16

Sáng thứ Sáu, một ngày sau khi Đỗ Khánh Tú dọn về nhà, chiếc bàn ở dãy ba bỗng trở nên xa cách lạ thường.

Khoảng cách vật lý giữa họ chỉ là vài gang tay, nhưng khoảng cách tinh thần dường như đã bị kéo ra cả một ngân hà sau khoảnh khắc "suýt chạm" đêm hôm trước.

Cả hai đều chìm trong sự ngượng ngùng và bối rối, không ai dám là người bắt đầu một cuộc trò chuyện.

Phác Xán Liệt cố gắng tập trung vào sách vở, nhưng hình ảnh bàn tay của Khánh Tú dừng lại giữa không trung và ánh mắt đầy cảm xúc của cậu ta cứ hiện lên trong đầu. Trái tim cậu vẫn còn đập lạc nhịp mỗi khi nhớ lại.

Đỗ Khánh Tú thì còn tệ hơn. Cậu ta không ngủ được, cũng không chơi game. Cậu ta chỉ ngồi đó, hết quay bút rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại liếc trộm sang Xán Liệt. Cậu ta không hiểu nổi sự thôi thúc của chính mình đêm đó, và sự không hiểu đó khiến cậu ta bực bội và khó xử.

Bầu không khí kỳ quặc đó bị phá vỡ bởi tiếng vỗ tay của cô Vương.

"Các em, chú ý nào!" cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng, giọng đầy phấn khởi. "Tuần sau trường ta sẽ tổ chức Hội thao mùa thu thường niên. Đây là cơ hội để các em thể hiện tinh thần thể thao và mang lại vinh quang cho lớp chúng ta. Bảng đăng ký đây, các em hãy tích cực tham gia nhé!"

Cả lớp bắt đầu xôn xao. Hội thao luôn là một trong những sự kiện được mong chờ nhất trong năm.

Phác Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ sự kiện này sẽ giúp phá vỡ không khí ngượng ngùng hiện tại. Với tư cách lớp trưởng, cậu sẽ phải bận rộn với công tác tổ chức.

Đúng lúc đó, Đỗ Khánh Tú, người nãy giờ vẫn đang chìm trong mớ bòng bong của mình, đột ngột đứng phắt dậy. Cậu ta bước thẳng lên bục giảng, cầm lấy cây bút và không một chút do dự, viết tên mình vào một trong những hạng mục khó nhằn nhất.

Chạy 1500m.

Hành động bất ngờ của cậu ta khiến cả lớp im phăng phắc, rồi lại vỡ òa trong những tiếng kinh ngạc.

"Trời ơi, Đỗ Khánh Tú đăng ký chạy 1500m kìa!"

"Cậu ta điên rồi à? Cự ly đó vắt kiệt sức luôn đó."

Phác Xán Liệt cũng ngây người. Cậu nhìn bóng lưng của Khánh Tú, không hiểu tại sao cậu ta lại làm vậy. Đó là một hành động hoàn toàn bộc phát, một cách để giải tỏa năng lượng và sự bối rối đang dồn nén trong lòng.

Cô Vương mỉm cười hài lòng. "Rất tốt! Tinh thần của bạn Đỗ Khánh Tú thật đáng khen ngợi. Còn lớp trưởng Phác Xán Liệt, như mọi năm, em sẽ phụ trách công tác hậu cần và làm đội trưởng đội cổ vũ cho lớp nhé. Hãy đảm bảo các vận động viên của chúng ta được chăm sóc tốt nhất."

"Vâng ạ." Phác Xán Liệt đáp, nhưng mắt cậu vẫn không rời khỏi cái tên "Đỗ Khánh Tú" trên bảng đăng ký.

Một cảm giác lo lắng không tên len lỏi vào trong lòng cậu. Cậu biết rõ hơn ai hết, chạy 1500m không phải là chuyện đùa. Nó đòi hỏi sức bền và sự khổ luyện nghiêm túc.

Sau khi đăng ký xong, Khánh Tú quay về chỗ ngồi, không nhìn Xán Liệt, mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Xán Liệt có thể thấy, vành tai của cậu ta hơi ửng đỏ.

Họ lại chìm vào im lặng. Nhưng sự im lặng lần này đã khác. Giữa họ đã có một sợi dây liên kết mới, một lý do để một người phải quan tâm đến người kia.

Phác Xán Liệt trở thành "cổ động viên bất đắc dĩ" của Đỗ Khánh Tú. Và cậu biết, trong những ngày tới, cậu sẽ không thể nào rời mắt khỏi bóng hình của kẻ phiền phức tóc vàng kia được nữa.

<Thích rồi mà cứ muốn phải khổ thôi ^^>

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro