Chương 316 - 320

Chương 316: Kiểm tra DNA (4) [ quan trọng ]

Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Nếu Tiểu Bạch không bệnh gì thì tại sao lại đột nhiên tốt với nhóc như vậy?

Hơn nữa, hồi nãy do nhặt pháo trúc, tay nhóc vô cùng bẩn, Tiểu Bạch chẳng những không la, ngược lại còn lau tay cho nhóc, động tác cũng rất dịu dàng nữa.

Không bình thường! Rất không bình thường!

Khóe môi Bạch Dạ Kình run rẩy. Con gấu nhỏ này! Đối tốt với nó cũng không được!

........................

Lúc Bạch Dạ Kình nắm tay Hạ Đại Bạch đi vào, bên trong vô cùng náo nhiệt.

Từ bên ngoài có thể nghe được âm thanh vui vẻ của Bạch lão gia tử. Tinh thần ông vô cùng tốt, nói chuyện cũng lớn hơn mọi ngày. Bạch Dạ Kình rất ít khi thấy ba mình cao hứng như vậy.

Một lớn một nhỏ đi vào, lão phu nhân lập tức ngoắc ngoắc Hạ Đại Bạch, "Đại Bạch, mau mau, lại đây gọi ông chú nào."

Hạ Đại Bạch chạy chậm vào, ngọt ngào gọi Bạch Thanh Nhượng tiên sinh một tiếng "ông chú"

Bạch Dạ Kình theo phía sau con trai, cung kính chào hỏi: "Chú."

Bạch Thanh Nhượng tiên sinh mất tự do hơn 20 năm. Trong những năm đó, thế giới bên ngoài không ngừng xoay chuyển, tàn khốc vô cùng. Thế nên, nhìn bề ngoài, so với Bạch lão gia tử, ông có vẻ trẻ hơn vài tuổi, nhưng tóc thì cũng gần như bạc hoàn toàn.

Chẳng qua, khí chất tao nhã lúc trẻ vẫn còn vẹn nguyên.

"Lần này, có thể ra ngoài đều nhờ con." Bạch Thanh Nhượng tiên sinh nói chuyện ôn hòa, chậm rãi. So với khẩu khí khi Bạch lão gia tử nói chuyện, đúng là khác một trời một vực.

Hai anh em là hai thái cực khác nhau, một văn một võ. Diện mạo khí chất cũng hoàn toàn bất đồng. Một người ôn đạm khiêm tốn, người kia sắc bén lãnh khốc. Nếu người ngoài nhìn vào, chắc chắn không thể nào tưởng tượng được, hai người họ chính là anh em.

"Chú khách khí rồi. Nếu không phải nhờ có chú hy sinh, Bạch gia cũng không an ổn như bây giờ" Bạch Dạ Kình đối với người chú này vô cùng khâm phục và cảm kích.

Bạch Thanh Nhượng khoát tay, "Đây đều là chuyện trước kia, hôm nay không nên đề cập lại. Chú thật sự rất muốn gặp con trai của cháu đấy, nghe ba cháu nhắc đến nó suốt."

Ánh mắt Bạch Thanh Nhượng hướng về Đại Bạch, cuộc đời ông u tối, cô đơn hơn 20 năm, nay nhìn thấy cả nhà Bạch gia sung túc vui vẻ, trong lòng có chút dao động.

Bạch Thanh Nhượng lấy một bao lì xì từ trong túi đưa cho Hạ Đại Bạch. Nhóc không biết có nên lấy hay không, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tiểu Bạch. Bạch Dạ Kình gật đầu, nhóc mới đưa hai tay ra lấy, nhẹ nhàng nói tiếng "Cám ơn!".

"Ừm, tiểu gia hỏa này đúng là rất giống con lúc trước. Thông minh." Bạch Thanh Nhượng tiên sinh cười cảm thán.

"Rất nghịch ngợm ạ." Bạch Dạ Kình ngồi xuống sô pha, Hạ Đại Bạch lấy bộ xếp gỗ từ trong ngăn kéo, ngồi trên thảm, tự chơi.

Lão tiên sinh nói: "Trước đây con cũng rất bướng bỉnh. Sao lần này không đưa mẹ của thằng bé lại?"

Bạch Dạ Kình mặt không đổi sắc, "Hôm nay cô ấy có việc. Thời gian còn dài, thế nào hai người cũng có cơ hội gặp nhau."

"Ừm. Có thể sinh ra một đứa bé thông minh như vậy, tất nhiên là một cô gái tốt."

Anh nhìn chú mình, ánh mắt phức tạp, sau đó thản nhiên nói: "Chú nhất định sẽ rất thích cô ấy."

"Đúng rồi, gần đây bảo con điều tra, con có làm chưa?" Lão gia tử nhớ tới chính sự, hỏi con trai.

Ông vừa nhắc tới, mọi người liền biết là chuyện gì. Vì quan tâm, nên tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Dạ Kình.

Nhất là Bạch Thanh Nhượng, trong mắt đều là sự chờ mong. Bởi vì kích động, tay đặt trên đầu gối có chút run. Bạch Dạ Kình thật không nỡ để ông thất vọng, mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói: "Vẫn đang điều tra."

Mọi người đều có chút nhụt chí.

Lão phu nhân nói: "Không tìm thấy? Hơn 20 năm rồi, chỉ sợ dấu vết gì cũng mất."

Lão gia tử nhìn thần sắc thất vọng của em trai mình, nhịn không được trách mắng: "Nói hươu nói vượn. Toàn bộ tình báo nước S đều đang tìm, làm sao có thể không tìm thấy? Chẳng qua Dạ Kình gần đây có việc bay đến nước M. Dạ Kình, mặc kệ thế nào, việc này đối với chú con mà nói là đại sự, con nhất định phải để trong lòng!"

Bạch Dạ Kình chỉ gật đầu, vẫn không trả lời. Tia sáng trong mắt anh cũng dần trở nên u ám.

..............................

Buổi tối.

Bạch Dạ Kình dẫn con trai rời đi, Bạch Túc Diệp cũng đi theo.

Lão gia tử và lão phu nhân cùng nhau đưa Bạch Thanh Nhượng đến khu biệt thự độc lập rồi mới trở về.

Dọc theo đường đi, lão phu nhân luôn thở dài.

"Đừng thở dài mãi nữa, nghe phiền quá." Lão gia tử gõ gậy xuống đất hai cái, "Hôm nay Nhị đệ trở về vốn là chuyện tốt, bà đó, cả ngày thở dài cái gì!"

Lão phu nhân nhéo khuỷu tay ông, "Chẳng phải là tôi đau lòng cho chú ấy sao?"

"Bây giờ chú ấy tự do rồi, những ngày tháng sau này đều là ngày tốt. Cần bà đau lòng à?"

"Tôi đau lòng vì mệnh của chú ấy quá khổ. Hai tuổi đã không còn cha mẹ bên cạnh, một mình lẻ loi trưởng thành, hiện tại lại rơi vào cảnh u tối......"

"Cái gì mà lẻ loi một mình?" Bạch lão gia tử đánh gãy lời lão phu nhân, "Xem người Bạch gia chúng ta chết hết rồi sao!"

"Xí xí xí! Sắp tới lễ mừng năm mới, ông nói điềm xấu cái gì đó!" Lão phu nhân liếc mắt lão gia tử.

"Bà cũng đừng cảm thán nữa. Nếu chú ấy đã đến Bạch gia thì chính là người nhà Bạch gia. Thân thế kia, ngoại trừ bà với tôi ra, tôi không muốn người khác biết được, bà cũng đừng lỡ miệng. Lỡ đâu chú ấy biết được lại cảm thấy đời mình thê lương. Hiểu không?"

Lão phu nhân hừ một tiếng, "Cái này còn cần ông dạy tôi à?"

..............................

Thứ Năm.

Bạch Dạ Kình vừa ra khỏi sân bay, điện thoại đột nhiên vang lên.

Vừa nhìn thấy chữ "Phó" nhấp nháy trên màn hình, anh liền cau mày, để điện thoại lên tai.

"Tổng thống."

"Nói." Bạch Dạ Kình chỉ nói một chữ đơn giản.

"DNA của ba người họ đúng là có quan hệ huyết thống."

"......" Anh trầm mặc, rất lâu không lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở ngày càng dồn dập.

Đã sớm đoán được sẽ có kết quả như vậy, nhưng nghe Phó Dật Trần xác nhận, anh vẫn có chút không tự chủ được.

"Vẫn đang nghe sao?" Không nghe được âm thanh nào, Phó Dật Trần không xác định hỏi một tiếng.

"Đem kết quả kiểm tra tiêu hủy." giọng nói anh không vô cùng lạnh lẽo, "Còn nữa, không được nhắc đến chuyện này với bất kì ai!"

Cuối cùng anh cũng khôi phục lại thần sắc bình tĩnh và tự nhiên như mọi ngày.

Phó Dật Trần không hiểu ra sao, nhưng cũng chỉ đáp ứng, không hỏi thêm nữa.

Bạch Dạ Kình không nói gì nữa, 'ba --' một cái, quyết đoán tắt điện thoại.

Chương 317: Lãnh giấy chứng nhận kết hôn

Edit: Phi Phi

Beta: Joy, Quỳnh

Tuy Bạch Dạ Kình và Hạ Đại Bạch đều đã yêu cầu, nhưng Hạ Thiên Tinh tạm thời vẫn chưa chuyển về phủ tổng thống. Chuyển qua chuyển lại, cũng không tiện cho lắm.

Tan tầm, Hạ Thiên Tinh một mình đi dạo siêu thị. Lúc đến khu rau, cô chọn rất nhiều đồ ăn ném vào xe đẩy, xong xuôi mới phát hiện mình thế mà toàn chọn món anh và Đại Bạch thích ăn.

Cô mỉm cười, trước kia bản thân cũng không thường ăn cần tây, nhưng bây giờ lại mua nhiều thế này.

Chắc là yêu ai yêu cả đường đi đây! Anh thích, cho dù cô không thích nhưng dần dần cũng thuận theo.

Nghĩ đến anh, cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, trong lòng xẹt qua một tia ngọt ngào.

Cô ngẩng đầu, tìm bột mì ở hàng trên, dự tính Noel sẽ nướng bánh cho Đại Bạch và anh ăn. Nhưng mà bột mì lại đặt ở chỗ khá cao, Hạ Thiên Tinh không với tới, kiễng mũi chân lên thì tay mới chạm được. Nhưng tay cô còn chưa đụng tới thì phía sau đã có một thân hình cao lớn áp sát lại.

Gói bột mì nhanh chóng được bàn tay to lớn đó lấy xuống.

Cô nghiêng thân hình nhỏ của mình, rơi vào trong ngực người đàn ông.

Hơi thở này quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi không cần quay đầu lại, cô cũng biết đó là ai.

Xoay người nhìn lại, quả nhiên liền thấy gương mặt quen thuộc kia, anh vẫn luôn đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt. Thế nhưng cũng vì hai người cách nhau rất gần, bốn mắt đối diện nhau liền khiến tim cô đập loạn nhịp. Siêu thị nhiều người như vậy, người đến người đi, nhưng trong chớp mắt, trong mắt cô hình như chỉ còn lại mỗi anh.

"Sao anh lại tới đây?" Cô cảm thấy rất bất ngờ.

Bạch Dạ Kình không trả lời, ánh mắt nặng nề nhìn cô. Hạ Thiên Tinh bị anh nhìn đến nỗi có chút mất tự nhiên. Không đợi cô phục hồi tinh thần, anh đột nhiên gỡ khẩu trang, dưới con mắt kinh ngạc của cô, đột nhiên hôn xuống.

C

ô hoàn toàn ngây người, trong đầu trống rỗng.

Nụ hôn của anh không có chút cố kỵ, giống như chẳng quan tâm hai người đang ở chỗ nào, cũng chẳng quan tâm thân phận đặc thù, chỉ đơn giản muốn truyền lại cảm xúc nồng đậm đang nhộn nhạo trong lồng ngực mình. Hạ Thiên Tinh luôn không thể chống đỡ được nụ hôn của anh, rất nhanh, trong đầu cô chỉ còn một mảnh đần độn, cô lui từng bước từng bước, thân hình cao lớn của anh cũng áp sát tới, khóa cô vào sát kệ hàng.

"Khụ khụ!" Đột nhiên, một tiếng ho khan vang lên. Ngay sau đó là giọng của một vị lão phu nhân cảm thán, "Thời buổi này, nam nữ thật sự là càng ngày càng lớn mật, tình huống thế này mà...... Yêu đương thì yêu đương, cũng phải xem chỗ nào nên hay không nên chứ?"

Một bên, khách hàng khác cũng nhịn không được cười ra tiếng. Hiển nhiên bà ấy đã nói ra tiếng lòng của bọn họ.

Lần này, hai người đều tỉnh táo vài phần, da mặt Hạ Thiên Tinh luôn rất mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên, hận không thể lập tức tìm cái lỗ chui xuống.

Cô đẩy bả vai anh hai cái, anh mới miễn cưỡng tránh ra một chút. Ánh mắt anh thâm trầm, sáng quắc nhìn cô, đáy mắt hiện lên những tia phức tạp, giống như một cơn lốc xoáy. Cô vừa liếc mắt một cái liền say mê trong đó, không thể tự kiềm chế.

Hô hấp có chút nặng nề, cô ghé mắt nhìn lão phu nhân bên cạnh đang cầm giỏ xách, vừa lắc đầu vừa nhìn hai người bọn họ, khiến cô càng cảm thấy xấu hổ, quẫn bách không dám nhìn ai. Hạ Thiên Tinh sửa sang lại mình, nhanh chóng đeo khẩu trang lại cho anh.

"Đi nhanh lên, quá mất mặt rồi." Cô ảo não thấp giọng. Dắt tay anh bước đi. Ngay cả xe đẩy bên cạnh cũng quên mất.

Thật ra anh không sao cả! Dù sao anh cũng đeo khẩu trang không cảm thấy có chuyện gì. Nhưng cô thì lại cảm thấy không ngóc đầu nổi.

"Xe đẩy." Bạch Dạ Kình kéo cô lại, lấy xe đẩy. So với cô, anh trước sau như một vẫn vô cùng thản nhiên.

Hạ Thiên Tinh vẫn còn cảm giác được ánh mắt lão phu nhân kia đang nhìn bọn họ, không, ai đi qua cũng đều nhìn họ cả, nhìn đến lưng cô như bị hàng trăm mũi nhọn đâm tới. Cuối cùng, cô cúi thấp đầu, bám lấy cánh tay anh, thân hình chặt chẽ dán vào anh, giấu mình bên cạnh anh, đi về phía thu ngân.

"Sao đột nhiên anh lại chạy đến đây?"

Nhớ em......

Hai chữ như muốn bật thốt ra khỏi miệng, thế nhưng cuối cùng anh mở miệng, thản nhiên nói một câu, "Bạn của em nói em đang dạo siêu thị."

"Không phải anh rất không thích đi siêu thị sao, sao còn đi vào? Ở bên ngoài chờ em cũng được mà." Hạ Thiên Tinh nói chuyện với anh, hai người cứ đẩy xe như vậy, vai sóng vai đi ra ngoài, so với những đôi vợ chồng nhỏ cùng nhau đi siêu thị không khác biệt lắm. Cô nhìn bọn họ, lại nhìn chính mình, nụ cười trên mặt càng thêm tươi.

Bạch Dạ Kình nhìn cô, động lòng, dừng bước, đột nhiên nói : "Thiên Tinh, chúng ta kết hôn đi!"

Thanh âm không cao không thấp.

"......" Bước chân của Hạ Thiên Tinh cũng dừng lại, nghe được lời của anh, cô giật mình trong chớp mắt rồi cười, "Bạch tiên sinh, lời này anh đã nói qua vài lần. Hơn nữa, không phải là em đã đồng ý rồi sao?"

Tại sao lại nói nữa rồi ?

Cô quơ quơ nhẫn trên tay, vô cùng chói mắt.

"Thứ Bảy này chúng ta cùng đi đăng ký."

"Hả?"

Hạ Thiên Tinh vô cùng kinh ngạc. Sao lại vội vã như vậy?

"Cục dân chính thứ bảy không làm việc, anh sẽ để người khác sắp xếp.

Hôm đó chúng ta đi đăng ký là thích hợp nhất."

"......" Cô ngẩn người rất lâu vẫn chưa hồi phục lại. Bạch Dạ Kình nhíu mày, "Biểu tình này của em là đang cự tuyệt anh?"

Cô lắc đầu, "Đương nhiên không phải. Chỉ là vì sao lại đột nhiên gấp như vậy? Chị Túc Diệp nói......"

"Đêm dài lắm mộng." Bạch Dạ Kình ngắt lời cô nói, nắm chặt tay cô, "Hộ khẩu của em ở đâu, ở chỗ mẹ em hay là chỗ ba em? Anh sai người đến lấy."

"À, ở chỗ ba em." Hạ Thiên Tinh theo bản năng trả lời.

Bạch Dạ Kình "Ừm!" một tiếng, không đợi cô nói gì nữa liền gọi điện phân phó xuống.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy giống như mình đang nằm mơ. Hai ngày trước vừa mới được cầu hôn, về phần kết hôn, cô nghĩ chắc sẽ vào năm sau. Nhưng cuối cùng lại không ngờ tới, anh bỗng nhiên nhiệt huyết dâng trào, muốn hai ngày nữa đi đăng kí.

Không phải cô không đồng ý, chỉ là quá đột ngột. Đột ngột đến nỗi cô có cảm giác rất không chân thực. Anh vốn là người bình tĩnh, rất ít khi vội vàng như vậy. Hơn nữa, anh đang ở vị trí này, rõ ràng dù là chuyện gì cũng phải lấy đại cục làm trọng. Vốn không nên ra quyết định như vậy.

"Đem tất cả văn kiện chính xác đưa đến, tôi đã định vào thứ bảy, lúc chín giờ."

Ánh mắt Hạ Thiên Tinh tò mò nhìn anh, trong chốc lát, cô hỏi: "Trước đó không phải chúng ta nói là chờ năm sau sao? Hơn nữa, hiện tại cũng chưa chuẩn bị cái gì hết......"

"Em chỉ cần đi lãnh giấy chứng nhận cùng anh là được. Chúng ta hiện tại chỉ đi đăng ký, cũng không phải tổ chức hôn lễ. Chuyện hôn lễ, đến năm sau sẽ làm."

Hạ Thiên Tinh vẫn không yên lòng, "Anh còn chưa nói với trưởng bối ?"

"Đừng lo. Mọi việc xong xuôi thì trực tiếp đem giấy hôn thú cho bọn họ xem là được rồi. Dù sao, ba mẹ anh cũng đã sớm dự đoán được ngày này sẽ đến, không sớm thì muộn thôi." Không có gì trực tiếp hơn gạo nấu thành cơm cả.

Chương 318: Bỏ đứa bé (1)

Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Nghe anh nói như vậy, Hạ Thiên Tinh cũng không nói gì nữa, cô không biết mình làm sao, tóm lại trong lòng có chút bất an khó hiểu. Nhưng gả cho anh rõ ràng là chuyện tốt, hơn nữa trong lòng cô không phải cũng rất chờ mong ngày đó hay sao?

Dù sao, đời này của cô, chỉ có thể là anh, cho nên tại sao cô lại không quyết đoán một lần? Năm nay hay năm sau cũng đâu khác biệt gì?

Cô nghĩ như vậy, bất an trong lòng mới dần vơi bớt. Xuất hiện cảm giác chờ mong, chờ đến thứ bảy tuần này.

..................

Buổi tối.

Bạch Dạ Kình đến chỗ cô thuê ăn cơm chiều. Trừ anh ra còn có Trì Vị Ương. Trì Vị Ương không còn hoạt bát như lúc trước nữa, cũng không nói nhiều, chỉ im lặng ngồi trên bàn cơm, dường như cố giảm đi sự tồn tại của bản thân cô ấy trước mọi người.

Ăn xong cơm chiều, Hạ Thiên Tinh tiễn anh ra cửa.

Trong thang máy, anh ôm cô, mở miệng: "Về cùng anh đi."

Cô lắc đầu, "Anh cũng nhìn thấy rồi đó, Vị Ương còn ở trên lầu, gần đây em phải ở cùng cô ấy nhiều hơn một chút, cảm xúc của cô ấy không được tốt lắm."

Bạch Dạ Kình cũng không cưỡng ép nữa. Dù sao......

"Qua thứ bảy này, em sẽ không thể lấy cớ một mình ở chỗ này nữa." Qua thứ bảy này, cô sẽ chính thức trở thành chủ nhân phủ tổng thống, danh chính ngôn thuận là nữ chủ nhân, đến lúc đó cô muốn cự tuyệt cũng không được.

Hạ Thiên Tinh gật đầu, "Đã biết, thứ bảy em chuyển về sau."

........................

Sau khi trở về, Hạ Thiên Tinh ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng gọi cho mẹ để thông báo. Thẩm Mẫn nghe nói bọn họ muốn kết hôn thì đặc biệt cao hứng.

"Thứ bảy này mẹ cũng nên đến đó một chuyến, làm nhân chứng cho hai đứa."

"Cũng tốt. Để mẹ kiểm tra lại sức khỏe một lần nữa con mới an tâm."

"Kết hôn rồi thì con đã trở trưởng thành. Về sau con và Dạ Kình ở cùng một chỗ, hai người phải thông cảm cho đối phương nhiều hơn. Hơn nữa cậu ấy bề bộn nhiều việc, cũng đừng giận dỗi cậu ấy. Mẹ biết, cậu ấy là thành tâm thành ý với con."

Thẩm Mẫn cẩn thận chỉ dạy, con gái chẳng bao lâu nữa sẽ lập gia đình, sự kích động từ đáy lòng khiến bà khó bình tĩnh được.

"Điều mẹ nói con sẽ nhớ kỹ."

Cô cũng không nói nhiều với Thẩm Mẫn nữa. Cúp điện thoại, đi vào thu dọn phòng bếp.

Một đêm kia, Hạ Thiên Tinh và Trì Vị Ương ngủ chung giường, nhưng không biết mở miệng thế nào về chuyện kết hôn giữa cô và Bạch Dạ Kình.

Từ sau khi Phó Dật Trần và cô ấy tách ra, cảm xúc cô ấy vẫn luôn đê mê, đến nay vẫn không giảm bớt chút nào. Chưa đầy một tháng, người đã gầy đi thấy rõ.

Hạ Thiên Tinh sốt ruột, nhưng có tâm mà vô lực. Tâm bệnh chỉ có tâm dược mới chữa được.

Hôm sau, sáng sớm.

Khi Hạ Thiên Tinh tỉnh lại, Vị Ương ngủ bên cạnh đã biến mất.

"Vị Ương?"

Cô đứng dậy, mơ hồ vừa cột tóc vừa gọi người.

Cô chuẩn bị đi toilet rửa mặt, nhưng vẫn chưa mở cửa, đã nghe tiếng nôn khan từ bên trong truyền ra.

"Cậu không sao chứ?" Cô đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy Vị Ương dựa vào bồn cầu nôn ói. Hạ Thiên Tinh chỉ nghĩ dạ dày cô ấy xảy ra vấn đề, "Chắc không phải tối hôm qua lại ăn đồ quá thời hạn chứ? Ngày hôm qua mình đều mua nguyên liệu mới về nấu ăn mà."

Trước đó vì Đại Bạch ăn chân gà mà nôn ói, Hạ Thiên Tinh luôn cẩn thận với thực phẩm, sợ xảy ra sơ xuất.

Trì Vị Ương suy yếu đến nỗi một câu cũng nói không được, chỉ khoát tay. Rất lâu sau mới đứng lên, rời khỏi bồn cầu, mở nước, rửa tay, mặt mày tái nhợt.

"Mình đi đến bệnh viện với cậu để khám dạ dày xem sao, ói thành như vậy nhất định là có chuyện." Hạ Thiên Tinh xoay người định về phòng thay quần áo. Trì Vị Ương túm lấy cô, cô dừng lại bước quay đầu nhìn cô ấy.

Chỉ thấy trong mắt cô ấy mờ mịt, hô hấp cũng yếu ớt.

"Thiên Tinh, cậu đưa mình đến phòng khám phụ khoa đi."

Trì Vị Ương vừa nói ra, Hạ Thiên Tinh liền mông lung.

Sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, "Cậu nói......"

Nói đến đây cô dừng một chút, ánh mắt rơi xuống cái bụng bằng phẳng của cô ấy, chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, "Cậu...... Mang thai?"

Cô là người từng trải, kỳ thật đối với dấu hiệu mang thai cô vẫn có chút hiểu biết. Chỉ là cô chưa từng đặt Vị Ương vào phương diện này mà nghĩ tới. Cô ấy và Phó Dật Trần đã phát triển đến bước này?

Nhìn Trì Vị Ương gật đầu, trong đầu Hạ Thiên Tinh cũng có chút loạn.

"Hai người làm sao có thể......? Không phải cậu biết rõ anh ta đã kết hôn rồi sao?"

Cô không thể tin được Vị Ương lại hồ đồ như vậy. Biết rõ anh ta là người có vợ con còn có thể cùng anh ta phát sinh quan hệ.

"Là ngoài ý muốn. Anh ấy thậm chí cũng không biết người đêm đó là mình. Mình cũng không nghĩ đến......" Cánh môi Trì Vị Ương có chút phát run. Kỳ thật, kết cục như vậy thật rất khó khăn. Vợ anh ta cũng sắp sinh, mà cô bên này lại......

"Vậy bây giờ cậu tính thế nào?" Hiện tại truy hỏi sai lầm đã qua hiển nhiên là vô ích, chỉ có thể nghĩ biện pháp mau chóng giải quyết vấn đề.

Trì Vị Ương lại rất bình tĩnh.

"Mình đã lo lắng một thời gian ngắn. Đứa bé này, mình không thể giữ lại."

"Cậu tính bỏ đứa bé?!"

"Ừm." Trì Vị Ương quả quyết gật đầu, ngay cả một tia do dự cũng không có, trước mắt chỉ có thê lương, hiển nhiên, chủ ý này đã ở trong lòng cô rất lâu rồi.

Trì Vị Ương súc miệng xong thì quay lại phòng thay quần áo. Hạ Thiên Tinh lo lắng đi theo phía sau cô ấy, "Vị Ương, việc này không phải là việc nhỏ, cậu hiểu rõ rồi chứ. Một khi bỏ nó, mình sợ cậu hối hận cũng không kịp."

Dù sao, đứa bé trong bụng không phải là của ai khác, là của người mà cô ấy đã dùng hết tình cảm, sức lực để yêu.

Động tác của Trì Vị Ương tạm dừng một chút, ánh mắt không tiêu cự tùy ý dừng ở nơi nào đó.

Trì Vị Ương mở miệng, như là nói với Hạ Thiên Tinh, lại giống như tự mình lầm bầm lầu bầu, "Nếu không phá thì làm gì bây giờ? Ôm đứa bé đi tìm anh ta, bảo anh ta ly hôn rồi ở chung với mình à? Mình làm không được, mình tin anh ta cũng làm không được...... Đêm đó là sai lầm của chúng mình, thừa lúc sai lầm này còn cứu vãn được thì nên nhanh chóng sửa sai mới là lựa chọn sáng suốt nhất."

Lời của Trì Vị Ương không phải là không có đạo lý.

Dù sao bản thân Hạ Thiên Tinh cũng không ở trong vòng xoáy tình cảm này, mặc dù có lo lắng cũng không thể thay cô ấy quyết định. Nhớ lại ngày đó khi cô mang thai Đại Bạch, phản ứng đầu tiên cũng giống cô ấy.

Cô xin phép nghỉ rồi lái xe đưa Trì Vị Ương đến bệnh viện Bối Tư Xa.

Dọc theo đường đi cô lái xe rất cẩn thận, bởi vì bên người là một phụ nữ có thai. Cô cũng chỉ chuyên tâm lái xe, không mở miệng nói với Vị Ương một câu nào. Cô chỉ hy vọng bản thân cô ấy có thể hiểu rõ, bất luận có giữ lại đứa bé hay không, cô ấy cũng không cần phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay.
...

..............................

Khoa phụ sản luôn luôn là một biển người.

Hạ Thiên Tinh đi lấy số thứ tự, ngồi bên ngoài chờ với Vị Ương. Kế tiếp là một loạt kiểm tra.

Bởi vì lúc trước cô ấy đã đến bệnh viện siêu âm, cho nên hôm nay muốn trực tiếp đi làm phẫu thuật phá thai.

Chương 319: Náo loạn không đâu (1)

Edit: Phi Phi 

Beta: Joy, Quỳnh

Hạ Thiên Tinh nắm chặt tay Vị Ương, “Cậu nghĩ kĩ rồi chứ! Lúc mình mang thai Đại Bạch, tuy rằng phản ứng đầu tiên cũng là muốn bỏ nó, nhưng từ sau khi sinh nó ra đến nay mình thật sự cảm thấy may mắn vì lúc ấy giữ nó lại.”

“Nhưng mấy năm đó cậu cũng không dễ dàng gì, trong lòng cậu rõ ràng nhất. Hơn nữa…… Đại Bạch của cậu còn có ba. Mà con của mình chắc cả đời cũng chẳng biết ba nó là ai. Mình không thể đối xử tàn nhẫn với nó như vậy.”

Đúng vậy.

Tình huống của hai người hoàn toàn không giống nhau.

Cô dựa vào cái gì khuyên cô ấy đây ?

“Cậu đã muốn quyết định như vậy, Vậy thì…… mình đi nhận đơn phẫu thuật giúp cậu, thuận tiện trả luôn tiền viện phí. Cậu ở chỗ này chờ mình một chút.”

Hạ Thiên Tinh thở sâu, đứng dậy, đi xuống quầy thu ngân lầu một đóng tiền.

Thang máy rất chật chội, mà thang máy VIP lại trống không.

Hạ Thiên Tinh sợ Vị Ương chờ quá lâu, trực tiếp vào thang máy VIP. Cũng may, lần trước mẹ cô nằm viện ở đây, nhờ phúc của Bạch Dạ Kình và Phó Dật Trần mà cô có thẻ VIP. Cô cầm thẻ vào thang máy quẹt một cái, thang máy đi xuống lầu một.

Trong thời gian đi thang máy, Hạ Thiên Tinh Thần cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cuộc có nên nói một tiếng với Phó Dật Trần hay không? 

Cô lấy di động tìm đến dãy số của anh ta, định ấn xuống, nhưng cuối cùng lại từ bỏ. Vị Ương muốn gạt anh ta phá thai, bây giờ nếu cô gọi cuộc điện thoại, chính là làm chuyện thêm phức tạp.

Đang lúc rối rắm, “Đinh ——” một vang lên, thang máy đến lầu một. Cửa từ từ mở ra, Hạ Thiên Tinh nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian lắm.

Chút nữa là giờ nghỉ trưa, buổi chiều lại phải xếp hàng một lần nữa.

Cô nóng vội, bước chân cũng nhanh hơn. Cô chạy chậm qua sảnh dành cho khách VIP, hướng về khu thu ngân. Kết quả, vì đi rất vội nên không chú ý mà đụng phải một bàn máy móc, thân mình lắc lư, người không đứng vững, lảo đảo một cái liền đụng vào người khác.

“Ôi ôi ôi! Cái gì thế này?! Đi đường cũng không xong là sao?!”

Hạ Thiên Tinh đứng vững lại thì chợt nghe thấy một tiếng quát nghiêm khắc rất lớn. Cô rùng mình, dưới chân thiếu chút nữa không đứng vững.

Giọng nói này……

Bạch lão tiên sinh!

Thật sự là……

Gặp ai không gặp, lại gặp Bạch lão tiên sinh?

“Thực xin lỗi.” Hạ Thiên Tinh nhanh chóng xin lỗi. Vốn dĩ ấn tượng của lão gia tử đối với cô cũng rất kém, lúc này cô liều lĩnh như vậy tự nhiên càng không có ấn tượng tốt. Nhưng trước mắt cô cũng không còn cách nào khác. "Thật có lỗi, là cháu gấp gáp không chú ý vấp vào đồ một chút.”

“Nói xin lỗi với ta có ích lợi gì! Người cô đụng cũng không phải là ta!” Bạch lão gia tử nhìn thoáng qua, sắc mặt không dịu xuống chút nào, ngược lại càng tức giận trừng mắt.

Bạch Thanh Nhượng vừa mới ra tù, hôm nay đến đây làm kiểm tra toàn diện, không nghĩ tới mới vừa vào cửa đã bị người ta thiếu chút nữa đụng ngã, ông vừa đứng vững thì nhìn thấy vẻ mặt nhận lỗi của cô gái đụng phải ông, “Thực xin lỗi, tiên sinh. Là tôi vội vàng, lỗ mãng.”

“Không có việc gì, người trẻ tuổi, hấp tấp là bình thường.” Bạch Thanh Nhượng vẫn như trước, thái độ ôn hòa thản nhiên, trên mặt còn treo nụ cười hiền hòa. 

“Tại sao cô lại không lễ phép như vậy ?” Bạch Thanh Nhượng không phát hỏa nhưng Bạch lão gia tử lại tiếp tục nổi giận đùng đùng.

Hạ Thiên Tinh túng quẫn. Lời xin lỗi cũng đã nói rồi, chân thành cũng không thiếu, sao lại không lễ phép ?

Được rồi, cô chỉ có thể hiểu là lão gia tử cố ý làm khó mình.

“Lão tiên sinh, nếu ngài……”

“Cô lại gọi ta là lão tiên sinh thử xem!” Bạch lão gia tử trừng mắt, như vậy thật là có chút dọa người.

Hạ Thiên Tinh rùng mình, trong lòng vừa ủy khuất, vừa buồn bực. Bất quá là đụng phải người bên cạnh một chút, đâu phải cô làm ra chuyện xấu gì, sao lại làm như cô mắc phải đại tội như thế ?

Cô cắn cắn môi, “Nếu ngài không thích nghe, vậy cháu sẽ không gọi thế nữa. Vừa mới nãy cháu đụng phải vị tiên sinh này cũng đã rất chân thành xin lỗi với ngài ấy. Cháu còn có việc gấp, thời gian cũng không kịp, nếu ngài muốn trách mắng gì nữa, ngài hãy đợi cháu một chút thôi, chờ cháu xong việc, ngài lại đến quở trách, được không ạ?”

Cô thật sự rất sốt ruột.

Lão gia tử hiển nhiên là không nghĩ tới cô lại nói như vậy với mình, ông tức giận đến mắt trợn trừng, "Chờ cô ? Cô cho rằng cô là ai, ta phải ở chỗ này chờ cô ?”

Lão gia tử tức giận đến nỗi gõ mạnh gậy xuống mặt đất.

Bạch Thanh Nhượng bên cạnh vui vẻ, “Anh cũng đừng khó xử một cô gái nhỏ như vậy! Tính tình cô ấy lanh lẹ, dám nói như vậy với anh chỉ sợ không có mấy người.”

“Anh thấy cô ta nghĩ có chỗ dựa là tiểu tử Dạ Kình kia mới dám lớn gan như vậy!”

“Dạ Kình?” Bạch Thanh Nhượng lại dùng ánh mắt khác lúc đầu nhìn Hạ Thiên Tinh đánh giá cô, “Thì ra cô chính là cháu dâu của ta.”

Cháu dâu hả?

Cho nên, vị này là, chú Hai của Bạch Dạ Kình?

Trong lòng Hạ Thiên Tinh nghiêm nghị kính nể. Trước đó chỉ nhìn thấy trên sách, qua ảnh chụp, sau hai mươi năm, phong thái ngày xưa mang máng còn có thể thấy được. Chẳng qua, rốt cuộc là thời gian vô tình.

“Ai nói là cháu dâu, anh đây còn chưa gật đầu đâu!” Lão gia tử rầm rì một tiếng, trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tinh. Dùng gậy gõ trên mặt đất một tiếng, ho khan “Cũng biết đây là chú Hai của Dạ Kình, cô còn thất thần làm gì?!”

“Dạ?” Hạ Thiên Tinh không rõ làm sao cho đúng. Không thất thần, còn có thể làm gì?

“Gọi người!” Lão gia tử quát một tiếng, “Sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?”

“…… Không phải lúc nãy cháu gọi ngài còn tức giận hay sao?” Hạ Thiên Tinh càng cảm thấy tính tình lão gia tử thật sự khó hiểu. 

“Kêu gì chứ? Kêu ‘tiên sinh’! Chú Hai không kêu mà kêu tiên sinh, đây là ba mẹ cô dạy cô sao?”

“Chú…… Chú Hai?”

“Ai cũng biết cô là con dâu tương lai của ta, sao, kêu "chú Hai" khiến cho cô oan uổng lắm sao, ủy khuất lắm sao?”

Hạ Thiên Tinh mờ mịt.

Cho nên……

Lời này của lão gia tử chính là…… Tiếp nhận mình?

“Đừng lo lắng, mau kêu bác trai và chú Hai đi.” Bạch Thanh Nhượng tiên sinh nhanh lẹ nhắc nhở. Sợ cô lại cứ ngẩn ngơ như thế càng khiến "sư tử" bên cạnh càng tức giận thêm.

Hạ Thiên Tinh phục hồi tinh thần, âm thầm cảm thán tính tình ba Bạch Dạ Kình thật đúng là không thể nắm bắt được. Nhưng, tốt xấu gì cũng đã nhìn nhận cô cho nên cô cũng nhanh lẹ gọi người.

“Bác trai, chú Hai.”

Bạch lão tiên sinh liếc mắt cô một cái, “Bây giờ thì nhu thuận, vừa mới nãy còn dám để cho ta ở chỗ này chờ cô, quả thực là không biết cao thấp.”

“……” Hạ Thiên Tinh bị dạy dỗ không dám nói gì nữa. Dù sao cô cũng đâu có nói gì sai.

Lão gia tử dạy xong rồi, nhìn thấy tờ giấy trong tay cô, cao thấp liếc cô một cái, hỏi: “Cô tới bệnh viện làm gì?”

Hạ Thiên Tinh vừa định giải thích, tờ giấy trong tay đã bị lão gia tử lập tức kéo qua.

Đầu tiên là ảnh chụp siêu âm.

Lão gia tử còn chưa nhìn đến tên trên tờ giấy, chỉ nhìn thấy kết quả chẩn đoán ghi là có thai. Hơn một tháng.

“Cô mang thai mà không nói một tiếng, một mình chạy đến bệnh viện?” Lão gia tử lườm cô, “Đã là phụ nữ có thai sao lại liều lĩnh như vậy! Có đụng trúng bụng hay không?”

Chương 320: Náo loạn không đâu (2)

Edit: Phi Phi 

Beta: Quỳnh

Đây... xem như là quan tâm đúng không?

Bất quá, cách quan tâm thế này cũng thật sự rất…… đặc biệt. Hung dữ quá đi. Bây giờ cô xem như đã biết tính tình kia của Bạch Dạ Kình là kế thừa từ ai.

Nhưng rất hiển nhiên, lão gia tử so với anh còn khó ở chung hơn.

“Không phải, người mang thai cũng không phải……”

Chữ "Cháu" còn chưa nói rõ ràng, lão gia tử đột nhiên lại nhìn thấy phía dưới là tờ giấy phẫu thuật lập tức nổi trận lôi đình.

“Cô đúng là người phụ nữ nhẫn tâm, tại sao cô có thể phá bỏ đứa bé chứ! Đứa bé vô tội !”

Trời ạ!

Hạ Thiên Tinh cảm thấy ông ấy hiểu lầm lớn rồi!

Lão gia tử căn bản là không nghe cô giải thích, trực tiếp tìm điện thoại, hung hăng trừng mắt cô, “Bản thân ta muốn nhìn xem, ở bệnh viện này ai dám mổ cho cô!”

“Lão tiên —— không phải, bác trai, ngài hãy nghe cháu nói……”

“Nói nói nói! Có cái gì mà nói! Ta cho cô biết, cô dám phá đứa bé thử xem!” Lão gia tử bắn ánh mắt lạnh lẽo, lưng Hạ Thiên Tinh đều đổ mồ hôi lạnh. Vậy đây cũng không phải là nói giỡn!

Bạch Thanh Nhượng ở một bên vỗ vỗ tay cô, trấn an nói: “Con cứ mặc ông ấy, tính tình ông ấy chính là như này. Trong chốc lát tự nhiên sẽ biết mình náo loạn không đâu.”

Hạ Thiên Tinh túng quẫn. Cũng không nói nữa.

Lão gia tử đi qua một bên gọi điện thoại, âm thanh rống giận quả thực vang rung trời. Hạ Thiên Tinh lúc này mới chính thức nhìn Bạch Thanh Nhượng lão tiên sinh, “Vừa nãy cháu đụng phải ngài, ngài không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, không có việc gì, ta sao lại yếu đuối như thế được.”

“Vậy là tốt rồi.” Hạ Thiên Tinh mỉm cười, “Vẫn nghe Dạ Kình nhắc tới ngài, vốn rất muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của ngài. Bất quá, lần trước bận quá nên đã bỏ lỡ.”

“Dạ Kình nói, khi nào ta gặp cháu khẳng định sẽ thích. Hiện tại vừa nhìn thấy, quả nhiên nó nói không sai. Vừa thấy cũng rất hợp mắt.”

Hạ Thiên Tinh chỉ cười. Rất may mắn là chú Hai không sắc bén như Bạch lão gia tử.

“Đúng rồi, có nghĩ tới khi nào thì kết hôn chưa?”

Hạ Thiên Tinh ngẫm nghĩ, cũng không gạt trưởng bối, thuật lại: “Kỳ thật, chúng cháu đã thương lượng xong, chuẩn bị thứ bảy đi lấy giấy hôn thú. Hôn lễ để qua một thời gian ngắn nữa sẽ tổ chức sau.”

“Thứ bảy lãnh giấy chứng nhận? Ngày hôm qua cũng không nghe Dạ Kình nói qua.”

“Chắc anh ấy lo lão tiên sinh phản đối, cho nên, nghĩ là sau khi lấy giấy chứng nhận xong rồi nói sau.”

“Đứa nhỏ này, đều đã lớn hết rồi sao lại không hiểu tâm tư ba nó vậy chứ? Chuyện này nếu hai đứa không đề cập tới, ta đây cũng không nhiều lời. Bất quá, hai đứa cứ yên tâm đi, ta rất hiểu anh trai ta, ông ấy cũng vì không muốn tự ném mặt mũi nên đối với con có chút nghiêm khắc.”

Lúc cô và Bạch Thanh Nhượng đang nói chuyện phiếm, lão gia tử tắt điện thoại, quay trở lại.

Cặp mắt kia thẳng tắp, hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tinh, trừng mắt khiến cô sợ hãi cứng đờ người. Chỉ nghe lão gia tử hừ lạnh: “Lát nữa bác sĩ Phó và đoàn đội sẽ lại đây làm kiểm tra thân thể cho cô! Đi lên lầu ngồi chờ đi!”

Da đầu Hạ Thiên Tinh nhảy dựng, “Ngài nói với bác sĩ Phó?”

“Nói với cậu ta thì làm sao?” Lão gia tử hừ, “Ta còn chưa nói với lão phu nhân và Dạ Kình đâu! Nếu để bọn họ biết cô có ý đồ phá đứa bé này, xem thử bọn họ có nuốt tươi lột da cô không!”

Hạ Thiên Tinh đau đầu muốn chết

“Ngài mau ngăn đừng để cho bác sĩ Phó đến đây. Người mang thai không phải cháu, muốn phá thai cũng không phải cháu!”

Mắt thấy sự tình càng náo loạn càng không thể vãn hồi, cô nhanh chóng giải thích.

Lão gia tử là một người có tính tình bướng bỉnh, “Cô đừng nghĩ muốn hù ta, ta cũng không ngốc!”

“Thật sự.” Hạ Thiên Tinh lấy tờ giấy trên tay mình, “Ngài xem. Trì, Vị, Ương, thật sự không phải là cháu.”

Lão gia tử lúc này mới thấy rõ ràng ba chữ kia. Trên mặt có chút xấu hổ. Nhiều năm như vậy không có ai trực tiếp vạch ra lỗi của ông, trước mắt bị tiểu nha đầu này ở trước mặt em trai mình vạch trần, còn có tùy tùng đi theo phía sau khiến ông sượng mặt.

Tự nhiên lại phát hỏa. Hơn nữa, cơn tức cũng bùng phát lên người Hạ Thiên Tinh.

“Không phải của cô, sao không nói sớm! Cố ý để cho lão tử ta đây sốt ruột, đúng không?”

Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình oan uổng muốn chết.

Bất quá, cũng may lão gia tử cũng không quở trách nữa, mà lấy điện thoại gọi lại cho Phó Dật Trần. Hạ Thiên Tinh giương lỗ tai nghe.

Giọng của bác sĩ Phó tất nhiên là không nghe được. Chỉ nghe lão gia tử ở bên cạnh nói: “Ừm, đúng, cậu không cần đến đây, đoàn đội của cậu cũng không cần lại đây…… Ừm, cô ấy không mang thai, đúng, muốn phá thai cũng không phải cô ấy, là bạn cô ấy……  Tên người bạn?”

Hạ Thiên Tinh vừa nghe lời này, khoát tay với ông, ý bảo ông đừng nói.

Nhưng mà lão gia tử lòng dạ không thuận, cô càng không để cho mình nói ông lại càng muốn nói. Hừ một tiếng, nói: “Hình như là một cô gái họ Trì, gọi là gì nhỉ? À, Trì Vị Ương!”

“……” Hạ Thiên Tinh không lên tiếng.

Lão gia tử này thật sự là tính trẻ con.

Chuyện này bác sĩ Phó đã biết, trước mắt cũng không tính là chuyện xấu sự chứ?

Lão gia tử nói điện thoại xong, quay đầu lại: “Tiểu tử Dật Trần này đúng là càng ngày càng không quy củ, ta đây còn chưa nói xong, cậu ta đã vội vàng tắt máy, giống như đi cứu hoả không bằng.”

Trong lòng Hạ Thiên Tinh thầm than.

Trước mắt so với cứu hoả còn gấp hơn.

Chuyện này đã giải thích rõ rồi, hai lão gia tử cũng không có ở lâu. Viện trưởng cũng đi lên lầu. Hạ Thiên Tinh ở phía sau cúi người chào, đưa bọn họ đến trước thang máy, chờ khi thang máy đóng mới thở ra, xoay người đi.

Cô nhanh chóng chạy đi đóng viện phí.

Nhưng vừa đến cửa, bác sĩ đã muốn đứng dậy.

“Bác sĩ, tôi muốn đóng viện phí.”

“Cô tới chậm rồi, máy tính đều đã tắt. Buổi chiều cô đến đây đi!”

“……” Bị lão gia tử náo loạn như vậy, không trễ mới lạ đó.

Hạ Thiên Tinh than thở một tiếng. Bất quá, hiện tại Phó Dật Trần biết cô ở bệnh viện, cũng không biết có lại đây hay không. 

Nếu anh ta đối với Vị Ương thật sự còn có một chút tình cảm có thể sẽ đến đây chăng!

Cô chỉ đành buông xuôi, xoay người trở lại tìm Trì Vị Ương.

“Cậu, Phó Dật Trần biết mình ở bệnh viện?” Trì Vị Ương có chút kích động đứng dậy, cô hiển nhiên cũng dự đoán được sẽ như vậy.

“Cậu khoan vội kích động, mình thật sự không cố ý.” Hạ Thiên Tinh đem chuyện vừa nãy cùng lão gia tử nhanh lẹ nói hết. Trì Vị Ương đương nhiên là không có ý muốn trách cô, chỉ sợ cô thật sự nói với Phó Dật Trần, cô ấy cũng biết tất nhiên là vì muốn tốt cho mình.

“Nếu anh ta đã biết, khẳng định sẽ đến bệnh viện tìm cậu rồi. Cậu định làm như thế nào?”

Trì Vị Ương ngồi trên hàng ghế lạnh lẽo trên hành lang, tinh thần có chút hoảng hốt. Một hồi lâu, cô ấy mới sâu kín nói : “Đến thì cũng đã đến rồi, dù sao…… Chỉ cần mình không nói, anh ta cũng sẽ không biết đứa bé này là của anh ta.”

“Cậu không có ý định nói cho anh ta biết?”

“Nói cho anh ta biết làm gì? Rõ ràng hai người vĩnh viễn không có khả năng ở cùng một chỗ, vô duyên vô cớ liên lụy làm gì…… Hơn nữa, anh ta tới cũng tốt, bọn mình cũng có thể hết hy vọng……”

______________________________

Ad: Hình như ad thấy vote giảm phải hông ta 🙄🙄🙄 ???

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro