2


Cảm giác đầu tiên khi Khánh Tú tỉnh lại không phải là cơn đau nhói ở ngực, mà là sự mềm mại đến khó tin.
Tấm ga trải giường dưới lưng cậu mịn màng như lụa, chăn bông nhẹ như một đám mây, hoàn toàn khác xa với bộ ga giường thô ráp mà cậu mua giảm giá trên mạng. Không khí thoang thoảng một mùi hương gỗ tuyết tùng dịu nhẹ, sang trọng, thay thế cho mùi mì bò hầm cay nồng quen thuộc trong căn phòng trọ của cậu ở Bắc Kinh.

Một cơn đau đầu âm ỉ kéo Khánh Tú hoàn toàn thoát khỏi cơn mê man. Cậu từ từ mở mắt.

Trần nhà. Một cái trần nhà thạch cao được thiết kế tinh xảo với chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy đang treo lơ lửng.

"Cái quái gì đây...?"

Khánh Tú lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn khô khốc. Cậu chống tay ngồi dậy, và cơn choáng váng ập đến khi cậu nhìn khắp căn phòng. Đây không phải bệnh viện.

Đây là một phòng ngủ xa hoa rộng lớn, với nội thất theo phong cách châu Âu tối giản, một bên tường hoàn toàn bằng kính, nhìn thẳng ra một khu vườn được cắt tỉa cẩn thận.

Hoảng loạn. Đó là cảm giác duy nhất dâng lên trong lòng cậu lúc này. Cậu bị bắt cóc à? Bắt cóc bởi một kẻ giàu có nào đó? Hay là do cậu tức giận quá độ nên sinh ra ảo giác trước khi chết?

Khánh Tú lảo đảo bước xuống giường, đôi chân trần của cậu chìm vào tấm thảm lông dày và mềm mại. Cậu cần một cái gương. Cậu cần xác nhận xem mình có còn là mình không. Ánh mắt cậu quét một vòng và dừng lại ở một cánh cửa có vẻ như dẫn vào phòng thay đồ. Cậu không chút do dự mà lao về phía đó.

Bên trong là cả một không gian chứa đầy quần áo hàng hiệu được sắp xếp ngăn nắp. Và ở chính giữa, một tấm gương soi toàn thân sáng loáng đang phản chiếu lại hình ảnh của một người lạ.

Một người lạ với mái tóc vàng óng có chút rối bù, làn da trắng sứ không một tì vết, đôi mắt to tròn màu nâu nhạt giờ đang mở lớn vì kinh ngạc, và đôi môi đầy đặn hình trái tim đang hé mở.

Khánh Tú vô thức đưa tay lên chạm vào má mình.
Người trong gương cũng làm hành động tương tự. Cậu nhíu mày, người trong gương cũng nhíu mày. Cậu há hốc miệng, và hình ảnh phản chiếu cũng y hệt.

Không. Không phải người lạ. Đây là cậu.

Một ký ức mơ hồ nhưng sắc nét đột nhiên lóe lên trong đầu cậu. Gương mặt này... chính là dung mạo của nam phụ Đỗ Khánh Tú được tác giả miêu tả trong truyện! Cái tên mỹ nam tử với vẻ đẹp phi giới tính khiến cả nam lẫn nữ đều phải ngoái nhìn.

"Không... không thể nào..." Khánh Tú lùi lại một bước, lưng đụng vào kệ tủ quần áo phía sau. Hơi thở cậu trở nên dồn dập. "Đây là mơ thôi, đúng không? Mình chỉ đang mơ thôi!"

Cậu nhắm chặt mắt, rồi lại mở bừng ra. Khung cảnh vẫn không thay đổi. Gương mặt yêu nghiệt kia vẫn đang nhìn cậu chằm chằm từ trong gương.

Cậu đã thật sự... xuyên không rồi? Xuyên vào chính bộ truyện cẩu huyết mà cậu vừa chửi rủa thậm tệ?

Đing!

Ngay khi sự hoảng loạn của Khánh Tú đạt đến đỉnh điểm, một âm thanh thông báo máy móc vang lên trong đầu cậu. Ngay sau đó, một màn hình màu xanh lam mờ ảo, giống như giao diện trong các trò chơi khoa học viễn tưởng, đột ngột hiện ra ngay trước mắt cậu.

[Hệ thống đang khởi tạo... Khởi tạo thành công.]

[Xác nhận danh tính ký chủ: Đỗ Khánh Tú. Linh hồn đến từ thế giới song song.]

[Chào mừng ký chủ đến với thế giới của tiểu thuyết "Tổng Tài Lạnh Lùng và Cô Vợ Ấm Áp". Tôi là Hệ thống Hỗ trợ Sinh tồn, mã hiệu 612.]

Khánh Tú đờ người nhìn những dòng chữ đang lần lượt hiện ra. Cậu thử đưa tay quơ qua lại, nhưng bàn tay cậu chỉ xuyên qua màn hình hư ảo đó.

"Hệ... hệ thống? Mày là cái quái gì vậy?"

[Phân tích câu hỏi. Hệ thống 612 là một chương trình được thiết lập để duy trì sự cân bằng của các thế giới. Do sự phẫn uất mãnh liệt của ký chủ trước khi chết đã tạo ra một lỗ hổng năng lượng, linh hồn của ngài đã được kéo vào thế giới này để thay thế cho linh hồn của nguyên chủ Đỗ Khánh Tú, người đã chết vì tuyệt vọng.]

Chết vì tuyệt vọng... Bốn chữ đó như một nhát búa nện vào đầu Khánh Tú.

"Vậy... vậy bây giờ tao phải làm sao? Đưa tao về ngay!" Cậu gào lên.

[Không thể thực hiện yêu cầu. Để có thể tồn tại trong thế giới này, ký chủ bắt buộc phải thay đổi vận mệnh bi thảm của nguyên chủ để tích lũy năng lượng sống. Năng lượng sống ban đầu: 10%. Nếu năng lượng sống về 0, linh hồn của ký chủ sẽ bị trục xuất khỏi thế giới và hoàn toàn tan biến.]

Tan biến? Khánh Tú cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nói cách khác, nếu cậu đi theo vết xe đổ của Đỗ Khánh Tú trong truyện, cậu sẽ chết thật sự, chết một cách không thể siêu thoát.

Cuộc sống chó má gì thế này!

Như đọc được sự phản kháng trong lòng cậu, hệ thống tiếp tục hiển thị những dòng chữ lạnh như băng.

[Ban hành nhiệm vụ chính tuyến. Vui lòng xác nhận.]

Khánh Tú nghiến răng, trong lòng vẫn không ngừng chửi thề, nhưng trước sự đe dọa của việc "hồn bay phách lạc", cậu chỉ có thể bất lực gật đầu.

Màn hình thay đổi.
[Nhiệm vụ chính tuyến Giai đoạn 1: Sống sót qua năm học đầu tiên tại Đại học Thượng Hải.]

[Điều kiện tiên quyết để hoàn thành: Tránh xa mọi rắc rối do nữ chính Lâm Nhược Vy gây ra. Tuyệt đối không được nảy sinh tình cảm với nam chính Phác Xán Liệt.]

Khánh Tú nhìn chằm chằm vào hai dòng chữ cuối cùng, đặc biệt là dòng chữ về Phác Xán Liệt. Cậu gần như muốn bật cười thành tiếng.

Nảy sinh tình cảm với tên nam chính ngu ngốc đó á?
Yên tâm đi, dù có cho tiền cậu cũng không thèm!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro