Chap 9 : So This Is It ? Team Free Will ?
Team Who Decided To Name Us That ?
Pháp thuật, cậu có thể chấp nhận được. Một Chúa Tể Bóng Tối muốn giết cậu, cậu cũng có thể chấp nhận được. Tám người được gọi là Đội Ý Chí Tự Do...well...một người chỉ có thể chịu đựng được bấy nhiêu điều thôi.
Harry ứng phó với sự điên rồ của Siêu Nhiên.
*theo góc nhìn của Harry*
......................................................................................................................................................................................................................
Lần đầu tiên Harry gặp Đội là vào đêm đầu tiên của cậu ở Hogwarts. Chiếc mũ đã hét lên Gryffindor và cậu đã được phân loại vào nhà mà cậu sẽ ở trong suốt thời gian ở đây của cậu. Các bạn của cậu đã nhanh chóng tham gia sau đó, và họ ngồi xuống, chiêm ngưỡng tòa lâu đài.
"Không phải lại nữa chứ, Novak." Một trong những người anh của Ron đã nghiêng sang và nói chuyện với một ai đó ở phía bên kia Ron. Một cậu nhóc với mái tóc nâu và đôi mắt màu hổ phách cười lại với anh ta. "Cậu không tìm được dãy bàn của mình hay sao vậy ?"
Harry để ý thấy chiếc cà vạt màu xanh lá và bạc, rồi nhìn thấy những người bạn của cậu ta, những chiếc cà vạt của họ có đủ các loại màu. "Mọi người không thuộc nhà Gryffindor." cậu nói, nghe có hơi ngớ ngẩn một chút.
"Nope." cậu nhóc-Novak- nhấn mạnh chữ 'p'. "Tại sao tôi phải là Gryffindor ? Liều lĩnh và ngu ngốc, nghe giống như hai tên đầu đất kia hơn!" Hắn chĩa ngón cái qua vai mình về phía hai người khác, một người có cà vạt màu vàng, tóc ngắn và...Harry cau mày, bởi vì cậu chắc chắn rằng áo thun và quần Jean là không phù hợp với quy định đồng phục của trường. Ngay cả khi anh ta khoác bên ngoài một chiếc áo choàng màu đen. Người còn lại mang cà vạt màu xanh dương và đồng với máu tóc dài gần chấm vai và trông như cậu ta tuân thủ theo tiêu chuẩn đồng phục trường hơn cậu học sinh với chiếc và vạt vàng và đen.
"Vậy là anh đã không quyết định chống lại Lucifer ?" Người tóc dài hỏi Novak, giọng bình tĩnh.
Novak mỉm cười, nhưng không trả lời, nhìn về phía khoảng không đằng sau Harry như đang bị trục xuất khỏi chính tính cách của mình.
"Yeah." Người còn lại cười. "Tôi cũng nghĩ vậy." Anh nghiêng người qua một cậu học sinh nữa cũng mang cà vạt màu vàng và đen và giơ tay anh ra về phía Harry. "Dean Winchester." anh mỉm cười. "Rất vui được gặp em."
"Harry Potter," Harry nói, trước khi nhận ra rằng việc tự giới thiệu mình quanh đây có lẽ là vô dụng. "Nhưng anh có lẽ đã biết điều đó rồi."
"Tại sao ?" nữ sinh với mái tóc đen ngẩng lên. Tầm nhìn của cô gặp một cậu học sinh với mái tóc vàng đất, người không giống với các bạn của mình, mang chiếc cà vạt màu đỏ và vàng kim. "Oh." Cô lầm bầm. "Đúng rồi. Rất vui được gặp nhóc." Cô búng ngón tay của mình trước mặt của Dean. "Tập trung đi. Anh mới vừa nói gì về lũ tiên ?"
Harry chớp mắt, quay sang phía Ron, cảm giác như mình vừa mới bỏ lỡ điều gì đó rất lớn và phức tạp. "Lạ thật." Ron lầm bầm qua cái miệng ngốn đầy thức ăn.
"Yeah." Harry đồng ý.
Phải mất của cậu vài năm mới có thể nhận ra mình đã đúng đến mức nào.
..............................................................................................................................................................................................................................................
Cậu nghĩ rằng mình sẽ không thường xuyên gặp họ, bởi không cùng Nhà với nhau, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra rằng nhận định như vậy là cực kỳ sai lầm. "Tất cả bọn họ đều ngồi cùng với nhau." một nữ sinh năm hai tên Katie Bell, người biết về họ, nói. "Các giáo viên đã cố gắng tách họ ra nhưng họ không nghe. Họ được nuôi lớn cùng với nhau và có vấn đề trong việc giao tiếp với người lạ. Họ..." cô ngừng nói.
"Họ có hơi..." Fred (hay là George ?" ) nghe ngoẩy ngón tay quanh phần thái dương của mình. "Không bình thường." anh thì thầm.
"Họ không phải là người xấu." người song sinh còn lại nói. "Họ là người tốt. Chỉ cần đừng quan tâm đến những gì họ bàn với nhau là được."
"Chị ta đang làm gì vậy ?" Ron đang nhìn sang dãy bàn Ravenclaw nơi nữ sinh tóc đen chộp lấy một hũ muối và đứng canh ở cửa vào Đại Sảnh. Một nhóm Slytherin đã xuất hiện và chị ta đứng chặn trước mặt họ, trước khi chị vặn nắp lọ muối và đổ ra trước mặt họ.
Tất cả mọi người dường như đã quen với sự khác thường của họ nên chẳng ai thèm liếc mắt nhìn, ngoại trừ Draco Malfoy người đã bị đổ muối trước mặt. Malfoy chỉ đi vòng qua xa chị.
"Đã bảo rồi mà." Winchester cười khúc khích, giọng của anh vang lên từ dãy bàn Gryffindor. "Nó chỉ là một thằng nhóc khó ưu thôi. Chứ không phải tiên."
"Nhưng tóc của nó." chị ta rít lên. "Tôi phải nhuộm mới chỉ gần giống như vậy!"
"Yeah, you fight those faries," Sam chọc và anh trai của anh ta đấm anh. Harry phân vân không biết họ đang nói về chuyện quái quỷ gì.
Có một tiếng la từ phía lối vào khi Quirrel xuất hiện. Ngay khi nhìn thấy đống muối dưới đất, hắn ta lùi lại và biến mất khỏi tầm nhìn. Một nhóm ở dãy bàn Ravenclaw khựng lại, trông rất bối rối.
"Ông ta sợ muối à ?" Một Hufflepuff hỏi, đôi mắt xanh nheo lại.
"Có thể ông ta mới là tiên." chị tóc đen khăng khăng.
Harry không hiểu tại sao cậu học sinh tóc vàng đất và Winchester thấy việc đó buồn cười.
"Họ có vấn đề với muối." Katie Bell nói với Harry và Ron. "Cặp song sinh..."
"Khoan đã..." Ron cắt ngang. "Cặp song sinh nào ?"
"Hai người anh lớn nhà Winchester - Sam và Dean ?"
"Nhưng họ nhìn chẳng giống nhau chút nào cả," Ron thì thầm. "Có khi nào mà bạn nghe nói có cặp song sinh nào mà không giống nhau không ?"
Nữ sinh tóc nâu xù Granger khịt mũi, nghiêng người lên phía trước để tự thêm mình vào cuộc trò chuyện. "Thật ra là có, nó được gọi là sinh đôi khác trứng. Khi hai trứng được thụ tinh bởi hai tinh trùng khác nhau thay vì một trứng với hai tinh trùng."
"Cái gì ?" song sinh A nói. "Anh chưa bao giờ nghe về nó. Muggle thì có thể, nhưng đối với phù thủy thì song sinh luôn giống nhau."
"Kỳ lạ." Song sinh B huýt sáo.
"Dù sao thì." Katie vẫy Fred và George đi. "Bọn chị từng có một con mà cực kỳ nhàm chám làm giáo viên môn sử. Trong cái đêm mà McGonagall bắt gặp Sam, Dean và Jo, người bạn cùng phòng tóc vàng của chị, sau khi họ lẻn ra ngoài lâu đài để đến ngôi làng. Trong cùng đêm đó, bọn chị mất ông giáo viên môn sử. Nghe nói là Binns bị thiêu. Biến mất. Họ kiểm tra ngôi mộ của ông và hài cốt của ông bị bao phủ bởi muối và bị cháy đen."
Harry nhăn mặt. "Và như vậy tiêu diệt được ma ?"
"Theo như họ nói thì đúng là vậy ?" Katie nhún vai. "Ông giáo viên đó dở lắm, nên cũng không có ai phàn nàn. Họ bị cấm túc vì dám lẻn ra ngoài nhưng chỉ có vật thôi."
"Họ là huyền thoại," Fred nói với hai người. "Điên, nhưng là huyền thoại..."
Và gần như toàn bộ thời gian Harry ở đây, đó chính là danh tiếng của nhóm tự xưng 'Đội Ý Chí Tự Do."
Cũng không ai biết tại sao họ lại tự gọi mình như vậy.
.......................................................................................................................................................................................................................................
"Tớ ghét nhện." Ron lầm bầm, mở lớn mắt nhìn chằm chằm những con quái vật xung quanh họ khi Harry bắt đầu cố gắng nói chuyện với Aragog. Cậu dùng từ 'cố gắng' bởi con nhện đang nhìn đầu của cậu như một món ăn ngon lành là việc lạ nhất mà cậu phải lờ đi, ngoại trừ việc có một chúa tể bóng tối đang muốn cậu chết.
Dường như con nhện đó cũng không thể lờ đi việc đó mãi được, và sau khi nói với họ một thông tin không cực kỳ không hữu dụng, để mặc cho gia đình khổng lồ của nó có một bữa ăn nhẹ. Harry không biết tạo sao một con nhện đực lại có thể (tự chính nó) nhân giống để tạo ra thêm những con nhện con sát nhân khổng lồ, trước khi Ron nắm lấy cậu, cả hai đang cố tìm lối thoát ra khỏi cái ổ nhện.
Những con nhện khổng lồ tiến gần tới, click càng chúng lại với nhau, hăm dọa, những tiếng xáo xạt xuát phát từ đường trống nghe như những tiếng thì thầm.
"Chúng ta sẽ chết mất..." Ron rên rỉ. "Đi theo lũ nhện...tại sao không phải là đi theo lũ bướm ?"
Có thứ gì đó dính nhớp bắn vào mặt của Harry, cậu chùi nó đi, cảm thấy kinh tởm khi nhìn thứ dính trên tay cậu.
Có một tiếng click trong tai cậu và Harry đứng người, quay đầu quan sát xung quanh chỉ để thấy một sinh vật tám mắt đu từ trên cây xuống ở ngay phía trên cậu.
Harry có một khoảnh khắc ngắn ngủi để suy ngẫm rằng lũ nhện này sẽ thành công ở việc mà Chúa Tể Bóng Tối thất bại, trước khi con nhện khổng lồ đang treo lủng lẳng trên đầu cậu rùng mình lùi lại, cả bốn chân đều thu lại, khi nó bị bắn trúng bởi cái gì đó.
Một khắc sau thì lại có một tiếng động lớn, và một thứ gì đó bắn vào cơ thể tám chân đầy lông lá, khiến cho nó co giật điên cuồng .
"Uh...Harry..." Quay lại, cậu bé tóc đen lần nữa thấy một đàn nhện đang tiến nhanh đến họ, nhưng một vài con lại bị bắn....cứ như có ai đó đang bắn những câu thần chú vào chúng.
"Ai lại nạp đạn muối ?" một người không phải là Ron hay Harry gọi lên, và lại có thêm những tiếng click nữa, nhưng lần này nó nghe giống tiếng kim loại, máy móc, và sau đó lại có một tiếng bắn nữa, mà Harry nhận ra đó là tiếng súng.
Bất cứ thứ gì mà họ đã bắn lúc trước, đã bị thay thế bởi một thứ gì đó hiệu nghiệm hơn, bởi lúc này khi khẩu súng đó bắn vào con nhện đang tiếng thắng đến Ron; nó đã phá nát đầu của con nhện, biến nó thành một bãi nhầy.
Có tiếng những cành cay bị đạp gẫy, giương đũa phép lên chuẩn bị để hét lên một câu thần chú, khi cậu thấy không phải là một con nhện, nhưng là một hình dạng người với một con dao rựa lớn đang quay trong tay. Con do rựa đó chém xuống, cắt mất một chân của một con nhện và đâm thẳng vào đầu của một con nhện khắc, và cứ như vậy bị dính chặt ở đó.
"Chết tiệt..." hình hài đó lầm bầm, cố kéo con dao ra khỏi con nhện đang vùng vẫy sắp chết. Có ai đó bước qua anh ta và khịt mũi.
"Làm cho dao bị mắc kẹt nữa à Sammy ?" Harry chớp mắt, nhận ra hình hài thứ hai đó chính là nam sinh lắm mồm nhà Hufflepuff. Anh ta mặt quần Jean và một vài lớp áo thun và áo khoác, và anh ta cũng có một con dao rựa trong tay. "Mấy nhóc còn chờ gì nữa ?" Winchester hỏi. "Muốn đứng đó hay muốn chạy ?"
"Chạy đi đâu ?" Ron hỏi, giật mình khi một con nhện nữa nổ tung gần đó. Bên phía hàng cây Novak thuộc nhà Slytherin trông quá tự mãn.
"Ai đã dạy Gabriel cách làm thuốc nổ vậy ?" nữ sinh tóc đen Hufflepuff lầm bầm, từ nơi mà cô đang bắn những tia rửa ra từ đũa phép của mình, thẳng vào những con côn trừng tám chân.
"Mọi người đang làm gì ở đây ?"
"Săn nhện khổng lồ ? Trông bọn anh giống như đang làm gì ? Dự buổi trà chiều à !!?" Dean quay phắt lại, chém thêm một con nhện nữa.
Đằng sau Winchester, người em đã có thể kéo con dao của mình ra khỏi con nhện chết. Anh quay lại, tìm con mồi tiếp theo, chỉ để thấy rằng người anh của mình đã giết hết tất cả mọi thứ trong phạm vi hai mét và những gì còn lại đang chạy trốn khỏi cặp Gryffindor với hai khẩu súng trường. "Tất cả mọi người đều ổn chứ ?" anh gọi.
"Không." Dean lắc đầu. Đẩy Harry và Ron về phía trước, hướng đến lối ra của khu rừng, và mong rằng nó dẫn về lâu đài. "Anh không hiểu. Đây không phải Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn. Vậy tại sao chúng ta bị tấn công bởi Shelobs
Acromantula (Harry Potter)
Shelobs (Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn)
"Anh đọc Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn ?" cậu út nhà Winchester ấn tượng, thậm chí ngay cả khi giọng của cậu đầy mỉa mai.
"Shup up asshole."
"Jerk." Adam, Harry nhớ tên của anh ta trong những buổi trò chuyện Phòng Sinh Hoạt chung, gầm lại.
Anh bạn nhà Hufflepuff của Winchester xuất hiện với đôi mắt xanh lớn. "Đi thôi." anh ta nói với họ. "Hãy đưa hai em ra khỏi đây." Và dẫn họ ra khỏi khu rừng, để những người còn lại của Đội ở phía sau, kiểm tra để chắc chắn rằng tất cả lũ nhện đã rời đi hết.
"Tuyệt vời." Harvelle nói, đôi mắt chị tỏa sáng.
"Thật điên rồ!" Ron thì thầm với Harry.
"Có thể." một Slytherin, người duy nhất trong Đội thật sự có giọng Anh nói (Winchester vẫn có thể giả giọng rất tốt nếu tình huống yêu cầu, và dường như rất thích dùng nó để chế nhạo giáo viên). "Nhiều người có thể nghĩ như vậy, nhưng hai gã đầu đất này thì lại nghĩ nó là một bữa tiệc."
"Một cơ hội để thư giãn." người bạn cùng Nhà của anh ta đi ngang qua, quăng một cái bao lớn qua vai, và những tiếng chai thủy tinh đựng độc dược va chạm vào nhau cho thấy rằng chúng chắc chắn sẽ phản ứng rất mạnh nếu bị vỡ ra, bằng chứng là những con nhện đang bị thiêu sống đang kêu rít ở phía sau, nếu như chúng vẫn chưa chết.
Harry hoàn toàn không cảm thấy thương lũ nhện đã suýt ăn họ và số phận mà chúng đã được nhận.
Bị giết bởi Đội Ý Chí Tự Do...thật là một cách lạ để chết.
Nhưng ít nhất thì họ cũng không được cứu bởi một cái xe hay gì đó, bởi vì như vậy thì xấu hổ lắm.
"Được rồi mấy nhóc," Winchester vỗ lên vai họ, lờ đi sự giận giữ của Harry. "Bọn em chỉ nhỏ hơn anh có một tuổi!" "Nhanh quay trở lại giường ngủ đi, và không được nói gì với giáo viên, hiểu chưa ?"
"Nói với giáo viên việc gì ?" Ron liếc họ. "Về việc các anh đi lang thang trong rừng Cấm và giết lũ nhện khổng lồ à ?"
"Bọn anh giết nhiều thứ tệ hơn chúng nhiều." Winchester còn lại nói, nghe thích thú.
Chỉ sau đó, Harry mới có thời gian suy nghĩ lại, và nhận ra rằng mình đã không nghi ngờ câu nói đó dù chỉ một giây.
..............................................................................................................................................................................................................................................
"Thuốc sắp xong rồi." Hermione đang thì thầm với họ. "Chúng ta chỉ cần một phần của người mà chúng ta muốn biến thành..." bạn ấy bị cắt ngang bởi những tiếng bước chân.
Harry nhìn qua vai của mình khi Dean Winchester chạy xuống hành lang, bị rượt bởi nữ sinh tóc đen Hufflepuff cùng nhà với anh.
"Quay lại đây cái tên khốn nạn ! Tao sẽ cắt lưỡi mày và nhét nó vào mũi của mày !" Là một trong những ví vụ tiêu biểu cho hàng loạt những lời đe dọa đa dạng mà chị hét về phía anh.
Dean đã dừng lại giữa chừng và quăng mạnh một cuốn Kinh thánh về phía chị (Harry không biết làm sao Winchester lại được có một cuốn kinh thánh). Cuốn Kinh thánh bị quăng trúng vào cằm Masters khiến chị bật ngửa đầu ra sau, rồi ngã xuống theo kiểu mặt chạm đất. "I'm gonna kick your ass!" chị gầm lại, cố gắng đứng dậy.
"Cô biết cái kiểu hành xử cứng cỏi đó..." Dean quay lại để chọc người bạn cùng nhà của anh một chút. "Trông chẳng đẹp chút nào." Anh cao giọng của mình lên. "'Tao sẽ cắt mông mày ra, tao sẽ đã vào cái đầu đĩ của mày.' trông chẳng nữ tính chút nào!" Rồi anh trông cảnh giác khi chị đứng thẳng dậy và anh quay đi, cười lớn và phóng nhanh đến cuối hành lang, các học sinh đều nhanh chóng nhảy sang hai bên để tránh đường cho cặp đôi.
Đó là một chứng minh tốt cho thấy Hogwarts đã chấp nhận sự kỳ lạ của Đội đến nỗi chẳng ai thèm đá mắt hay nhìn hai lần về phía họ, và một số ít thắc mắc chuyện gì đang xảy ra chỉ nhún vai sau một vài phút.
Có lẽ không biết là tốt nhất.
Ngày tiếp theo Harry không biết chuyện xảy ra ngày hôm qua có liên quan gì đến những gì Novak nghĩ ra để giúp không khí ngày Giáng Sinh hay không. Dường như là lấy ý tưởng của một trò chơi khăm một năm trước khi Harry đến Hogwarts khi mà Snape bị bắt hát theo lời của nhiều bài hát, hầu hết toàn trường đều bị bắt hát bài mừng Giáng Sinh.
Và điều tệ nhất là nhất là những bài hát không dừng lại.
Nó làm cho việc hỏi xem Malfoy có phải là hậu duệ của Slytherin không thành cả một vấn đề, khi tất cả những gì mà họ có thể làm là đồng thanh hát bài 'Đêm yên lặng' với Malfoy trong giọng trầm của Crabbe và Goyle. Cuối cùng họ bắt đầu viết, khiến cho Malfoy nghi ngờ vì có vẻ như cậu ta không nghĩ rằng hai người họ biết viết, chứ đừng nói đến đánh vần. May mắn thay họ đã có thể ra khỏi đó, chẳng làm gì hơn ngoài việc thuyết phục Malfoy rằng lũ khỉ đột rất ngu ngốc và biết rằng lần cuối căn phòng bí mật mở ra là vào năm mươi năm trước.
"Không biết chúng ta có thể tìm ra được nhiều hơn nếu như có thể nói được không ." Ron viết lên một mảnh giấy da. Dành ra một khoảng thời gian để đọc những dòng chữ nghiêng khó nhìn, Harry, trả lời.
Ngay lập tức cậu bắt đầu hát 'O Little Town of Bethlehem' trước khi ngậm miệng lại và nắm lấy bút lông, chửi thầm Gabriel Novak.
Ở một nơi nào đó trong phòng y tế, bà Pomphrey có một có hội hiếm để chứng kiến một cô gái mèo hát bài 'O Come O Ye Faithful.'
.............................................................................................................................................................................................................................................
"Cậu ta trông tốt hơn trong hình hài con chồn." Novak thuộc nhà Slytherin thở dài tiếc nuối, nằm dài ra trên một chiếc ghế bành trong phòng sin hoạt chung Gryffindor như sở hữu nó. Anh nhận được vài cái nhìn kinh tởm từ một vài Gryffindor cứng đầu, bao gồm cả Ron, nhưng chỉ ngồi ở đó, Master (chính là nữ sinh tóc đen Hufflepuff) ngồi trên ghế sofa với Adam ngồi trên sàn.
Những người còn lại thì đang ngồi bên cạnh lò sưởi, Novak của nhà Hufflepuff và Ravenclaw duy nhất trong nhóm dường như đang làm bài tập, trong khi những người khác đang lắng nghe những cuộc trò chuyện khác trong phòng.
"Nhóc tiên," Masters la lên.
"Hey Harry!" có người gọi, và cậu quay lại, bị phân tâm. "Nghĩ ra cách để nghe quả trứng chưa ?"
Harry tuyệt vọng nhún vai,khi cậu tham gia với Ron và Hermione ở chiếc ghế sofa cuối cùng. Ron nhích sang một bên, gần như ngồi lên Hermione và bạn ấy đập cậu ta với quyển sách của bạn ấy. "Họ nói đúng đấy." bạn ấy nói với cậu, và dù cho cậu rất vui khi có được hai người bạn của mình lại, cậu ước gì họ thôi càu nhàu với cậu về cái thứ bằng vàng đó, vẫn còn nằm trong đáy rương của cậu. "Cậu nên nhanh nghĩ ra nó có ý nghĩa gì."
"Cái gì có ý nghĩa gì ?" Ron liếc sang nam sinh Slytherin nhiều chuyện, người thật sự không nên ở trong phòng sinh hoạt chung của họ.
"Không phải chuyện của mày." Bạn của Harry gầm lại.
"Oh thôi đi." Jo liếc họ, có hơi thân thiện với họ vì chị ở cùng Nhà, những khoảng thời gian chị không chạy lanh quanh với những người còn lại của Đội (tức là hầu như toàn thời gian) họ còn chẳng để ý đến chị. "Đem nó xuống đây rồi bọn chị sẽ giúp em giải mã nó. Phải không Adam ?"
"Không!" Adam lắc đầu. "Cứ tự nhiên bị đánh bại bởi một quả trứng vàng."
"Họ là bạn của chúng ta!" Jo phản đối.
Masters bật cười, và Harry nghĩ nó nghe như tiếng chế nhạo. "Nếu như 'bạn' có nghĩa là một người sớm hay muộn cũng sẽ thả một cái mỏ neo xuống đầu họ thì đúng vậy, giúp họ đi."
"Cô không thật sự có ý như vậy!"
"Cứ tìm cho tôi một mỏ neo xem."
Novak có một cái nhìn cân nhắc trên mặt khiến anh ta trông có hơi đáng sợ bởi ai biết anh ta đang có âm mưu gì. "Bọn anh sẽ giúp," anh ta nhún vai. "Ý anh là anh đã không dành cả thế kỷ nói tiếng người cá, nhưng anh nghĩ anh vẫn có thể nhớ ngôn ngữ này."
"Gì ?"
"Người cá ?" Hermione cau mày. "Như vậy...nghe có lý....cậu không thể nghe hiểu nó ở trên mặt đất bởi nó không đúng tần sóng."
"Tuyệt vời," anh cả nhà Winchester quăng hai tay lên, "Giờ họ đã biết về quả trứng, họ vui, Jo có được việc làm tốt của mình và em ấy vui, và nếu như tất cả mọi người đều vui thì anh cũng vui. Sam, em có vui không ?"
"Dù cuộc thám hiểm giải câu đố đã rất vui, nhưng chúng ta có thể quay trở lại với công việc được chưa...?" Slytherin còn lại giơ một mảnh giấy da lên. Nhìn kỹ, Harry nhận ra rằng nó chỉ là một mảnh giấy da bình thường, một thứ mà bất cứ ai đều có thể ở một cửa hàng bình thường. Họ cũng viết bằng bút bị chứ không phải bút lông.
Jo đảo mắt. "Đương nhiên rồi, mắt đỏ." chị nói, lấy một cuốn sách và tìm kiếm một thông tin nào đó.
Harry phân vân tại sao chị ấy lại gọi anh ta như vậy, nếu như mắt của anh ta không đỏ, và rồi sau đó quên mất suy nghĩ đó đi khi cậu cố nghĩ ra nơi có thể nghe quả trứng đó ở dưới nước.
.........................................................................................................................................................................................................................................
Trải qua các năm, Đội đã làm rất tốt trong việc biến mất khỏi tầm nhìn. Họ xem tiết học của Umbridge như tiết trống, và cặp song sinh chưa được nghe hay thấy cả một tuần sau cái màn đánh nhau trên sàn đấu của họ trong năm hai của Harry. Cứ sau mỗi lần gây ra màn hỗn loạn thì lập tức họ sẽ biến mất trong vòng một tuần, và có một lần hai anh lớn nhà Winchester, Novak của nhà Hufflepuff biến mất và xuất hiện lại chỉ để nhìn như vừa mới ở trong một cái máy xay, nhưng lại cười đến toét cả miệng.
Khi họ đi ngang qua, Harry nghe được một vài câu như, 'năm chuyến săn trong năm ngày'. Và 'thế mới là chuyến đi chơi!' và quyết định rằng tốt hơn là cậu không nên biết.
Cậu đã nghĩ đến việc rủ họ gia nhập DA nhưng số lượng những con mắt mà giáo viên dán lên họ khiến cho cậu suy nghĩ lại, một hình ảnh về họ đột nhiên nháy lên trong đầu cậu, bị bao phủ bởi chất nhầy, tay cầm dao rựa với những khẩu súng trường đi giết những con nhện khổng lồ nói với cậu rằng họ không cần cậu dạy cho họ bùa hộ mệnh mới có thể tự bảo vệ mình, đặc biệt là khi cặp song sinh tận dụng mọi cơ hội để vật nhau, ngay cả khi ở trước công chúng như cái buổi huấn luyện phòng vệ đó.
Họ còn khởi xướng chiến tranh chơi khăn khiến cho Umbridge bị rơi vào một cuộc bấn loạn tinh thần mà có thể mang đến kết quả là chứng phình mạch và chết sớm (ít nhất thì cậu mong là vậy) và khiến cho tất cả những gì mà cặp song sinh Weasley đã từng như những trò chơi cỏn con. Có thời gian vận xui được chuyền khắp ngôi trường, và mãi cho đến khi cậu vấp phải một cái thứ bông bông mềm mềm màu nâu được gắn với một cái móc khóa khi đang đi xuống cầu thang dẫn đến đại sảnh thì cậu mới phát hiện ra thứ đã gây ra nó.
"Đó là một cái chân thỏ à ?" Hermione hỏi, khi cậu nhặt nó lên để phân tích.
Harry nhìn chằm chằm cái thứ bông bông màu nâu. "Tớ nghĩ vậy. Hoặc là một chiếc tất cũ..."
Ron đứng người khi nhìn thấy nó. "Nó mang lại may mắn," cậu cố thở. "Nhiều phù thủy đã trở nên nổi tiếng nhờ nó."
"Thật sao...?" Hermione nghi ngờ. Tại sao Harry lại ngạc nhiên chứ ? "Harry đã nổi tiếng rồi. Thứ này cũng đâu thể tăng kịch tính cuộc đời cậu ấy hơn được nữa..." bạn ấy bị cắt ngang bởi một tiếng thét chói tai ở phía dãy bàn giáo viên, và lần thứ năm trong tháng đó, quần áo của Umbridge biến mất khỏi cơ thể bà ta khiến bà phải dùng khăn trải bàn để che lại, chén dĩa rơi xuống tạo ra những tiếng động lớn.
Cười để, Harry bỏ cái chân thỏ vào túi. "Cậu có chắc không Hermione ?" cậu hỏi, bước ngang qua bạn ấy.
"Trùng hợp thôi." bạn ấy khịt mũi.
Nữ sinh tóc nâu xù Gryffindor cũng nói như vậy khi cậu viết một bài tiểu luận độc dược được chấm điểm công bằng, Snape đã tưởng nhầm đó là bài của một Slytherin. Rồi sau đó cậu nhận được cả đống điểm chẳng vì một lý do gì từ giáo viên lịch sử, và cuối cùng là cậu đã nhặt được cả một túi kẹo ở dưới đất.
"Không đời nào...!" Ron rên rỉ, và chộp lấy cái chân khỏi tay cậu. Rồi vuốt ve nó một cách tôn kính. "Tớ không thể tin thứ này thực sự có tác dụng rồi cậu lại tìm thấy nó."
Harry ngay lập tức bị vấp ngã bởi một viên đá, làm rơi chiếc túi của cậu và từ tiếng kêu nó phát ra thì chắc chắn là hũ mực của cậu đã bị vỡ.
"Như vậy thì sao tính là may mắn." Hermione mỉm cười chiến thắng.
"Ê nhìn nè!" Ron cúi xuống. "Một đồng Galleon!"
Cuối cùng khi đã hiểu được cách mà cái chân hoạt động, và cũng nhận ra nguồn gốc của nó là từ chiến tranh chơi khăm của Đội, Ron đã bỏ nó đi.
Bằng cách đưa nó cho Draco Malfoy...
"Cái gì đây ?" Cái tên tóc vàng khinh bỉ, nhìn chằm chằm cái thứ Ron thảy cho nó. ("Nghĩ nhanh Malfoy!") Cậu tóc đỏ quay đi để chạy, nhưng lại ngay lập tức vấp và ngã, khiến cho tên Slytherin cười khúc khích. Harry đảo mắt, vận xấu của cậu chỉ vừa mới kết thúc bằng việc túi kẹo cậu nhặt được chỉ là một thành phẩm thử nghiệm mới của Fred và George và đã nhận được một chuyến thẳng đến phòng y tế.
Nhưng sau đó, Snape tịch thu nó từ Malfoy, lúc cả Đội Ý Chí Tự Do đang thật sự lăn ra cười như điên, Ron trông hạnh phúc hơn, mặc cho mái tóc màu xanh của cậu ta bởi một bùa đổi màu tóc bị phù phép sai. Malfoy vừa mới bị một ai đó làm đổ nước sốt thịt lên cả người của cậu ta, và trong sự cố gắng để tránh sang một bên đã bị ngã ngửa ra phía sau khỏi ghế ngồi của mình. "Họ bị điên." cậu ta nói, chỉ về phía cả Đội, "Nhưng hoàn toàn thiên tài..."
Harry đồng ý với bạn mình.
"Mấy đứa trẻ kỳ lạ kia vẫn còn ở trong trường chứ ?" Sirius đã hỏi cậu trong khoảng thời gian nghỉ lễ Giáng Sinh.
Harry biết chính xác chú ấy đang nói đến ai. "Nhóm hỗn hợp Nhà ?" cậu xác nhận. "Yeah, vẫn như thường lệ..." cậu nghoe ngoẩy ngón trỏ của mình ở bên đầu của mình. "Nhưng họ không xấu," Cậu nhún vai. "Nếu như chú không để tâm đến những thứ điên rồ họ nói, họ thật sự rất bình thường."
Sirius nhìn cậu chằm chằm trong một lúc lâu. "Chú đã chạm mặt với họ một lần." Cuối cùng, chú thú nhận. "Chú đang ở trong rừng Cấm và các anh em nhà họ đang ở đó, nói về tuần tra người sói hay gì đó. Một trong bọn họ pháp hiện ra chú...cậu ta có cà vạt màu xanh lá..."
"Novak." Harry thở dài. "Anh ta là một người phiền toái."
"Phát hiện chú núp trong bóng tối." Sirius tiếp tục. "Mấy người còn lại cứ cho chú những cái nhìn kỳ lạ và bắt đầu nói về 'chó đen' Chắc họ tưởng chú là một con hung tinh, nhưng cô nhóc với mái tóc vàng lấy ra một ít thức ăn cho chú."
"Con chó tội nghiệp."
"Im đi nhóc. Nhưng đó không phải là điều kỳ lạ." cha đỡ đầu của cậu lắc đầu. "Điều kỳ lạ là khi cậu út...Winchester phải không ? Nhìn chú và bảo họ đừng sợ kẻ trốn ngục. Cứ như họ biết chú là người chú không phải là một con thú, nhưng họ dường như không quan tâm."
"Well, nếu như những tin đồn có điều gì đáng tin, thì có vẻ như Novak có hai người anh ở trong tù." Harry nhún vai. "Có thể là lý do tại sao họ lại khăn khít đến vậy. Họ khiếm khi nói chuyện với ai khác. Luna rất hợp với họ nhưng việc đó không có gì bất ngờ."
"Remus có nhắc đến việc đã ngửi thấy bọn họ ở trong rừng vào một đên trăng tròn và rằng họ biết cậu ta là người sói. Cậu ta bị vật xuống bởi một người trong bọn họ với một con dao bạc nhưng cậu nhóc lại chẳng làm gì hơn ngoài việc làm vặn ngón tay của cậu ta rồi xin lỗi, trước khi chạy đến chỗ bạn của mình."
"Để cháu đoán." Harry thở dài. "Winchester."
"Một trong họ." Sirius mỉm cười. "Họ còn tệ hơn cặp song sinh."
"Cháu không nghĩ có ai có thể tệ hơn cả Fred và George."
"Chú không biết. Bố cháu và chú có thể khiến cho họ chạy ngược xuôi. Và từ những gì chú nghe thấy thì một trong hai Novak khá lén lút. Nhưng chúng là người tốt," Sirius vỗ lên vai cậu. "Cháu không thể làm sai với những người bạn như vậy, ở bên cạnh cháu cho đến chết..chết tiệt, với mấy đứa nhóc đó thì chắc là sau khi chết luôn. Chú mừng vì cháu có Ron và Hermione."
Harry cũng vậy. Cậu không biết mình sẽ đi về đâu nếu không có các bạn của mình.
........................................................................................................................................................................................................
Mùa hè năm năm của cậu là tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Tên tuổi của Sirius đã được trả sự trong sạch, bộ pháp thuật nhiệt tình đồng ý với bất cứ yêu cầu gì mà cụ Dumbledore đưa ra và mặc dù Harry không thể gặp Sirius trong vài tuần, đó là một việc đáng để chờ đợi. Sirius trông vui hơn bao giờ hết, và cuối cùng thừa nhận với Harry rằng chú ấy nghĩ mình có thể tạo ra hàng trăm thần hộ vệ với kỷ niệm về Novak đè bẹp bà chị họ của mình với một cái mỏ neo.
Harry làm chú ấy tỉnh mộng bằng cách nhắc cho chú nhớ rằng nếu như không có nhóc tì mười bảy tuổi ngày hôm đó thì có lẽ chú ấy đã không còn có mặt ngày hôm nay, và cả hai bắt đầu công việc dọn dẹp nhà cửa, biết ơn vì những gì họ có.
Nhắc đến tên của Novak dường như là một lời nguyền, bởi Novak ngay lập tức vấp ngã qua người của Harry, bị hóa đá và nằm dưới tấm áo choàng tàng hình của mình. Tên Slytherin còn đang trong cuộc trò chuyện đầy hấp dẫn về bác sĩ gợi cảm (Dr. Sexy) hay thứ gì đó kỳ lạ, trước khi vấp phải Harry.
Tấm áo choàng rơi khỏi người cậu và Harry ước gì cậu có thể di chuyển. Mà dù cho cậu có thể di chuyển thì cậu cũng sẽ chết vì sự xấu hổ.
"Vậy mà em tưởng mình đã xui lắm rồi." cậu song sinh tóc dài, người có vẻ đã lớn lên rất nhiều trong mùa hè vừa rồi, và giờ đây cực kỳ cao lớn, cúi xuống và vỗ chiếc đũa phép lên người của Harry, phép hóa đá biến mất ngay lập tức. Một cái vỗ nữa và mũi của cậu được sửa lại, mặc dù mặt của cậu vẫn còn dính máu.
"Cậu đúng là xui" nam sinh Hufflepuff tốt bụng (Harry nên cố nhớ tên họ) nói, giọng trầm, "Dựa trên bao lần tôi phải cứu cậu khỏi bị dán lên tường hay bị trói bởi quái vật."
"Tôi thích bị trói lại hơn," Winchester thừa nhận. "Bởi vì ít nhất khi cái tên đó bị hạ gục tôi không phải bị thả xuống như một bao gạch."
"Kinky huh...?" Novak nhướn mày. "Không ngờ cậu là loại thích bị trói Dean-o..."
"Im đi." Winchester cắt ngang Novak, khi người em song sinh của anh ta giúp Harry đứng dậy.
"Ổn không ?" Ravenclaw hỏi.
Harry gật đầu. "Cảm ơn. Uh...em xin lỗi..." Cậu cúi xuống để nhặt tấm áo choàng lên nhưng Hufflepuff Novak đã nhặt nó lên trước, vuốt ngón tay cảm nhận nó.
"Thật là một áo choàng đẹp." nam sinh mắt xanh dương nói. "Cậu nên giữ nó thật kỹ càng. Death sẽ không vui nếu cậu làm mất nó."
Harry cau mày. "Gì ?"
Winchester ho. "Death không phàn nàn được. Ông ta đã có lại được cái lưỡi liềm của mình từ Alistair hay Crowley hay bất cứ con quỷ nào có nó vào thời gian đó, ông ta có nhẫn, có thức ăn nhanh của mình..."
"Harry!" cậu nhóc thiếu niên nhìn thấy vị cứu tinh của mình đến giúp cậu thoát khỏi bốn thành viên của Đội kỳ lạ trong mái tóc màu hồng kẹo cao su. "Cháu đây rồi! Và các bạn của cháu là ai đây...?"
"Không ai cả..." Novak nhe răng cười. "Bọn em chỉ...uh..."
"Đi tìm nhà vệ sinh...."
Anh nhà Ravenclaw lấy tay che mặt. "Dean, em đã nói với anh điều gì về dạy cho Cas nói dối ?"
"Con người nói dối khi họ muốn thứ gì đó." Hufflepuff...Cas...hình như đó là tên anh, Harry không biết đó là cách gọi ngắn cho tên gì, nói.
Ba người còn lại đảo mắt. Harry phân vân không biết những người còn lại đã đi đâu.
"Well..." Tonk trông khó xử, "Nói chuyện phiế đủ rồi... họ muốn di chuyển con tàu đi. Đi thôi-ta phải đi đến lâu đài."
"Yeah, đi thôi." Winchester...Dean....Harry sửa lại, nắm lấy vai người em của mình, kéo anh ra khỏi khoang tàu. "Đồ vật bị nguyền đi đường này."
Harry và Tonk nhìn họ rời đi.
"Cháu có nghĩ chúng ta cần giúp họ đến tòa lâu đài không ?" Tonk hỏi, cau mày. "Bởi vì nếu họ chính là lũ trẻ đã ở Bộ với cháu..."
"Không." Harry lắn đầu. "Cháu nghĩ nếu như có Tử Thần Thực Tử nào gặp phải họ, chúng sẽ vòng đường khác mà chạy, dù cho họ có ếm bùa đảo ngược lên mình hay không."
"Bùa đảo ngược...đúng rồi, phải nhớ lấy nó."
...................................................................................................................................................................................................................................
"Chiếc nhẫn đâu rồi ?" Harry cau mày, Dumbledore đặt cuốn nhật ký lên bàn. Họ đã nói về Trường Sinh Linh Giá, và Dumbledore đã nghĩ một chiếc nhẫn, một con rắn, một chiếc cúp, một cái mề đay, và một cái gì đó của Gryffindor hay Ravenclaw đã được làm thành những Trường Sinh Linh Giá.
Cho đến gần đây, chiếc nhẫn luôn ở trên bàn tay nhăn nheo của Dumbledore, nhưng giờ thì không còn nữa.
Người đàn ông lớn tuổi thở dài. "Giờ nó thuộc quyền sở hữu của một vài học sinh năm cuối tự xưng 'Đội Ý Chí Tự Do'"
"Oh." Harry nói, như điều đó đã giải thích hết tất cả. Mà đúng là như vậy theo một cách nào đó.
"Đúng vậy." Đôi mắt Dumbledore lấp lánh. "Họ hứa sẽ trả lại nó cho thầy, và Gabriel Novak đã để lại cho thầy một túi kẹo rất ngon để đền bù."
"Túi kẹo đó..." Harry khựng lại, không muốn cáo buộc thêm một học sinh nữa bỏ thuốc vào kẹo cho thầy hiệu trưởng.
"Không cậu bé của ta...Chúng chỉ là kẹo thôi. Thầy hiểu là nhóm này có hơi kỳ lạ.
Dù cho cậu có cố đến mức nào Harry vẫn không thể nhịn cười được.
Thầy Hiệu Trưởng thờ dài. "Trong năm đầu tiên của họ ở đây, bọn thầy đã cố giúp." ông thừa nhận với sự mệt mỏi. "Cho chứng hoang tưởng của họ. Chẳng có gì hiệu nghiệm và lũ trẻ đó là vô tội. Niềm tin kỳ lạ, nhưng họ không gây hại gì cho những học sinh khác."
"Họ nghĩ thiên thần và quỷ là có thật." Harry nói mà không kịp nghĩ.
Chỉnh lại kính của mình, Dumbledore gật đầu. "Họ cũng tin vào linh hồn báo thù và quái vật. Rất nhiều trong chúng, có thể được tìm thấy trong cuốn 'Chăm sóc sinh vật huyền bí' và được xếp vào loại nguy hiểm. Là một việc đáng buồn khi Nhánh sinh vật huyền bí của Bộ lại chạy đi đuổi theo những con Hippogriffs vô hại khi đáng lẽ ra họ phải xử lý những sinh vật nguy hiểm, để cho những mối đe dọa đi lang thang, và đôi khi không được kiểm soát." Ông ngừng lại trong một lúc. "Đương nhiên là cuối cũng Muggle đã pháp hiện ra bọn chúng, đôi khi qua những thảm họa đáng buồn. Rất nhiều người trong sau đó đã cống hiến cả cuộc đời mình cho việc đi săn những sinh vật đã hủy hoại đời họ."
"Muggle biết về pháp thuật ?"
"Họ biết về những con quái vật, cậu bé của ta. Họ tự gọi mình là thợ săn, và săn đủ loại quái vật. Không phải không có lý do, họ thường lần theo dấu vết thi thể trong chuyến 'săn' của mình, theo như họ gọi. Họ có tìm hiểu về phụ huynh của 'Đội'. Rất nhiều thành viên trong Đội được nhận nuôi vào nhóm nhà nhỏ đó, và có hai người lớn- Robert Singer và Ellen Harvelle- rất nổi tiếng trong cộng đồng thợ săn ở cả nước Anh và nước Mỹ."
"Vậy...họ đã nuôi những đứa trẻ đó thành thợ săn ?" Harry cau mày.
Dumbledore giơ hai bàn tay ra. "Và đó chính là câu hỏi. Thầy có những giả thuyết của mình. Có khả năng rất cao là vậy. Thêm với những trải nghiệm đau buồn thời thơ ấu của họ, mất cha mẹ, thành viên gia đình, cái cách mà họ lớn lên...không phải thắc mắc nhiều về lý do tại sao họ lại như vậy."
"Họ có nguy hiểm không." Harry dám hỏi. "Khi họ chỉ có mười một tuổi họ không thể nào trông quá đáng sợ, nhưng anh Ravenclaw đó lớn rất nhanh. Và các giáo viên luôn tìm thấy vũ khí trên người họ...Winchester luôn có một con dao ở bên mình."
"Oh Harry." Dumbledore thở dài. "Bất cứ ai đều có thể nguy hiểm nếu như họ chọn. Và đúng vậy, nhóm đó rất nguy hiểm. Nhưng điều đó không có nghĩa họ sẽ là mối đe dọa miễn là nếu như họ hành động với mục đích đúng."
..........................................................................................................................................................................................................................
Nhìn lại, Harry tự hỏi không biết vụ Ông Kẹ và nhiều hình dạng của nó, người đàn ông mắt đen xuất hiện trước mặt họ ngã xuống và chẳng nhớ được gì sau đó, chỉ là một trò chơi khăm của Novak.
Nhưng cặp song sinh đã có những phản ứng rất thật khi Ông Kẹ chuyển đổi từ hình dạng sang hình dạng. Từ một người phụ nữ tóc đen với đôi mắt đen ngòm sang người đàn ông tóc vàng với đầu ngã ngữa ra và để lộ ra hai hàng răng sắc nhọn, chất nhầy đen chảy ra từ cổ củ hắn ta. Phải mất hơn mười năm tuổi thơ đi săn quái vật và bảy năm học tại trường pháp thuật mới có thể sản xuất ra những ác mộng đã xuất hiện ngày hôm đó.
Hèn chi cặp song sinh đã có một tuần nghỉ ngay sau đó mà sau này Harry nghe là ở một căn phòng nhỏ ở gần Tháp Thiên Văn.
Cả Đội cũng trở nên xảo quyệt sau đó, nhưng nhiều người lờ nó đi bởi chiến tranh. Harry đã cá riêng với Ron rằng họ sẽ trốn đi, và cậu đã được chứng minh đúng sau khi 'quỷ' mắt đen xuất hiện.
Phần lớn toàn trường vẫn còn từ chối nhận định sinh vật đó thật sự là gì. Người đàn ông đó là một Muggle và điều cuối cùng ông nhớ là đang đi trên phố khi một đám khói đen dồn xuống cổ ông. Tên mắt đen 'Nicor' người đã xông vào lâu đài như hắn sở hữu nó có sự xấu xa làm cho cậu nhớ đến Voldemort , cho đến khi hắn ta phát hiện ra Đội.
Cứ như Voldemort nhìn thấy Dumbledore ở Atrium vào cuối năm năm.
Không ai có thể nói rằng họ ngạc nhiên khi không thấy thành viên nào của Đội xuất hiện ở bàn ăn sáng ngày hôm sau. Không giáo viên nào biết chuyện gì đã xảy ra với họ...họ chỉ... biến mất... vào trong không khí...
Harry nhớ ngay đến một người....Castiel... đã độn thổn ngay phía sau con quỷ 'mắt đen' nhưng Hermione đã khịt mũi và nhắc lại những gì có trong Hogwarts : Một lịch sử, về phép chống Độn Thổ. Cậu đoán rằng nó chắc phải là một trò mẹo của anh sáng-cậu đã không nhìn thấy anh ta di chuyển hay gì đó.
Tóm lại, cả Hogwarts đều mừng khi biết họ đã rời đi, bao gồm cả người tên Harry Potter (mặc dù đôi khi họ có vẻ hiểu cậu và cậu rất nhớ điều này)
........................................................................................................................................................................................................................
Năm tiếp theo cậu quá bận để lo đến họ, nhưng khi mọi việc đã giải quyết xong và cậu đang nằm trên giường, cậu lại tự nhiên nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra với họ.
Cuộc chiến đã kết thúc và cậu có thể nhìn đến tương lai. Tại sao lại phải lo lắng về một đám nhóc có thể đã trốn về nước Mỹ ?
Cũng đâu phải có ai khác ở thế giới pháp thuật quan tâm đến họ. Một vài Tử Thần Thực Tử đã tự đầu hàng sau khi nhìn thấy 'bùa thỏ' mà Novak đã phát minh, nhưng ngoài việc đó ra, chỉ là thêm một việc bị quên đi.
Đây là những người đã nghĩ rằng ngôi trường vẫn đủ an toàn để tổ chức một cuộc thi đấu thể theo sau khi đã có một giáo viên chết, một con rắn khổng lồ lang thang quang trường, và một kẻ trốn ngục đã tự do.
Theo như Luna thì họ vẫn viết thư cho em ấy. "Ít nhất thì Sam có viết," em ấy thở dài. "Anh ấy rất tốt bụng như vậy."
"Em đang đợi thư sao ?" Harry cau mày, nhìn xung quanh để tìm con cú không tồn tại.
"Đúng vậy." Luna gật đầu. "Con cú chỉ mang thư đến sáu tháng một lần, nhưng nó lấy thư trả lời của em bất cứ khi nào em cần. Đó là bởi vì họ ở tận thời gian sau, và nếu như Sam viết thư thường xuyên thì bọn em không bao giờ hiểu kịp nhau. Em nghĩ con cú tên là Zeppelin, Dean đặt tên nó theo một ban nhạc Muggle."
"Tốt." Harry nói một lần nữa, không biết phải nói gì thêm.
"Rất tốt. Nhưng dù sao thì Gabriel đã gửi nó xuyên thời gian và là một đại thiên thần, anh ta rất chính xác."
Harry thở dài bởi sự đổi hướng của cuộc trò chuyện khi Luna giơ tay ra và một con cú màu nâu hạ cánh lên nó. Harry mở mắt lớn nhìn con cú xuất hiện từ không khí. "Nó từ đâu ra vậy ?"
"Nó bay xuyên thời gian." Luna lấy bức thư ra. "Nó rất tốt như vậy, phải không nào Zep ?" em ấy vuốt ve con cú khi nó bay lên đậu trên vai em. Cô gái tóc vàng mở bức thư ra. "Em sẽ đọc nó to ra nha ?" Em ấy hỏi.
"Uh...đương nhiên." Harry gật đầu.
"Luna thân mến," Em ấy bắt đầu đọc. "Bọn anh rất tiếc về cuộc chiến tranh và hiểu nó khó khăn cỡ nào đối với các em. Bọn anh cố không làm cho nó trông quá dễ dàng, nhưng so với kinh nghiệm của bọn anh thì các em đã rất may mắn. Nói với Harry rằng em ấy đã làm rất tốt.
Tất cả bọn anh đều sống rất tốt ở đây. Meg và Crowley đã làm hòa và vui vẻ trị vì Địa Ngục với nhau. Mọi việc rất tốt cho đến khi một con quỷ tên Abaddon xuất hiện. Có vẻ như bà ta là một Hiệp Sĩ Địa Ngục, và không ai biết chắc bà ta muốn gì. Dean và anh đã cắt được đầu của bà ta trong một lúc, nhưng bọn anh lại phải khâu đầu của bà ta lại một lúc và bà ta đã tận dụng cơ hội đó để trốn thoát.
Bọn anh đã gặp được ông của mình. Thật kỳ lạ phải không ? Bọn anh không phải là người nhà Winchester duy nhất du hàng thời gian ở đây. Abaddon đã theo ông đến thời gian này và giết ông. Nhưng ông đã để lại cho bọn anh một di sản. Hóa ra bọn anh không chỉ là thợ săn bên nhà Campbell, là thợ săn đến tận xương, nhưng bọn anh là Winchester, là những nhà học giả. Cuối cùng anh cũng cảm thấy mình có nơi để thuộc về, và một nơi bọn anh có thể làm việc.
Bọn anh có trụ sở mới. Nơi này rộng kinh khủng. Bọn anh đã tìm ra cách để chữa một con quỷ và Crowley và Meg đã gửi bọn thuộc hạ của đối thủ đến để được chữa và gửi lên Thiên Đàng. Nên ở đây cuộc sống rất thú vị. Lâu rồi anh chưa nghe thấy gì từ Gabriel, nhưng Dean tỉnh dậy là một con gái tháng trước và anh nghĩ là do anh ta làm. May mắn thay Dean đã trở về giới tính thật của mình, bởi vì tin anh đi; bình thường anh ta đã tệ lắm rồi chứ tính đến vụ đến ngày trong tháng của anh ta.
Cas đang cố giúp ổn định lại Thiên Đường, nhưng lại bị lừa bởi một thiên thần khác. Không tốt chút nào, và bọn anh đang xử lý hậu quả. Có rất nhiều việc cần phải xử lý, và Cas mất thánh an của mình, nghĩa là anh ấy đang hiện là con người. Có hơi tệ, nhưng bọn anh sẽ xử lý được, bọn anh luôn vậy.
Adam và Jo hiện đang đi săn cùng nhau. Adam trở thành một bác sĩ - thợ săn giúp Jo chữa trị sau mỗi cuộc săn và làm việc tra cứu. Em ấy vẫn không an tâm để cho Jo săn một mình, và dù đó không phải là việc của em ấy, thằng nhóc vẫn luôn đi đào mộ cùng với Jo.
Bọn anh cũng có thêm bạn mới. Có một đứa nhóc này sắp vào đại học tên Kevin Tran là Nhà Tiên Tri mới của bọn anh. Cậu ấy hiện đang dịch những phiến đá ghi những lời của Chúa. Bọn anh đã tìm ra cách để giết bọn Leviathan, mặc dù hiện giờ nó có hơi vô dụng. Bọn anh cũng đã tìm thấy cách để đóng cổng địa ngục, nhưng ngay khi Meg và Crowley biết về việc này phiến đá đã biến mất một cách kỳ bí. Kevin cũng đã trong một kỳ nghỉ dài hạn để dịch phiến đá đó cho họ. Tội nghiệp thằng nhóc...cậu ấy hiện đang ở với bọn anh và làm việc với phiến thiên thần, nên bọn anh sẽ sớm biết nó nói gì. Có thể nó sẽ cho bọn anh biết cách để sửa chữa lại Thiên Đường ? Ai biết được ?
Dean có được hai bạn mới. Well...anh ấy giờ chỉ còn có một. Một là con ma cà rồng anh ấy gặp phải khi đang đi lang thang trong Purgatory trong nhiệm vụ cứu Bobby. Con ma cà rồng, Benny, quyết định rằng anh ta rất thích nơi đó và quay lại. Người còn lại là một thiên thần, tên Ezekiel, người mà anh rất muốn thích và tin tưởng, nhưng anh không nghĩ là mình có thể mạo hiểm đến như vậy. Hoặc có thể là anh chỉ hoang tưởng sau vụ Ruby.
Em đã nghe về Charlie. Em ấy rất hay đến thăm, và anh nghĩ rằng em ấy và Meg đang tìm cách khiến cho Dean và Cas hẹn hò với nhau. Anh không biết là nên ủng hộ họ hay chỉ đơn giản là lờ họ đi. Cas đã có đủ chuyện để lo và Dean cũng cảm thấy có lỗi lắm rồi.
Dù sau thì đó là về phía anh. Thế còn em thì sao ? Gia đình ? Bạn bè ? Gửi cho Harry và những người bạn của cậu ấy lời chúc mừng thông cảm từ bọn anh. Bọn anh đã đọc cuốn sách. Cảm ơn vì đã không nhắc gì về bọn anh. Có một vài chỉnh sửa khá bạo lực, nhưng anh đã chịu đựng quá đủ khi làm một nhân vật hư cấu lắm rồi.
Mong rằng các em vẫn tốt !
Sam Winchester.
5/2013."
"2013." Harry hỏi.
"Đó là thời gian của họ," Luna nhún vai. "Gabriel gửi con cú xuyên thời gian. Đến cuối cùng em sẽ bắt kịp và gặp lại họ. Họ chỉ đang đợi vào thời gian đó. Hoặc có thể là họ không cần phải đợi, bởi vì, anh biết đấy...đã có em ở tương lai vào thời gian đó rồi." Luna mỉm cười mơ mộng, và Harry nhẹ gật đầu đồng ý.
"Và những cuốn sách..." Não của Harry ngay lập tức lọc ra những chi tiết về thiên thần và quỷ. "Những cuốn sách nào ?"
"Oh!" Luna trở nên tươi tỉnh hẳn lên, lấy ra một sấp giấy. "Đây! Em đã có một hợp đồng xuất bản, nếu như anh kể cho em câu chuyện của anh, em viết nó, và chúng ta sẽ xuất bản nó làm sách cho trẻ em! Có vẻ như Sam nói rằng chúng rất phổ biến. Họ đang chuyển thể nó thành phim."
Harry nhìn xấp giấy với nhiều cảm xúc hỗn tạp, phấn khởi và khiếp đảm.
Ngay khi cậu nghĩ rằng Đội Ý Chí Tự Do (nghiêm túc đấy...tại sao họ lại được gọi như vậy ?) không thể xáo trộn đời cậu thêm được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro