Chương 331 - 335
Chương 331: Tình yêu điên cuồng
Edit: Joy
Beta: Quỳnh
Mỗi một lời nói đều như đang rút cạn khí lực của bà.
Không nghĩ tới, thượng đế sẽ gửi lại đứa con đã mất như vậy cho bà, khiến bà không biết làm thế nào!
“Anh trai tôi cũng đã điều tra, kiểm chứng nhiều lần mới phát hiện được. Nếu bà cảm thấy hoài nghi, có thể tìm Hạ tiểu thư làm xét nghiệm DNA, hết thảy sẽ sáng tỏ.”
“Tại sao có thể như vậy?” Lan Đình phu nhân thất thần thì thào, trong hốc mắt đã xuất hiện một tầng hơi nước.
Nếu cô thật sự là con gái của bà…… Vậy cô cùng Dạ Kình, tuyệt đối không thể ở cùng nhau!
Tuyệt đối không thể ở cùng!
Luân thường không cho phép, đạo lý không cho phép, quốc gia không cho phép, người dân cũng sẽ không cho phép!
Lan Đình phu nhân không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại, lập tức cho người đặt vé máy bay về nước S sớm nhất.
Dư Trạch Nam cúp điện thoại xong, vô cùng mờ mịt.
Anh ta trầm ngâm một lát, thay quần áo, đi tới nhà Dư Trạch Nghiêu.
……………………
Lúc anh ta đến, Dư Trạch Nghiêu đang ăn điểm tâm, bên cạnh là Cảnh Dự đang ngồi. Cảnh Dự ăn không nhiều lắm, Dư Trạch Nghiêu gắp mấy đũa thức ăn cho cô, cô cũng không động đến, chỉ yên lặng gẩy gẩy bát cơm, thần sắc vẫn lãnh đạm như trước.
Lần thứ ba Dư Trạch Nghiêu gắp thức ăn cho cô, sâu kín mở miệng: “Ăn hết!”
Hai chữ, không nhẹ không nặng, nhưng lại rất có khí phách, có chút ép buộc, không cho từ chối.
Ánh mắt của anh thậm chí cũng chỉ lành lạnh dừng ở trên mặt bàn, không hề liếc nhìn Cảnh Dự một cái.
Dư Trạch Nam vừa tới cửa bỗng dừng lại, người hầu bên cạnh nháy mắt làm ám hiệu với anh ta, anh ta lập tức lui sang một bên, không đi vào quấy rầy. Xem ra, hôm nay hai người đang giận nhau.
Cảnh Dự hiểu rõ tính tình của Dư Trạch Nghiêu, cô không đẩy thức ăn ra mà gắp lên cắn một miếng rồi để đũa xuống, nói: “Anh cảm thấy giam cầm tôi như vậy, có ý nghĩa sao?”
Động tác của Dư Trạch Nghiêu hơi dừng lại.
“Cái gì gọi là giam cầm?” Anh lườm mắt nhìn cô, “Trên tay em có bị trói không, hay là chân em bị xích rồi?”
Cảnh Dự hít một hơi thật sâu, như là hạ quyết tâm, mới bất chấp mở miệng: “Tôi bất quá cũng chỉ là đồ chơi trong tay anh, mỗi giây phút cuộc sống của tôi đều bị anh an bài cả. Không có tự do, không có tư tưởng, thậm chí, ngay cả không gian để thở cũng không có……”
“Ba ——” một tiếng nặng nề vang lên, Dư Trạch Nghiêu giống như không thể nhịn được nữa, một tay vỗ thật mạnh lên bàn cơm, chiếc đũa trong tay cũng đứt đoạn, trượt bắn đi, đập vào mặt Cảnh Dự.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức liền xuất hiện vết thương. Cô cũng không hề trốn tránh, chỉ khó khăn hô hấp.
“Cảnh Dự, em đừng có mà được voi đòi tiên!” Mỗi lời của anh đều rất nặng nề, giống như muốn xé cô ra thành từng mảnh.
Cảnh Dự rất sợ anh như vậy. Bình thường, anh đối xử với cô rất tốt, giống như khắc sâu vào trong cốt tủy. Nhưng, sự đối xử tốt đó chẳng khác nào độc dược. Tàn nhẫn bẻ gãy đôi cánh của cô, lại chạy tớ giúp cô trị vết thương. Cô cảm thấy như vậy là vô cùng dối trá!
Có thể vết thương bên ngoài có một ngày thật sự được anh chữa trị, nhưng vết thương trong lòng cô, làm sao trị được đây?
“Anh thả tôi đi, được không?” Ánh mắt Cảnh Dự nhìn xuống mặt bàn, cả người run rẩy, cô lại tận lực làm cho giọng nói của mình thật bình tĩnh, “Tôi không yêu anh, cũng không có khả năng sẽ yêu anh.”
Dừng một chút, tay cô dùng sức nắm chặt khăn trải bàn, tiếp tục nói : “Tôi thà yêu kẻ ăn xin trên đường, cũng sẽ không yêu anh!”
Chỉ là vài chữ đơn giản cũng phải dùng khí lực rất lớn mới có thể nói ra.
Dư Trạch Nghiêu lúc này đã thật sự bị chọc giận, lập tức đem người phụ nữ không muốn sống này nữa kéo kên, động tác thô lỗ tựa như đang xách một túi vải bố vô tri vô giác.
Một tay trực tiếp bóp lấy cổ cô, đẩy cô xuống chiếc bàn ăn xa hoa.
Viền mắt đỏ đậm chứa đầy sự tàn nhẫn, “Lời vừa rồi, tôi nghe chưa rõ, lặp lại cho tôi nghe xem!”
Xem đi.
Người đàn ông này, bình thường đối với cô cái gì cũng tốt, chỉ hận không thể hái sao trên trời làm cô vui. Nhưng tới khi cô làm trái ý anh, cô lập tức liền giống như con rối vô trí vô giác trong tay anh, dễ dàng bị anh nắm lấy tử huyệt.
Nếu không phải bản thân lý trí, chỉ sợ…… Sớm đã bị vẻ si tình của anh dụ dỗ rồi……
“Để tôi lặp lại 100 lần cũng được. Dư Trạch Nghiêu, tôi vĩnh viễn sẽ không yêu anh! Hơn nữa, chỉ cần nghĩ tới tôi bị ép làm người tình của anh lâu như vậy, tôi liền……”
“Câm miệng!” lời Cảnh Dự nói rất chói tai, anh liền gạt đi. Dư Trạch Nghiêu lấy ra một cây súng, để ở trên huyệt Thái Dương của cô.
Bình thường anh đối với cô đều ăn nói khép nép, để cô muốn gì được nấy, nhưng, tình yêu của cô, một chút cũng không nhận được.
Phẫn nộ, không cam lòng, oán hận, các loại cảm xúc lẫn lộn lúc này đều bị bùng phát, chiếm cứ lý trí anh.
Dư Trạch Nam thấy thế liền giật mình, nhóm người hầu tự nhiên cũng bị dọa sợ. Ngày thường, phó tổng thống đối với Cảnh tiểu thư chính là ngoan ngoãn phục tùng, bọn họ chưa từng nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ của anh đối với cô như vậy.
“Anh, anh bình tĩnh một chút!” Dư Trạch Nam chạy lại, túm lấy vai anh. Dư Trạch Nghiêu tức giận tới cực điểm, gân xanh trên cổ đã nổi hết lên, hô hấp nặng trĩu. Anh lại cúi đầu nhìn Cảnh Dự đang bị anh áp chế, cảm thấy càng ngày càng tồi tệ.
Tóc cô đã hoàn toàn rối loạn, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng. Cổ bị anh siết lại đã nổi lên mày xanh tím.
Cô cũng là người vô cùng quật cường, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, càng không cầu xin tha thứ.
Dư Trạch Nam thế nào cũng không tưởng tượng nổi, rốt cuộc tại sao hai người lại náo loạn thành như bây giờ. Lần trước thấy bọn họ thì rõ ràng đều mạnh khỏe. Thậm chí, anh ta cảm thấy Cảnh Dự đối với anh trai rõ ràng đã động lòng.
“Anh, anh nhìn rõ đi, đây chính là chị Cảnh Dự! Anh còn tiếp tục như vậy, chị ấy sẽ phải vào bệnh viện đấy!”
Dư Trạch Nam khuyên.
Dư Trạch Nghiêu vẫn không hé răng.
Dư Trạch Nam thử đem họng súng lạnh như bănh đẩy ra một chút, lại nói: “Anh buông tay đi, chị Cảnh Dự sắp không chịu được rồi.”
Dư Trạch Nghiêu nhìn sâu vào mắt cô. Ánh mắt của cô cũng đang dừng lại trên mặt anh. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô liền quật cường dời tầm mắt đi chỗ khác. Như là vô cùng ủy khuất, lại như vô cùng khó chịu, cô cắn cánh môi đang run rẩy, một giọt nước mắt theo hốc mắt trào ra. Nhưng Cảnh Dự lại không muốn bộ dáng này lộ trước mặt anh, hít hít mũi, đem sự chua sót này thu hồi lại, nhưng đến cuối cùng, nước mắt lại chảy ngày càng nhiều……
Thân hình Dư Trạch Nghiêu chấn động, trái tim đập loạn nhịp nhìn chằm chằm nước mắt của cô.
Nước mắt của phụ nữ, anh không hiếm thấy. Nhưng chưa lần nào giống nước mắt của cô, có thể khiến lòng anh đau nhói. Hơn nữa, còn là đau đến tê tâm liệt phế.
Tay trên cổ cô chậm rãi buông ra.
Ánh mắt lại nặng nề nhìn cô, trên gương mặt kiêu ngạo ấy xuất hiện vài phần thất bại.
Anh có thể chinh phục người dân nửa quốc gia, nhưng hao hết tâm tư cũng không chinh phục được người phụ nữ trước mắt này!
Chương 332: Ký tên kết hôn
Edit: Quỳnh
"Mau đưa Cảnh tiểu thư lên lầu." Dư Trạch Nam thấy cơ hội tới, kêu người hầu đưa cô lên. Anh ta nhanh chóng chạy lại đỡ Cảnh Dự dậy. Trên bàn cơm bây giờ đã thành một đống hỗn loạn, cô cũng một thân chật vật.
Thấy Dư Trạch Nam lại, Cảnh Dự ngẩng đầu lên, nói tiếng "Cám ơn", thanh âm vô cùng nhẹ nhàng, như lông vũ lướt trên không trung vậy.
Hai chữ kia, khiến Dư Trạch Nghiêu đang cúi người siết chặt hai tay lại.
Bất qua Trạch Nam chỉ xuất hiện nói giúp cô hai câu, lại có thể đổi lại lời cám ơn thành tâm của cô.
Còn bản thân anh……
Trước mặt cô, anh gỡ bỏ toàn bộ sự kiêu ngạo của mình, chỉ hận bản thân không thể đặt cô trong lòng bàn tay mà cưng chiều, làm tất cả mọt thứ, chỉ cần cô muốn, nhưng chưa bao giờ nhận lại được một vẻ mặt ôn hòa, thành tâm thành ý.
Làm sao anh cam tâm?
“Cảnh Dự!” Dư Trạch Nghiêu đột nhiên mở miệng. Cánh tay đặt trên bàn có chút căng thẳng, giống như đang ép chế lửa giận .
Cảnh Dự dừng bước, tim nhảy lên một cái.
“Tôi biết em muốn trở về với vị hôn phu trước đây, phải không?” Anh không quay đầu lại. Tuy đây là câu hỏi, nhưng không khác nào một lời khẳng định
Môi Cảnh Dự giật giật, muốn nói gì đó. Nhưng đến cuối cùng, cô cũng không nói gì cả. Trước mặt Dư Trạch Nghiêu, còn cần giải thích ư? Anh nói cái gì, thì chính là cái đó
“Muốn rời khỏi đây, không phải không có cách. Chờ tôi chán em rồi, em muốn đi đâu thì tùy. Nhưng mà...” So với ban nãy, Dư Trạch Nghiêu đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh xoay người sang chỗ khác, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bóng lưng cứng rắn của cô: "Trước khi tôi chơi chán, nếu em không cẩn thận chọc giận tôi, đừng trách tôi đối xử với anh ta vô tình."
Cuối cùng họ lại tổn thương lẫn nhau.
Cảnh Dự thở sâu, cuối cùng không nói gì mà đi lên lầu.
Lúc đi, cô không hề quay đầu lại nhìn anh một lần, cũng không hề đáp lại lời nói ban nãy. Nhưng anh biết, cô đã để tâm lời uy hiếp đó.
Dư Trạch Nghiêu ngồi xuống, người hầu lau dọn một chút, sau đó bưng đồ ăn mới lên. Tất cả mọi người đều tập trung làm chuyện của mình, trên mặt không lộ chút biểu tình nào dư thừa, xem như ban nãy chưa hề phát sinh chuyện gì.
Anh đã khôi phục lại bình tĩnh, tiếp tục ăn điểm tâm, từng động tác giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã.
Chỉ có hai tay vẫn đang siết chặt lại tiết lộ cảm xúc hoàn toàn trái ngược qua khuôn mặt và từng động tác tao nhã kia.
Dư Trạch Nam thở dài, ngồi xuống cùng anh. Cuối cùng anh ta nhìn anh mình ăn sáng, cả buổi không hé răng nửa lời.
“Có việc thì nói. Em không phải là người dậy sớm như vậy.” Rốt cuộc Dư Trạch Nghiêu là người mở miệng trước.
“Anh, không nên đối xử với phụ nữ như vậy. Hơn nữa, người đó lại là người phụ nữ anh yêu." Dư Trạch Nam nói ra những lời nãy giờ vẫn nghẹn trong lòng.
Dư Trạch Nghiêu nâng mắt nhìn em trai một cái, không có ý định trả lời. Hiển nhiên, cũng không muốn nghe anh ta chỉ dạy.
“Bỏ đi bỏ đi, không nói chuyện này nữa.” Dư Trạch Nam giơ hai tay lên, ra vẻ bất đắc dĩ. Dư Trạch Nghiêu thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn sáng. Dư Trạch Nam nhìn anh, cẩn thận nói: "Cái kia... em có chuyện muốn nói với anh. Nhưng anh phải hứa, không được nóng giận với em."
Tay cầm muỗng của Dư Trạch Nghiêu hơi buông xuống, quay đầu nhìn em mình: "Em lại phạm lỗi gì rồi?"
“Chuyện này...cũng không xem như là phạm lỗi đi?"
“Nói thử xem.”
“Chuyện là…… Vừa nãy Lan Đình phu nhân gọi điện cho em, hỏi con gái của bà là ai, em liền... ăn ngay nói thật.” Anh ta nói rất nhanh. Vừa nói xong, thấy sắc mặt Dư Trạch Nghiêu càng ngày càng kém, anh ta liền nhảy dựng lên, chạy xa một mét, cầm nĩa làm vũ khí, còn dĩa chắn trước mặt, chỉ để lộ đôi mắt: "Anh, không thể trách em. Là bên Bạch Dạ Kình đã điều tra ra Thiên Tinh là con gái của bà ấy, nếu em lại gạt bà ấy, em sẽ cảm thấy rất khó chịu, nên thuận nước đẩy thuyền luôn. Em cũng chỉ sợ anh lo lắng thôi."
Thật ra Dư Trạch Nghiêu cũng không nóng giận với Dư Trạch Nam, chỉ trầm ngâm một lát, sau đó nhìn cái ghế bên cạnh mình: "Ngồi về vị trí cũ đi."
“Vậy anh phải hứa không được mắng em, đánh em.”
“Nếu anh thật sự muốn làm vậy, em cho rằng đứng đó thì có thể thoát à?”
Cũng đúng!
Ngồi lại cho rồi!
Với thân thủ của anh ấy, quả thật anh ta muốn chạy cũng không chạy lại.
Dư Trạch Nam nghĩ vậy, buông "vũ khí", ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi. Dư Trạch Nghiêu hỏi: "Phu nhân có phản ứng gì? Về nước à?"
“Nói đến quả thật kỳ quái.” Dư Trạch Nam nghiêng đầu, ngẫm nghĩ, “Phu nhân không phải rất thích Thiên Tinh sao? Nếu như bình thường, sau khi nghe nói cô ấy là con gái mình, phải vui mới đúng. Nhưng em nghe ngữ khí của bà ấy, có chút... hình như có chút khó chấp nhận được. Không, phải là rất khổ sở. Thậm chí còn thì thào nói: Tại sao lại như vậy nữa."
"Tại sao lại như vậy", Dư Trạch Nam học lại ngữ khí của Lan Đình phu nhân, nói ra năm chữ đó
Dư Trạch Nghiêu suy tư một chút, sau đó vuốt cằm: "Chuyện này anh sẽ điều tra, em không cần nhúng vào nữa."
“Anh, điều tra thì điều tra, nhưng anh tuyệt đối không được làm việc gì tổn thươn……”
“Nếu phu nhân biết con gái mình còn sống, chắc chắn sẽ về nước." Dư Trạch Nghiêu biết anh ta sắp nói gì, liền cắt đứt, sau đó tiếp tục nói: "Em điều tra lịch trình bay từ M quốc đến đây. Chuẩn bị trước để đón phu nhân.”
“Anh.”
“Những lời kia không cần phải nói, trong lòng anh tự có tính toán."
“Hừ!” Dư Trạch Nam hừ một tiếng, lấy nĩa chọc chọc vài sợu mì: "Em quả thật trở về giúp anh. Nhưng anh không thể bán đứng bạn bè em, hại em trở thành người bất nhân bất nghĩa."
“Cho nên, em không muốn Hạ Thiên Tinh nữa à? Cam nguyện làm bạn bè với cô ấy?"
Dư Trạch Nam dừng một chút, nhớ lại đứa bé Hạ Đại Bạch kia, cuối cùng lắc đầu: "Làm bạn bè cũng rất tốt."
Ngay cả con cũng đã sinh cho anh ta, một nhà ba người họ đang hạnh phúc, Dư Trạch Nam anh không có lí do gì chen vào, hơn nữa, một chỗ trống để chen vào cũng không có! Chẳng lẽ lại tự làm mất mặt mình à?
………………………………
Xe một đường đến thẳng cục dân chính.
“Thưa ngài, đã đến.”
Thanh âm của Lãnh Phi từ phía trước truyền đến, Bạch Da Kình gật đầu, phân phó: "Bảo bên trong lập tức chuẩn bị"
Lãnh Phi biết nói gì cũng như không, chỉ "Vâng" một tiếng, xuống xe trước. Hạ Đại Bạch cũng nhanh chóng nhảy xuống, Hạ Thiên Tinh lo lắng đi theo sau, nhắc nhở nhóc cẩn thận.
Bạch Dạ Kình cầm giấy tờ của anh và cô, kiểm tra lại lần nữa mới xuống xe. Ánh mắt anh nặng nề nhìn cục dân chính, kéo Hạ Thiên Tinh đứng lại bên cạnh mình.
Những người khác đều ở bên ngoài canh chừng. Lúc này, Thụy Cương cũng vừa lúc đưa Thẩm Mẫn đến.
Chương 333: Một đôi đẹp.
Edit: Joy
Beta: Quỳnh
“Bà ngoại!”
“Mẹ!”
Hạ Đại Bạch "bịch bịch" chạy tới ôm chân Thẩm Mẫn. Hạ Thiên Tinh quay đầu chào hỏi.
“Dì Thẩm.” Bạch Dạ Kình đi theo sau hai người, nhưng so với cảm xúc vui vẻ phấn chấn của một lớn một nhỏ, thần sắc của anh lại vô cùng khó chịu.
Thẩm Mẫn nhíu mày nhìn anh “Có phải tối hôm qua ngủ không ngon không, sắc mặt trông không tốt lắm."
Bạch Dạ Kình lắc đầu, nhẹ nhàng bâng quơ, “Chắc vì gần đây bận quá.”
Thẩm Mẫn cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Chúng ta đi vào thôi, bên ngoài rất lạnh.”
Hạ Thiên Tinh kéo Thẩm Mẫn, đi phía trước. Cô hỏi: “Hôm qua con hỏi mẹ một số hạt giống, mẹ có mang theo không?”
“Sắp kết hôn rồi, còn băn khoăn chuyện này làm gì!”
“Con đáp ứng chú anh ấy thôi, không thể kết hôn ngày đầu tiên đã nuốt lời.”
Thẩm Mẫn véo nhẹ chóp mũi cô, nói đùa, “Còn chưa chính thức vào cửa đã biết giúp đỡ nhà chồng tới đòi bảo bối của mẹ.”
“Nhà chồng” hai chữ, làm cho khuôn mặt Hạ Thiên Tinh ửng hồng.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông phía sau. Anh đang bàn chuyện gì đó với Lãnh Phi, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được thần sắc lạnh lùng quen thuộc của anh. Hạ Đại Bạch đi bên cạnh chân anh, lúc nào cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Từ hôm nay trở đi, người đàn ông này sẽ trở thành chồng của cô……
Trong lòng Hạ Thiên Tinh cuồn cuộn cảm giác kì diệu khó nói nên lời.
……………………
Bạch Dạ Kình và Hạ Thiên Tinh cùng đi vào, người của cục dân chính đã sớm xếp thành hàng.
“Tổng thống tiên sinh, tổng thống phu nhân!” Mọi người cùng cúi đầu chào hỏi, nhưng lại nhịn không được hơi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tinh. Tất cả mọi người rất tò mò người có thể chân chính cùng tổng thống tiên sinh kết hôn rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào.
Vốn tưởng rằng nhất định là thiên kim tiểu thư nhà ai đó, nhưng mọi người nhìn Hạ Thiên Tinh nửa ngày, cũng không thể nhận ra cô.
Đây là tiểu thư nhà ai vậy?
Câu ”Tổng thống phu nhân” kia đối với cô mà nói, rất xa lạ. Nhưng khi được nghe qua, trái tim cô tự nhiên lại đập loạn không ngừng. Ngẩng đầu nhìn bọn họ cười nhẹ, xem như đáp lại. Bạch Dạ Kình vẫy tay, ý bảo bọn họ đi ra ngoài, chỉ còn lại người làm thủ tục.
Thẩm Mẫn và Hạ Đại Bạch ngồi một bên, Lãnh Phi lưng thẳng tắp đứng bên cạnh Bạch Dạ Kình.
“Tổng thống tiên sinh, tổng thống phu nhân, mời hai người điền vào giấy tờ này.” Nhân viên công tác đem hai tờ giấy đưa tới trước mặt bọn họ, Lãnh Phi vội vàng lấy bút tổng thống thường dùng, cung kính đặt lên tay anh.
Bạch Dạ Kình tự điền lên tờ giấy của mình, mắt nhìn thời gian, ghé mắt nhìn cô còn chưa động bút, cau mày đẩy cô một chút, “Còn thất thần làm gì? Mau viết đi.”
Hình như anh rất vội vàng.
Hạ Thiên Tinh hiểu ý cười, ngoan ngoãn điền lên giấy.
“Lấy giấy chứng nhận xong, buổi chiều chúng ta đi xem nhà.”
“Xem nhà?” Hạ Thiên Tinh ghé mắt nhìn anh.
“Mua một căn nhà thích hợp cho gia đình.” Bạch Dạ Kình nhìn cô, ánh mắt hơi tối, “Về sau, vạn nhất có một ngày anh không còn gì nữa, ba người chúng ta cũng có chỗ lui tới.”
Những lời này anh nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, giống như đang nói giỡn, nhưng trong lòng Hạ Thiên Tinh lại không hiểu sao lại hiện lên một nỗi bất an khó nói thành lời. Không biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện ra những lời Lý Trà nói với mình.
—— nếu cô cố tình muốn ở cùng người đó, sẽ làm anh ta thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng!
Nắm bút trong tay, ngẩng đầu nhìn anh.
“Muốn nhìn anh vậy à?” Bạch Dạ Kình bỡn cợt cười. Anh nắm lấy cằm cô, đẩy mặt cô trở về, khiến tầm mắt cô trở lại trên tờ giấy, “Chờ lấy giấy chứng nhận xong, về nhà cho em ngắm lúc nào cũng được. Bây giờ, ngoan ngoãn tiếp tục cho anh.”
Hạ Thiên Tinh haha cười, tận lực đem nỗi bất an dưới đáy lòng áp chế trở lại, “Có người tự kỷ như anh sao? Nhiều người ngồi đây như vậy!”
Bạch Dạ Kình bĩu bĩu môi, đầu cũng không nâng, “Bọn họ cũng biết lời anh nói là thật mà.”
“Cuồng tự kỷ.”
Anh lại nhìn cô, gương mặt ấm áp dịu dàng, “Bạch phu nhân, mọi người đều đang nhìn, em còn chưa vào cửa, mà đã bắt đầu nói xấu chồng em như vậy, thích hợp sao?”
Hạ Thiên Tinh cười, hờn dỗi nắm tay anh. Cô theo bản năng sát lại gần anh, tất cả mọi người đều hiểu ý, nhìn một đôi đẹp như vậy kết hôn, tình cảm lại rất tốt, nhất thời cảm thấy mùa đông này vô cùng ấm áp.
Lãnh Phi đứng một bên, nhìn hai người, trong lòng cũng bình thường trở lại rất nhiều. Dù sao, con cũng đã có rồi, chỉ cần không để lộ sơ hở, coi như bí mật này chưa từng phát sinh đi!
“Tổng thống tiên sinh!” Ngồi một lát, bỗng có người vội vàng tiến vào.
Bạch Dạ Kình ngẩng đầu lên, “Chuyện gì.”
“Bên ngoài…… Lão tiên sinh lão phu nhân đều đến đây, nói là muốn vào trong.”
Thần sắc của anh nặng nề, liếc mắt nhìn Lãnh Phi. Lãnh Phi nói : “Tôi đi ra ngoài xem.”
…………………………
Thần sắc của anh trầm xuống rất nhiều. Trong lòng Hạ Thiên Tinh cũng lo lắng, theo bản năng nhìn ra bên ngoài. Cách một cánh cửa của Cục dân chính, giọng lão gia tử đang lớn tiếng giận dữ có thể nghe được một chút.
Xem ra……
Lúc trước là cô lạc quan quá rồi. Rất hiển nhiên, lão gia tử cũng không muốn nhận cô.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, tiếp tục viết đi.”
“Xác định không cần cùng bọn họ nói chuyện sao? Như vậy có phải họ sẽ nói anh bất hiếu không?”
“Hiếu với ba mẹ sau này có thể bù lại. Mà em, hôm nay là tình thế bắt buộc!”
Hạ Thiên Tinh cắn môi.
Đối diện, Thẩm Mẫn lo lắng, để Đại Bạch trên đùi xuống, nói: “Mẹ đi ra ngoài nhìn xem.”
“Dì Thẩm, dì ngồi xuống đi!” Bạch Dạ Kình mở miệng.
Thẩm Mẫn hoài nghi nhìn anh, chỉ cảm thấy cảm xúc của anh hình như có chút kích động. Anh trầm mặc trong chớp mắt, đem cảm xúc khống chế lại, nặng nề một câu: “Dì cứ ngồi xuống, chuyện bên ngoài không cần phải xen vào, sẽ có người trông nom.”
Trong lòng Thẩm Mẫn khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu, ngồi xuống.
………………………………
Bên ngoài.
Bạch lão gia tử, Bạch nhị gia, lão phu nhân đều ở bên ngoài.
Lãnh Phi đóng cửa lại, “Lão tiên sinh, thật có lỗi, tổng thống đã phân phó, bất cứ ai cũng không được vào.”
“Bất cứ ai cũng không cho vào hửm! Bất luận ai cản ta cũng đi vào!” Gân xanh trên trán Bạch lão gia tử đã nổi hết lên, lấy gậy đập về phía Lãnh Phi, “Ta xem cậu với nó đều về một phe cả. Cậu lại cùng nó làm cái chuyện vô liêm sỉ như vậy!”
Lão gia tử tức giận đến bốc khói, vốn không có chỗ phát tiết, bây giờ liền không lưu tình nữa.
Một cú đánh lên người Lãnh Phi, đau như roi đánh, đánh đến lần thứ hai liền chảy máu. Nhưng Lãnh Phi cũng là quân nhân, xương cốt cứng rắn, thân hình vẫn thẳng tắp, đừng nói là tránh né, chính là ngay cả cổ họng cũng không kêu một tiếng.
“Được rồi, lão gia tử, ông đừng đánh nữa! Bây giờ không phải lúc đánh người!” Lão phu nhân nắm lấy gậy của lão gia tử, cũng trừng mắt nhìn Lãnh Phi, " Cậu còn không tránh ra cho tôi! Muốn bị đánh chết phải không?”
Chương 334: Năm xưa là do ngài khiến tôi và cô ấy dính dáng đến nhau.
Edit: Joy
Beta: Quỳnh
Lãnh Phi thờ ơ, liếc mắt nhìn hai người một cái, lại cúi đầu, “Phu nhân, cho dù lão tiên sinh hôm nay đánh chết tôi, tôi cũng không thể đáp ứng.”
Bạch lão gia tử tức giận vô cùng! !
“Chết tiệt! Nếu cậu ở chỗ này chậm trễ thời gian, để cho bọn họ…… Ta…… Ta chắc chắn sẽ không tha cho cậu!” Lão gia tử đập gậy xuống đất, chỉ vào Lãnh Phi, “Nếu ta còn trẻ như xưa, chắc chắn đã đánh chết cậu rồi!”
Lúc còn trẻ còn có thể lực đánh Lãnh Phi vài cái, nhưng bây giờ, thân thể của ông, căn bản là không thể vọng tưởng nữa. Huống chi, Lãnh Phi còn có nhiều người bên cạnh như vậy.
Đứng giằng co một lát, vài chiếc xe chống đạn chạy tới chỗ này.
Bạch Túc Diệp sắc mặt âm trầm từ trên xe bước xuống, đóng sầm cửa lại, hướng phía bọn họ đi tới.
Cô mặc áo gió, gió lạnh thổi tung mái tóc dài, thần sắc càng có vẻ trầm tĩnh. Cô đi vào bên trong, Bạch Lang cũng đi theo phía sau.
Lãnh Phi biết anh ngăn không được. Bọn họ dù sao cũng là người của Bạch gia, anh không có khả năng làm họ bị thương.
“Bạch bộ trưởng……” Lãnh Phi vẫn theo bản năng ngăn cản một chút.
Bạch Túc Diệp ngẩng đầu, “Lãnh Phi, chuyện này nếu cậu không hồ đồ thì phải biết nên làm như thế nào. Cậu thân là sĩ quan phụ tá của tổng thống, bây giờ lại hồ đồ đến ngay cả nặng nhẹ cũng không phân biệt được sao? Không biết chuyện này sẽ tạo ra hậu quả gì sao? Dạ Kình có thể không để ý hậu quả, chẳng lẽ, cậu ngăn chúng tôi ở nơi này, cũng muốn bất chấp hậu quả sao?”
“……” Lãnh Phi không nói gì, chỉ chột dạ cúi đầu.
Chuyện này quả thật không phải đơn giản. Nếu chuyện này ai cũng đều biết, hậu quả đương nhiên không thể tưởng tượng nổi.
………………………………
Bên trong.
Hai người vừa điền xong tài liệu, nhân viên công tác nói: “Hiện tại mời hai vị đi qua chụp ảnh kết hôn.”
“Bỏ đi, trực tiếp đóng dấu là được.” Mi tâm Bạch Dạ Kình cau chặt, hiển nhiên là kiên nhẫn đã đến cực hạn.
“Cái này……” Nhân viên công tác vẻ mặt khó xử, “Hai vợ chồng nhất định phải chụp ảnh kết hôn. Nếu như không có ảnh chụp, về sau…… Giấy chứng nhận không hợp pháp.”
Hạ Thiên Tinh kéo anh đứng dậy, “Đương nhiên muốn chụp ảnh, không có ảnh chụp, ai biết ai với ai kết hôn. Đi thôi, chúng ta không thể quá vội như vậy được.”
Bạch Dạ Kình nhìn cô, vừa muốn nói cái gì, nhưng còn chưa mở miệng……
“Đứng lại!”
Giọng lão gia tử đã vang vọng đến. Ông chưa bao giờ tức giận như vậy, đi thẳng vào bên trong. Ông tới gần, nhìn xuống bàn, càng không nói thêm gì, cầm gậy đánh lên người Bạch Dạ Kình. Nếu trước đây, lão phu nhân sẽ muốn ngăn cản, nhưng hôm nay một câu ngăn cản cũng không có, ngược lại vẻ mặt cũng tức giận, “Dạ Kình à, lần này con thật đúng là…… không biết phân biệt nặng nhẹ!”
Hạ Thiên Tinh tuy không hiểu chuyện ra sao, nhưng thấy anh bị đánh vài cái, vô cùng đau lòng. Cô chạy lên, ôm lấy anh, vốn định đỡ cho anh. Nhưng anh lại nhanh hơn một bước, cánh tay dài vươn tới, ôm chặt cô vào lòng, lấy thân mình bảo vệ cô. Anh nâng mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng nói khàn khàn, “Sao lại ngốc như thế?”
Lão gia tử đánh anh, đánh mấy cái liền thịt bong da tróc. Anh là đàn ông, tất nhiên có thể chịu được, cô da thịt yếu ớt, sao chịu nổi đây.
Thẩm Mẫn nhìn cảnh này, chỉ cho là bọn họ ngăn cản hôn sự, sắc mặt đã có chút khó coi.
Hạ Đại Bạch lại chưa thấy qua cảnh này bao giờ, sợ tới mức khóc nấc lên. Cậu chạy tới ôm lấy chân lão gia tử, kéo ông. Lão gia tử đè nén tức giận, chỉ nói: “Ôm nó đi! Còn nữa, các người, đi ra ngoài hết cho ta!”
Ông trừng mắt liếc nhìn nhân viên công tác, nhân viên công tác rùng mình một cái, liền bị Lãnh Phi kéo ra ngoài.
Hạ Đại Bạch đang khóc cũng bị Bạch Túc Diệp ôm đi.
Trong chốc lát, toàn bộ trong phòng, cũng chỉ còn lại có Hạ Thiên Tinh, Bạch Dạ Kình, Thẩm Mẫn. Còn có hai vị Bạch lão tiên sinh và lão phu nhân. Lãnh Phi muốn xông tới chỗ hai người, nhưng bị Bạch Túc Diệp ngăn ở bên ngoài, “Chuyện của hai người họ, để các trưởng bối tự mình xử lý đi.”
“Đại tiểu thư, tôi sợ lão tiên sinh xuống tay sẽ không khống chế được!”
Bạch Túc Diệp thở dài, thần sắc cũng rất lo lắng.
Cô kỳ thật cũng không nghĩ tới sự tình lại biến thành như bây giờ. Dạ Kình gạt mọi người lặng lẽ đi đăng kí, đối với thân thế của Thiên Tinh cũng không hề đề cập tới, lão gia tử đương nhiên rất giận.
Hạ Đại Bạch trong lòng vừa sốt ruột vừa lo lắng, theo Bạch Túc Diệp ra ngoài, lại đẩy mọi người ra, quay lại. Bạch Lang liền túm nhóc lại.
“Buông ra!” Hạ Đại Bạch tức giận đấm đá lung tung. "Các người đều là người xấu, đều khi dễ Tiểu Bạch và Đại Bảo của con! Con ghét các người.!”
Hạ Đại Bạch nói xong, gấp đến độ mặt đỏ bừng, khóc lên.
Sức lực của ngóc không phải là đối thủ của Bạch Lang.
Một bên, Lãnh Phi, Thụy Cương và Bạch Túc Diệp nhìn thấy đều đau lòng không thôi. Đứa nhỏ này, đã sắp bốn tuổi rồi, từ trước đến nay đều không có ba. Nay lại……
Bạch Túc Diệp thở sâu, đem nỗi đau lòng dằn lại, chỉ nhìn thẳng Bạch Lang, “Anh nhẹ chút, đừng để nó bị thương.”
…………………………
Bên trong, một mảnh hỗn loạn.
“Mày là thằng vô liêm sỉ!” Lão gia tử nghiến răng mắng, nhưng thấy anh còn đem Hạ Thiên Tinh ôm vào trong ngực, một chút ý muốn tránh đi cũng không có, cảm thấy càng tức giận, “Mau xin lỗi chú mày đi! Thằng vô liêm sỉ này! Cuộc sống của mày được như bây giờ, đều là chú mày quên mình đổi lấy cho mày, mày chẳng những không biết cảm ơn, chuyện lớn như vậy còn dám gạt nó, còn muốn xằng bậy với em mày!”
Hạ Thiên Tinh nghe hoàn toàn không hiểu.
Sao anh lại có em? Bây giờ hai người kết hôn, lại có quan hệ gì với chú anh chứ?
Nhưng thấy sắc mặt anh đã trắng bệch, trên trán chảy mồ hôi lạnh, tim cô như bị đao cắt, làm sao còn có tâm tư nghĩ nhiều như vậy?
Thân hình muốn vòng ra sau lưng anh giúp anh chống đỡ, lại bị anh dùng lực ôm chặt, động cũng không động được. Cô chỉ có thể cầu xin tha thứ, “Lão tiên sinh, ngài đừng đánh, cầu xin ngài…… anh ấy không nên cùng cháu kết hôn, là cháu không nên gả cho anh ấy !”
Bạch Dạ Kình một chữ cũng không nói, hướng về phía lão gia tử hừ lạnh, “Muốn nói tôi xằng bậy với em gái ư, đó là vì năm năm trước ngài bày mưu tính kế. Ngài không phải già cả nên quên rồi chứ?”
Lão gia tử tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Đứa con này, khi nào lại nói chuyện với ông như vậy? Trước mắt, thế nhưng……
“Ta hôm nay đánh chết mày cái thứ nghịch tử!” Lão gia tử lại đánh xuống.
Ông tức giận như vậy không phải không có lý do.
Coi như ông và Thanh Nhượng không có quan hệ huyết thống, nhưng trên danh nghĩa mà nói, bọn họ chính là người một nhà.
Nói trắng ra, coi như người trong nhà không ngại, nhưng người bên ngoài thấy sẽ thế nào đây? Truyền thông sẽ viết thế nào đây? Dân chúng lại nghĩ thế nào về tổng thống của bọn họ?
Chương 335: Vạch trần chân tướng
Edit: Quỳnh
Bạch Dạ Kình giống như không cảm thấy đau, từ đầu đến cuối đều ôm chặt Hạ Thiên Tinh, để cô vùi vào ngực mình. Tuy rằng sau lưng đã trầy da tróc thịt, nhưng ánh mắt anh vẫn bướng bỉnh, thủy chung nhìn chằm chằm cô, mồ hôi lạnh tuôn ra liên tục.
“Nhất định rất đau, có đúng không?” Hạ Thiên Tinh đau lòng muốn chết, đưa tay lau mồ hôi cho anh, hốc mắt đỏ lên.
Anh cong môi, nhợt nhạt cười. Bộ dáng kia, thật sự rất mê người. Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô: "Có còn nhớ, trước đó anh đã dạy em cách giảm bớt đau đớn không?"”
Đương nhiên không quên được!
Nhưng trước mắt……
Hạ Thiên Tinh vừa tức vừa đau lòng, “Đã lúc nào rồi, anh còn nhớ đến chuyện này. Mau tránh ra, em không thể trốn nữa, ưm ưm..."
Cô chưa kịp nói xong, đã bị ngăn lại. Nụ hôn mang theo nhiều cảm xúc phức tạp này, khiến lòng cô chua xót.
Cô biết rõ, lần này, lão gia tử thật sự rất tức giận, lực cũng rất lớn, từng cái từng cái đánh xuống lưng anh, cũng giống như đánh lên người cô vậy. Cô khóc, né tránh nụ hôn của anh, nhưng anh lại bướng bỉnh không chịu buông. Giống như cô chỉ cần lùi một bước, thì anh lại mất đi một tia hy vọng.
“Bạch lão tiên sinh, ngài dạy con, tôi không nên chen vào. Nhưng nó là con ruột của ngài, dù sao cũng không nên đánh" Thẩn Mẫn nhịn không được, xen vào.
Bạch Dạ Kình mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác áo gió. Nhưng anh bị Bạch lão gia tử đánh đến mức trên áo gió cũng xuất hiện vết máu rồi. Thật sự không dám tượng tượng, dưới lớp áo sơ mi kia, anh đã bị thương đến mức nào.
Lão phu nhân bắt đầu khóc, mặc dù rất tức giận, nhưng dù sao anh cũng là con bà, cảnh tượng này, thật sự rất đau lòng.
Bạch Thanh Nhượng tiên sinh thở dài, ngăn Bạch lãp gia tử: "Đừng đánh nữa, có đánh cũng vô ích."
Lão gia tử lúc này mới thu tay lại, nhưng thấy anh vẫn hôn Hạ Thiên Tinh, lửa giận lại bốc lên. Nhưng cuối cùng cũng chỉ tức giận, quay lưng lại: "Nuôi mày trưởng thành, cuối cùng lại trở thành đứa nghịch tử."
……
Sau khi thấy trưởng bối đã thu tay, Hạ Thiên Tinh cũng thuận lợi tránh Bạch Dạ Kình, nhưng cô vừa thẹn lại, vừa giận, lại có chút chua xót, không dám ngẩng mắt nhìn vào ánh mắt trưởng bối.
Bạch Dạ Kình để cằm lên vai cô, có chút vô lực, nửa người trên hầu như đều dựa lên người cô: "Thiên Tinh, bây giờ anh đưa em đi khỏi đây..."
Anh nói xong, tay liền buông xuống, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Dạ Kình!” Hạ Thiên Tinh thấp giọng gọi một tiếng.
Lão gia tử thấy anh muốn đi, liền cầm gậy lên. Bạch Dạ Kình không kiên nhẫn, sắc mặt lạnh đến cực điểm: "Các người muốn làm gì thì làm, Thiên Tinh, con nhất định phải đưa đi."
Thái độ hôm nay của anh trước mặt trưởng bối thật sự vô cùng ác liệt, trước đây chưa bao giờ có. Trước đây dù thế nào, anh đều có vài phần kính trọng, kiêng nể Bạch lão gia tử.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh có chút sợ hãi, trái tim cũng bồn chồn theo.
Lão gia tử cầm gạt tàn trên bàn, đi qua chỗ anh. Lão phu nhân thấy vậy, chạy lại ngăn: "Lão gia tử, ông điên rồi!"
“Thiên Tinh.” Bạch Thanh Nhượng tiên sinh thấp giọng gọi một tiếng, nhìn Thẩm Mẫn, lại nhìn bóng lưng Hạ Thiên Tinh, trong chốc lát, hốc mắt có chút đỏ lên.
Hạ Thiên Tinh bị Bạch Dạ Kình kéo ra ngoài, nghe ông gọi, cảm thấy nghi hoặc.
Hai chữ kia, tuyệt đối không bình thường. Dường như nó chứa đựng rất nhiều loại cảm xúc phức tạp khác nhau.
Giống như đau lòng, hối hận, hay là thương tiếc và... một chút thương yêu?
Cô rõ ràng cảm nhận được, thân hình Bạch Dạ Kình chấn động. Dường như anh sợ, sợ rằng cô sẽ từ tay mình lặng lẽ chạy mất.
Đây là…… Tình huống gì vậy?
“Khối ngọc bội này, là của con phải không?" Bạch Thanh Nhượng tiên sinh lấy miếng ngọc bội quen thuộc từ trong tụ ra.
Hạ Thiên Tinh tiến lên một chút, Bạch Dạ Kình lại kéo cô lại. Hạ Thiên Tinh liền ngẩng đầu nhìn anh: "Dạ Kình, để em biết mọi chuyện đi, được không?"
Tất cả mọi chuyện bây giờ vô cùng kỳ quái. Cô không có cách nào chưa hiểu mọi chuyện mà đã theo anh rời đi như vậy. Cô cảm giác, tất cả mọi thứ đã xảy ra, tuyệt đối không chỉ đơn giản vì lão tiên sinh và lão phu nhân không cho phép bọn họ kết hôn.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô, đáy mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc. Rối rắm, mâu thuẫn, áp lực, đau khổ, cuối cùng…
Lại giống như thoải mái.
Tại sao phải giấu? Hôm nay, mọi chuyện đã đến bước này, anh có thể giấu được nữa sao? Chi bằng nhìn xem quyết định của cô thế nào.
Anh nới lỏng cổ tay cô một chút. Hạ Thiên Tinh nhìn anh, mỉm cười, như trấn an, sau đó tiến về phía Bạch Thanh Nhượng tiên sinh
Cô nhìn khối ngọc bội kia.
Hạ Thiên Tinh còn chưa nói gì, Thẩm Mẫn đã kinh ngạc: "Khối ngọc bội kia, tại sao lại ở chỗ ngài?"
“Ngọc bội này, là lúc trước ta đưa cho Lan Đình. Lan Đình nói, hơn 20 năm trước, sau khi bà ấy hạ sinh con của chúng tôi ta, đã để nó bên trong miếng tã lót màu lam. Thẩm phu nhân, ta có chuyện muốn hỏi ngài, ngài lấy ngọc bội này từ đâu để đưa cho Thiên Tinh?
Cánh môi của Thẩm Mẫn có chút run lên.
Quả thực không thể tin được.
Nếu miếng ngọc bội này là của chú Bạch Dạ Kình, vậy thân thế của Thiên Tinh chẳng phải là...
Nghĩ đến khả năng có thể xảy ra, Thẩn Mẫn có chút chấn động, theo bản năng nhìn về hướng Bạch Dạ Kình. Khó trách, vì sao anh lại trịnh trọng nhờ bà giấu chuyện Thiên Tinh là con nuôi, cũng khó trách vì sao hôm nay người Bạch gia lại tới đây náo loạn như vậy.
Họ là hai anh em, làm sao có thể ở bên nhau được!?
Nghe Bạch Thanh Nhượng nói xong, bộ dáng khiếp sợ của Thẩm Mẫn, cộng thêm phản ứng không bình thường của tất cả mọi người, khiến trong đầu Hạ Thiên Tinh dâng lên một ý tưởng cực kì đáng sợ.
Nhưng... sao có khả năng như vậy chứ?
Sao lại trùng hợp đến thế?
Hơn nữa……
Cô cũng không phải con nuôi! Cô là con ruột của cha và mẹ mà!
Cánh môi Hạ Thiên Tinh run lên, tự lừa gạt bản thân, tiến lại lấy miếng ngọc bội đặt lên tay mình.
“Chú hai, ngài nhầm rồi! Ngọc bội này không có quan hệ nào với ngài cả! Nó và cái ngọc bội trước kia ngài đưa cho Lan Đình phu nhân, tuyệt đối không phải cùng một cái! Đây là mẹ cho con làm bùa hộ mạng cơ mà?” lời này giống như thuyết phục những người khác, cũng giống như thuyết phục chính mình, trong lời nói có chút phát run.
Cô nắm chặt ngọc bội trong tay. Rõ ràng nó là một miếng ngọc bội nhẵn bóng, nhưng không hiểu vì sao, khi cầm trong tay, cô cảm thấy rất đau.
Sự đau đớn kia như trực tiếp tiến vào trái tim cô, giống như muốn cắt vỡ nó vậy.
Cô không muốn nhìn sắc mặt mọi người nữa, chỉ quay đầu nhìn Bạch Dạ Kình. Hai người nhìn nhau, đủ loại cảm xúc hiện lên, trong mắt cô đã xuất hiện một tầng hơi nước.
Ad: Có một chút phúc lợi ad muốn nói cho mọi người. Ờm, nếu chap 326 - 330 và 331 - 335 được 50 votes, thêm truyện mới nhà đang làm là "Tâm Sủng", mọi người sang ủng hộ, tăng số votes của chap 8, 9 đạt 10 votes (khổ nhắm, PR cho lắm chả ai thèm quan tâm) thì bên này, thay vì 1 tuần vào các ngày T6, T7, CN và T2 của tuần sau ra 10 chap, ad sẽ cân nhắc tăng lên 12 chap hoặc nếu được nữa thì sẽ 15 chap một tuần nhé 🤗🤗🤗. Ad sẽ chờ đến sáng T5 tuần này để chốt, edit cho mọi người nhe. Nói chứ truyện một tuần 10 chap đọc không đã đâu nhỉ 😂😂😂? Nên mọi người hạn chế xem chùa, ấn nhẹ để vote một cái, rồi sang truyện kia ủng hộ để truyện này hết còn có cái mà xem ha? 😊😊😊 Nhấn vote vô cùng nhẹ nhàng á, mà lại còn đọc được thêm chap nữa phải hông nè 😂😂?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro