Kim Doyoung
"Để bút chì xuống!" giáo sư nói rõ ràng, tiếng bút chì đặt xuống ngổn ngang khắp phòng. "Đã kết thúc giờ thi. Hãy nộp bài làm của bạn, và chúc các bạn có một mùa hè vui vẻ! " Vị giáo sư nhìn thấy các sinh viên của mình xếp hàng đặt bài thi của họ xuống bàn và đi ra cửa. Kim Doyoung là một trong những người đầu tiên rời đi, giơ nắm đấm lên khi ra khỏi tòa nhà khoa học.
"Cuối cùng cũng xong rồi, Doyoung?" ai đó hỏi, vung tay vòng qua cổ Doyoung.
"Đúng vậy, Yuta hyung, em đã rất cố gắng." Doyoung trả lời, đẩy Yuta ra. Nakamoto Yuta là một trong những người bạn thân nhất của Doyoung, một sinh viên chuyển trường từ Nhật Bản đến và theo học ngành y thể thao. "Cuối cùng thì em cũng có thể tốt nghiệp và tham gia trường y. Em rất nóng lòng muốn giúp đỡ bố mẹ ngay bây giờ." Yuta gật đầu hiểu ý.
"Anh biết điều này, Kim, anh rất vui vì em sẽ sớm đạt được mục tiêu của mình". Cặp đôi đi về phía căn tin ăn trưa quen thuộc của họ, nơi những người bạn khác của họ cũng đang đợi ở đó.
"Anh cũng đang đạt được mục tiêu của mình, hyung, mục tiêu để có thể chơi thể thao trở lại đnag đến rất gần." Doyoung cố gắng giải quyết sự thật rằng Yuta không còn khả năng chơi bóng nữa, sau một chấn thương nặng ở chân. Yuta luôn tỏ ra với Doyoung rằng anh không quá buồn vì điều đó nhưng Doyoung biết rõ hơn hết. "Y học thể thao rất thú vị, em ước gì mình làm được điều gì đó hấp dẫn."
"Nào, Doie, em là một omega và trở thành một bác sĩ. Em thật tuyệt vời." Yuta đẩy cửa phòng ăn trưa, rạng rỡ chào người thu ngân, người này bẽn lẽn vẫy tay chào lại anh.
"Điều đó không thành vấn đề trừ khi chúng ta đnag sống ở thế kỷ 20". Doyoung chế giễu và thấy một nhóm người đang vẫy tay với họ.
"Chào những sinh viên y khoa của chúng ta!" Người thấp nhất hét lên.
"Chúa ơi, Ten, bạn có thể la to hơn nữa không?" một người khác rít lên, liếc nhìn hối lỗi về phía nhân viên thu ngân.
"Không sao đâu, Taeyong-sshi." nhân viên thu ngân trấn an. Anh chạm mắt với Yuta và lập tức nhìn xuống chân, khuôn mặt anh đỏ bừng. Cả nhóm cũng cười vào mặt Yuta đang đỏ bừng.
"Im đi, bọn anh vừa mới kết thúc kỳ thi hóa học." Yuta rít lên và phản ứng thậm chí còn lớn hơn. "Các cậu đã gọi sandwich chưa?"
"Chưa, tụi này đang đợi hai người vì Johnny hyung nói rằng anh ấy không nuốt nổi nếu không có bảo bối của mình." Ten trả lời, bắt chước giọng của Johnny. Người cao nhất, Johnny Suh, đảo mắt và Doyoung khẽ mỉm cười với anh.
"Nghiêm túc đấy Johnny? Anh đợi em à? " Doyoung hỏi và Johnny gật đầu, mở rộng vòng tay để ôm lấy Doyoung.
"Ew, mấy cái người yêu nhau." Mười bịt miệng. Doyoung trừng mắt nhìn Ten qua vai của Johnny và nam thần người Thái trợn mắt. "Dù sao thì hãy ngồi xuống và order chiếc bánh mì yêu thích của cậu đê."
"Ok Ten, đừng cay đắng khi Kun từ chối em một lần nữa." Taeyong trêu chọc và mặt Ten đỏ bừng vì xấu hổ.
"Anh ấy nói rằng anh ấy không có thời gian để hẹn hò, vì anh ấy là chuyên ngành y tế." Ten trả lời, khuôn mặt của cậu beta vẫn còn đỏ.
"Nếu em không trêu chọc cậu ấy vì cách nói tiếng Hàn, cậu ấy sẽ không bịa ra những lý do này." Yuta nói thêm, đồng thời né tránh cái đnáh của Ten.
"Mọi người, hãy gọi món sandwich của chúng ta ngay bây giờ đi, đừng làm Sicheng căng thẳng nữa." Johnny nói và mọi người lắng nghe alpha duy nhất, không tiếp tục tranh cãi về điều gì nữa.
Trong nhóm bạn của họ, Johnny là anh chàng alpha duy nhất, Yuta và Ten là betas còn Taeyong và Doyoung là omegas. Mặc dù Johnny hầu như không làm gì cả, nhưng tin tức tố alpha của anh ấy có thể dễ dàng khiến mọi người im lặng. Doyoung tựa đầu vào vai Johnny, đợi những người khác gọi món. Johnny nhận ra sự im lặng của anh và áp môi mình vào thái dương của Doyoung.
"Thật không thể tin được là bây giờ em đang lấy bằng cử nhân. Một bước gần hơn để trở thành một bác sĩ. Cuối cùng em cũng có thể là người con trai mà bố mẹ có thể tự hào". Doyoung trả lời, hạ giọng xuống để ba người còn lại không nghe thấy.
"Doie, gia đình em không phải là vấn đề quan trọng, cuối cùng thì việc em đang giúp đỡ họ là điều xứng đáng. Hạnh phúc của em quan trọng nhất. " Johnny trấn an bạn trai lần thứ n. Doyoung không trả lời và mọi người đã sẵn sàng gọi món.
"Các cậu sẽ cược bao nhiêu để thấy anh nhét toàn bộ chiếc bánh sandwich này vào miệng?" Yuta hỏi.
"Không, cậu sẽ nghẹt thở và trông như một tên ngốc trước mặt Sicheng." Taeyong đáp lại.
"Không,. Hai vạn won." Ten trả lời.
"You're on."* Yuta nói và Taeyong thở dài, đứng dậy đi gọi sandwich, ghi lại món của mọi người trên điện thoại. Phần còn lại của buổi chiều bao gồm việc Yuta đã cố gắng nhưng không nhét được bánh sandwich của mình, Ten cười cợt và ghi lại đống hỗn độn, Taeyong hối hận về lựa chọn cuộc sống của mình, Johnny và Doyoung thì đang say sưa xem cảnh đó. Gần hai giờ sau, Yuta rời đi cùng Ten và Taeyong, nhét số điện thoại của anh vào túi tạp dề của Sicheng. Johnny và Doyoung ở lại, đầu của anh vẫn đặt trên vai Johnny.
"You're on."*: Dùng để nói về việc chấp nhận một lời cá cược hoặc một lời thách thức.
"Chúng ta nên về nhà thôi, chú thỏ con." Johnny nói, nhìn ra ngoài để xem mặt trời lặn. "Em đã ôn tập thật chăm chỉ trong kỳ thi hóa học của em." Doyoung khó chịu ngẩng đầu lên và thấy quán ăn trống không, ngoại trừ Sicheng đang rửa bát ở phía sau.
"Phải, chúng ta nên về thôi." Doyoung đáp lại, đứng dậy với Johnny. Cặp đôi rời đi sau khi nói lời tạm biệt với Sicheng, đi bộ đến căn hộ của họ gần khuôn viên trường. Mở cửa, Doyoung và Johnny bước vào phòng ngủ của họ, Doyoung ngồi phịch xuống giường, quăng điện thoại lên tủ đầu giường.
"Doie, đi nào, chúng ta nên tắm trước đã." Johnny nhắc nhở, sải bước về phía giường để cố gắng kéo Doyoung dậy.
"Không muốn." omega rên rỉ để đáp lại, anh quá mệt mỏi để đứng dậy. Johnny thở dài vì thất bại và để lại một nụ hôn trên môi Doyoung.
"Được rồi, cứ đợi vậy." Johnny đi về phía phòng tắm và Doyoung cuộn tròn trên giường để đợi Johnny. Cuối cùng, Doyoung đứng dậy và lê bước đến tủ quần áo, mở nó ra để lấy trộm một trong những chiếc áo khoác của Johnny. Doyoung vẫn mặc chiếc quần cũ và cởi áo sơ mi của mình để thay bằng áo hoodie. Mùi hương của Johnny bao phủ Doyoung như một tấm chăn, mùi hương bạc hà tràn ngập khắp các giác quan của Doyoung. Doyoung quay lại nằm trên giường, cầm lấy điện thoại để lướt. Anh cau có trước cuộc trò chuyện giữa anh và bố, đầy những câu trả lời ngắn và câu trả lời bị cắt.
"Appa có thực sự rất xấu hổ khi con út của ông là một omega không?" Doyoung cay đắng nghĩ, đóng ứng dụng tin nhắn. Anh trai của anh, Donghyun, là mẫu con trai alpha lý tưởng, sử dụng địa vị và ngoại hình đẹp của mình để đạt được thành công trong sự nghiệp diễn viên. Donghyun không thể gửi tiền về cho cha mẹ của họ do sự công ty quản lý của anh ấy nên Doyoung là người duy nhất có thể giúp đỡ gia đình. Nhưng vì là một Omega đã khiến bố mẹ coi thường anh. Trong khi omega nghiền ngẫm với những suy nghĩ của mình, cửa phòng tắm mở ra và Johnny bước ra ngoài với bộ đồ ngủ trên người.
"Doie?" Johnny hỏi, đẩy Doyoung ra khỏi sự bàng hoàng. "Em sao vậy?"
"Ừ, em chỉ mệt thôi." Doyoung đáp lại, đóng điện thoại. Johnny gật đầu hiểu ý và leo lên giường. Doyoung tiến lại ôm Johnny thật gần, tựa đầu vào bờ vai rộng của Johnny. "Youngho." Johnny ậm ừ khi nghe thấy tên tiếng Hàn của mình. "Em sẽ được gì khi trở thành một bác sĩ? Sự công nhận của cha mẹ em? Để giúp gia đình em kiếm sống? Chứng minh những định kiến đó là sai và trở thành một bác sĩ omega? "
"Đúng là em sẽ đạt được tất cả những điều đó, nhưng miễn là em hạnh phúc, đó là điều quan trọng nhất". Johnny nhìn lên trần nhà, chia sẻ những lo lắng với bạn trai.
"Điều này rất đáng giá. Những đêm mất ngủ học bài, ép mình thích khoa học thay vì âm nhạc, căng thẳng lắm hyung." Doyoung ôm Johnny chặt hơn, cảm thấy mắt anh đang rưng rưng.
"Anh biết, Doie, anh biết." Johnny hôn lên đỉnh đầu Doyoung. "Nhưng em hãy nhớ rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Nếu gia đình em không công nhận em, mẹ anh rất vui được nhận nuôi bạn. " Doyoung bật cười vì điều đó, khi nghĩ về mẹ của Johnny.
"Em sẽ rất vui khi được nhận nuôi bởi Mama Seo." Doyoung nhìn lên bạn trai của mình, người đang mỉm cười trìu mến với anh. "Em yêu anh, Youngho."
"Yêu em, Doie." Johnny và Doyoung trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng, Doyoung cảm thấy mình yêu Johnny Suh sâu sắc hơn. Trong khi họ hôn nhau, Johnny kéo Doyoung lên trên mình, hỗn hợp bạc hà và dâu tây lấp đầy các giác quan của họ. Ngay sau đó, Johnny đã ăn thịt Doyoung, anh nắm tóc alpha cho chuyến phiêu lưu của mình.
"Johnny." Doyoung rên rỉ, bàn tay nắm chặt hơn. Anh chàng omega bật ra khỏi cơn thèm khát khi điện thoại reo, cậu nhóc chộp lấy và nhìn thấy đnag bố mình gọi. "Làm ơn dừng lại." Johnny làm theo, ngập ngừng tách mình ra khỏi giữa hai chân Doyoung. Doyoung nhanh chóng ngồi dậy trên giường, quẹt nút trả lời.
"'Con trai, chúng ta cần nói chuyện vào thứ Bảy này." Cha của Doyoung đã thông báo mà không có một lời chào nào. Doyoung đã gây ra một tiếng động bối rối vào điều đó. "Đừng hỏi gì cả, đây là điều quan trọng mà ta không thể giải thích qua điện thoại. Hai giờ chiều anh sẽ đến đây, không cần mang theo người bạn trai đó của anh."
"Được rồi, con sẽ ở đến." Doyoung đáp lại, hoàn toàn lạc lõng.
"Tất nhiên là con sẽ đến, chúc ngủ ngon." Cha của Doyoung đột ngột kết thúc cuộc gọi và Doyoung bối rối nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại màu đen của mình.
"Doie? Chuyện gì vậy?" Johnny hỏi. Doyoung nhìn lên để thấy bạn trai của mình đang lau sạch vết dầu nhờn trên mặt mình. "Cha em nói gì?"
"Đúng vậy. Ông nói cần nói chuyện vào thứ Bảy. Và em không thể đến". Doyoung trả lời. "Em không biết tại sao ông lại thêm chi tiết đó vào nhưng em hy vọng điều này sẽ không có gì xấu."
"Anh cũng hy vọng là không." Johnny đồng ý. Anh cười một chút và Doyoung gây ra một tiếng động bối rối. "Tụt húng luôn?" Doyoung chế giễu và đập vào tay Johnny. Doyoung cười khúc khích và Johnny cũng cười. "Chúng ta nên ngủ bây giờ, John, em mệt rồi."
"Ngủ ngon nhé cưng." Johnny để Doyoung ôm ấp bên cạnh, nhìn bạn trai ngủ say. Nhưng Doyoung đã mất ngủ vào đêm hôm đó, trong lòng đầy lo lắng về những điều mà cha anh ấy cần nói với anh ấy. Vì anh biết cha anh mà mở lời, không thể có chuyện gì tốt hết
* trong một ngôi nhà ở ngoại ô *
"Nó đã đồng ý gặp mặt vào thứ Bảy sẽ không mang theo người bạn trai đó." người đàn ông thông báo cho vợ của mình. Vợ ông gật đầu và người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế đã bị đập, nhấp ngụm bia thứ tư. "Một tỷ won cho việc kết hôn của con trai. Điều này sẽ giải quyết tất cả các vấn đề của chúng ta."
"Nhưng anh yêu, chúng ta không chắc họ muốn nó vì điều gì. Người ta chỉ biết nghề nghiệp và cấp bậc của nó." người vợ nói và người đàn ông nhìn bà.
"Làm sao chúng ta không đồng ý được hả, phu nhân?Họ muốn nó sinh ra người thừa kế, còn đòi hỏi một omega nam." Người đànông ném chai bia của mình đi. "Cuối cùng nó cũng có ích, vừa là người vừalà omega."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro