Chap 3 : (What The Hell?!)Something Dean said...
"Chuyện...quái quỷ gì vậy ?" Đó là điều chính xác đã xảy ra với Đội Ý Chí Tự Do (và những người khác). Bất chợt tỉnh dậy tại một ngôi nhà ở nước Anh và được mong đợi đi học tại một ngôi trường pháp thuật để làm tiêu khiển cho một vị Chúa lạc lỏng.
...........................................................................................................................................................................................
Sam chậm rãi tỉnh dậy, cứ như anh đã bị say vào đêm hôm trước, ngoại trừ việc anh đã không uống...hay anh có nhỉ...?
Anh và Dean vừa mới cứu Castiel khỏi viện tâm thần. Vị thiên thần có hơi bị mất phương hướng sau khi đã chữa lành cho anh khỏi chứng ảo giác của mình nhưng không có triệu chứng gì tệ hơn những gì họ có thể nhìn thấy. Bằng cách nào đó họ cũng mang Meg đi theo, nhưng khi họ cuối cùng tìm thấy một nhà nghỉ để dừng chân, Dean đã bắt cô phải thuê phòng riêng.
Cô đã khá vui khi lượn đi với một trong những chiếc thẻ tín dụng của họ lướt giữa các ngón tay.
Có một ai đó rên lên. Và người đó đang để đầu của mình trên bụng Sam. Nghĩ rằng đó là Dean, anh xô cái người đó xuống. Dean chính là người đã đặt phòng có hai giường do thói quen của mình, và sau đó phải đối mặt với hậu quả do quyết định của mình là chia giường với Cas, người trông có vẻ đã đủ mệt để có thể bất tỉnh ra ngay trong xe, bắt họ phải lôi hắn vào giường nhà nghỉ. Dean có vẻ như đã quyết định rằng ngủ chung giường với em trai của mình đỡ phải xấu hổ hơn khi phải chia giường với vị thiên thần đã cứu anh ra khỏi địa ngục.
"Ow!" có tiếng rên kèm theo trong đó là sự cằn nhằn, khi cái đầu đó di chuyển. "Tự nhắc mình không thoát lạc trong vòng một thế kỷ nữa."
Sam giật mình mở mắt và ngồi dậy, quay đầu nhìn xung quanh. Thứ anh thấy đầu tiên là Dean, đang nằm kiểu cá mắc cạn ở phía bên kia căn phòng. Anh trai của anh đang nằm ở trên ghế, như anh ta vốn đang ngủ trên đó, trong khi Sam đang nằm trên một loại nệm nào đó ở trên sàn. Cas thì vẫn đang ngủ...(Và chính cái chuyện này cũng đã đủ lạ, từ khi nào mà thiên thần lại ngủ ?) Đầu đặt lên vai Dean như một cái gối. Ở phía bên kia là một khối u được chôn ở dưới một lớp chăn nhìn trông giống Meg.
Wow...anh đã say đến đâu mới có thể đổi nhà nghỉ lúc nào mà không hay. Không chỉ vậy mà còn ở chung phòng với một con quỷ đã vài lần gây nguy hiểm cho họ, giết cha xứ Jim và Caleb và thả chó săn địa ngục ra săn Jo mà không ở trong Vòng Bẫy Quỷ.
Và Dean vẫn còn trông như một con cá mắt cạn. Nhìn chằm chằm vào người mà Sam vừa mới đẩy khỏi ngực mình. Một thằng bé với mái tóc nâu đang ngáp xoái quai hàm...
"Gabriel ?" Dean thé lên...và Sam nhìn lại anh một lần nữa, bởi vì đúng vậy, anh trai của anh vừa mới thé lên, bằng cái cách quái quỷ gì mà chỉ mới có anh nhận ra rằng Dean trông...trẻ hơn.
Trẻ hơn rất nhiều....Dean nhìn như đang ở khoảng mười hai với mái tóc màu vàng buồn cười của anh, một sự phối trộn giữa màu nâu và vàng và một ít màu đất. Và Castiel đang ngủ bên cạnh anh, giờ đang mở lớn đôi mắt trông giống đôi mắt thiên thần của Cherud (Cupid) bởi vì...holy f*ck tại sao ai cũng trông như mười tuổi vậy ?
Thằng nhóc đang ngủ trên người anh ngừng ngáp, mở to đôi mắt. Khoan đã...Dean mới vừa nói...? "Oh chết tiệt," thằng nhóc chửi lên, rồi sau đó tiếp tục nói một vài từ ngữ mà không một đứa nhóc mười tuổi nào nên biết. "Winchesters." nó nói ra tên của họ như đang chửi thề và cùng với một chuỗi dài tiếng Enochian, biết được tính tình của vị thiên thần này thì chắc nó sẽ dịch ra những từ đồng dạng như 'ngươi thở ra bằng miệng của một con dê.'
"Gabriel ?" Dean lại thé lên, rồi sau đó ho ra và cố lờ đi cái giọng cao ré của anh. "Anh vẫn chưa chết !?"
Gabriel trông khó chịu. "Tôi đến đây bằng cách nào ?" Hắn hỏi họ, nhìn thấy cảnh Sam vẫn đang yên lặng như bức tượng. "Tại sao cậu trông như mười tuổi vậy ?"
"Mười ?" Sam nói, khựng lại khi nghe thấy giọng của mình, cảnh giác khi nghe thấy giọng lạ, "Anh trông như một tên nhóc. Tôi..." Anh lại kiểm tra giọng của mình, rồi sau đặt tay lên mặt. "Tôi nhỏ lại rồi. Chúng ta đều biến thành những đứa nhóc..."
"Anh đã làm gì ?" Dean trông như anh sắp bóp cổ vị đại thiên thần đến nơi nếu không phải tại Cas vừa mới ngáp và vùi đầu lại vào vai của anh, vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
"Tôi đã là gì ư ? Tại sao cậu lại ngay lập tức cho rằng tôi đã làm chuyện gì ?" Gabriel còn có vẻ như đang phẫn uất.
"Khi nào thì anh không làm chuyện gì ?" Dean rít lên, cố gắng trầm giọng của mình xuống, mặc dù nó vẫn nghe giống như một đứa trẻ và cao đến kỳ lạ, cũng không khó để làm vậy. Và cũng rất đáng yêu khi anh không cố kêu Cas dậy...
Sam đang đùa ai đây ? Hãy gọi Cas dậy và bắt hắn ép cung Gabriel. Anh đang sắp đề nghị chuyện này khi con quỷ đang nằm cuộn tròn trên ghế nhúc nhích, nhô cái đầu ra khỏi chăn, một cô bé có đôi mắt màu nâu và mái tóc dài. "Các người có im đi được..." cô ngừng nói, nhìn chằm chằm hai người đang ở dưới sàn nhà, rồi đầu của cô lại quay sang Dean và Cas đang nằm ở trên ghế. "Cái gì ?" Cô hỏi với đôi mắt mở lớn. "Không, không...tôi thề tôi đã không dính dáng với các anh chỉ để bị lôi vô mấy cái vụ hỗn tạp này."
Biểu hiện của Gabriel đã chuyển đổi thành như một người đang ngửi thấy một thứ gì đó hôi thúi trong căn phòng. "Các cậu đang làm gì mà lại đi dính dáng với một con quỷ vậy ?" Hắn cố nói như đang bị sốc nhưng do lại đang là một đứa nhóc, nên hắn lại nghe như mình đang bị nghẹt mũi.
"Gabriel, sửa lại đi." Dean rít lên lần nữa.
"Một đại thiên thần ư ?" Meg cao giọng. "Hai người đùa tôi chắc!"
Lúc này thì Castiel đã tỉnh, cuối cùng cũng ngồi dậy và dụi mắt. Tất cả mọi người đều khựng lại một lúc khi hắn nhìn xung quanh xem xét mọi người trong căn phòng. "Dean." Cuối cùng hắn nói (và đương nhiên là hắn nhìn Dean trước, mối ràng buộc sâu sắc và những thứ như vậy). "Tại sao tất cả chúng ta đều mười một tuổi vậy ?"
Dean lúc này đã nhào đến Gabriel. "Tôi sẽ đâm đầy cọc gỗ vào người anh đồ đểu cáng!" Và lẽ ra anh ta cũng trông ấn tượng lắm, cho đến khi anh quên mất đi chiều cao hiện tại của mình, bước hụt chân và kết thúc với cái mặt trên sàn nhà.
"Tôi không có làm gì hết!" Gabriel giơ hai tay lên theo kiểu đầu hàng. "Tôi thề với Chúa, cha của tôi và tất cả những gì ông ấy và làm và không làm cho cái thế giới quái quỷ này."
Dean ngồi dậy, vẫn còn liếc hắn. Sam chen vào. "Mọi người thôi đi. Đánh nhau sẽ không giải quyết được chuyện gì đâu."
Đương nhiên là họ không nghe theo. Hay đúng hơn là, Dean và Gabriel nghe theo, nhưng Meg thì đã chịu quá đủ. "Nghe đây...mấy cái thứ này... ? Không đời nào! Tôi ra khỏi đây ngay! Mấy người điên thật rồi, không phải theo cách tốt. Anh muốn tôi để yên cho anh yên Dean-o, well tôi đi đây!" Cô ngửa đầu lên, miệng há rộng.
Giống như cái lần họ đột nhập vào nơi của Crowley. Cô ta ngồi đó, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
"Ngậm miệng lại đi. Cô táp phải ruồi bây giờ." Gabriel chế nhạo cô ta.
"Nhưng gần đây không có con ruồi nào hết." Castiel nói lên, không có vẻ gì là phiền lòng bởi sự thay đổi tuổi tác.
"Cô không thể bốc (khói) đi được à ?" Dean nhìn chằm chằm cô ta. "Bùa chắn sao...?"
Meg hoảng lên. "Tôi cũng không thể nào dịch chuyển ra khỏi đây. Hey Cas...? Thử cánh của anh đi."
Không có chuyện gì xảy ra.
"Cas, man, thử vỗ cánh bay đi đâu đi"
Castiel trông khó hiểu. "Tôi đã thử rồi." Hắn miễn cưỡng thừa nhận. "Không có chuyện gì xảy ra cả."
Giờ đến lượt Gabriel hoảng lên khi hắn đứng bật dậy, búng ngón tay của mình. Sam và Dean giật mình hoảng sợ, nhưng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Không có bị nhốt vô phim truyền hình hay quái vật mang cưa máy. Hắn lại búng ngón tay một lần nữa nhưng vẫn vô ích.
"Mắt của tôi vẫn có màu đen phải không ?" Meg hỏi, và Dean gật đầu với cô, và chúng đổi lại thành màu nâu. Cô giơ lên một cánh tay, vẫy nó, nhưng chẳng có thứ gì chuyển động. "Tôi thật đáng thương." cô rên lên. "Tôi thậm chí còn chẳng thể di chuyển một cái đinh cửa."
Sam loạng choạng đứng dậy, lờ đi Gabriel vẫn còn đang cố dang cánh của hắn, và chỉ thành công trong việc tạo ra một cái bóng. Ở phía sau chiếc ghế dài là một cái cửa sổ với rèm cuốn, và anh kéo chúng sang một bên, nhăn mặt nhìn về bầu trời phía xa. Bên ngoài là một cánh đồng cỏ xanh với đường lái xe dẫn xuống một con đường dài. Chiếc Impala của Dean, một chiếc xe tải cũ và một chiếc xe nữa đậu ở đường lái.
"Chúng ta có vẻ như đang ở nước Anh, Winchester," Castiel nghiêm túc nói với anh, nhìn ra bức màn mưa sớm mai. Sam không thích sự trớ trêu về cái tên của nơi này lại là Winchester.
"Và trời đang mưa." Dean càu nhàu. "Thời tiết nước Anh ngu ngốc...nước Anh...tại sao chúng ta lại ở nước Anh ? Chuyện gì xảy ra với nước Mỹ rồi ?"
Gabriel ngồi gục lại xuống sàn. "Tôi không thể bay được," hắn khó tin nói. "Tôi...tôi không thể làm gì cả....thậm chí còn chẳng thể triệu hồi một chiếc bánh sandwich."
"Tôi có thể làm một chiếc bánh sandwich." Dean nói. "Thôi nào, chúng ta cũng chẳng thể nào đi đâu, và cũng chưa có ai xấu xa xuất hiện để làm màn độc thoại hết." Anh ta đứng dậy, nhìn như sắp đi lượn xung quanh để tìm một phòng bếp, và còn tỏ ra thương hại cho Gabriel. Có chuyện gì với Dean và lũ thiên thần vậy ? "Đi nào Loki," Dean lôi 'thằng nhóc' bằng cổ áo của nó, "Đi tìm cho anh vào viên kẹo nào." Gabriel dường như vẫn còn trong trạng thái sốc vì vậy cũng nên để cho Dean chăm sóc hắn ta...
Sam đang nói gì vậy chứ ? Gabriel chính là người đã giết Dean hơn một trăm lần và nhốt anh vào một ngày thứ Ba và một vùng đất TV và muốn họ nói 'có' với Michael và Lucifer.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn ta cũng là người đã nói cho họ biết về vụ cái lồng. Và anh đang yên lặng nhìn Meg hoảng lên, cô là một con quỷ, và đã giúp Dean đi tìm Cas, nên có lẽ vào lúc này anh cũng nên sắp xếp lại những thứ ưu tiên của anh.
Điều đầu tiên : thức ăn.
...........................................................................................................................................................................................................................
Bobby Singer đang ngồi ở bàn bếp.
Căn phòng khách mà họ đã ở dẫn họ đến một cái hành lang-dường như kéo dài mãi, cho đến khi họ đến một phòng bếp ở phía cuối nó. Dean, thực tế đã kéo Gabriel, bước ngay vào phòng bếp và sau đó khựng lại khi thấy Bobby đang ngồi ở đó.
Bobby sặc ra bia ông đang uống. "Dean ?" Ông hỏi với đôi mắt mở lớn. "Đây...đây không phải thiên đường."
Sam yên lặng bước vào, với Meg và Castiel ở phía sau anh. "Ý tưởng của bác về thiên đường là một vùng chống-Dean ư ?" Anh tò mò hỏi.
Dean trông có vẻ bị xúc phạm, ngay cả khi anh ta đã để cho Gabriel ngồi xuống như đã làm với Sam, hồi anh còn nhỏ. Anh lo lắng chuyển tầm mắt sang Cas, "Anh sẽ không hoảng lên vì đã mất sức mạnh thiên thần của mình chứ ?" anh lo lắng hỏi.
Castiel thở dài. "Trước kia tôi đã Sa Ngã một lần rồi, Dean." Hắn nói, và anh trai của Sam trông có hơi hối lỗi.
"Được rồi." Anh nói, quay sang Bobby. "Hey..." anh ta nhăn mày. "Tại sao bác không biến thành mười tuổi ?"
"Mười một." Castiel sửa lại.
Bobby nhún vai, "Bác không biết," nhấp chai bia của mình. "Bác không đủ tỉnh rượu cho vụ này." Bác dán mắt vào vị đại thiên thần đang ngồi gục trên ghế. "Ai vậy ?" Tầm nhìn của ông lại chuyển sang Meg, "Đứa con gái nào đây ?"
Sam nuốt nước miếng. "Đó là Gabriel. Bác biết đấy...vị Trickster đã phá bọn con. Và đây..." Anh chớp mắt với Meg, tự hỏi từ khi nào mà cô không còn là một mối đe dọa với anh nữa rồi. "Đây là Meg."
Bobby trông cảnh giác nên Dean nhanh chóng đảm bảo với ông. "Không sao đâu! Cô ta sẽ không giết ai hết."
"Chưa thôi." Sam nghe Meg lẩm bẩm.
"Không ?" Bobby trông giận giữ. "Cháu lôi cô ta khỏi đây ngay! Bác sẽ không cho Ellen..."
"Ellen ?" Sam hỏi lại. "Ellen cũng ở đây ư ?"
Lão già say xỉn gật đầu. "Bác tưởng bọn bác đang ở trong phần kì lạ nào đó của thiên đường cho đến khi các cháu xuất hiện trong hình dạng những đứa nhóc. Và các cháu vẫn còn chưa chết nên vậy thì tại sao các cháu lại ở trên Thiên Đường chứ ?" Ông thở dài, "Vậy nên cái thứ địa ngục gì đang xảy ra vậy ?"
"Cháu không biết." Sam nhún vai, bước đến cái tủ lạnh và mở nó ra. Ít nhất thì nó cũng có thức ăn, và anh quyết định tránh xa bia ra, vì lý do là anh đang mười tuổi (mười một?). Anh tìm thấy một loại bánh nào đó vào kéo nó ra, lờ đi cái nhìn sùng bái của Dean, đặt nó lên bàn trước mặt Gabriel với cái một muỗng mà Castiel không biết đã lấy từ đâu ra.
"Ăn đi." Anh bảo vị đại thiên thần. Gabriel vẫn còn đang nhìn vào cõi hư không, vẻ mặt của hắn rất giống với Anna hồi cô ta mới vừa sa ngã và đang cố bắt radio thiên thần.
"Nếu không thì chúng tôi sẽ nhốt anh vào vòng lửa thánh bây giờ." Dean đe dọa, và vị đại thiên thần chớp mắt.
"Oh yeah...? Cậu sẽ lấy nó ở đây ra chứ Rocky ? Cậu cũng đâu thể rút nó ra từ mông của Sam được nữa!"
Meg vẫn đang thử sức mạnh quỷ của cô ta còn được bao nhiêu. "Này các anh..." Cô do dự bắt đầu. "Tôi nghĩ cơ thể này là của tôi. Linh hồn trong cơ thể này...cô ta biến mất rồi..."
"Ý cô là cô ta lúc trước vẫn chưa chết à ?" Dean trông cảnh giác. Sam tự hỏi không biết lúc trước họ có lẽ đã nên thử trừ tà cô ta không.
"Có ai đó xử lý con quỷ này đi được không ?" Bobby hỏi lại một lần nữa.
Gabriel, đang nhồi mặt mình với bánh trong khi Dean buồn bã nhìn hắn, búng ngón tay. Hắn thở dài khi chẳng có chuyện gì xảy ra. "Có ai đó tìm một cây bút và nhốt con quỷ này Vòng Bẫy Quỷ cho đến khi chúng tay tìm hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra đi."
Có lẽ là đã quen làm theo lệnh, Castiel tìm một cây bút có mực vĩnh viễn trong một cái ngăn kéo và bắt đầu vẽ một hình mà Sam có thể đoán trước được rằng nó sẽ là một Vòng Bẫy Quỷ hoàn hảo. Meg trông cảnh giác, nhưng khi Dean rút ra một con dao quen thuộc từ túi áo khoác của anh (bằng cách nào đó chiếc áo khoác của anh vẫn như cũ, nhưng nó đã được thu nhỏ lại để anh có thể mặc vừa) cô ta bước vào trong đó, liếc họ.
Rồi cô ta khựng lại. Và chớp mắt...và bước một bước ra ngoài.
Gabriel ngừng nhai. "Chuyện này thú vị đây."
Castiel trông khó hiểu. "Tôi đã vẽ đúng mà." Hắn nói, và Sam, xem xét hình vẽ, chứng nhận nó.
"Vậy có nghĩ là gì...?" Dean hỏi. "Cô ta không còn là quỷ nữa ư ?"
Meg bước lại vào trong cái vòng và lại bước ra một lần nữa. "Thật tuyệt vời!" cô tuyên bố, và khi thấy vẻ giận giữ của tất cả mọi người cô lại bước vào trong đó, cứ như nó sẽ cho cô một loại bảo vệ nào đó vậy. "Tôi vẫn sẽ tiếp tục ở trong đây vậy."
"Vậy Ellen đâu ?" Sam hỏi Bobby.
"Đang kiểm tra căn nhà...nhưng nơi này to đến nỗi nó có thể được gọi là một dinh thự...Jo đi cùng với bà ấy."
"Jo?" Dean hỏi, "Jo sống lại ư ?" Anh quay sang Meg. "Nếu như cô giết họ một lần nữa tôi sẽ giết cô." Anh đe dọa và Meg ra hiệu sẽ không gây hại.
Castiel cau mày. "Thậm chí cả thiên thần cũng không thể khiến nhiều người chết sống lại đến như vậy." Hắn nói. "Ngay cả Michael cũng không."
Gabriel ăn xong chiếc bánh và đang ngồi chơi ở trên ghế. "Chỉ có Daddy-o mới có thể thực hiện một vụ hồi sinh lớn như thế này."
"Ông ấy cũng hồi sinh anh lại à ?" Dean gầm nhẹ với anh.
Vị đại thiên thần trông có hơi hối lỗi một chút. "Tôi đã không...uh...thật sự chết...vậy nên....việc với cái lồng tốt chứ ?" hắn nhe răng cười.
"Vậy mà anh lại hỏi tại sao chúng tôi lại không thích hay tin anh," Sam thở dài, ngồi xuống một chiếc ghế. "Nghe này, chúng ta đều ở đây, điều này là tốt, một số trong chúng ta lại biến mười một tuổi..."
"Jo cũng biến trở lại thành mười một tuổi à ?" Castiel tò mò hỏi Bobby. Ông thợ máy gật đầu.
"Chúng ta đang ở nước Anh và..."
"Hello boys,"
Phản ứng đầu tiên của Sam và Dean là đi kiếm vũ khí của họ, và trong khi Dean có con dao, không ai trong bọn họ có một cây súng nào. Nên họ đều khựng lại, khi nhìn thấy một thằng nhóc nhỏ, với một thằng nhóc tóc vàng khác ở phía sau nó.
Sam lờ đi Crowley, "Adam ?" Anh lờ đi cái giọng cao ngất của mình.
"Nu...uh!" Crowley kéo thằng nhóc lại gần. "Nói cho tôi biết lần này các cậu đã làm cái chuyện quái quỷ gì nếu không thì các cậu sẽ không bao giờ gặp lại em trai mình một lần nữa! Tôi sẽ ném cậu ta lại vào cái Hố cho Lucifer!"
Trong một phút không ai cất tiếng. Sau đó Meg nhào tới Crowley từ trong cái Vòng Bẫy Quỷ. "OK, đến giờ mày phải chết rồi đồ khốn nạn!" cô gầm lên.
"Mày...!" Crowley chỉ kịp nói ra, trước khi cả hai ngã nhào xuống sàn ẩu đả với nhau. Adam cong môi lên, không mấy gì là ấn tượng trước khi bước đến chỗ Sam.
"Này Sam," Cậu nói, trông chẳng vui vẻ. "Lần này các anh đã làm gì ?"
"Tại sao em lại ngay lập tức cho rằng bọn anh đã làm gì ?" Dean quăng tay của mình lên.
Gabriel bắn cho anh một cái liếc mắt. "Giờ thì cậu biết cảm giác đó như thế nào rồi đó." Hắn nói, và Sam dụi mắt của mình, bởi vì có phải Dean và Gabriel vừa mới khiêu khích nhau chỉ vì bánh không ?
"Thôi đi!" Bobby gầm lên với hai con quỷ vẫn còn đang ẩu đả trên sàn. "Oi...Ngừng lại đi! Không phải trong bếp của tôi."
Cả hai đều lờ ông đi.
Có những tiếng bước chân từ phía hành lang, và Sam quay lại để thấy Ellen bước vào, với một cô bé tóc vàng ở ngay phía sau bà, trên tay cầm một loại bì thư cỡ lớn nào đó. Nghe thấy vụ đánh nhau, Ellen đứng yên, mất một khắc mới hiểu ra cảnh tượng.
"Thôi đánh nhau đi!" Ellen hét lên, và không thể tin được rằng Meg và Crowley đều dừng lại. Dường như ngay cả quỷ cũng không dám giỡn mặt với Ellen khi bà tức giận.
"Yeah, Meg, vào lại Vòng Bẫy Quỷ của cô, còn Crowley, đi lại ngồi cạnh Gabriel!"
Meg tỏ ra không phục nhưng vẫn vào lại cái vòng. Crowley cười đểu với cô ta, nhưng khi nhìn thấy Gabriel và Dean, một trong hai người vẫn còn giữ dao giết quỷ, ông trông ít vui vẻ hơn. Castiel ngồi xuống bên cạnh Meg, như để giúp cho cô có bạn đồng hành trong khi Jo tham gia với Sam và Adam. "Vậy." Cô chào bọn họ. "Tôi mừng tôi không còn chết nữa."
"Tôi mừng vì mình không ở Địa Ngục nữa," Adam đồng ý với cô. "Tôi là Adam, em trai cùng cha khác mẹ của Sam và Dean."
"Tôi là Jo..."
"Được rồi, chúng ta bỏ qua màn giới thiệu đi được không ?" Dean thở dài. "Có ai khác sắp xuất hiện nữa không ?"
Ellen ngồi xuống cạnh Bobby. "Tôi và Jo đã kiểm tra căn nhà. Nó rất lớn, nhưng ngoại trừ có một con cún săn địa ngục đang trốn ở một trong mấy cái phòng ngủ ra thì chúng ta an toàn." Bà rút ra một phong thư từ trong túi. "Nhưng tôi lại tìm thấy cái này! Nó được ghim vào cửa trước." Bà ném nó qua cho Dean-người dường như đã nhận vai trò lãnh đạo. Tờ giấy đã bị thấm nước nhưng nét chữ thì vẫn chưa bị nhòe.
Gabriel ngay lập tức giật nó ra khỏi tay anh. "Gửi cho Đội Ý Chí Tự Do..." hắn cau mày. "Ai đã đặt tên này chúng ta như vậy ?"
Sam bật cười. "Hey Dean...Quý ngài Bỏ học với 6 đô cho tên của hắn..."
Anh trai của anh nhăn mày. "Nhưng đó là hồi...ngày tận thế phải không ?"
"Đó là một cái tên ngu ngốc!" Gabriel dường như đã lấy lại được tinh thần của mình.
"Đồng ý," Meg chêm vào, Crowley liếc cô vì có vẻ như hắn vừa định nói đồng ý. "Chúng ta sửa tên lại được không ?"
"Chúng ta sẽ không đặt tên gì cả." Vị Vua của Địa Ngục khinh bỉ. "Chúng ta đang tìm hiểu tại mình lại ở đây để có thể tìm cách mà trở lại bình thường. Các ngươi có biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ta như thế nào không ?!"
"Bọn tôi không quan tâm." Adam đã có thể chế nhạo trước khi Dean có thể mở miệng. Sam có thể nhìn thấy tại sao thằng nhóc là một Winchester. "Bức thư còn nói gì nữa...Gabriel phải không ?" cậu quay sang Sam. "Anh ta có phải là ?"
"Một tên đểu...?" Sam đáp lại. "Ừ. Nhưng hiện anh ta đang mất cánh của mình."
Adam chấp nhận điều đó với một cái nhún vai khi Gabriel mở bao thư ra, nhìn lướt qua nó.
"Well, nhanh lên đi." Sam nói, "Đọc lớn lên đi. Bọn tôi đang chết dần...và một số trong chúng tôi vốn đã chết...để nghe nó đây." Câu nói đùa của anh không được trân trọng khi Gabriel hắng giọng.
"Well, đầu tiên, bức thư này đến từ Chúa."
"Ông cha chết lặng của anh đó hả...?"
"Chúa Tể trên trời ?" Bobby lặp lại. "Ông ta muốn gì ?"
Castiel đang nhìn chằm chằm vào bức thư với sự tôn kính tràn ngập trong đôi mắt xanh thẳm của hắn. "Ông ấy đã mang Bobby, Ellen, Jo và Adam lại với sự sống." hắn nói.
Gabriel gật đầu. "Và ông ấy cũng đã 'người hóa' lũ quỷ, tôi và Cas. Ở đây nói ông cho chúng ta một kỳ nghỉ . Có vẻ như các cậu..."
"Giống như 'chúng ta' nhiều hơn," Jo cắt ngang.
Vị Trickster lườm mắt. "Chúng ta," hắn nói lại. "Xứng đáng có một kỳ nghỉ. Khỏi lũ Leviathan, thần chết, lũ quỷ, và những thứ lần mò trong màn đêm. Vậy nên chúng ta sẽ sống ở nước Anh trong vòng bảy năm tới."
"Cái gì ?!" đã được đồng thanh nói bởi tất cả mọi người bằng nhiều giọng cao thấp khác nhau.
"Ừ, well," Gabriel gầm nhẹ. "Khi Ông nói chúng ta phải làm gì, thì chúng ta phải làm vậy," hắn quay lại với bức thư, nhướn mày. "Ông ấy hứa sẽ dọn sạch lũ Leviathan." hắn nói với cả nhóm. "Và để giữ cho mọi người sống sót...Và cũng thêm rất nhiều chuyện nữa. Đổi lại, tất cả những gì chúng ta phải làm là đi học ở Hogwarts."
Sam khựng lại. "Hogwarts." Anh nói. "Ý anh là giống như...Hogwarts...?"
Gabriel cũng trông có vẻ sốc. "Ông nói rằng mình cần được giải trí, và vụ đi học ở trường pháp thuật sẽ làm cho Ông vui. Ở đây là nước Anh, năm 1990, chúng ta sẽ đi học ở Hogwarts."
"Nhưng thứ nhất, đó là một cuốn sách." Dean gầm gừ, nhưng do đang là một đứa trẻ nên anh lại trông cực kỳ đáng yêu. "Thứ hai, ngoài thiên thần và quỷ ra thì chúng ta không có pháp thuật! Bọn tôi không có bán linh hồn mình cho quỷ...im đi...Crowley."
"Tôi chỉ định nói rằng," Vị Vua của Địa Ngục nói. "Có những người không cần bán linh hồn của mình mới có được pháp thuật. Nó đã có sẵn trong máu của chúng rồi."
"Những người pháp thuật là có thật ?"
"Hậu duệ của loài tiên."
Dean lắp bắp. "Tiên ? Ý ông là cái loại mà tôi cho nướng trong lò vi sòng đó hả ?"
Crowley tỏ vẻ kinh tởm. "Các cậu làm gì trong thời gian rảnh của mình thế ? Đúng vậy, tiên, thế giới khác, Avalon và mấy cái thứ vớ vẩn như vậy. Chúng đến nơi này, và có một vài thứ giống lai kinh tởm, và đôi khi lại xuất hiện để ban phước cho bọn chúng với pháp thuật. Nguyên cả cộng đồng là một nhóm những bọn yêu thích thời trang dị giáo trung cổ. Ngay cả đến quỷ cũng chẳng thèm ngó ngàng đến bọn chúng."
"Chúng ta đã được ban phước bởi tiên à ?" Adam và Dean đồng thanh nói, và Sam tự hỏi không biết đây có phải là lý do tại sao mà Michael đã có thể sử dụng cả hai người làm thể xác không. Cả hai khá tương tự nhau.
"Có vẻ là như vậy," Castiel tuyên bố, dường như chẳng có vẻ gì là bị ảnh hưởng với những chuyện này.
Meg ngồi xuống trong cái Vòng Bẫy Quỷ vô dụng. "Đây là lần cuối cùng tôi đi đâu gần các cậu," cô liếc Sam và Dean.
"Lần này." Crowley nói, "Tôi phải đồng ý với cô. Sau khi chuyện này kết thúc tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với hai người các cậu nữa"
Sam cũng thầm đồng ý với hai con quỷ. Và ngay lập tức than thở vì đây là lần thứ hai trong ngày, anh lại cùng phe với quỷ.
Anh ghét cuộc đời của mình.
...................................................................................................................................................................................................................................
Căn nhà, thật ra là giống như một dinh thự nhiều hơn. Khu tầng trệt nằm dọc theo hành lang dài mà họ đã đi để đến được phòng bếp. Những căn phòng ở bên phải của hành lang đó bao gồm một cái thư viện khổng lồ dường như chứa tất cả những cuốn sách mà Bobby đã có và những cuốn sách mà ông ước mình có được. Phòng ở tận phía cuối, trong khi cái hành lang lại vặn xoắn vòng quanh cho đến khi nó lại dẫn ra cửa trước, với một cái cầu thang dẫn đến khi phòng ngủ.
Sam dường như có cùng chung ý kiến với Dean khi họ tiến đến phòng ngủ. Có năm phòng ngủ nhỏ và một phòng ngủ lớn ở trên lầu với một cái phòng tắm ở phía cuối một hành lang khác nữa. Dean khựng lại.
"Dude, chúng ta không thể cho Crowley cùng phòng với Meg được, họ sẽ bóp chết nhau trong lúc ngủ hay gì đó mất."
"Vậy thì Bố sẽ lại mang họ về thôi," Gabriel lướt qua chỗ họ. "Tôi sẽ chia phòng với Cas, Jo có thể ở chung với Meg...Gì ?" hắn ngừng nói khi thấy ánh mắt của họ.
"Meg đã thả chó săn Địa Ngục ra giết Jo," Dean nói ngắn gọn.
"Well có ai đó phải chia sẻ chứ." Sam nói. "Chúng ta có mười người và sáu phòng người. Bobby và Ellen có phòng lớn. Crowley, Meg và Adam thì có phòng riêng. Gabriel chia phòng với Cas, tôi cùng phòng với Dean."
Gabriel thở dài. "Được rồi. Cũng đâu phải là không đủ phòng." Hắn nhô đầu vào một căn phòng. "Hey, có vẻ như Bố đã chuẩn bị trước rồi. Tất cả đồ đạc của các cậu đều ở đây!"
Dean đẩy hắn sang một bên khi tiến vào phòng. Mắt anh sáng lên khi thấy tất cả vũ khí và đồ đạc của họ, nhưng thất vọng khi anh kéo quần áo của mình ra. "Ông ấy đã thu nhỏ áo khoác da của anh," Anh phàn nàn. "Đây là đồ mới đấy! Mà Ông ấy lại thu nhỏ nó! Vài năm nữa anh sẽ không thể mặc được nó nữa mất."
Lờ đi lời phàn nàn của Dean, Sam kiểm tra căn phòng những căn phòng khác. Trong khi phòng của họ và của thiên thần có hai giường, những phòng còn lại đều chỉ có một giường cỡ dành cho một người ngoại trừ của Bobby và Ellen...sau cái vụ tàu Titanic của Balthazar khi cả hai người cuối cùng lại cưới nhau thì anh sẽ không hỏi về nó. Không hỏi một chút nào. Anh thậm chí sẽ không nghĩ về chuyện đó.
Không.
Dưới lầu Ellen vẫn còn khiển trách Meg và Crowley về lý do tại sao người không nên giết nhau. Adam đang làm một cái bánh Sandwich và Bobby đang nhìn lướt qua bản luật chứa những thông tin cho 'kì nghỉ' của họ. Khi Sam bước vào phòng bếp, một phong thư màu vàng được quăng thẳng vào cậu.
"Chúc mừng," Dean cười khúc khích khi anh bước qua chỗ Adam (và bằng cách nào đó xin lỗi về việc đã để cậu lại ở dưới Địa Ngục). "Em là một phù thủy, Harry."
Sam cố đánh anh ta, nhưng Dean giờ lại cao hơn anh một chút. Thay vào đó anh lại lườm anh trai của mình.
"Nếu như đây là năm 1990," Adam cau mày. "Vậy có phải là Harry Potter sẽ đến đó vào năm tiếp theo không ?"
Sam quay lại để nhìn cậu. "Anh không biết nữa. Anh vẫn chưa có đọc cuốn sách. Không thể nghĩ rằng anh lại đọc, Dean ?"
"Anh xem tập phim đầu tiên." Dean nói, quệt bơ vào bánh mỳ của mình, và Sam nhìn chằm chằm vào con dao bạc của anh ta; nó có ích với Dean rất nhiều, hơn nhiều ngoài việc quệt bơ. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Dean lại có tận tụy đến vậy, rồi sau đó anh lại nhớ đến cuộc sống của Dean với Lisa. "Ben đã xem nó một lần."
Jo lắc đầu. "Tôi chưa bao giờ xem nó."
Có rất nhiều những cái lắc đầu khác và Adam trông có vẻ sốc. "Nhưng nó nổi tiếng mà," Cậu phản đối. "Quỷ không biết đọc hay gì thế ?"
"Bọn ta có nhiều việc tốt hơn để làm mini-Winchester." Meg cong môi với cậu.
"Có lẽ là nó tương tự với Chuck chăng ?" Sam suy tư hỏi. "Rằng những chuyện đó có thật và họ đã bán bản quyền cho Rowling."
Adam chề môi. "Cũng đâu phải là nó thật sự quan trọng, vì em là người duy nhất biết được cốt truyện."
"Vậy có nghĩa là chúng ta đã không thay đổi nó nhiều," Gabriel đáp lại. "Chúng ta không muốn phải dính dáng đến một câu chuyện phiêu lưu cứu thế giới nữa phải không nào ? Ông ấy nói rằng đây là một kỳ nghỉ, vậy thì tôi hoàn toàn muốn biến nó thành như vậy. Vậy nên không được tham gia vào cốt truyện-đồng ý chứ ?"
Những cái gật đầu và những tiếng thì thầm đồng ý từ đội mới được đặt tên là 'Đội Ý Chí Tự Do'
Castiel đang đọc lướt qua những tờ giấy. "Theo như giấy khai sinh của các cậu, Sam và Dean là một cặp song sinh, là con của Bobby và Karen Winchester được sinh vào ngày 2/11/1978."
Sam không nghĩ cái ngày đó có gì hay. Và xem xét cái lỗ thủng trên lát bánh mì của Dean thì anh cũng vậy.
"Adam Winchester là em trai sinh ngày 29/9/1979, nhưng cậu ấy cũng sẽ học cùng năm với chúng ta. Karen chết trong khi sinh con."
Ít nhất thì không phải là sáu tháng sau, Sam nghĩ.
"Đó là ngày sinh thật của em. Well, đúng ngày nhưng không đúng năm." Adam ấn tượng, "Nhưng em đoán rằng không ai trong hai anh thật sự sinh vào ngày 2/11 phải không ?
"Bọn anh cũng chẳng phải là song sinh," Dean chỉ ra. "Anh là 24/1 còn Sam là 5/2."
Castiel cau mày. "Chẳng phải sinh nhật của Sam chính là ngày mà Dean xuống Địa Ngục sao ?"
Sam nhăn mặt. Dean cắn môi. "Sinh nhật của Sam tệ thật. Điều này mới làm tôi nhớ ra, cảm ơn, vì đã mang tôi về bốn tháng sau đó. Đó là món quà sinh nhật tuyệt nhất của em ấy, ngay cả khi là quà trễ."
"Tôi không hiểu."
Gabriel cướp tờ giấy ra khỏi tay 'em trai' mình. "Đừng lo em trai bé bỏng." Hắn nói, tìm trang của mình. "Tôi là đứa lớn nhất, sinh ngày 4/9/1978 và Castiel sinh ngày 20/8/1979, họ là Novak. Cha mẹ : Không biết. Các anh em : Michael và Lucifer Novak, cả hai đều đang ở trong tù." Hắn cười khúc khích. "Đáng đời họ. Được nhận nuôi lúc khoảng sáu tuổi bởi Bobby và Ellen và có vẻ như bọn tôi là em họ thứ hai của Sam và Dean hay gì đó."
"Tuyệt vời," Adam thở dài. "Có họ hàng với thiên thần."
"Jo Harvelle, sinh ngày 7/4. Con gái của Bill và Ellen Harvelle trước khi Ellen và Bobby tái hôn...khoan đã...họ đã kết hôn rồi ư ?" Gabriel huýt sáo. "Chẳng thể nào mà đoán được."
"Thế còn Crowley và Meg thì giải thích thế nào ?" Sam hỏi, liếc qua bên Crowley vẫn đang thử Vòng Bẫy Quỷ không còn có tác dụng nữa, và Meg đang ngồi cạnh Castiel. Cậu đột nhiên nhớ một cách sống động về nụ hôn của họ. ("Tôi đã học được nó từ người giao Pizza.") Anh lạnh cả người.
"Con đỡ đầu của Ellen. Meg Masters, sinh ngày 29/6/1979, cần một gia đình sau khi cha mẹ là Azazel và Lilith Masters chết trong một tai nạn xe cộ."
Giờ đến lượt Dean cười khúc khích. Sam cũng cười bởi sự trớ trêu. Meg chỉ trông bị xúc phạm bởi cái ý nghĩ có Azazel và Lilith làm cha mẹ của cô. Nhưng dù sao thì cô cũng là 'con gái' của Azazel.
"Crowley MacCleod cũng là được nhận nuôi, sinh ngày 30/5, ở đây không ghi tên cha mẹ. Hắn có thể chỉ là một thằng nhóc mồ côi sống trên phố và được hai người nhận nuôi bởi họ là những người quá tốt bụng để không thấy được tai họa trước mắt." Gabriel nói xong, quăng cái đống giấy lại trên bàn.
"Không đời nào," hắn phàn nàn. "Ta từ chối làm một thằng nhóc mồ côi không nhà không cửa như Rocky và Bullwinkle."
"Ai ?" Castiel cau mày.
"Rocky và...oh đừng bận tâm." Crowley liếc Castiel, và xem xét tất cả mọi việc đã xảy ra thì có thể chắc chắn mà nói rằng hắn vẫn còn thù hằn với vị thiên thần này. Cas đã làm Chúa và cũng đã lừa gạt hắn, nhưng Ellen đã thành công dọa sợ hắn để nghe lời bà.
"Chúng là biệt danh, Clarence," Meg nói, "Cho Sam và Dean. Từ một chương trình TV về một con nai và một con sóc..." Sam lúc này đã chặn lời của cô ra khỏi não mình.
Dean đã trộm một miếng bánh Sandwich và hướng ra cửa sau. "Anh đi kiểm tra Bab...xe của anh." Anh sửa lại lời của chính mình. "Có ai muốn đi theo không ?"
"Tất cả đều biết cô ấy là Baby của anh rồi." Sam nói lớn theo sau anh. Ngạc nhiên là Crowley lại đi theo Dean, vẫn còn trông như muốn giết Castiel hoặc Meg. Có lẽ hắn rời đi thì tốt hơn.
Sam thở dài, bước qua chỗ đống bánh Sandwich mà Adam đang làm. Anh có thể đoán trước được rằng chuyện này sẽ rất kinh khủng.
....................................................................................................................................................................................................................
"Chuyện này thật kinh khủng." Dean phàn nàn, một ngày sau, khi anh đang đứng trước cửa hàng quần áo ở London, trong một con phố nhộn nhịp nơi mọi thứ tự di chuyển và nơi mọi người đều mặc váy, đội mũ nhọn với mấy cây gậy cầm trong tay. Điều tệ nhất là khi tất cả mọi việc đều diễn ra, thì anh lại không được phép giết ai hết (Sam biết Dean ghét bọn phù thủy đến mức nào) thay vào đó họ lại đi mua sắm và mặc những chiếc 'áo choàng' có vẻ như là đồng phục đi học của họ.
Gabriel đang nhai gần hết thanh kẹo của mình, và Sam không biết hắn đã lấy nó ở đâu ra. Meg và Castiel đang đi cùng với Bobby và Ellen, cả hai đều đang tỏ ra có ích và cố tránh làm cho Ellen nổi giận.
Crowley và Gabriel đã sắm sửa xong nhưng vẫn quyết định ở lại để chế nhạo hai anh em. Một thiên thần và một con quỷ làm bạn với nhau, thật là người bạn đồng hành kỳ lạ, theo ý kiến của Sam, và anh không một lần nào trong đời mình anh nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.
Qua cửa kính, Sam có thể thấy Adam xuất hiện từ một cửa hàng thú nuôi, tay mang theo một cái lồng. "Tôi nghĩ Adam vừa mới tìm được một con thú nuôi. Crowely đừng giết nó."
Con quỷ nhìn có vẻ bị sốc. "Tại sao tôi lại muốn giết con chuột lông vũ đó chứ ?" hắn khinh bỉ, nhìn con cú màu nâu đang ở trong lồng. "Các cậu cần nó để liên lạc về nhà...Có vẻ như tôi không cần phải liên lạc với thuộc hạ của mình vì tôi đang ở sai thời gian."
Tất cả đều đột nhiên khựng. "Dù chúng ta có làm gì," Dean nói chậm. "Thì cũng đừng có cầu nguyện cho Michael."
Sam thầm đồng ý với anh, khi anh nhảy xuống bục đứng, anh ghét chiều cao hiện tại của mình...kích thước của anh hiện giờ bằng cỡ Gabriel và Crowley. Chết tiệt, ngay cả Castiel và Meg còn cao hơn anh.
Một người phụ nữ đưa cho họ những thứ họ đã chọn mua và Gabriel đưa cho bà số tiền cần trả.
"Những người còn lại đâu ?" Dean hỏi, khi họ quay lại con hẻm để tìm những người đã biến mất vào trong đám đông.
"Họ nói rằng họ sẽ đi mua đũa phép." Gabriel lấy một thanh kẹo từ trong túi và xé mở nó. "Tôi đã nói rằng bọn tôi sẽ đi cùng họ nhưng rồi tôi lại nghĩ rằng hai thằng hề các cậu sẽ thích vậy." Hắn chỉ vào một cái tấm biển được treo lỏng le trước một con hẻm tối.
"Hẻm Knockturn." Dean thở dài. "Nocturnally. Không biết những người này có thích câu nói đùa của họ không ?"
Crowley nhỏm đầu vào trong hẻm. "Trông thuộc loại nơi của ta." Hắn cười nhe răng.
"Vậy thì bọn tôi muốn gì ở nó chứ ?" Dean hỏi khi Crowley biến mất vào trong con hẻm.
"Oh, cậu biết đấy," Gabriel cười đểu. "Họ bán đủ mọi thứ. Thuốc, dược, vũ khí, bùa phép, những cuốn sách cổ..." Dean đã đi mất ngay khi từ 'vũ khí' xuất hiện còn Sam thì lại nhanh chóng theo sau anh ngay khi nghe thấy từ 'sách cổ'. Với một tiếng cười Gabriel nhảy chân sáo theo họ.
Sam biết ngay lập tức rằng đây không phải là một nơi mà trẻ con nên đến. Dean dừng lại để đón Crowley khi thấy hắn tỏ vẻ ngưỡng mộ một cái dây chuyền bị nguyền rủa được trưng trước cửa kính của một cửa tiệm, và cả hai dẫn cả nhóm đến một cửa tiệm tử tế hơn.
............................................................................................................................................................................
Nửa giờ sau, họ cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa tiệm đũa phép. Không có vẻ như đã có chuyện gì xảy ra, Meg đang đứng chờ với Adam trong khi Castiel đang vung vẩy mấy cây gậy.
Có một tiếng nổ nhỏ khi họ bước vào và cây gậy đã bị giật mất bởi ông một ông phù thủy già, người nhanh chóng biến nhanh đi chỗ khác để lấy thêm một cây gậy nữa cho Castiel tiếp tục vẫy.
Sam nghĩ rằng mấy cây đũa đó trông giống nhau.
"Xin chào Dean-o," Meg chào đón. "Tôi và Jo đã có đũa phép rồi."
Jo dường như đã quên mất cô đã từng ghét con quỷ này đến đâu khi cô nhảy sang chỗ của họ. "Gỗ táo và lông nhân sư. Có ngầu không ?"
"Một con nhân sư ư ?" Dean trông cảnh giác. "Ý của em là mấy người phụ nữ-mèo đi hỏi người ta mấy câu hỏi đó hả ?"
"Nghe có lý." Sam nói. "Gỗ cây táo luôn được tượng trưng là sức mạnh của phụ nữ trong khi nhân sư thì, well." Anh cố nghĩ ra cái gì đó phù hợp với Jo."Nó là một con mèo." Cuối cùng anh nhận ra. "Ngược lại với chó săn địa ngục..."
Đôi mắt của Jo mở lớn còn Dean thì chỉ trông khó chịu. "Em có thể nào 'mọt sách' hơn được không ?"
Có một tiếng nổ nhỏ từ phía trước và một đống sách cứ nhắm xuống đất mà bay, Castiel trông lộn xộn hết biết, tóc của hắn thì rối nù cả lên.
"Castiel không thể nào tìm được đũa phép của mình. Anh ta đã như vậy được một khoảng thời gian rồi." Meg thở dài.
"Anh ta trông thật ngốc đi vẫy mấy cây gậy đó," Dean thì thầm.
"Của cô là gì ?" Sam tò mò hỏi con quỷ.
"Gân tim rồng từ loài gì đó gọi là Peruvian Vipertooth và cây thủy tùng."
"Loài rồng độc nhất." Olivander tham gia vào cuộc trò chuyện của họ. "Có vẻ như là với cháu...oh không không phải cái đó." Ông cướp đi cây gậy của Castiel và đưa cho hắn cái khác. "Đó, gỗ cây hoa huệ và lông phượng hoàng có thể...hoặc không...cháu trông hơn một học sinh bình thường nhiều. Ông chỉ thường làm đũa phép với gân tim rồng, lông kỳ lân hoặc lông phượng hoàng, nhưng ông có một có một vài cây được làm bởi cha của ông, người sử dụng rất nhiều nguyên liệu...ít truyền thống hơn."
Sam nhìn sang và thấy Castiel đã có một chiếc đũa phép mới. "Lông phượng hoàng và gỗ cây sồi...ông nghĩ nó sẽ thích hợp..." Ông không có cơ hội để nói hết khi những tia sáng màu vàng kim bay ra từ đầu cây đũa phép, thay vào đó thì ông cười như điên.
Gabriel tham gia với Sam. "Gỗ sồi tượng trưng cho thần Apollo," hắn nói với họ, "Thần của âm nhạc và những lời tiên tri. Nó cũng giúp cho cậu đối mặt với những thứ cậu đang cố tránh. Kết hợp nó với một con phượng hoàng..."
"Tái sinh," Dean nhe răng cười. "Cas rất giỏi việc đó."
"Yeah, well, gì cũng được."Gabriel là người tiếp theo đi chọn chiếc đũa.
Gabriel tìm ra được chiếc đũa của mình nhanh hơn Castiel. Thân cây liễu, lõi là da của (loài rắn) Basilisk..."Đại thiên thần của mặt trăng," hắn nói với bọn họ khi hắn lượn về. "Cây liễu là loài cây của mặt trăng."
"Còn về da rắn thì do là anh có họ hàng với một con mãng xà khổng lồ." Dean càu nhàu.
"Cái gì ?" Adam khó hiểu.
"Jormungandr," Sam giải thích. "Con mãng xà của thế giới..." anh vẫn không chắc Gabriel có thật là Loki, hay chỉ giả vờ là Loki trong khi vị thần ngoại đạo đó đang đi nghỉ lễ hay là đang dùng cơ thể của hắn ta làm thể xác, nhưng dù gì thì, mối quan hệ vẫn ở đó.
Crowley cuối cùng lại có được một cây đũa được làm từ thân cây sồi (hoàng tộc, quyền lực) và lõi là xương khớp của một con rồng Đuôi Gai Hungary. ("Loài rồng nguy hiểm nhất.") Castiel cướp việc của Gabriel và tuôn ra hàng loạt các kiến thức cùng với Sam đôi khi nói chen vào một vài câu. Anh vẫn còn cảm thấy phiền vì cả hai con quỷ đều có một phần cơ thể của rồng để làm lõi, nhưng Gabriel lại có da rắn còn Castiel thì lại có lông chim nên anh cũng không cảm thấy khó chấp nhận.
Tiếp theo là của Adam có thân cây nguyệt quế ("họ từng dùng nó để bảo vệ người ta khỏi 'những chúa tể bầu trời.'"-Sam nhăn mặt bởi ý nghĩ đó.) và lông đuôi kỳ lân làm lõi ( biểu tượng của sự thuần khiết và ý định tốt)
Dean thở dài và liếc sang Sam. "Em muốn lên trước không ?" Anh hỏi.
"Anh trước đi..."
Dean tiến lên phía trước, và Sam quan người đàn ông lớn tuổi vội vã chạy xung quanh của hàng, kéo ra một vài chiếc hộp. Không giống như những người khác đã tìm được chiếc đũa cho mình lần thứ ba hay lần thứ tư họ thử (hay Cas người đã thử đến hơn hai mươi lần), Dean tìm được chiếc phù hợp cho mình lần thứ nhất anh thử. "Cây tuyết tùng." Olivander nói với anh, chuyển chiếc hộp qua. "Well, theo như cha của ông kể lại thì ông ấy đã sử dụng một chiếc lông vũ của một sinh vật đã xuất hiện trước ông ấy trong một luồn ánh sáng lóa. Ông không thể thấy hay nghe nó, nhưng khi rời đi, nó đã để lại một mảnh pháp thuật trong hình hài của một chiếc lông vũ và một cái tên."
Dean khựng lại. "Tên gì ?" anh hỏi.
"Mi'ka'el..."(Michael) Olivander nói từ đó với ba âm tiết. Cái tên không hẳn làm cho người ta nhận ra được sự tương đồng ngay lập tức nhưng chúng vẫn giống nhau, Dean thả cây đũa của mình xuống đất ngay lập tức sau khi nghe cái tên đó.
"Tôi có thể có một cái khác không ?" Dean yêu cầu.
Olivander nhặt chiếc đũa phép lên, không bằng lòng nhìn anh. "Giờ chiếc đũa đã chọn cháu, cháu không thể nào chọn một chiếc khác hơn được."
Anh trai của Sam vẫn trông tức giận khi anh nhận lấy chiếc hộp được đưa cho anh. Cho đến giờ anh vẫn trông rất vui vẻ, như khi anh sửa chữa Bé Yêu của mình...(Xe của anh ấy...Xe của anh ấy...Sam đã không gọi nó là Bé Yêu...) nhưng giờ anh đang nhìn nó với sự khinh bỉ.
Dean đưa nó cho Adam, người im lặng cầm nó lên và thử. "Không." Cậu lắc đầu. "Em có thể...gần như cảm thấy nó...nhưng nó không giống của em. Đó là bởi vì anh là Thanh Kiếm đích thực của hắn ta, em chỉ là một ngươi thay thế."
"Đừng nói vậy về chính mình nhóc," tên tóc dữ dội nói. "Em là gia đình. Chúng là những tên khốn. Không có ý xúc phạm gì đâu." Anh quay sang Gabriel và Castiel. Tên thứ nhát tỏ vẻ không quan tâm và tên còn lại nhún vai rồi đút một cây kẹo khác vào miệng.
"Đừng nói với cậu ta," Gabriel thì thầm vào tai Sam. "Nhưng cây tuyết tùng là loại cây của mặt trời và Michael...well...anh ta là Đại Thiên Thần của mặt trời."
Sam nhăn mặt. Giờ tất cả những gì họ cần là người làm những cây gậy thần kỳ này thêm máu quỷ vào trong những sáng tạo của mình.
Dean đã đúng. Sam cảm thấy ngu ngốc khi phải vung vẩy mấy loại gậy khác nhau. Nhưng cuối cùng thì, có một cây khác biệt. Cái cảm giác nó mang lại làm cho anh nhớ đến máu quỷ, và anh nhanh chóng đẩy cái ý nghĩ đó xuống. "Gỗ cây táo và máu chó săn địa ngục." Sam suýt chút nữa đã không nhịn được sự nao núng của mình: Máu quỷ...Máu chó Grim...có vấn đề gì với anh và máu vậy ? Dean đã 100% xong với cái lão già điên khùng này.
"Để chống lại sự xấu xa," Gabriel trông có lỗi. "Và well...để canh gác, bảo vệ. Chó săn không phải lúc nào cũng là biểu tượng cho săn bắt."
Sam ghét sự trớ trêu trong câu nói cuối cùng.
..........................................................................................................................................................................................................................................
"Chúng ta phải làm gì cơ ?"
Sam thở dài, ước gì anh có thể ngồi xuống và ăn ngay. Đã là một ngày rất dài, tất cả là vì tìm một cái bục nhà ga không nên tồn tại. Adam, người duy nhất trong nhóm đã đọc cuốn sách, nói rằng đó là nhà ga 9 3/4, và dù cho việc phải chạy vào bức tường ngăn cách giữa nhà ga không phải là việc lạ nhất mà Sam đã làm, nhưng việc tìm ra được đúng bức tường gần như là không thể.
Nhưng, quan sát Dean dựa người vào tất cả mọi bức tường mà anh có thể nhìn thấy khá là buồn cười.
Họ đã đặt trước một khoang tàu dành cho tám người, cố ngồi chen chúc mỗi bên đến bốn người. Hoặc là như vậy hoặc là chia ra làm hai khoang, nhưng vẫn chưa có ai trông như họ vui vẻ gì khi ở bên cạnh nhau. Gabriel vẫn bị ghét bởi cả Sam và Dean. Đặc biệt là Sam vẫn còn chưa bỏ qua vị Chốn Huyền Bí (Mystery Spot), kết luận từ cái chết của chiếc đài radio khi nó phát bài 'Heat of the moment' vào tháng trước.
Cas đã hòa thuận được với mọi người trừ Adam (vẫn còn cảm thấy không thoải mái với thiên thần kể từ sau Michael) và Crowely (vẫn còn chưa chịu nguôi cái vụ bị phản bội lúc trước). Meg dường như đã cố làm một người con đỡ đầu ngoan ngoãn của Ellen, nhưng vẫn là con quỷ cái khó chịu mà anh vẫn quen biết, nhưng nó lại là một thay đổi tốt khỏi những thứ khủng khiếp và bạo lực mà cô bình thường vẫn hay gây ra.
Hành trình trên chuyến tàu là ít thú vị nhất, và Sam mừng vì nó đã kết thúc.
Nhưng hiện giờ anh lại không vui chút nào vì phải đứng chờ cả một hàng dài (phải đợi cho đến gần phút chót bởi họ của anh bắt đầu với chữ 'W' và 'S' đứng đằng sau 'A' và 'D'. Từ những gì đã đọc thì anh nghĩ các giáo viên sẽ chọn nhà cho học sinh. Nhưng lại không có một câu nào nhắc tới phương pháp họ dùng để phân loại, và giờ Sam biết tại sao. Thật ra, anh vẫn còn không biết phải nghĩ rằng là do tác giả của cuốn sách đó nghĩ chuyện này quá ngu ngốc để ghi vào hay do những người này muốn giữ bí mật về 'truyền thống' của họ, nhưng dù nghĩ theo cách nào đi nữa thì...
Sam đã bỏ lỡ mất đa số tên, nhưng anh vẫn có nghe vài cái và nhìn thấy họ đi về phía dãy bàn Nhà mình.
"Bell, Katie" "GRYFFINDOR!" là cái tên đầu tiên, sau đó những cái tên cứ theo thứ tự bảng chữ cái mà được đọc lên cho đến khi "Harvelle, Joanana," là người đầu tiên trong Đội được gọi lên. Mặc dù Gabriel và hai con quỷ đã cứ khăng khăng cái tên đó ngu ngốc đến mức nào, Dean cứ muốn dùng nó, và vì anh hiện là thủ lĩnh của họ, nên cả ba đều nghe theo anh.
Sam quan sát khi người phụ nữ lớn tuổi đặt chiếc mũ biết nói lên đầu của Jo. Nó đã hát một bài hát trước khi bắt đầu, làm cho Sam và Dean giật cả mình đưa tay rút dao ra và cố tiêu diệt cái thứ quái dị ngu ngốc đó đi và Adam đã phải ngăn họ lại bằng cách dẫm lên chân của Sam và chọc cùi chỏ vào xương sườn của Dean.
Cái mũ phải cân nhắc một lúc. Nhưng đối với Sam thì đã quá rõ ràng. Cô rất dũng cảm và liều lĩnh, điều này đã được thể hiện qua việc cô tình nguyện làm mồi bẫy cho con ma của Sam và Dean. Cô cũng đã chết vì đã quay lại để cố cứu Dean. Cái mũ dường như cũng đồng ý khi nó hét lên "GRYFFINDOR!"
Chỉ khi đó Sam mới nhận ra rằng họ sẽ bị tách ra. Ah, well, họ sẽ đối phó với việc đó sau.
"Masters, Meg" Sam ước gì cô đã không dùng cái tên đó, nhưng nó đã được viết trên giấy khai sinh của cô. "HUFFLEPUFF."
Có lý nếu như anh nghĩ kỹ về nó. Cô đã luôn báo cáo về với Azazel, phải không ? ("Nghe này, tôi đơn giản hơn các anh nghĩ. Tôi nhận ra một điều trên thế giới này, một điều thôi. Tìm một mục tiêu và thực hiện nó. Cống hiến chính mình cho nó, để nó điều khiển cuộc đời của tôi. Lucifer và tên Quỷ Mắt Vàng-nhiệm vụ của họ đã xong đối với tôi_ Meg 7x21") Anh thật sự nghĩ rằng cô sẽ là một Slytherin nhưng vì Crowley chắc chắn sẽ vào nhà đó nên...
"MacLeod, Crowley."
Quá đơn giản, Sam nghĩ. Crowley là một con quỷ. Người ta luôn rập khuôn Slytherin là xấu xa, nhưng có vẻ như, điều đó là ngu ngốc. Slytherin khôn ngoan và đầy mưu mẹo, luôn trung thành với mục đích và tham vọng của mình. Cuộc tìm kiếm Purpatory của Crowley chứng minh điều đó. Hắn cũng dùng những người khác để làm công việc dơ bẩn của mình - Samuel Campbell...Brady...hắn thậm chí còn chẳng cần làm bẩn tay mình.
"SLYTHERIN!" Cái mũ tuyên bố và Sam cười tự mãn. Anh nên làm kiếm sống bằng việc này.
"MacLaggen, Cormac," "GRYFFINDOR!"
"Novak, Castiel," được đọc lên ngay sau đó. Sam vẫn đang phân vân giữa Ravenclaw và Hufflepuff.
"HUFFLEPUFF." Sam cảm thấy không thoải mái khi thấy Meg vui vẻ bởi sự lựa chọn đó. Anh đồng ý, Castiel trung thành với Chúa, với Dean, với anh nữa, theo một mức độ nào đó... hắn làm mọi việc nguy hiểm hắn có thể làm chỉ để giữ cho bạn mình được an toàn, không cần quan tâm đến hậu quả. Theo cá nhân thì Sam nghĩ Cas là một 'thiên thần mọt sách' như Dean đã từng luôn nói, nhưng có vẻ như không phải vậy.
("Tôi luôn đến khi cậu gọi") Castiel 6x21
"Novak, Gabriel." Những tiếng thì thầm về hai anh em bao lấy cả đại sảnh. Gabriel lờ nó đi, nhảy chân sáo đến chỗ cái mũ.
Sam thậm chí còn chẳng thèm mất năng lượng để tỏ ra ngạc nhiên bởi lời tuyên bố. "SLYTHERIN!" Một từ thôi : Trickster.
Chưa nhắc đến việc hắn đã giả chết đến ba lần.
Cuối cũng đến nhà Winchester, Adam, và Sam thầm lặng chúc cậu may mắn khi cậu tiến đến chỗ chiếc mũ.
"GRYFFINDOR!" Adam nhanh chóng đến bên Jo, Sam tự hỏi không biết có phải thành viên nhỏ nhất của nhà Winchester giống với Dean hơn anh nhận ra không.
"Winchester, Dean."
Anh ta trao đổi anh mắt với em trai của mình trước khi rời đi. Chiếc mũ im lặng trong một lúc, có lẽ là đang tranh cãi với Dean. Sam đang chuẩn bị đặt cược vào Gryffindor. Dean rất dũng cảm, liều lĩnh với những ý tưởng ngu ngốc (như việc bán linh hồn của mình đi). Anh ta tỏ ra gian xảo không đúng lúc và hiếm khi có thể thực sự nghĩ ra một câu cãi lại ra hồn ( "Nhưng ta quên rằng các người giỏi nhất khi là những tên ngốc." "Ngươi mới là ngốc...đồ ngốc." Crowley-Dean 5x10)
Nhưng thay vào đó, chiếc mũ nhăn mặt suy nghĩ trước khi cất lên "HUFFLEPUFF!"
Dean trông có vẻ vui, ngồi xuống bên cạnh Castiel, cố ý ngồi chen ngang giữa con quỷ cái và thiên thần của anh ta. Sam tự hỏi không biết nếu đó có phải là lý do anh ta được phân vào đó không, bảo vệ Castiel khỏi Meg. Đôi khi Dean quá trung thành với thiên thần đến mức kỳ quái. Anh suýt bật cười khi anh nhận ra đó mới là nguyên do chính. Dean quá trung thành - đối gia đình, với bạn của mình... đủ trung thành (và ngu ngốc) để bán linh hồn của mình chỉ để giữ mạng cho một người.
"Winchester, Samuel."
Sam không có thời gian để cảm thấy khó chịu bởi phiên bản dài của tên anh, hay để lo lắng về những cái nhìn của mọi người đang hướng chằm chằm về phía anh ( Nghiêm túc đấy, có cần nhất thiết phải làm việc này trước mặt toàn trường không ?) trước khi đứng ở phía trước đại sảnh và một chiếc mũ được thả lên đầu anh, rộng đến nỗi che khuất đi cả mắt của anh.
Thêm một lần nữa, anh gần như giật nảy mình khi một giọng nói vang lên trong đầu anh. "Ta mong rằng đây là thành viên cuối của 'Đội' mà ta cứ gặp phải."
Yeah. Sam kiềm chế không rút ra con dao của mình. Xin lỗi.
"Các cậu rất thú vị. Đặc biệt là cậu...liều lĩnh và dũng cảm ...nhưng vẫn rất trung thành" Sam cảm thấy có hơi phẫn nộ, bởi vì đó là câu nói của Dean, nhưng sau đó lại nhớ ra rằng hành động liều lĩnh cuối cùng của anh đã gây ra Ngày Tận Thế. Chiếc mũ dường như không thể đi quá sâu vào trong tâm trí. Nó cứ tiếp tục nói, tự tranh luận với chính mình. "Mưu mẹo....nhưng không tham vọng....cậu chỉ đơn giản muốn làm cho tình huống những xấu nhất tốt hơn. Tôi biết rồi...chúng tôi có nhà giành cho những người tìm kiếm kiến thức như cậu....RAVENCLAW!"
Chiếc mũ được kéo khỏi đầu anh và Sam loạng choạng trên đôi chân của mình, vừa vui vẻ nhưng cũng vừa thất vọng với quyết định của miếng vải biết nói. Anh tiếng thẳng đến dãy bàn của nhà màu xanh dương, ước gì anh có thể tham gia với một người nào đó mà anh biết...ngay cả khi nếu người đó là Crowely hay Gabriel.
Anh ngồi xuống bên cạnh một cặp nữ sinh cười khúc khích, cảm thấy rất cô đơn.
Vị Hiệu Trưởng với đôi mắt lấp lánh và bộ râu dài phát biểu. Ông chỉ nói một vài câu ngắn trước khi tuyên bố bữa tiệc bắt đầu. Sam chớp mắt khi thấy thức ăn xuất hiện trước mắt anh.
"Xin chào, tớ là Marietta," một trong hai nữ sinh nói.
Sam im lặng, lần đầu tiên nhận ra rằng anh đang hồi hộp. Làm sao anh có thể làm bạn với những... đứa trẻ này...sau tất cả những gì mà anh đã trải qua...?
"Sam." anh nói. "Xin chào." Thử cũng chẳng hại ai, đúng không ?
"Cho. Có vẻ như cậu có hai anh em. Sinh ba à ?" Một cô gái khác hỏi.
"Không..." anh gặp khó khăn trong lời nói, vẫn còn đang nhìn xuống dĩa thức ăn, không chắc chắn phải làm gì. "Dean và tớ song sinh." Cuối cùng anh nói, nhớ ra câu chuyện che đậy của họ. "Adam nhỏ hơn một tuổi, nhưng họ để cho bọn tớ ở cùng năm vì bọn tớ rất gần gũi với nhau."
("Sam và Dean là những tên tâm thần, phi nghĩa, đồng phụ thuộc với nhau...") Zachariah 5x18
Anh nuốt xuống, cổ họng khô ran, theo tiềm thức của mình mà nhìn xung quanh tìm hình dáng của Dean, nhưng chẳng nhìn thấy anh đâu cả. Dãy bàn nhà Ravenclaw nằm ở chính giữa, đối diện với dãy bàn nhà Hufflepuff được đặt ở bên cạnh bức tường và dãy bàn nhà của sư tử ở phía sau anh, Slytherin thì ở tận phía bên kia của đại sảnh. Anh chẳng thể nhìn thấy Dean hay Cas ở đâu.
"Đang tìm anh à ?" Một giọng nói cất lên từ phía sau anh, anh quay lại và thấy Dean đang nhe răng cười, Meg đang đứng ngay phía sau anh. "Đi nào," Dean kéo anh đứng dậy. "Chúng ta sẽ ngồi cùng với Gabe và Crowley."
Sam không biết anh có nên cảm thấy lo lắng khi Gabriel đã trở thành 'Gabe' với Dean rồi không, nhưng anh thậm chí còn không có thời gian để vẫy chào tạm biệt với hai nữ sinh trước khi Dean lôi anh đến phía bên kia của đại sảnh, còn Meg thì tiện đường đón cả Jo và Adam.
Cas đã đợi sẵn ở đó, và có vẻ như Gabriel đã giữ chỗ ngồi cho họ. "Này các cậu," hắn nói, khi họ ngồi xuống, chuyển sang chiếc dĩa chất đầy thức ăn. "Ít nhất thì chúng ta sẽ không chết đói."
"Mày..." một học sinh với chiếc cà vạt màu xanh lá liếc nhìn họ khi phát hiện ra một nhóm sáu học sinh của những nhà khác tham gia vào dãy bàn nhà mình. "Mày không ở trong nhà Slytherin."
Dean cười khinh khỉnh. "Well tao mừng vì có thể nói cho mày biết rằng mày không bị mù màu."
Tên học sinh đó liếc trợn cả mắt. "Mày không có quyền ngồi ở đây." Tên nhóc đó rít lên, Sam cảm thấy hơi buồn cười bởi hành động đó rất giống của loài rắn, nhưng anh chẳng để ý mấy khi cuối cùng cũng nếm được mùi vị của thức ăn.
"Ai nói vậy ?" Gabriel đáp trả. "Họ là bạn tao." Câu nói đó không nên khiến cho Sam vui. "Tao nói họ có thể ngồi ở đây."
Khi cậu học sinh đó dường như không biết phải cãi lại ra sao. Bạn của cậu ta nhảy vào. "Mày không phải là thuần huyết phải không ?" thằng nhóc nói với một tiếng khịt mũi, như đang ngửi thấy một mùi hôi thối.
Dean ngừng lại với một cái mồm đầy thức ăn, nhưng lại nuốt không đủ nhanh để ngăn Cas trả lời. "Máu của chúng tôi hoàn toàn sạch, trừ khi cậu tính riêng Sam, Meg và Crowley..." Dean nhanh chóng dùng tay che lấy miệng của thiên thần.
"Sự thận trọng, Cas," Dean thở dài. "Bọn tôi sẽ phải dạy cho anh thôi."
"Bọn họ là máu lai ? Máu bùn ?" người bạn đó khinh bỉ.
Sam có cảm giác như bọn họ đang không nói cùng một vấn đề.
Crowley ngẳng lên. "Gì cơ ?"
"Cha mẹ của mày là Muggle à ?" Tên nhóc đầu tiên nói ra với sự khinh thường.
Sam biết rằng Muggle là chỉ những người không có pháp thuật. May mắn thay Adam (người duy nhất thật sự đọc cuốn sách) trả lời thay. "Yeah...ngoại trừ Meg và Crowley là thuần huyết còn Gabriel và Castiel là máu lai. Cha của họ là phù thủy." Cậu bắn cho Sam một cái nhìn bất lực. "Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu ?" cậu nói xong.
"Đồ bẩn thỉu," Thằng nhóc học sinh thứ hai khinh bỉ, quay đi nơi khác. "Mày không xứng đáng làm bẩn dãy bàn này." Sam chớp mắt, vì anh nghĩ chắc mình đã nghe lầm câu xúc phạm...
Gabriel cười toe toét, dường như đã nhận thấy lỗi sai trong câu nói đó, và Sam có linh cảm xấu về việc này. "Oh anh bạn. Tao không nghĩ mày có thể làm bẩn dãy bàn này thêm nữa nếu mày cố." Yud, linh cảm xấu của anh đã thành sự thật. Dean phá ra cười còn Meg thì suýt mắc nghẹn thức ăn của mình. Castiel thì lại có vẻ không hiểu.
Sam cố nhịn cười khi tên kia quay lại. "Mày mới nói gì ?" Hắn ta rít to lên, thu hút sự chú ý của cả nửa dãy bàn.
Thằng nhóc cũng thành công thu hút được sự chú ý của các giáo viên.
"Có chuyện gì đang xảy ra ở đây ?" giọng nói của một người đàn ông tóc đầy nhờn cắt ngang họ. "Các trò nên biết rằng..." Ông nhìn về hướng sáu người đang ngồi ở sai bàn. "Rằng mình đang ngồi ở sai nơi."
"Chúng em biết." Castiel nói.
"Trò đang cố tỏ ra hài hước à ?" người đàn ông rít.
"Không."
Và điều buồn cười là, Castiel đúng là không có, với khuôn mặt thẳn thắng và giọng nói chân thực của hắn đã khiến cho vị giáo viên tóc nhờn phải khựng lại, không chắc phải nói gì. "Không, thưa ngài." Ông ta sửa lại. "Giờ hãy trở lại đúng bàn đi."
Không ai di chuyển.
"Bọn em là bạn của nhau." Sam cố gắng giải thích.
"Well các trò có thể làm bạn vào những giờ khác ngoài giờ ăn." Ông giáo viên khô cằn đáp lại. "Giờ thì giải tán."
Dean chỉ thả lỏng vào chiếc ghế của mình. "Nếu không thì sao ?" anh nói. "Ông sẽ lôi chúng tôi đi à ?"
Tên học sinh thứ hai cười đểu, có lẽ là đang mong chờ một hình phạt được đưa ra. Vị giáo viên (Sam mới vừa nhận ra ông ta chính là Snape...tóc của ông ta đầy nhờn hơn anh nghĩ...) liếc Dean. "Trò sẽ phải rời đi ngay...trò..."
"Winchester." Sam, Dean và Adam bằng một cách nào đó đã có thể nói đồng thanh. "Thầy thấy đấy..." Sam tiếp tục. "Bọn em là gia đình. Và bọn em được nuôi dưỡng cô lập với bên ngoài và em đã được nói rằng em và Dean có quan hệ đồng phụ thuộc với nhau (co-dependent) và để tránh những việc ngoài ý muốn bọn em đã quyết định ngồi chung với nhau vì bọn em là gia đình..."anh ngừng lại khi thấy Snape đã liếc sang anh.
"Trò có quan hệ với song sinh của mình à ?" Cậu học sinh đầu tiên trông có vẻ bị kinh tởm , cứ như ý nghĩa của từ 'đồng phụ thuộc' không tồn tại trong não cậu ta.
"Đúng vậy," Meg vui vẻ nói. "Sam và Dean đang bí mật ngủ chung với nhau. Cứ tạ trời rằng mọi người không phải ở chung phòng với họ vì chàng trai ạ họ đúng thật to tiếng."
Cậu học sinh thứ nhất bị sặc thức ăn.
"Đủ rồi," Snape gầm lên. "Các trò chấm dứt mấy thứ vô nghĩa này ngay lập tức và..."
"Có vấn đề gì à Severus ?"
Sam quay ra sau để thấy Dumbledore với đôi mắt lấp lánh của ông.
"Không, thư hiệu trưởng." Snape cứng ngắc nói. "Tôi chỉ là đang cố khuyến khích lũ trẻ này đi tìm bạn ở bàn của nhà mình."
Dumbledore nhìn sang nhóm của họ, nhìn lướt qua ba cái cà vạt màu vàng và đen (của những người chắc chắn sẽ đi vào lịch sử là những Hufflepuff dũng cảm nhất, ngu ngốc nhất và cứng đầu nhất), hai chiếc cà vạt màu đỏ và vàng kim (sẽ là những Gryffindor bình tĩnh nhất và lý lẽ nhất), hai chiếc cà vạt màu bạc và xanh lá và cả chiếc màu xanh dương và đồng của Sam nữa. Nó đã tự động đổi màu ngay sau khi họ được phân loại. "Tôi không nghĩ đây là một chuyện xấu Severus." Ông bình tĩnh nói. "Hãy để những đứa trẻ này ăn với nhau. Chúng đã biết nhau trước đó rồi... phải không ?"
"Bọn em là gia đình." Sam nói lại, lờ đi tiếng phản đối của Crowley ở phía sau và tiếng gầm nhẹ của Meg."Bọn em đã trải qua những chuyện...đặc biệt với nhau."
Nếu như tính Tận Thế là đặc biệt...nhưng thật ra thì đối với Sam và Dean đó chỉ là chuyện thường ngày.
Dumbledore quan sát họ một lúc. "Kệ nó đi Severus," cuối cùng ông nói. "Chúng không có vi phạm luật nào cả. Và một chút đoàn kết giữa các nhà sẽ tốt cho Hogwart."
Vị giáo viên mặc áo choàng đen gầm nhẹ khi ông gật đầu và quay trở lại dãy bàn giáo viên. Dumbledore quay đi để bước theo nhưng khựng lại. "Các em nên tìm bạn bên ngoài gia đình của mình." ông nói với họ.
Sam thầm nghĩ mỗi người trong bọn họ đều chắc đang nghĩ những câu như 'Yeah, right. (Ừ, phải rồi)' Nhưng Dumbledore đã không nhận ra khi ông quay trở lại dãy bàn giáo viên.
Bữa tối cũng có thể coi như là ổn định sau đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro