Chương 20: Tôi...tôi sợ quá
ed: junie
Nhìn người tên Nhật An hoàn toàn xa lạ Gần, Lâm Từ Miên không thể tin vào mắt mình. Nhưng lời nói của người đó lại khiến trong lòng cậu tràn đầy cảm giác ấm áp, như thể có thứ gì vừa được lấp đầy.
Yến Thời Việt với giọng điệu ôn hòa, trưởng thành khiến Lâm Từ Miên cảm thấy an tâm mà thả lỏng đề phòng. Lúc này, cả hai chưa bắt đầu phát sóng trực tiếp, và khi nghe thấy Yến Thời Việt nói, Lâm Từ Miên theo phản xạ nhỏ giọng nói.
"Làm sao mà anh lại thay đổi thế này?"
Yến Thời Việt đáp bằng giọng trầm thấp: "Trước đó tôi đã bảo sẽ đi luyện cấp, tất cả đều nhờ vào quá trình luyện tập đấy."
Lâm Từ Miên nghe vậy thì bất giác nhỏ giọng than thở: "Vậy tài chính của anh chắc cũng khủng lắm."
Dù giọng của cậu rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai Yến Thời Việt, khiến người kia bật cười trầm ấm, như đang nói chuyện ngay bên tai. Lâm Từ Miên cảm thấy tai mình hơi ngứa, đưa tay nhéo nhẹ để xua đi cảm giác tê tê, ngực cũng hơi rạo rực. Cậu ngại ngùng ho khẽ, tự an ủi trong lòng rằng đây là phản ứng tự nhiên của một người thích giọng nói dễ nghe, ai ở vào hoàn cảnh này cũng sẽ như vậy thôi.
Gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, Lâm Từ Miên nói nhanh: "Tôi không sao."
Dù Lâm Từ Miên cảm thấy giọng của Nhật An rất dễ nghe, nhưng giữa hai người bọn họ, cả hai đều là "thanh khống" nên cũng dễ bị mê đắm bởi giọng nói của nhau. Giọng Lâm Từ Miên trong trẻo, rõ ràng, có chút dịu dàng khiến người nghe liên tưởng đến một chú thú nhỏ đáng yêu, hận không thể cưng nựng một phen.
Yến Thời Việt lại chú ý đến cảm xúc trong giọng nói của Lâm Từ Miên. Anh chắc chắn rằng dù Lâm Từ Miên vừa trải qua một trận bị truy đuổi, người đầy thương tích, nhưng anh không để chuyện đó làm bản thân phiền muộn. Yến Thời Việt lúc này mới nhẹ nhõm và chuyển sang việc chính.
"Để tôi xử lý, cậu đi trị thương trước."
Lâm Từ Miên không cứng đầu, nghe lời gật đầu, rồi nhận ra Yến Thời Việt không thể nhìn thấy nên khẽ "ừ" một tiếng.
Yến Thời Việt xoay người, lặng lẽ nhìn thẳng kẻ đã gây chuyện.
Sở Nam Hiên vốn kiêu ngạo Gần Lâm Từ Miên, không ngừng đuổi theo không bỏ. Nhưng khi đối diện người chơi có đẳng cấp và trang bị vượt trội này, hắn lại có chút chần chừ.
Dù có cả tám người hỗ trợ, Sở Nam Hiên cũng hiểu đối phương có khả năng đưa hắn trở về điểm hồi sinh. Trong chế độ truy sát, nếu bị phản công, xác suất rớt cấp và trang bị rất cao, chỉ nghĩ thôi đã khiến Sở Nam Hiên đau lòng.
Không hiểu sao, hắn cảm nhận được từ nhân vật của Nhật An sự uy nghiêm và sát khí, tựa như quyền uy của kẻ bề trên mà mình không thể chống lại. Cảm giác căng thẳng khiến hầu kết hắn khẽ nhấp nhô, một dự cảm không lành xâm chiếm, định gửi tin nhắn xin tha thì thấy tiểu Hợp Hoan đã trốn sau lưng nam nhân kia, như đang "mách lẻo".
Quả thật, Lâm Từ Miên cũng nói: "Chính là hắn ta đuổi giết tôi."
Sở Nam Hiên: "..." Có cần phải trẻ con như vậy không?
Sở Nam Hiên liền giải thích: "Tôi không cố ý làm khó dễ, là do Hợp Hoan khi dễ vợ của tôi trước, tôi phải giúp em ấy lấy lại công bằng."
Lâm Từ Miên đáp lại: "Tôi đã nói rồi, tôi không biết vợ của cậu là ai, chắc chắn có hiểu lầm ở đây."
Vừa rồi Sở Nam Hiên còn rất cứng rắn, giờ lại trở nên hòa nhã bất ngờ.
【Gần】Nam Hiên: Tôi cũng nghĩ là có hiểu lầm, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không? Đây mới là cách giải quyết vấn đề hợp lý.
【Gần】Nhật An: Giải thích rõ ràng là cần thiết.
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Sở Nam Hiên thở phào nhẹ nhõm, cứ ngỡ đã thoát được một kiếp. Nhưng ngay lập tức, tin nhắn tiếp theo từ đối phương khiến hắn ngừng thở.
【Gần】Nhật An: Nhưng vì cậu đã làm cậu ấy tổn thương, cần phải tính toán rõ ràng mới có thể ngồi xuống nói chuyện.
Yến Thời Việt không cho Sở Nam Hiên cơ hội xin tha. Nhân vật trong trò chơi của anh lập tức hóa thành một luồng khói đen, lao đến với tốc độ cực nhanh.
Sở Nam Hiên cũng là người chơi Quỷ Môn, biết rõ đây là một kỹ năng đặc thù của phái này. Nhưng tốc độ và sự kỳ bí của đối phương hoàn toàn nằm ngoài khả năng điều khiển của hắn.
Hai chữ "cao thủ" vừa xuất hiện trong đầu thì hắn đã ăn một đòn chí mạng.
Lợi thế của một "đại gia" trong trò chơi thể hiện rõ ràng: Yến Thời Việt dùng tiền bạc để bù đắp khoảng trống về thời gian và kinh nghiệm. Các thuộc tính của anh đều được tăng đến mức tối đa, sức tấn công kinh người, chỉ cần một đao đã khiến máu của Sở Nam Hiên giảm đến một nửa.
Hoảng loạn, Sở Nam Hiên cố gắng né tránh, nhưng ngón tay run rẩy đến mức gần như không kịp thao tác.
Yến Thời Việt dù thao tác chưa quá nhuần nhuyễn, vẫn kiểm soát được kỹ năng của nhân vật, vừa làm quen vừa tấn công một cách điềm nhiên, sắp khiến Sở Nam Hiên thảm bại.
Sở Nam Hiên toát mồ hôi, liên tục kêu gọi tám vú em hồi máu cho mình, nhưng mãi vẫn không thấy cứu trợ.
Thật ra, Lâm Từ Miên đã không đứng yên chờ Yến Thời Việt xử lý, mà sau khi uống dược khôi phục, cậu đã tiến đến dây dưa với tám vú em của đối phương.
Lâm Từ Miên biết rõ tám vú em này chỉ là đồng đội tạm thời của Sở Nam Hiên, không có ý định nhắm vào cậu. Vì vậy, cậu chỉ thỉnh thoảng tung vài kỹ năng, khiến họ phải lo lắng về bản thân hơn là tấn công cậu.
Dù lượng máu rất thấp, chỉ cần một đòn của vú em cũng có thể khiến cậu gục ngã, nhưng nhờ thao tác khéo léo, Lâm Từ Miên vẫn có thể đấu ngang ngửa với tám người kia. Cậu không vì thế mà coi thường đối thủ, bởi mỗi người có cách chơi riêng, và việc chọn làm vú em không có nghĩa là họ kém cỏi hơn.
Trò mèo vờn chuột đã đảo ngược. Sở Nam Hiên chật vật chạy trốn, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác bất lực khi bị truy đuổi không hồi kết mà Lâm Từ Miên từng trải qua. Nhưng khác biệt là hắn không có bất kỳ đại gia nào có thể xuất hiện cứu mình vào phút chót.
Chỉ trụ được năm giây, Sở Nam Hiên "game over," buộc phải dùng "Khởi Tử Hồi Sinh Đan" để sống lại ngay tại chỗ. Có thể do báo ứng hoặc vận may của Lâm Từ Miên, Sở Nam Hiên không chỉ rớt đai lưng mà còn giảm cấp. Ở cấp độ cao, việc thăng cấp tốn rất nhiều kinh nghiệm, nên tổn thất lần này khiến Sở Nam Hiên đau đến nghiến răng nhưng đành ngậm đắng nuốt cay.
【Gần】Nam Hiên: Anh giết tôi một lần rồi, tôi đã chịu tổn thất lớn. Giờ có thể bỏ qua được chưa?
【Gần】Nhật An: Hỏi cậu ấy đi.
Sở Nam Hiên cảm giác mình vừa bị nhồi "cẩu lương," bực bội nhưng không tiện nổi nóng, đành tiếp tục nhắn tin.
【Gần】Nam Hiên: Tiểu Hợp Hoan, chồng của cậu đã giúp cậu lấy lại công bằng rồi. Chúng ta coi như huề nhau, được không?
【Gần】Kim Dạ Bất Miên: Gì cơ, anh còn dám nói linh tinh, rõ ràng là khiêu khích tôi!
Sở Nam Hiên: "!!" Oan quá!
Hắn đảo mắt suy nghĩ, chợt nhận ra quan hệ giữa Quỷ Môn và Hợp Hoan còn phức tạp hơn mình tưởng, có vẻ còn chút ái muội. Hắn vô tình đã làm rõ điều mà lẽ ra nên giữ kín, không ngạc nhiên khi Lâm Từ Miên phản ứng tức giận.
【Gần】Nam Hiên: Là tôi sai rồi, ta xin lỗi. Xin đừng giết tôi lần nữa!
【Gần】Kim Dạ Bất Miên: Được rồi, anh biết sai thì tốt. Đừng lãng phí thời gian, giải thích cho rõ ràng đi.
【Gần】Nam Hiên: Cảm ơn.
【Gần】Nam Hiên: Vợ của tôi là Tạ Niên Niên, trước đó em ấy nghe được một tin tức nhỏ, tốt bụng rủ cậu cùng chơi phó bản, nhưng hai người các ngươi bỏ em ấy lại và chiếm hết nhiệt độ phó bản. Em ấy đã khóc với tôi cả buổi trời, nên tôi mới xúc động muốn dạy cậu một bài học nhỏ.
【Gần】Kim Dạ Bất Miên: Xúc động? Thế nên mới đăng tin trong thế giới để chiêu tám vú em, rồi quyết tâm truy đuổi đến chết sao?
【Gần】Nam Hiên: ...Thật xin lỗi.
Lâm Từ Miên thầm hừ lạnh, nhưng cũng cảm thấy bối rối, cậu chợt nhận ra điều gì đó nhưng lại không muốn thừa nhận.
【Gần】Kim Dạ Bất Miên: Chuyện này là do Nhật An làm người trung gian cho chúng tôi, có thể chọn một trong hai. Chúng tôi thật sự rất xin lỗi vì không chọn Tạ Niên Niên. Sau đó, tôi đã xin lỗi cậu ta và cậu ta nói không sao. Tôi còn đưa tất cả phần thưởng từ phó bản cho cậu ta.
【Gần】Nam Hiên: Dù thế nào thì cậu cũng không chọn vợ của toooi, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho cậu!
Lâm Từ Miên: "......"
Có lẽ đây chính là cách suy nghĩ của người bình thường.
【Gần】Nam Hiên: Thật sự là như vậy sao? Vì sao lời của cậu và lời của vợ tôi lại khác nhau nhỉ?
【Gần】Kim Dạ Bất Miên: Là thật sự, tôi có thể chia sẻ cho anh cả video và lịch sử trò chuyện.
【Gần】Nam Hiên: Được rồi.
Sở Nam Hiên suy nghĩ lại, nhận ra có điều gì đó không ổn. Tạ Niên Niên luôn khóc với hắn, nói rằng bị oan ức. Những lời nói đó khá hợp lý, nhưng có vẻ như có một số chi tiết mơ hồ mà hắn đã bỏ qua.
Hơn nữa, nếu đứng ở vị trí của hắn, liệu hắn có thật sự khóc suốt ba ngày chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy?
Vẫn đứng bên cạnh Yến Thời Việt, đột nhiên một tin nhắn mới xuất hiện.
【Gần】Nhật An: Tôi có một số lịch sử trò chuyện, lát nữa tôi sẽ chia sẻ với cậu.
【Gần】Nam Hiên: Lịch sử trò chuyện?
【Gần】Nhật An: Tạ Niên Niên đã thêm tôi vào danh sách bạn và gửi cho tôi một số tin nhắn, nhưng lúc đó tôi đang luyện tập, không thể trả lời ngay.
【Gần】Nam Hiên: Sao vợ tôi lại thêm anh vào danh sách bạn? Hai người nói gì với nhau vậy?
Lâm Từ Miên cũng có cùng thắc mắc, chỉ là vì tò mò và muốn khám phá. Tuy nhiên, Yến Thời Việt vẫn chưa trả lời trực tiếp, chỉ gửi một cụm từ: "Hộp thư".
【Gần】Nam Hiên: Được rồi, đây là hộp thư của tôi, các ngươi chia sẻ đi.
Sở Nam Hiên vừa chịu một cú "huyết ngược" đầy đau đớn, tâm lý trở nên căng thẳng, lo sợ rằng Lâm Từ Miên và những người khác sẽ trả thù, vì vậy quyết định không tham gia trò chuyện trong lúc livestream.
Lâm Từ Miên nghĩ đến Yến Thời Việt, người luôn bận rộn với công việc, không có nhiều thời gian rảnh. Sau khi cân nhắc, cậu chủ động nói: "Anh gửi lịch sử trò chuyện cho tôi, tôi sẽ chỉnh sửa rồi chuyển lại cho Sở Nam Hiên."
Yến Thời Việt im lặng khoảng năm giây rồi mới đáp: "Được, làm phiền cậu."
"Không sao đâu," Lâm Từ Miên khẽ cười, "Cảm ơn anh vì hôm nay đã giúp tôi."
"Trước đây cậu cũng giúp tôi nhiều rồi," Yến Thời Việt đáp lại, giọng điệu bình thản, không hề có chút thân mật nào. "Lần này đến lượt tôi bảo vệ cậu."
Lâm Từ Miên ngẩn người. Cậu vốn nghĩ Yến Thời Việt chỉ phản ứng như vậy vì những phát ngôn trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng hóa ra lại vì lý do này.
Khóe miệng cậu bất giác nhếch lên. Không có gương trước mặt, Lâm Từ Miên không nhận ra mình đang cười ngốc nghếch.
"Được rồi, về sau làm phiền anh nhiều nhé. Tôi cũng muốn thử cảm giác 'ôm đùi' một chút."
Yến Thời Việt khựng lại một chút rồi tự nhiên mở Baidu tìm kiếm ý nghĩa cụm từ "ôm đùi".
Vốn ít khi có thời gian rảnh, nếu có thì thường đọc sách, anh rất hiếm khi tiếp xúc với những từ ngữ phổ biến trên internet. Khi chơi game, anh thường phải tra cứu thêm thông tin.
Nhẹ nhàng nhéo sống mũi, Yến Thời Việt bật cười. "Xem ra mình thật sự già rồi, khoảng cách thế hệ đúng là không nhỏ."
"Được rồi, cho cậu 'ôm đùi'." Vì cách biệt tuổi tác khá lớn, Yến Thời Việt vô thức dùng giọng điệu như đang nói chuyện với cháu trai.
Lâm Từ Miên không nói gì, nhưng tai cậu lại đỏ bừng, buộc phải đưa tay xoa mặt.
"A a a, sao lại cười ngay bên tai tôi như thế này! Tôi không chịu nổi!"
Cảm giác bị "liêu" khiến Lâm Từ Miên không thể kiểm soát được tâm trạng. Nhưng rồi cậu lại nghĩ có lẽ mình đang tự tưởng tượng, vừa ngượng ngùng vừa không thể ngừng cảm thấy xúc động. (cảm giác xao xuyến)
Yến Thời Việt không hề nhận ra tâm trạng phức tạp của đối phương, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Ừm, sao vậy? Không nghe rõ à?"
Giọng nói trầm thấp, ấm áp của Yến Thời Việt như tiếng đàn cello giữa đêm yên tĩnh, nhẹ nhàng len lỏi vào tai.
Lâm Từ Miên như bị cuốn vào, vội vàng tháo tai nghe rồi ném lên bàn. Cả người cậu theo đó ngả ra sau, kéo giãn khoảng cách để có thể hít thở lại bầu không khí trong lành.
Không thể tiếp tục như vậy, cảm giác này khiến tim cậu đập loạn nhịp.
Lâm Từ Miên vỗ nhẹ ngực, hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại rồi đeo tai nghe lên.
"Không sao, tôi vừa tìm lại thông tin trước đây."
Yến Thời Việt thu lại sự chú ý, nói: "Được rồi, tôi sẽ gửi lịch sử trò chuyện cho cậu."
Không muốn mở ra chủ đề mới, hơn nữa Yến Thời Việt còn có công việc cần xử lý, Lâm Từ Miên nhanh chóng kết thúc cuộc trò.
Cậu mở cửa sổ, vừa uống ca cao nóng vừa cảm nhận không khí lạnh bên ngoài. Một lát sau, nhiệt độ trên mặt cậu dần dịu xuống.
Mở máy tính lên, Lâm Từ Miên xem lại lịch sử trò chuyện mà Yến Thời Việt đã gửi. Sau khi đọc một lượt, cậu nhíu mày, biểu cảm trở nên khó hiểu.
Cậu không phải kẻ ngu ngốc, chỉ là hơi chậm hiểu. Tin nhắn của Tạ Niên Niên đầy ẩn ý, thể hiện sự làm nũng, ngọt ngào như giữa đôi tình nhân. Trong khi đó, Yến Thời Việt chỉ lạnh nhạt đáp lại: "Đang bận", rồi chẳng hề có thêm bất kỳ phản hồi nào.
Tạ Niên Niênlà thích Nhật An sao? Nhưng hắn đã có bạn trai, và bạn trai hắn còn giúp hắn giải quyết mọi chuyện, mối quan hệ của bọn họ xem ra vẫn ổn.
Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất.
Lâm Từ Miên là người khá khép kín, từ nhỏ không có nhiều bạn bè, quan hệ xã giao cũng đơn giản. Đọc được tin nhắn này, cậu không khỏi cảm thấy vừa lo lắng vừa kích động.
"Cuối cùng cũng thấy được một màn 'trà xanh' chính hiệu! Lần đầu tiên được tiếp cận drama gần đến vậy!!"
Cảm xúc nhanh chóng chuyển thành tức giận. Hóa ra cậu lại bị cuốn vào một vở kịch đầy phi lý, suýt nữa mất cấp và mất đồ chỉ vì chuyện này.
Mặt không biểu cảm, Lâm Từ Miên mở hộp thư, không hề an ủi ai, chỉ đơn giản thêm một câu thở dài vào cuối email trước khi gửi đi.
Cậu mạnh tay ấn gửi, tắt hộp thư mà chẳng buồn để ý phản ứng của Sở Nam Hiên, sau đó dứt khoát tắt máy tính và đi ngủ.
Lâm Từ Miên có một thói quen rất tốt, đó là không để cảm xúc của ngày hôm trước ảnh hưởng đến ngày hôm sau. Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ làm tâm trạng cậu tốt lên, chuyện tối qua cũng không còn vướng bận.
Buổi chiều, trong lúc phát sóng trực tiếp, Lâm Từ Miên vừa chào hỏi fans thì bất ngờ nhận được một cơn mưa quà tặng từ một tài khoản quen thuộc.
Nam Hiên đã tặng một ngôi sao x100. Nam Hiên tặng pháo hoa x10. Nam Hiên tặng sao băng x2. Nam Hiên tặng sao băng x1. Nam Hiên tặng sao băng x1. ......
Nhìn thấy cái tên quen thuộc này, Lâm Từ Miên thoáng suy nghĩ, lập tức mở tin nhắn trong phòng phát sóng.
Nam Hiên: "Tôi đã hiểu rõ mọi chuyện, là tôi hiểu lầm, chưa phân biệt đúng sai mà đã đuổi giết cậu. Tôi xin lỗi, món quà này là một chút thành ý, hy vọng có thể bù đắp tổn thất và mong cậu tha thứ."
Vừa phát hiện mình bị lừa mà vẫn có thể soạn ra một tin nhắn như vậy, Lâm Từ Miên cảm thấy đối phương cũng khá thành khẩn. Cậu gửi lại hai biểu cảm an ủi, thể hiện sự đồng cảm.
Cứ ngỡ mọi chuyện đã êm xuôi, nhưng vài fan của Tạ Niên Niên nhanh chóng nhận ra ID này...
[Nam Hiên không phải là bạn trai của Niên Niên sao? Sao lại tặng quà cho người khác vậy?]
[Làm tổn thương Niên Niên rồi còn muốn cướp bạn trai của cậu ấy! Thật quá đáng!]
[Chậc, tôi đã sớm cảm thấy chủ phòng này có khí chất giống như kỹ nữ, suốt ngày khẳng định mình không phải là kẻ lừa đảo trên mạng, mà giờ đây lại là vì có tật giật mình. Quả nhiên, hắn lại đi cướp bạn trai của người khác.]
[Nam Hiên, anh ngu ngốc quá, đây là tình lữ cộng đồng, anh dựa vào đâu mà tặng quà cho người khác!]
Người xem cảm thấy không thể nhịn được nữa, họ tức giận và bắt đầu lên tiếng.
[Dây dưa không dứt, sao Tạ Niên Niên cứ như cái bóng không rời đi vậy?]
[Mỗi người đều đang phun ra những lời khó nghe, sao mà không thể chịu được.]
[Đừng làm tôi sợ nữa, bây giờ còn có cái gọi là tình lữ cộng đồng, tôi cũng không dám tìm bạn trai nữa] *(chó đang gầm gừ.jpg)*
Những bình luận này gây ra một không khí nặng nề trong phòng phát sóng. Lâm Từ Miên cau mày, cảm giác như tâm trạng bị phá hỏng hoàn toàn vì những chuyện không hay.
Dạo gần đây, những người không có việc gì làm cứ vào phòng phát sóng của Lâm Từ Miên để "tuần tra" một vòng. Cậu cũng đã nhận thấy những bình luận tiêu cực và ngay lập tức gửi tin nhắn cho những người tham gia.
Lâm Từ Miên cảm thấy muốn nói rõ vấn đề với mọi người, không chỉ để giải thích mà còn để làm rõ mọi chuyện. Dù chỉ muốn nói ngắn gọn, nhưng lời lẽ cũng chứa đựng rất nhiều ý nghĩa.
[Điêu dân]: "Thật sự là phục luôn, yêu đương mà sao lại như thế này? Mọi người đều chẳng khác gì nhau, đúng là đồ ngốc!"
[Điêu dân: "Thực sự xin lỗi, tôi phải nói rõ một lần nữa, Tạ Niên Niên chính là người não tàn!."
Dưới đây là phiên bản đã sắp xếp lại câu từ để dễ hiểu và mượt mà hơn:
---
[Điêu dân]: "Quái gì mà phải che giấu thế, sao lại chọn lâu như vậy, hắn ta đâu có mang theo bạn trai, không được lựa chọn lại trách được ai? Cái này mà đổi lại là tôi, tôi thà tự kết liễu, chứ cứ bị kẹp giữa hai người, phải chơi trò tình lữ của người khác thì thật khó chịu!"
[Điêu dân]: "Chết thật, tôi mới thấy Tạ Niên Niên vừa mới gửi tin nhắn cho Nhật An, trà vị đậm quá, Nhật An vậy mà lòng không loạn, sau này nhớ cẩn thận một chút, nếu chẳng may Nhật An bị cướp mất thì sao?"
Lâm Từ Miên cảm thấy câu hỏi này hơi kỳ lạ, cậu nghiêng đầu hỏi lại.
Kim Dạ Bất Miên: "Sẽ không đâu, Nhật An là người sáng suốt, anh ấy sẽ không bị lừa đâu."
Sau khi xuyên sách, Lâm Từ Miên đã gặp rất nhiều điều kỳ lạ, nhưng Nhật An là người duy nhất khiến cậu tin tưởng tuyệt đối, là người cậu cảm thấy mù quáng sùng bái và không bao giờ nghi ngờ.
[Điêu dân]: "Tôi chỉ lo cho cậu thôi. Nếu Nhật An bị cướp đi, cậu sẽ làm gì?"
[Kim Dạ Bất Miên]: "Có ý gì?"
[Điêu dân]: "Vậy cậu sẽ ở một mình sao?"
Lâm Từ Miên hơi bối rối, không hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó. Cậu ngây ngô trả lời rất nghiêm túc:
[Kim Dạ Bất Miên]: "Không sao đâu, tôi còn có cậu mà."
Điêu dân: "......"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, như thể có ai đó vừa đánh trúng cậu.
Lâm Từ Miên biết rằng mình đang ám chỉ mối quan hệ bạn bè trong game, nơi cả hai có thể chơi cùng nhau. Nhưng trong lòng cậu lại không thể kiềm chế được những cảm xúc dâng trào, cảm động, vui mừng, phấn khích - tất cả tạo nên một sự quyết tâm mạnh mẽ: "Nhất định phải bảo vệ anh ấy, không để anh ấy phải chịu thiệt thòi!"
[Điêu dân]: "Chuyện này không thể cứ thế kết thúc đâu. Cậu đưa cho tôi hình ảnh đi đi, tôi sẽ lên diễn đàn làm một bài, ra tay xử lý giúp cậu."
Lâm Từ Miên không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, nên đã giao cho Điêu dân xử lý. Cậu cũng muốn nhân cơ hội này học hỏi thêm.
Nửa giờ sau, Lâm Từ Miên nhận được thông báo từ Điêu dân, cuộc chiến trên diễn đàn đã bắt đầu.
Điêu dân rất thích "ăn dưa" trên diễn đàn, với tài khéo léo trong việc đặt tiêu đề thu hút, đã kéo được sự chú ý của rất nhiều người. Thậm chí, chủ tịch UC cũng phải tự mình đến nhờ anh giúp đỡ.
Tuy nhiên, trên diễn đàn chính, mọi người đều tỏ ra bình tĩnh, không có ai kích động. Các chứng cứ được đưa ra rất rõ ràng, khiến sự việc bị dập tắt ngay từ đầu.
Mặc dù Lâm Từ Miên và Tạ Niên Niên không phải là những "ông lớn" trong cộng đồng, nhưng Hợp Hoan với phong cách chiến đấu quyết liệt và khí chất đặc biệt đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Khi tin đồn này lan ra, lượng người tham gia diễn đàn đã tăng mạnh.
Lầu 1: "Ha ha ha, cầu chùy nhanh đi!" (thực thi công lý)
Lầu 2: "Phúc báo lớn đấy!"
Lầu 3: "Chúc mừng Tạ Niên Niên, không thể tiếp tục lừa người nữa. Đến lúc nhớ phải cảm ơn các fan của mình nhé. (Đầu chó.jpg)"
Lầu 4: "Người phía trước tưởng mình vô tội, ra vẻ hiểu chuyện, nhưng sau lưng lại kích động fan chửi bới. Còn đeo nón xanh cho bạn trai, giúp hắn lấy lại công lý? Bạn trai này đúng là chỉ có một, còn có cả đội 'vú em'. Chậc chậc, yếu tố trong chuyện này quá nhiều, Ngũ Độc đầy đủ."
......
Lầu 125: "Đau lòng quá, chủ phòng mà."
Lầu 186: "Chủ phòng ở đâu? Muốn xem video của cậu."
Do không thể đăng video chứng cứ trực tiếp lên Tieba, Lâm Từ Miên quyết định phát trực tiếp toàn bộ diễn biến mà không cắt ghép, để người xem có thể thấy sự thật rõ ràng.
Khi những người phẫn nộ xem xong video, họ cùng nhau viết bình luận.
[?? Sao có mùi cẩu lương?!]
[Anh hùng cứu mỹ nhân, quá làm người ta cảm động. Đổi lại là tôi, ngày hôm sau sẽ kéo người ta tới Nguyệt Lão Từ, kết thành đôi lữ đạo.]
[Khung cảnh đẹo như vậy, làm sao hai người lại đứng khô khan như thế?]
[Có aibiết gì không? Họ đang trò chuyện riêng mà.]
[Chưa mở miệng trong phòng phát sóng trực tiếp, lại cùng người khác nói chuyện phiếm. vợ của tôi sao có thể đối xử với tôi như vậy!]
[Chúng ta đều đang ở dưới gầm giường mà.]
Tạ Niên Niên nhận phải sự chỉ trích dữ dội từ fan của mình. Họ vô cùng phẫn nộ, nhưng Tạ Niên Niên vẫn tỏ ra bình tĩnh, thậm chí không ngần ngại lên tiếng giải thích.
Ban đầu, Tạ Niên Niên còn cười, nhưng khi thấy các fan càng trở nên quyết liệt, hắn bắt đầu hoang mang. Cảm giác lo lắng và mất bình tĩnh khiến hắn không thể nói ra câu nào cho rõ ràng.
---
Khi Lâm Từ Miên không phát sóng, không ít người chơi vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng dù họ đã ngồi chờ trong phòng phát sóng, Lâm Từ Miên vẫn không xuất hiện và cũng không có lời giải thích nào.
Yến Thời Việt chưa kịp biết chuyện này. Anh đã hẹn với Lâm Từ Miên vào buổi tối, nhưng khi đang trên đường về công ty vào chiều hôm đó, đột nhiên anh cảm thấy huyệt thái dương đau nhức mà không rõ nguyên nhân. Một cảm giác bất an dâng lên khiến anh cảm thấy có chuyện không ổn. Yến Thời Việt ngay lập tức mở điện thoại và vào phòng phát sóng của Lâm Từ Miên.
Nhưng trong phòng phát sóng, không có Lâm Từ Miên như mọi khi, chỉ có dòng thông báo lạnh lùng: "chủ phòng không có ở nhà, xin vui lòng đợi một lát nữa."
Yến Thời Việt cảm thấy lo lắng. Hắn nhắn tin ngay cho Lâm Từ Miên.
Yến: "Tôi thấy cậu không phát sóng, có chuyện gì sao?"
Dù luôn điềm tĩnh, Yến Thời Việt không thể không cảm thấy bồn chồn. Anh ngồi trước bàn làm việc, lòng nặng trĩu, cảm giác như có chuyện gì nghiêm trọng đang xảy ra trong công ty.
Yến: "Phiền cậu trả lời ngay khi có thể."
Tin nhắn gửi đi nhưng không có trả lời. Yến Thời Việt càng thêm lo lắng, bàn tay không ngừng gõ nhẹ lên đầu gối, không giấu được sự bất an. Anh biết rõ Lâm Từ Miên sống một mình, không có ai giám sát. Mỗi khi gặp khó khăn, cậu chỉ có thể tự giải quyết mà không có sự giúp đỡ nào.
Không thể cứ mãi lo lắng, Yến Thời Việt nhanh chóng đóng cửa xe, bước ra ngoài, vội vã nhắn tin trên WeChat.
Vừa mới cúp máy, cuộc gọi lại được kết nối.
"Chuyện gì vậy?" Lâm Từ Miên nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút mệt mỏi, không có dấu hiệu đau đớn.
Yến Thời Việt cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe giọng cậu, nhưng vẫn lo lắng: "Xin lỗi, làm phiền cậu. Tôi thấy cậu không phát sóng và cũng không trả lời tin nhắn, tôi lo lắng cậu gặp chuyện gì."
"A, phát sóng trực tiếp!" Lâm Từ Miên giật mình, sau đó trợn mắt, nhớ ra mình đã quên mất. Cậu ngập ngừng một lúc, rồi nhỏ giọng: "Xin lỗi, tôi quên mất, không thấy tin nhắn của anh."
Yến Thời Việt cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lâm Từ Miên vốn rất nghiêm túc với công việc phát sóng, nhưng lần này lại quên mất. Anh nghi ngờ, giọng điệu trở nên nghiêm trọng: "Cậu có gặp phải chuyện gì không?"
"Không, không có gì." Lâm Từ Miên luôn kiềm chế cảm xúc và lảng tránh khi gặp vấn đề. Nhưng khi vừa nói xong, trong điện thoại liền vang lên một âm thanh nhắc nhở.
Yến Thời Việt không để Lâm Từ Miên có cơ hội tránh né. Anh cắt ngang và hỏi ngay lập tức: "Cậu đang ở bệnh viện, có phải cậu ốm không?"
Lâm Từ Miên đáp, giọng trở nên nhỏ dần, cậu cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới nhận ra chân mình đang run rẩy. Một chiếc dép lê rơi xuống đất từ lúc nào, đôi vớ xám xịt lộ ra. Cậu cảm thấy ngượng ngùng, cuộn chân lại và hít sâu một hơi, cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Không phải đâu... là... là ở trên lầu, bà lão đột nhiên ngã xỉu. Tôi nghe thấy tiếng động, lên lầu xem thử, rồi cùng ông bạn già của bà ấy đưa bà đi bệnh viện. Còn tôi thì..."
Lâm Từ Miên nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu khép kín, cảm giác như có một bàn tay siết chặt trái tim cậu. "Tôi không biết bà ấy sao rồi, lúc đó tôi chỉ đứng đấy, không biết phải làm gì."
Yến Thời Việt bình tĩnh đáp, giọng anh trầm ổn: "Cậu đã làm rất tốt rồi, sẽ không sao đâu."
Lời nói của Yến Thời Việt không phải an ủi, nhưng sự bình tĩnh của anh lại khiến Lâm Từ Miên cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể một gánh nặng trong lòng đã được giải tỏa.
Lâm Từ Miên thường kiềm chế cảm xúc khi đối diện với người lạ, nhưng khi nghe tiếng thở đều đều của Yến Thời Việt, cậu không hiểu sao lại cảm thấy yếu đuối như một đứa trẻ. Đột nhiên, mắt cậu mờ đi, mũi cay cay, giọng nghẹn lại: "Tôi... tôi sợ quá..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro