Chương 306 - 310
Chương 306: Ngừng giả vờ, yêu thôi (2)
Edit: Phi Phi
Beta: Joy, Quỳnh
Hạ Đại Bạch cười hì hì, “Nếu bị cảm, có phải con có thể không cần đến trường, ở lại Lương Thành cùng bà ngoại không?”
“Đừng cho là mẹ không biết con có ý định gì, con chỉ muốn ở lại đây chơi với Đại Mao, Nhị Mao thôi chứ gì? Nếu con bị cảm mẹ sẽ lập tức đưa con đi khám bệnh, sau đó trực tiếp đưa con cho ông bà nội, cũng không đưa con đến Lương Thành nữa.”
Hạ Đại Bạch quả nhiên sợ, rầm rì một tiếng, ngậm miệng không nói nữa.
Bạch Dạ Kình đứng ở cửa, nhìn hai mẹ con bọn họ, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
“Tiểu Bạch!”
Hạ Đại Bạch nhìn thấy anh, thanh thúy gọi một tiếng.
Anh mỉm cười, chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh hai người họ, tiếp tục đánh răng. Hạ Đại Bạch vẫn muốn tiếp tục nghịch ngợm, cầm bọt xà phòng muốn trét lên mặt Hạ Thiên Tinh, nhưng bị anh trừng mắt liền ngoan ngoãn không dám lộn xộn nữa.
Hạ Đại Bạch gội đầu xong thì anh cũng vừa vặn đánh răng rửa mặt xong xuôi.
Hạ Thiên Tinh đem cậu nhóc về phòng sấy tóc. Đi được một đoạn liền quay đầu nói với anh: “Anh đến phòng bếp ăn điểm tâm đi, vẫn còn nóng đó. Bất quá, bữa sáng cũng không phong phú lắm, anh ăn tạm một chút.”
Bạch Dạ Kình nhìn vào phòng bếp, cũng không đi tới mà đi theo cô vào phòng. Hạ Thiên Tinh cầm máy sấy thổi vào mái tóc mềm như nhung của Đại Bạch, thấy anh đi vào, hỏi: “Có chuyện gì?”
Anh cầm máy sấy, nói: “Để anh làm.”
Hạ Thiên Tinh quả thực không thể tin được, Hạ Đại Bạch cũng ngẩng đầu lên, cổ quái nhìn anh.
“Nhìn cái gì?” Anh bị ánh mắt của con trai nhìn tới nỗi không được tự nhiên, nhăn mày cảnh cáo.
“Tiểu Bạch.” Một hồi lâu, Hạ Đại Bạch than thở gọi anh một tiếng.
“Ừm?”
“Đây có tính là ba ba đang quan tâm con với Đại Bảo không?”
“……” Anh mặc kệ nhóc.
“Nếu không, sao ba lại muốn tới lấy lòng con?”
Bạch Dạ Kình gõ một cái lên đầu Hạ Đại Bạch:
“Nói nhiều như vậy, đúng là không cần con cũng được!”
Anh hiếm khi biểu lộ chút tình cảm với con trai, vốn nên là hình ảnh ấm áp, kết quả tiểu gia hỏa này lại phá hoại hết.
Hạ Thiên Tinh ở một bên cười, tay sờ lên đầu nhóc, chỉ huy: “Ở chỗ này vẫn còn ướt. Ừm, đừng để gần như vậy sẽ bị bỏng…… Ừm, khoảng cách này cũng được rồi.”
“Cũng không tệ lắm, động tác có chút chưa quen, rất lúng túng đó.” Cô ở một bên tiếp tục lải nhải, hai tay để sau lưng.
Bạch Dạ Kình đen mặt.
Hạ Thiên Tinh cố ý, khiêu khích ngẩng đầu nhìn anh. Hừ! Ai bảo anh với Thụy Cương nói cô ngu ngốc!
Bạch Dạ Kình một tay mò qua, kéo cô lại, muốn trừng phạt mà cắn vào môi cô một cái. Trước mặt con trai, anh cũng không kiêng dè gì, nhưng Hạ Thiên Tinh lại trở nên vô cùng quẫn bách.
“Ai nha! Muốn làm người ta bỏng chết đây mà!!” Hạ Đại Bạch nắm lỗ tai, giậm chân xuống đất. "Con sẽ nói với bà ngoại, hai người yêu đương trước mặt con.”
Hạ Thiên Tinh nhéo lỗ tai con trai: “Tiểu trứng thối!”
Đại khái là vừa có ba lại vừa có mẹ, tâm tình Hạ Đại Bạch đặc biệt tốt. Sấy tóc xong liền vui vẻ chạy đi tìm Đại Mao, Nhị Mao.
Bạch Dạ Kình ăn xong bữa sáng, từ phòng bếp đi ra liền thấy cô muốn đi ra ngoài.
“Đi đâu?”
“Đi lên trấn một chút.” Hạ Thiên Tinh nói : “Mẹ đi mua thức ăn, em sợ mẹ xách nặng thắt lưng không chịu được.”
Bạch Dạ Kình không nói gì, chỉ đeo khẩu trang, bước đến bên cạnh cô, rõ ràng là muốn đi cùng cô. Hạ Thiên Tinh cũng không từ chối, chỉ hỏi: “Hôm nay anh không đi sao?”
“Muốn anh đi như vậy?” Anh rút tay cô từ trong túi áo ra, nắm vào trong tay mình.
Anh bá đạo như vậy Hạ Thiên Tinh sớm đã tập thành thói quen. Cô cũng không biết mấy đôi yêu nhau có phải cũng nắm tay thế này không?
“Không có, em sợ anh bận. Em biết gần đây anh đặc biệt bận.”
Bạch Dạ Kình nói : “Gần đây muốn thư giãn một chút, cho nên xin nghỉ hai ngày.”
Hạ Thiên Tinh nghe xong liền đau lòng: “Làm việc cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi. Em cảm thấy anh giống như đã mấy ngày không được nghỉ ngơi rồi vậy.”
Hạ Thiên Tinh nhìn anh một cái, ngón tay sờ lên mắt anh, “Có quầng thâm rồi, ở bên ngoài ngủ không ngon đúng không?”
“Ừm.”
“Là bởi vì chuyện tối hôm qua anh nói?”
Anh không lên tiếng, Hạ Thiên Tinh hít thở, bỗng nhiên có chút tức giận. Kỳ thật cô rất muốn chia sẻ một ít lo lắng với anh, nhưng anh lại không muốn cho cô biết……
Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu. Cô cố gắng muốn dựa gần anh vào anh một chút, nhưng anh lại đóng cánh cửa trong lòng không muốn cho cô vào, khiến cô cảm thấy vô cùng bất lực.
Bạch Dạ Kình đột nhiên ôm cô, “Đừng suy nghĩ nhiều!”
Cô lặng im không nói gì, quả thật không nghĩ tới anh có thể nhìn thấu tâm tư của cô như vậy.
“Em chỉ là muốn chia sẻ với anh. Sợ anh cứ giữ trong lòng như vậy sẽ khó chịu.”
Bạch Dạ Kình vuốt tóc cô, không phải anh không muốn nói với cô, chỉ là có một số việc, tự anh giải quyết là được rồi.
“Chuyện đã qua rồi nên anh không muốn nhắc lại nữa.” Anh hơi mỉm cười “Bây giờ không có việc gì nữa rồi.”
“Thật không có chuyện gì sao?” Cô lo lắng.
“Nếu có thì em hôn anh một cái. Em hôn là chuyện gì cũng tốt hết.”
Hạ Thiên Tinh nhéo nhẹ anh. Vẫn còn có thể nói giỡn, vậy chứng minh là không có chuyện gì lớn rồi!
Cô cũng thả lỏng không ít.
Hai người tay trong tay, một đường đi lên trấn trên. Điện thoại của anh đột nhiên vang lên, Bạch Dạ Kình lấy ra nhìn, sắc mặt có chút trầm xuống. Anh không nhận mà trực tiếp bỏ vào túi.
Hạ Thiên Tinh tưởng là chuyện công việc, cũng không để ý tới.
Nhưng điện thoại di động trong túi lại vang không ngừng. Anh như có chút bực mình, chân mày càng nhăn chặt hơn.
“Có phải có chuyện gì hay không?” Hạ Thiên Tinh lo lắng hỏi.
Anh không đáp, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, đột nhiên đi vào một cửa hàng. Đi được hai bước, phát hiện cô vẫn còn bên ngoài liền nhanh nhẹn kéo cô đi vào cùng.
Đây là một cửa hàng áo ngủ.
Không! Phải nói là cửa hàng đồ lót!
Mặc dù có bán áo ngủ, nhưng đa số vẫn là đồ lót. Bên trong tất cả đều là nhân viên nữ, ở bên trong cũng đều là con gái. Tính tới bây giờ cũng chỉ có Bạch Dạ Kình là đàn ông bước vào trong đó.
Anh đeo khẩu trang, chỉ chừa lại đôi mắt, nhìn cửa hàng một vòng, thản nhiên không có ý kiêng dè. Hơn nữa, bề ngoài của anh lại cao ráo, nổi bật, anh vừa vào cửa hàng liền khiến nhân viên và khách hàng đều đưa ánh mắt nhìn anh từ đầu đến chân.
Hạ Thiên Tinh là phụ nữ, cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Sẽ không phải anh muốn mua cho em chứ?” Cô ghé vào bên tai anh, giọng nhẹ nhàng. "Ở nhà em còn vài cái mới, bây giờ không cần mua."
Bạch Dạ Kình nghiêng mặt nhìn cô, “Muốn anh mua cho?”
Anh nói xong còn bắt đầu sờ chất liệu một vài món đồ lót, nhăn mày, bình luận như thật: “Không được, chất lượng quá kém.”
___________________
Chương 307: Ngừng giả vờ, yêu thôi (3)
Edit: Phi Phi
Beta: Joy, Quỳnh
“……” Hạ Thiên Tinh túng quẫn, rốt cuộc anh muốn tặng ai? Cô cũng đã nói không cần.
Cô vừa nhìn quanh liền thấy sắc mặt các nhân viên đều đen cả rồi.
Bạch Dạ Kình lại như không hề để ý, chỉ vào áo ngủ hình mèo treo trên giá, hỏi: “Bộ này với bộ em mặc tối qua giống nhau à?”
“Ừm. Không khác nhiều lắm.” Hạ Thiên Tinh không biết anh muốn làm gì.
Bạch Dạ Kình tùy ý chỉ chỉ, “Gói lại, lấy cái lớn nhất.”
Hạ Thiên Tinh sửng sốt trong chốc lát, là muốn mua cho anh mặc sao? Đồ đôi?
Nhưng mà...
“Anh mặc ư?” Tối hôm qua không phải là anh vừa xuất hiện liền soi mói cô sao?
Bạch Dạ Kình không thèm trả lời, chỉ sờ túi tiền, nhưng không tìm được đồng tiền nào. Vì vậy quay ra nói với cô: “Bạch phu nhân, trả tiền đi.”
Giọng điệu kia chẳng khách khí chút nào. Bất quá ba từ "Bạch phu nhân" giống như cách xưng hô của đôi vợ chồng già vậy.
Trái tim nhỏ bé của Hạ Thiên Tinh nhảy lên. Càng ngày càng nhận ra thủ đoạn dụ dỗ phụ nữ của người đàn ông này thật sự không hề tầm thường! Nhưng mà làm sao đây, cô vẫn cứ bị anh dụ dỗ như vậy.
Thế nhưng, dù trong lòng bị dụ dỗ giống như bị quét một lớp đường ngọt ngào đi nữa, ngoài miệng cô lại giả bộ hung hăng nói: “Không cho phép gọi bậy! Bây giờ em vẫn còn độc thân, anh gọi như vậy người khác còn tưởng là em đã kết hôn. Đến lúc đó, ngay cả muốn theo đuổi em người ta cũng không dám thì làm sao bây giờ.”
Cô nói xong liền lấy tiền đưa cho nhân viên cửa hàng.
Bạch Dạ Kình lạnh lùng nhìn cô, đặc biệt nghiêm túc hỏi: “Ai muốn theo đuổi em?”
“……” Hạ Thiên Tinh rụt cổ. Ánh mắt cảnh cáo của người này đặc biệt dọa người, đừng nói là cô đang bị anh trừng mắt, ngay cả nhân viên thu ngân bên cạnh cũng sợ tới mức tay chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không thể đứng vững. Cô lè lưỡi, không dám nói thêm gì nữa. Ngay cả nói giỡn cũng không được, anh đúng là hẹp hòi mà.
Chốc lát sau, hai người từ cửa hàng áo ngủ đi ra. Một tay anh xách áo ngủ, một tay nắm tay cô. Hạ Thiên Tinh bỗng nhớ tới cái gì, ở một bên cúi đầu cười.
“Cười cái gì?”
“……” Cô chỉ lắc đầu.
Anh cau mày, hỏi lại:“Cười cái gì?”
“Cười anh đó.” Cô ngẩng đầu lên, mắt híp lại, tất cả đều là ngọt ngào, “Thì ra anh cũng không phải hoàn toàn không biết yêu đương nha.”
Hạ Thiên Tinh cảm thấy bản thân càng ngày càng thích anh, anh chỉ mua áo ngủ giống cô đã có thể khiến lòng cô nở hoa. Đúng thật là không có tiền đồ mà!
Bạch Dạ Kình hiểu cô đang suy nghĩ gì, trên mặt xẹt qua một tia không tự nhiên, “Nghĩ lung tung gì vậy? Anh chỉ cảm thấy bộ này có vẻ đẹp mắt mà thôi.”
Tuy nói như vậy nhưng bản năng lại nắm chặt tay cô hơn.
Hạ Thiên Tinh biết tính tình của anh, dù anh có mạnh miệng như vậy nhưng cô cũng không muốn vạch trần. Tuy nhiên, cô vẫn trêu chọc lại: “Nếu anh thích mặc đồ đôi với em, vậy khi trở về chúng ta mua thêm mấy bộ nữa cũng được. Em biết một cửa hàng ở kinh đô chuyên bán đồ đôi, nếu không khi trở về hai chúng ta đi dạo một vòng, thế nào? Em cũng rất muốn đi dạo phố với anh nha.”
Cùng phụ nữ mặc đồ đôi, Bạch Dạ Kình kỳ thật rất khó tưởng tượng ra hình ảnh như vậy. Trước kia ở trong trường học có không ít đôi tình nhân làm như vậy, anh cảm thấy họ rất ngu ngốc. Nhưng vừa mới nãy khi đi qua cửa hàng, anh nhìn thấy bộ áo ngủ mèo màu lam kia, cơ hồ không nghĩ ngợi gì liền bước vào.
Cho nên nói, tình yêu sẽ làm người ta trở nên ngu ngốc là hoàn toàn không sai.
Hạ Thiên Tinh vốn tưởng anh nhất định sẽ lập tức lắc đầu cự tuyệt, thậm chí cô đã nghĩ xong lời nói để thuyết phục anh, nhưng cuối cùng lại nghe thấy anh thản nhiên “Ừm!” một tiếng. Những lời cô muốn nói đành nghẹn trở về, trong lòng chỉ còn lại sung sướng.
Đi thêm một đoạn, điện thoại di động của anh lại bắt đầu vang lên.
Cũng giống như lúc nãy, vang lên một lần rồi lại một lần. Trước đó thần sắc của anh cũng không tệ lắm, lúc này đã trở nên đặc biệt khó coi. Anh bỏ tay vào túi lấy ra, Hạ Thiên Tinh vô tình nhìn thấy trên màn hình bốn chữ "Lan Đình phu nhân".
Cô ngẩng đầu, nhìn anh, “Sao anh không nghe điện thoại?”
Anh mím môi không lên tiếng, thần sắc ngưng trọng.
Hạ Thiên Tinh nhìn không thấu anh đang suy nghĩ gì, chỉ nói : “Gọi điện thoại nhiều vậy nhất định là phu nhân có chuyện quan trọng tìm anh. Em nghĩ chắc là về con gái của bà ấy.”
“Anh đi nhận điện thoại, em đứng ở đây đợi anh.” Không đợi cô nói gì, anh đã xoay người đi cách xa cô hơn 5m.
Hạ Thiên Tinh đứng ở đó, nhìn thân ảnh của anh. Không biết có phải là cô nghĩ nhiều hay không, cảm giác như từ sau khi anh trở về, cảm xúc có chút lạ, khi tốt khi xấu, bộ dáng trước sau tâm sự nặng nề.
Còn có……
Trước kia vô luận là điện thoại của ai, anh cũng không quá kiêng dè cô ở cạnh.
Hạ Thiên Tinh càng nghĩ càng xa, đứng ở ven đường đá hòn sỏi nhỏ, hy vọng là do cô tự mình suy nghĩ quá nhiều.
……………………
Bên kia.
Bạch Dạ Kình áp điện thoại bên tai, giọng của Lan Đình phu nhân từ bên kia truyền tới.
“Tôi không làm phiền cậu chứ?” Lan Đình phu nhân cực lực khắc chế cảm xúc.
“Tôi đang trong cuộc họp.” Lời này của anh ý là bà đúng là đang quấy rầy tôi. Hơn nữa, trong giọng nói cũng có vài phần xa cách.
Lan Đình phu nhân ở bên kia ngẩn người, trước kia thái độ anh không giống như vậy.
“Là tôi đã quấy rầy. Bất quá, tôi muốn hỏi cậu một chút chuyện lần trước.”
“Vẫn chưa điều tra được. Ngài không cần lo lắng, có tin tức tôi sẽ thông báo cho ngài.”
Lan Đình phu nhân ở bên kia như đang bán tín bán nghi, “Thật sự không có tin tức gì?”
“Ngài không tin tôi?”
“Thế thì không phải. Bất quá, tư liệu gần như đầy đủ như vậy, tôi vốn tưởng rằng việc điều tra chắc tương đối dễ dàng.”
Bạch Dạ Kình không trả lời, chỉ nói: “Để ngài thất vọng rồi.”
“...” Lan Đình phu nhân nặng nề thở dài. Bà kỳ thật đang nghĩ anh lừa gạt mình, nhưng anh thì có lý do gì lừa gạt bà chứ? "Mặc kệ thế nào, cũng cám ơn cậu, chuyện này đã khiến cậu lo lắng rồi.”
“Ngài khách khí rồi. Đó cũng là chuyện của chú tôi, không dám chậm trễ.” Lời này của anh có chút cứng nhắc, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo phóng đến nơi xa xa đằng kia.
Giọng điệu Lan Đình phu nhân thất vọng tới cực điểm, cuối cùng tắt điện thoại. Bạch Dạ Kình nắm di động thật chặt, rất lâu sau gương mặt cũng không tan hết vẻ lạnh lẽo.
Hạ Thiên Tinh đứng chỗ cũ cách anh mấy mét ra dấu, ý hỏi có thể đi qua chỗ anh được không.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình cẩn thận dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong lúc nhất thời, ngực vô cùng đau Không đợi cô đi đến, anh đã nhanh chân bước đến chỗ cô, cánh tay dài vươn ra, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Hơi thở của anh vây quanh, vòng ôm ấm áp của anh như sưởi ấm tâm hồn cô, khiến những rối loạn trong lòng cô đều bay biến.
Tuy vậy, anh dùng sức khiến cô có chút đau, nhưng cô cũng không tránh ra, chỉ tham lam dựa vào ngự, hít lấy hơi thở thuộc về anh.
___________________
Chương 308: Ngừng giả vờ, yêu thôi (4)
Edit: Phi Phi
Beta: Joy, Quỳnh
Lúc lâu sau, rất nhiều người đi đường tò mò nhìn hai người. Ở trấn nhỏ như Lương Thành này, hai người ôm nhau thật đúng là một cảnh lạ. Hạ Thiên Tinh hoàn hồn, đỏ mặt, từ trong lòng ngực anh chui ra ngoài.
“Đi, mau đi tìm mẹ em.” Cô không tự nhiên khụ một tiếng, đi trước. Đi được vài bước, lại lui trở về nhẹ nhàng chủ động đưa tay nhét vào lòng bàn tay của anh.
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt dịu dàng ấm áp, ngón tay thon dài nắm lại, siết chặt tay cô. Anh có vẻ vội vàng, như là sợ chậm một chút cô sẽ từ trong tay mình trốn đi vậy.
Mùa đông, gió lạnh thổi qua, cả hai nắm tay nhau, xua đi giá lạnh, mang tới không khí ấm áp ngọt ngào.
…………………………
Buổi tối.
Anh vẫn ở lại Lương Thành.
Lúc ăn cơm chiều, bốn người cùng ngồi một chỗ ăn cơm. Bạch Dạ Kình gắp rau cho Thẩm Mẫn, cũng gắp cho Hạ Đại Bạch. Mỗi khi thế này, Thẩm Mẫn đều có vẻ mặt vui mừng.
Nhìn ra được bà thật sự rất vừa lòng anh.
Hạ Thiên Tinh nhìn cái này, nhìn cái kia, chỉ cảm thấy tình cảnh như vậy ấm áp nói không nên lời.
Thật sự rất giống người một nhà.
Nếu thời gian cứ mãi dừng lại như bây giờ thì thật tốt biết bao.
Cô lại bất chợt nhớ tới những lời lúc trước của Lý Trà, nhưng chỉ trong chớp mắt liền đem ý nghĩ như vậy quăng ra khỏi đầu. Nghĩ cái gì chứ, quá mê tín rồi. Hiện tại bọn họ đang bình bình đạm đạm, thanh thản bình yên ngồi ở đây, làm sao có thể xuất hiện tình huống như vậy?
“Nghĩ gì vậy?”
Bạch Dạ Kình đột nhiên xoay đầu lại hỏi một câu. Trên mặt cô vừa có chút biến hóa, anh thoáng nhìn qua liền cảm giác được.
Hạ Thiên Tinh hoàn hồn, “Suy nghĩ chuyện lát nữa rửa chén. Mọi người ăn nhanh đi, em đi nấu nước chuẩn bị rửa chén.”
Cô nói xong, đứng dậy, cầm chén không của mình vào phòng bếp. Cô cũng không dám nói mình lại nghĩ tới lời của Lý Trà. Đêm đó, bộ dạng tức giận chả anh đến nay cô còn nhớ rất rõ!
Hạ Thiên Tinh ở phòng bếp rửa chén, Bạch Dạ Kình đi vào cùng cô.
Anh kỳ thật không thể xen vào, những việc này, anh chưa từng làm qua. Nhưng anh lại không chịu đi ra ngoài, đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt nặng nề dừng trên người cô.
Hạ Thiên Tinh bị anh nhìn cực kỳ không được tự nhiên, nhiều lần vì anh mà thiếu chút nữa tuột tay làm vỡ bát. Thật sự là không có biện pháp, cô cầu xin anh: “Tổng thống tiên sinh, ngài có thể đi ra ngoài một lát không?”
“Anh cách em hai mét, không trở ngại chuyện của em.”
Quả thật cách rất xa. Nhưng khoảng cách như vậy thì làm được gì chứ? Có vài người cho dù cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, chỉ tồn tại trong cùng một không gian đã có thể khiến tâm tư người khác hỗn loạn. Trước mắt, Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình đang bị anh quấy rầy như vậy.
“Nơi này nặng mùi khói dầu, không phải anh có bệnh thích sạch sẽ sao?”
“Bây giờ anh liền thích ngửi thấy mùi khói dầu. Không được à?”
“…” Hạ Thiên Tinh nói không được, rốt cuộc cũng chỉ có thể mặc kệ anh. Nhưng chỉ một lát sau, di động của anh đột nhiên vang lên.
Anh lấy ra nhìn, trên màn hình là cuộc gọi của Lãnh Phi. Anh nhìn Hạ Thiên Tinh, cô khoát tay, ý bảo anh mau nhanh đi ra ngoài, anh liếc mắt trừng cô một cái rồi mới chịu rời khỏi phòng bếp.
……………………
“Tổng thống.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Lãnh Phi từ bên kia truyền đến.
Bạch Dạ Kình "Ừm!" một tiếng, không lên tiếng nữa. Lãnh Phi ở bên kia hơi trầm ngâm: “Mạng lưới tình báo vừa truyền tin tới.”
Anh vẫn trầm mặc.
Ngay cả nghe đáp án anh cũng không muốn nghe, chỉ cần nghe giọng điệu của Lãnh Phi là đã hiểu cả rồi.
Anh không hỏi, Lãnh Phi tự nhiên cũng không lặp lại. Anh ta biết, tổng thống tiên sinh không thích người khác lặp đi lặp lại nhiều lần một câu nói.
Vốn tưởng rằng tổng thống sẽ không lên tiếng nữa, nhưng cuối cùng anh lại nói: “Bảo bọn họ đem hủy tất cả dấu vết có được.”
Lãnh Phi ngẩn ra, “Hủy tất cả?”
Bạch Dạ Kình như không muốn lặp lại, hô hấp nặng nề, biểu hiện ra giờ phút này anh rất không kiên nhẫn.
Lãnh Phi biết tâm tình của anh thật sự không tốt, nhưng vẫn không thể không nhắc nhở một câu: “Tổng thống, chỗ Bạch tiên sinh muốn có một sự công bằng. Nếu Hạ tiểu thư thật sự là con gái của Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh sẽ rất cao……”
"Cao hứng", chữ "hứng" còn chưa ra khỏi miệng, Bạch Dạ Kình đã lạnh lùng cắt ngang, “Trong lòng tôi biết rõ, không cần anh dạy tôi phải làm như thế nào!”
“……” Lãnh Phi chỉ đành ngượng ngùng im lặng. Nhiều năm như vậy, hiếm khi tổng thống tiên sinh nặng lời như thế với anh ta.
“Tất cả dấu vết, một chút cũng không được giữ lại!” Cuối cùng, Bạch Dạ Kình chỉ để lại một câu như vậy, liền tắt điện thoại. Rất lâu sau, anh vẫn đứng ở trong vườn, không hề động đậy, đốt điếu thuốc nhưng cũng không hút, chỉ kẹp ở giữa ngón tay.
Ánh trăng đêm nay có chút lạnh lẽo. Anh một mình đứng ở trong vườn, cả người thoạt nhìn có vài phần cô đơn và tiêu điều.
Hạ Thiên Tinh từ phòng bếp đi ra, nhìn ra bên ngoài liền thấy tấm lưng kia, không khỏi nhíu mày.
Thẩm Mẫn vừa tắm rửa xong, tới phòng bếp nấu nước, cũng theo bản năng nhìn thân ảnh ngoài vườn, lo lắng hỏi con gái, “Hai người các con cãi nhau?”
“Không có.” Hạ Thiên Tinh lắc đầu.
“Mẹ thấy Dạ Kình vẫn giữ bộ dáng tâm sự nặng nề như vậy, tâm tình không được tốt lắm. Con có hỏi nó không?”
Cho nên……
Thì ra cũng không phải là ảo giác của riêng cô. Tất cả mọi người đều nhìn ra được rõ ràng anh có chỗ không thích hợp?
“Có hỏi, nhưng anh ấy cũng không nói với con. Có thể là lần này đi nước M không được thuận lợi!”
“Nhưng mà trên tin tức đều là tin tốt mà”
Hạ Thiên Tinh thở ra, “Mẹ cũng không thể hiểu rõ được chuyện chính trị, người ngoài như chúng ta không thể nhìn rõ ràng được.”
Thẩm Mẫn cảm thấy cô nói cũng có lý, không nói gì thêm nữa, rót trà xong liền đi ra ngoài.
“Đứng ngoài này rất lạnh, uống chén trà cho bớt lạnh đi.” Thẩm Mẫn bưng trà nóng đưa cho Bạch Dạ Kình.
“Cảm ơn ạ.” Anh nhận lấy, dập tàn thuốc trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh. Nhìn về phía Thẩm Mẫn, thần sắc trịnh trọng, “Dì Thẩm, con muốn tìm chỗ nói chuyện với dì.”
Thẩm Mẫn có chút bất ngờ. Nhưng thấy sắc mặt anh ngưng trọng như vậy, cũng lường trước được đây không phải là việc nhỏ. Hơn nữa, tìm chỗ nói chuyện, ý chính là muốn tránh Thiên Tinh.
Bà gật đầu, chỉnh lại quần áo trên người, “Chúng ta đến phòng khách nói chuyện đi.”
Bạch Dạ Kình gật đầu, đi theo sau Thẩm Mẫn vào phòng khách.
Trong phòng có một chậu than sưởi nên rất ấm áp. Thẩm Mẫn kéo ghế dựa đến cạnh chậu than, ý bảo Bạch Dạ Kình ngồi xuống. Thẩm Mẫn cũng ngồi xuống theo.
Trong chậu than toát ra ánh lửa màu đỏ nhạt, chiếu lên mặt hai người. Thẩm Mẫn tò mò liếc mắt nhìn anh một cái, anh bưng trà nóng, môi mỏng khẽ nhếch, gương mặt cũng nhăn lại gắt gao, tầm mắt dừng ở trên chậu than, tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhưng bà lại không thể nhìn thấu tâm tư của anh.
Thẩm Mẫn rất có kiên nhẫn, cũng không thúc giục anh, chỉ im lặng chờ anh suy nghĩ.
Chương 309: Kết hôn (1)
Edit : Phi Phi
Beta: Quỳnh
Nhưng khi anh vừa mở miệng Thẩm Mẫn ngẩn người rất lâu. Bà trố mắt nhìn Bạch Dạ Kình, cái chén trong tay thiếu chút nữa rớt vào chậu than.
Cũng may, anh đoán được, đón được cái chén, đặt lên trên bàn trà cùng với chén của mình.
“Cậu…… Cậu vừa mới nói cái gì?” Trên mặt Thẩm Mẫn không có chút huyết sắc nào, không những là môi, ngay cả giọng nói cũng có chút phát run. Bà nhìn chằm chằm Bạch Dạ Kình, trong mắt lộ vẻ không tin.
Bạch Dạ Kình hiển nhiên đã sớm liệu được phản ứng này của bà, thần sắc trước sau đều lãnh đạm.
“Thiên Tinh không phải là con gái ruột của dì.” Anh lặp lại một lần, thanh âm không nặng không nhẹ, lại như một chiếc búa nện vào trong lòng Thẩm Mẫn. Năm ngón tay bà dời đến gần chậu than nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Sau một lúc lâu……
“Chuyện này…… Cậu nghe ai nói?” Thẩm Mẫn cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình, hỏi nhẹ.
Giây tiếp theo, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, trong mắt bà xẹt qua một tia nặng trĩu, “Vậy Thiên Tinh cũng biết sao?”
Bạch Dạ Kình lắc đầu, “Dì yên tâm, con không có nói với cô ấy.”
“Vậy là tốt rồi……” Thẩm Mẫn nghe anh nói như vậy, sắc mặt mới thoáng dịu đi một chút. Giây tiếp theo lại nhìn anh, “Loại chuyện này đáng lẽ ra không có người biết mới đúng…… Đừng nói là người ngoài như cậu, mà ngay cả ba của Thiên Tinh cũng không biết mới đúng……”
Lúc trước, bà một mình đi bệnh viện kiểm tra, kết quả phát hiện thai đã chết. Lúc ấy hôn nhân của bà đã tràn đầy nguy cơ, đối với bà mà nói, bà muốn đứa bé trong bụng đến điên rồi, không thể nghi ngờ đây là một đả kích trí mạng với bà. Dưới tình huống áp lực tâm lý, bà không dám nhắc tới với bất cứ ai, ngay cả Hạ Quốc Bằng cũng không dám nói.
Lúc bà làm xong giải phẫu chuẩn bị rời đi, thượng đế lại ban cho bà một đứa bé —— một đứa bé không cha không mẹ, bị vứt bỏ.
“Lúc dì từ trong bệnh viện ôm lấy đứa bé, có phải nó được quấn trong chiếc tã lót màu lam hay không. Trên đó có thêu một đóa hoa lan?” Bạch Dạ Kình không trả lời Thẩm Mẫn mà hỏi lại.
“Cậu đã điều tra rồi?” Bằng không, làm sao có thể biết được?
“Thật xin lỗi, thật ra không nên điều tra nhiều như vậy.” Nếu có thể, anh thà rằng không biết thân thế của cô. Đây quả thực như là một trò đùa, hơn nữa là một trò đùa không vui chút nào.
“Lúc Thiên Tinh sinh Đại Bạch thì có biết chút ít về thân thế cô ấy. Gần đây điều tra thêm thì mới phát hiện nhiều như vậy.” Bạch Dạ Kình rốt cuộc vẫn không nói thật. Anh không muốn phức tạp, tự tìm phiền toái.
Thẩm Mẫn im lặng, cũng không biết là tin hay không.
Rất lâu sau bà mới mở miệng: “Hôm nay cậu nói nhiều với tôi như vậy,….. Có việc gì sao?”
Bà có chút không rõ ý định của anh.
“Con chỉ là hy vọng chuyện này vĩnh viễn chỉ biết có dì biết, con biết, ngoài ra không có người thứ 3 biết, quan trọng hơn là —— không thể để cho Thiên Tinh biết.” Bạch Dạ Kình nói ra mục đích của mình, “Thiên Tinh và dì chia lìa nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới gặp mặt nhau, nên hưởng thụ tình mẫu tử như bao người. Con không hy vọng trên đường xảy ra chuyện gì, phá vỡ cuộc sống thoải mái mà cô ấy đang có. Cũng hy vọng dì hiểu!”
Đây là lời nói thật lòng của anh.
Nhận một người mẹ đẻ hơn 20 năm, đột nhiên phát hiện người đó chỉ là mẹ nuôi, đây một chuyện đả kích cỡ nào cơ chứ. Huống chi, ba ruột của cô lại là chú anh……
Chuyện này, anh tất nhiên không thể để cho cô biết.
Thẩm Mẫn gật đầu: “Cậu nói không sai. Chuyện này nếu nói cho nó biết, đối với nó mà nói đúng là đả kích. Kỳ thật, tôi và cậu giống nhau, cũng không muốn nói ra. Nó là đứa bé tốt tốt, ngay cả khi tôi không bên cạnh nó nhiều năm như vậy, nhưng ở trong lòng tôi, tôi luôn xem nó là con gái ruột mà đối đãi.”
Nói đến đây, bà dừng một chút, sau đó cảm khái: “Nếu có thể…… Tôi hi vọng nó là do chính tôi sinh ra……”
Bạch Dạ Kình nhìn Thẩm Mẫn, ánh mắt nặng nề, “Ngày đó chính dì đã bế cô ấy, cô ấy chính là do dì sinh ra.”
Thẩm Mẫn trầm tư, gật đầu. Cho tới bây giờ đã hiểu rõ mục đích của anh, sắc mặt bà mới dần dần hồng hào một chút.
“Nếu đã nói xong rồi chúng ta liền đi ra ngoài đi. Thiên Tinh sẽ đi tìm cậu.” Thẩm Mẫn đứng dậy.
“Dì Thẩm, con còn có chuyện.”
Nghe được lời nói của Bạch Dạ Kình, Thẩm Mẫn lại ngồi trở về. Ngẩng đầu, tò mò nhìn anh.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình trịnh trọng, lời nói kiên định, “Con muốn cưới cô ấy, hơn nữa là muốn nhanh chóng cùng cô ấy kết hôn. Hy vọng chuyện này có thể được dì đồng ý.”
Trong mắt của anh đều là sự chân thành. Thẩm Mẫn biết anh nghiêm túc, trong lòng tất nhiên là vì con gái mình mà cao hứng.
Trên mặt bà có mấy phần vui mừng, nói : “Chuyện kết hôn này chỉ cần Thiên Tinh đáp ứng, tự nhiên tôi cũng cao hứng. Hai đứa cũng đã có con, kết hôn thì đối với mẹ con Thiên Tinh cũng rất tốt. Chẳng qua, chỗ cha mẹ cậu…… Tôi sợ Thiên Tinh phải chịu ủy khuất.”
“Dì yên tâm, con……”
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Lúc Bạch Dạ Kình đang muốn tiếp tục nói thêm, cửa bị đẩy ra, Hạ Thiên Tinh đã đi vào nhìn bọn họ, “Con có thể vào không?”
Thẩm Mẫn có chút chột dạ, sợ bí mật lớn nhất đời mình bị phát hiện, ánh mắt có chút mông lung. Trái lại là bộ dáng thong dong bình tĩnh của Bạch Dạ Kình. Anh không quên trấn an Thẩm Mẫn bằng ánh mắt, thần sắc tự nhiên nói: “Dì Thẩm, dì nhất định phải nhớ quay về bệnh viện kiểm tra. Con sẽ sắp xếp bác sĩ Chu.”
Trong lòng Thẩm Mẫn yên ổn chút, gật đầu, “Cũng tốt.”
Bạch Dạ Kình nói: “Đến lúc đó, hy vọng dì gặp mặt ba mẹ con một lần.”
Thẩm Mẫn gật gật đầu. Bạch Dạ Kình không nói gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi qua Hạ Thiên Tinh, giả vờ như không thấy ánh mắt tò mò của cô dừng trên người mình, hoàn toàn không chớp mắt, chỉ kéo tay cô bước đi.
Thẩm Mẫn đứng ở phòng khách, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nhìn hai người bọn họ tay trong tay, trong lòng không biết vì sao có chút bất an khó hiểu.
Bà thở dài, sờ sờ ngực, chỉ hi vọng mình suy nghĩ nhiều quá.
……………
Hạ Thiên Tinh bị anh nắm tay đi đến phòng khách.
Hạ Đại Bạch đang xem tivi. Cô lên tiếng hỏi, “Vì sao mẹ em phải gặp ba mẹ anh? Hai người đang mưu đồ bí mật chuyện gì, sao không nói với em một tiếng?”
Bạch Dạ Kình cũng không để ý cô. Cuối cùng khiến cô tức giận, đến cửa phòng khách, cô liền rút khỏi lòng bàn tay của anh, thân mình xoay ra trước mặt anh, hai tay mở ra chặn lại.
“Đêm nay anh không nói cho em biết, đừng nghĩ sẽ đi được.”
Bạch Dạ Kình sải bước, thân mình cao lớn bước thẳng qua, “Vừa vặn anh cũng không muốn đi. Nếu không, hai chúng ta đêm nay cứ như vậy mà đứng ở trong sân cả đêm?”
Anh cúi người gần sát cô, Hạ Thiên Tinh theo bản năng lui ra sau vài bước, lưng liền đụng vào cửa phòng.
_____________________
Chương 310: Kết hôn (2)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Cô giận như vậy, anh lại thờ ơ như thế, cô vừa giậm chân vừa siết chặt tay anh, “Rốt cuộc nói hay không? Mẹ em tại sao phải đi gặp ba mẹ anh?”
Thái độ ba anh với cô như vậy, vậy đối với mẹ cô sẽ như thế nào?
“Bàn chuyện kết hôn, ngay cả cha mẹ hai bên cũng không cần gặp mặt sao? Đưa lễ gì, mời khách ra sao, đều phải ngồi xuống thương lượng.”
Bạch Dạ Kình đột nhiên mở miệng.
Bàn chuyện kết hôn?
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, nâng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trong lúc nhất thời đáy lòng dao động lợi hại. Chỉ thấy thần sắc anh trịnh trọng, không có ý nói giỡn
“Thái độ gì đây? Không muốn?” Bạch Dạ Kình cau mày dò xét cô.
Cô hoàn hồn, nhịn không được giương môi cười, ánh mắt sáng ngời, cố ý hất hất cằm, gật đầu: “Đúng vậy, em còn chưa nói muốn gả cho anh, anh đã mời mẹ trước, có phải rất kỳ quái không? Còn chưa hỏi ý kiến của em.”
Bạch Dạ Kình tới gần cô, cách mặt cô không đến một li, hô hấp nóng rực đều phả ở trên mặt cô, khiến hô hấp của cô rối loạn. Mới nghe được anh bá đạo mở miệng: “Em muốn cũng phải gả, không muốn cũng phải gả, không có lựa chọn!”
“……” Hạ Thiên Tinh không nói gì, giả bộ tức giận, “Nào có ai như anh? Em cũng có nhân quyền.”
“Ừm.” Thật ra anh đáp đúng lý hợp tình, “Sau khi gả cho anh thì bàn lại nhân quyền.”
Hạ Thiên Tinh trừng anh. Thật sự rất khó tưởng tượng cuộc sống kết hôn sau này của hai người. Cô sẽ không…… bị người này ăn sạch sành sanh chứ? Vậy thì thật là bi thảm lắm!
Nhưng là……
Vừa nghĩ tới sẽ gả cho người đàn ông này, tâm tình lại nhịn không được nhảy nhót.
“Hai người đang làm cái gì vậy?”
Vào thời khắc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Hạ Đại Bạch nghiêng đầu hỏi.
Hạ Thiên Tinh đang tựa trên cửa, khi cửa vừa mở ra, cả người cô lui về sau, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất. Bạch Dạ Kình tay mắt lanh lẹ, cánh tay dài đặt trên lưng cô, vững vàng ôm lấy.
Hai tay cô theo bản năng quàng lên cổ anh, thân thể mềm mại ngã vào lòng anh.
Hạ Đại Bạch nhìn hai người đang ôm chặt nhau, cái miệng nhỏ nhắn vểnh vểnh lên, kéo kéo vạt áo Hạ Thiên Tinh, “Đại Bảo, yêu đương thì yêu đương, nhưng mẹ ôm Tiểu Bạch như vậy con sẽ tức giận.”
Ừm, nhóc hiện tại rất lo lắng rất lo lắng! Đại Bảo sau khi có Tiểu Bạch có phải sẽ hoàn toàn xem nhẹ nhóc hay không? Không ôm nhóc nữa?
Rất có khả năng nha! Gần đây hai người bọn họ luôn dính nhau, cũng không quan tâm đến phản ứng của nhóc! Ngay cả bà ngoại cũng bảo nhóc đi tìm Đại Mao, Nhị Mao!
Hạ Thiên Tinh bị lời nói tràn đầy ghen tị của con trai làm cho buồn cười, muốn ôm nhóc.
Bạch Dạ Kình không chịu buông tay, ngược lại ôm cô chặt hơn, liếc mắt con trai, ánh mắt đầy ý khiêu khích.
Hai tay nhỏ bé của Hạ Đại Bạch dang ra chỉ còn chờ Đại Bảo đến ôm mình, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy đâu. Nhóc buồn bực, quệt cái miệng nhỏ nhắn, trừng mắt người nào đó. Người nào đó giương mày lên, “Tưoeng lai, mẹ con là vợ ba, ba muốn ôm thế nào thì ôm thế đấy.”
“Đại Bảo là của con! Con cũng muốn ôm thế nào thì ôm như thế đấy!”
Hạ Đại Bạch cũng không chịu thua. Không đợi cô ôm, thân mình nho nhỏ chạy qua ôm chặt lấy đùi của Hạ Thiên Tinh. Khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên, “Hừ, vợ tương lai thôi còn bây giờ thì không phải. Đại Bảo vẫn là mẹ con, trước kia là vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai vẫn vậy.”
Hạ Thiên Tinh cười không nhịn được. Hai cha con này bây giờ được xem như là tranh giành tình nhân sao? Cho nên, có phải cô nên cảm thấy vinh hạnh hay không?
Kết quả……
Cô không quan tâm người lớn, trực tiếp từ trong lòng anh đi ra, ôm con trai từ mặt đất lên. Hạ Đại Bạch toàn thắng, ở trong lòng cô cười đến đắc ý. Lần này đổi lại là nhóc nhìn người nào đó khiêu khích.
Bạch Dạ Kình nhìn cô ôm lấy con trai đi vào phòng, ngọn đèn vàng bao phủ bóng dáng một lớn một nhỏ, tràn ngập ngọt ngào.
Anh đứng đó, nhìn chằm chằm, lòng ấm áp.
Có những thứ đã là bí mật, vậy cứ để cho nó vĩnh viễn bị niêm phong cất vào kho, vĩnh viễn không bị vạch trần!
…………………………
Bạch Dạ Kình sau khi tắm xong, hai mẹ con họ còn ở phòng khách xem tivi. Nói là xem tivi, nhưng thật chất không phải.
Một lớn một nhỏ ngồi trên sô pha, vừa sưởi ấm, vừa cãi nhau ầm ĩ. Cô chọc lét con trai, kết quả Hạ Đại Bạch không sợ, hai tay nhỏ bé chọc lét ngược lại cô, cô bị nhột cười cười, cầu xin tha thứ.
Bạch Dạ Kình đi vào, nhìn thấy hình ảnh ấm áp như vậy, nghe được tiếng cười, buồn bực trong ngực tan đi rất nhiều.
Anh đi qua, ngồi xuống giữa hai mẹ con.
Hạ Đại Bạch và Hạ Thiên Tinh nhìn áo ngủ con mèo trên người anh, hai người đều ngẩn người, có chút hoảng hốt.
Lát sau, Hạ Đại Bạch hoàn hồn, ai oán liếc hai người bọn họ, cảm thấy Tiểu Bạch chính là cố ý chạy tới trước mặt mình ân ái. Cư nhiên cùng Đại Bảo mặc áo ngủ giống nhau, nhóc còn không có áo ngủ giống Đại Bảo!
Vốn dĩ Hạ Đại Bạch vô cùng vô cùng hy vọng hai người bọn họ mau chóng yêu đương, mau chóng ở cùng một chỗ. Nhưng hiện tại đến khi hai người thật sự yêu nhau, cả ngày dính chặt vào nhau, nhóc lại cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm, ghen tuông.
Ai! Đàn ông thật đúng là không thể để phụ nữ của mình biến thành phụ nữ của người đàn ông khác đâu! Tuy rằng đối phương là ba mình, người mình vừa sùng bái vừa yêu thích!
“Nhìn cái gì?” Bạch Dạ Kình giống như hồn nhiên không cảm giác được ánh mắt của một lớn một nhỏ, tay cầm lấy điều khiển tùy ý đổi kênh. Ánh mắt lơ đãng rơi xuống trên người cô. Vừa nãy cô giỡn cùng con trai, tóc tai rối tung, quần áo cũng lộn xộn. Có thể là do lò sưởi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô lúc này lại đỏ rực. Ý cười trong mắt không giảm, sóng nước dao động, phản chiếu ánh sáng.
Cả người thoạt nhìn đặc biệt……
Mê người.
Mắt anh chuyển sâu, nhưng thấy tầm mắt con trai nhìn chằm chằm vào mình, anh liền giống như không có việc gì, dời mắt đến tivi ở phía trước.
Chốc lát sau……
Cho dù nhìn chằm chằm tivi vẫn có thể cảm giác được người phụ nữ bên cạnh nhìn chằm chằm mình. Anh đột ngột xoay mặt qua, vừa vặn bắt được ánh mắt cô, “Nhìn đẹp lắm sao? Nãy giờ, hình như em vẫn luôn nhìn chằm chằm anh.”
Người phụ nữ này rốt cuộc có biết ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào một người đàn ông như vậy rất nguy hiểm hay không!?
Hạ Thiên Tinh quẫn bách, tự kỷ.
“Em chỉ cảm thấy anh mặc bộ này……”
Cô lại đánh giá anh một chút, không nhịn được cười. Áo ngủ sợi tổng hợp mặc ở trên người anh……
Nhìn thế nào cũng thấy buồn cười nha!
Tổng thống tiên sinh bình thường đều mặc âu phục nghiêm chỉnh, luôn luôn là người đàn ông trầm ổn nghiêm túc, giờ phút này lại mặc áo ngủ sợi tổng hợp hình mèo.
Ad: Không sớm không muộn, đúng lịch đăng nhé. Chỉ tiêu tiếp theo vẫn như cũ, chap 301 - 305 VÀ 306 - 310 đạt 60 votes nhé. Đến khổ, nhìn tình hình, không ra chỉ tiêu thì chả có mấy ai có tâm, toàn xem chùa. À, mọi người có thể dự đoán tình tiết tiếp theo cùng ad nào =))) Cho vui cửa vui nhà, quét sạch mạng nhện nào 😛😛😛
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro