Chương 8: Chuyện kì lạ ở thị trấn

Tôi rời khỏi ngôi nhà và quay về lại bệnh viện, lúc này trời đã chập tối, mọi người đã về hết. Tôi đi vào nhà xác nơi đựng xác của Pen, tôi mở tủ ra, đối diện với tôi là gương mặt không còn nguyên vẹn của Pen. Tôi tiến về phía bàn có vài cái khay trên đó có đựng vài dụng cụ y tế cơ bản, tôi chụp lấy một con dao, tôi đốt nến xung quanh căn phòng, rồi tiến đến phía Pen.

Tôi cầm con dao lên rạch một đường trên cổ tay, một dòng máu đáng ra màu đỏ thì giờ đây nó lại là màu đen chảy ra, tôi lấy ngón tay quẹt một đường trên dòng máu đen ấy, tôi thoa nó lên trán Pen, rồi lại lẩm nhẩm. Tôi tiếp tục dùng máu mình vẽ những hình thù kì quái xuống nền nhà rồi lại trên tường. 

Sau khi dừng vẽ thì đột nhiên các ngọn nến vụt tắt, ánh sáng từ những cái đèn trong phòng nhấp nháy liên tục, cái xác đáng ra phải nằm trong tủ thì giờ đây đột nhiên biến mất, thay vào đó một cậu bé đứng kế tôi. Đó là Pen, giờ đây em đã trở thành một tiểu quỷ, mãi mãi không thể siêu thoát nhưng có thể trả thù được kẻ đã làm hại em. Pen biến mất, ánh đèn trở nên bình thường, tôi rời đi, đi dọc trên hành lang, dù đã giúp thằng bé giống lại nhưng tâm trạng chẳng tốt được tẹo nào. 

"Yuki? Cháu phải không?" Carlise đứng  sau tôi hỏi.

"Vâng, chào chú" Tôi từ từ quay lại, ngập ngừng trả lời.

"Cháu làm gì ở đây vào giờ này, tay cháu làm sao đấy?" Carlise lo lắng tiến đến và cầm tay tôi hỏi.

"Không sao cả, chỉ là chút mực đen thôi ạ" Tôi rụt tay về, vết cắt đã liền lại, cánh tay tôi chỉ còn dấu vết của máu đen nhưng không thể cho chú ấy biết máu tôi có màu đen được.

"Được rồi nhưng Emma có biết cháu ở đây không" Carlise không mấy nghi ngờ.

"Không cháu sẽ đi về ngay ạ" Tôi nói.

"Giờ này? Không đời nào, ta sẽ đưa nhóc về" Carlise không đồng tình.

"Không cháu có thể tự đi, cháu, nah thôi vậy phiền chú" Tôi biết mình chẳng thể khiến chú ấy thỏa hiệp nên đành nương theo, dù sao tôi cũng không muốn đi bộ về.

"Đi thôi ta cũng hết ca rồi" Carlise nói và tôi đi theo sau.

Chúng tôi cùng sải bước trên con đường đến bãi xe, chú ấy rất tử tế khi mở cửa cho tôi.

"Cháu lạnh không?" Carlise nói và đưa áo khoác cho tôi.

"Cháu ổn ạ" Tôi từ chối.

"Thời tiết vào ban đêm ở Fork rất lại và nhóc vừa mới bị cảm nên đừng gắng sức Yuki à" Carlise vẫn giơ cái áo khoác ngay tầm mắt tôi.

"Vâng cháu cảm ơn ạ" Tôi cầm lấy và khoác nó lên người, thật sự rất lạnh, không biết là do cả ngày chú ấy không mặc nên mới lạnh như vậy hay do cơ thể chú ấy khiến cái áo trở nên lạnh như vậy.

Reng reng Carlise cầm điện thoại lên "Ồ~~ nghe thật tệ...hmm có gấp lắm không...ok ok được rồi tôi đến ngay" Carlise tắt điện thoại và quay sang phía tôi.

"Well Yuki, ta rất xin lỗi nhưng vì cành sát trưởng có vài việc gặp cần ta nên có lẽ cháu sẽ về nhà chậm vài phút nhé" Carlise hơi e ngại khi đã làm phiền tôi.

"Không sao ạ, cháu rất thích buổi tối nên chúng ta vè trễ tí không vấn đề gì đâu ạ" Tôi rất thích không khi vào ban đêm, nó thực sự rất yên bình và tôi cảm giác như bản thân được là chính mình.

Chiếc xe dừng lại ngay bến tàu, có cảnh sát trưởng cùng vài nhân viên cảnh sát khác, và còn có cả Emma, chà cũng không ngạc nhiên mấy vì cô ấy là pháp y mà.

"Yuki? Sao cháu lại ở đây? Oh chào Carlise" Emma chạy về phía tôi hỏi.

"Chúng tôi đã gặp nhau ở bệnh viên và tôi đã ngỏ ý đưa cô bé về Emma" Carlise giải thích giúp tôi.

"Con vẫn ổn chứ cục cưng, mọi chuyện sao rồi?" Emma lo lắng kiểm tra khắp người tôi.

"Vâng con vẫn ổn, và ta có gì ở đây ạ" Tôi hơi nhích người để né bàn tay đang xoa khắp mặt tôi và nhìn vào thứ phía sau Emma.

"Nào, cháu đứng bên ngoài nhé Yuki" Carlise kéo người tôi lại và đứng chắn tầm mắt tôi.

"Cái gì cơ không, cháu đã đến đây rồi sao mà đứng ngoài được" Tôi khó chịu.

"Nào Yu, trễ rồi, không tốt đâu, nhóc sẽ bị khó chịu đấy" Emma trấn an tôi.

"Nào cô gái nhỏ, ta biết nhóc tò mò nhưng đây không phải nơi để chơi đâu nên vào trong xe ngồi nhé" Cảnh sát trưởng tiến đến.

"Không, cháu ổn, và Emma nói gì đó đi" Tôi khá bực vì ông ấy cho rằng tôi tò mò.

"Ta biết nhưng con sẽ bị đau bé yêu à, dù sao đây có lẽ chỉ là bị thú dữ tấn công, không đáng để con phí sức" Emma biết ý định của tôi nhưng cô ấy lo lắng cho sức khỏe của tôi nhiều hơn.

"Chỉ một cái chạm thôi làm ơn" Tôi khẩn cầu Emma.

"Thôi được rồi, Charlie xin lỗi nhưng anh nhích ra một tí nhé" Emma quay sang nói và đẩy Charlie ra nhường đường cho tôi đi.

"Cái gì thiệt sao, cô nghĩ gì lại để một cô bé lại gần cái thứ này được Emma" Charlie nói bằng giọng gắt gọng.

"Cháu chắc cháu muốn lại gần chứ Yuki" Carlise chạm vào vai tôi.

"Vâng tin cháu được chứ, không nguy hiểm gì cả" Tôi quay sang chạm vào cánh tay chú ấy, lạnh thật.

"Được rồi Charlie tôi nghĩ cô bé biết bản thân đang làm gì" Carlise thuyết phục Charlie.

"Gì chứ cả anh cũng vậy, được rồi nhưng không được xê dịch thứ gì đấy" Charlie vẫn tỏ ra gắt gỏng.

Tôi lại gần nơi đó, đi xung quanh cái xác, hít một hơi thật sâu, không có dấu hiệu của động vật, một thứ tanh tanh, không phải máu người, tôi không biết phải gọi thứ đó là gì nhưng có vẻ không phải là thứ gì đó tốt đẹp. Ngồi xuống bên cạnh cái xác, chạm tay vào cánh tay của người đàn ông, một luồn ký ức xẹt qua, vài người, 2 trai 1 gái, một người nào đó với tốc độ rất nhanh tiến đến đè người đàn ông ra và tôi cảm nhận máu gần như bị rút cạn, ký ức dừng lại, người đàn ông ra đi.

Tôi bật người ra ra, đập mông xuống đất và không có điểm tựa nên tiếp theo đầu tôi chuẩn bị đập xuống thì một thứ gì đó lành lạnh giữ lại người tôi. 

"Cháu ổn chứ?" Carlise đang ôm lấy tôi lo lắng hỏi.

"Emma có gì đó rất kì lạ, nó không bình thường tí nào, Emma ta phải đi, con không muốn ở đây, con không muốn cô gặp nguy hiểm, con không muốn Leyley gặp nguy hiểm" Tôi nói một dàng những điều kì lạ.

"Yu bình tĩnh lại nào, con đã thấy gì?" Emma trấn an tôi.

"Con thấy, thấy, không thể nói ở đây, nó không bình thường" Tôi không thể nói mọi người biết người đàn ông này bị một con người hút máu chứ không phải bị thú dữ tấn công, ai sẽ tin lời tôi chứ.

"Cháu có cháu vẫn ổn chứ?" Carlise vẫn ôm tôi hỏi.

"Oh shit cháu xin lỗi, chú có thể thả cháu xuống không ạ" Tôi quên mất Carlise vẫn ôm tôi, sao tôi không để ý cơ chứ, lạnh đến vậy, có lẽ do tôi thích sự lãnh lẽo nên cảm thấy thoải mái.

"Nào đừng nói vậy, cháu vẫn đứng được chứ" Carlise hơi nhăn mặt khi tôi lỡ nói bậy, chú thả tôi xuống từ từ và đợi đến khi tôi đứng vững mới thả tay ra.

"Vậy Yu, ta về nhé, xin lỗi Carlise nhưng có lẽ anh phải giải quyết một mình rồi" Emma hơi thấy có lỗi khi để cái xác này cho Carlise.

"Không sao, cô cứ đưa Yuki về đi, cô bé có vẻ khá mệt sau một ngày mệt mỏi rồi, giữ sức khỏe nhé Yuki" Carlise nói với Emma và quay sang vỗ vai tôi.

"Charlie xin lỗi nhé tôi về đây" Emma quay sang nói với cảnh sát trưởng.

"Được rồi về an toàn nhé" Charlie giơ ta chào.

Emma giơ tay chào cả 2 rồi quay đi, tôi quay sang chào Carlise rồi gật đầu với cảnh sát trưởng, bước vào xe với Emma, tôi không biết phải nói như nào với Emma đây, tôi cũng thật sự rất rối.

Một kẻ kì lạ, đáng sợ, tôi nên làm gì, liệu đây có phải con người hay một sinh vật khác đang đội lốt hình dạng con người và sống lẫn trong xã hội loài người.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro