3

Sau một đêm dài vật lộn với mớ thông tin hỗn loạn và những lời chửi thề dành cho Hệ thống 612, cuối cùng Khánh Tú cũng phải chấp nhận số phận. Cậu không chỉ xuyên không, mà còn xuyên vào thân xác của một người có mối quan hệ phức tạp với nam chính – Đỗ Khánh Tú, cậu bạn thân từ thuở nhỏ của Phác Xán Liệt.

Ký ức của nguyên chủ cho thấy, hai người họ đã không gặp nhau suốt bốn năm trời. Kể từ sau "sự cố" năm đó, nguyên chủ đã bị gia đình đưa sang Anh du học, và bây giờ mới quay về Thượng Hải để bắt đầu cuộc sống đại học. Điều này vừa là một cái cớ hoàn hảo cho sự thay đổi tính cách, vừa là một áp lực khổng lồ cho kẻ phải "diễn" là cậu đây.

Đứng trước cánh cổng chính uy nghi của Đại học Thượng Hải, Khánh Tú không khỏi cảm thấy lạc lõng. Dù đang khoác trên người bộ quần áo đắt tiền, cậu vẫn có cảm giác mình là một kẻ mạo danh. Cậu hít một hơi thật sâu cái không khí trong lành của buổi sớm, cố gắng trấn an trái tim đang đập hơi nhanh.

"Diễn thôi mà, có gì to tát." cậu tự nhủ. "Chỉ cần tỏ ra bình thường, chào hỏi vài câu xã giao, rồi té lẹ là được."

Nhưng khi bước vào khuôn viên trường, sự tự tin ít ỏi của cậu nhanh chóng bay biến. Nơi này quá xa hoa.
Những toà giảng đường với kiến trúc tân cổ điển xen lẫn hiện đại, những bãi cỏ được chăm sóc tỉ mỉ, và những sinh viên qua lại, ai nấy cũng toát lên vẻ ưu tú.

Khánh Tú cảm thấy ký ức của nguyên chủ về nơi này đang trỗi dậy, một cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ, xen lẫn với một nỗi buồn man mác về những kỷ niệm đã qua. Một phần trong cậu cảm thấy hồi hộp khi sắp được gặp lại người bạn thân, nhưng phần lý trí của chính cậu thì lại đang gào thét muốn bỏ chạy.

Đang lúc mải mê đấu tranh nội tâm, cậu đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh có chút thay đổi. Những tiếng xì xào bàn tán nhỏ dần, thay vào đó là những tiếng hít hà kinh ngạc và những ánh mắt đều đồng loạt hướng về một phía. Theo bản năng, cậu cũng quay đầu lại nhìn.

Và rồi cậu thấy họ.

Hào quang của nhân vật chính quả thực không phải là thứ để đùa.

Phác Xán Liệt xuất hiện như thể anh ta vừa bước ra từ một trang bìa tạp chí thời trang. Anh ta cao hơn hẳn những người xung quanh, dáng người thẳng tắp trong bộ sơ mi trắng phẳng phiu và quần tây đen đơn giản nhưng lại toát lên một khí chất vương giả khó tả. Gương mặt đẹp như tạc tượng, lạnh lùng không một chút biểu cảm, đôi mắt sắc bén sau cặp kính gọng vàng khẽ lướt qua đám đông, khiến ai nấy đều phải nín thở.

Và khoác tay anh ta, chính là Lâm Nhược Vy. Cô ta mặc một chiếc váy liền màu trắng tinh khôi, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, gương mặt thanh tú với đôi mắt to tròn ngây thơ. Cô ta nép vào người Xán Liệt, mỉm cười dịu dàng với những người xung quanh, hoàn hảo diễn tròn vai một cô bạn gái xinh đẹp, hiền thục và có chút rụt rè.

"Thằng bạn trời đánh đây rồi." nội tâm Khánh Tú bắt đầu gào thét. "Bốn năm không gặp mà cái bản mặt khó ở vẫn y chang. Còn con nhỏ trà xanh kia nữa, đúng là dính như sam. Nhìn ngứa cả mắt."

Cậu định bụng sẽ lờ đi, trà trộn vào đám đông để chuồn đi cho êm đẹp. Nhưng đời không như là mơ. Mái tóc vàng nổi bật của cậu đã thu hút sự chú ý của Phác Xán Liệt. Ánh mắt anh ta lướt qua đám đông và dừng lại chính xác ở nơi cậu đang đứng.

Sự ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt vốn không cảm xúc của Xán Liệt. Anh khựng lại một nhịp, đôi môi mỏng khẽ mấp máy tên cậu, đủ để người đi bên cạnh nghe thấy.

"Đỗ Khánh Tú?"

Thôi xong. Khánh Tú thầm rên rỉ. Trốn không thoát rồi.

Cậu buộc phải ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười mà cậu cho là tự nhiên nhất, vẫy tay. "Xán Liệt? Lâu rồi không gặp."

Phác Xán Liệt tiến về phía cậu, Lâm Nhược Vy vẫn khoác tay anh không rời. Khoảng cách giữa họ được rút ngắn lại.

"Cậu về nước khi nào vậy?" Xán Liệt hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng vẫn có chút xa cách của thói quen. Ánh mắt anh nhìn cậu có chút đánh giá, như thể đang so sánh cậu với hình ảnh trong ký ức.

"Mình vừa về được mấy hôm. Tới đây làm thủ tục nhập học." Khánh Tú trả lời, cố gắng tỏ ra vui vẻ.
Nhưng trong đầu cậu thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

"Hỏi cái gì mà hỏi? Diễn mệt chết đi được! Nhìn cái gì mà nhìn? Bộ bốn năm không gặp tôi biến thành người ngoài hành tinh hay gì? Mà công nhận cái mã của thằng này đúng là cực phẩm, bảo sao nguyên chủ mê như điếu đổ. Nhưng mà thôi, đẹp trai mà mắt mù thì cũng vứt!"

Ngay khoảnh khắc đó, Phác Xán Liệt, người đang định nói thêm một câu gì đó, đột nhiên im bặt.

Anh nghe thấy. Rõ ràng, rành mạch. Một giọng nói vang lên trong đầu anh. Giọng nói của Khánh Tú. Anh nhìn chằm chằm vào người bạn thân đang mỉm cười trước mặt mình. Miệng cậu ta không hề mở để nói những lời kia.

Sự nhận thức này như một tia sét đánh thẳng vào đại não vốn luôn bình tĩnh của Xán Liệt. Anh có thể nghe được suy nghĩ của Khánh Tú? Tại sao? Và nội dung của những suy nghĩ đó... hoàn toàn không giống với người bạn mà anh từng biết. Người bạn trong ký ức của anh có chút nhút nhát, luôn dịu dàng và xem anh là cả thế giới. Còn người này... người này có nội tâm "phong phú" và đầy gai góc.

Lâm Nhược Vy cảm thấy sự im lặng kỳ lạ, cô ta lắc nhẹ cánh tay Xán Liệt, giọng ngọt ngào xen vào: "Xán Liệt, đây là bạn anh ạ? Sao anh không giới thiệu với em?"

"Giới thiệu cái con khỉ. Cút đi cho nước nó trong. Ai là bạn của anh ta chứ, bà đây không dám trèo cao." - Tiếng lòng của Khánh Tú lại vang lên, đầy vẻ khinh khỉnh.

Xán Liệt phải dùng hết sự tự chủ của mình để không biểu lộ sự chấn động ra ngoài mặt. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu.

"Đây là Đỗ Khánh Tú, bạn thân của tôi." Xán Liệt cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói có một sự khác thường mà chỉ mình anh nhận ra. "Khánh Tú, đây là Lâm Nhược Vy."

Khánh Tú chỉ gật đầu chào Nhược Vy một cái có lệ. Cậu chỉ muốn kết thúc cuộc hội thoại này càng nhanh càng tốt. "Thôi, mình phải đến văn phòng khoa đây. Gặp lại sau nhé."

Nói rồi, cậu lách qua người họ và đi thẳng, không dám quay đầu lại. Cậu sợ nếu ở lại thêm một giây nào nữa, cậu sẽ không diễn nổi và lộ ra sơ hở.

Phác Xán Liệt đứng yên tại chỗ, ánh mắt phức tạp dõi theo bóng lưng của chàng trai tóc vàng cho đến khi khuất hẳn.

"Bạn thân của anh trông có vẻ lạnh lùng quá." Lâm Nhược Vy nói, giọng có chút dò xét.

Xán Liệt không đáp. Lạnh lùng? Không. Nếu những gì anh vừa nghe là thật, thì người bạn thân này của anh không hề lạnh lùng. Cậu ta là một ngọn núi lửa sắp phun trào được che đậy dưới một lớp băng mỏng.
Bốn năm ở Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Đỗ Khánh Tú? Và hiện tượng kỳ lạ đang xảy ra với anh là sao?

Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Phác Xán Liệt. Lần đầu tiên trong nhiều năm, có một điều gì đó hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết và kiểm soát của anh. Và điều đó, thay vì khiến anh khó chịu, lại dấy lên một sự hứng thú lạ lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro