Giai Dao nói: “Úi chà! Hoa hồng là loài hoa tượng trưng cho tình yêu, một đóa hoa hồng có nghĩa cậu là duy nhất của tớ đấy.”

Tiểu Bạch thêm vào: “Sư phụ à, người còn phải dắt các đồ nhi đi thỉnh kinh đó, người không thể bị con yêu tinh giả dạng làm đại sư huynh này mê hoặc được.”

Tim tôi đập thình thịch, mặt đỏ bừng, nhìn cậu ta rồi la lên:
“Hâm hả?! Nhiều tiền quá hết chỗ tiêu à?”

Đôi mắt đen thẫm của cậu ta nhìn tôi chăm chú, hơi tối đi,
lắp bắp kêu lên: “Không… không phải tớ, là... là Mã Thụy Trạch
lớp 11-3... 3 nhờ... nhờ tớ đưa cho cậu.”

“Cậu vừa nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem!” Tôi không tin nổi, trừng mắt nhìn cậu ta. Hóa ra không phải là cậu ta tặng hoa
cho tôi mà là người khác tặng ư? Cậu ta lại còn làm bồ câu đưa thư nữa cơ đấy?! Khang Gia Vĩ, nếu cậu dám nói là cậu tặng hoa giùm người khác, tôi cam đoan sẽ không cho cậu một trận đâu.

Cậu ta nghiêm túc nói: “Không phải tớ mà là Mã Thụy Trạch lớp 11-3 nhờ tớ đưa hộ cho cậu.”

Ngay lập tức, ngọn lửa giận từ dưới chân tôi bùng lên, nhanh chóng lan thẳng lên đến tận đỉnh đầu.

“Khang Gia Vĩ! Cái đồ chết tiệt này!” Tôi tức điên người, quơ lấy cành hồng vụt lên đầu cậu ta, kế đó cho cậu ta một cước. Đá xong rồi, tôi còn chưa hả giận, bèn vung tay đấm cậu ta. Tên khốn kiếp này! Dám tặng hoa giúp người khác, bản thân không tặng hoa cho tôi, lại còn dám thay người khác tặng? “Cậu coi tôi là gì hả? Người khác kêu cậu tặng hoa cho tôi là cậu liền tặng hả? Cậu là người tặng hoa, vậy tôi nên thích cậu hay thích người kia đây hả? Cậu tưởng mình là chuyển phát nhanh Thuận Phong² chắc?”

( 2 ) Một công ty vận tải lâu đời nổi tiếng của Trung Quốc.

Mỳ Ăn Liền tủi thân nhìn tôi, đứng im re để mặc tôi tức tối
đánh cậu ta.

Hai đứa Tiểu Bạch và Giai Dao kéo tôi lại: “Bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại đi! Thế này cũng đâu có nghĩa là sư phụ không thích cậu? Cậu không nên thẹn quá hóa giận như vậy chứ.

“Nói vớ vẩn!” Ôi chao! Tôi thật sự giận điên người, đời này chưa bao giờ tức giận như bây giờ cả.

Tất cả đều tại cái tên ngốc này!

“Ê ê ê, nhìn kìa! Đó chẳng phải là Cao Trạm và Từ Tịnh Tịnh sao? Hình như hai người họ đang cãi nhau đó.” Hệ thống radar hóng hớt của Giai Dao lúc nào cũng bật 24/24, nhưng đúng
là việc này đã thành công đánh lạc hướng sự chú ý của tôi.

Tôi nhìn qua hướng cô nàng chỉ, Cao Trạm và Từ Tịnh Tịnh đang đứng ở lối nhỏ dẫn từ nhà tập ra sân thể thao, mặt mũi cả hai đều rất căng thẳng, trông giống như đang cãi nhau thật vậy.

“Cãi thì cãi chứ, bạn trai bạn gái cãi nhau chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Có gì đâu mà thắc mắc? Đi thôi! Về!”

Tôi đang ôm một bụng tức anh ách, chẳng còn tâm trạng quan tâm chuyện bọn họ có cãi nhau hay không, xoay người bước ra cổng, thế nhưng Tiểu Bạch và Giai Dao lại không đi theo. Không nghe thấy âm thanh líu ríu của hai đứa nó, tôi khó hiểu ngoái đầu lại thì không thấy bóng dáng hai đứa nó đâu nữa, chỉ còn mỗi Mỳ Ăn Liền vẫn ngốc nghếch đứng yên tại chỗ nhìn theo tôi.

“Hai cậu ấy đi nghe trộm rồi.” Mỳ Ăn Liền chỉ chỉ về phía sân thể thao.

“Khỉ gió!” Tôi cạn lời, đành phải miễn cưỡng quay trở lại. Bấy giờ Tiểu Bạch và Giai Dao mới chạy hộc mạng trở về, hai đứa sợ bị phát hiện nên cứ lấm lét như đi ăn trộm, vỗ ngực liên hồi.

Giai Dao kể: “Hai người đó cãi nhau thật đấy. Tớ nghe Cao Trạm nổi nóng nói với Từ Tịnh Tịnh rằng, sau này đừng bám theo cậu ấy nữa, cũng đừng làm mấy trò vô vị nữa! Không biết Từ Tịnh Tịnh đã làm chuyện gì không thể nói ra nhỉ? Bọn họ
không cãi vã đến mức chia tay đấy chứ?”

Trong khi mấy đứa bọn tôi đang đoán già đoán non thì Cao Trạm đi từ phía sân vận động rẽ qua đây, đúng lúc bắt gặp bốn đứa bọn tôi, vẻ mặt lạnh lùng bỗng chốc chuyển sang ngạc nhiên.

Cậu ấy cau mày, giật mình nhìn tôi, lắp bắp: “Các cậu.”

Tôi lập tức chêm lời: “À, bọn này đang chuẩn bị đi về ấy mà”

Từ Tịnh Tịnh cũng đuổi theo, đôi mắt đỏ hoe, có vẻ vừa mới khóc xong, khoảnh khắc lướt qua mắt tôi, vẻ mặt đáng thương của cô ta đột nhiên hóa thành căm phẫn. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi, rồi quay qua Cao Trạm lớn tiếng nói: “Cao Trạm, nếu cậu dám bỏ đi, chúng ta sẽ chấm dứt!”

Cao Trạm không tin nổi trừng mắt nhìn cô ta, tức giận kêu lên: “Thần kinh!”

Mắng xong, cậu ấy quay lưng bỏ đi, lúc đi ngang qua tôi, cậu ấy bất thình lình bắt lấy tay tôi, không báo trước tiếng nào kéo tôi đi theo.

“Ơ?!” Tôi lập tức trở nên mơ hồ, hoàn toàn không phản ứng kịp với những chuyện đang diễn ra. Đến khi hoàn hồn thì tôi đã bị Cao Trạm kéo ra tới cổng trường rồi.

Tôi lúng túng ngoảnh đầu lại, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Tiểu Bạch và Giai Dao bị tôi bỏ lại, cộng thêm Từ Tịnh Tịnh khóc lóc thảm thiết hơn ban nãy và Mỳ Ăn Liền đưa khăn giấy
cho cô ta. Hai chân tôi hệt như bị yểm bùa, không chịu nghe
theo sai khiến của bản thân nữa, cứ thế đi theo Cao Trạm rời
khỏi trường.

Tình cờ Hùng Suất và Chu Đại Bằng cũng đang ở ngoài cổng, Hùng Suất vừa nhìn thấy tôi là y như con Husky hồ hởi reo lên: “Lệ Chi Tinh...” Thế nhưng khi nhìn thấy Cao Trạm đang kéo tay tôi, cậu ta liền im bặt, vẻ mặt bàng hoàng khó tin.

Chu Đại Bằng há to miệng toan nói, nhưng cuối cùng vẫn ngoan
ngoãn ngậm miệng lại.

Tôi muốn giãy ra khỏi tay Cao Trạm, nhưng dù có cố gắng
dùng sức thế nào cũng không rút ra được.

Cao Trạm đột nhiên nói với Hùng Suất: “Hôm nay tớ có việc, không đi chơi bóng với các cậu được.”

Hùng Suất và Chu Đại Bằng cứng nhắc gật đầu, nhìn bọn
tôi rồi bỏ đi.

Nói là không chơi bóng, nhưng Cao Trạm lại kéo tôi đến chỗ sân bóng rổ cậu ấy thường hay chơi, tôi coi như đang mặt dày làm chuyện chỉ có bọn bánh bèo giả tạo mới làm.

Sân bóng rổ xây bên trong khu dân cư, bốn phía được lưới sắt cao vây lại. Bốn cái bóng đèn sợi đốt treo ở bốn góc sân, cung cấp toàn bộ ánh sáng cho sân bóng vào buổi tối. Tôi nhìn Cao Trạm từ lúc đến chỗ này, không ngừng đập bóng vào rổ như đang trút giận nhưng chẳng có quả nào trúng rổ cả. Cho đến khi cậu ấy thấm mệt mới ngồi xuống cạnh tôi, tu nước ừng ực.

Cậu ấy bỗng ngừng hành động uống nước lại, quay đầu sang nhìn tôi chăm chú, đôi mắt sáng ngời như vì tinh tú rực rỡ
giữa màn đêm. Vốn dĩ chỉ cần đôi mắt đẹp đẽ ấy nhìn đến tôi thì con tim tôi sẽ ngay lập tức bay lên tận mây xanh, thế nhưng giờ đây, khi cậu ấy lặng lẽ ngồi gần tôi, nhìn tôi thật chăm chú thì tôi lại thấy lòng mình chẳng chút sóng gợn, phẳng lặng hơn cả hồ nước khuất sâu trong núi lúc đêm khuya khi vạn vật đã say giấc.

Cậu ấy nghiêm túc nói rằng: “Tớ với Từ Tịnh Tịnh không giống như cậu nghĩ đâu.”

“Hả?” Mặt tôi nghệt ra, hoàn toàn không hiểu cậu ấy muốn
nói gì. Kể từ lúc cậu ấy chẳng nói chẳng rằng kéo tôi đến đây, rồi ngồi xuống chỗ này, đầu óc tôi vẫn đơ ra. Lúc nãy, Tiểu Bạch và Giai Dao có gọi điện cho tôi, tôi vừa bắt máy, chỉ kịp “Alo” một tiếng thì điện thoại hết pin sập nguồn luôn.

Thế nên tôi chỉ có thể ngồi ngây ra nhìn cậu ấy đập rổ trút giận lâu đến vậy. Sau một hồi nghe tiếng bóng đập vào rổ, cái âm thanh đùng đùng ấy cứ vang vọng mãi trong đầu tôi.

Cao Trạm lại nói: “Giữa tớ và cậu ấy chẳng có chuyện gì cả,
tớ không muốn cậu hiểu lầm.”

“Ơ...” Không muốn tôi hiểu lầm sao? Tôi ngước mắt nhìn Cao Trạm, cậu ấy đang muốn giải thích chuyện cậu ấy và Từ Tịnh Tịnh chia tay sao? Sự chân thành ngập tràn trong đôi mắt
đen láy đẹp đẽ của đối phương.

Trong đầu tôi lại vang lên câu nói của Tiểu Bạch và Giai Dao: Cao Trạm thích cậu đấy.

Cậu ấy cúi đầu, im lặng vài giây, rồi bỗng cất giọng khàn khàn: “Hứa Tinh Tinh, thật ra tớ...”

Không đợi cậu ấy nói xong, tôi bất ngờ cắt ngang, cười bảo: “Sao tớ lại hiểu lầm được chứ? Chuyện này thật ra cũng bình
thường thôi mà. Tuy đã qua thời kỳ nổi loạn rồi, nhưng chắc chắn vẫn còn một chút tính trẻ con sót lại, đứa nào chẳng thích
hở chút là mang bạn bè ra đùa giỡn.

Nào là cậu thích cô ấy rồi cô ấy thích cậu, thực sự vừa ấu trĩ vừa nhàm chán, thế nên mọi
người cũng không coi là thật lắm đâu. Còn nữa, giữa bạn học với nhau, cãi cọ đôi chút là chuyện rất bình thường, cũng giống như tớ với Khang Gia Vĩ hay Hùng Suất ấy, động chút là đứa nào đứa nấy đỏ mặt tía tai ngay ấy mà.”

Đôi mắt đẹp đẽ của cậu ấy đong đầy sự ngạc nhiên, cứ nhìn tôi như thế rất lâu rất lâu...

Tôi không ngừng cười ngốc nghếch, chỉ sợ không cười nữa thì nét mặt sẽ để lộ ra biểu cảm cứng ngắc mất. Tôi không biết tại sao mình lại cắt ngang lời cậu ấy ngay thời điểm này, có lẽ cậu ấy vốn chẳng định nói là cậu ấy thích tôi, có lẽ cậu ấy chỉ đang muốn kể chuyện khác cho tôi nghe thôi, nhưng tôi lại đột nhiên lùi bước, vô thức nảy sinh cảm giác kháng cự kỳ lạ từ tận đáy lòng, tôi rất sợ phải nghe một điều gì đó. Đối với chuyện cậu ấy và Từ Tịnh Tịnh có chia tay hay không, tôi thật sự không quan tâm một chút nào cả.

Tôi đã từng bỉ ổi đến mức định lợi dụng Mỳ Ăn Liền để chia rẽ cậu ấy và Từ Tịnh Tịnh, nhưng thực tế thì kể từ khi cậu ấy bỏ rơi Từ Tịnh Tịnh rồi kéo tay tôi đi, thậm chí kể cả giây phút này đây, khi cậu ấy ngồi ngay bên cạnh tôi, tôi cũng chẳng hề cảm thấy vui mừng như trong tưởng tượng.

Dần dần, khuôn mặt cậu ấy thả lỏng ra, cười cười như tự giễu bản thân. Một lúc sau, cậu ấy mới nói rằng: “Hứa Tinh Tinh,
cậu biết không? Mỗi lần cậu trở nên ngốc nghếch thì đúng là
không ai cản nổi, có muốn không chú ý cũng không được, rõ ràng là vừa thông minh lại xinh xắn, nhưng lúc nào cũng làm ra những chuyện dở dở ương ương.”

Tôi bỏ qua mấy chữ “ngốc nghếch” với “dở dở ương ương”,
chỉ tập trung vào tính từ “xinh xắn”. Tôi kích động ôm mặt kêu
lên: “Xinh xắn ư? Thật không vậy? Cảm ơn cậu đã khen nhé!”

Cậu ấy bị tôi chọc cười, nghiêm túc nói rằng: “Thật đó! Rất xinh, xinh nhất là khi cười tươi. Tớ thích... nhìn cậu cười, nụ cười
của cậu rất cuốn hút, có thể khiến tâm trạng người ta từ buồn bã trở thành vui vẻ.”

“Ôi chao, nghe cậu nói xong, tớ có cảm giác như mặt mình đang dát vàng ấy, vô cùng có giá trị.”

Tôi còn làm quá bằng cách xoa xoa mặt mình, nếu miệng tôi có thể ngoác lên đến tận mang tai thì có khi tôi cũng đã ngoác lên cho cậu ấy xem rồi.

Cao Trạm cuối cùng cũng nở một nụ cười thật lòng, nụ cười ấm áp ấy rất đỗi quen thuộc, nó đã từng khiến tôi mê muội không dứt ra nổi. Việc cậu ấy khen tôi khiến tôi vui vẻ là sự thật, thế nhưng tâm trạng tôi đã không còn giống như xưa nữa.

Nếu là trước kia, cậu ấy mà khen tôi như vậy, có lẽ tôi đã sung sướng vỡ òa như một đứa fangirl, sẽ thấy cả thế giới như đang ngập chìm trong bong bóng màu hồng, thế nhưng vừa rồi, tôi lại phát hiện ra rằng mình đã không còn là người hâm mộ lén lút thầm mến cậu ấy nữa.

Trong đầu tôi, hình ảnh người thiếu niên tuấn tú đứng lặng
lẽ bên kệ sách và trên sân bóng hừng hực lửa kia đã dần phai
nhạt, thay vào đó là hình ảnh khi cậu ấy kéo tôi đi, lúc ngoảnh
đầu lại, tôi thấy Mỳ Ăn Liền tiến đến bên Từ Tịnh Tịnh, dịu dàng
lau nước mắt cho cô ta....

Cuối cùng, tôi cũng hiểu được tại sao tôi lại muốn cắt ngang cậu ấy, đó là bởi vì tôi không muốn chuyện cậu ấy bày tỏ với mình trở thành một gánh nặng. Tôi thầm mến cậu ấy, si mê cậu ấy như bao bạn nữ khác, nhưng đó không phải là thích thật sự. Ngay cả khi đang ở bên cạnh cậu ấy, trong đầu tôi cũng chỉ toàn là hình ảnh của người khác.

Hóa ra, không phải tôi thích
cảm giác thầm mến, không phải tôi không muốn bày tỏ với cậu
ấy, mà là từ sâu trong tâm khảm, tôi thật sự không hề thích cậu ấy.

Còn người tồn tại trong trái tim tôi, chỉ cần nghĩ đến chuyện cậu thích người khác, trái tim tôi sẽ không kìm được mà âm ỉ nhói đau, hệt như dùng kim khâu chích từng chút từng chút một lên tim mình vậy. Tôi không thể thổ lộ với người ấy, chỉ có thể
bất lực đón nhận cảm giác bị thương, chảy máu, đau đớn từng chút một như thế này...

Đúng như Tiểu Bạch và Giai Dao nói, tôi thích Mỳ Ăn Liền bất kể là khi cậu ta mập hay gầy, cái tôi thích là con người cậu ta, hoàn toàn không thể khống chế nổi bản thân mình mà thích cậu ta. Tôi thích dáng vẻ nghiêm túc mỗi khi cậu ta giảng bài cho tôi,
thích bộ dạng vụng về của cậu ta khi chạy bộ, thích vẻ mặt ngốc nghếch mỗi khi cậu ta tranh luận với tôi chuyện gì mà chẳng bao giờ cãi lại tôi...

Tôi đã vô tình thích cậu ta tự lúc nào không hay, chính bản thân tôi cũng không ngờ được sẽ có một ngày như thế.

Tôi hít sâu một hơi, tiết trời vừa chớm sang xuân, không khí mát lành buổi tối trôi thẳng vào trong phổi giúp tôi tỉnh táo ra đôi chút.

Cao Trạm đưa mắt nhìn xa xăm, cảm thán: “Sắp tới, tớ định sẽ dồn hết tâm trí vào chuyện học tập, khoảng thời gian gần đây tâm trạng hơi sa sút nên có cảm giác kết quả trượt dốc đi nhiều. Còn cậu dạo này lại tiến bộ nhiều đến vậy, xem ra thầy Khang Gia Vĩ giúp đỡ cậu rất tận tình.”

“Ừm. Thời gian là vàng bạc, mà vàng bạc lại không mua được thời gian, tớ cũng mới giác ngộ ra điều này trong năm trước
thôi. Hồi trước lãng phí cả một quãng thời gian dài, sau khi trải
qua một phen nỗ lực, tớ mới biết hóa ra là mình có thể làm được. Cho nên đợt Tết vừa rồi, tớ đã thề là sẽ không bồng bột ấu trĩ như trước kia nữa, tớ không muốn tương lai phải hối hận.”

“Nói rất hay, cậu đã nghĩ xem sắp tới sẽ thi vào trường gì hay ngành nào chưa?”

“Tớ vẫn chưa nghĩ ra. Có điều, bất kể là học gì đi nữa, tớ cũng muốn kiếm tiền, kiếm được thật nhiều tiền, ha ha ha..”

“Muốn kiếm tiền là đúng mà. Chúng ta học hành điên cuồng
như thế, chẳng phải cũng vì tương lai kiếm ra được tiền sao?”

“Ha ha ha, chính xác, kiếm tiền mới là chân lý.”

“Hôm nay tớ kéo cậu đi muộn thế này, làm lỡ giờ làm bài tập của cậu rồi, thật sự ngại quá.”

“Không sao đâu! Lúc ở trường tớ đã làm xong một nửa số bài tập rồi. Tớ mang trọng trách giải cứu vũ trụ khi đi với cậu đấy. Thấy cậu không sao, nhiệm
vụ của tớ xem như đã hoàn thành mỹ mãn rồi.”

Cậu ấy nghe tôi nói thế liền phì cười.

“Hứa Tinh Tinh, cảm ơn cậu!”

Không phải là câu “Tớ thích cậu” mà là “Cảm ơn cậu”,
không hiểu sao tôi thấy an lòng đến kỳ lạ.

“Ầy, cậu khách sáo quá rồi, tớ thấy ngại đó.”

“Về thôi! Tớ đưa cậu về nhà, sau đó nỗ lực học tập, nỗ lực kiếm tiền mua hết cả dải ngân hà.”

Nhìn Cao Trạm cười giòn tan, tâm trạng tôi chưa từng nhẹ nhõm như bây giờ. Tôi trước đây vừa nhìn thấy cậu ấy là sẽ căng thẳng, nói năng linh tinh, giờ đã có thể trở lại là “tôi” bình
thường rồi.

Về đến nhà, tôi bật máy tính, QQ nhảy ra cả đống khung chat, toàn là tin nhắn truy hỏi của Tiểu Bạch và Giai Dao.

“Cậu với Cao Trạm xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cậu với Cao Trạm đi đâu thế?”

“Tớ đã nói là Cao Trạm thích cậu rồi mà.”

“Sư phụ bị cái con Từ Tịnh Tịnh kia kéo đi mất rồi.”

“Con người sư phụ vốn rất mềm lòng, lại còn lau nước mắt cho nó nữa chứ, rõ là nước mắt cá sấu. Ây da! Đúng là tức chết
tớ rồi.”

“Tinh Tinh, cậu nhắn lại gì đi chứ?”

Ngón tay tôi đặt lên bàn phím, gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng nhắn lại cho hai đứa nó rằng: “Ban nãy di động của tớ hết pin. Không có gì đâu, chỉ là Cao Trạm kéo tớ đi xem cậu ấy chơi bóng rổ thôi.”

Hai đứa nó lại truy hỏi dồn dập.
“Chơi bóng rổ? Cao Trạm với Từ Tịnh Tịnh chia tay rồi sao?”

“Cậu muốn đến với Cao Trạm hả? Nếu hai người họ chưa chia tay thì cậu sẽ là kẻ thứ ba đó. Hứa Tinh Tinh, cậu phải tỉnh
táo đấy!”

Tôi thật sự cạn lời với suy nghĩ linh tinh của hai đứa này.

“Các cậu bị làm sao thế?! Đã nói là phải chăm chỉ học tập, chị đây còn phải chinh phục cả dải ngân hà, hai đứa mau biến đi,
tớ phải học đây.” Gõ xong, tôi đóng khung chat lại.

Tôi nhìn avatar của Mỳ Ăn Liền, nãy giờ vẫn luôn là màu xám.

Tối hôm đó, tôi học bài đến tận 12 rưỡi nhưng vẫn không
thấy avatar QQ của Mỳ Ăn Liền sáng lên lần nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro