Chap 4 : Just Enough To Make Us Dangerous

Exercise a demon...

Trong tuần đầu tiên: Jo đã không nghĩ rằng nó sẽ trôi qua nhanh như vậy. Nhưng nghĩ lại thì cô cũng không nghĩ Gabriel sẽ trả thù cái tên tóc nhờn kia, hay Sam và Dean tìm một buổi đi săn ở trường dành cho trẻ con, họ có buổi học bay, hay thậm chí là họ bị lạc đến vài chục lần.

........................................................................................................................................................................................................................

Trong tuần đầu tiên Jo và Adam đã bị lạc ít nhất năm lần. Có một lần họ cố đi xuống tầng hầm, nhưng bằng cách nào đó lại kết thúc trên tầng bốn của tòa tháp tràn ngập với những bộ giáp sáng bóng. Nơi này cần một tấm bản đồ.

Đương nhiên ngược lại với họ, Dean và Castiel không bị lạc một lần nào. Nhưng đó là tại vì Dean chỉ cần theo đuôi thú nuôi thiên thần của mình với khả năng cảm nhận hướng đi đến đáng sợ. Theo cá nhân thì Jo nghĩ Gabriel cũng có thể tránh bị lạc, nhưng khổ nỗi hắn lại thích đi trễ rồi lại phàn nàn rằng nơi này thật sự cần một tấm bản đồ như thế nào.

Tất cả các tiết học của cô và Adam đều cùng tiết với ít nhất một thành viên của Đội Ý Chí Tự Do. Đa phần thời gian lên lớp của họ là cùng với Gabriel và Crowley...Có vẻ như đó là tại vì Gryffindor và Slytherin không ưu gì nhau; nhưng lý do tại sao việc sắp hai nhà này cùng một tiết học là OK thì Jo không biết.

Tuy nhiên thì nhiên thì họ là trường hợp ngoại lệ với cái luật này, và ông giáo sư tóc đầy nhờn đã lườm họ khi ông bắt họ phải đổi nhóm làm bài với nhau, bắt Jo cặp với Gabriel và Adam với Crowley, và thay vì gây ra một mớ hỗn độn như ông mong đợi, họ lại hợp tác với nhau khá tốt và đã tạo ra một vạc thuốc tử tế.

"Cứ như nấu ăn vậy." Gabriel vui vẻ nói, và xem xét việc họ mới vừa phiên dịch ra nhưng bước hướng dẫn như:

6) +dsy. rt. (7 p.),stir (clk.)-scar.

7) +rat spl. (x1), stir ( clk. x12, cc x1)-p. yel., +leech juc., simmer (11 m.) - ac. grn.

9) +slc. ctrplr. ( 13 p.), simmer-f. grn.

Jo khá hài lòng với vạc thuốc của mình. "Giống hóa học thì đúng hơn." Cô nói, kiểm tra định nghĩ giữa màu xanh ac và màu xanh f (xanh dương chăng ?)

Sam học cùng với họ trong tiết Biến Hình, trong khi Dean, Cas và Meg có chung tiết Phòng Chóng với họ. Bà giáo sư bắt đầu bài học với câu hỏi. "Các em cần phải bảo vệ mình khỏi những sinh vật gì ?" Rồi sau đó nhận được một danh sách dài từ năm thành viên của Đội. 

"Quỷ hút máu" Adam nhảy vào trước. (Quỷ hút máu khác với ma cà rồng)

"Ma." Jo nói thêm.

"Wendigo, quỷ, ma sói, ma cà rồng, bọn nhặt linh hồn, Shapeshfiter, Rakshakas, thần ngoại đạo."

"Bọn Đại thiên thần." Adam thêm vào trong danh sách của Dean.

"Rugarous, kẻ giết người hàng loạt, Djinhs, rồng, chó săn địa ngục ..."Dean tiếp tục. "Oh và Croate...nói tắt cho Croatoan. Và Leviathan."

"Tôi xin lỗi." Bà giáo sư nhăn mặt lại. "Leviathan là gì ?"

Cả Đội khựng lại với danh sách dài huyền thoại của họ. Meg mở miệng để trả lời, nhưng sau khi suy nghĩ thì cô đã đủ thông minh để ngậm miệng lại. Bà giáo sư đã có thể đuổi được theo tốc độ của họ và đang xem xét danh đó.

"Phần lớn của danh sách này." bà thừa nhận, nhìn xuống. "là đúng. Nhưng..." bà khoanh tròn 'Quỷ' và 'Đại thiên thần' "Quỷ và thiên thần không tồn tại"

Castiel nhăn mặt, "Sao bà có thể phủ nhận sự tồn tại của một sinh vật chỉ bởi vì bà không nhìn thấy chúng ?" Hắn và Meg trông có vẻ hơi phẫn nộ khi bị nói rằng loài của mình không tồn tại.

"Niềm tin." Dean thúc cùi chỏ vào thiên thần và dường cả hai đều chia sẻ một câu nói đùa mà chỉ họ mới hiểu.

Bà giáo sư thở dài. "Bởi vì không có bằng chứng," sau đó bà nói thêm. "Còn nữa..." bà khoanh tròn 'quỷ' và 'thiên thần' và vẽ mũi tên chỉ 'thần ngoại đạo' "Đây chỉ là một huyền thọai. Trò đã lẫn lộn giữa thực tế và huyền thoại rồi." Bà nói với Dean. "Và tôi nghĩ rằng Leviathan cũng vậy."

"Cô có thể gạch Croates đi," Dean đáp lại, "Bởi vì bọn chúng đã chết hết rồi...gọi nó là thây ma có tốt hơn không ?"

"Cẩn thận thái độ của mình, cậu Winchester." bà cảnh báo, nhưng vẫn làm theo lời anh. "Hơn nữa còn có chó săn địa ngục, tôi nghĩ ý trò là loài chó Grim. Kẻ nhặt linh hồn không tồn tại, và ma không có khả năng gây hại."

Jo giả ho "Thế còn linh hồn báo thù thì sao ?" Cô không đồng ý.

"Trò Harvelle," Bà giáo sư giờ đã để mắt đến cô. "Có con ma nào đã có hành động gây hại đến trò chưa ?"

 Cô nhún vai. "Bọn họ thì khác." cố gắng giải thích. "Pháp thuật đã giúp cho họ bình thường."

Dean nói lên, và bà đã bị ngạc nhiên bởi giọng nói của anh. "Nếu như cô chạy thoát khỏi kẻ nhặt linh hồn của mình," anh nói. "Và cô chọn không muốn chết...cô sẽ ở lại là một linh hồn. Và cô sẽ bị mắc kẹt ở một nơi cho đến khi bị hóa điên và đến cuối cùng thì dù cô có muốn hay không...cô cũng sẽ đi giết. Chưa từng gặp những thứ đó hay tại những con ma ở đây đều vô hại ?"

"Những con ma ở Hogwarts không có khả năng gây hại nào cho trò, cậu Winchester." Bà đảm bảo với anh.

"Vậy là sẽ không cho muối và sắt ở mọi nơi hả...?" Adam hỏi. Họ đang dạy cho anh những kỹ năng đi săn.

Bà giáo sư chỉ trông khó hiểu. "Muối và sắt thì làm gì ?"

..........................................................................................................................................................................................................................

"Tôi không thể tin những người đó thậm chí còn không biết ma có thể bị gây hại bởi muối và sắt! " Cô nói, cũng cùng ngày hôm đó, đuổi theo sau Sam và Dean. Cả hai đã trốn sang một ngôi làng gần đó bởi một lý do mà cô vẫn chưa biết.

"Bọn anh đã ném muối vào con ma máu me kỳ quái ở cái bàn màu xanh lá," Dean nói, có vẻ như vẫn chưa nhớ được hết tên của các nhà. "Khi hắn ta biến mất mọi người đều trông ngạc nhiên. Hắn ta vẫn chưa xuất hiện lại mỗi khi bọn anh ngồi ở đó nữa."

"Và cái tên yêu tinh thân thiện đó không còn ném đồ vào bọn anh nữa," Sam nói, cười tự mãn. "Sau khi bọn anh dọa sẽ bắn nó bằng đạn muối..."

"Em cứ tưởng đó là bởi vì Gabriel đã có một thỏa thuận với nó chứ." Cô suýt ngã khi họ tiến gần đến hàng rào. Nghiêm túc đấy, họ đang thật sự đi qua khoảng đất trống mà vẫn chưa có ai phát hiện ra họ.

Sam nhảy qua trước, sau đó dừng lại để giúp cô một tay. Dean lờ đi sự giúp đỡ và làm một cú nhảy nhanh qua, nắm lấy phần thành hàng rào và tung mình qua bên kia. Jo đảo mắt bởi sự khoe khoang của anh. Ngay cả khi bị biến thành mười một tuổi cũng không thể nào thay đổi được anh.

Sắp mười hai, cô sửa lại, vì hôm nay là ngày 2 tháng 11, và nghiêm túc đấy, dán ngày sinh của Sam và Dean vào đúng cái ngày mà mẹ của họ chết là một hành động độc ác. Cô chửi thầm Chúa, người có lẽ là đang cười đến đau bụng bởi những câu nói đùa của họ như ông đang xem một bộ phim truyền hình.

"Chúng ta đang đi đâu vậy ?" cô hỏi, khi thấy hai người tiến thẳng đến ngôi làng.

"Well, em có biết cái ông giáo viên ?" Dean hỏi.

"Giáo sư môn lịch sử." Sam nói tiếp.

"Hồn ma mà..."

"Rất buồn chán không...?"

Jo tự hỏi không biết có phải cặp đôi Weasley đã chỉ họ cách nói liền nhau như vậy không. "Có." cô thận trọng nói, tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Well, ông ấy đã được chôn ở nghĩa trang làng Hogsmeade," Dean nhe răng cười khi nói xong, giơ lên một hũ muối và Sam lắc một chai dầu hỏa. "Em tham gia chứ...?"

Jo không thể tin nổi mà nhìn họ, trước khi cười lên. "Đương nhiên." Cô nói. "Hoàn toàn đương nhiên!"

..............................................................................................................................................................................................................................

Họ đang lớn tiếng cười thoải mái khi họ trên đường về lâu đài vào lúc hai giờ sáng, ướt nhẹp và lấm bùn. Jo có lá trong tóc của cô và môi của Dean đang chảy máu. Sam đứng khựng lại trước, khi phát hiện ra một giáo viên, và Jo suýt chút nữa va vào anh.

"Uh..." Dean gắn một nụ cười trên khuôn mặt bầm dập xinh đẹp của anh."Xin chào giáo sư."

McGonagall liếc anh. "Các trò có muốn giải thích tại sao mình lại ở ngoài khuôn viên trường không ?" bà yêu cầu.

Một bên vai của Sa thả lỏng và anh đưa tay ra phía sau lưng mình, các ngón tay làm những ký hiệu mà Jo lỡ mất nhưng Dean lại hiểu khi Sam nói. "Bọn em muốn tham quan ngôi làng," anh nói. "Bọn em biết rằng học sinh không được đến làng cho đến năm ba nên Dean và em đã lẻn đi, bởi hôm nay là ngày nghỉ và bọn em cũng không có bài tập với lại hôm ny còn là sinh nhật của bọn em nữa. Jo đi theo cùng bọn em bởi Gabriel và Crowley vẫn còn đang say."

Jo nhận ra kỹ thuật này. Né tránh mọi câu hỏi về vụ đào mộ. Thu hút sự chú ý về chuyện khác.

Nó không có hiệu quả. "Các em có ghé qua nghĩa trang nào không ?" bà lạnh lùng hỏi bọn họ.

Đôi mắt của Dean mở lớn. "Nghĩa trang ư ?" Anh ré lên. "Có một cái nghĩa trang...tuyệt vời... anh không thể tin tụi mình đã bỏ lỡ nó!"

Bà giáo sư trông thả lỏng một chút. "Cấm túc." Bà lạnh lùng nói. "Một tháng cho cả hai em." Bà chuyển tầm nhìn sang Jo. "Cả cho trò nữa, trò Harvelle. Giờ thì đi tắm rửa đi." Bà thở dài.

Jo có thể thề rằng mình đã nghe thấy bà nói cái gì đó giống như 'Không phải là một cặp sinh đôi nữa chứ' khi họ đi ngang qua, nhưng có thể cô đã tự tưởng tượng ra.

.................................................................................................................................................................................................................

Câu chuyện về vụ việc được lan truyền, và dù không ai có thể kết nối sự biến mất của giáo sư Binns và buổi đi chơi đêm của hai anh em, họ vẫn được ca ngợi là anh hùng.

Phải thừa nhận rằng khi hầu hết các học sinh trở nên nổi tiếng bởi môn thể thao cưỡi chổi, hoặc do học cực kỳ giỏi. Sam và Dean lại bị cấm túc vì đi săn. Đúng cho đến khi Sam dường như đã chịu quá đủ và bắt đầu nói lớn tiếng về thiên thần ở Đại Sảnh.

"Michael có còn sống ở thời gian này không ?" anh bắt đầu, không có được nhiều sự chú ý cho lắm. Jo vẫn còn đang học lịch sử về những việc đã xảy ra, nhưng cô vẫn còn biết quá ít về Sam và phong ấn cuối cùng, về Dean, Adam và Michael...

Gabrial ngừng nhai thức ăn giữa chừng. "Anh ấy vẫn còn sống ở thời của chúng ta," hắn nhắc họ. "Chỉ là đang bị nhốt trong lồng thôi..."

"Khi chết thì thiên thần và quỷ đi về đâu ?" Sam hỏi, cao giọng lên một chút. Họ đã quyết định ngày hôm nay sẽ không làm bạn cùng bàn với cái lũ cà vạt xanh nữa và đang ở dãy bàn thân thiện của những chú lửng.

 Có ai đó ho một tiếng, suýt mắc nghẹn thức ăn. "Thiên thần ư ?" người đó hỏi, hơn họ một năm, tóc nâu và mắt đen. "Thiên thần không tồn tại."

"Làm sao anh biết ?" Dean hỏi đểu.

"Anh..." anh ngừng lại, và thật sự trông như đang cân nhắc điều đó. "Well, nếu như đó là điều mà em muốn tin..." cuối cùng anh nói. "Cedric Diggory," anh chìa ra một bàn tay và Dean bắt nó, sau đó lần lượt giới thiệu từng người trong nhóm của họ. Chàng trai tội nghiệp trong có hơi bị choáng bởi nhóm.

"Các em có rất nhiều người." anh nhận xét, điều mà Jo nghĩ rằng đã quá rõ ràng. "Các em biết khá nhiều về nhau."

"Well, yeah." Gabriel nhô đầu sang. "Bọn em là gia đình." Và hắn khựng lại, hơi nhăn mặt lại vì điều đó. "Cas và em là anh em, và cặp ba Winchester ở đằng kia cũng là anh em. Bọn em sống chung với nhau."

"Không may thay," Crowley lầm bầm dưới hơi thở của mình. Jo đôi khi ước khi gì Crowley và Meg giống với những con quỷ khác mà cô đã gặp, mà không phải loại có đầu óc bình thường như vậy.

"Một gia đình lớn." Cedric bình luận. "Các em có hòa thuận với nhau không ? Anh không biết nó có cảm giác ra sao-...anh là con một."

"Crowley và Meg ghét nhau," Adam nói với một cái mồm đầy thức ăn.

"Nhai trước," Jo khuyên, trước khi nói thêm."Điều đó đúng. Dean và Sam thì lại có cái kiểu 'không thể sống mà thiếu nhau'...đừng có mà chối Sasquatch". Cô dùng biệt danh mà Gabriel đã đặt cho Sam. "Sam vẫn còn có hơi cảnh giác với Gabriel vì anh ta đã từng chơi khăm Sam rất tệ..." Cũng là một cách để nói, "Còn em thì không thích Crowley vì hắn có nuôi một con chó gớm ghiếc."

"Bọn em có rất nhiều vấn đề với nhau," Castiel lên tiếng từ nơi mà hắn đang dán chặt vào Dean. "Nhưng những điều tốt cũng bằng những điều xấu. Gabriel đã từng một lần cứu mạng của Sam và Dean. Meg đã từng giúp em và Dean. Crowley cũng từng mạo hiểm chính mình để giúp." Hắn ngừng lại,, và Jo biết hắn đang cố kiểm duyệt lời nói của mình.

"Wow," Diggory trông có vẻ bị ấn tượng. "Hèn gì các em lại ở trong nhà Hufflepuff, với lòng trung thành như vậy."

"Trung thành thì có liên quan gì đến nhà này ?" Dean hỏi, khó hiểu.

Sam liếc anh. "Đó là cách mà họ phân loại, đồ ngu." và cho anh một cái mặt khó ưu. "Anh không có nghe cái nón đó hát gì ư ?" 

"Không." Dean trông cảnh giác. "Nó là một cái nón biết hát. Ai lại đi nghe một cái nón hát chứ ? Rồi nó còn nói vào trong tai anh. Lũ người pháp thuật, trời ạ." Anh gục đầu xuống đôi tay của mình. "Anh chẳng mong đợi gì với mấy cây chổi đó."

"Tại sao không ?" Cedric nói. "Bay lượn là môn thể thao tuyệt nhất!" 

Sam và Dean lắc đầu cùng một lúc khi Dean nói, "Săn."

"Tuyệt vời hơn nhiều," Sam thừa nhận, "Ngay cả khi nếu..."

"Có nghĩa là tất cả các bạn của anh đều chết," Dean kết thúc cho em trai của mình, và Jo không biết có phải hai người bí mật tập nói liền nhau không, và sau đó nhận ra dù có phải là song sinh hay không, họ cũng đã lớn lên cùng nhau kể từ khi Dean lên bốn, và Sam thậm chí còn chưa được một tuổi, ở trong một môi trường kín với không có ai để giao tiếp ngoại trừ nhau ra, cha của họ lại luôn ra ngoài đi săn.

Jo tự hỏi không biết cô sẽ trở nên ra sao, nếu như cô bị bỏ lại Roadhouse mà không có Ellen ở bên cạnh. Hai anh em thậm chí còn không có một nơi để gọi là nhà; tất cả những gì mà họ có chỉ là những nhà nghỉ ven đường, bốn mươi đô

 cho mỗi tuần và chiếc xe của họ, cha của họ cũng chỉ đôi khi xuất hiện.

Và thật ra, tuy Dean luôn coi John là cha của mình, Sam thì chưa từng...Cha mẹ, anh trai và người cố vấn của Sam sẽ luôn luôn là Dean. Trong khi Dean ngưỡng mộ cha của mình, Sam thì lại luôn ngưỡng mộ Dean.

Chẳng trách họ không cần phải luyện tập cái cách nói song sinh đó.

...................................................................................................................................................................................................................

Bay lượn, như Dean đã đoán trước, đã không diễn ra tốt với Đội. Và khi Jo nói vậy, ý cô là đã không diễn ra tốt với Dean. Gabriel và Castiel thì lại không có vấn đề gì, tuy nhiên cả hai đều đã từng có cánh nên có lẽ có một vài vấn đề không thể nói ra. Tại sao những cái chổi đó được phép bay còn họ thì lại không ? 

"Cánh gãy," Crowley lầm bầm, nhìn chằm chằm một cách bướng bỉnh khi họ xếp hàng cho lớp bay. "Chuyện này không tốt chút nào." Ông và Meg dường như vẫn thích phương pháp 'độn thổ' của mình cho việc đi lại hơn.

Có vẻ như Jo là người duy nhất mong chờ sự kiện này. Có vẻ như Adam và Dean cùng chia sẽ nỗi sợ độ cao.

"Cái này...cái này nên là bất hợp pháp." Dean nhìn chằm chằm vào cái cây chổi cán mỏng ở dưới đất.

Jo cười khúc khích.

"Có chuyện gì vậy Dean-o ? Không biết cách để xử lý một cái chổi à ?" Meg trêu, đang đứng đối diện anh, kế bên cạnh Gabriel, người cô đang sử dụng như một tấm chắn khỏi Crowley. Vị Đại Thiên Thần trông có vẻ khó chịu vì bị chen giữa bởi hai con quỷ.

Sam cười."Thôi nào Dean. Đây cũng đâu phải máy bay." Dean bắn cho anh một cái nhìn.

"Nó vẫn có thể bị đâm," anh cãi. "Và chỉ có mỗi miếng gỗ mỏng này chắn giữa anh và mặt đất. Anh có quyền cảm thấy không an toàn."

"Em chắc có các loại bùa chú để chống không bị rơi xuống mà." Adam nói, nhưng sự hy vọng trong giọng nói của cậu cho thấy rằng cậu không hoàn toàn chắc chắn.

"Được rồi, các trò!" Giáo viên xuất hiện, "Đứng bên cạnh chổi của mình."

Vì Đội Ý Chí Tự Do đã đứng vào hàng nên họ đứng yên một chỗ, Dean lầm bầm điều gì đó về 'Bé Yêu' của mình. Jo cảm tạ rằng chỉ có buổi học đầu tiên là bắt buộc, sau đó Dean có thể đi rên rỉ ở nơi khác. Nghiêm túc đấy, đối với một người ba mươi bốn tuổi đôi khi anh cư xử như một nhóc mười hai thật vậy.

"Giơ bàn tay của các trò phía trên cán chổi và nói 'lên'. Các trò phải làm chủ nó. Các trò làm chủ cái chổi. Chứ nó không làm chủ các em!"

"Oh tôi không biết nữa," Crowley nói. "Một người có vẻ đang vị điểu khiển bởi cây chổi của mình."

Trái ngược với thái độ của anh với cây chổi, nó nhảy ngay vào trong tay anh. Của Adam thì lại nảy đành đạch như một con cá mắc cạn, và của Sam thì lại không làm gì lần đầu tiên anh gọi.

Cây chổi dưới chân Castiel chỉ nhảy lên được nửa chừng rồi rơi xuống. Chổi của Gabriel đánh trúng vào đầu của hắn trong khi Crowley thì thất bại bắt lấy của mình. Jo nuốt xuống, dọn sạch tâm trí của mình và nói rõ ràng, "Lên."

Cây chổi nhảy ngay vào trong tay cô và cô mỉm cười vui vẻ.

"Giờ các trò...lên chổi." Bà hướng dẫn cho học sinh về tư thế và kỹ thuật, và sau đó yêu cầu họ bay lên và hạ xuống.

Được ở trên không trung thật sảng khoái, ngay cả khi Dean đã đúng về vụ mảnh gỗ mỏng, mỗi khi Jo chuyển mình, cô càng không cảm thấy nó giống như một mảnh gỗ nữa mà là một phần mới của cô. Cô đang cười nhe răng khi cô hạ cánh xuống, và quay qua sang phần còn lại của nhóm.

Gabriel và Crowley dường như đã ngã và đang ngồi trên mặt đất, vị đại thiên thần liếc con quỷ. Castiel và Sam dường như chỉ đơn giản nghe theo hướng dẫn, và trong khi Sam trông không được thoải mái, lầm bầm điều gì đó về 'giết Gabriel' và 'máy đập quả hạch', Adam thì nhìn trông hoảng hồn đến nơi, thả ngay cây chổi của mình xuống dưới đất.

Cậu quay sang cô, mỉm cười. "Mình không nghĩ thứ này dành cho mình." cậu thừa nhận. "Mình thích chân của mình chạm đất hơn."

"Mình nghĩ Dean đồng ý với cậu." Jo chỉ sang Dean thậm chí còn không cố gắng để bay mà đang đưa cây chổi lại cho bà giáo sư.

"Nhưng trò Winchester, bài học này là cần thiết cho tất cả các tân sinh." Bà Hooch nhiệt tình tranh cãi.

"Em không quan tâm," Dean đẩy cây chổi cho bà và lùi ra phía sau, giơ hai tay lên cao. "Em chịu đủ rồi. Máy bay, chổi, không phải dành cho em, cảm ơn." anh nhe răng cười với bà nhưng có vẻ như bà đã không để ý.

"Đây là một bài học cần thiết..."

"Thật sao ?" Dean vẫn đang đi lùi. "Em cho qua!" Anh la lên với bà.

"Trò Winchester : Quay về chổi của trò ngay!" Bà Hooch la theo sau anh.

"Em thà chết còn hơn." Dean thái quá la lên. "Ít nhất thì em cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra! Em sẽ không phản bội lại bé yêu của mình mà chạm vào cái thứ đó và nếu cô dám bắt em thì em sẽ dùng nó để quét nhà và đốt nó thành tro với dầu thánh!"

Gabriel nhăn mặt. "Em sẽ nghe theo cậu ta," anh lầm bầm "Cậu ta sẽ làm thật đấy."

Hooch thở dài. "Luôn sẽ có một đứa," bà lầm bầm, "Được rồi, các em còn lại xếp hàng lần nữa..." bà khựng lại, nhìn thấy Adam đang đứng tái mét, chổi của cậu trên mặt đất. "Không phải trò nữa chứ..." bà thở dài, trước khi ra hiệu về hướng Dean. "Được rồi, em đi đi." 

Adam cho Jo một cái nhìn thả lỏng trước khi chạy theo sau Dean. Anh cả nhà Winchester trông mừng rỡ khi thấy em út của mình tham gia theo, sau khi gửi cho Sam phiên mặt 'mặt khó ưu'(betrayed bitch face) của trưỡ khi rời đi.

Sam mệt mỏi nhắm mắt lại. "Tôi có lũ ngốc làm anh em."

.............................................................................................................................................................................................................................

Lẽ ra Jo nên học được, rằng sau vụ giáo sư Binns, cô không nên đi theo Sam và Dean khi họ rời khỏi lâu đài.

"Chúng ta đang đi đâu vậy ?" cô hỏi, và thật sự rằng lý do tại sao cô lại đi theo họ là vì Adam đang đi theo họ, và cô đã làm bạn với cậu rất nhanh. Anh ít nói hơn hai người anh của mình, nhưng vẫn là một WInchester.

Castiel cũng đang đi theo Dean và hắn trả lời câu hỏi của cô. "Chúng ta đang tìm một thứ gì đó." hắn nói với cô,"-Dean không chịu nói cho tôi biết."

Jo thở dài, và bắt đầu đi theo cậu. "Tại sao tôi lại có linh cảm rằng đây là một chuyện xấu ?"

 Đúng là vậy mà, phải không ?

Lần này Sam là người dẫn đường, lần qua những bụi rậm dẫn đến khu rừng. Những làn cây cao và tối tăm trong buổi đêm tháng mười một, rêu mọc đầy mặt đất khiến đôi giày của họ dính đầy màu xanh.

Adam trông có vẻ lo lắng, nhưng quyết định nghe theo hai anh của mình, trong khi vị thiên thần thì lại thản nhiên vô cùng. 

"Vậy em đang mong đợi điều gì ?" Dean nói, giọng của anh vang lên giữa màn đêm im ắng của rừng. "Cầu vồng và ánh sáng ư ?"

"Không." Sam cãi, hạ giọng xuống, "Chúng có thể...chúng có thể cảm nhận được sự trong sáng."

"Well anh ghét phải nói với em điều này nhưng em đã mất trinh lâu rồi" Dean nhìn người em của mình. "Đó có phải là lý do tại sao chúng ta mang theo Adam và Cas không ?"

"Hey!" em trai của họ phản đối, nhưng bị lờ đi.

"Chúng cảm nhận được sự xấu xa và trong sáng trong trái tim. Đó là lý do tại sao em lại có người đàn ông chính chắn của riêng mình ( The Righteous Man)" Sam cười đểu với anh trai của mình, người sau đó giận giữ đi nhanh lên phía trước, khựng lại khi thấy con đường phía trước họ chia làm hai ngả, cả hai đều tối tăm như nhau.

"Chúng ta..." Castiel quan sát xung quanh hắn. "Chúng ta không nên ở đây." hắn nói. "Tôi tin rằng họ gọi đây là Rừng Cấm là có lý do Dean."

Dean nhún vai. "Dấu hiệu đã có sẵn trong tên rồi." anh thở dài.

Jo suýt ngã. "Vậy thì chúng ta có thể quay lại được không, trước khi chúng ta bị lạc ?"

"Đừng lo. Cas có thể dễ dàng tìm được đường ra," Dean cười tự mãn, "Phải không nào anh bạn ?"

May mắn rằng vị thiên thần gật đầu và Jo nhẹ nhõm thở ra. "Tại sao chúng ta lại đến đây ?" cô hỏi, dùng tay chải tóc.

Adam mở miệng để trả lời, nhưng ngay lúc đó, lại có một thứ gì đó gây tiếng động ở phía lùm cây. Cả nhóm đều quay phắt lại.

Một thứ màu trắng xuất hiện trong lùm cây, một đôi mắt đen nhỏ chớp với họ dưới một cái bờm trắng như tuyết và một...

Đó có phải là một cái sừng màu vàng kim không ?

Jo chớp mắt. Cô nhìn chằm chằm. Rồi lại chớp mắt một lần nữa. 

Well cô đoán nếu như thiên thần có thật, thì cái thứ trước mặt cô chắc cũng phải có thật.

"Ha!" Sam cười toe toét với Dean. "Anh nợ em 20 đô!"

"Hai người đã đặt cược để xem kỳ lân có tồn tại hay không à ?" Jo kêu lên. "Trời đất ơi cả hai anh là đồ ngốc!"

Con kỳ lân con ngây ra cười, không rời khỏi nơi ẩn nấp của nó dưới lùm cây. Adam cúi người xuống, chìa ra một cánh tay. Nó nhướn cổ lên phía trước, ngửi và liếm nó.

Dean giả ho. "Trai trinh..."

Jo liếc qua, và cố gắng nhịn cười. "Này Dean," cô nói. "Quay lại đi."

Vị thợ săn cau mày, nhưng vẫn chầm chậm làm theo, anh như đóng băng khi thấy một con kỳ lân nữa lớn hơn với một cái sừng bạc, nhìn anh chằm chằm với đôi mắt đáng yêu.

"Righteous man..." Sam hát lên. Anh thận trọng bước về phía con trưởng thành, nó cảnh giác nhìn anh nhưng không di chuyển. "Này cô gái..." anh quỳ xuống, giơ ra một cánh tay, nhưng hạ xuống trong thất vọng khi thấy nó lùi xa khỏi anh. 

Nó dùng Dean như một rào chắn, lùi xa khỏi Sam và hướng đến Castiel, đối xử với hắn ta như một phần của cảnh vật và nhai một phần tóc của hắn.

"Well nhìn lạ chưa kìa ?" Dean huýt sáo. "Thiên thần và kỳ lân...Nếu là năm năm trước anh sẽ nói rằng chúng không có thật."

"Năm năm trước anh đúng là có nói chúng không có thật," Sam nhắc anh.

Con kỳ lân mẹ thôi nhai tóc của Castiel khi vị thiên thần đứng im, và kêu lên nhẹ để gọi con nó. Con con rời khỏi nơi Adam đang nhẹ nhàng vuốt ve nó và chạy về phía sâu trong rừng.

"Cái gì đã làm cho chúng sợ vậy ?" Jo hỏi. 

"Death." Castiel nghiêm túc trả lời, từ phía lùm cây một loài ngựa khác tiến đến. Cô giật mình thở gấp khi thấy một bộ xương màu xám, khung cánh xương xẩu mọc ra từ đôi vai nó. "Chiến mã của hắn..."

"Ngựa trắng," Dean cau mày. "Ngựa đen nhìn giống của Famine."

"Sự khải huyền." Sam mở to mắt nhìn sinh vật mới xuất hiện. "War lái một chiếc Mustang màu đỏ."

Dean cắt ngang. "Màu đỏ Cherry." Anh sửa lại, "Một chiếc xe tuyệt vời..." Anh ngừng lại khi thấy bộ mặt của Sam. "Này Cas...muốn chia sẻ một vài truyền thuyết với bọn tôi không ?" 

Castiel đang buồn bã nhìn bọn ngựa. "Chúng chỉ có thể được nhìn thấy bởi những người đã nhìn thấy, thấu hiểu và không sợ hãi cái chết. Một người mà đã nhìn thấy người khác chết, nhưng vẫn chưa thể hiểu được nó thì sẽ không nhìn thấy gì. Tôi tin chúng được gọi là Vong mã. Chúng được biết đến như là chiến mã của Death bởi mối quan hệ giữa chúng và cái chết (death) theo định nghĩa chứ không phải là Kỵ Sĩ thật. Chúng không có mối quan hệ gì với hắn."

Dean trông thả lỏng một chút. "Thì cũng vậy thôi. Hắn ta sẽ gọi hồn tôi lần tiếp theo hắn thấy tôi. Sau đó hắn sẽ nhốt tôi trong thiên đường và bắt tôi ăn thức ăn nhanh với hắn." Anh rùng mình. "Hoặc có lẽ tôi đã hơi thổi phồng giá trị của chính mình."

"Wow." Adam kêu lên. "Dean nó nghe khá sâu sắc."

"Tôi nghĩa cậu ấy mới vừa nhắc lại lời của Death." Castiel nói.

"Ah," Cậu em út nói. "Nghe có lý."

"Well giờ thì mọi thứ đã xong, hãy về với Gabriel, Crowley và Meg." Jo nói, khi họ nhìn Vong mã rời đi. "Họ chắc giờ đang cô giết nhau."

Mắt Dean mở lớn. "Tôi tưởng cô đang trông họ chứ !" Anh kêu lên, cứ như nhiệm vụ của cô là phải trông trẻ họ hay gì vậy.

"Tôi đang ở với anh mà!" Cô phản đối.

Adam chửi lên và bắt đầu chạy về phía lâu đài. Hai anh của cậu trao đổi ánh nhìn như một cách giao tiếp không lời để nói rằng hai con quỷ và một Đại Thiên Thần là một Ý Tưởng Tồi.

Jo thở dài, và nhìn sang Castiel. Hắn dường như cũng nghĩ giống như cô.

"Hèn chi anh phải trông bọn họ."

"Tôi lo rằng sẽ có chuyện tệ hơn sẽ xảy ra nếu như tôi không." hắn thú nhận.

.......................................................................................................................................................................................................

Họ quay trở lại lâu đài đúng lúc bữa tối cũng gần xong, và nó chắc phải là một trò chơi khăm ngoạn mục. Snape đang đứng và hét điều gì đó với giáo sư Dumbledore và chỉ về hướng dãy bàn Nhà của ông nơi Gabriel, Crowley và Meg đang trông quá đáng ngờ.

Ngay khi Jo đến gần hơn thì cô nhận ra vấn đề là gì, cứ mỗi lần ông mở miệng ra, thay vì lời nói, thì nhiều lời bài hát lại đổ ra.

"I'm all out of love ! I'm so lost without you!" (All out of love) Snape ngậm miệng lại và thử lại một lần nữa. "I've got nine lives, cat's eyes. Losing every one of them and running wild!" (Back in Black)

"Tôi xin lỗi," Dumbledore cau mày, "Là học sinh nào vậy ?"

"Ex-it light. En-ter ni-ght. Grain of sand." (Enter Sandman.)

"Không tôi thật sự không hiểu." Con cáo già thật sự lại chơi theo.

"Smo-ke on the wa-ter, fire in the sky"(Smoke on the water) Snape dường như đã chịu đựng quá đủ khi ông xoay lưng rời đi, áo choàng đen tung bay ở phía sau. Ông bước qua chỗ của Gabriel và hai con quỷ, và chỉ một ngón tay đe dọa về phía đại thiên thần, lẽ ra là sẽ rất đáng sợ nếu như ông ta không mở miệng ra và hát, "Oh ba-by, ba-by, ba-by oh!"

Gabriel cười đểu, khi Snape dậm chân khỏi đại sảnh như một con dơi bay khỏi địa ngục. Và thậm chí ngay cả Jo cũng phải trân trọng câu nói đùa này.

"Anh đã làm gì ?" Sam hỏi, khi họ đến dãy bàn Slytherin.

"Lẽ ra cậu nên ở đây!" Meg cười lớn. "Snape cứ hát mỗi khi ông ta cố hát."

"Và bọn tôi đã không cần phải bỏ thuốc vào đồ uống của ông ta để bắt ông ta làm vậy." Gabriel đang trong chế độ Trickster tối đa.

"Các cậu đã ở đâu vậy ?" Crowley hỏi.

"Kỳ lân..." Dean nhăn mặt. "Đừng hỏi."

"Có cầu vồng không ?" Gabriel nhướn mày.

Jo thậm chỉ còn chẳng muốn biết.

...............................................................................................................................................................................................................................

Jo nhanh chóng nhận ra rằng sau sáu lần vài đứa nhóc vô tình nghe được bọn họ nói về thiên thần và ác quỷ, họ đã không còn phiền kiểm duyệt lại lời nói của mình nữa. Họ nhận được một vài cái nhìn lạ từ phía giáo viên, những người chắc chắn nói lén sau lưng họ rất nhiều.

Giây phút quyết định là khi Crowley lỡ để cho con thú nuôi của hắn nằm dài trong Đại Sảnh vào thời gian bữa sáng vào đầu tháng một, Dean phát hiện ra con chó khi nó bắt đầu nhai dây giày của anh.

Jo chỉ nhận ra vấn đề khi cô và Adam đi xuống để dùng bữa sáng chỉ để tìm thấy Dean đang đuổi theo Crowley theo hình vòng tròn ở lối vào của đại sảnh với con dao giết quỷ của em trai mình. (Có vẻ như nó đã từng thuộc về một con quỷ tên Ruby, nhưng cuối cùng họ đã giết cô ta và cướp lấy con dao.)

"Tôi sẽ giết ông ta!"

Crowley trốn sau lưng Crowley; cứ như tên đại thiên thần sẽ bảo vệ hắn hay gì vậy và Sam tóm lấy cổ áo anh và kéo anh lại. "Anh không được làm vậy!" Em trai của Dean đang cố giữ anh lại.

"Để cho anh giết hắn! Anh sẽ nhét con dao giết quỷ vào mông hắn nên giúp anh anh sẽ..."

"Chúng ta không thể nào bình tĩnh lại vầ nghĩ về việc này à...?" Gabriel dường như không thích làm bức tường chắn ngang giữa một Winchester đang tức giận và con mồi của anh.

"Shut the f*ck up, Gabriel nếu không thì tôi sẽ cắt cánh anh!"

Gabriel ngậm mồm lại ngay.

"Không được nói lý lẽ gì về vụ này sao ?" Crowley đang cố cứu lấy cái mông của mình.

"Không." Dean gầm lên, vùng vẫy dữ dội và thúc cùi chỏ vào bụng của Sam. Được thả ra, Dean nhào về phía Crowley bị ngạc nhiên, người né sang một bên và chạy về phía hành lang, Dean Winchester nhanh chóng bám theo ông ta.

Gabriel nhướn mày. "Cố lên Dean !" Hắn hét lên phía sau họ, lấy một cây kẹo mút từ trong túi ra. Hắn ta dường như có một nguồn cung cấp kẹo không giới hạn. "Cậu giết tên vua địa ngục đáng chết đó!"

Ở bên cạnh cô, Adam trông có vẻ như không biết phải nên đảo mắt hay nên phá lên cười như Dean. "Các anh của tớ thật kỳ quặc," cậu nói với cô, "Cậu có nghĩ đó là do di truyền không ?"

Jo phân tích ý kiến của cậu nhóc tóc vàng một lúc. "Chúng ta sẽ phải tìm hiểu việc đó, phải không nào ?" Cô cười với cậu, trước khi quay đi để tham gia cùng với Sam và Gabriel. Có tiếng xột xoạc của những bộ áo choàng khi McGonagall đi nhanh xuống hành lang để đuổi theo Dean và Crowley, trông có vẻ hơi hoảng. Một vài học sinh có lẽ đã chạy đi để báo với bà về hai tân sinh tam thần và một con dao. Cô Harvelle trẻ tuổi biết Dean sẽ không giết Crowley, nhưng các giáo viên thì không.

Điều này đã được chứng minh sau đó khi Dumbledore thông báo đặt ra luật không được mang vũ khí vào đại sảnh. Dean và Crowley vẫn không thấy đâu, và hóa ra là họ đang trốn Snape trong hầm khoảng vài ngày. Họ đã được tìm thấy bởi một con mèo già và đã bị kéo vào giữa bữa tối bằng cổ áo đến trước Dumbledore như một phần thưởng."

"Tôi đã tìm thấy được hai tên gây rối." Flinch cười tự mãn, để lộ ra hàm răng cần được đánh bóng.

"Sammy..." Dean vùng vẫy, quá nhỏ để cố thể chống lại được người đàn ông. "Em cần phải cứu lấy con dao! Biết chưa ?" Anh kêu lên.

"Không!" Crowley phản đối. "Ta sẽ không cho ngươi múa cái con dao giết quỷ đó cứ mỗi khi ta hay Meg làm ngươi tức giận."

"Vậy Meg và ngươi có quyền giữ thanh gươm thiên thần, nhưng tao và Sam thì lại không được có dao Kurdish giết quỷ của bọn tao à ?"Dean gầm lại. "Quay lại ngã tư của mày đi Crowley!"

"Các chàng trai!" Dumbledore cố làm họ bình tĩnh lại, có vẻ như nhận thức rõ rằng cả trường đang lắng nghe cuộc đối thoại. "Thầy tưởng các trò là bạn."

Sam, người đã đứng ra để nói chuyện thay cho anh của mình được theo sau bởi phần còn lại của Đội, nhăn mặt, "Với hắn ta ư ?" Anh chỉ về thằng nhóc người Scottish. "Chính con quỷ đã chơi tống tiền bọn tôi..." Gabriel thúc cùi chỏ vào anh.

Thầy hiệu trưởng khựng lại "Quỷ ư ?" ông đẩy cặp kính nửa vầng trăng lên sóng mũi. "Tại sao chúng ta không mang vấn đề này lên văn phòng của thầy nơi thầy sẽ giải thích một số vấn đề về pháp thuật với con trò. Thầy nhận thức rằng vẫn chưa có giáo viên nào giải thích việc này ở Nhà của các em và việc này gây nên một số vấn đề..."

Người đàn ông lớn tuổi rõ ràng không biết mình đang nói về điều gì, nhưng Jo nghe theo lời của ông và đi theo Dumbledore, Snape và McGonagall đến văn phòng, đi qua con thú gác cửa và cầu thang xoắn ốc. Cô đã không nghe thấy mật khẩu, tiếng chửi nhau của Dean và Crowley quá lớn. Castiel đã trung thành mà tham gia phe của Dean, và vị Vua của Địa Ngục đang gặp khó khăn trong việc bào chửa cho mình.

"Mày nhốt tao vào một căn phòng toàn bọn Ghoul."

"Tên thiên thần xinh đẹp của mày đốt xương của tao."

"Đó không phải là xương của mày."

"Hắn làm việc với tao vì mày."

"Anh ta phản bội lại mày."

"Tao biết- đồ phản bội lông vũ-nghiệt chủng."

Dumbledore ngồi xuống phía sau bàn là việc của mình và Đội tập hợp lại trong văn phòng của ông. "Giờ," ông bắt đầu, bỏ một loại kẹo gì đó vào trong miệng. "Ai muốn ăn Giọt Chanh không ?"

"Đương nhiên." Gabriel nhận lấy. Hắn là người duy nhất làm vậy.

"Thầy hiểu." Dumbledore chậm rãi bắt đầu. "Rằng các em có những hoang tưởng về ác quỷ."

Im lặng...không một ai nói gì.

"Và thiên thần,"Dumbledore tiếp tục. "Trong khi thầy rất trân trọng niềm tin của các em, các em nên biết rằng những thứ đó không có thật," giọng của ông thật nhẹ nhàng, cứ như ông đang nói chuyện với một đám con nít và đang thừa nhận rằng ông già Noel không có thật.

"Ý của thầy là..." Giọng của Gabriel run rẩy. "Thỏ Phục Sinh không có thật ư ?"

"Im lặng." Snape gầm lên từ phía bên cạnh. "Các trò sẽ chấm dứt những trò lố bịch này ngay lập tức."

"Tại sao chứ ? Chỉ bởi vì thầy không biết cái gì là tốt hơn không có nghĩa là bọn em nên giả vờ rằng những thứ đó không có thật" Dean phản đối.

"Chúng không có thật!" Snape đe dọa bước lên một bước, nhưng Dean không có phản ứng, chứng minhg rằng anh chính là thủ lĩnh ngầm của Đội Ý Chí Tự Do. Well...điều đó và thêm một điều nữa là do anh chính là người đặt ra cái tên ngu ngốc đó.

"Thầy có niềm tin của mình con tụi em có của tụi em." Dean nhún vai. "Vậy thì sao chứ ?"

"Thầy hiểu..." Dumbledore bình tĩnh vào vấn đề. "Các trò có một tuổi thơ dữ dội. Các trò chỉ có mỗi gia đình này mà các trò đã tạo ra và những ảo tưởng để giải thích cho những việc đã xảy ra với các trò. Đây là một điều tự nhiên."

Hoàn toàn im lặng. Jo ngầm tự hỏi không biết Dumbledore đã từng là một nhà tâm lý học hay ông chỉ đang bịa ra tất cả những thứ đó.

"Thầy nghĩ bọn em bị điên," Meg là người lên tiếng, "Vậy nên thầy sẽ gửi bọn em đến trại tâm thần và nhốt bọn em lại ?"

"Không!" McGonagall trông có vẻ bị kinh hoảng. "Các trò an toàn ở Hogwarts."

Dumbledore nhìn quan cặp kính nửa vầng trăng của ông, nghiêm túc. "Thầy chỉ khuyên các em nên... cố thử làm bạn với những người khác..." Ông bị cắt ngang khi cánh cửa mở ra và một người đàn bà ăn mặc giống như y tá bước vào...ôi không. Jo có một linh cảm xấu về việc này.

"Tôi đã có thứ thuốc mà ngài cần thưa Giáo Sư." Người đàn bà mới tới nói, đưa ra những cái lọ thủy tinh có chất lỏng màu mật.

"Cảm ơn Poppy." Người đàn ông lớn tuổi mỉm cười với bà trước khi quay lại với bọn họ, "Thầy có một thứ sẽ giúp được các trò. Làm ơn... hãy uống nó đi. Hogwarts là một nơi an toàn. Không ai gặp nguy hiểm cả, và tất cả các trò đều được an toàn."

Jo chỉ muốn cười. Meg thì đang cười khúc khích phía sau tay của mình, ngụy trang như đang ho. Xem xét bộ mặt khó chịu của Snape thì hình như nó không có hiệu quả. "Các trò sẽ chấm dứt việc loan truyền những thứ vô nghĩa này quanh trường ngay lập tức." Ông lườm nữ sinh Hufflepuff. "Các trò đang làm cho các học sinh khác sợ. Việc gia đình các trò có vấn đề đã là nổi tiếng lắm rồi. Đừng cố thuyết phục mọi người về sự tồn tại của nó nữa."

"Em khá chắc rằng." Dean nói, khi anh lấy một trong những cái lọ thủy tinh, thận trọng quan sát nó. "Thầy không được phép nói những điều như vậy với học sinh," Anh mở nắp ra và ngửi thử, và nhăn mũi. "Cái thứ gì đây ?" anh hỏi.

"Nó sẽ giúp trò bình tĩnh lại." Dumbledore nói. "Và những thứ này." ông chỉ về một loại những chai thủy tinh khác nữa, "Giúp cho các trò ổn định lại tinh thần của mình. Giúp cho chứng hoang tưởng của các trò."

Sam cười cay đắng. "Chúng ta nên làm điều này khi Lucifer vẫn còn trong đầu em." Ở bên canh cô, Adam giật mình.

"Này." Cậu có cái nhìn thông cảm. "Anh thấy Lucifer khi anh thoát ra ư ?"

Sam gật đầu. "Anh rất vui vì em không thấy Michael."

"Well he is a dick...but he is a nice dick."

"Cẩn thận ngôn ngữ của mình" McGonagall gầm nhẹ, chuyển những lọ thủy tinh. "Uống thuốc đi."

Gabriel ngửi thử rồi một hơi uống hết, rồi đến lo thứ hai. "Whoa," hắn lầm bầm, chớp mắt. "Mạnh thật," mặt hắn vặn lại. "Và thật kinh tởm..."

"Nếu như các trò cần," Dumbledore nhẹ nhàng nói, "Chúng ta sẽ luôn sẵn lòng giúp đỡ và lắng nghe các trò. Poppy sẽ tiếp tục cung cấp thuốc cho các trò để giúp."

Sau đó, Dumbledore rút lại lời nói sau khi Đội dựng một cái trại lửa ở phía sân sau trường. Đồng thời cả trường cũng biết đến cái vụ này là Đội Ý Chí Tự Do bị phê đá và không ai thật sự nhớ được chuyện gì đã xảy ra, ngoại trừ một vài mảnh trí nhớ bao gồm việc Cas và Dean cãi nhau rồi lại làm lành với nhau trong một màn diễn đầy cảm xúc, Meg và Crowley làm thiên thần tuyết trong khi Gabriel, Sam, Adam và Jo bằng cách nào đó đã tạo ra được một đống chăn và gối với hàng loạt cau thần chú làm ấm đủ để cho họ có thể ngủ ngoài trời giữa cái lạnh kinh người tháng một.

Dù có cho họ đã làm gì (và không ai biết vì họ đã quá phê bởi cái loại thuốc có vẻ như chỉ có tác dụng với những người thật sự bị bệnh tâm lý chứ không phải những người minh mẩn nên các giáo viên bắt buộc phải chấp nhận tình trạng tinh thần của họ và lờ nó đi, dù họ có cảm thấy khó chịu đến mức nào) thì cũng đã làm cho sân sau ấm lên vĩnh viễn, biến nó thành một khu rừng nhiệt đới nhỏ, điều này làm cho giáo viên một Thảo Dược học cảm thấy phấn khởi bởi bà giờ có thể trồng các loại cây ở đó, và nó đã giúp cho Gabriel có thêm điểm cộng, bởi hắn là người thừa nhận đã làm.

Cộng với những số điểm Jo, Sam và Dean đã làm mất khi họ lẻn ra ngoài đi săn, Slytherin đã thắng được Cúp Nhà, dù cho chẳng ai trong bọn họ thật sự quan tâm đến chuyện đó, và dù cho bữa tiệc cuối năm có liên quan đến những đồ trang trí màu xanh lá, Gabriel và Crowely thật sự rời bàn để ăn mừng ở dãy bàn Hufflepuff, bởi những người ở đó thân thiện hơn.

Tóm lại, đó là một năm tuyệt vời, và Jo vui vẻ đến ngạc nhiên và mong chờ những gì sẽ xảy ra vào năm sau.

Đó là nếu như cô sống sót được những trò chơi khăm điên khùng của Gabriel.







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro