46
Sáng thứ Hai sau buổi chào cờ lịch sử, không khí của trường Trung học Thực nghiệm số 4 đặc quánh một sự chờ đợi. Mọi ánh mắt, mọi lời xì xào đều hướng về một chủ đề duy nhất: cặp đôi huyền thoại của lớp 12A1.
Khi chiếc xe moto của Đỗ Khánh Tú dừng lại ở cổng trường, và Phác Xán Liệt bước xuống một cách tự nhiên, cả sân trường gần như nín thở.
Khánh Tú không nói gì, chỉ chìa tay ra.
Phác Xán Liệt, không một chút do dự, đặt tay mình vào lòng bàn tay của cậu ta. Những ngón tay của họ đan vào nhau thật chặt.
Rồi, họ cùng nhau bước vào trường.
Nếu như trước đây, họ phải nhận những ánh mắt tò mò và phán xét, thì hôm nay, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Khi họ đi qua, đám đông tự động dạt ra một chút. Những tiếng xì xào vẫn nổi lên, nhưng không còn sự ác ý, thay vào đó là sự kinh ngạc, sự ngưỡng mộ, và cả một chút ghen tị. Vài cô gái còn khẽ giơ ngón tay cái lên cổ vũ họ.
Cặp đôi #TúLiệt không còn là một "tin đồn" để người ta bàn tán nữa. Họ đã trở thành một biểu tượng, một huyền thoại sống của trường.
Khi họ đi ngang qua đám Lý Vĩ, những kẻ từng trêu chọc Xán Liệt, cả bọn đồng loạt cúi gằm mặt xuống, giả vờ như đang xem dây giày, không dám nhìn thẳng. Lời tuyên chiến "ai có vấn đề, cứ đến tìm tôi" của Khánh Tú rõ ràng là vô cùng có trọng lượng.
Họ đi bên nhau qua sân trường, qua các dãy hành lang, trong sự chú ý của hàng trăm người. Phác Xán Liệt ban đầu còn hơi ngượng ngùng, hai má ửng đỏ. Nhưng khi cảm nhận được cái siết tay đầy vững chãi và ấm áp của Khánh Tú, mọi sự lo lắng trong cậu đều tan biến. Cậu ngẩng cao đầu, sánh bước bên cạnh người mình yêu. Cảm giác được công khai ở bên cạnh người này, không cần che giấu, không cần sợ hãi, thật sự rất tuyệt vời.
Các giáo viên thì chọn một giải pháp khôn ngoan hơn: giả vờ như không thấy. Khi họ đi qua, các thầy cô sẽ đột nhiên quay sang nhìn một tấm bảng thông báo, hoặc cúi xuống sắp xếp lại chồng giáo án. Ban giám hiệu, sau một phen bẽ mặt, dường như cũng đã quyết định rằng việc cố gắng ngăn cản hai học sinh này chỉ khiến họ trở nên lố bịch. Miễn là cả hai không gây ra chuyện gì quá đáng và vẫn đảm bảo việc học, nhà trường sẽ tạm thời làm ngơ.
Cơn bão đã thực sự qua đi ở trường. Nhưng còn một trận chiến nữa mà Phác Xán Liệt biết mình phải đối mặt.
Tối hôm đó, khi cậu về đến căn hộ của mình, mẹ cậu đã ngồi đợi sẵn ở phòng khách. Vẻ mặt bà không còn giận dữ, chỉ còn lại sự mệt mỏi và phiền muộn.
"Ngồi xuống đi, mẹ cần nói chuyện với con." bà nói, giọng đều đều.
Phác Xán Liệt lặng lẽ ngồi xuống đối diện mẹ. Lần này, cậu không còn run sợ. Tình yêu và sự dũng cảm mà Khánh Tú đã trao cho cậu trước mặt toàn trường đã tiếp thêm cho cậu một sức mạnh vô hình.
"Mẹ đã nghe hết chuyện ở trường rồi." mẹ cậu bắt đầu. "Con có biết việc con làm đã gây ra náo loạn lớn thế nào không? Con có biết mẹ đã phải giải thích với họ hàng như thế nào không?"
"Con xin lỗi vì đã khiến mẹ phải lo lắng." Phác Xán Liệt nói, giọng bình tĩnh nhưng vô cùng kiên định. "Nhưng con không xin lỗi vì tình cảm của con."
Cậu nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, một việc mà trước đây cậu chưa bao giờ dám làm. "Mẹ, con yêu cậu ấy. Tình yêu đó không phải là bệnh hoạn, cũng không phải là sai trái. Cậu ấy không phải là ảnh hưởng xấu. Ngược lại, cậu ấy là người tốt nhất mà con từng gặp. Cậu ấy dạy con cách dũng cảm, dạy con cách đối mặt với mọi chuyện. Chính vì cậu ấy mà con muốn trở nên mạnh mẽ hơn."
Cậu ngừng lại một chút, rồi nói tiếp. "Con sẽ không từ bỏ tương lai của mình. Con sẽ đỗ vào trường đại học tốt nhất. Và con cũng sẽ không từ bỏ cậu ấy."
Mẹ cậu sững sờ. Bà nhìn đứa con trai của mình. Cậu vẫn là cậu, vẫn với dáng vẻ thư sinh và đôi mắt hiền hòa. Nhưng trong đôi mắt đó, giờ đây đã có một sự kiên định và trưởng thành mà bà chưa từng thấy. Bà nhận ra, cậu không còn là một đứa trẻ răm rắp nghe lời nữa. Cậu đã thực sự lớn rồi.
Sau một hồi im lặng kéo dài, bà thở dài một tiếng, một cái thở dài của sự bất lực nhưng cũng có một chút chấp nhận.
"Thôi được. Mẹ không cấm cản con nữa." Bà nói, giọng đã dịu đi. "Nhưng mẹ phải xem hai đứa chúng mày có đủ bản lĩnh để cùng nhau đỗ vào một trường đại học danh tiếng không đã. Làm được đi, rồi hẵng nói chuyện tiếp."
Đó không phải là một sự đồng ý hoàn toàn, nhưng nó là một sự thỏa hiệp. Một cơ hội.
Phác Xán Liệt cảm thấy nhẹ nhõm. "Con cảm ơn mẹ."
Tối đó, cậu kể lại chuyện này cho Khánh Tú. Khánh Tú ở đầu dây bên kia chỉ cười khẩy.
"Thấy chưa? Bà chỉ lo cho tương lai của mày thôi. Vậy thì đơn giản." cậu ta nói, giọng đầy tự tin. "Chúng ta thi cho bà xem."
Và thế là, một "bình thường mới" được thiết lập. Mọi drama, mọi sóng gió đã lùi lại phía sau. Mục tiêu duy nhất và lớn nhất của họ giờ đây là kỳ thi Đại học.
Căn hộ của Xán Liệt trở thành một "trại huấn luyện" đúng nghĩa. Sách vở được bày ra khắp nơi. Xán Liệt, với vai trò "học bá", đã lập ra một kế hoạch ôn tập chi tiết đến từng giờ cho cả hai. Khánh Tú, người đã tìm lại được động lực mạnh mẽ nhất, cũng lao vào học một cách nghiêm túc chưa từng thấy.
Họ không còn chỉ là người yêu, họ là đồng đội, là chiến hữu. Họ cùng nhau đối mặt với trận chiến cuối cùng và quan trọng nhất của đời học sinh.
Chương mới của cuộc đời họ, một chương đòi hỏi sự nỗ lực, sự kiên trì và sự tin tưởng tuyệt đối vào nhau, đã chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro