Chương 1 - 5

Chào buổi sáng, Tổng thống đại nhân!

Chương 1: Hạ Thiên Tinh mang thai

Tác giả: Nam Âm Âm

Editor: Quỳnh (Yumi) 

*Truyện bị mất và hiện tại bọn mình phải up lại từ đầu. Do là đã vào năm học nên tiến độ sẽ khá chậm, nhưng khi up đủ chap cũ bọn mình sẽ up nhiều chap mới bù cho mọi người. Mong mọi người ủng hộ, lấy lại số views, votes và cmts để làm động lực cho bọn mình <3

Đôi lời muốn nói: Các web khác dịch tên nữ chính là Hạ Tinh Thần. Nhưng khi mình xem bản convert thì thấy tên của nữ chính ghi là Hạ Sao Trời. Mà Sao thì mình dịch là Tinh. Trời, mình dịch là Thiên. Hợp lại thì sẽ ra cái tên Hạ Thiên Tinh. Nghe có vẻ hay và đọc hợp hơn. Nếu các bạn cảm thấy có vấn đề về việc này, có thể nói nhé! ^.^

Nửa đêm...

Trong nhà lớn, các vật bài trí đều có giá trị liên thành (đắt tiền). Còn Hạ Thiên Tinh thì hôn mê nằm ở trên giường. 

Từng hoa văn trên giường đều được điêu khắc tỉ mỉ từ những người lão luyện trong nghề, giá trị không hề nhỏ...

"Rầm"

Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, từng người liên tiếp vào bên trong, xếp thành một hàng dài, cung kính nghênh đón người đàn ông cuối cùng đang đi tới.

Hạ Thiên Tinh nỗ lực muốn mở mắt ra xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngây ngốc nhìn người đàn ông cao lớn kia. 

Dưới ánh trăng, mơ hồ có thể cảm giác được người đàn ông đang cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Chính là cô ấy sao?"

Một người cúi đầu trả lời."Đúng vậy. Thưa ngài. Cô ấy chính là người duy nhất được chọn."

Người đàn ông vẫy vẫy tay, lập tức đám người kia lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, giống như chưa từng xuất hiện.......

A! Hô lên một tiếng, Hạ Thiên Tinh đột nhiên mở mắt ra.

Bên ngoài trời đã sáng, mà lưng của cô thì vẫn còn đổ mồ hôi lạnh...

Cô thế nhưng mơ một giấc mộng! Lại là mộng xuân!

Trong mơ, có một người đàn ông cô không thấy rõ mặt. Người đó là người nào? Tại sao lại xuất hiện?

Thiên Tinh cố gắng trấn tĩnh lại, ôm chăn, chậm rãi ngồi dậy. Nhưng mà, lúc đứng lên, thân thể không khác gì bị xe nghiền, chỗ nào chỗ nấy đều nhức mỏi. Cô nhíu mày. Nếu thật sự là mơ, giấc mơ này...cũng quá chân thật đi!

Hạ Thiên Tinh hết nói nổi chính mình rồi! Cô từ khi nào lại thành ra như vậy! Rõ ràng đã có bạn trai, vậy mà còn mơ thấy mình cùng một người đàn ông xa lạ làm loại chuyện này. Càng buồn cười chính là...... Cô mơ hồ nhớ rõ, người đàn ông kia còn nói cô sinh con cho anh ta? Buồn cười! Cô hiện tại chỉ mới 18 tuổi, dựa vào cái gì phải cho sinh con cho anh ta! Anh ta cho rằng anh ta là ai?

Chính là, giấc mơ tươi đẹp cùng kì quái này lại làm cho Thiên Tình suy nghĩ suốt một tuần. Cô thậm chí còn hoài nghi, tất cả việc này không phải là mơ mà là sự thật vì nó thật sự rất chân thật, cô có thể nhớ rõ sự xâm nhập của người đàn ông, thậm chí... còn nhớ rõ ánh mắt trầm nhưng lạnh lùng kia...

Đôi mắt màu đen thâm đồng, cao quý, trầm tĩnh, lại thần bí khó lường... Cô có cảm giác anh ta vừa cao cao tại thượng, vừa tự cao tự đại. Trong hiện thực, hẳn là sẽ không có người đàn ông nào như vậy!

Cho nên, Hạ Thiên Tinh lại nghĩ đây là mơ, tấc cả chỉ là giấc mơ mà thôi!......

Hai tháng sau...

Hạ Thiên Tinh đang ở trong phòng đọc sách, dạ dày đột nhiên cuồng cuộn lên.

"Ngô!" 

Không thể nhịn được nữa, cô nhanh chóng che miệng, ra khỏi phòng, chạy vào toilet. Ngồi xổm xuống bồn cầu mà nôn khan.

"Đại tiểu thư, cô không sao chứ?" Người hầu nghe tiếng, vội vàng chạy tới, vuốt sau lưng cho cô.

Động tĩnh quá lớn, em gái Hạ Thiên Tinh liền ra xem sao. Nhìn thấy bộ dáng này của cô, liền vội ngồi xổm xuống, săn sóc hỏi: "Chị, chị có phải ăn sai thứ gì rồi không?"

Hạ Thiên Tinh thật sự không còn sức lực trả lời người em cùng cha khác mẹ này, chỉ duỗi tay xả bồn cầu, vô lực đứng dậy, vừa định đi ra ngoài, dạ dày lại dâng lên cảm giác khó chịu.

Cô làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự ăn nhầm cái gì rồi?

Hôm sau...

Hạ Thiên Tinh cùng bạn trai Hứa Nham đi đến bệnh viện kiểm tra. Ban đầu là đến khoa dạ dày. Kết quả, bác sĩ lại chuyển cô qua khoa phụ khoa.

"Bác sĩ, ngài nói cái gì? Có nhầm lẫn gì hay nhông?!"

Kết quả kiểm tra làm thần sắc Hạ Thiên Tinh cùng Hứa Nham kinh ngạc.

"Lầm cái gì? Người trẻ tuổi hiện tại đều không chú ý, tuổi còn trẻ liền mang thai. Lúc làm thì không sợ, xảy ra hậu quả thế này mới biết sợ."

"Tôi...... Tôi cùng bạn gái của mình căn bản là chưa đi đến bước kia!" Khuôn mặt Hứa Nham nghẹn đến mức đỏ bừng, giải thích.

Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nhìn Hứa Nham, lại nhìn sang Hạ Thiên Tinh lúc này đang sững sờ, nói: "Chuyện này phải hỏi bạn gái của cậu. Hai người đều không làm việc đó, chẳng lẽ cô ấy lại cùng người khác...?"

Hứa Nham ngẩn ra. Lời của vị bác sĩ như một cái búa tạ nện xuống. Anh ta nhìn về phía Hạ Thiên Tinh, không dám tin tưởng.

Hạ Thiên Tinh lắc đầu, cánh môi có chút phát run, "Em...Em không có phát sinh quan hệ với người đàn ông khác..."

Lời này rõ ràng là khẳng định, nhưng mà, trong lòng cô lại không xác định, cũng không rõ ràng. Nếu cô thật sự có thai thì chỉ có thể giải thích rằng, buổi tối hôm đó... Đều không phải là nằm mơ!

"Được rồi được rồi, cô lại không phải thánh mẫu, không thể nào tự mình mang thai chứ? Cô ngẫm lại một chút, có phải hay không kì kinh nguyệt đã qua lâu rồi, có phải gần đây thích ngủ, luôn hôn hôn trầm trầm cảm thấy choáng váng đầu?"

"......" Hạ Thiên Tinh thế nhưng bị bác sĩ hỏi đến á khẩu không trả lời được....

Từ bệnh viện trở về, sắc mặt Hạ Thiên Tinh cùng Hứa Nham đều tái nhợt. 

Đại sảnh Hạ gia, cô quỳ trên mặt đất, Hạ Quốc Bằng lạnh mặt, ngồi ở vị trí chủ thượng.

"Nếu con nói đứa bé không phải của Hứa Nham, vậy thì đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai?" Ông lạnh giọng chất vấn.

"...... Con không biết." Hạ Thiên Tinh nói, nhưng cũng không tập trung. Về đáp án của việc này, cô cũng rất muốn có người có thể nói cho mình biết.

"Không biết?! Mày còn dám nói dối!" Hạ Quốc Bằng tức giận, ' bang ' một tiếng, bàn tay chụp ở ghế đứng lên hỏi, "Tao hỏi lại lần cuối, đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai!"

"Cha không cần hỏi nữa, có hỏi như thế nào thì con cũng vẫn không biết."

______________

Chương 2: Không cho phép làm tổn thương đứa nhỏ

Editor: Quỳnh (Yumi)

"Quốc Bằng, tôi hiện tại đã nhìn ra, đứa con gái này của ông, bình thường thoạt nhìn tinh khiết, sạch sẽ, sau lưng lại ở bên ngoài cùng với người khác làm loạn." Vợ của Hạ Quốc Bằng, Lý Linh Nhất ở một bên châm ngòi thổi gió, "Nếu không trị cho tốt, nói không chừng còn khiến cô ta làm cho Tinh Không của chúng ta hư hỏng mất."

"Mẹ, mẹ nói cái gì đó. Con sẽ không giống chị đâu...... Không phải, ý của con là, con sẽ không cùng người đàn ông khác làm xằng làm bậy, càng miễn bàn là mang thai. Con khẳng định sẽ không khiến cho Hạ gia bị mất mặt." Hạ Tinh Không vâng lời, thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng. 

Lời nói này chính là châm dầu vào lửa. Ánh mắt Hạ Thiên Tinh lườm qua cô ta, "Hạ Tinh Không, cô câm miệng đi"

"Em...... Thực xin lỗi." Hạ Tinh Không ủy khuất, hốc mắt đỏ lên, "Cha, con không nên nói lung tung, làm cho chị khổ sở."

Hạ Quốc Bằng lập tức tức giận đứng dậy, đánh Hạ Thiên Tinh một bạt tai, "Mày đã làm sai chuyện, còn dùng thái độ này với em gái của mình! Tinh Không nói không hề sai, mặt mũi của Hạ gia đều bị mày làm mất hết rồi!"

Một bạt tai này của Hạ Quốc Bằng không hề nhẹ. Lập tức, Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy bên tai ong ong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thành một mảnh. 

Nhưng là, cô chỉ cắn răng, quỳ gối, cự tuyệt nhận sai. Căn bản cô không có sai! Cái bạt tay này thật sự oan uổng, nhưng mà chỉ cần một ngày có cơ hội gặp lại tên đàn ông đó, cô nhất định đòi lại !

"Phá đứa bé này! Lập tức!" Hạ Quốc Bằng tức giận nói.

Hạ Tinh Không trước khi rời đi, thở dài, "Chị, anh Hứa Nham đối với chị tốt như vậy, chị thật sự là không nên rồi......"

Trong lòng Hạ Thiên Tinh giống như bị kim đâm, nhưng là, cô cũng biết, nay, cô đã không còn xứng với Hứa Nham rồi.............

Hạ Thiên Tinh đã xin nghỉ ở trường học, đi bệnh viện phá đứa nhỏ...

Sợ có việc ngoài ý muốn, Lý Linh Nhất liền đi theo cô.

"Hạ Thiên Tinh!" Y tá gọi tên Thiên Tinh vào, cô đứng lên, cảm thấy tất cả đều giống như là giấc mơ, ác mộng.

Trong chốc lát, nhắm mắt lại, sau đó tỉnh lại, ác mộng sẽ biến mất.

"Cởi quần nằm trên đó đi! Chuẩn bị gây tê!" thanh âm bác sĩ lạnh như băng. Hạ Thiên Tinh trên bàn mổ, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cho là bản thân có thể bình tĩnh đối mặt tất cả, nhưng là, hiện nay vẫn lạnh, lạnh phát run.

Cô hận. Rất hận cái người làm cho mình mang thai kia. Nhưng mà, buồn cười là...... Thế nhưng cô ngay cả tên người đàn ông đó là ai cũng không biết! Loại chuyện buồn cười này, như thế nào cô lại gặp phải? Thời điểm đang miên man suy nghĩ, phòng giải phẫu bị người đẩy ra.

Một hàng người mặc áo trắng, vội vàng vào, sắc mặt ngưng trọng, như sắp ra chiến trường.

"Viện trưởng!" tập thể bác sĩ y tá đứng dậy, chào hỏi. 

Hạ Thiên Tinh nằm ở trên bàn mổ, không để ý tới.

"Hạ Thiên Tinh! Người nào là Hạ Thiên Tinh? Đã mổ hay chưa?" Viện trưởng gấp gáp hỏi, nghe ra được trong giọng nói hoảng sợ cùng bối rối.

Hạ Thiên Tinh nhíu mày, ngồi nhổm dậy. Y tá nhìn về phía cô, "Viện trưởng, ngài tới đây tìm Hạ Thiên Tinh sao?"

Viện trưởng rút ra một tấm ảnh, đối chiếu mặt cô, gật đầu, "Đúng, chính là cô! Đã phẫu thuật chưa?"

"Đang chuẩn bị."

"Không cho phép nhúc nhích! Bất luận kẻ nào cũng không được phẫu thuật cho cô ấy!" Viện trưởng ra lệnh một tiếng, làm cho mọi người không hiểu. 

Trợ lý viện trưởng tiến đến bên tai bác sĩ nói: "Vừa mới nhận được điện thoại, phân phó rằng, nếu là Hạ tiểu thư giải phẫu phá thai, bất kì ai trong bệnh viện cũng không được làm. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!"

Bác sĩ tò mò, "Điện thoại của ai?"

Đối phương ghé vào bên tai, thấp giọng nói. Sau khi cái tên kia được thốt ra, bác sĩ chấn động, cả kinh há miệng. Trên mặt hoàn toàn khác xa so với vẻ lạnh lùng ban nãy, cung kính, lại có kính sợ.

"Hạ tiểu thư, làm phiền cô theo chúng tôi đi ra!" Viện trưởng tự mình mời cô. 

Sau đó liền có người đỡ cô từ trên bàn mổ xuống dưới, thật cẩn thận, "Cô cẩn thận chút, trăm ngàn lần đừng thương tổn đứa nhỏ."

Hạ Thiên Tinh cau mày, không thể lý giải, "Vì sao không cho tôi phá đứa nhỏ?"

"Hạ tiểu thư, chuyện này cô không nên hỏi. Về phần đứa nhỏ này, khẳng định không thể phá. Đừng nói là bệnh viện chúng tôi không làm cho cô, chính là toàn bộ S quốc, cũng không có bệnh viện hay bác sĩ nào dám làm. Nếu cô không chê, chi bằng ở tại bệnh viện chúng tôi dưỡng thai. Mong cô đến phòng làm việc của tôi, tôi tự mình làm kiểm tra cho cô, cho cô chút thuốc bổ."

"Người gọi điện thoại cho các người là cha đứa nhỏ?"Hạ Thiên Tinh nhìn chằm chằm viện trưởng, trải qua thời gian dài như vậy, giờ phút này tâm tình của cô đang rất bình tĩnh, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần "Viện trưởng, anh ta rốt cuộc là người nào, có quyền gì không cho phép tôi phá đứa nhỏ?"

Vừa nãy cô có ngầm nghe trộm cuộc nói chuyện của trợ lý viện trưởng, người kia là họ Bạch. Nhưng mà, cô nghe không rõ ràng lắm.

Viện trưởng khó xử lắc đầu, "Hạ tiểu thư, hy vọng cô đừng làm tôi khó xử. Người kia có phải là cha đứa nhỏ hay không tôi không biết, tóm lại, nếu cô chưa từ bỏ ý định, có thể đi bệnh viện khác thử xem."

Hạ Thiên Tinh đương nhiên là chưa chết tâm. Đứa nhỏ này cô không thể giữ, vì thế lập tức chuyển đi bệnh viện khác.

Nhưng mà, mỗi bệnh viện, đều cầm ảnh chụp của cô nhận người, đoàn người cung kính mời cô vào phòng viện trưởng. Giải phẫu cũng không làm, ngược lại mang về chất đống lượng lớn đồ bổ và thực phẩm dinh dưỡng.

_____________

Chương 3: Đứa bé bị mang đi

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: Quỳnh (Yumi)

Ban đầu Lý Linh Nhất còn hơi khinh thường, cảm thấy viện trưởng đầu tiên chỉ là muốn dọa bọn họ. Hạ Quốc Bằng là Phó Thị Trưởng, từ lúc Lý Linh Nhất đi theo ông thì chưa bao giờ thấy tình trạng này. Nhưng kết quả, đi tới 6 bệnh viện, đãi ngộ có thể phô trương đến mức này vẫn để cho bà ta thấy sợ hãi. Phó Thị Trưởng cho dù quyền lợi lớn hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể thao túng được tất cả bệnh viện! Cho nên, người sau lưng kia nếu so sánh với Hạ Quốc Bằng là người còn có vị trí lớn hơn?

Hơn nữa, cùng ngày đó, Hạ Quốc Bằng truyền đến tin tức tốt. Ông vốn đang cạnh tranh căng thẳng vị trí thị trưởng cùng với một người, ông cho rằng: vốn là không có quá nhiều hi vọng, nhưng là, đột nhiên tình huống nghịch chuyển, lãnh đạo trực tiếp chọn ông. Mà Hạ Thiên Tinh cũng nhận được thông báo từ nhóm vũ đạo mà cô đã mong muốn nhiều năm, trực tiếp trúng tuyển. Phải biết rằng, đoàn vũ đạo đó cũng chỉ tiếp nhận vũ công quốc tế, mà Hạ Thiên Tinh trúng tuyển là lần đầu tiên được phá lệ.

Mà mọi chuyện này, điều kiện tiên quyết bắt buộc là: Đứa con của Hạ Thiên Tinh, phải giữ lại!

Buổi tối.

Từ bệnh viện trở về, Hạ Thiên Tinh ngâm cả người trong bồn tắm, suy nghĩ vô cùng rối loạn.

Người đàn ông họ "Bạch" kia rốt cuộc là ai, ngay cả bệnh viện nước S cũng có thể dễ dàng khống chế? Thậm chí nắm trong tay tiền đồ của tất cả mọi người trong đó có cha và chính bản thân cô? Mang thai đứa bé này, không phải là nguyện vọng của cô, ngay cả bỏ đi đứa bé, cũng không được theo ý cô?

Anh ta muốn đứa bé này, như vậy... Có phải, chỉ cần cô giữ lại đứa bé, sớm muộn có một ngày, anh ta có thể xuất hiện lại?

Vừa nghĩ như vậy, Hạ Thiên Tinh từ trong nước chui ra, nặng nề hô xả giận, trong lòng đã có tính toán khác. Cô cũng rất muốn nhìn người đàn ông thần bí kia một chút, xem xem anh ta là thần thánh phương nào! Cái tát kia, cô cũng phải đòi lại!

...... 5 năm sau......

Hạ Thiên Tinh vốn tưởng rằng chỉ cần mình sinh hạ đứa bé, người đàn ông kia nhất định sẽ xuất hiện. Nhưng là, cô rất thất vọng.

Không có!

Năm năm trôi qua, cô đã thuận lợi tốt nghiệp chuyên ngành ngoại ngữ, ở Bộ Ngoại Giao tìm được công việc tốt, rời xa Hạ gia. Đại Bạch đã bốn tuổi, nhưng người đàn ông bí ẩn kia cũng không hề xuất hiện. Một lần cũng không có.

Hạ Thiên Tinh dần dần cũng đem người đàn ông kia quên mất. Hiện nay, cô cùng con trai sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống đơn giản bình thản, cô chỉ cầu nguyện sẽ không có người bỗng nhiên xuất hiện làm cô bị mất đi phần hạnh phúc này. Cũng cảm thấy rất may mắn, khi đó mình đem con sinh ra. Mặc dù, nhiều năm như vậy, đã gặp phải không ít xem thường, nhưng Hạ Thiên Tinh chẳng bao giờ hối hận.

Tan việc, cầm chìa khóa mở cửa vào nhà, trong nhà tiểu tử đang tựa trên ghế sa lon xem ti vi, đặc biệt là tin tức tài chính và kinh tế nhàm chán.

"Đại Bạch, con vẫn là thiếu nhi, con có thể xem những thứ mà thiếu nhi nên xem hay không? Mẹ đổi kênh « hớn hở », như thế nào?"

"Không nên, đó là cho trẻ con xem." Hạ Đại Bạch cự tuyệt.

"..." Hạ Thiên Tinh bi thương. Bởi vì, cô thật còn rất thích xem « hớn hở » , kết quả cư nhiên bị một đứa trẻ con bốn tuổi ghét bỏ!

"Con bây giờ chính là trẻ con, nên xem những kênh mà trẻ con nên xem. Mẹ đổi kênh đây."

"Được rồi được rồi, mẹ đổi lại kênh đi, con biết Đại Bảo ngu ngốc xem không hiểu kênh tài chính và kinh tế." Đại Bạch ngoan ngoãn đem điều khiển TV đưa cho Thiên Tinh

"..." khóe môi Hạ Thiên Tinh co rút, tức giận vỗ xuống ót của nhóc, "Con không thể không chế diễu sự thông minh của mẹ sao? Thật là chán!"

Hạ Thiên Tinh cảm giác mình sinh ra Hạ Đại Bạch là nhặt được một Đại Bảo Bối. Nhóc chẳng những biết điều, hiểu chuyện nghe lời, biết mình cùng những bạn khác không giống nhau, không có ba ba cũng sẽ không khóc rống. Hơn nữa, tên tiểu tử này còn cực kì thông minh. Tóm lại, đứa bé này luôn muốn tìm hiểu những thứ mà ngay cả cô cũng đều không hiểu.

Giống như, mấy con số về tài chính và kinh tế, các loại mô hình triển lãm hàng không, cùng với Đài Truyền Hình làm một chút ít trò chơi, đối với nhóc mà nói cũng là chuyện nhỏ. Lúc ban đầu Hạ Thiên Tinh còn cảm thấy con mình còn thông minh hơn mình là một chuyện siêu cấp không có mặt mũi, nhưng càng về sau, số lần bị chèn áp quá nhiều, cô thế nhưng cũng thành thói quen. Hơn nữa trước mặt người khác mang theo tiểu tử lớn lên đặc biệt đẹp mắt này đi ra ngoài, vô cùng có mặt mũi. Cô cũng lặng lẽ tìm cho nhóc không ít cô dâu nhỏ.

"Tốt lắm, Đại Bạch, mẹ đi thay quần áo, dẫn con ra ngoài ăn cơm." Hạ Thiên Tinh vỗ vỗ đầu cậu bé.

Cậu bé liền vung cái tay nhỏ bé, "Đi đi đi đi!"
............
Hạ Thiên Tinh tắm rửa sạch sẽ, thay ra bộ đồ công sở, chọn lấy một chiếc váy màu vàng nhạt liền thân mặc vào. Cô mặc dù đã là mẹ của một đứa bé bốn tuổi, nhưng hiện tại thật ra thì cũng chỉ mới 23 tuổi mà thôi. Màu vàng nhạt sáng rõ, cũng rất thích hợp với cô. Đem màu da cô nổi bật hơn dưới làn da trắng nõn như tuyết. Cô xử lý tốt chính mình, liền ra khỏi phòng. Đại sảnh, nhưng không có bóng dáng của ai.

"Đại Bạch?"

Cô kêu một tiếng, nhưng không nghe được tiếng con mình đáp lại.

"Hạ Đại Bạch, mau ra đây, thời gian không còn sớm nữa nha." Thiên Tinh một bên thúc giục, một bên đẩy cửa phòng của con mình ra. Nhưng là, trong phòng thế nhưng cũng không có ai. Trống rỗng, làm cho cô run sợ. Trong chớp mắt, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên " lộp bộp" rơi xuống, một loại dự cảm bất thường chiếm lấy cô, cô bước nhanh chạy hướng đến trong phòng rửa tay.

Trống không!

Vẫn là trống không!

"Đại Bạch! Hạ Đại Bạch!" Hạ Thiên Tinh buộc mình tận lực tĩnh táo, tìm kiếm mọi góc trong phòng nơi con cô có thể ẩn núp, "Đại Bạch, con mau chạy ra đây, hiện tại cũng không phải là lúc chơi trò trốn tìm! Nếu con không ra, mẹ sẽ tức giận!"

Cô giả bộ tức giận, giương cao giọng. Thanh tuyến có chút thay đổi. Ngày thường lúc này, cậu nhóc nhất định đã sớm đi ra! Nhưng là, hôm nay... Không có... Hạ Thiên Tinh biết đứa bé đã không có ở trong phòng rồi, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, ở trong hành lang lục soát một vòng cũng không thấy bóng dáng đứa bé. Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị tìm sự trợ giúp của cha mình.

"Thiên Tinh, tôi mới vừa nhìn thấy Đại Bạch nhà cô đó !"

Điện thoại di động còn chưa bấm, hàng xóm cách vách vội vã chạy tới. Hạ Thiên Tinh thoáng cái như gặp được cứu tinh, nắm chặt tay người hàng xóm, "Cô thật nhìn thấy con tôi sao? Con tôi đang ở đâu?"

"Mới xuống lầu, cô nên nhanh chóng đi xem một chút đi. Bị mấy người mặc đồ đen ôm đi rồi."

Lòng Hạ Thiên Tinh trầm xuống, lời nói cảm ơn cũng không kịp nói, vội vã chạy đi. Thế mà con cô lại bị bắt cóc rồi hả? Nhưng là, cô nghèo rớt mồng tơi, mồ côi cha mẹ, có cái gì quý trọng đâu? Quý trọng nhất hiện tại có thể nói là Đại Bạch rồi. Hạ Thiên Tinh nhanh chóng đi xuống dưới.

Thời điểm chạy đến cửa tiểu khu, chỉ thấy hơn mười chiếc xe xếp thành một hàng dừng ở cửa, mỗi chiếc xe đều xe sang trọng, khí thế mười phần.

Người dân chung quanh cũng chưa từng thấy loại trận chiến này. Cũng liên tiếp nhìn quanh, nóng lòng muốn nhích tới gần, nhưng bị những người áo đen ngăn lại, trong vòng 50m không hề có người có thể tới gần.

"Thiên Tinh, Đại Bạch nhà cô đang ở trên chiếc xe kia! Mới vừa rồi bị bọn họ ôm lên đó!"

Có người chỉ vào chiếc xe Bentley màu đen thứ ba.

____________

Chương 4: Ba ba đã chết

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: Quỳnh (Yumi)

Hạ Thiên Tinh muốn đi qua, nhưng bức tường người đem cô ngăn lại, hai người mặc đồ đen dùng hai tay ngăn ở trước mặt cô, mặt không chút thay đổi mở miệng: "Tiểu thư, xin lui về phía sau, đây không phải là nơi mà tiểu thư có thể tới gần."

"Con của tôi có phải bị các anh bắt cóc hay không? Tại sao các anh muốn mang con của tôi đi? Tôi cảnh cáo các anh, các anh hiện tại lập tức để đứa bé lại, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát!" Hạ Thiên Tinh nói xong, định lấy điện thoại di động ra. Bộ dạng hai người kia không có chút nào buông lỏng, "Tổng... Tiên sinh mang con của mình đi, cũng không vi phạm bất kỳ luật pháp nào."

"Con của mình?" Hạ Thiên Tinh chớp mắt không hiểu

Chẳng lẽ...

Đây là người mà cha của Đại Bạch phái tới? Hạ Thiên Tinh ghé mắt nhìn sang chiếc xe Bentley thứ ba. Cửa sổ xe không hoàn toàn đóng xuống, cô cách khá xa, chỉ có thể thấy chỗ ngồi ghế sau có một người đàn ông.

Thần thái trầm tĩnh, thân hình cao ngất. Tựa hồ là nghe được động tĩnh bên này của cô, đầu khẽ nhìn tới đây một chút, ánh mắt sắc bén, nhạy cảm mà lạnh lùng, tràn đầy lực uy hiếp. Hạ Thiên Tinh trong nháy mắt như bị đóng băng ở tại chỗ, có chút thở không nổi. Đợi đến khi một nhóm xe chậm rãi lái đi, người đàn ông kia hoàn toàn biến mất trong mắt mình, những người áo đen khác cũng lên xe rời đi, cô mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Anh ta... Chính là cha của Đại Bạch?

"Đại Bạch!"

"Hạ Đại Bạch!"

Cô luống cuống, đuổi theo. Biết rất rõ ràng đã đuổi không kịp, nhưng vứt giày cao gót, điên cuồng chạy về phía trước. Không! Anh ta không thể tàn nhẫn như vậy mang con của cô đi! Thậm chí... Cho tới bây giờ, cô cũng không biết người đàn ông này rốt cuộc là người nào!

"Thiên Tinh, cô đừng đuổi theo nữa! Người cũng không trông thấy rồi! Hay là nhanh chóng đi tìm cảnh sát, xem video giám sát đi"

"Đúng vậy, chưa từng đi ăn cướp lại phô trương lớn như vậy, cô chắc không có tội với thế lực nào chứ?"

Mấy người hàng xóm thật thà nói, toàn bộ suy nghĩ của Hạ Thiên Tinh đã rối loạn. Cô từng hi vọng cha của đứa bé xuất hiện, ít nhất làm cho cô có cơ hội trả lại một cái bạt tai. Nhưng là bây giờ...

Anh ta xuất hiện, nhưng không cần tốn nhiều sức đoạt đi Đại Bạch của cô. Vô cùng quang minh chính đại, như thể là lẽ hiển nhiên!

Khốn kiếp! Tên đáng chết này rốt cuộc là người, thần hay là quỷ?

Hạ Thiên Tinh oán hận một câu, phát điên đem giày cao gót ném theo hướng mà đoàn xe vừa mới biến mất. Chờ lúc chân chính thấy anh ta, cô nhất định phải cho anh ta đẹp mắt!
.........
Bên kia.
Trong biệt thự, không khí cứng nhắc.

Trên chiếc ghế xa hoa ghế sa lon bằng da thật, một người đàn ông, một đứa nhỏ, mặt đối mặt, mắt to trừng đôi mắt ti hí.

Nhìn kĩ lẫn nhau.

"Nhìn đủ rồi sao? Nhìn đủ rồi, xin đưa tôi trở về." Mở miệng trước tiên chính là Hạ Đại Bạch, cậu bé vô cùng tỉnh táo, ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, hoàn toàn không có tí nào khủng hoảng trong vụ "bắt cóc" này, "Tối nay tôi mà không về, mẹ sẽ rất thương tâm. Mẹ tôi mà thương tâm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"

Nhóc rất có thể bị phạt quỳ trên Washboard (Bàn giặt)! Như vậy sẽ làm nhóc không có mặt mũi!

Lông mày Bạch Dạ Kình nghiêm lại, không lên tiếng, chỉ hơi hơi ghé mắt quét về bí thư trưởng Lãnh Phi phía sau.

Lãnh Phi tiến lên một bước, cung kính nói: "Tiểu thiếu gia, từ hôm nay trở đi, nơi này chính là nhà của cậu."

Hạ Đại Bạch nhìn quanh một vòng bốn phía, làm như thật, gật đầu một cái nói: "Tốt, mẹ đang lo tìm không được tiền mua nhà cho tôi, mua không được nhà sau này tôi cưới không được vợ. Có cái căn phòng lớn này, sau này tôi muốn cưới 10 bà vợ cũng có thể ở được."

10 bà vợ?

Lãnh Phi rất muốn cười. 10 bà vợ, cậu bé chỉ là một đứa nhóc, vậy mà có suy nghĩ này sao?

Bạch Dạ Kình vẫn không lên tiếng, chỉ hừ một tiếng, "Còn nhỏ chí hướng trái lại rất lớn."

"Đương nhiên, 10 bà vợ này cũng dùng để hầu hạ mẹ tôi."

"..." xác định là không muốn có người giúp việc sao?

Lãnh Phi không ngắt lời, chỉ tiếp tục nói: "Tiểu thiếu gia, từ hôm nay trở đi, ngài nên sửa họ theo họ Bạch."

"Bạch Đại Bạch? Thật là khó nghe, tôi mới không cần sửa họ." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Đại Bạch tỏ vẻ mặt ghét bỏ, "Hơn nữa, tại sao lại muốn tôi sửa thành họ Bạch?"

"Đây là ba của cậu, ba cậu họ Bạch, cậu tự nhiên cũng phảu theo họ Bạch."

"Ba?" Đại Bạch lặp lại chữ xa lạ này, ngẩng đầu nhìn thấy đối diện là một người lớn lên nhìn vô cùng tốt, cùng mình còn có chút ít giống nhau, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng không muốn nhích tới gần, "Chú xác định muốn làm ba của tôi?"

Làm cái gì?

"Chính là ba." người đàn ông mở miệng nói..., ít lại càng ít. Từng chữ, cũng là nói năng có khí phách, không được xía vào.

"Vậy thì kỳ quái, Mẹ đã nói ba ba tôi đã chết. Chú là quỷ sao?"

"..." Người đàn ông nheo mắt, ngón tay ở trên ghế sa lon gõ một cái, không khí cả đại sảnh thoáng cái lạnh đi mấy độ.

Người phụ nữ này, chính là dạy con của anh như thế sao?

Trên lưng Lãnh Phi đổ mồ hôi lạnh, "Tiểu thiếu gia, lời như thế tuyệt không thể nói lung tung! Lần sau ngàn vạn lần đừng nói như vậy nữa !"

Đây không phải là công khai nguyền rủa Tổng Thống nước S sao? Đây là mang tội lớn!

"Người ta mới không có nói lung tung! Mẹ nói rất đúng, mẹ tôi cho tới bây giờ cũng sẽ không gạt tôi! Tôi hiện tại phải về, các người mang tôi trở lại, chịu trách nhiệm đưa tôi đi." nhóc nói xong, cánh tay nhỏ hướng trên ghế sa lon khẽ chống, bắp chân lay động hai cái, liền từ trên ghế salon tuột xuống. Đặt hai tay sau lưng như ông cụ non đi ra ngoài.

Nhìn tấm lưng kia, Lãnh Phi buồn cười.

Quả nhiên là con trai của ngài, gen này, quả thực quá tuyệt rồi ! Quá giống!

Bạch Dạ Kình cũng nhìn tấm lưng kia, ánh mắt càng lúc thâm thúy, không thể giấu được hào quang hiện lên.

Con anh bốn tuổi rồi !

Rất tốt!

Hiển nhiên, công lao của người phụ nữ kia không thể bỏ qua!

"Quản gia, dẫn tiểu thiếu gia lên lầu!" Anh ra lệnh một tiếng, tiểu tử đang đi ra ngoài đột nhiên bị một người thanh niên khiêng trên vai, bất kể chân ngắn của cậu bé đá đạp lung tung như thế nào, cũng không thể thoát được.

"Bại hoại! Các người là bọn bại hoại! Thả tôi xuống! Tôi chán ghét ông!" Một lúc lâu, còn có thể nghe được thanh âm oán niệm phát điên ồn ào của đứa bé vọng lại.

Bạch Dạ Kình ngồi ở trên ghế sa lon, liếc nhìn trên lầu, như có điều suy nghĩ.

"Thưa ngài, kế tiếp làm sao bây giờ?" Lãnh Phi tiến lên một bước, hỏi.

Bạch Dạ Kình phân phó: "Thay tiểu thiếu gia an bài chương trình học, bắt đầu từ lễ nghi cơ bản nhất."

"Dạ."

"Như vậy, mẹ của tiểu thiếu gia, Hạ Thiên Tinh tiểu thư..."

"Tôi sẽ tư an bài."
............
Hạ Thiên Tinh cảm thấy muốn phát điên rồi. Ngày đó, trước mắt bao nhiêu người, một đoàn xe rõ ràng như vậy xuất hiện qua, rõ ràng không gạt được ai, nhưng là, thời điểm cô đi đến cục cảnh sát, cảnh sát nói không có bất kỳ ghi chép nào.

Cô giống như một con ruồi không đầu, biển người mênh mông, cũng không biết đi nơi nào tìm người.

Cô hiện tại chỉ là thực tập sinh Bộ Ngoại Giao, Bộ Ngoại Giao bên kia cô chỉ tạm thời xin phép nghỉ, mặc dù xin phép đối với cô mà nói vô cùng bất lợi, nhưng mà trước mắt cũng không còn cách nào.

Nhưng là, bất kể cô huy động bao nhiêu người tìm kiếm, cho dù là Hạ Quốc Bằng lấy thân phận thị trưởng tự thân xuất mã, người đàn ông kia cùng con của cô, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không lưu một chút dấu vết nào.

Ngày đó.

Hạ Thiên Tinh mới từ trong cục cảnh sát lần nữa đi ra, tâm trạng thất vọng, năm chiếc xe màu đen chậm rãi chạy qua, dừng ở trước mặt cô.

___________

Chương 5: Cảnh trong mơ đi vào thực tế

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: Quỳnh (Yumi)

Chiếc xe đi đầu mở cửa ra, một bóng dáng cao to từ trên xe bước xuống.

Hạ Thiên Tinh lần trước đã nhìn thấy qua loại trận chiến này, lần này, có chuẩn bị tâm tư, cũng có lòng cảnh giác.

"Hạ tiểu thư."

Lãnh Phi tiến lên khẽ cúi người chào, "Tiên sinh muốn gặp tiểu thư, làm phiền tiểu thư đi theo chúng tôi một chuyến."

Hạ Thiên Tinh cau mày, "Ông chủ của các anh là ai?"

"Đến đó tiểu thư tự nhiên sẽ biết."

"Thân phận cũng không khai báo rõ ràng, các anh xác định tôi sẽ như vậy đi theo các anh sao?"

Lãnh Phi khẽ mỉm cười, "Hạ tiểu thư, nếu tiểu thư còn muốn thấy tiểu thiếu gia, vậy liền đi lên xe. Nếu không, tiểu thư vĩnh viễn cũng không có biện pháp tìm được tiểu thiếu gia, không phải sao?"

Hạ Thiên Tinh nghe là đã hiểu. Ý tứ của người này chính là nếu như bọn họ muốn không để cho cô thấy Đại Bạch, thì cả đời này cô cũng đừng nghĩ tìm được.

"Tốt, tôi đi cùng các anh. Bản thân tôi cũng muốn nhìn một chút, ông chủ của các anh rốt cuộc là ai, có thể hung hăng ngang ngược như thế, một tay che trời."

Lãnh Phi có thâm ý khác cười một tiếng, "Nhất định sẽ không để cho tiểu thư thất vọng. Xin mời!"

Anh ta đưa tay ra ý mời cô lên xe. Đã có người một mực cung kính mở cửa xe, đứng đợi.
.........
Dọc theo đường đi, trong lòng Hạ Thiên Tinh cũng thấp thỏm không an, không biết một lát nữa đối tượng mà mình sẽ đối mặt là người như thế nào. Một lát sau, cô bị Lãnh Phi dẫn tới một khu trang viên. Trong trang viên xuất hiện một căn nhà lớn xa hoa. 

"Tiểu thiếu gia lúc này đang có khóa học, muộn chút mới trở về, nếu cô nhàm chán có thể ở trong phòng đi dạo. Bất quá, từ hôm nay trở đi, cô sẽ cùng tiểu thiếu gia ở chỗ này. Sau này cô cứ xem đây là nhà của mình."

"Cái gì?" Hạ Thiên Tinh ngoài ý muốn hét lên.

Thực ra, lời này Lãnh Phi vốn cũng không phải là thương lượng, mà là thông báo cho cô. Cô căn bản cũng không có quyền cự tuyệt.

"Phòng của cô ở trên lầu, sẽ có người giúp việc dẫn cô đi xem." Lãnh Phi cúi đầu liếc nhìn thời gian, "Xin cô trước tiên đến phòng tắm tắm rửa thay quần áo, ước chừng bốn tiếng sau, tiên sinh sẽ đi qua tự mình gặp mặt cô, cảm tạ cô mấy năm này đã hy sinh thời gian của mình chăm sóc cho tiểu thiếu gia, cô hiện tại có thể thử nghĩ xem, muốn tiên sinh giúp đỡ hay có yêu cầu gì để cảm ơn cô, chỉ cần có thể làm được, tiên sinh cũng sẽ không cự tuyệt cô."

Hạ Thiên Tinh giống như là nghe được chuyện cười, ngửa đầu cười khan, không nhịn được giễu cợt: "Khẩu khí thật là lớn! Trước khi gặp anh ta còn cần tắm rửa thay quần áo, anh ta không phải là Tổng Thống đấy chứ ?"

Lãnh Phi không nói gì, chỉ cười cười, ngoắc tay gọi Quản gia, "Quản gia, Hạ tiểu thư giao cho ông."

Vốn là, Hạ Thiên Tinh không nghĩ tới muốn tắm rửa thay quần áo, nhưng đó không phải là điều mà cô có thể tự quyết định được. Cô trực tiếp bị mấy người phụ nữ đưa vào phòng tắm xa hoa, bên trong có một bồn tắm có hệ thống mát xa cực lớn.

Hạ Thiên Tinh nghĩ: vốn còn muốn giãy dụa, kết quả bồn tắm thật sự quá thoải mái, làm cho cô sử dụng đến nghiện, cả ngón chân cũng không muốn động một chút. Người đàn ông này, thật là có tiền! Mặc dù cô không hiểu lắm về trang trí nội thất, nhưng là, cũng nhìn ra được, căn phòng này ngay cả đồng gạch cũng là có giá trị liên thành. Một gian phòng tắm lớn như thế này, cũng đủ để duy trì cuộc sống của cô cùng Đại Bạch.

Hạ Đại Bạch làm con của anh ta, thật ra thì cũng không coi là quá tệ! Ít nhất... Ăn uống không lo, không cần đi theo cô chịu khổ... Hạ Thiên Tinh gục ở bên bồn tắm, an ủi mình, nhưng là, trong lòng lại đắng chát. Cô sợ Hạ Đại Bạch có một người cha có tiền như vậy liền trực tiếp đem người mẹ nghèo như cô quên đi... Đợi cô tắm rửa xong đi ra ngoài, thì đã thấy có người đang cầm quần áo đứng ở bên ngoài chờ rồi. Thiên Tinh vừa nhìn những thứ âu phục ưu nhã kia mỗi bộ cũng là Chanel, giá tiền không rẻ. Hiện tại những thứ này đối với cô mà nói là nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng là trước mắt Hạ Thiên Tinh lại đầy một hộc tủ.

Hiện nay, Hạ gia mỗi người đối với cô chính là "cưng chiều vào trong xương". Hạ Thiên Tinh buộc mình không thèm nghĩ những thứ này nữa.

"Anh ta xuất thân chắc cũng là nhân vật lớn." Hạ Thiên Tinh trào phúng, cũng không khách khí, trực tiếp lấy đồ ra rồi mặc lên.

"Hạ tiểu thư, cô mặc rất đẹp." Người giúp việc tán thành nói.
"Cảm ơn." Thiên Tinh khẽ mỉm cười, "Tiên sinh của các cô đại khái còn bao lâu mới đến?"
"Cô xuống lầu uống uống trà trước đi, tiên sinh rất nhanh sẽ tới."

Hạ Thiên Tinh nghe xong, đi xuống lầu. Cô cũng thật sự muốn gặp qua anh ta! Thiên Tinh đem tạp chí trên ghế sa lon lật đến lần thứ 10: thời điểm tiếp theo, chỉ nghe được phía ngoài vang lên tiếng còi xe. Ngay sau đó, tất cả người giúp việc rối rít từ bên trong chạy đi ra ngoài, mặc dù cước bộ vội vã, nhưng mọi người tất cả đều là bộ dang được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Đây là muốn làm gì?

Hạ Thiên Tinh hồ nghi không giải thích được ngẩng đầu lên nhìn, lão quản gia đúng lúc vừa lấy rượu từ Khố Lí ra, vừa đi vừa sửa sang lấy nơ trên cổ. Nhìn thấy cô, vội nói: "Hạ tiểu thư, xin nhanh chóng đi ra! Tiên sinh đã đến!"

Hạ Thiên Tinh vừa nghe, liền buông tạp chí trong tay xuống, đứng lên.

Vốn là, thật tò mò muốn gặp được người đàn ông này, nhưng là, đợi đến thời điểm gặp anh ta, trái tim cô thế nhưng' phù phù phù phù' bắt đầu nhảy loạn lên. Buông hai tay ra, rồi lại khẽ bấm chặt có chút khẩn trương. Cho đến nay, cô vẫn còn nhớ mang máng, một lần triền miên kia...

Anh ta từng hôn qua mình...

Hôm nay, chân chính muốn thấy rõ người kia... Cô đi theo lão quản gia đi ra ngoài, rất xa chỉ thấy mấy chiếc xe dừng song song ở trên đường nhỏ ngoài trang viên. Cửa xe chiếc xe thứ hai bị kéo ra, người đàn ông kia -- từng chỉ ở trong mộng cô xuất hiện qua, cứ như vậy rất xa tiến vào tầm mắt cô.

Ngoài phòng, ánh mặt trời chói mắt. Anh ta cao chừng 188cm, năm người đi theo sau, như mang theo ánh sáng rực rỡ từng bước đến gần cô. Ánh sáng quá chói mắt, làm cho cô phải nheo mắt lại, thế cho nên ngũ quan của anh ta cô cũng không thấy quá rõ ràng.

Trong đầu cô, chỉ có khí thế nghiêm nghị cùng kinh sợ, khí chất hơn người, từng cái nhấc chân cao ngạo cùng tôn quý cơ hồ khiến người ta đui mù. Cô cảm thấy thế gian sẽ không tồn tại người đàn ông cao quý như vậy, chân thật xuất hiện, đứng ở trước mặt cô.

Lần đầu tiên, Hạ Thiên Tinh cảm thấy chiều cao 165cm của mình thật không ngờ nhỏ bé như vậy, cần cố gắng ngước cổ lên mới có thể nhìn được.

"Hạ Thiên Tinh?" Ánh mắt anh ta cao cao tại thượng nhìn xuống cô, nói lên tên của cô, giọng nói lạnh lẽo.

Chính là cái thanh âm này!

Từng xuất hiện qua trong mộng...

Hạ Thiên Tinh thoáng rung động, trong lòng thoáng giống như là đổ ngũ vị, các loại tư vị đều có.
Cô khẽ cắn răng, kiễng mủi chân, giơ tay...

"Ba --" một tiếng, thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên. Không kịp chuẩn bị, khuôn mặt người đàn ông bị đánh lệch qua một bên.

Một bên kia, mọi người đều là hít vào ngụm khí lạnh, mấy người hầu lập tức bị sợ hãi đến cả người đổ mồ hôi lạnh. Trời ạ! Người phụ nữ này... Biết người cô đánh là ai sao? Lại nhìn đến Tổng Thống tiên sinh -- gương mặt anh tuấn giờ phút này âm trầm thật giống như tùy thời cũng sẽ có bão táp đột kích, làm cho người ta không rét mà run.

Người đàn ông đi theo phía sau, đã có người tiến lên một bước, nghiêm nghị giữ bả vai Hạ Thiên Tinh lại.
 

Ad: Trong lúc chờ, mọi người đọc lại cho khỏi quên nội dung nhé! Nhớ vote ủng hộ bọn mình, để bọn mình type lại nhanh, up chap mới nhanh nào

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro