Chương 356 - 360
Chương 356: Một nhà đoàn viên (4)
Edit: Joy
Beta: Yu
“Mọi người yên tâm, Đại Bạch và Bạch nhị gia đều ổn cả rồi. Bây giờ vẫn còn gây mê nên chưa tỉnh lại, đợi thuốc hết, họ tỉnh lại rồi, có khả năng sẽ đau, nhưng không phải vấn đề nghiêm trọng.”
Phó Dật Trần trả lời lão gia tử.
Mọi người nghe xong đều thở phào một hơi.
Trì Vị Ương cũng yên lòng, nói lời từ biệt với Hạ Thiên Tinh, không ở lại xem Đại Bạch mà xoay người bước đi.
Nhìn bóng lưng gầy yếu kia, lòng Phó Dật Trần trầm xuống. Nói với bác sĩ bên cạnh: “Chuyện ở đây đều giao cho cậu, tôi ra ngoài một lát.”
“Bác sĩ Phó!” Lão phu nhân kêu lên một tiếng. Nhưng Phó Dật Trần đi rồi cũng không quay đầu lại.
“Đúng là người trẻ tuổi……” Lão phu nhân cảm thán một tiếng.
………………………………
Đến chiều, hai người trên giường bệnh đều đã tỉnh. Tình huống của cả hai đều rất tốt khiến mọi người đã tạm yên lòng.
Việc trong tay Bạch Dạ Kình đã chồng chất, anh không thể chậm trễ thêm nữa. Lúc trước nghỉ ngơi ba ngày, công việc đã nhiều như núi rồi. Anh chờ con trai tỉnh, hôn lên trán nhóc, lại nói với bác sĩ vài tiếng, liền không thể không cùng Lãnh Phi vội vàng rời đi.
Có lão phu nhân ở đây, Hạ Thiên Tinh trên cơ bản không phải làm bất cứ việc gì. Ngay cả uống canh, lão phu nhân cũng muốn tự tay làm, đừng nói là Lâm thẩm hỗ trợ, chính người làm mẹ như cô cũng không được động tay vào.
Cô rời khỏi phòng bệnh của con trai, đi sang phòng bệnh của Bạch Thanh Nhượng.
Tới cửa, cô khẽ nhìn vào bên trong. Lão gia tử lúc trước đã đến rồi, lúc này đang trông chừng bên cạnh cháu trai, cho nên bên này cũng chỉ có hai người Bạch Thanh Nhượng tiên sinh và Lan Đình phu nhân.
Hai người đã vài chục năm không gặp, lại đều là những người rụt rè, cho nên trong lúc nhất thời nhìn nhau không nói gì. Trong phòng bệnh im ắng, lại như có chút lạnh lùng.
Hạ Thiên Tinh cầm một hộp canh khác Lâm thẩm đã mang tới, đẩy cửa đi vào.
“Thiên Tinh.”
Lan Đình phu nhân đang tự điều chỉnh dây truyền dịch cho Bạch Thanh Nhượng, thấy phía cửa có động tĩnh, vừa nhìn thấy cô đến liền đứng dậy.
Hạ Thiên Tinh cười ngại ngùng.
Bạch Thanh Nhượng đang nằm trên giường cũng có chút kích động, thân thể giật giật, giống như muốn đứng dậy. Bởi vì dùng sức quá nhiều, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên. Lan Đình vừa thấy vậy, lập tức cúi xuống chặn lại bờ vai của ông, “Ông đừng có lộn xộn, cũng không nhìn bộ dáng của mình bây giờ thế nào, ông vừa mới làm phẫu thuật xong đấy!”
Trong lời nói của bà có ý trách cứ, nhưng từ câu từng chữ lại lộ ra sự tự nhiên và thân thiết vô cùng.
Bà đau lòng, cũng không khỏi lo lắng, hốc mắt có chút phiếm hồng, “Trải qua phẫu thuật, thời gian này là quan trọng nhất. Nếu không an dưỡng cho tốt, về sau bị bệnh thì làm thế nào?”
Hai người trong lúc nhất thời cách nhau rất gần. Bạch Thanh Nhượng nhìn vào mắt bà, vừa nhìn thấy vẻ lo lắng trong đó, liền nở nụ cười. Vết thương đau như vậy, đều không tính là gì nữa rồi.
Nụ cười của ông, như là xuyên qua thời gian, nhớ lại thời còn trẻ.
Lan Đình phu nhân bỗng nhiên hoảng hốt, rồi sau đó, mặt bà đỏ hồng lên, "Nhanh nằm xuống đi.”
Lại nghĩ tới con gái ở bên cạnh, trên mặt xẹt qua một tia không tự nhiên. Giả bộ trấn định ông nằm xuống, một bên nói với Hạ Thiên Tinh: “Con ngồi đi, ta đi lấy nước cho con.”
“Ngài không cần vội, tôi lại đây... đưa canh.... cho ba.”
Mấy chữ cuối cùng, giọng cô đã ép xuống rất thấp. Kỳ thật không phải bài xích, chỉ là…… Tóm lại có chút không tự nhiên.
Nhưng cho dù giọng cô rất nhẹ, hai vị trưởng bối đều nghe được vô cùng rành mạch. Hốc mắt Lan Đình phu nhân lập tức lại đỏ, Bạch nhị gia cũng vậy, kích động đến môi phát run. Ông muốn nói gì đó, nhưng trái tim cứ đập mạnh mẽ, vang dội, một câu một chữ cũng không thốt ra được.
Hạ Thiên Tinh vốn tưởng một tiếng "ba" rất khó kêu lên. Nhưng sau khi gọi ông như vậy, lại cảm thấy kỳ thật cũng không có gì.
Trái lại cô còn nghĩ, chỉ là thêm một ba một mẹ nữa thôi, hơn những người khác rồi, có gì không tốt đâu?
“Con đi lấy chén tới.” Hạ Thiên Tinh khẽ nói, đứng dậy.
Lan Đình phu nhân và Bạch Thanh Nhượng vẫn còn đang kinh hỉ, chưa hồi phục tinh thần.
Hạ Thiên Tinh xoay người, khóe môi khẽ cong. Một tiếng "ba" thốt ra khỏi miệng, tảng đá trong lòng cũng coi như rơi xuống, nhất thời cảm thấy rất thoải mái.
Cô đem canh đổ ra hai cái chén, mang ra, một chén đưa cho Lan Đình phu nhân, cũng nhẹ nhàng kêu một tiếng ”Mẹ”, Lan Đình phu nhân "ừ" một tiếng, nước mắt đã chực rơi xuống, cầm bát canh lên uống, cảm thấy trong lòng đặc biệt thỏa mãn.
Bạch Thanh Nhượng tiên sinh vốn không có khẩu vị, uống thuốc vào, miệng đắng lưỡi khô. Nhưng lúc Hạ Thiên Tinh đưa canh cho ông uống, ông lại uống rất nhiệt tình, vô cùng mỹ mãn.
…………………………
Bên kia.
Tội của Lý Linh Nhất đã được thẩm lí và phán quyết xong.
Ngồi tù mười năm.
Hạ Quốc Bằng vì niệm tình cũ, đi thăm bà ta.
Lý Linh Nhất một thân quần áo tù, cả người đã không còn dáng vẻ là quý phu nhân ngày xưa.
Hạ Quốc Bằng ngồi đối diện với bà ta, lúc đầu còn không nhận ra. Ngắn ngủi một tháng, bà ta như đã già đi mười tuổi.
“Quốc Bằng, cầu xin ông, ông cứu tôi đi.” Lý Linh Nhất đeo còng tay, run rẩy, cầm lấy tay Hạ Quốc Bằng, cầu xin, “Ông nhất định có thể cứu tôi ra ngoài! Quốc Bằng!”
Hạ Quốc Bằng lắc đầu, “Tôi bất lực. Tiền của lão phu nhân, làm sao có thể lừa lấy? Vậy mà, bà lại làm thế không chỉ một lần!”
“Tôi không có! Tôi không có lặp đi lặp lại nhiều lần!”
“Như thế nào là không có? Bà đã quên 5 năm trước bà hại Thiên Tinh bị tính kế phải sinh Đại Bạch sao? Lúc đó cũng đã lừa phu nhân 1000 vạn, hiện tại lại thêm 1000 vạn, bà cảm thấy bọn họ có thể bỏ qua cho bà à?”
“Lúc đó tôi không có lấy của phu nhân 1000 vạn.” Lý Linh Nhất không hiểu được, “Có ý gì? Lúc ấy là một người tôi không biết mặt bảo tôi tìm Thiên Tinh……”
“Quên đi, bà không biết thì vĩnh viễn đừng biết nữa.” Hạ Quốc Bằng ngắt lời Lý Linh Nhất, thần sắc nghiêm túc, “Lần này tôi tới đây, là muốn nói cho bà biết, nếu bà còn muốn sớm ra ngoài, ở trong tù hãy biểu hiện cho tốt, tranh thủ được giảm án. Ở bên ngoài, chúng tôi không giúp được bà! Chuyện lần này bà phạm phải cũng quá nghiêm trọng ! Bà ở trong tù hãy tỉnh táo lại đi!”
Lý Linh Nhất hoàn toàn không nghe vào lời nói vừa rồi của Hạ Quốc Bằng, mà suy nghĩ lời ông nói khi nãy. Cái gì gọi không chỉ một lần? Năm năm trước, bà ta có lừa lão phu nhân 1000 vạn sao?
Chẳng lẽ…… Đứa con của Hạ Thiên Tinh, người thần bí kia….. !
Trong đầu Lý Linh Nhất đột nhiên hiện ra một hình ảnh, không khỏi cảm thấy mình trước đó cũng quá ngu xuẩn, cư nhiên không thể nghĩ ra chuyện này!
Nếu đứa bé kia không phải con của Bạch Dạ Kình, Bạch Dạ Kình làm sao có thể để ý tới Hạ Thiên Tinh? ! Làm sao có thể ở cạnh cô mặc kệ cô có con riêng, còn cương quyết lấy cô ta như thế? !
“Bà có nghe thấy lời tôi nói không?” Hạ Quốc Bằng thấy Lý Linh Nhất lại ngẩn người, giơ tay quơ quơ trước mặt bà ta.
“Quốc Bằng, tôi muốn gặp Tinh Không!” Lý Linh Nhất đột nhiên bắt lấy tay Hạ Quốc Bằng.
Hạ Quốc Bằng nhíu mày, “Bà còn dám nói Tinh Không. Nó……”
“Tôi biết. Nhưng mà phán quyết của nó còn chưa xong, không phải sao? Tôi có biện pháp cứu nó! Tôi có biện pháp cứu nó ra!”
Chương 357: Vợ con ở đây, con nên ở đâu? (1)
Edit: Yu
Lý Linh Nhất kích động túm tay Hạ Quốc Bằng, “Ông nhất định có cách đưa nó đến gặp tôi. Quốc Bằng, nó là con gái ông, ông không thể thấy chết mà không cứu được!"
Hạ Quốc Bằng có chút không hiểu nhìn bà ta: "Bản thân bà còn lo chưa xong, có cách gì có thể cứu nó?"
Lý Linh Nhất đương nhiên không có cách tự mình cứu con gái ra ngoài.
Mọi phán quyết đã xong, tội danh bà ta đã định, ván đã đóng thuyền. Nhưng bên Hạ Tinh Không vẫn còn trong giai đoạn tố tụng, có thế cứu vãn.
“Quốc Bằng, ông nhất định phải đưa Tinh Không đến gặp tôi!” Lý Linh Nhất khẩn cầu.
Hạ Quốc Bằng nhìn thấy bộ dạng Lý Linh Nhất như vậy, cuối cùng gật gật đầu, “Tôi sẽ cố gắng. Nhưng mà bà cũng đừng làm chuyện ầm ĩ lên nữa. Để nó trong đó tự suy nghĩ cũng tốt."
Ông không ở lại nữa, đi ra khỏi nhà giam lạnh lẽo kia, cảm xúc trong lòng hỗn loạn.
Mấy ngày trước, nhận được điện thoại của Thẩm Mẫn. Bà nói rằng, Thiên Tinh không phải con gái ruột ông. Lúc này, Hạ Quốc Bằng mới hiểu được, hơn 20 năm trước, Thẩm Mẫn một thân một mình ở bệnh viện, rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn và chua xót.
Bà ấy yêu thương đứa bé trong bụng như vậy, cuối cùng cũng mất đi, lại phải gạt cả chồng mình, từ đầu đến cuối tự lừa dối chính mình, trấn an bản thân. Đây cũng là ông không làm tròn trách nhiệm làm chồng.
Hạ Quốc Bằng ngồi vào trong xe, nhìn cảnh vắng lạnh trước mặt, trong lòng cảm thêm áy náy với Thẩm Mẫn.
Thiên Tinh không phải con gái ruột của bọn họ, mối ràng buộc duy nhất giữa cả hạ người cũng bị cắt đứt. Từng ở bên nhau lâu như vậy, nhưng dường như những kỉ niệm còn lại cũng chẳng có bao nhiêu...
Nếu như ban đầu không gặp Lý Linh Nhất, không dây dưa không rõ với bà ta, liệu có ngày hôm nay không? Có lẽ, bọn họ đã có một đứa con thật sự thuộc về mình.
“Ngài muốn đi đâu?" Lái xe phía trước hỏi Hạ Quốc Bằng.
Hạ Quốc Bằng thu hồi tầm mắt, mới nói: “Đưa tôi tới ga Cao Thiết."
“Lúc này?”
“Tôi muốn tới Lương Thành.”
Sau khi thân thế Hạ Thiên Tinh sáng tỏ, Thẩm Mẫn chỉ còn lại một thân một mình. Nay chẳng phải ông cũng như thế sao? Tuy chẳng có yêu cầu gì lớn lao, nhưng tốt xấu gì, trong thời tiết lạnh lẽo khắc nghiệt thế này, có thể nhìn thấy bà ấy, xem như đã một sự an ủi lúc tuổi già rồi.
“Còn nữa, giúp tôi liên hệ với điều tra trưởng La." Chuyện Lý Linh Nhất muốn gặp Tinh Không, ông cũng không quên.
……………………………
Hôm sau.
Một già một nhỏ được xe cứu thương đích thân hộ tống đến Chung Sơn, đoàn đội chữa bệnh cũng ở lại với bọn họ.
Chung Sơn có rất nhiều người hầu, bác sĩ cũng trực ở đây, khiến mọi người khá thoải mái. Hạ Thiên Tinh chạy qua chạy lại chăm sóc cả hai, đồ ăn ngon đều mang đến đây.
Bạch Túc Diệp cũng trở về đây.
Vốn Đại Bạch bị bệnh, là một chuyện tồi tệ. Không ngờ kết quả lại ngược lại, trong họa có phúc, mọi người lần đầu tiên tụ họp đầy đủ thế này.
Lúc Lâm thẩm và lão phu nhân đang trong bếp làm điểm tâm, nhịn không được cảm thán: "Phu nhân xem, bây giờ thật náo nhiệt. Nếu ngày nào cũng được như vậy thì ngài và lão gia cũng thoải mái rồi."
Lão phu nhân ra ngoài nhìn. Bên ngoài, Lan Đình phu nhân và Thiên Tinh đang bận rộn để thức ăn vào hộp giữ ấm, chuẩn bị mang qua nhà kia cho Bạch Nhanh Nhượng tiên sinh. Bạch Túc Diệp đút đồ ăn cho Đại Bạch, lão gia tử ngồi bên cạnh thưởng thức ấm trà của mình.
Dưới ánh đèn vàng, cả căn phòng thoạt nhìn vô cùng hài hòa.
Lão phu nhân thở dài, “Sao tôi không muốn thế này chứ? Nhưng mà, Thiên Tinh... Ai mà ngờ được?"
Lâm thẩm không nói nữa. Có một số chuyện, không nên nói, hơn nữa, việc kia lại là chuyện liên quan đến danh tiếng của Bạch gia, thật sự không gánh nổi.
…………
Lúc Hạ Thiên Tinh đang định cùng Lan Đình phu nhân mang đồ ăn qua nhà bên kia liền gặp Bạch Dạ Kình mặc áo khoác đi vào.
Bên ngoài tuyết rơi lớn, anh mang bộ dạng phong trần mệt mỏi, người đầy khí lạnh.
Hai người liếc nhau.
Lúc này đang ở Chung Sơn, nhiều trưởng bối như vậy, Hạ Thiên Tinh cũng không dám mắt đi mày lại với anh.
Cô vội cúi đầu, chỉ nhẹ giọng nói: “Em đi trước.”
“Ừ.” Bạch Dạ Kình gật đầu, gở bao tay và khăn quàng cổ xuống, đưa cho người hầu, hỏi cô: “Còn đồ ăn cho anh không?”
“Còn, lão phu nhân có giữ lại cho anh.” Hạ Tinh Thần nói xong, lặng lẽ nhìn Lan Đình phu nhân và lão gia tử trong phòng.
Quả nhiên trên mặt lão gia tử có chút khó coi, mở miệng: “Hôm nay anh cũng biết đường về bên này. Lúc trước, gọi mấy chục cuộc cũng không đưa anh về được."
Bạch Dạ Kình không để ý đến sự tức giận của ông, chỉ nói: "Vợ và con trai con đều ở đây cả. Ngài nói xem con có nên đến không?"
Hạ Thiên Tinh lặng lẽ trừng mắt nhìn anh một cái. Lời này của anh chẳng phải cố tình chọc giận lãp gia tử sao?
“Dạ Kình.” Lan Đình phu nhân cũng lắc đầu, ý bảo anh đừng chọc lão gia tử tức giận.
Quả nhiên, lão gia tử liền đập bể một cái tách, "Vợ, vợ ư? Ai là vợ anh? Tại sao tôi lại sinh ra một đứa da mặt dày như vậy chứ?"
Hạ Thiên Tinh giật mình. Lúc Bạch Dạ Kình nghiêng người tránh, thuận tiện cũng kéo cô qua một bên, để tránh cho cô bị thương. Kết quả, cái tách bay qua hai người, đập vào khung cửa, "xoảng" một tiếng, vỡ nát.
Vừa nãy lão gia tử nổi nóng, bây giờ cũng hòa hoãn đi rất nhiều, nhìn cái tách mình vốn yêu thích kia giờ dây đã nát bét, đau lòng không thôi.
Cái tách này ông đã mất rất nhiều công sức, thỉnh cầu vị sư phụ kia, để gộp lại thanh một bộ... Thế nhưng hôm nay...
Lần này, có tức giận, đau lòng, có hối hận.
Ông hung hăng nhìn con trai: "Né né cái đầu anh! Cái tách vỡ rồi, anh bồi thường cho tôi đi! Phải bồi thường cái giống y đúc ấy!"
Hạ Thiên Tinh quả thực dở khóc dở cười.
Bạch Dạ Kình trực tiếp không để ý tới lão gia tử, chỉ bảo người hầu lại đây quét dọn.
Khi người hầu cầm chổi đến, lão gia tử đau lòng vô cùng, nhất thời xả giận lên đầu người hầu: "Quét cái gì mà quét! Một bảo bối tốt như vậy, quét đi chẳng phải rất tiếc sao?"
Bảo bối như vậy còn lấy đi ném người, lão gia tử quả thật hơi xúc động rồi
Hạ Thiên Tinh muốn nói, lại không dám. Cô ngồi xổm xuống, giúp ông nhặt mảnh vỡ, sau đó mới đi qua nhà kia với Lan Đình phu nhân.
Cô không dám nhìn Bạch Dạ Kình nữa, sợ lão gia tử lại tức giận.
Trên đường, Hạ Thiên Tinh mở ô, để tuyết không rơi vào người.
Lan Đình phu nhân ôm thức ăn vào ngực, sợ lạnh, sau đó nói: "Thiên Tinh, hôm nay con ở bên đây với ba con đi."
Hạ Thiên Tinh biết bà nói như vậy vì hôm nay có Bạch Dạ Kình, tóm lại mà nói, vẫn không muốn hai người họ ở bên cạnh nhau.
Cô mím môi, không nói chuyện.
Chương 358: Vợ con ở đây, con nêu ở đâu? (2)
Edit: Yu
Lan Đình phu nhân nói: “Mẹ biết con lo cho Đại Bạch. Nhưng hôm nay bên đó nhiều người, ba thằng bé cũng bên đó, nhất định không sao. Nhưng ba con...”
Bà dừng một chút, mới nói tiếp: “Không ai ở bên cạnh, khiến người khác lo lắng.”
Hạ Thiên Tinh nhìn bà, “Mẹ không ở lại?”
“Mẹ?” Lan Đình phu nhân bật cười, “Đứa bé ngốc. Ở đây đều là người Bạch gia, chỉ có mẹ là không phải. Tối nay đương nhiên mẹ phải về Lan gia. Lan Chiến đã kêu tài xế đón mẹ, lát nữa mẹ sẽ đi."
Cũng đúng. Quan hệ của bà và ba đã không như trước nữa.
“Được, con sẽ ở lại chăm sóc ba." Hạ Thiên Tinh không nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý.
“Buổi tối nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi điện cho mẹ.” Lan Đình phu nhân có chút không yên lòng.
“Dạ”
“Còn có một việc……” Lan Đình hơi thấp giọng thương lượng, "Trưởng bối bên Lan gia muốn gặp con một lần. Chờ sau khi cháu ngoại khỏe rồi, con có thể trở về một chuyến không? Nhiều năm như vậy mới tìm được con, họ thật sự cũng vui mừng thay mẹ, muốn gặp con một lần."
Hạ Thiên Tinh biết, việc này sớm muộn cũng tới, suy nghĩ một chút liền gật đầu.
Chờ Bạch Nhanh Nhượng tiên sinh ăn xong, Lan Đình phu nhân liền được người bên Lan gia đón đi. Bạch Thanh Nhượng tuổi tác đã cao, lại vừa làm phẫu thuật xong, cũng có chút suy nhược, vừa ăn xong bữa tối đã ngủ mất, thời gian tỉnh tảo cũng rất ít.
Hạ Thiên Tinh có chút lo lắng, hỏi bác sĩ, thì được cam đoan không sao. Lúc này cô mới an tâm, về phòng ngủ.
“Hạ tiểu thư, nhị tiểu thư đến đây.” Cô vừa xuống lầu thì nghe được âm thanh của người hầu.
Ngẩng đầu, liền thấy Bạch Túc Diệp mang theo một túi đồ to tiến vào.
“Đây là gì?” Hạ Thiên Tinh hỏi.
“Mẹ chị nói lần trước mua quần áo cho em, em vẫn để ở chỗ cũ, không mang theo. Bây giờ mang sang cho em thay đồ tắm rửa." Bạch Túc Diệp đưa túi đồ cho cô.
Hạ Thiên Tinh cúi nhìn, trong lòng không biết nên có cảm xúc gì. Lần trước cùng lão phu nhân đi dạo phố, chỉ mới qua vài ngày mà thôi. Giờ nghĩ lại, lúc đó cô vui mừng, cao hứng, nhưng hôm nay lại có chút cảm giác gì đó rất khác.
Bạch Túc Diệp nhìn cô, hiểu được, chỉ hỏi: "Chú hai sao rồi?"
“Bác sĩ nói không sao. Chẳng qua…… Tuổi tác đã cao, khả năng hồi phục khá chậm."
Bạch Túc Diệp gật đầu, “Hiện tại có em bên cạnh, trò chuyện với chú ấy, thân thể sẽ nhanh tốt thôi."
"Cũng mong là như vậy.”
Bạch Túc Diệp thở dài, “Về sau không biết nên gọi em là em họ hay..."
Nói đến đây, cô ấy dừng một chút, không nói tiếp. Hạ Thiên Tinh cúi đầu, mím môi, không nói gì. Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô có chút tái nhợt, thống khổ.
Bạch Túc Diệp biết tâm tư cô, không nói về chủ đề này nữa, chỉ nói: "Buổi tối em ngủ đây không cần lo chuyện bên kia. Bên Đại Bạch, chị sẽ trông chừng giúp."
Hạ Thiên Tinh gật đầu, cảm kích. Sau khi Bạch Túc Diệp đi ra ngoài, cô đứng trong gió rất lâu, nhưng cuối cùng cũng chẳng nghĩ được gì, trong đầu chỉ toàn là một mớ lộn xộn.
Sau khi cô tắm rửa xong, quay lại chuẩn bị cho Bạch Thanh Nhượng tiên sinh thì cũng đã hơn 10 giờ.
Không hề buồn ngủ.
Cô cầm ly trà nóng, đứng ở hành lang dài, nhìn xa xa bên nhà lớn. Lúc này bên đó vẫn đèn đuốc sáng trưng, xem ra rất náo nhiệt.
Anh ngủ rồi sao?
Miệng vết thương của Đại Bạch còn đau không?
Trong lòng Hạ Thiên Tinh đầy vướng bận, vẫn không hề buồn ngủ. Nhưng cô không dám qua bên đó, sợ lão tiên sinh tức giận.
Đang lúc cô miên man suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lêm. Vốn cô nghĩ là anh gọi qua, nhưng không ngờ lại là một dãy số xa lạ.
Cô chần chừ một lúc mới nhận điện thoại, để vào bên tai.
“Alo, xin chào.”
"Là tôi.”
Thanh âm này……
Đúng là Hạ Tinh Không.
Sau khi Hạ Thiên Tinh xác nhận xong, thái độ lập tức lạnh hơn rất nhiều
“Hạ Thiên Tinh, chị nhất định phải rút đơn kiện, nếu không chị sẽ hối hận vì đã đối xử như vậy với tôi! Tôi……”
“Án của cô là án hình sự, là bên cơ quan tư pháp đề đơn kiện, tôi không có quyền rút đơn. Hơn nữa..." Hạ Thiên Tinh lạnh lùng cắt ngang, "Cho dù là tôi kiện, tôi cũng sẽ không rút đơn. Cô trở thành bộ dạng ngày hôm nay, là do cô gieo gió gặt bão!"
“Cô——”
“Hơn nữa, về sau không cần gọi điện cho tôi!" Cô lại không để Hạ Tinh Không nói tiếp.
“Hạ Thiên Tinh, sau này cô đừng hối hận. Tôi đã cho cô cơ hội rồi." Thanh âm Hạ Tinh Không khàn khàn, trong đêm tĩnh mịch nghe khá đáng sợ.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh lo lắng không thôi, nhưng lại không muốn nói chuyện với cô ta. Lần trước xém chút nữa cô bị cô ta làm bị thương, lần đe dọa này, nếu cô không để trong lòng thì cũng quá chủ quan rồi. Nhưng cô cũng quả quyết cúp điện thoại, không nghe tiếp. Tuy nhiên, số máy xa lạ kia cứ gọi liên tục, khiến lòng cô không yên, chỉ có thể quyết không bắt máy.
Đến cuối cùng, Hạ Tinh Không biết đã hết hy vọng, đã hết giờ gọi điện, bên trại giam cũng không cho cô ta làm gì nữa. là
Hạ Thiên Tinh cầm điện thoại trong tah, tim đập mạnh, đột nhiên nghĩ đến anh.
Rất muốn rất muốn……
Hình như chỉ cần nghĩ đến anh, mọi cảm giác bất an mới dần biến mất.
Cô cầm điện thoại, bấm dãy số quen thuộc kia.
Điện thoại vang lên vài tiếng liền có người bắt máy.
Bạch Dạ Kình đang đứng trong phòng ngủ, vừa tắm xong, đang mặc một thân áo tắm màu trắng, ánh mắt nặng nề nhìn về nhà nhỏ.
“Trễ như vậy, sao còn chưa ngủ?”
Hạ Thiên Tinh dựa vào cửa, tim đập mạnh, nhìn bầu trời đêm không trăng không sao, nhẹ nhàng nói: "Không ngủ được."
“Nghĩ tới anh?”
Cô lúng túng, không hề nghĩ bị vạch trần nhanh như vậy, cách một điện thoại, vẫn cảm thấy đỏ mặt, nhưng lại mạnh miệng nói: "Ai thèm nghĩ tới anh, em đang lo cho con trai bảo bối. Đại Bạch vẫn ổn chứ? Thằng bé ngủ chưa?"
“Ừm. Chị Túc Diệp dỗ nó ngủ, em yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi.” Có người ngủ cùng con trai, Hạ Thiên Tinh cũng yên tâm hơn..
“Đi ngủ đi. Ngày mai lại phải chạy ngược chạy xuôi, sẽ mệt.” Bạch Dạ Kình dặn dò.
Tuy không cần phải đi làm, nhưng với tình hình này, có khi còn cực hơn đi làm.
“…… Ừ.” Hạ Thiên Tinh kéo dài âm thanh, nghe mềm mại hơn rất nhiều. Không biết từ lúc nào, cô lại có thói quen ôm anh, dựa vào lồng ngực ấm áp ấy mà ngủ.
Bạch Dạ Kình nghe hiểu tâm tư của cô, đôi mắt sáng lên.
Chương 359: Vợ con ở đâu, con ở đó (3)
Edit: Joy
Beta: Yu
Cô nhìn sang một bên không nói gì.
Thần sắc anh càng dịu dàng hơn “Ba đang canh chừng ở dưới lầu, nói là đêm nay anh mà ra khỏi cánh cửa này sẽ đánh gãy chân anh.”
Ngừng lại một chút, Bạch Dạ Kình đề nghị, “Nếu nhớ anh như vậy, hay là em qua đây?”
Ý tứ trêu ghẹo vô cùng rõ ràng.
Hạ Thiên Tinh thẹn thùng vô cùng, phình miệng, “Ai nhớ anh? Em mới không cần qua. Em cúp máy đây, đi ngủ.”
Giọng nói tựa như đang hờn dỗi, rõ ràng muốn để anh biết mình đang tức giận, nhưng đến lúc nói ra lại nhẹ nhàng yếu ớt như đang làm nũng.
Mặc dù cách qua một cái điện thoại, Bạch Dạ Kình vẫn cảm thấy giống như có chiếc móng vuốt đang gãi lên trái tim anh, khiến cả người anh trở nên khô nóng.
Cô gái nhỏ này này, là cố ý để anh một đêm không thể an bình.
Hạ Thiên Tinh không nói gì nữa, cô mới không làm như anh nói. Nếu cô mà đi qua thật, ngộ nhỡ gặp lão gia tử, lão gia tử chắc chắn không kiềm chế được. Tuy rằng không đến mức đánh cô, nhưng đáy lòng chắc chắn sẽ không còn thiện cảm với cô, cho rằng cô là đứa con gái phóng đãng.
Bởi vì nghe được giọng của anh, lúc này, những bất an vì Hạ Tinh Không đã hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng cô tắt điện thoại, đóng cửa sổ, nằm xuống giường ngủ.
…………………
Bên kia.
Trong trại tạm giam.
Hạ Tinh Không không gọi được điện thoại, trong lòng nhất thời căm giận khó mà bình tĩnh.
“Này! Nhanh chút!” Cảnh sát đi vào vỗ vỗ mặt bàn, mắt nhìn thời gian, “Còn 1 phút.”
Hạ Tinh Không cáu giận, “Hạ Thiên Tinh, nếu cho cô mặt mũi cô không cần, vậy đừng trách tôi không lưu tình!”
Cô ta cắn răng thì thào, lại gọi đến một dãy số khác.
“Trễ như vậy rồi còn gọi điện thoại, ai vậy?” Bên kia, một giọng nữ rất không kiên nhẫn xuyên qua điện thoại truyền tới.
“Là tôi, tôi là Tinh Không.”
“Hạ Tinh Không?” Ngữ khí của Tống Duy Nhất không bình tĩnh, “Không phải cô đã xảy ra chuyện sao? Trễ như vậy gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Hạ Tinh Không thở sâu, nắm chặt điện thoại, tận lực bỏ qua sự khinh bỉ trong lời nói của Tống Duy Nhất, nói: “Cô nghĩ biện pháp đưa tôi ra ngoài, tôi có thể giúp cô báo thù.”
“Tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi tắt máy đây!” Tống Duy Nhất cảm thấy lời nói này của cô ta quá hoang đường, căn bản không muốn cùng cô ta nói chuyện nữa.
“Duy Nhất!” Hạ Tinh Không giương cao giọng, như đang nắm chặt một tia hi vọng cuối cùng, vội vàng mói, “Hôn lễ lần trước của cô, bị phá thành như vậy, thế cho nên bây giờ cô đối với đám bạn bè của cô, chính là không thể ngẩng cao đầu. Chẳng lẽ cô không muốn trả thù hai bọn họ à?”
Cô ta nói rất nhanh, như đang sợ Tống Duy Nhất đột nhiên ngắt điện thoại vậy.
Tống Duy Nhất nghe được liền giật mình. Rồi sau đó, cười nhạo một tiếng, tự giễu nói: “Bộ dáng của tôi bây giờ thế nào cô cũng không biết, cô cho là tôi thật sự muốn báo thù sao?”
Tống Quốc Nghiêu bị phế bỏ chức phó tổng thống, không thể tranh cử chủ tịch nghị viện, bây giờ không nắm được vị trí quan trọng nào, chỉ có thể treo hư danh trên người. Trước kia trong nhà đông như trẩy hội, người tới phỏng vẫn nhiều không ngớt, kẻ hầu người hạ cũng rất nhiều.
Nhưng hôm nay……
Hôm nay còn lại gì chứ?!
Hạ Tinh Không vội vàng nói : “Tôi có thể giúp cô!”
……………………………………
Hạ Thiên Tinh nằm trên giường, tắt đèn đầu giường đi, căn phòng nhanh chóng rơi vào bóng tối.
Lần đầu tiên cô ở lại Chung Sơn.
Trước đó ở trong căn nhà nhỏ của Chung Sơn, còn thở dài vì Bạch Nhị Gia không vợ không con, nửa đời còn lại sẽ thê lương. Mà nay, chính cô lại trở thành con gái ông, ngủ lại trong căn nhà này.
Ngẫm lại liền cảm thấy thế sự trêu người.
Chắc bởi không quen giường, trong đầu lại chất chứa buồn phiền, cô lăn qua lăn lại trên giường một hồi lâu, rốt cục mới cảm thấy buồn ngủ.
Thật vất vả mới nhắm mắt lại, vừa chìm vào trong mộng, di động lại bỗng nhiên vang lên. Cô nửa tỉnh nửa mê, ngay cả màn hình cũng không xem, trực tiếp bấm nghe.
“Ngủ rồi?”
Giọng của Bạch Dạ Kình theo điện thoại truyền đến, còn như kèm với tiếng gió.
Hạ Thiên Tinh hơi thanh tỉnh, “Mấy giờ rồi?”
“Hơn một giờ.”
“Đã trễ thế này.” Hạ Thiên Tinh cảm thán một tiếng, có thể nghe thấy thanh âm trống trải bên kia của anh cùng với tiếng gió vù vù, “Anh đang ở bên ngoài?”
Đã hơn một giờ, chẳng lẽ còn có việc?
“Ở bên ngoài nhà nhỏ.”
“Hả?” Hạ Thiên Tinh sửng sốt. Rồi sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, lập tức xốc chăn lên nhảy từ trên giường xuống.
Cô mở cửa sổ ra, cầm di động nhìn ra ngoài. Bên ngoài trời tối tăm mù mịt, ánh đèn đường chỉ bao phủ được một tầng mờ nhạt, chỉ thấy được hình dáng mờ nhạt của con đường mòn.
Anh đứng ở dưới đèn đường, thân hình thẳng tắp, đứng trong gió lạnh nhưng vẫn giữ được phong thái xa cách, lạnh lùng.
Một tay cầm cầm điện thoại, tay còn lại đút vào túi quần. Anh nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu.
Trong ngọn đèn mờ nhạt, ánh sương mù đêm đông ngày càng dày thêm, hai người cách nhau rất xa, bốn mắt nhìn nhau. Tim cô đập nhanh hơn. Hẳn là đã sa vào lưới tình mà anh giăng sẵn, tránh không thoát nữa rồi. Rõ ràng chỉ nhìn như vậy thôi nhưng tim cô lại đập loạn, lâm vào si mê. Loại cảm giác này, không vì có được nhau mà dần phai nhạt, ngược lại ngày càng trở nên sâu sắc.
Thật kỳ diệu……
“Em ra ngoài, hay là anh đi vào?” Bạch Dạ Kình mở miệng.
Cô thu lại mạch suy nghĩ, nói: “Đừng, em ra ngoài.”
Dưới lầu còn có người hầu, cô không muốn để người hầu biết bọn họ nửa đêm gặp mặt. Không chừng bọn họ sẽ nói hết cho các trưởng bối.
Bạch Dạ Kình tắt điện thoại trước. Hạ Thiên Tinh trở lại phòng, ngay cả quần áo cũng quên thay liền mở cửa đi ra ngoài. Đi được hai bước, mới nhớ tới bên ngoài rất lạnh, lại quay trở lại mặc áo khoác, vội vàng xuống lầu.
“Hạ tiểu thư, sao trễ như vậy rồi vẫn rời giường? Có việc gì thế?”
Cô mới xuống lầu, vừa lúc tới đại sảnh liền gặp một người hầu.
Trên mặt Hạ Thiên Tinh hiện lên một tia chột dạ, hỏi: “Nhị gia đã dậy chưa?”
“Tôi vừa đi xem, chưa tỉnh, ngủ rất say.”
“Vậy là tốt rồi.” Cô ngẫm nghĩ, khẽ kéo áo, ánh mắt đầu hướng về phòng bếp, đột nhiên nói: “Cái kia, cô giúp tôi đi lấy chén trà nóng đi, tôi vào xem nhị gia.”
Người hầu nói được, không nghĩ nhiều, xoay người đi vào phòng bếp.
Nhìn bóng vía lưng đã khuất sau cánh cửa, Hạ Thiên Tinh nhanh chóng đi ra ngoài. Thế nhưng giống như bản thân là trộm vậy, vô cùng chột dạ.
Hai người rõ ràng chỉ là gặp mặt bình thường! Nhưng đây là ở Chung Sơn, cảm giác như hai người bị vô số ánh mắt nhìn vào vậy.
Người hầu lấy trà đi ra, làm sao còn thấy bóng dáng của cô? Cuối cùng phải đem trà nóng đưa vào phòng cô.
Chương 360: Người đàn ông không biết xấu hổ (1)
Edit: Yu
Lúc Hạ Thiên Tinh đi ra thì nhìn thấy dưới ánh đèn cò một thân ảnh cao to đứng đó, mặc kệ gió lạnh. Người đàn ông đó, như ánh mặt trời mùa đông vậy, lúc nào cũng sưởi ấm cho cô.
Cô cười, chậm rãi đi qua, "Đã trễ vậy rồi, sao anh còn qua đây?"
Bạch Dạ Kình tuyệt đối sẽ không nói, bản thân đang nằm trên giường, nhưng đầu lại luôn nghĩ về câu nói hờn dỗi kia của cô. Thế nên anh không ngủ được, trong lòng khó chịu, không thể yên ổn. Sau đó muốn làm loạn một chút, chờ tất cả mọi người ngủ xong, liền qua đây
Cuối cùng, chỉ thản nhiên nói : “Lạ giường, ngủ không được.”
“Lạ giường?” Hạ Thiên Tinh đầu nhìn anh, “Không phải lúc trước ở nhà thuê anh ngủ rất ngon sao?”
“Chỗ đó khác, chỗ này khác, không giống nhau. Còn em ngủ ngon à?" Bạch Dạ Kình hí mắt nhìn cô. Cô vừa tắm xong, chỉ mặc áo ngủ, bộ dáng này thật sự lay động lòng người.
Gió lạnh thổi qua, khiến mặt cô đỏ bừng, trông giống như một đứa béafm sai chuyện vậy.
Anh nhìn, hai mắt tối lại.
"Nhìn chằm chằm em làm gì?" Cho dù ở bên nhau lâu như vậy, thậm chí đã bàn đến chuyện kết hôn cưới gả, nhưng mỗi lần bị trêu chọc, cô vẫn đỏ mặt. Hạ Thiên Tinh giơ tay áo lên, che mặt lại, lùi về sau.
Bộ dáng kia thật sự làm người ta ngứa ngáy mà.
Như một tiểu yêu tinh vậy.
Đôi mắt Bạch Dạ Kình thâm trầm kéo tay cô, qua trực tiếp siết chặt vào lòng bàn tay mình: “Nếu đã tỉnh rồi thì theo anh đi dạo trong sân một chút đi.”
Hai người vai kề vai cùng nhau đi trong sân, bàn chân giẫm trên lá cây dưới mặt đất.
Ban đêm yên tĩnh như vậy, cho dù không nói gì, không làm gì, chỉ cần yên tĩnh như thế cũng có thể cảm nhận được sự thỏa mãn.
“Anh xuống đây không ai phát hiện ra chứ?”
“Chưa chắc, ba anh khôn khéo như vậy, nói không chừng đang theo dõi chúng ta đấy.” Lúc anh nói chuyện, hất cằm về phía nhà chính.
Tính tình của lão gia tử như thuốc súng vậy, động một tí là nổ. Cô thật sự vẫn hơi sợ. Theo bản năng muốn rút tay ra, lại bị anh dùng sức nắm lấy, sau đó lật lại, bắt chéo sau lưng cô, dùng sức một chút, cả người cô liền ngã vào lòng anh.
“Có thể ba anh đang nhìn đấy, anh còn…”
Hạ Thiên Tinh vùng vẫy, nhưng ánh mắt Bạch Dạ Kình vẫn nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô. Ánh mắt anh càng thâm thúy, nguy hiểm, giống như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Cô bị ánh mắt kia nhìn đến mức miệng đắng lưỡi khô, muốn nói gì đó lại không nói ra được, chỉ liếm liếm môi: “Anh lại nhìn em chằm chằm rồi.”
Giống như oán giận nhưng lại như hờn dỗi làm nũng.
Cô đẩy anh ra, lại bị anh cúi xuống, trực tiếp đặt một nụ hôn lên môi cô.
Hương vị của cô, Bạch Dạ Kình lúc nằm trên giường đã nghĩ đến lâu rồi, lúc này khó khăn lắm mới nếm được nên không nỡ buông ra. Anh bá đạo quấn lấy cô, nụ hôn càng sâu hơn. Hạ Thiên Tinh không to gan lớn mật như anh, nơi này là nhà của lão gia tử, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hạ Thiên Tinh theo bản năng muốn thoát ra nhưng ngược lại càng bị anh ôm chặt.
Lý trí của cô dần biến mất, bị anh hôn đến hoa mắt, hai chân như nhũn ra.
Nụ hôn này cũng không biết kéo dài bao lâu, lâu đến nỗi có tiếng sột soạt vang lên.
Đột nhiên Hạ Thiên Tinh cả kinh, Bạch Dạ Kình mới chịu buông cô ra, nhíu mày hỏi: “Ai?”
“Tổng thống.” Có người kinh hoảng kêu lên, vốn chỉ có mấy vài vệ sĩ bảo vệ an toàn nên không ai khác ngoài họ.
Hạ Thiên Tinh đỏ mặt, né tránh bàn tay anh lùi sang bên cạnh. Tuy vệ sĩ nơi này không biết cô là con gái của Bạch nhị gia nhưng nụ hôn đó bị nhìn thấy vẫn cảm thấy xấu hổ.
Hai người hơn 1h đêm lại đi hôn môi, người bên ngoài nhìn vào không biết sẽ có cảm tưởng gì.
“Nơi này không có chuyện của các cậu, đi tuần tra nơi khác đi.” Bạch Dạ Kình phân phó một tiếng.
Những người khác nhận lệnh liền gật đầu rời đi.
Hạ Thiên Tinh xấu hổ vô cùng, lại không dám ở lại lâu, xoay người chạy thẳng vào bên trong. Nụ hôn vừa nãy, Bạch Dạ Kình chưa cảm thấy đủ nên liền đuổi theo.
Đến trước cửa, người đàn ông này đương nhiên sẽ không chịu buông tha, kéo cô đến suối phun nước, quấn đến lúc hai người ý loạn tình mê thì anh mới chịu dừng tay.
Hạ Thiên Tinh nắm lấy tay anh thở gấp. Trong mắt ý loạn tình mê, lúc này tóc tai hỗn loạn, quần áo không chỉnh tề, bộ dạng vừa gợi cảm vừa mê người làm cho người ta khó mà cầm lòng.
Bạch Dạ Kình vẫn nhìn chằm chằm vào cô, sau đó lại nhìn bàn tay bị cô quấn lấy: “Anh đi vào ngủ cùng em.”
Anh đương nhiên không tốt hơn cô chút nào, mở miệng, âm thanh đã khàn khàn rồi.
Nghe lời đề nghị của anh, Hạ Thiên Tinh lập tức tỉnh táo, khẩn trương buông tay lắc đầu: “Không thể.”
Nếu anh đi vào thì chẳng phải…
“Anh nghĩ động tác vừa nãy của em là lời mời.”
Cô trừng mắt: “Nói lung tung, anh về đi, em cũng phải vào đây.”
Bạch Dạ Kình ôm cô không chịu buông, cả người dính chặt vào người cô. Hạ Thiên Tinh vừa nhúc nhích, liền cứng đờ không dám nữa. Cho dù ngăn cách bởi lớp vải nhưng cô vẫn có thể cảm giác được thân thể người đàn ông biến hóa lớn.
Người đàn ông này quả nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể động dục.
“Khi nào thì rời khỏi Chung Sơn đây?” giọng nói anh khàn khàn.
Hạ Thiên Tinh đương nhiên biết anh hỏi là có ý gì, chỉ nói: “Khi nào cả hai đều tốt lên thì đi.”
Sắc mặt anh chẳng tốt đẹp gì: “Ít nhất bọn họ còn phải tĩnh dưỡng một tháng đấy.”
Cô cười cười: “Vậy thì ít nhất cũng phải ngây ngốc ở đây một tháng.”
“Anh thấy là em cố ý.”
“Bạch tiên sinh, anh không nhịn được sao? Bây giờ là thời khắc mấu chốt đấy.”
“Nhịn không được. Đêm nay anh thấy nên ăn em ở chỗ này đi.” Bạch Dạ Kình cố ý dọa cô, bàn tay dò xét vào áo ngủ của cô. Hạ Thiên Tinh kêu lên một tiếng, vội vàng túm chặt tay anh. Vào lúc này, bên trong đột nhiên sáng đèn.
Ngay sau đó có tiếng người bên trong vang lên.
Đột nhiên Hạ Thiên Tinh tỉnh táo lại: “Chú hai tỉnh rồi.”
“Còn gọi là chú hai sao?”
“Em chỉ chưa quen thôi.”
Bạch Dạ Kình nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm cô: “Anh thà rằng em gọi là chú hai cả đời còn hơn.”
Hạ Thiên Tinh bắt lấy tay anh lắc đầu: “Vậy thì quá tàn khốc rồi, hiện tại ông ấy ngoại trừ bọn anh ra thì chỉ còn em là người nhà thôi.”
Đương nhiên anh có thể hiểu được, chuyện nhận người thân này anh biết không tránh khỏi.
“Em đi vào đây, muộn như vậy không biết thân thể của ông có sao không.”
Anh gật đầu buông cô ra: “Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”
“Em biết.”
_______________________________________
Ad: 15 chap, má ơi, nó đuối như con cá chuối luôn á 😭😭😭 Mọi người nhớ vote, cmt để ad có động lực nhé ♥️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro