Chương I: Gặp gỡ (1)
"Trời hôm nay lạnh thật". Một cô gái tay không ngừng xoa xoa vào nhau, miệng lẩm bẩm.
Giờ đang là cuối tháng 11, trời lạnh đến thấu xương thịt. Ngay cả trời sáng mà ra đường, có thể đóng băng được luôn đấy. Mà bây giờ là trời tối, ngoài đường thật vắng vẻ, tuyết còn đang rơi làm cho bầu không khí trở nên thật ảm đạm. Cô gái ấy vừa lẩm bẩm, chân cố dạo bước nhanh hơn trên nền tuyết dày đặc. Bỗng nhiên, một tiếng thét ập tới, phá tan đi cái bầu không khí u ám của tiết trời mùa đông thành phố A.
-"Tránh ra mau, con ả kia..." Tiếng chửi rủa vang lên.
Bạch Hạ Dương quay lại, thấy một người đàn ông, tay cầm một bịch đồ lớn lắm, chạy thật nhanh về phía của cô, miệng không ngừng quát lớn những tiếng chửi rủa. Hắn va một cái thật mạnh vào người cô, cả cơ thể cô không tự lực được mà ngã xuống. Ngay đằng sau, có một người khác đuổi theo, người đấy mặc trên mình bộ cảnh phục, vừa chạy vừa nói lớn:
-"Cảnh sát đây".
Thấy tên cướp chạy vào một con hẻm, anh cảnh sát cũng chạy thật nhanh vào đó. Hạ Dương chứng kiến mọi chuyện,nghĩ thầm chắc là người đang thi hành công vụ, mình cũng không nên ngáng đường nên cô đứng dậy, phủi phủi lớp tuyết còn đang dính trên người, sau đó nhanh chân đi về. Đường nhà cô phải qua con hẻm đó, với tính tò mò nên cô quyết định ngó vào xem thử. Trong hẻm, hai người giằng co dữ dội. Người cảnh sát đang đè lên tên cướp, cố gắng còng một tay hắn ta lại. Không ngờ rằng tên trộm rất khôn ngoan, lợi dụng sơ hở mà cầm con dao trong túi, đâm thẳng vào cánh tay của vị cảnh sát. Hắn vùng dậy, ôm túi tiền rồi chạy thẳng ra đầu hẻm, miệng hét lên:
-"Tránh ra cho tao."
Bạch Hạ Dương đứng ở ngoài, từ nãy đến giờ cô nhìn thấy hết. Vị cảnh sát kia đã bị thương, là một công dân mẫu mực, cô sẽ thay trời mà hành đạo. Cô để hai túi đồ xuống, thủ thế. Khi tên cướp chạy đến, cô vung chân, đá thẳng vào mặt tên trộm. Bị bất ngờ, tên trộm ngã xuống, miệng nhổ ra một ngụm máu. Hắn đứng dậy, cầm con dao vừa nãy, quyết phải khiêu chiến tới cùng. Khi còn cách cô một khoảng nhỏ nữa, Hạ Dương đã nhanh chân đánh thẳng vào tay hắn, con dao không tự chủ mà rơi xuống. Cô cầm tay hắn, xoay một phát rồi đè xuống nền tuyết trắng dày đặc. Cô đập một phát vào chân tên cướp để hắn không bỏ chạy được. Biết mình đã bị dồn đến bước đường cùng, tên trộm đánh chịu trận.
Dương Khải với cánh tay dính máu, anh ngồi đấy nhìn thấy tất cả. Cô gái đấy thật là giỏi. Nhận thấy ánh mắt của viên cảnh sát đang nhìn mình, Hạ Dương bèn nhanh chân đi đến chỗ đấy, lấy trong túi áo khoác ra một chiếc khăn tay, vừa băng lại vết thương trên tay vừa nói:
-"Chú cảnh sát, chú vất vả rồi."
Anh ngồi đấy, không nói câu gì. Đợi đến khi cô gái ấy băng xong, anh mới mở miệng nói nhẹ một câu:
-"Cảm ơn."
Xa xa, tiếng còi xe cảnh sát đã tới. Trên xe, một viên cảnh sát bước xuống, đi thẳng tới chỗ tên cướp, còng hai tay hắn lại rồi dẫn đi. Xong xuôi, người đấy quay lại, chạy thật nhanh đến chỗ của vị cảnh sát tay bó băng kia, giọng hớt hả nói:
-"Đội trưởng Dương, tôi tới muộn rồi."
-"Không sao." Giọng nói ấy đáp lại
Vị cảnh sát trẻ tuổi kia liền nhanh chóng đỡ người được gọi là đội trưởng Dương đứng dậy, đưa anh vào trong xe. Trước khi rời đi, anh ta quay lại rồi nhìn cô mỉm cười: "Cảm ơn cô đã giúp chúng tôi bắt được tên cướp."
Hạ Dương chỉ gật đầu, rồi nhặt túi đồ còn đang nằm trên nền tuyết lên, nhanh chân đi về.
Vừa về tới nhà, cô có cảm giác mình đã mất hết sinh lực. Cô nhẹ nhàng đưa túi đồ cho bác Năm, rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Làn nước ấm từ vòi hoa sen phả xuống cơ thể cô, mọi mệt mỏi đều theo dòng nước mà tan biến hết. Tắm rửa xong xuôi, cô chỉ muốn về ngay giường và nằm nghỉ. Ngày mai cô phải đi dạy nên Hạ Dương quyết định đi ngủ sớm, có việc gì thì sáng mai giải quyết.
Dương Khải ngồi trên chiếc xe cảnh sát, xung quanh cứ vang lên những tiếng hỏi han của vị cảnh sát trẻ tuổi họ Hoàng kia.
-"Đội trưởng Dương có đau không?"
-"Đội trưởng Dương cảm thấy thế nào?'
...
Thần sắc trên khuôn mặt của anh ngày càng kém đi, anh chỉ mệt mỏi thở dài một câu:
-"Tôi không sao."
Đợi đến khi xe về tới đồn, Dương Khải bèn bước xuống, đi thẳng ra nhà xe. Anh muốn về nhà thật nhanh, nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi. Hôm nay như thế là đủ rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro