10
Sảnh tiệc của khách sạn năm sao The Grand Shanghai lộng lẫy dưới ánh đèn chùm pha lê, tiếng nhạc du dương từ ban nhạc sống hòa cùng tiếng ly rượu va vào nhau và những cuộc trò chuyện rôm rả. Bữa Tiệc Chào Tân Sinh Viên này, đúng như danh tiếng của nó, là một sự kiện xã giao đỉnh cao, một thế giới thu nhỏ của giới thượng lưu Thượng Hải.
Đỗ Khánh Tú, trong bộ vest đen và chiếc áo sơ mi màu xanh sapphire, cảm thấy mình như một con cá đi lạc vào vùng biển của loài cá mập. Cậu và Bạch Hiền đứng ở một góc khuất, tay cầm ly nước trái cây, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể. Dù đã cố tình chọn một góc ít người, nhưng với ngoại hình nổi bật của cả hai, đặc biệt là mái tóc vàng của Khánh Tú, họ vẫn không tránh khỏi việc nhận được những ánh nhìn tò mò.
"Cậu nhìn kìa." Bạch Hiền huých tay Khánh Tú. "F2 đang đứng ở đằng kia. Trông Ngô Thế Huân cứ nhìn chằm chằm về phía này ấy. Chắc là tin đồn 'cầu hôn' của tôi có tác dụng rồi."
Khánh Tú liếc mắt nhìn. Quả nhiên, Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân đang đứng cùng một nhóm người, nhưng ánh mắt của Thế Huân thỉnh thoảng lại liếc về phía này với vẻ dò xét và tò mò. Còn Phác Xán Liệt, anh ta dường như không để tâm, nhưng Khánh Tú có một cảm giác rằng không một hành động nào của cậu có thể thoát khỏi tầm mắt của tên đó.
"Bình tĩnh, bình tĩnh." cậu tự nhủ. "Nhiệm vụ của mình là theo dõi mục tiêu, không phải để mục tiêu theo dõi lại."
Cậu bắt đầu công việc của một "điệp viên" bất đắc dĩ. Mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào cặp đôi chính. Đúng như những gì được viết trong truyện, Lâm Nhược Vy tối nay đẹp như một nàng công chúa, luôn quấn quýt bên cạnh Xán Liệt. Cô ta khéo léo từ chối lời mời khiêu vũ của những người đàn ông khác, luôn ngước nhìn Xán Liệt bằng một ánh mắt đầy ngưỡng mộ và sùng bái.
"Diễn sâu thật." Khánh Tú lẩm bẩm, đủ nhỏ để chỉ mình Bạch Hiền nghe thấy.
Sau khoảng gần một tiếng đồng hồ xã giao, Khánh Tú thấy Lâm Nhược Vy nói gì đó vào tai Xán Liệt, rồi hai người họ bắt đầu tách khỏi đám đông, đi về phía ban công lớn nhìn ra quang cảnh Thượng Hải về đêm.
Tim Khánh Tú đập thót một tiếng.
"Nó đến rồi! Cảnh quyết định đây rồi!" - Nội tâm cậu gào lên. - "Theo truyện, đây là lúc Lâm Nhược Vy sẽ tỏ tình, và Phác Xán Liệt dù không chấp nhận ngay nhưng cũng sẽ rung động và đặt lên môi cô ta một nụ hôn."
"Bạch Hiền, tôi đi vệ sinh một chút." Khánh Tú nói vội, đặt ly nước xuống.
"Đi đi." Bạch Hiền đáp, mắt vẫn đang dán vào một anh chàng đẹp trai ở quầy bar.
Khánh Tú hít một hơi thật sâu. Cậu liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở một người phục vụ đang bưng một khay đầy những ly rượu vang đỏ. Phương án A: Làm đổ rượu. Rủi ro, nhưng là phương án trực diện và hiệu quả nhất. Cậu quyết định.
Cậu từ từ tiến lại gần khu vực ban công. Từ xa, cậu có thể thấy bóng dáng của hai người họ đang đứng dưới ánh trăng. Khung cảnh lãng mạn như một thước phim.
"Xán Liệt." giọng Lâm Nhược Vy mềm mại, "ở bên anh, em luôn cảm thấy rất bình yên."
Cô ta nhón chân lên một chút, gương mặt xinh đẹp ngước lên, đôi mắt khẽ khép lại, rõ ràng là đang chờ đợi một nụ hôn.
CHÍNH LÀ LÚC NÀY!
Khánh Tú không do dự nữa. Cậu bước nhanh về phía người phục vụ, giả vờ như đang bước vội và không để ý. Cậu "vô tình" trượt chân.
RẦM!
Một tiếng động lớn vang lên. Cả người Khánh Tú ngã về phía trước, va thẳng vào người phục vụ. Chiếc khay trên tay anh ta mất thăng bằng. Hàng chục ly rượu vang đỏ bay lên không trung, tạo thành một đường cong màu đỏ thẫm đẹp mắt nhưng đầy chết chóc.
Và rồi, chúng đổ ập xuống.
Tiếng ly vỡ loảng xoảng vang lên khắp nơi. Tiếng hét thất thanh của vài cô gái. Và trên hết, là sự im lặng đến sững sờ của mọi người khi họ nhìn thấy "nạn nhân" của vụ tai nạn.
Toàn bộ rượu vang từ một chiếc ly đã đổ thẳng lên ngực áo sơ mi trắng đắt tiền của Phác Xán Liệt, tạo thành một mảng màu đỏ sẫm loang lổ, chói mắt.
Trên ban công, nụ hôn định mệnh đã bị phá tan. Lâm Nhược Vy mở bừng mắt, vẻ mặt từ mong chờ chuyển sang sững sờ, và rồi một tia tức giận không thể che giấu lóe lên trong mắt cô ta trước khi được thay thế bằng vẻ hoảng hốt, lo lắng cho Xán Liệt.
"Trời ơi! Cậu kia, cậu có sao không?" - Mọi người bắt đầu xúm lại.
Khánh Tú đang nằm sõng soài trên sàn giữa một đống mảnh vỡ thủy tinh. Cậu vội vàng chống tay ngồi dậy, đầu cúi gằm, liên tục nói: "Xin lỗi, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý! Tôi bị trượt chân!"
Trong đầu cậu, tiếng "ting" của hệ thống vang lên.
[Nhiệm vụ đột xuất: Ngăn cản nụ hôn đầu tiên. Trạng thái: Đã hoàn thành.]
[Phần thưởng đang được chuyển. Chúc mừng ký chủ.]
"Thành công rồi! Nhưng mà chết chắc rồi! Cái áo đó chắc bằng cả năm tiền sinh hoạt phí của mình ở kiếp trước! Hắn sẽ giết mình mất!" - Khánh Tú gào thét trong tuyệt vọng.
Mọi người đều chờ đợi một cơn thịnh nộ từ Phác thiếu. Ai cũng biết anh ta là người ưa sạch sẽ và ghét sự phiền phức.
Phác Xán Liệt bình thản nhìn xuống vệt rượu vang đỏ trên áo mình. Anh không hề tỏ ra tức giận. Anh phất tay ra hiệu cho nhân viên khách sạn đang rối rít chạy tới, ý bảo họ không cần lo. Sau đó, ánh mắt anh từ từ di chuyển, bỏ qua tất cả mọi người, và dừng lại trên người "thủ phạm" đang run rẩy trên sàn.
Anh nhìn Đỗ Khánh Tú, người đang cúi đầu không dám ngẩng lên, và rồi, một điều không ai ngờ tới đã xảy ra.
Khóe môi của Phác Xán Liệt từ từ cong lên, tạo thành một nụ cười. Một nụ cười trầm thấp, đầy vẻ bí ẩn và thích thú.
Anh chậm rãi bước tới, đi qua Lâm Nhược Vy vẫn còn đang sững sờ, vượt qua đám đông đang tò mò, và ngồi xổm xuống trước mặt Khánh Tú.
Giữa sự im lặng đến ngạt thở của mọi người, Xán Liệt chìa tay ra trước mặt Khánh Tú.
Giọng nói anh trầm ấm, mang theo một ý cười mà dường như chỉ một người có thể nghe thấy.
"Không sao. Nhưng, Đỗ Khánh Tú." anh gọi đầy đủ cả họ lẫn tên, nhấn mạnh từng chữ, "Cậu làm bẩn áo tôi rồi, có định chịu trách nhiệm không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro