Chương 5: Thật xui xẻo

Sau sự việc hôm đó nhóm Jessica không hề có định định tiếp tục làm bạn với tôi, những người bạn học khác cũng nảy sinh ác cảm với tôi và xa lánh tôi. Leyley chỉ vì làm bạn với tôi mà cũng bị đối xử như vậy, thật không công bằng với cậu ấy.
Edward vẫn cùng tôi đến các phòng học, cậu ấy thật tử tế, Alice thì luôn bắt chuyện với tôi, nhờ cô ấy mà bầu không khí đã bớt ngại ngùng hơn. Rosalie trông khá cọc cằn cũng không tỏ ra ác cảm với tôi, người nhà Cullen rất tử tế chứ không ngạo mạn như lời đồn.
Tôi nghe nói hôm nay con gái của cảnh sát trưởng sẽ đến nhập học. Kia rồi, cô ấy đi cùng đám người Jessica, cô ấy khá xinh đấy, mái tóc màu nâu bồng bềnh, dáng người mảnh khảnh chắc cao hơn m6 với làn da trắng khá nổi bật.
Edward bảo với tôi rằng cậu ấy có việc nên sẽ vào trễ vì thế tôi đang ngồi với những thành viên còn lại của nhà Cullen cùng Leyley, bàn tôi cách khá xa bàn Jessica nhưng vì tôi ngồi đối mặt vì thế tôi có thể nhìn thấy họ đang nhìn sang phía chúng tôi và thì thầm với nhau.
Tôi khá chắc rằng Jessica cô ta vẫn sẽ nói về sự kỳ lạ của nhà Cullen cho cô học sinh mới này, cô gái ấy đang ngồi quay lưng lại nhưng vẫn cứ xoay người nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, cái nhìn đấy khá lộ liễu và tôi thấy mọi người chả có gì bất ngờ.
"Này Yu, khay của cậu sao thiếu màu sắc thế" Edward tiến đến từ xa và chọc ghẹo tôi.
"Cậu cũng không hơn vì tớ đâu Ed" Cái khay cậu ấy chả có gì ngoài một hộp pudding và một trái táo.
"Tớ đã ăn rồi nên không cảm thấy đói, cậu muốn ăn pudding chứ" Edward không đợi tôi trả lời mà đặt hộp pudding vào khay trống của tôi.
"Cảm ơn nhé Ed" Tôi đáp và tôi nhận ra ai đó đang nhìn chầm chầm mình.
'Ai đang nhìn đấy nhỉ? Kiếm giúp tôi nào, tôi đang thấy khó chịu rồi đấy'
'Phía trước kìa, bàn của con nhỏ tóc nâu đấy'
'Cái con nhỏ nhóc tha cho nó đấy'
'Cảm ơn nhé' Tôi có thể nói chuyện với những người "bạn" của tôi qua suy nghĩ.
Tôi ngước lên và nhìn thẳng vào mắt cô ta, dường như nhận ra sự khó chịu của tôi, cô ta chột dạ và quay người lại ngồi ngay ngắn.
"Chả còn ngon nữa rồi Leyley" Tôi than thở với Leyley ngồi đối diện với tôi.
"Sao thế có chuyện gì à, cậu khó chịu ở đâu à?" Leyley lo lắng hỏi.
"Không nhưng có vài người khiến tớ thấy khó chịu rồi đấy" Tôi nói trong vẻ khó chịu.
"Mặc kệ bọn họ đi nhóc, em nên ăn hết phần ăn "siêu nhiều" của mình đi nếu muốn trở nên to lớn hơn" Rosalie an ủi tôi.
"Vâng nhưng giờ những món ăn này không còn ngon miệng như lúc đầu nữa rồi" Tôi đẩy khay ăn ra sau và cầm lấy pudding của Edward để ăn.
"Này Yu, cậu có thật sự ổn với phần ăn như này" Edward hơi lo lắng hỏi.
"Tớ ổn, tớ biết rõ cơ thể tớ cần gì ngay lúc này đấy Ed nên đừng lo, Leyley cho tớ hộp pudding của cậu với" Tôi trấn an Edward và quay sang nài nỉ Leyley.
"Của cậu đây, vì tâm trạng của cậu đấy bé cưng" Leyley nói và đưa hộp pudding cho tôi.
Giờ ăn kết thúc nhưng tôi chả vui vẻ gì, tôi đang cùng Edward bước đến phòng sinh học, vẫn như cũ chúng tôi ngồi ở cuối, đột nhiên cô gái tóc nâu tiến đến.
"Xin chào, không biết liệu tớ có thể ngồi đây được không" Cô gái hỏi.
Tôi rất muốn trả lời không nhưng điều đó hơi bất lịch sự với người mới nhỉ, tôi quay qua khều Edward.
"Này Ed, cậu nghĩ sao" Tôi đang đợi câu trả lời của cậu ấy nhưng cậu ấy tỏ ra rất khó chịu, mặt cậu ấy đanh lại và không có ý định mở miệng nói chuyện với tôi. Tiếng chuông reo lên, cũng không thể đuổi cô ta đi.
"Được rồi, cậu ngồi đi" Tôi nép người sát vào Edward, cơ thể cậu ấy căng cứng, điều gì khiến cậu ấy trở nên căng thẳng thế nhỉ.
"Xin chào tớ tên Isabella Swan, rất vui được làm quen với 2 cậu" Cô gái ấy mở lời.
"Chào tôi là Yuki và cậu trai này là Edward Cullen, rất vui được biết nhau" Tôi nghĩ Edward sẽ không trả lời vì thế đã đáp giúp cậu ấy, đúng như tôi nghĩ cậu ấy còn chẳng thèm quay sang nhìn.
Cả buổi học như tra tấn, kết thúc buổi học dư âm vương lại chả phải lời giảng của giáo sư mà là sự lạnh lẽo phát ra từ Edward. Chuông vừa reo Edward đã bật dậy và nói.
"Yu xin lỗi nhưng cậu tự đi được chứ, tớ cảm thấy không ổn lắm"
"Được chứ nhưng về tới nhà nhớ nhắn tớ nhé" Tôi thấy lo lắng cho cậu ấy.
"Sẽ nhắn" Nói xong Edward gần như bay đi mà chả thèm nhìn cô Swan đến một lần.
"Vậy chào nhé Swan" Tôi quay sang nói với cô ta.
"Ờm chào cậu" Swan nói trong vẻ tiếc nuối, làm như tôi bắt nạt cô ta vậy đó.
Bãi xe khá vắng và trời đang đổ mưa, đột nhiên tôi có dự cảm chẳng lành.
"Leyley về nhanh thôi tớ thấy không khỏe" Tôi hơi thở gấp nói với cậu ấy.
"Cậu ổn chứ tớ gọi Emma nhé, chúng ta đến bệnh viện nhé" Leyley hốt hoảng.
"Không không, tớ ổn đừng làm quá lên chỉ cần đi về" Tôi cảm thấy cơ thể như bị thứ gì đó chèn ép, tôi như muốn khụy xuống.
"Yu cậu sao thế?" Alice lại gần tôi và hỏi, Rosalie đứng kế bên với vẻ mặt khá lo lắng.
"Tớ không sao cảm ơn cậu, tớ nghĩ tớ cần về nghỉ ngơi thôi" Tôi gắng gượng.
"Này nhóc đến bệnh biện thôi trông nhóc thật tệ" Rosalie cất lời.
"Không làm ơn, em vẫn ổn nên mọi người đừng lo nữa" Tôi vẫn cự tuyệt sự giúp đỡ và cả bệnh viện.
"Vậy tớ đưa Yu về trước nhé, đừng lo lắng tớ nhé nhắn tin với mọi người về tình hình của cậu ấy" Leyley trấn an mọi người và đưa tôi vào xe.
Về đến nhà tôi đổ gục trên giường, cả người tôi đau đớn, tôi co người lại với king muốn sẽ bớt đau hơn. Leyley nhìn tôi với vẻ lo lắng và lập tức báo cho Emma. Cô ấy vẫn đang đi làm và có thể tối nay sẽ không về, tôi thật sự không muốn phiền cô ấy. Tôi nhận thấy cơ thể tôi bắt đầu trở nên bất thường.
Liệu đây có phải sự biến đổi cơ thể của tôi, tôi sắp tiến hóa ư, nghe thật kỳ dị


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro