Chap 1 : They Just Don't Get It ( Do They ?)
Chúng ta mới chính là người mà chúng nên sợ...
Tất cả lũ thiên thần, tất cả lũ quỷ ...tất cả lũ chó đẻ đó....chúng chỉ không thể nào hiểu được, phải không nào ? Chúng ta mới chính là người mà chúng nên sợ.
Trốn khỏi lũ Leviathan, Đội Ý Chí Tự Do ( và những người bị bắt đi theo) lẩn trong Hogwarts. Trong năm cuối của mình, họ có cơ hội đối mặt với Ông Kẹ. Hỗn loạn bắt đầu.
....................................................................................................................................................................................................................................
Adam dựa vào chân của bạn gái của cậu. Jo đang ngồi ở trên bàn, trong khi cậu nằm dài trên sàn cạnh Gabriel và Dean. Hai người đang thảo luận về lợi ích của các loại cây pháp thuật, nhưng cậu lại chẳng để ý đến họ, quan sát hoạt động đang xảy ra ở bên kia đại sảnh.
Cậu chưa bao giờ nghĩ cuộc sống có thể như thế này. Cậu chưa bao giờ nghĩ cậu có thể thoát ra khỏi cái Lồng, thậm chí với những gì cậu đã phải chịu đựng. Theo như những người khác ở trong căn nhà đó ("Đây không phải là nhà. Đây là một cái biệt thự !), họ đã bị 'zapped' đến đó bởi Chúa bất chấp điều kiện sống hay chết của họ để trốn khỏi lũ quái vật đang quành hành ở Mỹ gọi là 'Leviathan' hay cái gì đó.
Trong khoảng thời gian đó, họ được cung cấp trò giải trí, đóng làm những đứa trẻ mười một tuổi, và được chỉ dẫn đến học tại một ngôi trường pháp thuật. 'Nếu muốn thì gọi nó là một kỳ nghỉ lễ cũng được.'
Sự thật rằng các anh của cậu còn không thể gom lại ý chí để tỏ ra ngạc nhiên đã một phần nào đó cho thấy một cái nhìn thoáng qua những sự kỳ lạ xảy ra trong cuộc đời của họ.
Đã là một khởi đầu rất khó khăn. Crowley và Meg chẳng hạn, không thể nào mà hòa đồng với nhau được. Thật ra thì Crowley chẳng mà hòa đồng với ai được, và hình có một mối thù gì đó với Castiel. Jo thì luôn giữ khoảng cách với con quỷ này bởi mối liên quan của hắn với cái chết của cô. Crowley phải hạ tiêu chuẩn bạn bè của mình xuống thành bạn uống rượu (điều này chẳng ổn chút nào với những đứa trẻ mười một tuổi nên họ phải bắt vị đại thiên thần giở trò một chút.) với Gabriel, người trở nên thân thiện đến ngạc nhiên với hắn.
Meg lại khá ngoan so với một con quỷ, một khi Jo và Ellen đã vượt qua khúc mắt về cái chết của họ. Gabriel thì là một mớ phiền toái, hoàn toàn trái ngược với người em của mình, người vẫn vốn nhút nhát và cứ lẽn bẽn theo Dean bất cứ đâu. Adam cảm thấy nhẹ nhõm rằng cậu không phải đối mặt với Michael nữa.
Sam đã cảm thấy bị xúc phạm khi Dean một lần nữa lại cao hơn anh, nhưng năm nay, cuối cùng cũng mười tám tuổi; anh đã cao hơn Dean 2cm và đang tận hưởng điều này. Adam đảo mắt với cách cư xử của họ. Hai người cư xử như cặp song sinh mà họ đang đóng vai, trong khi Adam là người em trai nhỏ hơn chín tháng.( và chuyện này 'chẳng' tạo tin đồn sao)
Bobby và Ellen thì nhẹ nhõm không phải trở lại mười một tuổi một lần nữa, chứ đừng nói đến phải đi đến trường pháp thuật. Họ đã được chỉ định phải nhận vai làm 'cha mẹ'. Theo như câu chuyện che đậy của họ, Sam, Dean và Adam là con của Bobby trong cuộc hôn nhân trước của ông và Jo thì ngược lại là con của Ellen. Cas và Gabe là anh em với nhau, là con của em họ của chị dâu của Bobby hay đại loại vậy. Crowley, dù cho hắn không ưa danh tính của mình, là một đứa nhóc mồ côi nhặt được trên phố trong khi Meg thì vui khi làm con đỡ đầu của Ellen. Điều đó thật lạ, một gia đình rối loạn, nhưng họ đã sống sót được.
Hogwarts là một nơi kỳ lạ họ làm quen nhanh đến ngạc nhiên. Cái ý nghĩ bị chia Nhà đã không là một điều tốt, đặc biệt là khi Sam và Dean một người đi vào nhà màu xanh người đi vào nhà màu vàng. Xem xét việc đa số các cặp song sinh thường được loại vào cùng một nhà (Sam và Dean đóng vai giả làm một cặp song sinh) thì rất lạ khi những người pháp thuật nghĩ về chuyện đó (Sam và Dean đã thường trốn đi vào Nhà của nhau cứ như họ là tình nhân bí mật hay gì đấy)
Không ai phiền nhắc đến việc Dean lớn hơn bốn tuổi, hay Adam nhỏ hơn mười một tuổi. Hay việc hai trong số họ là quỷ, hai nữa là thiên thần, hai lẽ ra đã chết, và hai người còn lại thì đã chết đi sống lại nhiều lần đến nỗi chẳng còn buồn cười nữa rồi. Thật ra là vẫn còn.
Các Nhà thật ra khá vui, Adam nghĩ, nhìn qua Jo một lần nữa và cảm ơn Chúa đã cho cậu có cơ hội quen biết cô ấy. Cặp đôi là những Gryffindor duy nhất trong Đội, tuy nhiên Dean thừa nhận rằng anh đã suýt được loại vào đó trước khi cái mũ phát hiện ra hợp đồng với Địa Ngục của anh và việc anh từ chối tin rằng Cas lén làm việc với Crowley. Bằng cách nào đó miếng vải biết nói đã quyết định rằng những hành động đó đã giúp Dean xứng đáng có một chỗ trong Nhà trung thành với Meg (một thuộc hạ trung thành với Lucifer hay với bất cứ thứ gì cô ta cảm thấy thích) và Castiel (luôn vui vẻ chảy máu cho nhà Winchester, niềm tin của hắn là bất diệt) thay vì trong cái Nhà liều lĩnh đến ngu ngốc và dũng cảm.
Theo cá nhân thì Adam nghĩ chiếc mũ đã nhận ra rằng cho Castiel và Meg ở trong một Nhà không phải là việc tốt nếu như không có sự can thiệp, nhưng cậu sẽ không bao giờ chứng minh được việc đó.
Sam là người duy nhất được loại vào trong Nhà trí tuệ, trong khi Gabriel và Crowley thì vào Nhà rắn màu xanh. "Chắc là nhà cho lũ khó ưa." Dean trông có vẻ vui, và làm cho một cặp tóc đỏ ở dãy bàn Gryffindor cười như điên trong mười phút liên tục.
Đội đã gần như hoàn thành xong kế hoạch Chương Trình Bảo Vệ Nhân Chứng. Học pháp thuật đã rất vui, nhưng trường thì vẫn là trường. Sam và Meg đã lục lọi khắp thư viện nhưng vẫn không tìm thấy một cách nào để tiêu diệt lũ Leviathan, chẳng dẫn họ đến đâu ngoài những trang giấy trắng. Dean, Cas và Gabriel đã lẻn vào trong khu cấm và tìm thấy một cuốn sách chỉ cho họ cách để chống lại bọn chúng, và nó trông có vẻ hứa hẹn cho đến khi một giáo tóc đầy nhờn đã tịch thu nó bởi 'quá đen tối cho lũ học sinh các trò.'
Adam muốn nói cho ông ta biết về Địa Ngục và chiếc Lồng, và xem xét nét mặt của Dean và Jo thì họ cũng muốn làm như vậy.
Đến cuối cùng thì họ vẫn sống sót được khoảng thời gian họ ở đây, giữa những cái cầu thang tự chuyển động và Sam suýt chặt mất đầu một con ma cà rồng thân thiện đến ghé thăm. Họ cũng đã giấu đi được tình trạng là quỷ của Meg và Crowley, sự-thiên thần của Cas và Gabriel và vốn kiến thức của bốn người còn lại để giết vô số các loại sinh vật siêu nhiên.
"Bọn họ không tin vào quỷ," Dean đi ghé qua bên dãy bàn rắn (anh chưa bao giờ bận tâm nhớ tên của các Nhà). Vào thời gian nào đó trong năm thứ năm của họ, cuối cùng quyết định anh đã đủ lớn để tìm hiểu về các sinh vật hắc ám, anh đã đặt một vài câu hỏi cho vị cựu Thần Sáng chỉ để nhận được những câu trả lời tiêu cực. "Có vẻ như chúng không có thật," anh cười nhạo, "Anh hỏi về Địa Ngục và pháp thuật hắc ám, và nơi khởi đầu của chúng nếu chúng không đến từ lũ quỷ và Địa Ngục, và mọi người biết ông ta nói gì không ? Ông cười và bảo với anh rằng chúng đến từ những ý định xấu của chính chúng ta. Nên anh nói vói ông ta rằng ông ta không biết mình đang nói gì."
Crowley cũng có vấn đề tương tự với lớp Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí khi hắn cố giải thích về thú nuôi chó săn Địa Ngục của mình- bằng một cách nào đó đã vượt cả lục địa để tìm hắn. Sam và Dean đã kiểm tra nó, "Growley đã ở ngay trước mặt chúng." Hắn giải thích cho Đội, khi họ tập trung lại ở dãy bàn Hufflepuff. Họ đổi dãy bàn mỗi bữa ăn, bất chấp sự khó chịu của những học sinh khác không có vẻ gì là ủng hộ cái nhóm Nhà phối hợp của họ. Nếu tính ra thì các giáo sư cũng chẳng ưa gì vụ này, và đã khuyến khích họ tìm kiếm bạn bè ngoài gia đình của mình. Điều đó khiến một lúc sau xảy ra một cuộc vật lộn giữa Meg và Crowley với nhiều loại từ ngữ xúc phạm mà chẳng đứa nhóc mười hai tuổi nào nên biết. Cả hai người cuối cùng bị cấm túc với một tháng chà rửa những chiếc vạc.
"Vậy nên ta vỗ lên Growley để cho bọn chúng thấy. Chỉ duy nhất có một đứa nhóc có thể nhìn thấy nó. Vậy mà ta đây cứ tưởng phù thủy phải đặc biệt lắm," Crowley chế nhạo.
Khi Meg và Crowley bị cấm túc vì đã quá ác và hỗn láo với các giáo sư, Gabriel thì lại bị kéo vô rắc rối bởi những trò chơi khăm. Hắn đã từ chối lời đề nghị liên minh với cặp song sinh tóc đỏ, vẫn là một Slytherin Trickster đơn độc. Những trò chơi khăm của hắn cực kỳ khét tiếng, và ông giáo sư tóc đầy nhờn là người trở thành mục tiêu nhiều nhất.
Sam và Dean thì bị cuốn vào rắc rối bởi cái cách mà họ phản ứng với những lời đe dọa. Họ thường xuyên giật nảy lên và rút ra bao nhiêu là dao và súng và bằng một cách nào đó họ đã có thể giữ lại được chúng bất chấp những ngăn tủ khóa pháp thuật (chẳng thể nào đấu lại nổi với Gabriel hay một hay một chuyên gia mở khóa chuyên nghiệp). Họ nổi tiếng vì chưa ở trong trường được hai tháng đã đốt xác ông giáo sư Binns. Chẳng cần nói cũng biết những hồn ma khác đều kinh sợ họ và Peeves thì không dám đi đâu gần họ 100 mét trở xuống (có tin đồn rằng họ luôn thủ sẵn muối bên mình.)
"Tôi thì không thể tin rằng họ không biết muối và sắt có thể làm tổn hại ma." Jo đã cằn nhằn về cái cách dạy tệ hại. Nếu so sánh với hai đại tai họa, Gabriel hay hai nhóc quỷ, thì Jo, Adam và Castiel là những học sinh hoàn hảo. Họ đã hơn một lần được khuyên đi tìm thêm bạn nhưng ngay cả khi Adam biết những người khác trong Nhà của mình, ví dụ như nữ sinh tóc nâu xù biết tuốt hay tên nhóc Harry Potter nổi tiếng một năm dưới cậu, không có một ai co thể hiểu được trường hợp của cậu.
Hiện họ đang trong năm cuối của mình. Crowely và Meg thì đang ném bóng giấy vào nhau như một cặp nhóc ba tuổi, trong khi Sam đang cố đọc một cuốn sách. Họ đang kiên nhẫn chờ đến lượt tên mình được gọi lên, để 'đối mặt với nỗi sợ hãi' hay bất cứ chủ đề chính nào mà buổi học này đang có.
Ở phía trước đại sảnh là một chiếc rương cũ được làm bằng gỗ loại nặng. Nó được mở ra, và từ trong chiếc rương tràn ra một làm khói màu đen. Dean theo bản năng nhanh chóng rút ra dao giết quỷ khiến cho Meg và Crowley tự động lùi ra xa khỏi anh. Sau đó, làn khói ngưng tụ lại thành một chú hề và người đối mặt với nó trông hãi hùng hết biết.
"Thấy chưa ?" Dean đã nói với Sam, "Em đâu phải là người duy nhất sợ hề."
Từng người một được gọi lên để đối mặt với nỗi sợ của mình. Họ phải đứng yên trong một khoảng thời gian trước khi được phép trục xuất nó. Chú hề trượt chân và vùng vẫy trong vũng nước và thằng nhóc Potter tóc đen ra hiệu cho người kế tiếp trong hàng tiến lên. Cậu ta đang điều hành lớp học này, do những 'kinh nghiệm' của cậu với pháp thuật hắc ám.
Đội nghĩ điều đó rất buồn cười, ngay cả khi họ thấy thông cảm với cậu ta.
"Winchester, Adam," Granger gọi, cậu vỗ lên chân của Jo trước khi đứng dậy và tiến lên phía trước. Cậu cảm thấy tự hào với cái tên mới của mình, ngay cả khi nó làm cậu cảm thấy như đang phản bội lại mẹ cậu.
Ý nghĩ về mẹ của mình chắc đã làm ảnh hưởng đến con quái vật, khi nó biến thành một Kate Milligan tóc vàng, chết, rướm máu với đôi mắt vô hồn. Adam nao núng. Cậu nghe thấy vô số những lời thì thầm được trao đổi giữa các học sinh và những tiếng thở lạnh.
Họ đang bị ngạc nhiên. Sau những con cá mập, lũ hề và xác ướp, những thứ tiếp theo sẽ tối tăm, hơn nhiều.
Lớp học đã có một khởi đầu tốt, Harry nghĩ, nhìn con thây ma (zombie) mà nam sinh năm bảy đang đối mặt. Cậu đã sắp xếp lớp học này với sự giúp đỡ của nhóm DA sau khi Dumbledore nhờ cậu huấn luyện những học sinh khác. Buổi học này đã được truyền cảm hứng bởi Remus và Ông Kẹ của chú trong năm ba của cậu, tất cả là về hiểu được nỗi sợ của mình và vượt qua nó.
Cậu đã làm trước với con Ông Kẹ Giám Ngục của mình. Cậu đã biến nó thành một chiếc ra trải giường với hai lỗ đen làm mắt: cái loại mà có thể tìm thấy ở bất cứ cửa hàng nào bán trang phục rẻ tiền cho Halloween. Họ đã đi vòng quanh qua năm năm và năm sáu trước khi bắt đầu với năm bảy.
Cậu nhận ra người đang đứng là một Gryffindor, lớn hơn cậu một năm. Mọi người đang rải rác khắp Đại Sảnh, ngồi và xem, chỉ duy nhất có một nhóm ngoại lệ ở bên trái là không xem. Ngay cả Malfoy cũng đang xem với hai tên vô lại của mình, cười khúc khích vào nỗi sợ của những người khác. Cậu ta có vẻ như đã ngừng vụ biến mất khỏi lâu đài của mình, và Harry cảm thấy nhẹ nhóm khi có thể theo dõi cậu ta.
Cái nhóm đang không coi vụ này là nhóm phối hợp Nhà kỳ lạ. Hermione biết hai người trong Nhà Gryffindor - nữ sinh tóc vàng và một nam sinh :Jo Harvelle và Adam Winchester. Có vẻ như chỉ có mỗi những người Winchester và Novak là có quan hệ huyết thống, những người còn lại là nhận nuôi. Harry cứ nghĩ rằng khi đã phải ở cùng với nhau sẽ khiến họ tránh càng xa nhau càng tốt trong khoảng thời gian ở trường, nhưng thay vào đó thì lại ngược lại. Họ cứ dính với nhau như keo.
Nhóm cũng và một đội xáo trộn các nhân cách. Hai người Gryffindor khá tử tế, và Harry đã có nói chuyện với họ một vài lần. Cậu chỉ nghe về những người còn lại qua lời đồn và đôi khi nhìn thấy họ. Năm ngoái vào một buổi họp DA, cậu, Hermione, Ron và Ginny đã đến sớm để phát hiện ra họ đã cắm trại trong Phòng Cần Thiết, tán ngẫu về thiên thần, Thiên Đường và những chuyện đại loại vậy. Khi nhận ra mình có khách thì họ đã tản đi.
Người đang đứng đầu hàng với con thây ma - Adam - đang nhìn vào cõi hư không ngoài cái xác của người phụ nữ. Anh có vẻ như đang thất thần - Ông Kẹ của anh đen tối hơn đa số những người còn lại, nhưng cũng không bất thường, đã có một nữ sinh đối mặt với xác của chính mình.
Cậu chú tâm quan sát hơn khi Ông Kẹ nhe răng cười với Winchester, trước thò ngón tay vào trong cổ của nó. Harry nhăn mặt và một vài học sinh thở dốc khi máu bắt đầu chảy ra. Con quái vật chậm rãi đưa ngón tay lên miệng nó, lưỡi thè ra liếm cái chất màu đỏ trước khi mút sạch hết các ngón tay.
Adam trông có vẻ nhẹ nhõm, anh nghĩ mình sẽ nhìn thấy thứ gì khác. "Đến giờ!" Harry gọi. Hầu hết mọi người đều chọn bắt Ông Kẹ phải chuyển hình, nhưng Adam chỉ lướt đi, để lại một xác sống đứng đó và liếc mắt dõi theo anh.
Hermione nhìn xuống danh sách. Tên của người tiếp theo đã đang ký vào lớp học được gọi rõ, to : "Harvelle, Jo." bạn ấy gọi.
Harry quan sát Adam trao đổi một nụ cười với nữ sinh đó. Cặp đôi đã hẹn hò với nhau từ năm ngoái, một điều mà hai người anh của anh ta cảm thấy mắc cười bởi một lý do nào đó. Jo đã đánh họ ngay trong Đại Sảnh, bắt họ đến một dãy bàn khác trong khi vẫn còn khúc khích không ngừng.
Chị tiến lên phía trước, tự tin và đầu ngẩng cao như một Gryffindor đích thực. Cái xác sống nảy mình, trước khi biến đổi thành một hình hài mới.
Một con chó chảy dãi đang đứng đó, cao chừng đến hông của một người trưởng thành, với hàm nắn và nanh bạc. Thịt của nó đang tróc dần ra, máu và mủ chảy ra từ da. Gai nhọn chạy dọc sống lưng của nó.
"Chẳng có gì ở đó cả," Harry nghe một trong số học sinh phàn nàn. Cậu liếc sang Ron, người lắc đầu.
"Chẳng có gì ở đó cả bạn ạ," cậu bạn đầu đỏ nhún vai. "Vậy có nghĩa là...chị ta không sợ gì cả ư ?"
"Có một con chó," Harry thì thầm lại. "Một con chó xấu xí kinh khủng...Nó..." cậu im lặng ngay lập tức, khi con chó ngửa đầu ra sau và hú lên. Cùng lúc đó có tiếng sách rơi xuống đất, và tất cả mọi người đều nhìn sang nơi một trong hai người anh của Adam phản ứng với âm thanh đó, một con dao nắm chặt trong tay.
Một nam sinh Slytherin luôn làm người khác rùng mình và một nữ sinh Hufflepuff tóc đen cho anh một cái nhìn kinh hãi nhưng anh chỉ nhún vai.
Quay trở lại phía đầu hàng Jo đang run lên trước con chó...săn, Harry nghĩ, khi nó tiến dần đến chị, "Mình nghĩ nó giống như con Vong Mã," Harry bảo Ron. "Nhưng mình không biết nó là gì."
"Đó có phải là..." một ai đó trong đám đông lầm bầm, "Đó có phải là một con chó săn địa ngục không ?"
Lúc đó Jo sắc bén nhìn xung quanh, chứng minh cho câu hỏi đó, và con chó săn lại chọn ngay lúc đó mà hú lên một lần nữa. Chị đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
"Được rồi," Harry gọi, nhận ra chị đã đạt được mục tiêu của bài học. Merlin, những người này thật dũng cảm khi họ đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình, nhất là khi họ nhận ra nỗi sợ lớn nhất của họ lại tối tăm đến như vậy. "Tiếp theo."
Không giống như Adam, chị vẫn đứng yên. Jo nắm lấy đũa phép của mình và chỉ thẳng vào con quái thú. Một tiếng nổ vang lên; khiến Harry nhớ đến tiếng súng và con quái thú ngã xuống, máu đen bắn ra.
Jo quay lại, mỉm cười tự mãn với bạn của mình. "Giữ con thú nuôi của mày tránh xa tao ra đồ quỷ," Chị chửi vào mặt tên nam sinh Slytherin rùng rợn đó (Harry nghĩ tên của anh ta là Crowley). Trong giọng nói của chị chỉ ra rằng đây không phải là lần đầu tiên chị nói chuyện này với anh ta, nhưng nó thiếu đi sự đáng sợ mà có thể đã từng có.
Crowley đứng lên để nhìn chị, bước nhanh lên phía trước chị. "Tránh xa con chó của tao ra." anh đe dọa chị và đứng trước mặt Ông Kẹ. Hermione bắn cho cậu một cái nhìn để cầu xin sự giúp đỡ nhưng cậu chỉ nhún vai.
Con chó chết phai thành một làn khói đen khi anh đứng ở đầu hàng, biến thành một đống màu nâu...Harry quan sát hình hài mới. Đó có phải là một bộ xương không ?
Có tiếng động phát ra từ bàn của Đội Ý Chí Tự Do (một cái tên thật kỳ lạ, nhưng anh trai của Adam đã khăng khăng dùng nó, sau đó được đổi tên thành 'Đội Ý Chí Tự Do và những người bị bắt đi theo') Harry nhìn họ. Một trong hai người anh của Adam-một nam sinh Hufflepuff, người Harry nghĩ mang tên Dean đang cười nhe răng với một nam sinh Slytherin tên Novak. Harry nhớ anh ta tên Gabriel, và đã bị rơi vào rắc rối nhiều như cặp song sinh với những trò chơi khăm của họ.
Nữ sinh tóc đen nhăn mặt trong sự thông cảm khi đống xương đột nhiên bốc cháy. Ở bên cạnh chị là một nam sinh Hufflepuff nữa trông có vẻ như đang cảm thấy có lỗi - một người nhà Novak với một cái tên rất kỳ lạ.
Đứng ở phía đầu hàng, Crowley có vẻ không thoải mái nhưng lại chẳng cho thấy một cảm xúc nào khác. Vừa lòng, Harry gật đầu cho anh đi xuống. Anh ta biến khỏi chỗ ngay lập tức.
Hermione nhìn xuống danh sách của mình. "Novak, Castiel." bạn ấy gọi. Harry vẫn không chắc tại sao bạn ấy lại khăng khăng dùng họ trước tên, nhưng nó giúp cậu nhận ra ngay người được gọi tên khi nam sinh Hufflepuff đứng dậy khỏi bàn và tiến lên phía trước. Đôi mắt thông cảm từ hai người bạn cùng Nhà dõi theo anh, cả Dean và nữ sinh tóc đen đều thắt cà vạt màu đen và vàng.
Castiel (và đó thật là một cái tên kỳ lạ) bước đến chỗ đống xương cháy. Chúng tan thành khói và biến thành một thi thể dưới chân anh. Harry xanh cả mặt bởi cái xác, nó nhắc cho tất cả nhớ đến một người.
Không... đừng đến mức đó.
Người chết nhìn trông rất giống Dean Winchester, nhưng lớn hơn và trông rách nát hơn. Có thêm một tiếng sách rơi nữa phát ra từ nơi cũ, Harry nhìn qua để thấy người còn lại trong nhà Winchester - Sam nhìn chằm chằm khung cảnh trước mặt.
"Nên cảm thấy hãnh diện đi Dean," nữ sinh tóc đen kết luận - Harry đứng đủ gần để nghe thấy chị, "Clarence bé nhỏ sợ ngươi chết."
Castiel liếc lại nhóm bạn của anh, với sự hối hận lấp đầy đôi mắt. Ron thé lên, "Những người này có vấn đề gì vậy ?" cậu ta hỏi.
Harry đã không trả lời khi anh gọi to, "Được rồi! Đến giờ!"
Novak rút chiếc đũa phép - màu nhạt và gần như được làm bằng gỗ bạc ra và chỉ thẳng vào Ông Kẹ. "Riddikulous," anh ta thốt ra.
Nhưng lần đầu tiên lại thất bại. Cái hình hài rùng mình và lột xác thành một thi thể nhìn rất giống Sam Winchester. Hàm cắn chặt, Castiel thử lại một lần nữa.
Lần này hình dạng nó biến vẫn còn sống - hai phiên bản của Sam và Dean đang cười đùa với bia. Harry suy nghĩ tại sao họ lại trông lớn hơn và...mệt mỏi hơn theo một cách nào đó, nhưng trước khi cậu có thể nghĩ nhiều về việc đó, cái hình hài thay đổi khi người tiếp theo nhảy chân sáo đến phía trước (Masters, Meg), đi chậm lại khi người đàn ông quay sang chị.
Đó là một người đàn ông với đôi mắt màu vàng.
"Oh chết tiệt," Harry nghe thấy Ravenclaw duy nhất trong nhóm chửi lên.
Anh trai của anh ta huýt sáo. "Cô ta sợ Azazel ư ? Chẳng thể nào mà đoán được với mấy cái vụ bố yêu đó."
Harry đoán Azazel chắc là cha của chị ta. Ông ta trông không có vẻ tốt bụng lắm - với đôi mắt như vậy chắc ông ta đã nghiện một loại ma túy nào đó.
Hermione trông không thoải mái và các giáo viên thì đang thì thầm liên tục, "Chuyện gì vậy ?" Harry hỏi.
Cô gái mọt sách tóc nâu im lặng một phút, "Đôi mắt màu vàng...nó là pháp thuật hắc ám." bạn ấy thì thầm, "Nó phản ánh linh hồn bên trong con người..."
Harry không hiểu ý của cô bạn mình là gì. Chẳng lo gì về việc đó nữa khi nữ Hufflepuff chuẩn bị chửi hai người kia. "Tiếp theo!" cậu gọi và chị ấy quay phắt lại và bước đi.
"Novak, Gabriel." Hermione gọi và tên Slytherin trao đổi ánh mắt với Dean và em trai của mình, Castiel, trước khi đứng dậy, phủi quần áo của mình và vui vẻ đút một cây kẹo mút vào trong miệng. Anh ta sàng qua người đàn ông mắt vàng, khi anh tiến đến trước ông ta, nó biến hình thành một người khác, tóc vàng, và cao, với quần Jean giản gị, áo thun và áo sơ mi thẫm màu ở bên ngoài.
Da của hắn thì đang tróc dần khỏi mặt. Harry thấy Ron rùng mình với sự ghê tởm, "Một thành viên khác trong gia đình chăng ?" cậu ta khỏi cậu bạn tóc đen của mình.
Câu hỏi của tên tóc đỏ được trả lời khi Gabriel lấy cây kẹo ra khỏi miệng. "Chào anh trai," anh nói.
"Gabriel," Ông Kẹ trả lời. Nó nói...nó thật sự nói. "Vẫn còn chơi với lũ con người vô dụng này ư ?" nó khinh bỉ.
Harry nghe thấy Hermione thở gấp. "Ông Kẹ...chúng lẽ ra không nên nói được!" Bạn ấy thì thầm, "Bọn chúng....bọn chúng không có ý nghĩ."
Novak trông có vẻ không quan tâm khi anh cười. "Thôi nào Luci! Em đã lái chuyến tàu này đủ lâu để biết họ tốt hơn chúng ta! Tốt hơn nhiều. Đến cuối cùng thì Bố đã đúng."
Khuôn mặt của người đàn ông vặn vẹo. "Chúng là một sai lầm, một thứ không hoàn thiện."
"Nghe quen thật," Gabriel nói. "Anh sẽ lại giết em à ?"
"Đừng bắt anh phải làm vậy!"
"Không ai bắt chúng ta phải làm gì cả." Gabriel gần như hét lên trong đại sảnh. "Và không ai... không phải em, không phải Michael, không ai trong chúng ta làm anh sa ngã."
"Chúa đã tạo ra anh như vậy," cái gã có da đang tróc ra khăng khăng, "Anh đã sa ngã vì những thiếu sót của anh, ông ta đã muốn chuyện này xảy ra. Ông ta muốn một Quỷ Vương." Harry thắc mắc về bản chất tôn giáo của nhà Novak, còn về cái tên Gabriel và Castiel và...
Khoan đã...cái gã tên Luci là tên ngắn cho...
Một gia đình kỳ quặc.
"Ai quan tâm chứ ? Bố đã rời đi và để cho lũ con điên khùng đánh nhau. Và bây giờ cả anh và Michael đều đã bị nhốt lại. Vậy nên anh biết gì không Lucifer ? Nguyền rủa anh! Nguyền rủa cơn giận của anh, nguyền rủa kế hoạch của anh và Michael. Em mong hai người giải quyến vấn đề trong cái lồng và không quyết định xé xác nhau ra!" và không đợi cho Harry gọi, anh ta quay lại và chạy về phía bạn bè của mình.
Có một sự im ắng ngượng ngùng và tất cả mọi người đang cố gắng suy luận về những gì họ mới chứng kiến từ những điều ít ỏi mà họ biết về gia đình Novak. Harry đang có sự ấn tượng rằng cha của họ đã bỏ đi, và hai người anh trai trong gia đình đã chọn sai hướng đi rồi bị nhốt vào tù.
Tên của họ là tên của các đại thiên thần....well....nó chỉ là sự trùng hợp.
"Winchester, Dean." bạn của cậu kêu lên, phá vỡ sự im lặng.
Thay vào đó là cái hình hài cao lớn hơn của Sam đứng dậy. "Em nghĩ lượt này là của em," anh nói, bước đến trước mặt người đàn ông đang lười biếng đứng, chờ đợi nạn nhân tiếp theo của nó.
Khi anh ta đến nơi, hình hài đã không thay đổi, thay vào đó nó lại mỉm cười như điên. "Hey Sam," hắn mỉm cười, đôi mắt thắp sáng với sự vui mừng bệnh hoạn làm cho Harry nhớ đến Voldemort. Nhưng có một điều gì đó về người đàn ông này rất khác....quyền lực hơn....cổ xưa hơn.
"Hey Lucifer," Sam không mỉm cười, nhưng đôi môi anh bặm lại đến khi nó trắng ra.
"Bạn giường tầng yêu thích của ta dạo này sao rồi ? Tận hưởng thế giới ảo chứ ?
"Tận hưởng cái lồng chứ ?!" Sam gầm lại.
Harry phân vân không biết điều gì về người đàn ông cao, có vẻ như là anh trong nhà Novak, lại đáng sợ đến vậy. Chiều cao của hắn ta rất ấn tượng, nhưng nguyên cả nhóm của nhà Winchester đều giật nảy nhẹ khi hắn ta - hình như tên của hắn là Lucifer - cười lên.
Thật ra không phải tất cả bọn họ đều vậy. Meg đang nghiêng người lên phía trước và đang quan sát cảnh này với sự ngưỡng mộ trong mắt của chị.
Kỳ lạ thật.
"Nó không giống như cũ," người đàn ông cằn nhằn. "Cho ta sự đồng hành đi Sam!" hắn ta như một đứa nhóc đang ném cơn giận của nó.
Hàm của anh ta cắn chặt lại nhưng không trả lời. Anh ta dùng móng tay cái của bàn tay bên phải để ấn vào lòng bàn tay bên trái của mình.
"Cậu có nhớ ta không ?" hắn ta cười, tiến dần lên khi Sam không nói gì. "Ta nhớ cậu, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta chưa bao giờ rời đi. Cậu có biết mình đang ở đâu không Sammy ?"
Đó là khi Harry nhận ra móng tay anh đã ấn mạnh đến nỗi đã làm máu chảy ra, anh ta trông còn hoảng sợ hơn khi thấy rằng việc đó không hiệu quả. Người anh trai, Dean, trông như anh đang sắp nhảy vồ tới, nhưng những người khác cứ nhìn anh, ý bảo anh ở lại.
Đương nhiên là ngoài Meg trông như đang sắp chảy dãi đến nơi.
"Ngươi không người thật." Vị Ravenclaw nói thẳng vào mặt của hắn - Lucifer. "Ngươi không có ở đây. Ngươi chỉ là một ảo giác."
Anh ta dường như đã quên mất đây chỉ là một Ông Kẹ, Harry nhận ra. Anh ta đã có ảo giác về một người đàn ông với da mặt đang tróc dần ra.
Hắn ta cười. "Cậu vẫn còn ở trong lồng. Với ta... Cậu chưa bao giờ thật sự rời đi Sam."
Lồng ư...? Winchester đã vào tù khi nào ? Anh đã ở trong đó với...? Anh của nhà Novak ư ? Michael và Lucifer này ư ? Harry tiến lên khi cậu thấy máu chảy xuống từ tay Sam.
"Có vẻ chúng ta nên dừng lại." cậu nói lên, nhưng bị lờ đi. Đội vẫn đang tập trung vào cái gã kia như hắn sắp sửa thiêu sống cả thế giới, hay giết hết tất cả bọn họ hay gì đó vậy. Hắn ta thậm chí còn chẳng cầm đũa phép...
Môi cong lại thành một nụ cười tự mãn. "Ta sẽ không đi đâu Sam. Ta ở đây. Ta là thật. Và cậu vẫn ở trong cái lồng của ta."
"Tôi không có." Sam gầm lên. "Im đi!"
Trong một khắc hắn ta trông rất vui vẻ. "Cậu nói 'im đi' với ta," anh suýt ngất đi. Đây chính là người mà anh ta sợ nhất sao ? Một gã đàn ông kỳ lạ nói gì đó về cái lồng ư ? Rồi giọng của hắn ta trầm xuống. "Cuối cùng cũng thừa nhận sự tồn tại của ta rồi sao Sammy ? Cuối cùng cũng thừa nhận ta ? Ta chính là Ngôi Sao Mai, ra khỏi lồng của ta ư ? Hay là đúng nhỉ ?"
"Ngươi. Không. Có. Thật." anh gầm lên, và nếu như ánh mắt có thể giết thì cái người cao to kia sẽ chết ngay tức khắc. Sam nắm lấy đũa phép và hướng thẳng đến người đàn ông, gần như hét lên, "Riddikulous!"
Lucifer cười đểu trước khi hắn chuyển hình, thành một đứa trẻ với mái tóc dài...Harry có thể nhận ra Sam qua đứa trẻ đó...nhưng không hiểu rõ cặp mắt vàng đó ở đâu ra...
"Riddikulous!" Sam hét lên.
Giờ nó là một chú hề, với làn da trắng và mái tóc màu cam. Bang. Một phiên bản lớn tuổi hơn của anh trai của anh ta, với đôi mắt màu xanh lá cây rồi chớp mắt một cái nó biến thành màu đen...chẳng có màu nào khác nữa trong đó...Bang. Lucifer đứng đó, không thiếu xót một thứ gì, vẫn đang mỉm cười.
Đó là khi người anh song sinh của anh ta chạy đến chỗ anh, đẩy anh sang một bên và đứng chắn ở phía trước. Harry phân vân không biết cậu có nên ngừng buổi học hôm nay không, nhưng liếc qua chỗ các giáo viên trông vẫn đang thả lỏng, nên cậu cứ tiếp tục.
Họ khá là kỳ lạ đối với một cặp song sinh, chẳng giống nhau chút nào cả. Thường thì các cặp song sinh pháp thuật là rất giống nhau, như Parvati và Padme, Fred và George. Sam và Dean thì hoàn toàn khác biệt, còn trong hai Nhà khác nhau nữa. Theo họ thì họ được sinh vào ngày 2 tháng 10, và người em trai của họ được sinh vào giữa tháng 8, họ đã xin phép trường để cho ba anh em vào cùng chung một năm.
Lần này Ông Kẹ phải mất một lúc mới quyết định, nhưng cuối cùng nó một lần nữa biến thành một người đàn ông, có râu và hàng răng tráng dã. Đôi mắt của ông màu xám xanh nhưng khi Harry quan sát, chúng trợn ngược ra phía sau và lộ ra toàn tròng trắng.
Hắn tiến lên, trên mình mang một bầu không khí đáng sợ làm cho cậu nhớ đến Voldemort và Bellatrix. Harry rùng mình và Dean cảnh giác bước lùi lại. Những tiếng chửi thề nhỏ có thể nghe thấy từ những người bạn của anh, Meg trông hoảng sợ; Crowley trông tái nhợt và ngay cả thường ngày vô cảm Castiel cũng trông tuyệt vọng, lòng bàn tay nắm chặt lại, như anh đang sắp chuẩn bị kéo Dean đi khỏi đó và đang cố gắng kiềm chế lại để khỏi làm bạn mình xấu hổ.
Người đàn ông kia trông có vẻ ngây thơ, vô hại, trông đẹp hơn Filch nhưng xấu hơn Umbridge. Hắn ta nhe ra hàng rằng trắng dã của mình như mới vừa nhận giải nhất trong sổ xố. "Dean, Dean, Dean-o, chúng ta đều nhớ cậu dưới Địa Ngục."
Có một vài tiếng thở gấp từ phía đám học sinh, tất cả mọi người đều biết nhóm của họ ảo tưởng về Thiên Đường và Địa Ngục....và ngày tận thế và những sinh vật huyền bí...nhưng không có ai đã nhận ra những điều đó đã ảnh hưởng đến tâm trí của những đứa trẻ này như thế nào.
Có điều gì đó rất, rất kỳ lạ về những đứa trẻ này.
"Alistair." nam sinh Hufflepuff gầm gừ. Anh ta không phải là một Hufflepuff điển hình, nhưng Harry có thể thấy cái cách mà anh ta bảo vệ cho em trai của mình chỉ ra rằng anh rất trung thành. Nhưng cũng là một Gryffindor, dũng cảm và liều lĩnh, ngay cả khi chân tay của anh đều đang run rẩy. Harry có thể thấy điều đó, nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao người đàn ông mắt trắng này (có thể là bị mù hay gì đó) lại tạo cho Dean một nỗi sợ lớn đến như vậy. Có thể anh ta sợ những người mù...
"Cậu đúng là một học sinh giỏi của ta...ở dưới đó ta rất nhớ cậu..." Dean giật nảy nhẹ và người đàn ông mắt trắng cười lớn. "Cậu có mơ về chúng ta không ? Thiên đường...ta đang trên Thiên Đường mà tim ta vẫn đau nhói...đến nỗi ta khó có thể nói được..." hắn nghịch ngợm (hình như đây là lời một bài hát).
"Địa Ngục ư ?" Hermione thì thầm. "Winchester nghĩ anh ta đã ở dưới Địa Ngục ?"
"Oh thôi đi..." từ phía sau Crowley trông có vẻ khó chịu, "Mau chóng trục xuất hắn cho rồi đi Rocky!" Vị Slytherin này thường có khuynh hướng gọi Sam và Dean bằng những cái tên lạ. Anh ta cũng có thói quen cứ khi nào anh tham gia với hai người này (người gần như luôn luôn dùng bữa ở cùng bàn bất chấp những thành kiến của các Nhà) thì sẽ thông báo mình bằng cách nói, "Hello boys," bằng cái giọng châm chọc kỳ lạ đến ngu ngốc của anh.
Harry tự hỏi không biết có cái luật nào bắt Slytherin phải luôn nói với cái giọng châm chọc như vậy không.
"Yeah Dean...đó có thể là một ý kiến hay đó..." Meg trông có vẻ hoảng.
"Aw nhưng chúng ta đang chơi vui lắm mà!" Hắn ta cười đùa. "Làm bạn tình Valentine của ta nhé ?" Hắn đưa tay ra, một trái tim rỉ máu vẫn còn đập trong lòng bàn tay của hắn và Dean như nghẹt thở...cố gắng hết sức để hít lấy bầu không khí quý giá.
"Ngươi chết rồi," anh vẫn khăng khăng. "Sam đã bóp ngươi ra khỏi sự tồn tại."
"Ngươi chắc chứ ?"Alistair cười. "Chúa đã đem Cassie nhỏ bé xinh đẹp về phải không nào ? Tại sao không phải ta ? Hay Azazel ? Hay Lillith ?" Hắn ta cười khúc khích.
"Câm miệng." Dean gầm lên. "CÂM. MIỆNG."
"Ngươi sẽ quay lại đó khi ngươi chết, ngươi biết điều đó chứ ? Ngươi thật sự nghĩ Thiên Đường sẽ nhận ngươi sau tất cả những gì ngươi đã làm với lũ thiên thần ư ? Có một cái móc treo thịt với tên của ngươi ở trên đó...."
"Riddikulous!" Dean gầm lên, cắt ngang người đàn ông. Alistair nghẹt thở.
Harry đang cố suy nghĩ có cái gì buồn cười về việc người đàn ông hộc ra máu và nhận ra, không...chuyện này chẳng buồn cười chút nào. Winchester đúng là đã bắt Ông Kẹ phải chuyển hình...nhưng không phải chuyển thành một loại hình hài mà sẽ khiến những người khác phải bật cười....đây là hình hài mà anh cảm thấy vui vẻ nhất.
Một hình hài mà anh ước ao nhất.
Alistair vẫn đang hộc ra máu nhưng vẫn cố gượng mà cười. "Thấy chưa ?" hắn hỏi Dean, khuôn mặt của anh giờ nhìn vô cảm như sắt đá. "Thấy chưa ? Ngươi vẫn giữ được tiềm năng của mình, học trò của ta," phút tiếp theo hắn đã ngừng nói, quỳ xuống và bắt đầu la hét lên khi da thịt của hắn bắt đầu từng miếng, từng miếng bị lột ra khỏi cánh tay của mình.
Harry cảm thấy như sắp ốm đến nơi. Điều này cũng ngang ngửa với việc dùng lời nguyền tra tấn, chỉ có khác là nó máu me hơn và Dean Winchester....Harry có thể thấy một sự thỏa mãn và hưởng thụ nhỏ thoáng qua ở phía sâu trong đôi mắt xanh của anh...giống với cái nhìn mà cậu đã thấy trong Voldemort.
Các giáo viên đang tiến lên trong cảnh giác đến chỗ của một Hufflepuff khác thường nhất mà họ có. Tuy nhiên Harry lại bị phân tâm bởi tiếng cổ vũ của người bạn của Winchester.
Meg chính là người đang cổ vũ. "Ngươi cho cái tên khốn nạn đó biết tay đi!" Chị kêu, cười lên sảng khoái khi người đàn ông mắt trắng lại khóc thét lên một lần nữa.
May mắn là hai người Gryffindor trong nhóm trông hãi hùng, nhưng Harry có thể thấy Adam gần như trông có vẻ thấu hiểu. Castiel quay đi chỗ khác, hối hận bao phủ lấy nét mặt của anh, trong khi Crowley vừa trông sợ hãi, vừa trông đắn đo, "Này Sóc!" anh gọi, "Muốn khi chết có việc làm không ?"
Gabriel huýt sáo. "Vậy mà ta đây cứ tưởng Sam là một người nguy hiểm với vật nhọt. Dean đây mới là kẻ đáng gườm..."
"Ông Kẹ đã trở nên mạnh hơn." Hermione thì thầm khi Ron quay đi, cản lại mùi máu rất, rất thật này. "Nó đang ăn từ nỗi sợ của các bạn anh ấy...những nỗi sợ tồi tệ...và giờ nó đã đủ mạnh để..." bạn ấy ra hiệu về người đang ông đang hét lên thảm thiết, hắn thậm chí còn có dấu vết của móng vuốt trên người, máu chảy như suối xuống chân của hắn và tràn khắp sàn nhà rồi đột nhiên bắt lửa.
Harry biết rằng những ngọn lửa này không có thật, nhưng vẫn muốn dùng nước dập tắt nó. Ngọn lửa bắt lên từ người đàn ông và lan đến Dean. Em trai của anh, người vẫn đang nằm dưới đất từ khi bị đẩy ngã, giật nảy mình khi ngọn lửa chạy ngang qua anh, tạo thành một vòng tròn quanh hai người...
Không....Harry chớp mắt trước hình dáng mà ngọn lửa đã tạo thành. Nó đã cháy thành một hình Pentagram xung quanh họ.
Phía trước của Đại Sảnh đã bị biến thành một căn phòng tra tấn dưới Địa Ngục. Dumbledore đã ngăn đám lửa bắt qua phía bên kia, gần với chiếc rương. Khi họ cố vượt qua thì ngọn lửa lại cháy lớn lên. Harry nhận ra rằng cậu nên làm gì đó khi cậu tiến dần đến ranh giới của vòng tròn.
Ngọn lửa cháy dữ dội dưới chân cậu và Aguamenti chẳng có tác dụng gì với nó. Bực bội mà bước lùi lại, cậu quan sát thấy Dumbledore cũng đang thất bại.
Ở chính giữa của bức Pentagram, Sam đã đứng lên đến chỗ anh trai của mình, người vẫn đang nhìn chằm chằm người đàn ông, rõ ràng đang nhìn thấy điều gì khác. "Ổn rồi!" anh hét lên. "Dean! Anh không còn ở dưới Địa Ngục nữa! Anh không ở dưới Địa Ngục! Castiel đã kéo anh ra!" anh vươn lên để lắc vai của Dean, cố gắng kéo anh ra khỏi ảo giác của mình.
Dean lắc đầu của mình như một con chó bị ướt. "Anh biết," anh run rẩy. "Anh biết." Giọng của anh khàn cả ra.
Anh cho phép Sam kéo anh đến rìa của vòng tròn nhưng lại có một tiếng thở gấp của đám học sinh. Cặp song sinh quay lại, tay nắm chặt vào chiếc áo khoác của nhau, loại quần áo Muggle mà họ cứ khăng khăng mặc lấy. Ông Kẹ đã hồi phục và lại chuyển hình. Với hai người đứng ở đó, vai kề vai, nó nên là một sự phối hợp kỳ lạ.
Hình ảnh mờ ảo của một người đàn ông tóc đen hiện lên.
"Ta sẽ sửa lại Sammy yêu dấu của ngươi," (Michael. 5x13) hắn nói trước khi nháy lên như màn hình của một chiếc TV hư và hình dạng lại đổi một lần nữa - một người phụ nữ đang đứng ở đó.
Người phụ nữ tóc vàng cười tự mãn. "Bắt lấy chúng đi!" (Lillith 3x16) cô ta giơ tay lên và bước sang một bên, cùng lúc mắt trợn ngược lên lộ ra tròng trắng như đang để thứ gì đó đi qua. Trong một giây hình dạng lại thay đổi và Harry lại thấy con chó săn đó nữa - có ba con, gầm lên và nhào thẳng đến chỗ anh em họ...
Sau đó là một người đàn ông mắt hẹp với nét mặt chế nhạo. "Chúng ta nghe những gì cậu đã làm ở dưới đó..." (?.6x2)
Hai anh em trở nên tái nhợt đi, vẫn đứng sát vào nhau khi Ông Kẹ lại 'chuyển kênh' một lần nữa.
"Anh đã làm được. Anh đã mở được cánh cửa..." một người phụ nữ tóc đen thì thầm. "Và đây giờ ngài đã được tự do. Ngài đã được tự do..." giọng cô ta tràn đầy sự ngưỡng mộ (Ruby. 4x23).
Người đứng đó cứ chuyển hình liên tục.
"Tôi sẽ cho cậu một năm và chỉ một năm mà thôi."(Crossroad demon. 2x22)
"Và quay vòng và quay vòng nhà Winchester đi." (And 'round and 'round the Winchesters go. Crossroad demon 4x9)
Một hình ảnh rất quen thuộc, như một phiên bản lớn tuổi hơn của đội, của chính hai anh em họ.
"Các cậu không nên đến đây." (Random ghost 7X9)
"Thế còn các cậu không bắn trượt thì sao !? OK ? Đồ ngốc!" (How about you don't miss, okay? Morons!) (Crowley. 5x10)
"Cas...hắn ta mất rồi. Hắn chết rồi. Giờ chỉ có chúng ta thôi..." ("Cass is... he's gone. He's dead. We run the show now...") (Leviathan!Cas 7x1)
"Dù cho cậu có làm gì...cậu cũng sẽ luôn kết thúc... tại đây. Mọi lựa chọn của cậu, mọi chi tiết nào cậu thay đổi...chúng ta sẽ luôn kết thúc....ở đây. Tôi thắng. Vậy nên tôi thắng." (Whatever you do, you will always end up... here. No matter what choices you make, whatever details you alter... we... will always end up here. I win. So I win.) (Lucifer/Sam 5x4)
"Nếu như anh không biết em. Anh đã muốn săn em rồi." (If I didn't know you. I would want to hunt you.) (Dean. 4x4)
"Nghĩ về nó đi. Michael, người anh lớn, trung thành với người cha vắng mặt. Và Lucifer...người em trai...nổi loạn với kế hoạch của bố. Các cậu được sinh ra vì chuyện này!" (Think about it. Michael, the big brother, loyal to an absent father. And Lucifer... the little brother... rebellious of daddy's plans. You were born to this boys!) (Gabriel 5X8)
Nó cứ liên tục chuyển đổi, từ những người lạ, đến những gương mặt quen thuộc, những con quái vật...có những tiếng hét từ đám học sinh khi một người đàn ông ngửa đầu ra và để lộ một cái miệng dài, rộng và phủ đầy nanh nhọn, đôi mắt phủ đầy một màu đen.
"Johnny đây!"(Here's Johnny!) (Dean 10x3)
Những đôi mắt đỏ, vàng và trắng cứ đổi chỗ cho nhau. Nanh và móng vuốt và răng nhọn. Những cái xác chết, co giật và bị biến dạng cứ trôi qua như một cuộn phim cũ. Chất lỏng đen và máu và những người bị xé phanh thây.
"Bên trong đen tối, sâu thẳm, mày chẳng có gì ở đó cả Dean. Nhưng mày vẫn cứ tiếp tục chống lại nó. Cứ...tiếp tục hành động theo bản năng. Mày không đói, Dean, bởi vì bên trong mày đã chết rồi." ("That's one deep, dark, nothing you got there Dean. But you just keep fighting, just keep going through the motions. You're not hungry, Dean, because inside, you're already dead.") (Famine 5x14)
"Mày tự biến mình thành một thứ lập dị. Một con quái vật. Và giờ mày sẽ không cắn ư ? Điều đó thật đáng yêu..." ("You turn yourself into a freak. A monster. And now you're not going to bite? That is simply adorable...")
"Sam, this is not how we communicate from a place of yes... that was bracing... where'd you kids find that stuff?" (?.7X9 )
"Purgatory is vast, hell adjacent and I want it. (Crowley 6x7)
"He's in the cage... with Michael and Lucifer..."
"Hell is like um... well... it's like hell... even for demons... it's a prison made of bone and flesh and blood and fear..."(Meg/Sam 2x14)
"Okay look yesterday was Tuesday right? But today is Tuesday too!" (Sam 3x11)
"I don't need soldiers. I need soldier. I just need the one."(Michael 5x13)
"I'm the one who gripped you tight and raised you from Perdition." (Castiel 4x1)
.......................................................nói chung là những câu nói đáng nhớ từ chương trình, xin lỗi vì mình lười dịch nhưng những ai là fan của chương trình đều biết cả rồi, còn nếu là đến đây chỉ đọc cho vui thì cứ hiểu đó là quá khứ đáng sợ của những nhân vật chính đi, cho dù mình có dịch thì các bạn cũng sẽ không hiểu ngữ cảnh...................................
Harry tự hỏi không biết Ông Kẹ lấy những hình ảnh đó ở đâu ra, nhưng đoán từ sự kinh ngạc trên nét mặt của hai anh em, và cái biểu hiện đau đớn trên khuôn mặt của những người bạn của họ ở bên ngoài vòng lửa, có vẻ như đây là những ký ức.
Nhưng...họ chỉ mới có mười tám tuổi. Bằng cách nào mà họ lại có những ký ức tồi tệ đến như vậy ?
Harry nghĩ đó thật là một câu hỏi ngu ngốc, sau tất cả những gì cậu đã trải qua nhưng ngay cả khi như vậy...một số thứ đang ở trước mặt cậu...
Cuộn phim ký ức cứ tiếp tục. "Ông Kẹ khi phải đối mặt với rất nhiều người...điều đó làm chúng bối rối." Hermione thì thầm vào tai của Harry, "Nó cũng sẽ có những hình ảnh khác nhau nhưng điều này...nó như một cuộn phim cũ....nó trông như ký ức nhưng nó không thể. Họ không thể có những ký ức như vậy. Nó...đang làm biến dạng những ký ức đó hay gì đó... nó không biết nên chọn cái nào để dọa họ. Nghe nó nói đi. Thiên Thần và Ác Quỷ."
"Dad's on a hunting trip. And he hasn't been home is a few days..."(Dean 1x1)
"I rebelled for this? For you to surrender to them?" (Castiel 5x18)
"It's your destiny! It was always you!" (Gabriel 5x8)
"Like Lucifer... didn't worry? Or Michael... or Lilith... or Alistair... or Azazel didn't worry?!" (Crowley 6x20)
"This body... it's so pretty..."
"You can't fight city hall." (Michael 5x13)
"You're my favourite Sammy. With all that demon blood pumping through your veins..." (Azazel)
"You're weak. You're holding me back..."
"Free will is an illusion Dean." (Michael 5x13)
"Good Morning Vietnam!"(Lucifer 7x15)
"You left part of yourself back in the pit. Let's see if we can put you back together, shall we?"
"You kill that smarmy dick..."
"If you walk out that door... don't you ever come back!" (Dean 4x21)
"I'll tear their friggin' hearts out."(Crowley 6x22)
"Drinking demon blood? You have to know that's wrong right?" (Chuck 4x18)
"As it is in Heaven... so it shall be on earth. One brother has to kill the other."(Gabriel 5x18)
"Thôi nào Sammy...hãy chỉ...." Dean kéo em trai của mình và cả hai lảo đảo ra khỏi vòng lửa. Khi họ làm vậy nguyên cả bức Pentagram lửa xoáy lên rồi biến mất.
Dumbledore tiến lên nhưng cả hai đã chạy nhanh ra khỏi Đại Sảnh và cánh cửa đóng sầm lại phía sau họ. Ông Kẹ đã...biến mất sẽ là một từ tốt nhất để miêu tả...nhưng nó thật sự chỉ còn những ngọn lửa nhỏ ở trên sàn.
"Nó tự thiêu mình." Hermione thì thầm. "Bất cứ thứ gì mà nó đã cho họ thấy..."
Dumbledore đã cho gọi Snape và McGonnagal trước khi đuổi theo cặp song sinh. Có một sự im ắng ngượng ngùng trong Đại Sảnh, tràn đầy những tiếng rên rỉ và giáo sư Flitwick thông báo với giọng the thé. "Buổi học hôm nay kết thúc. Các em hãy trở về với những hoạt động thường ngày của mình."
Đương nhiên chẳng ai di chuyển.
Nhưng khi Đội bắt đầu bàn luận những chuyện mới xảy ra, mọi người thường có thói quen nghe lén.
"Tôi chưa bao giờ nhận ra cuộc đời của họ tệ cỡ nào." Meg nói.
Castiel liếc chị, "Câu nói của ngươi không được chấp nhận," anh gầm nhẹ, lờ đi cái sự im ắng đang xâm chiếm Đại Sảnh.
"Tôi xin lỗi Clarence, ý của tôi là chúng ta đưa thứ đó lên trước mặt họ có phải là ý hay không ? Sau tất cả những gì họ đã đối mặt ?"
"Oh câm cái miệng của ngươi lại đi đồ quỷ," Adam nói với chị, "Hãy cảm thấy dãnh hiện vì mày đã xuất hiện trong ký ức tồi tệ nhất của họ và đồng ý không bao giờ nói chuyện này một làn nữa." Cậu đã thấy chính mình trong những hình ảnh nhấp nháy đó, vừa là một con ghoul (một loại quỷ hút máu nhưng không phải ma cà rồng) đang cười tự mãn, một cái xác chết và là thân xác của Michael. Cậu cảm thấy may mắn khi mình chỉ có một thứ để đối mặt.
Mọi người đang nhìn họ chằm chằm. Crowley khó chịu nhúc nhích. "Vậy các cậu, tại sao chúng ta không...uh...bay về Mỹ và giết vài tên Leviathan ?"
Gabriel từ chối, "Tin tưởng Bố sẽ giải quyết vấn đề đó đi. Này Cas, em có muốn...?"
"Em biết rồi..." Castiel đứng dậy và hướng về phía cánh cửa. Các học sinh tránh qua để cho anh bước qua...Harry nghĩ trong những hình ảnh vừa rồi đã xuất hiện anh, mặc một chiếc áo khoác dài với những đường gân máu màu đen chạy khắp mặt anh.
Ron rùng mình. "Họ có vấn đề gì vậy ?" cậu ta hỏi Harry.
"Chẳng biết."
"Nhìn kìa,"Hermione cắt ngang. "Malfoy chuẩn bị nói chuyện với họ."
Đúng vậy, cậu ta đang diễu hành đến chỗ họ như sở hữu nơi này. "Thế mới nảy là chuyện gì vậy ? Sam và Dean bé nhỏ sợ lũ quái vật dưới gầm giường của mình à ?" cậu ta hỏi.
Nữ sinh Hufflepuff cười vào mặt của cậu ta, "Oh bé yêu...những thứ mà họ nhìn thấy còn tệ hơn vậy rất nhiều," và trong một khắc đôi mắt của chị ta gần như có màu đen, nhưng sau đó thì không phải và Harry nghĩ rằng mình chỉ tưởng tượng ra nó.
"Bọn mày đúng là điên thật rồi," Malfoy chế nhạo, "Tin vào thiên thàn và ác quỷ và ngày tận thế..."
Gabriel Novak đứng lên và lườm Malfoy. "Nếu tao là mày thì tao sẽ quay lại và cút đi ngay bởi tin tao đi, mày không muốn khiến tao nổi giận đâu."
"Mày sẽ làm gì ?" Tên tóc vàng cười. "Giáng cơn thịnh nộ của mày xuống bằng quyền lực đại thiên thần của mày à ?"
"Đừng có thử sức chịu đựng của tao," anh trả lời, đôi mắt biến màu vàng kim và trong một khắc ánh sáng trong phòng nhấp nháy.
Và cũng trong một khắc đó, dường như có cái bóng của một đôi cánh khổng lồ phản ánh lên tường.
Malfoy đã thấy nó, và dần dần mất đi sự bình tĩnh của mình. "Trò hay đó," hắn chỉ. "Nhưng nó chẳng làm tao sợ đâu."
Harry ước Malfoy đã đối mặt với Ông Kẹ thay vì cứ lùi xuống phía cuối hàng để lỡ mất lượt của mình.
Gabriel cười lớn trước khi đi theo em trai của mình. "Mày không đáng có nỗ lực của tao." hắn nói qua vai của mình, "Mày biết nếu ai trong bọn mày đã chứng kiến một nửa những gì họ thấy thì bọn mày sẽ phải co rúm mình lại trong viện tâm thần!" anh hét lên. "Vậy nên làm giúp tao một điều được không ?" anh hỏi đại sảnh đang im lặng, "Đừng bao giờ nói chuyện này trước mặt bọn họ hoặc là như Sam đã nói, tao sẽ tống bọn mày vào trong một vòng lặp thời gian ngày thứ Ba vĩnh viễn để bọn mày chết đi chết lại bằng những cách đau đớn nhất, máu me nhất mà bọn mày có thể tưởng tượng." Chỉ như vậy và anh đã đi, Meg đẩy Malfoy qua một bên để đuổi theo anh.
Sự im lặng ngượng ngùng lại quay trở lại.
Crowley, Adam và Jo vẫn ngồi tại chỗ.
"Well," Chẳng biết Crowley đang nói với ai. "Đã có thể tệ hơn nhiều." anh kết luận.
"Làm cách nào ?" Jo hỏi, khinh thường. "Làm thế nào mà nó còn tệ hơn việc thấy cả cuộc đời của mình trên cuộn phim Ông Kẹ tua nhanh."
Diêm Vương - Vua của Địa Ngục thở dài, "Nó không thể. Ta nói dối. Ta làm vậy. Quỷ mà." Anh ta ve vẩy ngón tay chỉ vào mặt mình.
Adam thở dài. Chẳng có gì có thể thay đổi họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro