Chương 271 - 275
Chương 271: Hạ Thiên Tinh, em đang ghen (4)
Edit: Trang nhỏ
Beta: Quỳnh
Hạ Đại Bạch không nói gì. Cô bé kia nhỏ giọng nói với Hạ Thiên Tinh: “Dì à, con có ba, nếu Đại Bạch không có ba, con có thể đem một nửa ba của con cho cậu ấy mượn, được không?”
“……” Đứa trẻ này thực sự có ý tốt, nhưng trong lòng Hạ Thiên Tinh vẫn có chút buồn bực.
Cô sờ đầu của cô bé, “Con thật tốt, dì thay Đại Bạch cảm ơn con.”
Mẹ cô bé xấu hổ cười, đem con gái ôm vào trong ngực, “Cô đừng để ý, trẻ con không hiểu chuyện.”
Hạ Thiên Tinh lắc đầu, yên lặng nắm chặt tay Hạ Đại Bạch. Cúi đầu, dán vào tai cậu, ôn hòa nói: “Không cần buồn, con không phải cũng có ba sao, chỉ khác là con có một người ba vô cùng, vô cùng ưu tú. Ba của con có rất rất nhiều người yêu quý và ngưỡng mộ, được mọi người tôn kính, nên ba con rất bận, cho nên mới không có biện pháp cùng con tham gia. Con không được vì thế mà cảm thấy buồn, ngược lại nhất định phải kiêu ngạo vì có người ba như vậy.”
Hạ Đại Bạch rất nghiêm túc ghi nhớ lời này, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên. So với vừa rồi, gương mặt đã khá hơn rất nhiều. Hạ Thiên Tinh nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của nhóc, “Mau nói cảm ơn với bạn học kia vì cho con mượn ba đi, nhanh.”
Nhóc rất nghe lời, ngoan ngoãn tới nói cảm ơn. Cuối cùng, cũng không quên kiêu ngạo nói thêm một câu: “Ba của mình rất ưu tú! Về sau, chờ lúc ba mình hết bận, mình liền đem đến chia cho cậu một nửa!”
Hạ Thiên Tinh bật cười.
Ba ba của mình còn có thể chia ra sao?
Sau khi mọi người đến đông đủ liền bắt đầu các hoạt động, bỗng nhiên trong phòng học quảng bá đột nhiên vang lên giọng nói của thầy hiệu trưởng: “Các giáo viên nhanh chóng giúp các học sinh của mình mặc đồng phục, xếp hàng đến sân thể dục, hôm nay có lãnh đạo quan trọng đến trường học kiểm tra! Các giáo viên nhanh chóng giúp các học sinh của mình mặc đồng phục, xếp hàng đến sân thể dục, hôm nay có lãnh đạo quan trọng đến trường học kiểm tra!"
Có thể nghe được trong giọng nói của hiệu trưởng có chút khẩn trương. Có vẻ lãnh đạo đến kiểm tra lần này nhất định không phải là nhân vật đơn giản. Chắc hẳn là người quyền cao chức trọng ở bộ giáo dục.
Loa phát thanh ngừng lại, các giáo viên liền nhanh chóng giúp học sinh chỉnh sửa lại trang phục, đeo phù hiệu của trường thật ngay ngắn.
Mọi người sau đó lại nhanh chóng ra sân thể dục tập hợp. Những vị phụ huynh cũng cùng đi tới ngồi cùng bọn nhỏ. Sau khi Hạ Thiên Tinh ngồi xuống, lại giúp Hạ Đại Bạch chỉnh lại nơ trên cổ, trêu cậu, “Con mới vừa nói muốn đem ba của con chia cho cô bé kia một nửa?”
“Vâng.”
“Con muốn làm vậy sao?”
“Vâng, như vậy rất có nghĩa khí nha.” Hạ Đại Bạch vỗ vỗ ngực.
Hạ Thiên Tinh trêu nhóc, “Hai người các con không có quan hệ gì. Hai nhà thành người một nhà, vậy ba con chính là ba của cậu ấy, ba của cậu ấy cũng là ba con. Ai, nói cho mẹ biết, có phải con yêu thầm tiểu mỹ nữ đó không?”
“Không có! Mẹ nói linh tinh!” Hạ Đại Bạch lập tức phản bác, nhưng khuôn mặt nhỏ lại đỏ ửng lên.
Hạ Thiên Tinh vừa thấy, trong lòng liền hoảng hốt kêu xong rồi xong rồi, tiểu tử nhà cô mới bốn tuổi mà đã biết yêu rồi.
Đúng tại thời điểm đó, chỉ thấy các giáo viên hôm nay bỗng nhiên sôi nổi chạy xuống phía trước đài chủ tịch, tất cả mọi người cung cung kính kính đứng hai bên thảm đỏ trải trên mặt cỏ thẳng tắp, giống như sắp nghênh đón lãnh đạo.
Những phụ huynh cùng học sinh bên này đều cảm thấy kì quái mà quay ra nhìn.
Hạ Thiên Tinh cùng Hạ Đại Bạch tự nhiên cũng quay lại nhìn.
Vừa thấy, Hạ Thiên Tinh bỗng nhiên cảm thấy chấn động.
Chỉ thấy một đoàn xe thật dài đang từ cổng trường chạy vào. Đi qua suối phun nước, khu vui chơi, rồi sau đó, xuyên qua từng khu dạy học, cuối cùng, ngừng ở trước cầu thang trải thảm đỏ thật trước sân thể dục.
Hạ Thiên Tinh không khỏi đứng dậy, rất muốn nhìn xem đó có phải là người mà cô đang suy nghĩ không, chính là, chỗ cô đứng hơi xa, cầu thang lại dài nên bị che mất tầm mắt.
Hạ Đại Bạch hiển nhiên cũng rất kích động, thân mình nho nhỏ không ngừng nhảy lên, “Có phải Tiểu Bạch không? Đại Bảo, là Tiểu Bạch!”
“Suỵt!” Hạ Thiên Tinh ngồi xuống, ôm lấy nhóc, ngón tay nhẹ nhàng đè ở giữa môi cậu. Nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có người chú ý, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hạ Đại Bạch nhìn cô, thanh âm thấp xuống, “Là Tiểu Bạch sao?”
“…… Không biết.” Hạ Thiên Tinh lắc đầu. Sợ nhóc ôm hy vọng quá lớn, lại càng thêm thất vọng, chỉ nói: “Ba con nhất định không có thời gian.”
Bờ vai nhỏ của Hạ Đại Bạch lại rũ xuống.
Tuy rằng không ngừng nhắc nhở mình cùng nhóc con không cần ôm kỳ vọng quá lớn, chỉ là, ánh mắt của cô lại vẫn là không tự chủ được quay đầu qua bên kia. Chỉ thấy hiệu trưởng đang vội chạy xuống cầu thang ra nghênh đón.
Hiển nhiên là dưới bậc thang, người tới là một nhân vật vô cùng lớn, đứng ở đầu cầu thang là các thầy cô giáo đã thấy được người tới, bọn họ ai cũng khiếp sợ, sau đó là kinh hỉ và kích động, chỉ kém không hoan hô ra tiếng.
“Ai tới vậy?” Có bậc phụ huynh đã dấu không được lòng hiếu kỳ, khe khẽ nói nhỏ.
“Ngày hôm qua cô giáo gọi điện cho tôi, đâu có nói hôm nay sẽ có vị lãnh đạo nào tới. Ôi trời ơi!!!”
Vị phụ huynh này còn chưa nói xong, đã áp lực không được kinh hô một tiếng.
Tức khắc, tất cả bên tai Hạ Thiên Tinh đều là từng đợt từng đợt tiếng hô, “Tổng Thống tiên sinh!”
“Các người mau xem, có phải là Tổng Thống tiên sinh thật không?!”
“Ôi, đúng là Tổng Thống tiên sinh!”
……
Một hồi nghi vấn qua đi, tất cả phụ huynh ai ai cũng đều khó nén kích động.
Hạ Thiên Tinh ngơ ngẩn nhìn thân ảnh quen thuộc kia, hốc mắt tự nhiên lại có chút đỏ lên.
Cô… Thực sự không nghĩ tới, anh sẽ tới đây thật……
Cô đang nhìn anh từ rất xa, chỉ thấy anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh biển, bên trong là áo sơmi trắng. Không giống trang phục mà anh hay mặc, hai nút áo sơmi của anh đã bị cởi ra, lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ, có chút tùy tiện mà không mất đi phần nghiêm túc. Trên cổ tùy ý quàng một chiếc khăn quàng cổ nhung màu xanh nhạt.
Anh được mọi người vây quanh, đón chào, dẫm cầu thang chậm rãi đi lên.
Trong mắt Hạ Thiên Tinh bây giờ bỗng chỉ còn lại một mình anh.
Tất cả mọi người đứng hai bên thảm đỏ đều cẩn thận cung kính với anh. Hiệu trưởng thì đi phía sau anh. Đoàn người vừa nói vừa đi phía trước.
Ở phía sau, mấy chục người, mỗi người đều mặc tây trang giày da, trừ Lãnh Phi cùng hai bí thư, những người khác Hạ Thiên Tinh đều không quen biết.
Đi lên cầu thang, bước lên thảm đỏ, anh tựa nghe được những tiếng hoan hô của những vị phụ huynh, chậm rãi ngẩng đầu lên, giơ tay, vẫy chào mọi người khiến chó bên này cảm xúc càng tăng vọt, quần chúng kích động từng tiếng gọi "Tổng Thống tiên sinh".
Có một mình cô là đứng yên không nhúc nhích.
Hạ Thiên Tinh biết dù cô có hô cũng vô dụng.
Dù cô thực sự kích động mà gọi anh giống mọi người, tiếng của cô cũng sẽ bị vùi lấp trong đám người.
___________________
Chương 272: Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân (1)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
“Tiểu Bạch! Đại Bảo, thật sự là Tiểu Bạch!” Tiểu gia hỏa nhảy lên, kích động vô cùng.
Cũng may, bây giờ lực chú ý của tất cả mọi người đều dồn về Tổng Thống tiên sinh, không có người chú ý tới nhóc. Hạ Thiên Tinh bế Đại Bạch lên, nhóc nói: “Con biết là Tiểu Bạch sẽ đến!”
“Ừ.” Hạ Thiên Tinh cười, trong lòng có chút vui mừng.
Cho dù là phương thức xuất hiện của anh như vậy, cho dù anh không có biện pháp đến trước mặt bọn họ công khai nói cùng mọi người "Đây là con trai tôi", nhưng Hạ Thiên Tinh lại cảm thấy rất tốt.
Mà Hạ Đại Bạch vẫn như cũ, cảm thấy rất kiêu ngạo.
Nhóc biết, Đại Bảo nói không sai, nhóc có một ba ba ưu tú nhất. Tiếng hoan hô này đều thuộc về Tiểu Bạch của nhóc.
“Mẹ ơi, Tổng Thống tiên sinh thật soái nha!” Một cô bé ngây thơ cảm thán. Hạ Thiên Tinh bật cười, anh thật đúng là già trẻ đều không tha.
Trên khuôn mặt nhỏ của Hạ Đại Bạch là vẻ kiêu ngạo, giống như người được khen là mình vậy.
Mẹ cô bé trả lời: “Là rất tuấn tú, cho nên, con phải ngoan ngoãn ăn cơm, nhanh chóng vào cao học. Về sau có thể tìm được một người bạn trai soái như Tổng Thống tiên sinh vậy."
“Ở cao học nhất định có thể tìm được sao?”
“Nhất định.”
“Con sẽ nghe lời, nhất định ngoan ngoãn ăn nhiều.”
Hạ Thiên Tinh nhoẻn miệng cười. Thì ra, Tổng Thống tiên sinh còn có thể dùng để dỗ dành cô gái nhỏ.
Tổng Thống tiên sinh ở trên đài đơn giản lên tiếng, chỉ nói mấy câu về phát triển giáo dục nhi đồng thanh thiếu niên, giành được những tràng vỗ tay nhiệt liệt của phụ huynh và giáo viên.
Bởi vì bộ phận giáo dục này từ sau khi anh tiền nhiệm đã có rất nhiều thành tựu.
Chẳng những giải quyết vấn đề vốn dĩ bối rối nhất là về "Lưu thủ nhi đồng", cũng thực hiện được chính sách giáo dục phí 0 đồng.
Hạ Đại Bạch ở trong lòng ngực Hạ Thiên Tinh vỗ ta hăng say nhất. Vốn dĩ lúc sáng sớm còn hờn dỗi nghẹn ở trong lòng, lúc này toàn bộ đều tan thành mây khói.
Sau khi Tổng Thống tiên sinh nói mấy lời, Hạ Thiên Tinh với các phụ huynh khác đều cho rằng anh lập tức phải rời đi. Hạ Đại Bạch còn lưu luyến nhìn chằm chằm anh. Thế nhưng nháy mắt tiếp theo, anh lại cất bước hướng về cô cùng Hạ Đại Bạch đi tới —— hai người bọn họ vừa lúc ngồi ở ghế đầu hàng giữa.
Hiệu trưởng cùng đoàn người giáo vụ, còn có chủ nhiệm lớp của Hạ Đại Bạch đều đi theo lại đây.
Hô hấp Hạ Thiên Tinh đều căng thẳng. Tất cả mọi người xoay đầu lại, tò mò nhìn xung quanh.
Cho đến khi……
Bước chân người đàn ông dừng lại ở trước mặt bọn họ.
Hạ Đại Bạch rất kích động, Hạ Thiên Tinh lại nhanh chóng bình tĩnh lại, ấn bả vai nho nhỏ của nhóc, để thằng bé đừng lộn xộn. Sau đó khuôn phép đứng lên, nhợt nhạt hướng Bạch Dạ Kình gật đầu, “Tổng Thống tiên sinh.”
Bạch Dạ Kình ý vị sâu xa liếc nhìn cô một cái, quay đầu cùng hiệu trưởng thì thầm hai câu. Hiệu trưởng kinh ngạc, lại cùng chủ nhiệm lớp Hạ Đại Bạch nhỏ giọng nói gì đó. Mọi người, bao gồm Hạ Thiên Tinh đều không hiểu ra sao.
Ngay sau đó, liền chỉ thấy hiệu trưởng chỉ huy một giáo viên khác nói: “Mau, dọn ghế dựa lại đây!”
“?” Tình huống như thế nào a? Hạ Thiên Tinh không thể hiểu được.
Ngược lại là chủ nhiệm lớp Hạ Đại Bạch nói với Hạ Thiên Tinh: “Bạch phu nhân, vì muốn hiểu biết sinh hoạt của bọn nhỏ, cho nên Tổng Thống tiên sinh hôm nay muốn cùng học sinh vượt qua một ngày bình dị nhất. Mà ba của Đại Bạch vừa vặn chưa từng không tới, cho nên…… Tổng Thống tiên sinh muốn hỏi một chút Bạch phu nhân, cô có nguyện ý để Tổng Thống tiên sinh cùng Đại Bạch ở chung một ngày...”
Trái một tiếng "Bạch phu nhân", phải một tiếng "Bạch phu nhân", làm cả người Hạ Thiên Tinh đều không tốt. Cô có chút ảo não mình lúc trước không sửa đúng lúc, bây giờ……
Bạch Dạ Kình phóng tầm mắt có ý vị khác lại đây, càng làm cho da đầu cô tê dại. Mất mặt không chịu được!
Anh…… Sẽ không hiểu lầm, giáo viên gọi "Bạch phu nhân" là do cô bảo đi! Giống như bốn chữ "ông xã tương lai" trong điện thoại lúc trước vậy.
“Bạch phu nhân?” Lúc cô đang phát ngốc, giáo viên lại gọi một tiếng.
Da đầu Hạ Thiên Tinh nhảy dựng, không đợi cô trả lời, liền nghe được Hạ Đại Bạch vui thích lên tiếng hoan hô, “Được ạ! Được ạ! Con muốn Tổng Thống tiên sinh làm ba ba con!”
Hiệu trưởng xấu hổ cười, “Bạn học này, con đừng hiểu lầm, Tổng Thống tiên sinh chỉ là thể nghiệm một chút……”
Nhưng hiệu trưởng nói còn chưa nói xong, Bạch Dạ Kình đã khom người đem Hạ Đại Bạch ôm ở trong lòng ngực. Anh liếc nhìn nhóc con một cái, “Kêu ba ba!”
“……” Lần này, đổi lại là hiệu trưởng đần độn. Tiết tấu này…… Tổng Thống tiên sinh là muốn nhận con nuôi sao?
Mọi người, từ giáo viên đến nhà trường, đều hâm mộ muốn chết. Chỉ nghe được Hạ Đại Bạch thanh thúy kêu một tiếng, “Ba ba!”
Bạch Dạ Kình lúc này mới vừa lòng chút. Ánh mắt hướng Hạ Thiên Tinh ở một bên bị một màn này chấn động đến nỗi còn chưa phục hồi lại tinh thần, “Bạch phu nhân, cô hẳn là không có ý kiến chứ?”
Một tiếng "Bạch phu nhân" anh cố ý kêu đặc biệt ái muội. Hạ Thiên Tinh biết anh là cố ý, quẫn đến mặt đều đỏ, chỉ lắc đầu, “Không ý kiến……”
Người ngoài hoàn toàn không biết giữa hai người có gì khác thường, chỉ là hâm mộ Hạ Đại Bạch. Chờ đến khi Bạch Dạ Kình thật sự cùng cô và Hạ Đại Bạch ngồi xuống bên cạnh, cô bé xinh xắn lúc nãy mở một đôi mắt to thẳng tắp nhìn Tổng Thống tiên sinh, trong chốc lát sau, liền thò qua cùng Hạ Đại Bạch nói chuyện: “Bạn học Đại Bạch, lời nói vừa nãy của cậu còn tính không?”
“Cái gì?”
“Cậu nói chờ cậu có ba ba, có thể đem ba ba cho mình mượn một nửa. Bây giờ có thể cho mình mượn một nửa không?”
Tất cả mọi người bị lời nói của đứa bé ngây thơ làm cho buồn cười. Cuối cùng, sau khi mẹ cô bé xinh xắn kia liên tục xin lỗi Tổng Thống tiên sinh, quẫn bách đem cô bé ôm trở về.
Nhưng tâm tình của Tổng Thống tiên sinh rất là sung sướng, trên mặt trước sau treo nụ cười nhàn nhạt.
………………………………
Anh phất tay, để tất cả mọi người đều lui qua một bên. Chủ tịch trên đài bắt đầu làm các loại hoạt động trò chơi gia đình, lực chú ý của phụ huynh lại trước sau không có cách nào từ cái người đang phát sáng kia mà rút ra.
Hạ Đại Bạch ngồi ở trên đùi anh rất vui vẻ. Hạ Thiên Tinh ngồi bên cạnh, cũng không quá dám quang minh chính đại nói chuyện, chỉ là hạ thấp đầu, đem thanh âm ép xuống thấp, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Bạch Dạ Kình nhéo nhéo lỗ tai Hạ Đại Bạch, tuy rằng không dùng lực nhưng hiển nhiên còn đang so đo chuyện tối hôm qua.
Ngoài miệng lại chỉ là nhàn nhạt mở miệng: “Quan tâm phát triển của thanh thiếu niên nhi đồng một chút.”
“……” Hạ Thiên Tinh không lưu tình chút nào vạch trần anh, “Mạnh miệng.”
Rõ ràng là muốn chơi cùng con trai mà thôi. Phương pháp như vậy cũng coi như là đẹp cả đôi đường.
Khóe môi Bạch Dạ Kình hơi cong, cũng hướng cô nhìn qua, “Vâng, Bạch phu nhân nếu đã rõ ràng, biết rõ mà còn cố hỏi?”
Tư thế thật sự ái muội, đầu hai người từ xưa đến nay chưa từng gần như vậy. Hạ Thiên Tinh bị anh gọi "Bạch phu nhân" làm trong lòng chạy loạn, đỏ mặt ngẩng đầu, môi mỏng gợi cảm chỉ cách môi anh một tấc, cô cả kinh, hô hấp thắt lại, khẩn trương đến nỗi theo bản năng thối lui về sau, bảo trì khoảng cách an toàn.
Không dám nhìn tới ánh mắt của các phụ huynh khác...…
___________________
Chương 273: Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân (2)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Càng không dám nhìn tới đôi mắt rất có hứng thú của anh, chỉ ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh nhìn người chủ trì đang hừng hực khí thế ở trên sân khấu làm trò chơi, lại cùng anh nói: “Tôi không có nói tôi là……”
Ba chữ "Bạch phu nhân" kia cô không thốt lên được. Dừng một chút, mới nói: “Là Đại Bạch và cô giáo gọi bừa thôi.”
Bạch Dạ Kình không trả lời cô, giống như căn bản không nghe thấy cô nói gì, chỉ cúi đầu cùng Hạ Đại Bạch nói chuyện phiếm.
…………………………
Trên sân khấu làm trò chơi, người chủ trì nói muốn mời cha với con lên cùng. Tổng Thống tiên sinh ngồi ngay ngắn ở kia, ai dám mời? Kết quả, Hạ Đại Bạch hứng thú rất cao, vẫn luôn nhấc tay nóng lòng muốn thử. Tổng Thống tiên sinh lại không nhấc tay, nên người chủ trì vẫn luôn bỏ qua thỉnh cầu của Hạ Đại Bạch.
Kết quả….
Không nghĩ tới Tổng Thống tiên sinh tự động giơ tay.
Người chủ trì có chút không biết làm như thế nào cho phải, ghé mắt trưng cầu ý kiến hiệu trưởng. Đến khi hiệu trưởng cho phép mới cười kích động giương giọng: “Chúng ta đây cho mời Tổng Thống tiên sinh, cùng "con trai" ngài ấy lên sân khấu, cũng mời mẹ cậu bé lên cổ vũ cho hai người.”
Kết quả, Bạch Dạ Kình cùng Hạ Thiên Tinh mỗi người nắm một tay nhóc, ở dưới tầm mắt vừa hâm mộ vừa kinh ngạc cảm thán của mọi người chậm rãi đi lên sân khấu.
Có ba cùng chơi, Hạ Đại Bạch tự nhiên cao hứng thật sự.
“Thật giống người một nhà nha!” Có người cảm thán.
“Cũng không phải thế sao. Tổng Thống tiên sinh, ngài cũng nhanh chóng tìm đệ nhất phu nhân cho chúng tôi, sinh một bảo bảo đáng yêu đi!”
Có quần chúng quan tâm kêu gọi.
Bạch Dạ Kình không đáp lại, chỉ liếc mắt Hạ Thiên Tinh một cái. Ánh mắt kia, có ý vị khác, làm như có ám chỉ. Tim Hạ Thiên Tinh đập lỡ một nhịp, trước mắt bao người, không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt kia của anh.
Anh thật đúng là…… Cũng không lo lắng bị người ta nhìn thấy lấy ra đăng lên báo?
Có người cầm di động ra muốn chụp được một màn này, nhưng đã bị bảo vệ của Tổng Thống tiên sinh lễ phép ngăn lại. Đối phương cũng không chụp loạn nữa.
Trên sân khấu đang chơi trò khảo nghiệm sự ăn ý của hai cha con. Đứa nhỏ sẽ khoa tay múa chân, người bố sẽ đoán từ ngữ.
Ngày thường nhìn một chút cũng không nhìn ra hai cha con hợp ý, lần này chơi trò chơi lại mười phần ăn ý.
Tỷ như:
Đại Bạch: Ba ba cưới một người vợ lại muốn cưới thêm một người vợ, gọi là cái gì? Hai chữ.
Bạch Dạ Kình trầm mặt: Hoa tâm.
Đại Bạch: Ba ba rõ ràng rất thích Đại Bảo, thế nhưng lại không chịu thừa nhận. Là cái gì? 5 chữ.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình lại đen thêm: Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.
Lại lần nữa đáp đúng. Trọng tài kích động nói: “Đội Tổng thống lại thêm một điểm!”
Hạ Đại Bạch cười hì hì, vẻ mặt đắc ý.
Hạ Thiên Tinh nằm không cũng trúng đạn, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, tiếp xúc với tầm mắt sâu thẳm của Bạch Dạ Kình phóng lại đây, tim đập cũng phải ngừng, thật là không biết có nên vỗ tay hay không.
Bất quá, cũng may đề tài như vậy không liên tục ở lâu trên người cô.
Hai cha con người hỏi ta đáp, phối hợp rất khá. Hạ Thiên Tinh ở một bên nhìn, hốc mắt không khỏi có chút ướt. Cô chưa bao giờ nghĩ tới ngày mà anh cùng với con trai tham gia trò chơi sẽ đến mau như vậy.
“Nếu mà không biết thật đúng là cho rằng con trai nhà cô là con của Tổng Thống tiên sinh đấy!” Nữ chủ trì ở một bên vừa nhìn vừa ghé vào bên tai cùng cô nói chuyện, “Thật hâm mộ cô a, hôm nay cả ngày đều có thể cùng Tổng Thống tiên sinh gần nhau như vậy.”
Hạ Thiên Tinh 囧.
Nữ chủ trì lại hâm mộ nói: “Thật không biết là Tổng Thống tiên sinh sẽ tìm cho chúng ta đệ nhất phu nhân có bộ dáng như thế nào đây, con của ngài ấy nhất định cũng sẽ rất đáng yêu!”
Hạ Thiên Tinh vẫn như cũ không nói tiếp, chỉ là đem tầm mắt phóng đến trên người của anh và con trai. Sau khi trọng tài tuyên bố bọn họ thắng lợi, anh bế nhóc lên, nhóc ở trên má anh "ba" thật mạnh một ngụm, tuy rằng biểu tình của anh vẫn như cũ là bình đạm, nhưng Hạ Thiên Tinh nhìn ra được, anh cũng rất vui vẻ.
Đúng vậy……
Con trai anh xác thật là rất đáng yêu.
Chỉ là cô cũng rất hiếu kì, người đàn ông này tìm đệ nhất phu nhân tương lai cho nước S sẽ là bộ dáng gì?
……………………
“Đại Bảo, chúng ta có phải rất tuyệt hay không?” Thi đấu xong, Hạ Đại Bạch cầm giấy khen hạng nhất vui sướng hài lòng khoe ra ở trước mặt cô.
“Ừ,” Hạ Thiên Tinh sờ sờ đầu nhóc, cúi người cho nhóc một cái hôn, “Khen thưởng! Giỏi quá!”
Bạch Dạ Kình liếc mắt cô một cái, “Tôi đâu?”
“……” Hạ Thiên Tinh ngồi thẳng dậy, không dám tin tưởng liếc anh một cái, “Anh…… Cái gì?”
Anh híp mắt, “Bạch phu nhân biết rõ còn cố hỏi?”
Một tiếng "Bạch phu nhân" kêu lên tràn đầy ái muội nói không nên lời.
“Bạch phu nhân bế con!” Hạ Đại Bạch giơ giơ tay nhỏ, chờ đợi "Bạch phu nhân" ôm. Chờ cô bế lên, nhóc liền cười hì hì nói: “Bạch tiên sinh cũng muốn mẹ khen thưởng nga ~ khen thưởng cái này!”
Hạ Đại Bạch nói xong, còn tự mình biểu thị, xoay mặt qua hôn lên trên mặt anh một chút.
Cả người Hạ Thiên Tinh đều không ổn chút nào. Cơ hồ là theo bản năng nhìn quanh bốn phía. Còn may, nơi này là trong góc dưới sân khấu, đoàn người trọng tài đều cách xa chừng mấy mét, tuy rằng tầm mắt mọi người vẫn thường hướng về phía bọn họ, nhưng mà đối thoại giữa cha con họ thì tuyệt đối nghe không được.
Bạch Dạ Kình lại bồi thêm một câu: “Để lại, trở về bổ sung!”
…………………………………………
Cả buổi sáng chính là chơi trò chơi.
Thời gian vui vẻ liền trôi qua càng nhanh. Giữa trưa Bạch Dạ Kình đương nhiên là được hiệu trưởng cùng những người trong bộ giáo dục mời đi đến một nhà ăn khác dùng cơm, Hạ Thiên Tinh cùng Hạ Đại Bạch ở nhà ăn bình thường ăn cơm.
Tuy rằng ba ba không có cách nào ăn cơm cùng nhóc, nhưng nhóc lại vẫn rất rất vui vẻ, gặm hai cái chân gà lớn.
“Buổi chiều con diễn xuất, nếu ba ba không rảnh, con sẽ không giận nữa chứ?” Hạ Thiên Tinh thừa dịp nhóc đang hứng thú hỏi trước. Anh bận rộn như vậy, sợ là rất khó rút ra thời gian mà tới.
“Con mới không keo kiệt như vậy.” Khuôn mặt nhỏ của Hạ Đại Bạch bị chân gà dồn thành mặt bánh bao, ngồm ngồm ngoàm ngoàm nói.
Nghe nhóc nói như vậy, cục đá treo trong lòng cô rốt cuộc cũng rơi xuống.
Sau cơm trưa chính là thời gian học sinh chuẩn bị diễn xuất. Hạ Thiên Tinh dắt con trai cùng các phụ huynh khác cùng nhau đi vào lễ đường.
Sau khi ngồi xuống, bọn nhỏ đều lục tục vào hậu trường chuẩn bị. Cho đến khi sắp bắt đầu, ánh đèn của lễ đường đều hoàn toàn tắt hết. Hạ Thiên Tinh nhìn bọn nhỏ diễn xuất, nghĩ thầm Hạ Đại Bạch từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên ở trên sân khấu chính thức biểu diễn, anh bỏ lỡ, chung quy là có chút đáng tiếc.
Cô lấy di động ra, nghĩ là sẽ chờ lát nữa khi Đại Bạch ra tới, cô sẽ quay lại rồi đưa cho anh xem.
Cứ như vậy, cũng coi như không quá tiếc nuối.
Trong lúc đang nghĩ như vậy, di động của cô đột nhiên sáng lên, một cuộc gọi vang lên. Cô vừa nhìn hai chữ "Tiểu Bạch" lập loè, tráu tim đập nhanh một chút.
Cô vội vàng tiếp, ấn ở bên tai, “Alo.”
“Ở đâu?”
“Tôi ở lễ đường.”
“Số ghế cụ thể.”
Hạ Thiên Tinh vừa nghe, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
________________
Chương 274: Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân (3)
Edit: Trang nhỏ
Beta: Quỳnh
Hạ Thiên Tinh vừa nghe xong, theo bản năng quay đầu lại nhìn. Lễ đường rất tối, khắp nơi đều là bóng người chen chúc, có cả phụ huynh lẫn giáo viên.
Nhưng dù tối như vậy, nhiều người như vậy, Hạ Thiên Tinh chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh.
Anh rốt cuộc vẫn tới……
Hơn nữa, hiện trường náo loạn như vậy cũng không ai có thể phát hiện ra anh.
"Tôi ở hàng thứ năm, vị trí thứ hai." Vị trí thứ nhất là chỗ Đại Bạch vừa mới ngồi.
Cô nói xong, sợ có người phát hiện ánh mắt mình vẫn luôn dừng trên người anh, liền yên lặng xoay đầu lại. Vừa ngắt điện thoại, yên lặng đợi hai phút, bên cạnh bỗng có một cảm giác ấm áp, anh vừa ngồi xuống bên cạnh cô.
Rất tốt, cả khu hội trường đều vô cùng tối, các vị phụ huynh đều đem lực chú ý dừng ở trên sân khấu đợi các con mình chuẩn bị biểu diễn, cho nên không có người chú ý tới anh.
Hạ Thiên Tinh hơi nghiêng người, nhìn thật rõ góc nghiêng hoàn hảo của anh.
"Tôi cứ nghĩ anh đã trở về rồi……" Loại cảm giác này rất kỳ quái, hai người cách nhau gần như vậy, chỉ nhìn mặt nghiêng của anh thôi cũng khiến trái tim cô như đang nhảy nhót, cảm giác vô cùng khó chịu.
“Thằng bé là lần đầu tiên biểu diễn, tôi không muốn bỏ lỡ.” Ngữ khí của anh vẫn lãnh đạm như cũ. Nhưng Hạ Thiên Tinh vẫn có thể nghe ra được trong giọng nói của anh có chút dao động.
Những lần đầu tiên của con, anh thực sự đã bỏ lỡ rất nhiều lần.
Lần đầu tiên nhóc biết bò, lần đầu tiên xoay người, lần đầu tiên đi, lần đầu tiên tới trường …… Đủ loại mọi việc như thế, anh đều bỏ lỡ.
Những việc nhìn có vẻ đơn giản như vậy nhưng kỳ thật mỗi một lần bỏ qua đều là cả đời.
Thời gian cũng không thể quay lại……
Cô tin tưởng sẽ không có một người cha nào không bởi vì thế mà cảm thấy tiếc nuối, anh tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh đầy sự dao động, cô nhẹ nói: “Đại Bạch thực sự sẽ rất vui sướng khi biết anh có thể tới xem nó biểu diễn. Như vậy nó sẽ càng ra sức mà biểu diễn cho thật tốt.”
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái, trong hội trường ánh sáng lúc sáng lúc tối, ánh mắt anh càng trở nên thâm thúy, ẩn chứa rất nhiều tâm tình phức tạp khiến cô không thể nào đoán được suy nghĩ của anh.
“Trong mắt em, tôi hẳn là một người cha rất thiếu trách nhiệm.” Trong giọng nói của anh có vài phần u ám.
Hạ Thiên Tinh nhíu mày, lắc đầu, “Tôi cũng không thấy như vậy, chỉ là…… Con của chúng ta sẽ muốn có anh bên cạnh nó, tôi chỉ muốn nó được vui vẻ.”
“Cách xử lý ngày hôm nay của tôi chính là cách tốt nhất để ở bên con.” Bạch Dạ Kình đè thấp trong thanh âm, có vài phần bất đắc dĩ, “Nếu em muốn công bố thân phận của con, không phải là không thể, tôi rất nguyện ý. Hơn nữa, tôi so với hai người càng hy vọng có thể nói cho toàn thế giới, tôi có một đứa con trai, còn có……”
Nói đến đây, anh bỗng trầm mặc trong chớp mắt, ánh mắt lại có chút thâm ý nhìn Hạ Thiên Tinh.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh rung động, có chút chờ mong.
Nhưng anh lại không nói tiếp, chỉ lại nói: “Em so với bất cứ bất ai đều rõ ràng, tôi có chức vị cùng quyền lợi rất lớn nhưng đồng thời cũng có rất nhiều nguy hiểm bao vây. Nguy hiểm đó không chỉ đơn giản là ai đó ném lên đầu tôi một quả trứng gà, hay là thiết kế cho tôi một cái bẫy nho nhỏ mà đó chính là một quả bom vô cùng chân thật.”
Anh có thể cho mình lâm vào hiểm cảnh, nhưng lại không thể lấy người thân mình ra mạo hiểm.
Những nguy hiểm đó, cô thực sự là vô cùng rõ ràng. Trừ một lần cô bị Tống Duy Nhất bắt cóc, còn có trước kia anh bị đánh bom tới suýt mất mạng, lúc ấy cô rất rõ mình cách tử thần gần thế nào……
Anh đứng trên vị trí tối cao, có đông đảo người ủng hộ, tự nhiên cũng có nhiều người muốn gây thù chuốc oán với anh.
Cái loại lo lắng đề phòng này, cô không muốn lại trải qua một lần nữa. Khi đó, cô với anh vẫn còn không tính là rất quen thuộc, nếu đổi thành hiện tại, cô nhất định không thể bình tĩnh như lúc trước. Nếu bị thương đổi thành Đại Bạch, cô thực sự sẽ điên mất.
“Tôi hiểu, Đại Bạch cũng rất hiểu. Như bây giờ thằng bé đã rất thỏa mãn rồi, không phải sao? Nhưng đôi lúc nó cũng sẽ buồn, sẽ nháo, bởi vì...”
Hạ Thiên Tinh nhìn lên sân khấu, ánh mắt có chút mơ hồ, “Thỉnh thoảng thằng bé cũng sẽ hâm mộ những đứa trẻ khác có cha mẹ đầy đủ, có ba cùng nó làm những việc mà những cha con khác đều làm. Những việc này tôi không giúp được, cho nên…… cho nên đôi lúc nó sẽ cảm thấy mất mát.”
Cô cũng vậy.
Cô hiểu cách làm của anh, cũng muốn làm như anh vậy, chỉ là, lúc nhìn thấy con trai mình trở nên thất vọng, cô vẫn không thể đạm nhiên mà chống đỡ.
Bạch Dạ Kình không nói gì nữa mà đột nhiên duỗi tay qua, yên lặng cầm tay cô. Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, năm ngón tay anh thắt chặt vào tay cô, lòng bàn tay ấm áp.
Cô xúc động nhưng anh mắt lại nhìn thẳng lên sân khấu. “Cho tôi thời gian."
Chỉ có bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến trong lòng Hạ Thiên Tinh cảm thấy thực an tâm. Cô biết, một khi anh cho rằng thời cơ đã chín muồi, anh tự nhiên sẽ công khai.
Cho dù không công khai, người đàn ông này cũng sẽ đối với Hạ Đại Bạch vô cùng vô cùng thân thiết, ngày càng gắn bó sâu sắc hơn.
“Cảm ơn anh vì hôm nay đã tới.”
Bạch Dạ Kình ghé mắt nhìn cô, trong bóng tối, môi mỏng của anh mấp máy, cuối cùng là cái gì cũng đều không nói.
‘Bang ——’ một tiếng, ánh đen trên sân khấu bỗng nhiên sáng lên. Hạ Thiên Tinh hoảng hốt, bàn tay chậm rãi rút ra khỏi tay anh.
Chột dạ, sợ bị người khác nhìn thấy. Nhìn quanh một vòng, phát hiện không người nào nhìn về phía bên này, trong lòng cô mới yên ổn một chút.
Lại nhìn người đàn ông bên cạnh, anh trước sau đều rất bình tĩnh, ánh mắt đã dừng ở trên sân khấu, tiết mục đầu tiên, anh xem vô cùng chăm chú.
Hạ Thiên Tinh lại hoàn toàn không có tâm tư, ánh mắt luôn không tự chủ được lạc hướng nhìn sang anh.
Cô lại nghĩ đến việc tối hôm qua hai người đã ầm ĩ như vậy, cuối cùng lại kết thúc ầm ĩ bằng việc lên trên giường……
……………………………………
Hạ Đại Bạch biểu diễn dương cầm rất xuất sắc, sau khi biểu diễn xong, ở trên đài nói vài lời cảm ơn, khi cảm ơn tới Đại Bảo cùng Tiểu Bạch, Hạ Thiên Tinh rõ ràng nhìn thấy vành mắt của người đàn ông bên cạnh có chút phiếm hồng.
Anh chưa bao giờ là người đàn ông biết biểu đạt cảm xúc, nhưng tình yêu đối với con của mình, anh chưa từng thiếu so với bất cứ ai.
Chờ Hạ Đại Bạch xuống đài, Bạch Dạ Kình lại lần nữa yên lặng rời đi. Hạ Thiên Tinh nhìn theo bóng dáng anh, như có vài phần mất mát.
Ngồi trong chốc lát, Hạ Đại Bạch liền trở về bên người cô.
Di động của cô vang lên, là một tin nhắn.
“Mau cùng Đại Bạch ra ngoài đi.”
Chỉ có mấy chữ đơn giản.
Hạ Thiên Tinh cười cười, nói cho Hạ Đại Bạch, Hạ Đại Bạch gật đầu, hai người liền lặng lẽ đi ra ngoài.
Đi ra tới cổng trường, lại đi thêm mấy trăm mét, một chiếc xe màu đen an tĩnh dừng ở đó. Hạ Thiên tinh và Hạ Đại Bạch đi qua, nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, mặt của Bạch Dạ Kình hiện ra, cô liếc nhìn xung quanh một lượt mới cùng nhóc ngồi vào trong xe.
__________________
Chương 275: Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân (4)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Hạ Đại Bạch ngồi ở giữa, hai người bọn họ ngồi hai bên.
Hạ Thiên Tinh tháo cặp xách của nhóc xuống, để lên trên đùi mình.
Hạ Đại Bạch vẫn đang rất vui vẻ, hỏi: “Tiểu Bạch, Đại Bảo nói lúc nãy ba có xem con biểu diễn, là thật sao?”
Bạch Dạ Kình trực tiếp dùng chứng cứ nói chuyện. Đem hình chụp nhóc lúc ở lễ đường cho nhóc nhìn một chút, Hạ Đại Bạch cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu nhỏ, rất cao hứng. Hạ Thiên Tinh có chú ý tới tấm ảnh anh chụp cho nhóc, lặng lẽ chọn làm hình nền.
Dọc theo đường đi, đều là Hạ Đại Bạch cùng anh nói chuyện. Hạ Thiên Tinh ngồi trên xe, máy sưởi trong xe ấm áp thổi thổi, liền bị cơn buồn ngủ xâm lấn. Tối hôm qua bị anh lăn lộn như vậy, vốn là không thể nào ngủ được.
Không trong chốc lát, mí mắt liền khép lại.
Hạ Đại Bạch thấy cô mệt mỏi, cũng ngoan ngoãn đem miệng nhỏ khép lại, không nói chuyện nữa. Bạch Dạ Kình thay đổi vị trí với nhóc, bàn tay to giơ lên, vững vàng tiếp được thân mình của cô vừa vặn ngã xuống. Hàng chân mày nhíu một chút, động cũng không dám động, sợ làm cô giật mình.
Cô không tỉnh. Chân mày anh liền buông ra một chút, đem cô chậm rãi dựa lên trên đùi, cô tựa như cảm nhận được, cảm thấy "gối đầu" kia rất an ổn, khuôn mặt nhỏ cọ cọ, càng ngủ càng say.
Thân hình Bạch Dạ Kình cứng ngắc, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ ngủ say của cô, ánh mắt thâm thúy.
Đêm nay, nên cùng cô nói cho rõ ràng.
…………………………
Lúc Hạ Thiên Tinh tỉnh lại, phát hiện mình lúc này đang ở phủ tổng thống. Hơn nữa, là ngủ ở trên giường của anh. Cô mơ mơ màng màng, nhớ rõ là anh ôm cô từ trên xe xuống. Lúc ấy, kỳ thật cũng không phải thật sự không thể tỉnh, chỉ là không nghĩ sẽ tỉnh lại.
Cảm thấy khuỷu tay kia rất ấm áp lại có cảm giác an toàn, cô quyến luyến. Cho nên lại tiếp tục ngủ. Tiếp theo, làm thế nào lên trên giường, cô thật sự không biết.
Xuống giường, vén lên bức màn nhìn một cái. Ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi.
Toàn bộ trang viên phủ tổng thống sáng đèn lên, ánh đèn phản chiếu lại thời tiết.
Cô kéo cửa đi xuống lầu, Hạ Đại Bạch đang ngồi xếp bằng ở trên thảm chơi game, một bên liếm kẹo que. Nhìn thấy cô, ngọt ngào kêu một tiếng, mới nói: “Mẹ mau đi ăn cơm đi.”
“Sao mẹ lại tới nơi này?” Hạ Thiên Tinh ngồi sát vào nhóc, đầu dựa vào trên vai nhóc, ngáp một cái liền tỉnh ngủ.
“Ba ba nói, đêm nay có chuyện muốn hỏi mẹ cho nên đưa mẹ về đây.”
Có chuyện muốn hỏi cô?
Hạ Thiên Tinh không biết anh muốn hỏi cô cái gì, nhưng sau khi nhìn quanh một vòng cũng không thấy hình bóng anh đâu. Nghĩ đến có thể anh còn bận việc lúc này không ở nhà.
………………
Bạch Dạ Kình lúc này ở đâu? Ở trong nhà chính.
Lão phu nhân thấy con trai trở về, lập tức liền hỏi: “Cháu nội bảo bối hôm nay vui vẻ không? Tối hôm qua ở đây khóc đến nửa đêm, làm tâm mẹ vỡ nát.”
Bạch Dạ Kình ngồi xuống sô pha đối diện với lão phu nhân, cũng không trả lời lại bà, chỉ là đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Mẹ đi tìm Thiên Tinh?”
Lão phu nhân nhíu mày, “Cái gì mà Thiên Tinh hay không Thiên Tinh, con đừng ở trước mặt mẹ gọi thân mật như vậy. Mẹ không thích cô ta.”
“Mẹ gặp cô ấy rồi?”
“Thật ra là không có.”
“Không có thì vì sao mẹ không thích cô ấy?”
“Mẹ có thể thích được sao? Không nói đến chuyện lần trước cô ta vì cháu nội của mẹ mà náo loạn ở bên ngoài ……”
“Mẹ chính là nghĩ sai về quan hệ nhân quả rồi. Nếu nói về chuyện lần trước, cũng là phương thức xử lý của mẹ sai trước.” Bạch Dạ Kình đem lời của lão phu nhân đúng lúc chặt đứt. Lão phu nhân hừ một tiếng, “Câu câu chữ chữ đều che chở cô ta, ngay cả mẹ cũng sẽ ghen.”
“Ăn ngay nói thật.”
“Giỏi, được…… Mẹ thừa nhận chuyện lần trước mẹ có sai. Bất quá, mẹ cũng tự mình gặp mẹ của cô ta rồi! Chậc chậc chậc……” Lão phu nhân xua xua tay, bộ dạng không nghĩ nói thêm, “Tính tình của mẹ cô ta cùng nhà của chúng ta không thích hợp, một chút cũng không thích hợp. Mẹ cũng không muốn có bà thông gia như vậy.”
Bạch Dạ Kình rõ ràng tỏ vẻ hoài nghi.
Tính tình dì Thẩm dịu dàng trầm tĩnh, tuyệt đối không đến nỗi làm cho lão phu nhân đánh giá như vậy. Lão phu nhân cũng không phải là người không rõ đạo lý, trong chuyện này nhất định có chút hiểu lầm.
“Con không tin mẹ, cứ hỏi dì Lâm một chút.”
Dì Lâm cũng đi theo nói tiếp: “Tổng Thống tiên sinh, lời này của lão phu nhân chính là một chút cũng không oan uổng mẹ Hạ tiểu thư. Lão phu nhân cho bà ta một tấm chi phiếu để tự bà ta điền vào, bà ta cũng không một chút khách khí mà điền vào 1000 vạn.”
Bạch Dạ Kình nhíu mày, “Như vậy, tiền là bà ta tới lấy sao?”
“Ngày hôm sau liền đem tiền đi rồi.” Lão phu nhân nói: “Cũng đúng, chính bà ta tự mình hiểu lấy, không thể nào kết thân cùng nhà của chúng ta, thật ra mẹ cũng cảm thấy bớt lo.”
“Bà ta có nói bà ta tên là gì không?”
Lão phu nhân suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Đã quên, tóm lại, chính là mẹ của Hạ Thiên Tinh, Hạ phu nhân. Đến nỗi tên gọi là gì, mẹ cũng không quan tâm.”
Bạch Dạ Kình chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, liền xem như hiểu rõ tường tận.
Cầm quần áo trên sô pha đứng dậy, “Mẹ tạm nghỉ sớm một chút đi, con còn có việc, đi trước.”
“Mới vậy đã đi rồi?” Lão phu nhân tiễn anh. Đứa nhỏ này, chạy xa như vậy lại đây là vì hỏi bà về chuyện này của Hạ Thiên Tinh?
Bạch Dạ Kình đi tới cửa, quay đầu lại nhìn mắt lão phu nhân, “Qua hai ngày nữa con sẽ cho cảnh sát tới cửa, mẹ tự mình khai khẩu cung.”
Lão phu nhân không hiểu ra sao, “Cái gì mà khai khẩu cung? Mẹ không làm gì sai, cho cảnh sát tới làm cái gì?”
Bạch Dạ Kình vỗ vỗ vai bà, “Mẹ bị lừa. 1000 vạn, không phải con số nhỏ. Đủ cho người đó ngồi mười mấy năm tù! Cho nên đến lúc đó, mẹ nhớ khai báo thành thật.”
Lão phu nhân càng không hiểu. Không biết đứa con trai của bà đang nói mê sảng cái gì. Bạch Dạ Kình nhớ tới một sự kiện, lại quay đầu lại nói: “Ngày mai mẹ bảo phòng bếp chuẩn bị mấy món đồ ăn ngon, con sẽ mang cháu nội bảo bối của mẹ lại đây.”
Lão phu nhân vừa nghe lời này lập tức vui vẻ ra mặt, những lời vừa mới nãy cũng không so đo cùng anh nữa.
…………………………
Hạ Thiên Tinh ăn cơm chiều, tắm rửa xong, anh còn chưa trở về. Hôm nay Hạ Đại Bạch ở trường học chơi một ngày đã sớm mệt mỏi, cho nên đã sớm lên giường ngủ. Buổi chiều cô đã ngủ hồi lâu, lúc này một chút buồn ngủ cũng không có, lại không biết khi nào anh sẽ trở về.
Hạ Thiên Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, một chút động tĩnh cũng không có. Cuối cùng, tự mình đi đến phòng chiếu phim gia đình, chán đến chết, tùy ý chọn bộ "Kẻ lừa đảo" kinh điển mà xem.
Bộ này đã rất lâu rồi, bây giờ xem lại, vẫn nhiều cảm xúc như cũ.
Không biết xem bao lâu, xem cho đến khi nhập thần, hốc mắt bởi vì cảm động mà dâng lên một tầng hơi mỏng sương mù, phim đột nhiên im bặt. Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía sau phòng chiếu phim, một tầng hơi mỏng ánh đèn chiếu xuống dưới.
“Tâm tình của Bạch phu nhân cũng không tồi, trễ như vậy còn một mình xem phim.”
Âm thanh của người đàn ông từ cửa truyền đến.
Lại là "Bạch phu nhân"!
Hạ Thiên Tinh hừ hừ, người này cố ý trêu cô.
Quay đầu lại, liền thấy anh một thân quần áo ở nhà đứng ở cửa. Áo khoác màu xám có mũ, quần dài màu nâu nhạt, một đôi dép lê bằng bông. Đôi tay để ở trong túi.
Ăn mặc đơn giản như vậy, thế nhưng khi mặc lên trên người anh hiệu quả lại không giống nhau. Hạ Thiên Tinh rõ ràng cảm giác được mình đang động tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro