Chương 291 - 295
Chương 291: Nghiêm túc yêu đương (11)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
"Tôi lười dong dài với bà! Cũng không biết hôm nay là ai ồn ào bảo tôi nhất định phải trở về dạy dỗ con trai!"
Ông nói xong chống gậy đi ra ngoài. Mỗi bước đi cố tình gõ mạnh 'bạch bạch' xuống nền nhà. Thấy ông đi ra, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đứng lên, đặc biệt là Hạ Thiên Tinh, trong lòng vô cùng bồn chồn.
Lúc lão gia tử đi ngang qua, ánh mắt lướt qua người Hạ Thiên Tinh, khiến cô cảm thấy lạnh cả người, cũng may bên cạnh còn có Bạch Dạ Kình.
Lão phu nhân một bên phân phó thím Lâm chuẩn bị cơm, một bên mặt mày hớn hở đi tới, vỗ tay Hạ Thiên Tinh trấn an: "Đừng để trong lòng, cặp mắt kia của ông ấy chỉ hù người một chút, không cần phải sợ."
"...... A. Vâng."
Hạ Thiên Tinh đáp lại lời lão phu nhân, cúi đầu nhìn tay bà. Lão phu nhân nắm tay cô không buông, khiến lòng cô hoài nghi, nhất thời không hiểu rõ thái độ của bà.
Hai thái độ trước và sau không hề giống nhau.
"Đi đi đi, đi ăn cơm, đã tới giờ này rồi, đói chết đi được."
Lão phu nhân kéo Hạ Thiên Tinh vào nhà ăn.
Hạ Thiên Tinh quay đầu nhìn Bạch Dạ Kình, thấy tín hiệu của cô, anh liền đi theo sau, ôm lão phu nhân.
........................
Lão gia tử ngồi ở vị trí chủ vị.
Lão phu nhân ngồi bên phải lão gia tử. Bạch Dạ Kình ngồi bên trái. Hạ Thiên Tinh ngồi cạnh Bạch Dạ Kình, đối diện là Bạch Túc Diệp. Hạ Đại Bạch ngồi trên ghế nhỏ, bên cạnh Hạ Thiên Tinh, có người hầu ở một bên chăm sóc. Nhóc ăn vô cùng vui sướng, không quan tâm chuyện gì khác.
Lão gia tử vừa mới cãi nhau một trận với lão phu nhân, lúc này lòng dạ vô cùng bực bội, mặt mày nhăn nhó. Lão phu nhân muốn lấy lòng, gắp đồ ăn cho ông, ông lại gắp hết bỏ ra, nhất định không chịu ăn.
Lão phu nhân lại gắp thêm hai đũa, lão gia tử lại muốn gắp ra, lão phu nhân nói: "Ông đừng lãng phí thức ăn nữa, cháu nội bảo bối của ông vẫn còn ngồi kia trừng to mắt nhìn đấy. Ông không sợ mất hình tượng tốt đẹp với cháu trai thì cứ tiếp tục lãng phí!"
Lão gia tử nhìn bà, lại nhìn cháu trai bảo bối, trong lòng tuy bực bội nhưng rốt cuộc không gắp thức ăn ra nữa.
Chỉ hừ một tiếng, "Tôi lười so đo cùng bà." Liền cúi đầu ăn.
Hạ Thiên Tinh nhìn một màn này không nhịn được cười, cảm thấy hai người lớn tuổi này thật sự rất đáng yêu.
Không khí náo nhiệt này khiến cô nhớ đến cha mẹ mình ......
"Thiên Tinh à, con ăn nhiều một chút! Thím Lâm, bà múc thêm canh đưa Thiên Tinh đi. Canh đó rất tốt cho phụ nữ" Lão phu nhân vô cùng nhiệt tình.
Trái một tiếng "Thiên Tinh", phải một tiếng "Thiên Tinh", thân mật đến mức khiến da đầu cô tê dại, không hiểu được ý tứ của bà.
Không phải lão phu nhân có thành kiến với mình sao?
Ngay cả Bạch Dạ Kình và Bạch Túc Diệp cũng nhìn về phía lão phu nhân. Rất không bình thường! Thái độ lúc trước trong điện thoại không hề giống bây giờ!
"Nhìn cái gì? Có gì đẹp à? Con cũng vậy, ăn nhiều một chút!" Lão phu nhân cuối cùng cũng nhìn về hướng Bạch Túc Diệp, "Uống canh này nhiều, về sau rất có lợi khi sinh con."
"......" Bạch Túc Diệp thiếu chút nữa nghẹn cơm, "Mẹ? Bây giờ ngay cả đối tượng liên hôn con còn không có, nói gì đến sinh con?"
"Con nói mà không biết xấu hổ. Đã 28 tuổi rồi vẫn chưa có đối tượng, cả ngày chỉ nghĩ đến công việc. Con nhìn xem, Thiên Tinh chỉ nhỏ hơn con... nhỏ hơn có có vài tuổi?" Lão phu nhân nhìn về phía Hạ Thiên Tinh.
"Con đã sắp 24 tuổi." Hạ Thiên Tinh cười, khéo léo trả lời.
"Con nhìn xem, người ta chỉ nhỏ hơn con bốn năm tuổi, con trai cũng đã lớn như vậy." Lão phu nhân nói đến đây, nhìn về phía Hạ Đại Bạch, cảm thấy nhóc vô cùng đáng yêu. Đột nhiên liền nói: "Thiên Tinh à, con và Dạ Kình có dự định gì khác nữa không?"
Hạ Thiên Tinh nâng mắt nhìn lão phu nhân, "Ý ngài là......?"
"Con xem, Đại Bạch cũng đã lớn như vậy, ngày thường con cũng phải đi làm, Dạ Kình cũng rất bận, không ai có thể chơi cùng nó."
"Cho nên......?" Hạ Thiên Tinh chỉ cho rằng lão phu nhân muốn cô giao quyền nuôi dưỡng Đại Bạch, trong lòng căng thẳng, siết chặt tay. Bạch Dạ Kình biết cô đang khẩn trương, muốn nắm tay cô.
Nhưng nháy mắt tiếp theo chỉ nghe lão phu nhân nói: "Cho nên hai con tính khi nào sinh thêm đứa nữa?"
"......" Hạ Thiên Tinh ngây ra, Bạch Dạ Kình xém sặc canh, với lấy khăn ăn che miệng, ho vài cái.
Lão phu nhân trừng mắt nhìn anh, lại cười tủm tỉm nói: "Tốt nhất nên sinh thêm một đứa con gái, một nam một nữ, vừa vặn một chữ "Tốt", cũng coi như long phượng song toàn!"
Hạ Thiên Tinh sau một lúc mới lấy lại tinh thần, thì ra là giục sinh con.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống, nhưng đồng thời mặt cũng đỏ lên.
"Được nha, con cũng muốn Đại Bảo sinh em gái cho con. Như vậy con sẽ có bạn! Đại Bảo, con có thể tắm cho em, mặc quần áo, đút em ăn cơm." Hạ Đại Bạch còn ở bên cạnh cổ vũ.
"......" Hạ Thiên Tinh quẫn bách, không thể nào nghĩ đến, thái độ của lão phu nhân lại thay đổi 360 độ như vậy, còn...... trước mặt nhiều người như thế, giục cô sinh thêm một đứa nữa.
Suốt một buổi tối, lão phu nhân vô cùng ân cần, luôn miệng khuyên bọn họ còn trẻ, nhanh chóng sinh thêm một đứa nữa, quả thật khiến Hạ Thiên Tinh không biết làm sao, không biết nên đáp lại thế nào.
Người đàn ông ngồi bên cạnh còn cố tình không giúp, vẫn luôn gật đầu nói nhất định sẽ cố gắng.
Đến cuối cùng lão gia tử nghe không nổi nữa, phải lên tiếng ngăn lão phu nhân lại.
........................
Cơm nước xong, Hạ Thiên Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Đại Bạch bị lão phu nhân giữ lại, muốn nhóc ở lại một đêm, mọi người cũng thuận theo ý bà.
Hạ Thiên Tinh và Bạch Dạ Kình tay trong tay, sóng vai ra ngoài. Bóng đêm đã hoàn toàn phủ xuống, ánh trăng treo lơ lửng trên không trung, Hạ Thiên Tinh ngửa đầu nhìn, hít sâu, chỉ cảm thấy tâm trạng của mình vô cùng vui vẻ.
"Tâm trạng rất tốt?" Bạch Dạ Kình ghé mắt nhìn Hạ Thiên Tinh
Ánh đèn nhợt nhạt trong viện chiếu sáng khuôn mặt vui vẻ của cô.
Cô gật đầu, "Ban đầu rất khẩn trương, bây giờ nhẹ nhõm hơn nhiều. Bất quá...... ba anh hình như không được vui lắm."
Hạ Thiên Tinh nhớ tới lão gia tử, trong đầu đều là hình ảnh nghiêm túc xụ mặt của ông.
"Nhiều năm qua, ông ấy vẫn vậy. Về sau em tới chỗ này nhiều một chút, thấy nhiều sẽ không sợ nữa. Với lại......" Bạch Dạ Kình nói đến đây, dừng một chút, chăm chú nhìn cô, có vài phần hứng thú, "Dù sao ông ấy cũng phải ra oai một chút với con dâu tương lai chứ"
____________________
Chương 292: Nghiêm túc yêu đương (12)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Trái tim Hạ Thiên Tinh nhảy một cái, hờn dỗi, cười, "Ai là con dâu tương lai ? Ai muốn gả cho anh chứ!"
Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng ánh mắt sáng ngời đã sớm bán đứng cô.
Phụ nữ mà, luôn có vài phần làm ra vẻ. Rõ ràng đã sớm yêu người đàn ông này, nhưng ngoài miệng lại cố tình không chịu thừa nhận.
"Con cũng đã có, không muốn gả cũng phải gả." Bạch Dạ Kình vuốt cằm cô, "Nghe thấy mẹ tôi nói gì không? Còn phải sinh thêm cháu gái cho bà."
Hạ Thiên Tinh nhìn anh, trong lòng có chút dao động.
Kỳ thật, cô cũng muốn cùng anh sinh thêm một đứa nữa. Bốn năm này của Hạ Đại Bạch kỳ thật là bốn năm quan trọng nhất. Anh đã bỏ lỡ, thân là cha sẽ có tiếc nuối, cô rất muốn một ngày nào đó trong tương lai, giúp anh lấp đầy sự tiếc nuối này.
Nếu, bọn họ thực sự có thêm một đứa nữa......
Hạ Thiên Tinh nghĩ thầm, ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn tòa nhà đối diện. Trong tòa nhà không có đèn, bên ngoài đèn đuốc lại sáng trưng.
"Ai ở chỗ đó vậy?" Hạ Thiên Tinh tò mò hỏi, "Nhà anh còn có người khác sao?"
"Đã từng nói với em, là chú tôi." Bạch Dạ Kình nhìn thoáng qua, "Trước khi cha tôi sửa lại khu vườn, vẫn giữ lại tòa nhà cho chú tôi. Sắp tới chú sẽ ra ngoài nên khoảng thời gian này khuôn viên cũng được sửa sang lại, bố trí thêm một số thứ."
Hạ Thiên Tinh hơi hơi gật đầu, nhớ tới cái gì liền hỏi: "Lần trước chúng ta nói đến con gái của Lan Đình phu nhân, anh đang điều tra phải không? Là con của chú anh?"
Bạch Dạ Kình nắm tay cô, ngồi phía sau xe của Lãnh Phi, xuyên qua cửa xe nhìn tòa nhà, nói: "Đã có manh mối, nhưng mà cô ấy có phải là con gái của chú tôi không, lần này đến Liên Hiệp Quốc, tôi sẽ gặp Lan Đình phu nhân. Đến lúc đó, tôi sẽ tự mình hỏi bà ấy."
"Hy vọng cô ấy thật sự là con gái của chú anh, như vậy lúc tuổi già, ông ấy cũng sẽ không tịch mịch." Hạ Thiên Tinh cảm khái.
Bạch Dạ Kình cũng đồng tình lời cô nói, cảm thán: "Thật là có chút chờ mong, tôi cũng muốn gặp cô em họ này. Không biết bây giờ cô ấy ra sao."
"Sẽ có cơ hội gặp. Đúng rồi --" Hạ Thiên Tinh nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn anh, "Hết ngày mai là anh đi rồi sao?"
"Ừ."
"Vậy...... Lần này phải đi bao lâu?"
Bạch Dạ Kình lười nhác dựa vào ghế nhìn cô, ánh mắt rất sâu, "Luyến tiếc?"
Hạ Thiên Tinh không hé răng, chỉ nhìn anh. Ánh mắt triền miên đã thay thế câu trả lời. Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy tâm hồn nhộn nhạo, duỗi tay kéo cô qua, để cô dựa trên ngực mình.
Anh chống cằm lên đỉnh đầu của cô, "Muốn đi cùng tôi không?"
Sắp xếp để một người phiên dịch đi theo là chuyện rất bình thường.
Hạ Thiên Tinh không phải không muốn đi, cô thật sự rất thích Lan Đình phu nhân, đi gặp bà ấy cũng tốt. Nhưng cuối cùng, cô vẫn lắc đầu, "Anh qua đó là vì công việc, nếu tôi đi theo sẽ giống như bình hoa vậy, vô dụng. Cho nên, anh bận việc của anh, tôi bận việc của tôi."
Kỳ thật, cô không muốn quá ỷ lại vào anh. Cô sợ bản thân quyến luyến quá nhiều sẽ tự đánh mất mình.
"Em bận gì?" Anh vuốt tóc cô.
"Tôi muốn cuối tuần đưa Đại Bạch đi gặp mẹ tôi. Bây giờ trời lạnh, sợ miệng vết thương của bà khôi phục không tốt."
Gặp mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Bạch Dạ Kình muốn cho cô đi theo mình cũng không có biện pháp miễn cưỡng, chỉ hỏi: "Muốn đi thế nào? Nếu đi xe, tôi sẽ sắp xếp người đưa em đi."
"Không cần, tôi và Đại Bạch đi xe điện, rất tiện."
Bạch Dạ Kình gật đầu, "Tôi sẽ chuẩn bị vé tốt cho em."
Tựa như nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Em có bằng lái không?"
"Có. Sao hỏi vậy?"
"Lái xe ổn chứ?"
"Kỳ thật thi chỉ để lấy bằng, chưa chạy xe lần nào." Hạ Thiên Tinh nói, có chút thẹn thùng nói: "Hiện tại kỹ thuật lái xe chắc vẫn phải hỏi lại giáo viên."
Bạch Dạ Kình nhéo tay cô, "Thật là ngu ngốc."
Bốn chữ nói ra có vài phần bất đắc dĩ, lại có vài phần sủng nịch. Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình cũng ngu rồi, rõ ràng bị anh mắng nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt không tả được.
"Sao anh lại hỏi cái này?" Cảm thấy anh có mục đích riêng.
Bạch Dạ Kình vẫn là câu nói kia, "Tình bạn giữa nam và nữ, dù sao cũng phải có khoảng cách."
"......"
Chờ Hạ Thiên Tinh nhớ lại hành trình đêm nay, xe đã tới Chung Sơn. Cô nhanh nói: "Anh nói với Lãnh Phi, đêm nay tôi không cùng anh trở về phủ tổng thống."
"Không cùng tôi trở về thì làm sao sinh con?"
Hạ Thiên Tinh 囧 một chút, tức giận đấm bả vai anh, "Anh nghĩ cái gì thế. Đêm nay tôi đến ở cùng Vị Ương."
Bạch Dạ Kình ôm cô lên trên đùi, ngẩng đầu nhìn cô, "Tôi thì sao? Qua ngày mai tôi sẽ đi, ít nhất là một tuần, tôi không cần ở cùng sao?"
Phải đi một tuần.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy bảy ngày quả thật rất dài. Rõ ràng người còn chưa đi, nhưng trong lòng bây giờ đã thấy khó chịu. Hai tay cô ôm lấy cổ anh, "Ngày mai, được không? Ngày mai ở cùng anh. Hơn nữa, tôi về để thu xếp một chút, nếu không, ngày mai mặc váy đi làm lại bị anh nói."
Bạch Dạ Kình biết Trì Vị Ương có tầm quan trọng trong lòng cô. Không cưỡng cầu nữa, chỉ từ tai nghe phân phó một tiếng, xe liền xoay hướng.
"Cảm ơn." Hạ Thiên Tinh nói lời cảm ơn.
Bạch Dạ Kình không thích cô khách khí như vậy, nhưng lại muốn quà tạ lễ. Bàn tay to giữ chặt ót, áp xuống mặt, ngậm lấy môi cô.
Hô hấp của hai người hòa quyện lẫn nhau. Trong lòng Hạ Thiên Tinh kích động, không quan tâm phía trước còn có bọn người Lãnh Phi, dùng kinh nghiệm hôn môi của mình, vừa lớn mật lại nhiệt tình đáp lại anh.
Cô đáp lại, đối với Bạch Dạ Kình mà nói là sự kích thích chí mạng.
Anh hôn, càng hôn càng sâu. Hôn đến mức nhiệt độ trong xe cũng nóng lên, hô hấp cả hai đều loạn. Hạ Thiên Tinh bắt được một tia lý trí, đẩy anh ra.
Chóp mũi hai người vẫn đụng vào nhau. Ánh mắt Bạch Dạ Kình sâu nặng, đáy mắt tràn đầy lửa tình, bàn tay đang ở hông cô, ái muội vỗ về, "Thật sự không trở về cùng tôi?"
Giọng nói khàn khàn trầm thấp, muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội.
Hạ Thiên Tinh so với anh cũng không tốt hơn chút nào. Trên chóp mũi cô có một tầng mồ hôi mỏng, lắc nhẹ đầu.
"Tôi đi theo em đến chỗ đó." Anh thích cảm giác ôm cô ngủ, bất luận là trên thân thể, hay là trên tinh thần. Có cô ở cạnh, sẽ có cảm giác an tâm nói không nên lời
"......" Hạ Thiên Tinh lại lắc đầu, "Đêm nay tôi đến ngủ cùng Vị Ương."
Ngón tay Bạch Dạ Kình ở trên eo cô bóp nhẹ, tựa hồ có chút tức giận. Cô lấy lòng nhìn anh, "Anh đừng giận. Trước kia khi sinh, lúc mang thai Đại Bạch, đều là Vị Ương ở cùng tôi. Nếu không có cô ấy, một ngày của tôi không biết sẽ gian nan thế nào."
________________________
Chương 293: Cảm giác yêu đương (1)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
"Tôi biết......" Bạch Dạ Kình thở sâu, điều chỉnh hô hấp của mình, lấy lại bình tĩnh, nói: "Bên Dật Trần, tôi sẽ hỏi lại. Nếu cậu ta thật sự kết hôn, nên để bạn em sớm hết hi vọng sẽ tốt hơn."
Hạ Thiên Tinh bất đắc dĩ. Nếu thật sự muốn hết hy vọng thì có thể hết, cô ấy cần gì tự chịu khổ suốt mười mấy năm?
......
Xe chạy thẳng một đường đến tiểu khu.
Cũng may, vì trời đang rất lạnh, lại là ban đêm, nên người đi lại không nhiều. Khi đoàn xe đi vào cũng không có ai nhìn thấy.
Hạ Thiên Tinh không dám ở lâu, vừa tạm biệt anh liền vội vàng chạy xuống xe.
Tầm mắt Bạch Dạ Kình vẫn luôn dừng trên kính chiếu hậu, nhìn thân ảnh của cô chạy vào tiểu khu, nhìn cô trong gió quay đầu lại phất tay với anh rồi xoay người đi vào. Mãi cho đến khi khuất bóng cô, mới để tài xế tiếp tục lái xe.
Đêm nay cô có người bầu bạn, còn anh lại không có ai bên cạnh.
..................
Hạ Thiên Tinh gõ cửa rất lâu, Trì Vị Ương mới mở cửa. Vừa đi vào đã bị dọa một trận không nhẹ.
Trên mặt đất, một mảnh hỗn độn.
Ảnh chụp, sách vở, giấy báo, đầy trên mặt đất, bên cạnh còn có bình rượu đã uống hết.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Trì Vị Ương mặc áo ngủ, đần độn ngồi dưới đất, tựa như không biết lạnh là gì.
"Cậu đừng ngồi trên mặt đất như vậy, không tốt cho sức khỏe" Hạ Thiên Tinh nói hết lời mới kéo cô ấy lên được.
Hiển nhiên là Trì Vị Ương đã uống không ít, cả người đầy mùi rượu. Cô ấy mở rộng hai tay, ôm lấy Hạ Thiên Tinh. Giống như cuối cùng cũng có chỗ phát tiết, chưa nói gì, nước mắt đã tràn ra khóe mắt. Chất lỏng lạnh lẽo kia rơi vào cổ Hạ Thiên Tinh, khiến cô vô cùng đau lòng.
"Vừa nãy...... Anh ta gọi điện thoại cho mình......"
Trì Vị Ương lẩm bẩm, giọng nói run run, có thể cảm nhận được nỗi đau của cô ấy.
"Cậu nói gì?" Hạ Thiên Tinh hỏi, giọng nói rất nhẹ, cẩn thận. Cô sợ rằng, chỉ cần mình nặng giọng một chút sẽ khiến cô ấy càng khổ sở.
Có một số việc, nói ra có thể thoải mái hơn nhiều.
"Anh ta nói xin lỗi với mình...... nói xin lỗi với mình......" Cánh môi Trì Vị Ương run lên, "Thiên Tinh, mối tình đầu của mình...... Hoàn toàn kết thúc...... Hoàn toàn xong rồi......"
Trì Vị Ương nói nhẹ, hơi thở vô cùng mong manh, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi tan.
Một lần yêu sâu đậm liền mười mấy năm, mà đời người thì có bao nhiêu lần mười mấy năm?
Lúc này nếu muốn cô ấy từ bỏ, chẳng khác nào cố tình khoét sâu vào vết thương lòng kia, thậm chí càng đau đớn hơn.
Hạ Thiên Tinh mấp máy môi, muốn nói, lại phát hiện những lời an ủi đều vướng lại trong cổ họng, nói không nên lời. Khi bản thân đã quá đau khổ, những lời an ủi sáo rỗng đều trở nên không cần thiết.
Trì Vị Ương có lẽ đã thật sự say, hoặc đã quá mệt mỏi, không thể nói thêm lời nào nữa.
Hạ Thiên Tinh đỡ cô ấy lên giường. Trì Vị Ương rúc thân mình, ôm chặt gối ôm bên cạnh, giống như cố gắng bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy.
Hai mắt cô ấy nhắm chặt, những giọt lệ nơi khóe mắt vẫn chưa hề khô.
Hạ Thiên Tinh thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô nhặt mấy chai rượu trên mặt đất bỏ vào thùng rác. Trên sàn nhà, mấy tấm ảnh đã bị Trì Vị Ương lấy kéo cắt thành từng mảnh nhỏ, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra đó là ảnh chụp của cô ấy và Phó Dật Trần khi còn nhỏ.
Trên mặt đất còn có quyển nhật ký bị xé bỏ.
Hạ Thiên Tinh biết quyển sổ này rất quan trọng của Trì Vị Ương, nó là quyển nhật ký trước kia của Phó Dật Trần.
Khi đó bọn họ trao đổi nhật ký, lặng lẽ cho nhau xem những dòng tâm sự của bản thân, quả thật còn lãng mạn hơn cả việc viết thư tình nữa.
Sau này Phó Dật Trần đột nhiên rời đi, hai quyển nhật ký vẫn chưa đổi lại. Trì Vị Ương vẫn luôn cất giữ nó, xem như bảo bối, đôi lúc sẽ lấy ra đọc lại. Thậm chí từng câu từng chữ trong đó, cô ấy cũng có thể nhớ rõ.
Mà hiện tại......
Nó cũng giống như tâm của cô ấy vậy, bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Hạ Thiên Tinh thở dài, cẩn thận nhặt lên, không dám ném vào thùng rác. Mặc dù đã trở thành thế này, nhưng dù sao cũng là bảo bối của cô ấy. Cô không dám để sót mảnh nào, để lại chỗ cũ cho Trì Vị Ương.
Thu dọn xong, Hạ Thiên Tinh lên giường nằm với Trì Vị Ương, ôm chặt cô ấy.
Trì Vị Ương vẫn chưa ngủ, nắm chặt cánh tay cô, cả bàn tay đều lạnh lẽo.
"Thiên Tinh......" Trì Vị Ương đột nhiên mở miệng.
"Ừ, mình đây." Cô lập tức trả lời.
Tay Trì Vị Ương nắm chặt tay cô, "Yêu mà không được, thật sự rất đau...... Cho nên, cậu và Tổng Thống tiên sinh, nhất định phải hạnh phúc......"
Cô ấy đau khổ như vậy, cho nên không muốn nhìn người bên cạnh mình cũng giống như thế.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh xúc động, mặt dán trên lưng cô ấy, "Được. Mình nhất định sẽ quý trọng ......"
Cho nên......
Cứ cho là giữa bọn họ có khoảng cách về thân phận và địa vị, cô cũng sẽ nỗ lực, nỗ lực tới gần anh, sẽ không bao giờ buông tay anh ra. Trừ phi, chính miệng anh nói không cần cô......
Một đêm kia, Hạ Thiên Tinh ôm Trì Vị Ương ngủ. Đêm đó, cô đã nằm mơ.
Trong mộng, Phó Dật Trần cùng Vị Ương nói chia tay, Vị Ương ngồi xổm trên mặt đất đau khổ khóc. Nhưng không biết vì sao, khóc một hồi, Vị Ương lại đột nhiên biến thành chính cô.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, người đàn ông vừa nói chia tay kia lại là Bạch Dạ Kình.
Anh đứng trong gió lạnh, thoạt nhìn có chút đau khổ, nhưng lại vô cùng tuyệt tình, "Thiên Tinh, chúng ta không thể ở bên nhau, chúng ta không có khả năng ở bên nhau! Cho nên, chúng ta chia tay đi......"
Những lời đó chân thật đến mức giống như anh đang nói bên tai cô vậy. Sự tuyệt tình ấy giống như lưỡi dao lạnh lẽo, từng chút từng chút khoét vào trái tim đang rỉ máu của cô.
"Không! Không muốn!"
Hạ Thiên Tinh nỉ non, lồng ngực quặn đau. Cô theo bản năng ôm ngực mình, kinh hãi ngồi bật dậy.
Nhìn mọi thứ trước mắt đều quen thuộc, ý thức dần dần tỉnh táo lại, thì ra là mơ......
Chỉ là mơ......
Nhưng những hình ảnh và lời nói trong giấc mơ kia lại chân thật như vậy ......
Chân thật đến nỗi giống như đang xảy ra trước mắt...
Cô sờ trán, cười khổ. Chắc hẳn đã bị bộ dáng ngày hôm qua của Vị Ương dọa rồi. Hơn nữa...... Hình như cô đã thật sự càng ngày càng để ý đến anh rồi!
Càng để ý, mới càng sợ mất đi......
Hạ Thiên Tinh thở sâu, đè nén cảm xúc, nhìn cô gái bên cạnh một cái. Hôm qua, đến tận khuya Vị Ương mới ngủ được, Hạ Thiên Tinh không dám đánh thức cô ấy.
Cô tìm điện thoại, xem thời gian, đã là 7 giờ sáng.
__________________
Chương 294: Cảm giác yêu đương (2)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Cô đi vào phòng bếp, lặng lẽ làm bữa sáng, lại gọi điện thoại cho đồng nghiệp nhờ họ xin nghỉ phép giùm Vị Ương. Tối hôm qua cô ấy say thành bộ dáng kia, khẳng định không thể đi làm.
Hạ Thiên Tinh tự mình ăn sáng, sắp xếp xong xuôi đã là 8 giờ sáng. Cô yên lặng đóng cửa, trở lại tòa nhà đối diện.
Tắm xong, thay quần áo, lúc ngồi trước gương chải tóc, lại không tự giác nhớ tới giấc mơ tối qua......
Rõ ràng biết là giả, nhưng nhớ tới lời nói của anh trong mơ, trong lòng vẫn cảm thấy đau.
Cô thở dài, cười chua xót.
Loại cảm giác lo được lo mất này quả thật không tốt. Yêu một người, chính là cảm giác như vậy sao?
Ngay lúc Hạ Thiên Tinh đang suy nghĩ lung tung, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô để lược xuống, chạy ra, nhìn tên trên màn hình điện thoại, là Thụy Cương.
Sao gọi sớm như vậy?
"Alo, Hạ tiểu thư, cô đã rời giường chưa?" Cô tiếp điện thoại, giọng nói của Thụy Cương từ bên kia truyền đến.
"Ừ, đã thức rồi. Anh tìm tôi có việc gì?"
"Nếu cô chuẩn bị đi làm thì xuống dưới đi."
Bạch Dạ Kình bảo Thụy Cương tới đón mình? Hạ Thiên Tinh cảm thấy hoàn toàn không cần thiết. Chuyện này nếu để cho đồng nghiệp phát hiện thì rất khó nói. Nhìn thời gian cũng không còn sớm lắm, cô tùy ý thu dọn một chút rồi xách túi vội vàng xuống dưới.
Cô mang khăn quàng cổ ra khỏi thang máy, liền thấy Thụy Cương đứng bên cạnh một chiếc xe màu lam, hình như là xe mới. Nó không phải siêu xe, nhưng hình như cũng hơn 40 vạn, là mẫu mới vừa đưa ra thị trường.
"Sao lại đổi xe mới?" Hai tay Hạ Thiên Tinh bỏ vào trong túi, một bên chạy tới, một bên cười hỏi.
Thụy Cương lấy chìa khóa xe cung kính đưa cô, đi qua kéo cửa xe bên ghế điều khiển, "Hạ tiểu thư, mời."
Hạ Thiên Tinh không hiểu, nhìn cửa xe, lại nhìn chìa khóa xe, "Tình huống gì đây?"
"Đây là quà Tổng Thống tiên sinh tặng cho cô. Hạ tiểu thư, mời cô lên xe."
Anh tặng quà cho cô?
Hạ Thiên Tinh nhìn chiếc xe màu lam, sau một lúc lâu mới nhận ra. Khó trách ngày hôm qua anh nói bóng nói gió, hỏi cô thích màu gì, lại hỏi cô có bằng lái không, thì ra là vì việc này.
Nhưng tại sao lại tặng xe cho cô?
Hạ Thiên Tinh sợ lạnh, nhanh chóng ngồi vào ghế điều khiển, mới gọi điện cho Bạch Dạ Kình. Bên kia, anh cũng đang trên đường đến văn phòng.
"Đã thấy xe?"
"Vì sao vậy?" Hạ Thiên Tinh nói: "Kỳ thật, tôi tự mình mua xe cũng được."
"Không thích?"
"...... Đương nhiên thích." Ai không thích xe? Với lại......Chỉ cần là anh tặng, cô đều thích. Chỉ là, quá quý trọng, làm cô cảm thấy áp lực rất lớn.
"Để Thụy Cương ở bên cạnh, xem như là giáo viên hướng dẫn em, đi chậm thôi, thời gian còn sớm."
Lời này của anh căn bản không cho cô cự tuyệt. Dứt lời, lại nói: "Đưa điện thoại cho Thụy Cương."
"À."
Hạ Thiên Tinh đưa cho anh ta. Hình như ở bên kia, anh đang chỉ đạo cái gì, Thụy Cương liên tục gật đầu nói vâng, lát sau liền tắt điện thoại. Thụy Cương trả điện thoại lại cho cô, nói: "Hạ tiểu thư, cô thắt dây an toàn đi, chúng ta chuẩn bị đi thôi."
Thụy Cương một bên nói, một bên bắt đầu thắt dây an toàn.
"Anh ấy nói gì? Vẫn để tôi lái sao?" Hạ Thiên Tinh nắm tay lái, có chút khẩn trương. Thật sự rất lâu rồi vẫn chưa chạy xe.
"Tổng Thống tiên sinh nói tôi kiên nhẫn một chút, cẩn thận hướng dẫn cô."
Trong lòng Hạ Thiên Tinh dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Vốn dĩ bởi vì giấc mơ tối qua, trong lòng vẫn có chút khó chịu và bất an, bây giờ đã hoàn toàn tan mất.
"Anh ấy còn nói gì nữa không?" Cô thuận miệng hỏi, một bên thắt dây an toàn.
"Còn nói......" Thụy Cương ấp a ấp úng, nhìn cô một cái, không hé răng. Hạ Thiên Tinh khởi động xe, quay đầu nhìn anh ta, "Sao lại có biểu cảm như vậy? Anh ấy nói cái gì?"
"Còn nói...... Tôi nhất định phải thắt kỹ dây an toàn. Nói...... khả năng của cô tương đối không ổn."
"......" Đầu Hạ Thiên Tinh đầy hắc tuyến, "Thụy Cương, anh theo bên cạnh Tổng Thống tiên sinh cho nên không ai nói anh quá ngay thẳng?"
Thụy Cương xấu hổ cười cười, "Tổng Thống tiên sinh nói thích tôi ngay thẳng."
"......"
....................................
Hạ Thiên Tinh vô cùng cẩn thận lái xe đến văn phòng. Bởi vì bên người có Thụy Cương chỉ dẫn, tuy cô có chút sợ hãi nhưng cũng không đến nỗi. Đi được một đoạn, cô cũng thả lỏng rất nhiều.
Đợi Hạ Thiên Tinh đỗ xe xong, Thụy Cương nói: "Sau khi tan làm, tôi ở chỗ này chờ cô. Buổi chiều gặp!"
Cô gật đầu, "Phiền anh rồi, buổi chiều gặp."
Cô bỏ chìa khóa xe vào trong túi xách, chờ thang máy. Cũng may vừa đúng giờ làm việc, trễ một chút nữa thì đến trễ rồi.
Xoát vân tay xong, cô thở phào nhẹ nhõm. Hứa Nham mới từ trong phòng nước đi ra, thấy cô vội vội vàng vàng, liền quan tâm hỏi: "Em đi trễ à?"
"Trên đường kẹt xe, cho nên trễ giờ." Hạ Thiên Tinh trả lời anh ta. Kỳ thật là do chính cô lái xe quá chậm.
"Dù sao chúng ta cũng tiện đường, nếu không...... Ngày mai anh vòng đến đón em?" Hứa Nham còn ôm một tia hy vọng.
Hạ Thiên Tinh cười cười, lắc đầu, "Không cần. Em có xe, cho nên về sau đi làm có thể tự lái xe."
Hứa Nham ngẩn ra.
Ngày hôm qua hình như cô vẫn chưa có xe mà?
Hạ Thiên Tinh không nói thêm, trở về chỗ làm việc của mình. Đột nhiên phát hiện sau khi có xe, lại có thêm một lý do quang minh chính đại cự tuyệt Hứa Nham. ( Mục đích Tổng Thống tiên sinh đưa xe còn không phải là vì để cô cự tuyệt người nào đó sao? )
..............................
Buổi sáng, khi làm việc đến 10 giờ hơn, cô gọi điện thoại cho Vị Ương, đánh thức cô ấy dậy, dặn cô ấy ăn sáng, lại nhắc nhở cô ấy ăn cơm trưa rồi mới tắt điện thoại.
Giữa trưa, cô tự đến nhà ăn giải quyết. Ăn xong, cô lên sân thượng lầu 6 ngắm nhìn cả thành phố. Ngay lúc này, đoàn xe quen thuộc rời văn phòng, đi qua quảng trường Bạch Vũ rồi dần dần biến mất ở trong tầm nhìn của cô.
Ngày mai phải đi nước M, đến tổng bộ Liên Hiệp Quốc, hôm nay anh vẫn bận rộn như mọi ngày.
Ánh mắt Hạ Thiên Tinh vẫn dõi theo hướng xe của anh cho đến khi bên cạnh truyền đến giọng nói của đồng nghiệp.
"Cô nói rất đúng nha?" Nói chuyện là một cô gái tên Vân Vân. Cô ấy đang ngồi ở một bên bàn tròn, chỉ vào một đống lá bài trước mặt Lý Trà mà Hạ Thiên Tinh nhìn không hiểu.
Lý Trà giương giương cằm, "Tin hay không thì tùy. Dù sao tháng trước nói Susan sẽ động chân tình, kết quả, hai ngày trước không phải đã gặp chân mệnh thiên tử của cô ấy sao?"
"Thần kỳ như vậy?"
"Còn có, Yumi hỏi chuyện mang thai, tôi nói là tháng này. Quả nhiên, ngày hôm qua cô ấy nói với tôi, trên que thử thai hiện hai vạch đó."
"Cô quả là phù thủy nha! Mau, giúp tôi tính xem khi nào có thể gặp gỡ Mr.Right của tôi!"
Vân Vân hứng thú bừng bừng lật bài, hai người cô một lời tôi một câu, nói chuyện vô cùng hăng say.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh tò mò, không nhịn được liền nhìn họ.
_____________________
Chương 295: Cảm giác yêu đương (3)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Sau khi Vân Vân buông lá bài, Lý Trà ngẩng đầu, "Thiên Tinh, cô muốn thử không?"
"Đúng vậy, cô cũng thử bói xem!" Vân Vân cũng nói tiếp.
Hạ Thiên Tinh sửng sốt một chút, không nghĩ tới hai cô ấy sẽ mời mình. Cô mới tới chỗ này mấy ngày, ngày thường, ngoại trừ công việc thì rất ít tiếp xúc với họ. Cô vốn tưởng rằng, họ đều không phải là người dễ tiếp xúc.
Lúc cô đang ngây ngốc, đã bị Vân Vân ấn ngồi xuống. "Tới đây, Thiên Tinh, cô lật thử xem. Xem thử có phải cô ấy nói hươu nói vượn hay không!"
"Chọn đi. Thiên Tinh, cô có bạn trai không?" Lý Trà hỏi.
Nhớ tới người kia, một góc trong lòng của Hạ Thiên Tinh trở nên mềm mại, trên mặt hiện lên ý cười.
Thấy bộ dáng cô như vậy, Vân Vân hâm mộ ghen ghét 'xì' một tiếng, "Thấy biểu tình này, chính là có bạn trai rồi? Thiên Tinh, bạn trai cô làm gì?"
"Ai, đừng nói!" Lý Trà gõ gõ ngón tay lên mấy lá bài trên bàn, "Chọn bài. Để tôi nhìn xem bạn trai cô là người thế nào."
Hạ Thiên Tinh cũng hứng thú. Thật sự muốn xem có phải linh như vậy hay không.
Cô chọn rất lâu mới chọn được một lá bài để trước mặt Lý Trà. Lý Trà lật lên vừa thấy, "King! Quốc vương!"
Trong lòng Hạ Thiên Tinh thật sự có chút hoảng sợ. Nhất thời không biết đây là trùng hợp hay là quá chính xác.
"Quốc vương? Tượng trưng cho cái gì" Vân Vân vô tâm vui đùa, "Chắc không phải là Tổng Thống tiên sinh của chúng ta chứ?"
Còn không đợi Hạ Thiên Tinh mở miệng, Lý Trà đã giải thích, "Tuy rằng không phải Tổng Thống tiên sinh, nhưng khẳng định là người có mệnh thiên tử nha, nói chung là một nhân tài kiệt xuất."
Lý Trà lại bảo Hạ Thiên Tinh chọn thêm một lá bài. Cô theo lời chọn lấy, Lý Trà vừa thấy, kinh ngạc nói: "Thiên Tinh, bạn trai cô là người trong chính trị thật á?"
"Cái này cũng nhìn ra được?" Hạ Thiên Tinh cảm thấy cực kỳ thần kỳ, lập tức có thêm hứng thú.
Vân Vân hỏi: "Đúng thật à?"
Hạ Thiên Tinh gật đầu, Vân Vân lập tức nói: "Ai, nếu đúng là như vậy, cô xem thêm một lá nữa cho Thiên Tinh với bạn trai cô ấy đi! Chẳng phải cô được xưng là tinh thông chuyện quá khứ hiểu biết chuyện tương lai hay sao?"
"Không thành vấn đề! Chọn hai lá đi, chủ bài và phó bài."
Hạ Thiên Tinh nhắm mắt lại, chọn hai lá. Chủ bài mở ra lại là một tấm đen như mực, Tử Thần. Lý Trà ngẩn ra, nhìn cô một cái, mới khôi phục tinh thần chậm rãi giở phó bài lên.
Kết quả......
Ngay khi phó bài được lật lên, sắc mặt Lý Trà liền trắng bệch. Không khí vô cùng náo nhiệt vừa nãy lập tức liền lạnh xuống, có chút đình trệ, tuy rằng nhìn bài không hiểu nhưng Hạ Thiên Tinh cũng cảm giác ra được có chút gì đó.
Vân Vân lại đem bài lật lại, "Đừng nhìn, Lý Trà chính là giang hồ thuật sĩ, tất cả chỉ nói dối thôi!"
Lý Trà thu bài, ngoài miệng lại lẩm bẩm một tiếng, "Tôi tính rất chuẩn, không phải nói dối."
Hạ Thiên Tinh giữ tay Lý Trà lại, Lý trà ngẩng đầu nhìn cô.
"Cô giúp tôi giải thích một chút đi." Hạ Thiên Tinh cười nhìn cô ấy, "Không sao đâu, có cái gì thì nói cái đó. Không phải là cô nói rất chuẩn sao?"
Lý Trà lo lắng liếc nhìn cô một cái, "Cô thật sự muốn nghe?"
"Ừ. Muốn nghe."
Lý Trà ngồi xuống, Hạ Thiên Tinh cũng ngồi đối diện cô ấy. Lý Trà trầm mặc một chút mới chậm rãi mở miệng: "Chủ bài nói...... tình cảm của hai người chung quy sẽ không có kết quả tốt. Trong góc của lá bài bên trái có bụi gai, chứng tỏ tương lai của hai người rất nhấp nhô, phải vượt rất nhiều chông gai; mà bên phải là hồng tâm vỡ vụn, tượng trưng cho việc nếu hai người khăng khăng muốn ở bên nhau, có thể sẽ phải nhận rất nhiều tổn thương."
Tay Hạ Thiên Tinh nắm chặt.
Gió thổi qua, vô tình cũng lật lá bài kia lên. Ngón tay cô chỉ chỉ, "Còn cái này...... Là nói về cái gì?"
Lý Trà trầm ngâm một chút, nói: "Lá bài tẩy, nói: Nếu...... Nếu cô vẫn ở bên cạnh bạn trai mình, sẽ làm anh ta thân bại danh liệt, con đường làm quan của anh ta cũng sẽ bị hủy. Nói đơn giản một chút, chính là...... có thể anh ta sẽ hai bàn tay trắng."
Hạ Thiên Tinh hít sâu, ngồi ở kia, có chút thở không nổi.
Rõ ràng cô không tin mấy thứ này, nhưng mà không biết vì sao, khi Lý Trà vừa nói xong, ngực cô lại cảm thấy áp lực nói không nên lời.
"Được rồi, được rồi, cô đừng nói bừa nữa." Vân Vân nhìn sắc mặt Hạ Thiên Tinh, lặng yên ra hiệu bằng mắt với Lý Trà.
Lý Trà xấu hổ giật nhẹ môi, vỗ vỗ tay cô, "Kỳ thật tôi cũng mới học, không biết giải thích có đúng không nữa. Bất quá, loại chuyện này tin thì sẽ có, không tin thì không có. Thiên Tinh, cô đừng để ở trong lòng, xem như trò chơi thôi."
Hạ Thiên Tinh mím môi, nói: "Tôi biết rồi."
Sau đó lại lắc đầu, "Tôi không tin."
Rõ ràng nói không tin, nhưng lại lo sợ không yên, dưới đáy lòng lại không ngừng bất an. Cuối cùng bản thân cô bị làm sao vậy?
Lý Trà và Vân Vân thu bài lại. Muốn gọi Hạ Thiên Tinh cùng nhau đi vào, cô lại nói còn muốn hóng gió, một mình ngồi trên sân thượng.
Gió thổi qua, khiến cô cảm thấy có chút lạnh. Siết chặt áo khoác trên người, trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời nói của Lý Trà:
-- tình cảm của hai người chung quy sẽ không có kết quả tốt......
-- nếu cô vẫn tiếp tục ở bên bạn trai mình, sẽ làm anh ta thân bại danh liệt, con đường làm quan của anh ta cũng sẽ bị hủy ......
-- anh ta sẽ hai bàn tay trắng......
Hàng chân mày Hạ Thiên Tinh nhíu lại, nghĩ tới giấc mơ tối hôm qua, tim thắt chặt lại, khiến cô cảm thấy vô cùng đau.
Đột nhiên, liền nhớ anh. Vô cùng nhớ......
Cô lấy điện thoại, đứng dậy, đi đến một góc sân thượng, nhấn dãy số quen thuộc.
Sau bốn tiếng chuông, điện thoại bên kia mới được tiếp.
"Alo."
Ngay khi giọng nói của anh vang lên, trong lòng Hạ Thiên Tinh đột nhiên an tâm hơn rất nhiều. Cô mở miệng: "Là tôi."
"Lúc này gọi cho tôi, có chuyện gì sao?"
"Không có." Hạ Thiên Tinh lắc đầu, ánh mắt xa xăm. Nhìn đứa trẻ vô ưu vô lo chơi đùa trên quảng trường, cô nhợt nhạt cười, "Chỉ là đột nhiên nhớ anh, muốn nghe giọng nói của anh ......"
Nói xong, mặt cô lập tức đỏ lên. Bất tri bất giác nói lời âu yếm như vậy, cách nhau một màn hình điện thoại nhưng cô vẫn cảm thấy thẹn thùng.
Nhưng những lời vừa mới nói này lại là suy nghĩ chân thật ở trong lòng.
"......" Bạch Dạ Kình bên kia im lặng trong chốc lát, hô hấp hình như có chút gấp.
Hạ Thiên Tinh bất tri bất giác thấy mình quá lớn mật, có chút thẹn thùng, không chờ anh mở miệng, cô liền nói: "Tôi tắt máy, anh làm việc đi."
Nói xong, muốn nhanh chóng cúp máy, chỉ nghe được anh ở bên kia thấp giọng gọi cô một tiếng, "Thiên Tinh."
"Hả?" Tâm cô dao động, ngón tay đang muốn tắt điện thoại dừng lại. Để điện thoại ở bên tai, chỉ cảm thấy hai chữ "Thiên Tinh" từ trong miệng anh gọi ra, lại làm tâm cô dao động như vậy.
Ad: Trong ngày mai (sáng, trưa, chiều thì hông biết) sẽ có chap 296 - 300 nhé. Mọi người chưa thấy chỉ tiêu ra chap 301 - 305 nhưng cứ vote dần là vừa nè 😂😂😂. Với mọi người ủng hộ truyện mới của nhà nhé. Truyện "Tâm Sủng", bao ngọt, không ngược lên ngược xuống như bên đây đâu 😂😂😂. Ad sẽ cố hoàn truyện này trong hè nhé, do năm sau ad lên 12 rồi, bận lắm 😭. Nên mỗi chỉ tiêu chap sau đạt được sẽ là 10 chap, không phải 5 nữa. Mọi người ngủ ngon nè 😍😍😍
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro