Standing Up - Trỗi dậy

Một tháng đã trôi qua kể từ khi Doyoung bắt đầu học trường y, theo thói quen của anh và Jaehyun được Kunhang đưa đến Tập đoàn Jung và đến trường với Kunhang theo sau anh ấy. Mặc dù Doyoung nghi ngờ, nhưng kế hoạch này đã diễn ra khá tốt cho cả hai. Anh về đến nhà trước khi Junghwa mắng anh lần nào cũng phải nấu một bữa ăn với các dì đầu bếp.

Junghwa, vốn là một người phụ nữ xảo quyệt, đã nghi ngờ sau vài tuần, người phụ nữ đầu đàn nhận ra rằng con trai và con rể của mình không bao giờ cùng ngồi vào bàn ăn sáng và Doyoung hiếm khi có mặt trong giờ làm việc. Một ngày nọ, cô quyết định làm việc ở nhà để xem omega đó định làm gì. Hôm đó, Doyoung có ba tiết học nên anh và Jaehyun rời đi khá sớm để đến lớp của Doyoung lúc 7 giờ sáng.

'Tốt hơn hết là nó nên ở trong này.' Junghwa nghĩ trước khi mở cánh cửa đôi của phòng ngủ ở cánh phía tây. Mắt Junghwa nheo lại khi không tìm thấy dấu vết của Doyoung.

"Jihoon!" Junghwa hét lên, đôi giày cao gót giận dữ nện xuống sàn.

"Tôi có thể giúp gì cho bà không, Jung phu nhân?" Jihoon hỏi, đi từ cánh phía đông đến gặp Junghwa ở giữa, vị thủ lĩnh đang dựa vào lan can nối hai cầu thang phía trước.

"Con rể của tôi đâu?" Junghwa hỏi, lườm Jihoon như dao găm.

"Làm sao tôi biết được, tôi không có thiết bị giám sát trẻ em trên người cậu ấy." Jihoon lạnh lùng trả lời, khiến Junghwa tức giận.

"Anh là quản gia chính, anh phải biết mọi thành viên của nhà họ Jung ở đâu, kể cả những người đã kết hôn trong gia đình." Junghwa chọc vào ngực quản gia. "Tôi biết anh vẫn nghĩ tiêu cực về Doyoung."

"Chà, cả hai chúng ta đều đồng ý rằng cậu ấy là một kẻ đào vàng, kết hôn chỉ vì một tấm séc tầm thường trị giá một tỷ won."

"Anh cũng nghĩ như vậy về tôi, Jihoon, đừng nói dối." Junghwa rút ngón tay ra khỏi ngực Jihoon. "Hãy kiểm tra đoạn phim an ninh ở lối vào cánh phía tây. Từ tháng trước. Tôi cần biết bọn nó định làm gì."

"Tôi hiểu, thưa phu nhân." Jihoon trả lời và bước về phía cầu thang cánh phía tây. Junghwa quay người nhìn qua lan can, nhìn ra lối vào biệt thự.

'Tôi đã làm việc thật chăm chỉ vì điều này, tôi không để con trai mình phá hỏng nó bằng những cách tự do của nó.'

---/---

*với Doyoung*

"Trời ơi, bài kiểm tra chết tiệt." Yuta rít lên, người đàn ông Nhật Bản bám lấy Doyoung sau khi họ rời khỏi lớp học giải phẫu.

"Có lẽ nếu anh bắt kịp công việc, hyung." Doyoung trêu chọc và Yuta lườm omega.

"Gần đây anh đã giúp Sicheng ở cửa hàng vì Taeil hyung đang mang thai." Yuta và Doyoung ngồi bên một cái cây khi Doyoung tiếp thu thông tin này, Kunhang đứng xung quanh để mọi người không thể đến gần hai người bạn.

"Chờ đã, Taeil hyung có thai?" Doyoung mở to mắt hỏi.

"Ừ, kết quả của tình một đêm." Yuta đã trả lời.

"Hay là anh đang nhìn chằm chằm vào cậu ấy với công việc và bị bỏ rơi, hyung?" Doyoung bắt đầu cười ngặt nghẽo khi Yuta lườm anh.

"Làm thế nào em có thể bắt kịp công việc khi cái cớ quỷ quái của một người phụ nữ cứ yêu cầu em làm bữa tối?" Yuta đáp trả và Doyoung ngừng cười. "Chết tiệt, Doie, anh không có ý đó-"

"Không sao đâu hyung. Em làm việc muộn vào ban đêm khi Jaehyun đã ngủ." Doyoung tựa người vào gốc cây. "Về mẹ chồng em... Em không biết điều gì đang diễn ra trong đầu bà."

"Em tin chắc rằng bà ấy bị điên."

"Hoặc cực kỳ thông minh." Kunhang nhìn qua và thấy một chiếc ô tô màu đen quen thuộc đang k đến và anh mở to mắt.

"Doyoung hyung." Kunhang gọi omega, quay lại đối mặt với Doyoung và Yuta. "Bà Jung đến đón anh."

---/---

*tại biệt thự*

Jihoon đi đến phòng bảo vệ mini ở phía sau biệt thự, mở laptop để tìm cảnh quay từ camera cánh phía tây. Anh bấm vào đoạn phim ngày hôm qua và nó cho thấy Doyoung và Jaehyun đang đi từ ô tô đến biệt thự, lờ mờ nhìn thấy một cuốn sách giáo khoa sinh học trong vòng tay của Doyoung.

'Vậy là cậu ấy đang đi học trường y...' người quản gia nghĩ, quay lại vài tuần để xem kịch bản tương tự. 'Mình có nên nói không? Hay mình không nên nói?' Câu hỏi của ông đã được trả lời khi tiếng bước chân dồn dập đang đến gần phòng bảo vệ.

"Tìm thấy gì không Jihoon?" Junghwa hỏi và Jihoon đóng laptop lại.

"Không có gì thú vị lắm." Jihoon trả lời. "Chỉ là một omega cùng chồng đi làm thôi."

"Đúng vậy, và ta là Melania Trump." Junghwa đẩy quản gia sang một bên và mở laptop. Cô xem đoạn phim quay ở cánh phía tây và đôi mắt sắc bén của cô bắt gặp chiếc cặp đầy sách của Doyoung và hai người chồng đang nói chuyện về trường y. "Jihoon, đi tìm xe của Kunhang, anh đi tìm omega đó."

---/---

*Hiện tại*

Junghwa đang ngồi ở phía sau xe của bà, được chở bởi hai vệ sĩ, hung hăng nhắn tin cho Jaehyun về tình hình trường y của Doyoung. Con trai bà không trả lời bất kỳ tin nhắn nào nên Junghwa đã ném điện thoại ra xa.

'Cả Doyoung và Jaehyun đều không vâng lời ta, omega đó không chịu bị nhốt trong biệt thự.'

Junghwa rít lên trong đầu. 'Ta đã đủ tốt rồi, bây giờ ta sẽ trút cơn mưa địa ngục lên hai người đó.'

"Chúng ta đến rồi, phu nhân Jung, chúng ta nên làm gì?" Người lái xe hỏi, Junghwa nhìn sang thì thấy Doyoung đang ngồi bên gốc cây cùng với Yuta, Kunhang canh giữ khu vực.

"Anh đi bảo vệ sĩ đó đón con trai tôi và tống cái tên beta tóc dài đó ra khỏi omega." Junghwa ra lệnh và tài xế gật đầu. Cô quay sang người vệ sĩ đang ngồi ở ghế hành khách. "Và anh sẽ kéo omega lên xe, tôi không quan tâm bằng cách nào." Hai người đàn ông lực lưỡng bước ra khỏi xe và không có bất kỳ sinh viên nào xung quanh khu vực đó nên họ đã ở trong tình trạng rõ ràng để thực hiện một cảnh quay.

"Kunhang, ý em là gì, mẹ-" Giọng Doyoung ngập ngừng khi nhìn thấy hai vệ sĩ của Junghwa tiến lại gần mình.

"Doyoung hyung, em xin lỗi-" Kunhang bắt đầu thì bị tài xế tóm lấy. Người vệ sĩ còn lại kéo Doyoung ra khỏi Yuta, người đã đứng dậy khỏi cái cây.

"Cái quái gì vậy?" Yuta hỏi, cố giằng lấy Doyoung từ tay vệ sĩ.

"Hãy đi ngay nếu cậu không muốn bị thương, Nakamoto." người vệ sĩ rít lên. "Nakamoto? Tôi đoán có đúng không?"

Yuta bị người lái xe giữ lại, người này đã đưa Kunhang lên xe của anh ta để đón Jaehyun.

Người vệ sĩ thô bạo nắm lấy cổ tay Doyoung và suýt lôi anh vào trong xe.

"Buông tôi ra." Doyoung rít lên, tiến lại gần chiếc xe.

"Chúng tôi không nhận lệnh từ một omega." Người vệ sĩ mở cửa sau và đẩy Doyoung vào đó, nơi Junghwa đang ngồi.

"Mẹ!"

"Đây là nơi con đã ở trong tháng qua." Junghwa làm rõ, nhướn mày. Doyoung mở miệng và Junghwa giơ tay. "Ta không muốn nghe nó lúc này." Doyoung nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy người lái xe buông Yuta ra và đưa cho anh một mảnh giấy. Sự tức giận trên khuôn mặt của người bạn đã nói lên tất cả.

"Yuta hyung." Doyoung lầm bầm khi chiếc xe khởi động để trở về biệt thự.

"Không thể đến gần con hơn hai mét." Junghwa nói xong. "Có hiệu lực ngay lập tức."

"Mẹ đã đặt lệnh cấm-"

"Câm miệng, omega, con không có quyền nói." Junghwa giải phóng pheromone tức giận của mình, lấp đầy chiếc xe với mùi thuốc phiện hắc ám. Doyoung không thể không khuất phục trước mùi hương của bà ấy.

"Con xin lỗi mẹ." Doyoung lầm bầm và quay mặt ra cửa sổ, nỗi sợ hãi tràn ngập trong anh.

---/---

*tại tập đoàn Jung*

Jaehyun đã triệu tập một cuộc họp với nhóm tài chính để thảo luận về một chiến lược mới về cách xử lý các khoản thanh toán của họ. JK đang đứng cạnh máy tính xách tay giới thiệu phương pháp mới của mình thì điện thoại của Jaehyun đổ chuông rất nhanh. Giám đốc tài chính nhìn vào vô số tin nhắn của mẹ mình từ màn hình khóa và phớt lờ nó, biết rằng nó không quan trọng đến thế.

"Jae, cậu nghĩ sao?" JK hỏi, nhìn qua giám đốc tài chính.

"Tôi cho là chúng ta-" Jaehyun bắt đầu nhưng tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Anh ấy nhìn qua và thấy số của Yuta sáng lên trên màn hình. "Xin lỗi, tôi phải nhận cuộc gọi này, hãy nhớ ghi chép nhé, cả nhóm." JK gật đầu và Jaehyun ra ngoài phòng họp để nhận cuộc gọi.

"Có chuyện gì sao, hyung." Jaehyun dựa vào tường hỏi.

"Jae, đây là trường hợp khẩn cấp, mẹ cậu phát hiện ra việc Doie đi học trường y và con khốn đó đã ra lệnh cấm tôi." Yuta rít lên như một phản ứng. Mắt Jaehyun mở to, suýt làm rơi điện thoại vì sốc.

"Đây tốt hơn là một trò đùa hyung."

"Tôi không đùa đâu, Jung Jaehyun, tốt hơn hết là cậu nên sửa chữa chuyện này ngay lập tức và hủy bỏ lệnh cấm này." Yuta kết thúc cuộc gọi và Jaehyun nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình một cách trống rỗng.

"Chết tiệt." Jaehyun rít lên, bỏ điện thoại vào túi và trở lại phòng họp.

"Anh Jung?" một nhân viên hỏi khi cô ấy nhìn thấy Jaehyun thu dọn đồ của anh ấy.

"Jae, anh đi đâu vậy?" JK hỏi.

"Khẩn cấp tại nhà, kết thúc cuộc họp này và cập nhật cho tôi trước 9 giờ tối." Jaehyun ra lệnh, hướng ra cửa.

"Có liên quan đến chồng cậu sao?"

"Còn ai nữa, Jeon?" Jaehyun rời phòng họp với hàng chục cặp mắt ngạc nhiên dõi theo. Alpha gọi điện cho Kunhang và yêu cầu đón anh ngay lập tức. Ngạc nhiên thay, Jaehyun không sợ những gì mẹ anh sẽ làm với anh, anh chỉ sợ những gì bà sẽ làm với Doyoung.

---/---

*tại biệt thự*

"Chào mừng trở lại, Phu nhân Jung và Thiếu gia Jung-Kim." Jihoon chào Junghwa khi cô bước ra khỏi xe với bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Doyoung.

"Chết tiệt, ông Choi." Junghwa rít lên và mở cánh cửa đôi. Cô dừng lại ở lối vào tiếp giáp với phòng khách, quay lại và bắt gặp ánh mắt kinh hãi của Doyoung. "Ai đã trả học phí cho cậu? Ai đã nói rằng cậu có thể không vâng lời ta và vào đại học?

"Mẹ, con có thể giải thích-"

"Ta yêu cầu một điều từ cậu, sinh cho ta một đứa con và ta đã cho bạn tất cả những thứ xa xỉ này, thậm chí cả chiếc áo sơ mi cậu đang mặc. Sự thoải mái của cậu đến từ những nỗ lực mà ta đã thực hiện với tư cách là COO." Junghwa ngắt lời Doyoung. "Không vâng lời ta không phải là một phần của việc này."

"Đó không phải là ý tưởng của con-"

"Cả Jaehyun hay Jaesook đều không có can đảm đi ngược lại mong muốn của ta. Cả hai đều là những alpha thảm hại." Junghwa siết chặt hơn, gần như bóp nát cổ tay mảnh khảnh của omega. "Trả lời ta đi, cậu đã thuyết phục chồng hoặc bố chồng gửi cậu đến trường y?"

"Con không đòi hỏi họ, tất cả chỉ là-" Doyoung nghẹn lời khi đôi mắt của Junghwa lóe lên ánh vàng.

"Đừng nói dối ta, omega, làm thế nào cậu có tiền để đi học trường y, và một trường được xếp hạng cao đó?" Junghwa không buồn nghe Doyoung nói, cơn giận dữ bao trùm lấy tâm trí bà.

"Đó là ý tưởng của Jaehyun. Em ấy-" Doyoung bắt đầu và Junghwa chế giễu.

"Ý tưởng của Jaehyun? Làm như ta tin vậy."

"Đó là sự thật. Jaehyun nói với con rằng em ấy sẽ trả mọi thứ, để con tiếp tục việc học của mình." Mọi thứ trở nên im lặng khủng khiếp sau khi Doyoung nói ra toàn bộ sự thật. Sau đó, âm thanh của một bàn tay chạm vào má anh vang khắp phòng.

"Ta đã nói là đừng có lừa dối ta mà, đồ omega thảm hại." Junghwa phỉ nhổ, đặt tay xuống. "Hãy nói thật cho ta biết, cậu đã đề nghị gì với Jaehyun?"

"Thưa mẹ, đó là sự thật-" Doyoung bắt đầu và Junghwa giơ tay giáng thêm một cái tát nữa, đôi mắt của omega nhắm chặt lại chờ đợi. Ngoại trừ cái tát không bao giờ đến. Đôi mắt của Doyoung mở ra và nhìn thấy bàn tay của Junghwa đang giơ lên ​​không trung, cổ tay bà ấy bị Jaehyun nắm chặt, đôi mắt anh ánh lên sự tức giận.

"Đủ rồi mẹ." Jaehyun rít lên, nắm chặt lấy cổ tay mẹ mình. Junghwa bỏ tay ra khỏi tay Jaehyun, vị nữ hoàng bị cơn giận dữ của Jaehyun hất bay. Cam đắng và thuốc phiện đen kịt cản trở các giác quan của Doyoung, omega nắm tay vịn cầu thang để đứng vững.

"Ta đang dạy cho chồng con một bài học về việc không nghe lời ta, Jaehyun." Junghwa đáp trả. "Cậu ta bịa ra một câu chuyện vớ vẩn nào đó rằng con đã thuyết phục cậu ta đến trường y và trả học phí cho cậu ta."

"Đó không phải là một lời nói dối." Jaehyun thú nhận. Anh thường sẽ lùi lại trong sợ hãi khi mẹ anh tức giận nhưng nhìn thấy Doyoung bị thương chỉ khiến Jaehyun tức giận hơn. "Con đã thuyết phục anh ấy đến trường y. Con đã trả tiền học phí, nhờ Yuta hyung lấy sách giáo khoa của Doyoung hyung, cho anh ấy mượn tiền để mua. Con nhờ Kunhang chở Doyoung hyung đến trường đại học mỗi ngày. Con đáng trách, mẹ nên giận con chứ không phải Doyoung hyung."

"Ta không mong đợi điều này từ con, Jaehyun." Junghwa bắt đầu. "Cuối cùng con cũng đứng về phía ta thôi. Điều này sẽ có hiệu quả nếu con đứng ra ngăn cản ta khi ta gọi Jungwoo là vô sinh."

"Lúc đó con yếu đuối." Sự điềm tĩnh của Jaehyun bị lung lay. "Bây giờ, con biết rằng mình phải bảo vệ chồng mình như một alpha đúng nghĩa. Kể cả mẹ ruột của mình."

Đôi mắt của Junghwa lại chuyển sang màu vàng. "Nếu một trong hai người không vâng lời ta một lần nữa, ta sẽ đuổi ra ngoài và có thể tự lo cho mình trên đường phố." Lườm Doyoung lần cuối, người phụ nữ đầu đàn rời khỏi phòng khách, gót giày nện mạnh lên cầu thang bên phải. Mùi hương của Jaehyun tắt lịm khi anh quay về phía Doyoung.

"Hyung, em rất xin lỗi." Jaehyun ôm Doyoung vào lòng, người lớn hơn vùi mặt vào vai Jaehyun. "Em đã làm anh bị thương." Cả hai im lặng khi Jaehyun giải phóng pheromone xoa dịu của mình, lấp đầy Doyoung bằng những quả cam ngọt ngào mà trước đó là vị đắng.

Thời gian còn lại trong ngày họ ở trong phòng ngủ, Doyoung không chịu để Jaehyun đi. Alpha sẽ cố gắng thoát ra khỏi vòng tay nhưng Doyoung sẽ nghĩ rằng Jaehyun đang rời xa anh mãi mãi, dẫn đến nhiều nước mắt hơn. Jaehyun cuối cùng cũng để Doyoung mặc chiếc áo len cũ của mình, omega cuộn tròn trong đó ngay khi nó vừa qua đầu.

'Đợi đã, mùi hương của mình đang an ủi anh ấy.' Jaehyun nghĩ trong đêm, ôm Doyoung đang ngủ say trên giường của họ. Alpha không muốn để Doyoung một mình nhưng anh ấy cần thay đồ và đi ngủ. Jaehyun cởi áo khoác và khoác lên người Doyoung. Đúng như dự đoán của Jaehyun, Doyoung ôm lấy chiếc áo khoác, vùi mặt vào lớp vải. Một cách miễn cưỡng, Jaehyun rời khỏi giường và đợi Doyoung để ý rằng alpha không có ở đó.

"Làm tổ." Jaehyun kết luận khi Doyoung không cựa quậy. Omega đã có một ngày tồi tệ và việc làm tổ sẽ an ủi anh ấy, bao quanh anh ấy là những bộ quần áo có mùi như ở nhà. Jaehyun đi đến tủ quần áo của mình và lấy ra một đống quần áo, bao gồm áo hoodie thời trung học của Johnny và một số quần áo của Doyoung.

Jaehyun vây quanh Doyoung với đống quần áo và mỉm cười hài lòng khi omega tiếp tục ngủ, giờ đang ôm áo khoác của Jaehyun và áo hoodie của Johnny. Nhìn thấy chiếc áo hoodie của Johnny, Jaehyun đã nghĩ đến việc liên lạc với alpha lớn tuổi hơn, vì Jaehyun đã không nhận được tin tức gì từ anh ấy kể từ sau đám cưới. Jaehyun rời khỏi phòng ngủ và nhận thấy ánh đèn đã mờ đi, báo hiệu rằng cả nhà đã đi ngủ. Alpha đi xuống cầu thang cánh phía đông để ra khỏi dinh thự, đi về phía hồ bơi.

"Hãy hy vọng số này vẫn hoạt động." Jaehyun lầm bầm, bấm số mà anh không chịu xóa từ năm mười sáu tuổi.

---/---

*với Johnny*

Johnny đang lau mặt bằng chiếc khăn quanh cổ, alpha đã hoàn thành bài tập thể dục hàng ngày của mình tại phòng tập thể dục tư nhân. Alpha có rất nhiều thứ trong đầu, từ đứa bé đến công ty cho đến Doyoung. Johnny cảm thấy rất mâu thuẫn, liệu anh ấy có nên ở lại với Taeil để nuôi nấng đứa con của họ hay anh nên để Doyoung rời khỏi nhà Jung, để kết hôn với anh ở Chicago.

"Này, John, tôi sẽ đóng cửa phòng tập." người chủ gọi từ cửa.

"Ừ, cho tôi bốn phút." Johnny trả lời, chuyển sang mặc áo phông và quần jean. Anh ấy đang quay trở lại căn hộ của mình thì điện thoại của anh ấy reo lên, alpha lấy nó ra khỏi túi để xem tên của Jaehyun.

Bối rối, Johnny nhặt nó lên, dựa vào một tòa nhà.

"Jaehyung?" Johnny hỏi như một lời chào.

"Johnny hyung, ngày mai chúng ta nói chuyện lúc 1 giờ chiều được không? Đó là về Doyoung hyung." Jaehyun trả lời và Johnny phát ra một âm thanh khó hiểu.

"Đó là giờ ăn trưa của anh." Johnny châm biếm.

"Đó cũng là giờ ăn trưa của em. Em sẽ ở văn phòng của anh."

"Em có thể nói cho anh biết tại sao không, Jaehyun?" Johnny hỏi, bắt đầu đi bộ về căn hộ của mình.

"Em không biết bây giờ anh sẽ làm gì vì mẹ em luôn đi trước ba bước." Jaehyun đã trả lời "Em chỉ cần làm rõ."

"Được, ngày mai gặp lại." Johnny kết thúc cuộc gọi khi anh ấy đến gần căn hộ của mình, màn hình khóa của anh ấy là Doyoung đang mỉm cười trước ống kính.

"Tôi cũng không biết phải làm gì nữa..."

Jaehyun đang ngồi bên hồ bơi, chân ở trong nước, quần anh ướt sũng. Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, thấy số liên lạc của Johnny.

'Nếu mình thú nhận, chuyện gì sẽ xảy ra...'

---/---

*ngày hôm sau*

Jaehyun đang đứng trong thang máy của Suh Records, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình ở một bên thang máy. Jaehyun đã rất lo lắng khi gặp Johnny sau một thời gian dài, tim đập nhanh và nỗi sợ hãi tràn ngập cơ thể. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào anh, không ai mong đợi giám đốc tài chính và người thừa kế của Jung Enterprises bước vào tòa nhà. Nhân viên tiếp tân bảo Jaehyun lên tầng bốn, nơi Johnny sẽ đợi. Cửa thang máy trượt mở và Jaehyun đi ra, đi về phía một cánh cửa đóng kín, Johnny Suh: Giám đốc. Do dự, Jaehyun gõ cửa và cánh cửa mở ra để lộ ra Johnny, alpha lớn tuổi hơn cũng ăn mặc bảnh bao như Jaehyun.

"Jaehyun, vào đi." Johnny chào, để người thừa kế họ Jung vào trong văn phòng.

"Johnny hyung, chúng ta cần nói chuyện." Jaehyun bắt đầu, bắt đầu cuộc rượt đuổi. "Em đã hứa với anh là Doyoung hyung sẽ không bị thương."

"Jaehyun, Doie có bị thương không?" Jaehyun cảm thấy mùi hương của Johnny ngày càng nồng hơn, alpha lớn tuổi hơn trở nên tức giận.

"Em không biết anh đã nghe tin từ Yuta hyung chưa nhưng tháng trước em đã gửi Doyoung hyung đến trường y sau khi mẹ em nói không được. Em đã không vâng lời mẹ lần đầu tiên. Rồi hôm qua, bà ấy phát hiện ra và kéo Doyoung hyung về nhà, thậm chí còn ra lệnh cấm Yuta hyung." Jaehyun nhanh chóng giải thích. "Bà ấy cho rằng Doyoung hyung thuyết phục em trả học phí và đã tát anh ấy."

"Bà ấy đã làm gì?" Johnny rít lên, mùi hương trở nên đậm đặc hơn.

"Em đã ngăn bà trước khi có thể ra đòn thứ hai." Jaehyun tiếp tục. "Em đã đứng về phía anh ấy, hyung. Bây giờ bà đã để mắt đến bọn em nhiều hơn, em không biết chúng ta có thể làm gì để anh và Doyoung hyung có thể bỏ trốn sau khi anh ấy sinh con."

"Em đã thực hiện thỏa thuận này? Jaehyun, em ấy có thể gắn bó với đứa trẻ, em có nghĩ đến cảm xúc của đứa trẻ không?"

"Em đã làm và đó là điều em đang bối rối. Em muốn Doyoung hyung hạnh phúc, em muốn anh hạnh phúc. Em muốn hai anh ở bên nhau để anh có thể hạnh phúc, để em có thể cảm thấy hạnh phúc.

"Jae, điều này có nghĩa là gì?" Johnny giữ vững vai trò của Jaehyun bằng cách nắm lấy vai của alpha trẻ hơn.

"Em vẫn yêu anh, Seo Youngho!" Jaehyun nhận ra những gì anh nói và đưa tay lên che miệng. Johnny cũng ngạc nhiên, buông tay xuống. "Em biết anh sẽ hạnh phúc với Doyoung hyung và em yêu anh nhiều đến mức em sẽ hy sinh cuộc hôn nhân và đứa con của mình chỉ để anh và Doyoung hyung có một cuộc sống tốt đẹp hơn."

"Jaehyun, em phải cân nhắc cảm xúc của mình." Johnny ôm má Jaehyun, áp má trán với nhau. "Mẹ của em, bà ấy là một người độc ác và kinh khủng. Anh muốn đưa cả hai ra khỏi đó. Lấy Doyoung khỏi em và để em tự bảo vệ mình sẽ khiến trái tim anh tan nát."

"Johnny hyung." Hai alpha nhìn vào mắt nhau trước khi Johnny cúi xuống hôn nhẹ Jaehyun. Alpha trẻ hơn đáp lại, tay nắm chặt áo khoác của Johnny, cảm thấy như ở nhà trong vòng tay của Johnny. Bộ não của họ quay trở lại thời niên thiếu, những ký ức tràn về khi họ tiếp tục hôn nhau.

Jaehyun thấy mình đang ngồi trên bàn của Johnny, miệng của anh ấy bị nuốt chửng bởi alpha lớn tuổi hơn, một bàn tay to lớn nắm lấy đùi anh. Các cửa sổ được đóng và che kín để không ai có thể nhìn thấy hai người thừa kế đang hôn nhau. Jaehyun đặt một tay lên mặt Johnny để kéo anh ra khỏi nụ hôn.

"Hyung, chúng ta không thể." Jaehyun lầm bầm, mắt lướt qua chiếc nhẫn cưới trên bàn tay đang ôm lấy má Johnny.

"Đúng vậy." Johnny đồng ý và lùi lại một bước. Jaehyun rời khỏi bàn và đứng đó, tiếp nhận những gì vừa xảy ra.

"Vậy điều này có nghĩa là..."

"Anh cũng yêu em nhưng anh không thể làm điều này với em hay với Doyoung." Johnny kéo Jaehyun lại gần anh hơn, lại áp trán họ vào nhau. "Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, anh sẽ đưa em và Doyoung đi cùng anh, sống cuộc đời của chúng ta cùng nhau ở Mỹ."

"Anh có thể?" Jaehyun hỏi. "Đưa emvà Doyoung hyung sang Mỹ, đưa bọn em ra khỏi đây."

"Ước gì anh có thể, Jae, anh ước. Anh muốn mang cả hai đi, yêu cả hai cho đến cuối đời. Johnny dịu dàng hôn Jaehyun. "Thật không may, điều đó sẽ không xảy ra vì mẹ của em đã can thiệp vào đám cưới." Jaehyun hít một hơi thật mạnh, rõ ràng là mẹ anh đã dùng móng vuốt của bà ấy tấn công cuộc đời anh, xé anh ra khỏi những người anh yêu thương. "Em có biết Moon Taeil không?"

"Em biết, cửa hàng bánh sandwich của anh ấy được xây dựng trên nơi mẹ em muốn bắt đầu kinh doanh thời trang." Jaehyun trả lời. "Bà ấy luôn đòi tiền thuê nhà và mọi thứ. Em không biết làm thế nào mà nó vẫn đứng vững."

"Anh đã say khướt trong đám cưới, anh không chắc liệu anh có chán nản vì em và Doyoung đã kết hôn hay không, tức giận với mẹ em hay căng thẳng về việc công ty của anh sẽ phá sản nếu anh vượt qua ranh giới của mẹ em. Bà ta đã tống tiền và trả tiền cho Taeil hyung để loại bỏ anh bằng một cách nào đó. Bà ta không quan tâm làm thế nào." Johnny giải thích, nhìn thấy cơn tức giận nổi lên trên quai hàm của Jaehyun. "Đừng giận Taeil hyung, anh ấy không muốn làm điều đó chút nào đâu."

"Em không thể tin mẹ đã làm điều đó."

"Em có thực sự ngạc nhiên không, Jae?" Johnny thở dài và nói tiếp. "Taeil hyung phải làm điều đó, vì tiền, để cứu lấy di sản của gia đình anh ấy. Anh ấy đưa anh về nhà và anh say khướt, anh đến hôn anh ấy và anh ấy không từ chối lời đề nghị của anh. Bọn anh đã quan hệ tình dục, hoàn toàn hoang dại. Bọn anh đã quên nhiều thứ vào đêm hôm đó và giờ anh ấy đang mang thai đứa con của anh".

"Johnny hyung..."

"Anh đã lừa dối Doyoung" Johnny cười khổ, cắn môi dưới.

"Không đâu hyung, mẹ em chính là ác quỷ và bà ấy đã phá hỏng rất nhiều thứ, từ tình yêu của chúng ta cho đến hạnh phúc của Doyoung hyung." Jaehyun không còn cảm thấy sợ mẹ nữa. Tất cả những gì anh cảm thấy là sự tức giận và oán giận.

"Anh biết, Jae, nhưng vì anh đã làm Taeil hyung có thai, anh nên chịu trách nhiệm và ở bên anh ấy." Jaehyun nắm lấy chiếc áo cộc tay của Johnny, tiếp thu mọi thứ mà alpha lớn tuổi hơn ném vào mình.

"Anh có định sớm nói với Doyoung hyung về đứa bé không?" Câu hỏi đó đánh Johnny ra khỏi trạng thái bàng hoàng.

"Anh không chắc làm thế nào để chia sẻ nó với em ấy. Em ấy vẫn nghĩ chúng ta đang có kế hoạch bỏ trốn à?"

"Đúng vậy." Jaehyun trả lời. "Em có thể nói với anh ấy-"

"Anh nghĩ tốt nhất là em ấy nên nghe điều đó từ anh. Gặp trực tiếp vào một lúc nào đó sớm thôi."

"Mẹ em sẽ giết anh ấy nếu anh ấy rời khỏi biệt thự. Đừng để anh ấy trong bóng tối như thế này, Johnny hyung."

"Hãy để anh xử lý nó, Jae, chỉ cần đề phòng mẹ của em." Johnny lại ôm má Jaehyun. "Anh có một kế hoạch để ngăn chặn bà ấy một lần và mãi mãi. Anh cần sự giúp đỡ của em nhất."

"Nói cho em biết đi, em muốn giúp anh." Jaehyun có vẻ tuyệt vọng và Johnny cảm thấy tồi tệ khi yêu cầu alpha trẻ hơn chống lại Junghwa. "Vì chúng ta."

"Vì chúng ta." Johnny đồng ý. "Anh chưa có tài sản vững chắc nhưng anh biết các em sẵn sàng giúp đỡ, anh càng có thêm động lực để làm. Anh đang mạo hiểm với công ty của mình và tương lai của cha mẹ anh nhưng anh sẽ làm điều đó để thấy những người anh yêu hạnh phúc."

"Anh ơi." Jaehyun lầm bầm trước khi hai người khóa môi một lần nữa, trút ra bao nhiêu nhớ nhung về nhau trong mấy năm qua.

"Jaehyun, hãy luôn để Doyoung hạnh phúc nhé." Johnny nói sau khi rời khỏi nụ hôn. "Đó là tất cả những gì anh muốn khi chúng ta thực hiện kế hoạch này. Em có thể làm điều đó, đúng không?

"Em sẽ làm cho anh ấy hạnh phúc." Jaehyun hứa, ôm Johnny thật chặt.

"Về đi Jae, muộn rồi." Johnny nhìn đồng hồ và nhận ra đã gần 4 giờ chiều.

"Em nghỉ buổi chiều." Jaehyun thú nhận. "Anh Doyoung gần đây bị ốm nên em nên ở nhà với anh ấy."

"Ok, đi chăm sóc Doie đi." Johnny miễn cưỡng bỏ tay ra khỏi Jaehyun. "Anh sẽ cho em biết khi anh có một kế hoạch chắc chắn."

"Em sẽ cập nhật cho anh." Jaehyun mỉm cười với alpha lớn tuổi hơn trước khi rời đi, ôm lấy trái tim đang đập thình thịch của mình. Johnny cắn môi dưới ngồi xuống ghế bàn, tiếp nhận những gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua. Làm thế nào mà trái tim anh ấy có thể yêu Jaehyun và Doyoung cùng một lúc? Và họ đã đáp lại tình cảm của anh ấy như thế nào khi biết về người kia?

Trong khi Johnny suy nghĩ về cảm xúc của mình, điện thoại của anh ấy kêu bíp, thu hút sự chú ý của anh ngay lập tức. Alpha mở điện thoại của mình để xem tin nhắn từ Junghwa và Taeil. Johnny phớt lờ tin nhắn của Junghwa và mở tin nhắn của Taeil, một nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt anh ấy trước tin nhắn.

Taeil hyung: Youngho, tuần sau em có muốn đến buổi siêu âm tiếp theo không? (4:28 chiều KST)

Taeil hyung : bác sĩ sẽ tiết lộ giới tính đứa bé cho chúng ta (4:28pm KST)

'Chúng ta, ba người.' Johnny nghĩ trước khi trả lời Taeil.

Youngho: tính cả em nữa nhé :) (4:30 chiều KST)

Taeil hyung : gặp nhau ở phòng khám bác sĩ lúc 2 giờ chiều :) (4:30 chiều KST)

Johnny đóng điện thoại, mở laptop, lòng trĩu nặng tình thương cho bao người.

---/---

*với Jaehyun*

"Chào mừng trở lại, Thiếu gia Jung." Jihoon chào Jaehyun ngay khi xe của anh đến cửa trước.

"Doyoung hyung đang ở đâu?" Jaehyun hỏi mà không chào lại.

"Cậu ấy đang ở trong phòng, cậu ấy cảm thấy không khỏe, vì chú đã thấy cậu ấy làm tổ sáng nay, vì vậy chú đã thuyết phục Junghwa để cậu ấy nghỉ ngơi hôm nay. Bà ấy giao cho cậu ấy nhiều việc nhà hơn, như giặt giũ và dọn dẹp phòng tắm." Jihoon trả lời. Jaehyun ngăn không cho đảo mắt và gật đầu.

"Nói với dì nấu súp gà và trà đào cho anh ấy. Chúng tôi sẽ ăn tối trong phòng của mình." Jaehyun đi qua cánh cửa đôi và đi lên cầu thang bên trái mà không hề ngoảnh lại. Alpha đi về phía cửa phòng ngủ của mình và hít hà mùi hương nồng nặc của Doyoung. Jaehyun mở cửa và nhìn thấy Doyoung vẫn đang ở trong chiếc tổ mà Jaehyun làm tối qua, omega hiện đang mặc chiếc áo sơ mi trắng quá khổ của Jaehyun.

"Anh?" Jaehyun cẩn thận hỏi, ngồi ở một bên giường nhìn chồng mình đang ngủ, mặt vùi vào áo khoác của mình. Jaehyun thận trọng đặt một bàn tay lên trán Doyoung, cảm thấy làn da bỏng rát dưới lòng bàn tay. "Anh đnag sốt cao." Jaehyun bỏ tay ra và đứng dậy thay đồ đồ ngủ của anh, chợt dừng lại khi một bàn tay nắm lấy cổ tay mình.

"Ở lại đi." Doyoung lầm bầm. Jaehyun ngồi xuống và ôm Doyoung vào lòng, omega ôm lấy eo anh. "Đừng đi."

"Em sẽ không, hyung, em sẽ không rời xa anh đâu." Jaehyun đáp lại, vòng tay quanh người Doyoung, để omega tựa đầu vào ngực Jaehyun.

'VìJohnny hyung, Doyoung hyung, và vì những đứa trẻ tương lai của mình, mình nênhạ bệ người ấy.' Jaehyun nghĩ và nhắm mắt lại, để hơi thở nhẹ nhàng của Doyoungru anh vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro