42
Bức tường được dựng lên.
Nó không phải là một bức tường bằng sách vở hay gối ôm. Nó là một bức tường vô hình, được xây nên bởi một lời nói dối đau đớn và một sự hiểu lầm tàn nhẫn. Và ở hai phía của bức tường đó, là hai thế giới đang dần sụp đổ trong im lặng.
Thế giới của Phác Xán Liệt giờ đây chỉ còn lại bốn bức tường của căn hộ và những trang sách vô hồn.
Cậu đã tự giam mình. Cậu vẫn duy trì một lịch trình học tập điên cuồng, như một cỗ máy được lập trình sẵn. Dậy sớm, học bài, đến lớp, về nhà, học bài, và đi ngủ. Cậu tỏ ra bình thường trước mặt mẹ, nói rằng mình đã "giải quyết xong" và đang tập trung hoàn toàn cho việc học. Nhưng đó chỉ là một lớp vỏ bọc hoàn hảo.
Bên trong lớp vỏ bọc đó, cậu đang mục rỗng.
Mỗi một góc trong căn phòng này đều là một sự tra tấn. Cậu nhìn vào chiếc ghế sofa, liền nhớ lại cảnh mình và Khánh Tú ngồi cạnh nhau xem phim, đầu tựa vào vai nhau. Cậu nhìn vào bàn ăn, liền nhớ lại những bữa lẩu nghi ngút khói, nhớ cảnh Khánh Tú liên tục gắp thức ăn vào bát mình. Cậu mở tủ quần áo, nhìn thấy chiếc khăn choàng len màu xám mà cậu đã mua để thành một cặp với chiếc khăn của Khánh Tú, lồng ngực lại đau nhói.
Cậu cố gắng ép mình vào việc học. Cậu đọc một trang sách Lịch sử, nhưng trong đầu lại chỉ vang lên giọng nói của Khánh Tú khi họ tranh luận về Hòa Thân. Cậu cầm bút lên giải một bài Toán, nhưng lại nhớ đến cách Khánh Tú đã giải một bài toán khó cho mình, và cả cái cách cậu ta thản nhiên nói "hồi cấp hai lỡ đoạt giải Olympic".
Mọi thứ đều là Khánh Tú. Khánh Tú ở khắp mọi nơi.
Cậu không thể tập trung. Cậu sụt cân nhanh chóng, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm. Cậu uống cà phê không phải để tỉnh táo, mà là để trái tim mệt mỏi có lý do để đập nhanh hơn, để cảm thấy mình vẫn còn đang sống. Thỉnh thoảng, vào lúc nửa đêm, khi sự cô đơn và nỗi nhớ trở nên không thể chịu đựng nổi, cậu lại mở điện thoại lên, vào mục danh bạ bị chặn, nhìn chằm chằm vào hai chữ "KT" và tấm ảnh đại diện là con mèo mặt quạu. Cậu gõ một dòng tin nhắn dài, kể hết mọi chuyện, về áp lực của mẹ, về nỗi sợ của mình. Nhưng rồi, cậu lại lặng lẽ xóa đi từng chữ một.
Cậu tự nhủ rằng mình đang làm điều đúng đắn. Rằng sự đau khổ này là cái giá phải trả để Khánh Tú có được một tương lai tốt đẹp hơn. Cậu đang bảo vệ cậu ấy. Nhưng sâu trong thâm tâm, cậu biết mình chỉ đang tự lừa dối chính mình.
Trong khi đó, ở một thế giới khác, Đỗ Khánh Tú cũng đang tự hủy hoại bản thân.
Sau ngày hôm đó, cậu không còn đến trường đều đặn nữa. Cậu trở lại thành một bóng ma, giống như những ngày đầu tiên trước khi gặp Phác Xán Liệt. Nhưng lần này, sự bất cần của cậu không còn vẻ ngông cuồng tự tại nữa, mà nó mang một màu sắc của sự tuyệt vọng và giận dữ.
Cậu lao vào những trận game đối kháng ở các quán net ồn ào, chơi thâu đêm suốt sáng, dùng sự gào thét và những cú đấm trên bàn phím để giải tỏa nỗi uất hận trong lòng.
Cậu lại bắt đầu gây sự. Một va chạm nhỏ trên đường, một ánh mắt nhìn đểu, tất cả đều có thể trở thành lý do cho một cuộc ẩu đả. Cậu lao vào những trận đánh không cân sức, để cho những cú đấm của đối phương giáng lên người mình. Cơn đau thể xác giúp cậu tạm thời quên đi cơn đau còn lớn hơn gấp vạn lần trong tim. Cậu thắng, nhưng không còn cảm thấy tự hào. Cậu thua, cũng chẳng thấy nhục nhã. Cậu chỉ cảm thấy trống rỗng.
Bạn bè cũ của cậu ta thấy cậu ta trở lại, rủ rê đi uống rượu, đi đua xe. Cậu ta đi. Cậu ta uống rất nhiều, nhưng không say. Cậu ta phóng xe rất nhanh, nhưng không thấy phấn khích. Mọi thứ đều trở nên vô vị.
Thế giới của cậu ta đã mất đi màu sắc.
Phác Xán Liệt là người đã mang ánh sáng đến cho thế giới của cậu. Cậu ta là người đã khiến một thằng lông bông như cậu muốn đến trường, muốn ngồi vào bàn học, muốn trở thành một người tốt hơn. Nhưng giờ đây, chính nguồn sáng đó đã tự mình vụt tắt, để lại cậu một mình chìm trong bóng tối còn đặc quánh hơn cả lúc ban đầu. Vì đã biết đến ánh sáng, nên bóng tối bây giờ mới trở nên đáng sợ đến vậy.
Vào một buổi tối muộn, sau một trận ẩu đả vô nghĩa, với một bên má hơi sưng và khóe môi rướm máu, Đỗ Khánh Tú lại vô thức lái xe đến con phố gần khu căn hộ của Phác Xán Liệt.
Cậu ta dừng xe ở một góc khuất, tắt máy. Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía một ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn trên tầng cao. Cậu biết đó là phòng của Xán Liệt. Cậu ta vẫn đang học bài. Cậu ta vẫn đang cố gắng vì tương lai của mình, một tương lai mà không có cậu.
Khánh Tú cứ ngồi đó, trong bóng tối, lặng lẽ nhìn ô cửa sổ đó. Cậu không đi lên. Cậu không gọi điện. Cậu chỉ ngồi đó, như một người lính canh gác cho một vương quốc đã không còn thuộc về mình nữa. Ngồi cho đến khi ánh đèn trong ô cửa sổ đó vụt tắt.
Cậu ta khởi động xe, quay đầu và lao vào màn đêm của Bắc Kinh.
Hai người họ, chỉ cách nhau vài con phố, nhưng lại như ở hai đầu của thế giới. Cả hai đều đang tự giam mình trong một nhà tù của sự đau khổ. Bức tường mà Phác Xán Liệt đã dựng lên, cuối cùng lại không bảo vệ được ai cả. Nó chỉ giam cầm cả hai người họ, ở hai phía đối diện, trong cùng một nỗi đau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro