Chương 406 - 410

Chương 406: Vị khách bất ngờ  (2)

Edit: Phi Phi 

Beta: Yu

Đó là dây chuyền?

Lúc bọn họ còn nhỏ đang là lúc thịnh hành dây chuyền DIY. Nhờ thợ thủ công làm một vòng cổ có mặt dây chuyền gắn hình của mình ở trong, rồi đeo lên. Chỉ cần có món đồ chơi nhỏ như vậy thôi được rất nhiều người hâm mộ.

Điều kiện gia đình Trì Vị Ương không tệ. Cho nên, lặng lẽ cầm ảnh của Phó Dật Trần chụp cùng mình rửa thành hai tấm.

Vốn cho rằng sẽ đưa món quà nhỏ này cho anh, kết quả, lúc lấy được, anh lại lấy hình của cô đặt vào dây chuyền. Còn ảnh của hai người họ thì cô bị ép phải giữ lại.

Lúc ấy, trong lòng cô vô cùng ngọt ngào. Đến nay, hơn mười năm trôi qua, cô thậm chí còn nhớ rõ buổi tối kia, cô nằm trên giường, ôm sợi dây chuyền kia giống như bảo bối, đi vào giấc ngủ trong tâm trạng vô cùng ngọt ngào.

Nhưng sau này, bức ảnh này lưu lại ở trong cô cũng chỉ còn lại sự bi thương……

“Thứ này nếu Phó tiên sinh thích thì cứ giữ lấy. Với tôi mà nói, nó bây giờ chỉ là rác, đã không có ý nghĩa nữa.” Trong lòng sóng gió mãnh liệt, mọi loại tư vị, cô lại cưỡng bản thân áp chế xuống. Trên mặt, một chút gợn sóng cũng không có, “Bên trong lộn xộn, tôi sẽ không mời Phó tiên sinh vào ngồi.”

Cô nói xong, dùng sức gạt tay Phó Dật Trần. Từng ngón, từng ngón dùng sức gạt ra, nhưng anh lại như dùng hết khí lực của bản thân, cả người lù lù bất động.

Anh thống khổ nhìn cô, một tay kia nắm chặt khung hình nho nhỏ kia, kim loại cũ đâm vào lòng bàn tay, nhưng lại không thấy đau.

Bởi vì……

Tâm càng đau hơn.

Rác……

Thứ này, bây giờ cô nói, thật sự chỉ là rác thôi sao?

“Vị Ương, đứa bé này là của anh, anh không muốn buông tay!”

Đáy mắt Trì Vị Ương ứa nước mắt. Cô phóng tầm mắt nhìn hai tay của hai người dây dưa. Trên cổ tay mảnh khảnh của cô đã đỏ bừng, cơ hồ muốn ứa máu.

“Tôi muốn hỏi anh rõ ràng——” Cô thở sâu, ngẩng đầu lên, “Hôm nay anh tới tìm tôi, vợ anh cũng biết?”

“……” Môi mỏng của Phó Dật Trần mím lại, thật lâu sau mới nói: “Anh quyết định đột xuất, còn chưa kịp nói với cô ấy.”

Trì Vị Ương chỉ cảm thấy đau lòng, đau giống như muốn nứt ra.

“Buông tay!” Hai chữ, giọng rất lớn.

Anh vẫn không lơi lỏng. Thấy cô như vậy, sựthống khổ trong mắt anh càng đậm hơn.

“Phó Dật Trần, anh có nghe không, tôi nói anh buông tay!” Cảm xúc cô đột nhiên trở nên kịch liệt hơn, hốc mắt phiếm hồng trừng anh.

“Hai chúng ta nói chuyện cho rõ ràng!”

Trì Vị Ương không khống chế được cảm xúc, giơ tay tát một bạt tai thật mạnh. Phó Dật Trần không né tránh, một bạt tai kia tát xuống, rất vang. Mặt anh vốn bị đông lạnh, lúc này nhất thời lại sưng đỏ lên.

Cảm xúc của anh cũng trở nên kịch liệt hơn, giây tiếp theo, giữ chặt tay cô, giơ lên cao, áp sát cô về phía cửa. Thân mình anh cao lớn, từng bước tới gần cô, dùng sức ép.

Trong lòng Trì Vị Ương đầy ngập thống khổ. Vừa ngẩng đầu, đã thấy hốc mắt anh đỏ lên, đáy mắt lộ vẻ ẩn nhẫn đau đớn, như có thống khổ và giãy dụa. Nhưng thống khổ như vậy, cô lại cố tình lại nhìn không ra……

Vốn tưởng rằng anh sẽ nói gì với mình, nhưng rất lâu anh cũng không nói cái gì. Chỉ áp sát cô ở cửa, hai mắt đầy sương mù nhìn cô, giống như khắc cả người cô vào trong mắt. Hô hấp càng ngày càng nặng trĩu, càng ngày càng áp lực……

Giây tiếp theo……

Cánh tay dài của anh hơi dùng sức một chút, muốn ôm cô vào lòng. Cái ôm kia khiến cô sợ hãi. Cô lại hoài niệm, hoài niệm đến nỗi lại dễ dàng rơi vào tay giặc, liền trầm mê……

Thế cho nên, bàn tay người đàn ông còn chưa đụng tới cô, cô giống như con chim sợ cành cong, bàn tay dùng sức đẩy một cái ngăn cách hai người. Thừa dịp anh sợ run, cô dùng sức mở cửa chạy trốn vào vỏ ốc.

Bóng lưng hốt hoảng kia làm cho lòng Phó Dật Trần tràn đầy thất bại.

“Vị Ương!”

“Anh đi đi!” Bên trong, âm thanh khàn khàn truyền ra, "Xem như tôi cầu xin anh…… Đừng đến quấy rầy tôi…… Niệm tình chúng ta từng là bạn bè, cho tôi một con đường sống, được không?”

Giọng điệu của cô cơ hồ là khẩn cầu.

Mỗi một chữ đều hèn mọn như vậy, lại quyết tuyệt vô tình.

“……” Phó Dật Trần muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói được. Ngực như là bị người ta dùng lực xé ra, máu tươi đầm đìa. Nhưng tất cả là gieo gió gặt bão.

………………

Bên trong.

Thân mình Trì Vị Ương phát run chậm rãi ngồi xổm xuống dọc theo cánh cửa. Cô cuộn mình lại giống như cái kén, coi như có thể giảm bớt thống khổ một ít, nhưng cơn đau ở ngực càng lan càng rộng, càng ngày càng lớn……

Cô dùng sức che ngực, dùng sức hô hấp, hốc mắt ứa nước, cuối cùng không thể nhịn nữa, nước mắt cứ như trân châu bị chặt đứt.

……………………

Không biết ngồi bao lâu, ngoài cửa, không còn nghe động tĩnh gì nữa.

Anh đã đi?

Nhất định đã đi rồi.

Đã có vợ, lại có con của mình, ở lại còn có ý nghĩa gì?

Theo cô, giữa bọn họ trong lúc đó vốn không nên có một chút dây dưa nào. Nhưng vừa nghĩ tới sau lần này, về sau sẽ rất khó gặp anh, trong lòng lại mất mát. 

Tay nhẹ nhàng đặt lên trên bụng. Bên trong là một sinh mạng nhỏ, bây giờ là trụ cột duy nhất của cô.

Thật lâu sau, cô chống cửa, chậm rãi đứng dậy. Hai chân có chút phát run.

Cô nặng nề bước đi, vào phòng, xụi lơ ngã mình ở trên giường.

Bên ngoài, trời đã bắt đầu có tuyết rơi.

Lòng của cô cũng như tuyết rơi. Trong phòng lò sưởi đang cháy ‘tách tách’, nhiệt độ kia rất ấm nhưng lại không sưởi ấm được lòng của cô……

Người mang thai luôn mất ngủ. Cô nằm ở kia, không biết qua bao lâu, thậm chí không có buồn ngủ. Cho đến khi giọng của Lisa phu nhân ở ngoài cửa vang lên.

“Này! Chàng trai, sao cậu còn ngồi ở đây?”

Chàng trai?

Trì Vị Ương bỗng dưng mở mắt ra, lập tức tỉnh. Sẽ không phải là……

“Này, sao cậu lại ngủ ở chỗ này? Trời lạnh như thế mà ngủ ở đây là muốn bị đông chết sao!” Lisa phu nhân tựa hồ như đang lay đối phương, “Này, chàng trai, mau tỉnh lại!”

Trì Vị Ương cơ hồ là lập tức từ trên giường ngồi dậy, ngay cả giầy cũng không mang liền đi tới cửa. Nhưng lúc tay vừa chạm lên cửa, cả người đột nhiên tỉnh táo lại.

Bước chân cô dừng lại.

Anh ở bên ngoài bị đông lạnh, có liên quan gì đến cô chứ?

Anh ta là bác sĩ đương nhiên sẽ biết chăm sóc mình. Hơn nữa, cô cũng không có quan hệ gì với anh, có tư cách gì lo lắng cho anh, nhớ mong anh?

Đúng, một người đàn ông đã có vợ, nếu cô còn lo lắng lại nhớ mãi không quên, sẽ bị coi thường!

Chương 407: Anh rất nhớ em (1)

Edit: Phi Phi 

Beta: Yu

Cô không muốn biến mình thành bộ dáng bị xem thường.

Tay đặt lên cửa lại chậm rãi buông xuống.

“Ấy, sao lại nóng như vậy!” Giọng của Lisa phu nhân lại vang lên ở ngoài cửa, đồng thời là tiếng đập cửa, “Trì tiểu thư, Trì tiểu thư! Bạn của cô phát sốt.”

Phát sốt?

Tâm chợt thắt lại, cơ hồ loạn thành ma.

Vừa mới nãy tuy rằng chỉ là vội vàng nhìn vài lần, nhưng cô cũng biết anh không mặc nhiều, chỉ có duy nhất chiếc áo sơmi và áo khoác, bên ngoài lúc này tuyết rơi rất dầy, không bị đông lạnh mới là lạ.

Nhưng……

Không thể quan tâm, không được lo lắng!

Trì Vị Ương lần nữa nhắc nhở chính mình. Nhưng động tác so với tâm còn nhanh hơn.

Chờ đến lúc phục hồi lại tinh thần người đã ra ngoài. Cửa mở ra.

“Mau, Trì tiểu thư, bạn của cô dường như sốt rất cao!” Lisa phu nhân thấy cô mở cửa, nhẹ nhàng thở dài.

Trì Vị Ương ngồi xổm xuống, nhìn thấy anh sốt đến nỗi mặt đỏ bừng, hô hấp nặng nề. Cái tát vừa nãy của cô cũng không hề nhẹ, bây giờ trên mặt anh còn hằn dấu tay, rất rõ ràng.

“Phó Dật Trần!” Cô vỗ vỗ mặt, gọi anh.

“……” Anh không tỉnh, lông mi giật giật.

“Dật Trần!” Trì Vị Ương lại lắc lắc anh.

“Mau dìu anh ta vào nhà trước đi, cứ như vậy chỉ lạnh thêm mà thôi.” Lisa phu nhân nhắc nhở cô.

Cô hơi chần chừ, rồi gật đầu. Cô khoát cánh tay anh lên vai mình, Lisa phu nhân dìu một tay mới miễn cưỡng nâng được anh.

Không biết là anh thật sự bị sốt đến hồ đồ hay là giả vờ, tóm lại bây giờ cả người cũng không phải quá tỉnh táo. Đần độn, sợ là cũng không biết mình ở chỗ nào.

Nơi Trì Vị Ương ở cũng không lớn, chỉ có một phòng, một cái giường. Không còn cách nào khác, cô đành đặt anh ở trên giường, lúc này mới tiễn Lisa phu nhân ra cửa, liên tục nói vài tiếng cám ơn.

Lisa phu nhân là một người thận trọng, thấy sắc mặt cô là biết cô cùng người này tất có chuyện xưa.

“Anh chàng này, là cha của đứa bé đúng không?”

“……” Cô không hé răng, xem như cam chịu.

Lisa phu nhân thở dài: “Mẹ đơn thân cũng không thoải mái đâu, huống chi cô cũng không phải là người nước M chúng tôi. Nếu hai người có chút hiểu lầm nhỏ, không phải là sai lầm gì lớn thì cùng anh ta nói rõ ràng. Đừng làm khổ chính mình.”

Trong lòng Trì Vị Ương càng thêm chua xót.

Nếu thật sự chỉ là hiểu lầm nhỏ thì tốt rồi.

Nhưng bọn họ trong lúc đó, không có gì gọi là hiểu lầm. Mà ngay từ đầu chính là sai. Mười phần sai.

Lisa phu nhân không nói gì nữa, dù sao chuyện tình cảm ấm lạnh bản thân tự biết, người ngoài nhiều lời vô ích.

Tiễn Lisa phu nhân rời đi, toàn bộ trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. Trì Vị Ương ở đại sảnh đờ đẫn đứng trong chốc lát, ánh mắt nhìn hướng cửa phòng đang mở. Thật lâu sau mới hoàn hồn, cô vào phòng bếp rót ly nước nóng, lại lấy hòm thuốc ra, tìm thuốc hạ sốt. Thở sâu, lúc này mới bước vào cánh cửa kia.

…………

Bên trong, Phó Dật Trần như cũ vẫn nhắm hai mắt. Bộ dáng sốt cao rất thống khổ, mi tâm vẫn nhăn chặt lại.

Trì Vị Ương thay anh cởi giầy, dìu anh ngồi nửa người để cho anh uống thuốc. Lúc đưa thuốc, môi anh dán vào lòng bàn tay cô, toàn bộ hô hấp phả vào da thịt cô, một chút kia làm cho lòng cô xẹt qua chua xót. 

Lúc trước khi rời đi thật không nghĩ tới có một ngày bọn họ còn có thể cách nhau gần như thế……

Chuyện này đối với cô mà nói, là ban ân, nhưng cũng là tra tấn.

Buông ly nước, cô xoay người gian nan cởi áo khoác trên người anh. Bên ngoài áo thấm lạnh, vuốt qua đều là một mảnh lạnh như băng. Lúc cô cầm áo khoác chuẩn bị đứng lên, tay bỗng dưng bị nắm lấy.

Cô sửng sốt.

Cúi đầu.

Lông mi anh nhíu lại rất chặt, như là rất cố gắng muốn mở mắt ra. Nhưng lại giống như hoàn toàn không có khí lực, vài lần cũng chưa mở ra được.

Cô muốn từ chối nhưng lại quằn quại, anh tựa hồ cảm thấy cô sẽ rời khỏi mình, cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực túm lấy cô kéo về phía ngực mình. 

“Phó Dật Trần!”

Cô thở nhẹ một tiếng, bản năng nghĩ muốn lui lại, lại bị hai tay anh ôm thật chặt, siết vào hông của cô.

“Hư……” Môi anh dán vào tai cô, bởi vì bệnh tình nghiêm trọng, tiếng nói đã hoàn toàn nhẹ như không, “Đừng cử động…… Để cho anh ôm một cái, được không?”

Thanh âm của anh vừa nhẹ, vừa thấp, vừa dịu dàng, cưng chìu.

Lại……

Có chút vừa đau đớn, giãy dụa, lại hèn mọn, sợ hãi..…

Trì Vị Ương không hiểu cảm xúc anh phức tạp như vậy rốt cuộc từ đâu mà đến, mặt chôn ở đầu vai của anh, hít lấy hơi thở của anh, chỉ cảm thấy chóp mũi chua xót, trái tim giống như bị ngâm trong axit khiến cô không thể hô hấp được.

“Anh không thể buông cho tôi một con đường sống sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, thanh âm đã có chút khàn khàn. Nước mắt theo hai má rơi vào cổ anh.

Không biết là anh có cảm nhận được hay không, cánh tay anh lại theo bản năng siết chặt hơn, ôm cô chặt hơn.

“Anh rất nhớ em…… Mấy năm qua, nhớ đến phát điên……”

Anh giống như lầm bầm lầu bầu, thì thào.

Trì Vị Ương ngẩn ra.

Mấy năm qua?

Anh chỉ là đột nhiên mất tích mấy năm thôi sao?

“Nếu nhớ tới tôi, mấy năm đó sao anh lại có thể đột nhiên mất tích, không có chút tin tức?” Trong lòng cô thống khổ. Mấy năm qua với cô mà nói giống như là ác mộng. Cô giống như bị điên hỏi thăm tin tức của anh, tìm kiếm anh khắp nơi, nhưng người kia tựa như một *giấc mộng Nam Kha. Tỉnh mộng, một chút dấu vết cũng chưa từng lưu lại. Tất cả giống như là ảo giác của chính mình. Ra đi quyết tuyệt mà tàn nhẫn.

“Mấy năm qua, anh……” Phó Dật Trần giật giật cánh môi, giống như là nói gì đó, nhưng thanh âm rất nhẹ, nói không được rõ ràng. Trì Vị Ương đang áp vào cổ anh nên không nghe được rõ ràng, cô nâng mặt lên, áp lỗ tai vào trên môi muốn nghe anh nói, nhưng lại chỉ nghe được hô hấp nặng nề của anh.

Hô hấp nặng nề như vậy tuyệt đối không chỉ là đau đớn trên thân thể đau đớn mà còn chịu dày vò ở trong lòng.

“Dật Trần?” Trì Vị Ương gọi anh một tiếng.

“Anh…… Không xứng với em……” Bàn tay Phó Dật Trần nâng ót của cô, ôm chặt, “Vị Ương, tha thứ cho anh…… Được không?”

Trì Vị Ương nghe, trong lòng vừa lạnh vừa ấm lại vừa chát.

Giờ đã đến bước này còn tha thứ hay không cái gì?

Cô không nói gì thêm, chỉ để mặc cho anh ôm mình. Không biết bao lâu, dường như anh đã ngủ, nhưng dù là ngủ, sự thống khổ trên mặt cũng không giảm bớt chút nào.

…………………………

[Đều khuyên bác sĩ Phó nói rõ ràng mọi chuyện, kỳ thật không thể nói rõ những chuyện đã qua cũng như vết sẹo của anh. Muốn trước mặt người mình yêu sâu đậm nói rõ ràng thì phải cần có dũng khí.]

*** Giấc mộng Nam Kha

Trong "Nam Kha ký thuật" của Lý Công Tá đời nhà Đường có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy chàng đến nước Hòe An. Thuần được vua Hòe An cho vào bái yết. Thấy Thuần tướng mạo khôi vĩ nên gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng to lớn.

Đương lúc vợ chồng Thuần sống một cuộc vương giả, cực kỳ sung sướng thì bỗng có giặc kéo đến vây quận Nam Kha. Thuần đem quân chống cự. Giặc đông mạnh, Thuần thua chạy. Quân giặc vây thành đánh phá. Công chúa nước Hòe An, vợ của Vu Phần chết trong đám loạn quân.

Thuần Vu Phần đem tàn quân về kinh đô tâu lại vua cha. Nhà vua nghi kỵ Thuần đã đầu hàng giặc, nên tước hết phẩm hàm, đuổi về làm thường dân. Thuần oan ức vừa tủi nhục, khóc lóc bi thương... Vừa lúc ấy thì Thuần chợt tỉnh dậy, thấy mình nằm dưới gốc cây hòe, trên đầu một nhành cây hòe chĩa về phía nam. Cạnh Thuần lại có một ổ kiến lớn. Bầy kiến kéo hàng đàn hàng lũ trèo lên cây hòe. 

Cũng có sách chép: 

Đời nhà Đường có một nho sinh họ Lữ đi thi không đỗ. Trở về, dọc đường, vừa buồn lại vừa đói nên ghé vào một ngôi chùa con bên cạnh khu rừng, xin đỡ lòng. Chùa nghèo, nhà sư nấu kê thay gạo đãi khách. 

Vì mệt mỏi nên họ Lữ nằm một lúc thì ngủ khò. Chàng thấy mình đã thi đỗ, được quan chức cao, nhà vua lại còn gả công chúa, phong cho chàng làm phò mã và cho đi trấn nhậm một nơi. Thật là vinh quang phú quý, không ai bằng. Nhưng khi đi đến nửa đường thì bỗng gặp quân giặc đỗ đến đánh. Lữ chống cự không lại. Lính hộ vệ bị giết. Xe kiệu bị đập phá tan tành. Chúng thộp cổ cả vợ chồng Lữ, đưa gươm kề họng... Lữ hoảng hốt, kêu lên một tiếng, giựt mình thức dậy mới biết là chiêm bao. 

Mà giữa lúc ấy nồi kê cũng chưa chín. 

Trong tác phẩm "Cung oán ngâm khúc" của Nguyễn Gia Thiều, có câu: 

Giấc Nam Kha khéo bất bình,

Bừng con mắt dậy, thấy mình tay không.

Trong bài "Lạc đường" của Tú Xương cũng có câu: 

Giấc mộng Nam Kha khéo chập chờn, 

Trong tác phẩm "Đoạn trường tân thanh" của cụ Nguyễn Du, có câu: 

Tiếng sen khẽ động giấc hòe.

Trong "Bích câu kỳ ngộ" cũng có câu: 

Đèn thông khêu cạn, giấc hòe chưa an.

Cổ thi có câu: 

Trăm năm một giấc kê vàng.

"Kê vàng" cũng gọi là gạo "hoàng lương", một thứ ngũ cốc nhỏ như cát, màu vàng. Nhà nghèo bên Tàu ngày xưa dùng kê để ăn thay gạo. 

Trong "Đoạn trường tân thanh" có câu: 

Hoàng lương chợt tỉnh hồn mai.

"Giấc Nam Kha", "Giấc hòe", "Giấc mộng kê vàng" hay "Giấc hoàng lương" đều do điển tích trên. Có nghĩa sự phú quý vinh hoa chẳng khác nào một giấc mộng. (Nguồn: Hoavouu)

Nhớ hông nhầm trong SGK Ngữ Văn mấy cũng đã từng giải thích, nhưng mình vãn muốn ghi rõ cho mọi người)

Chương 408. Anh rất nhớ em (2)

Edit: Phi Phi 

Beta: Yu

Cô tham luyến hơi thở của anh.

Lại là khoảng cách gần như vậy ...…

Cô chậm rãi ngẩng đầu từ trong lòng ngực anh, nhẹ nhàng đắp kín chăn.

Cô kìm lòng không được nhớ tới buổi tối hôm đó. Tuy ngọt ngào, nhưng mặt khác lại như con dao đâm sâu vào lòng cô. Thở sâu, chậm rãi ngồi thẳng thân mình.

Rất lâu sau cô vẫn ngồi bên giường, cứ như vậy nhìn anh đi vào giấc ngủ, mắt cũng không chớp. Không biết qua bao lâu, thân mình cô mới động đậy, đứng dậy treo áo khoác của anh lên.

Vào thời khắc này, điện thoại trong túi anh không ngừng rung lên.

Trì Vị Ương chần chờ, lấy ra nhìn. Trên màn hình là một dãy số, không có tên.

Mắt nhìn Phó Dật Trần, anh vẫn mê man. Nếu là dãy số xa lạ, chắc không phải là người quan trọng hay có chuyện quan trọng gì! Cô không đánh thức anh, chỉ nhẹ nhàng đặt điện thoại lên đầu giường.

Cô vừa đặt xuống, điện thoại lại vang lên một tiếng. Trì Vị Ươnh theo bản năng nhìn màn hình, chỉ thấy một tin nhắn.

—— Dật Trần, anh còn làm việc sao? Bây giờ đã khuya rồi.

Hô hấp Trì Vị Ương ngưng đọng. 

Trong đầu cô xuất hiện qua một người. Bây giờ trong nước vừa vặn mười giờ hơn. Vợ của anh chỉ sợ còn đang chờ anh.

Rồi sau đó giống như là xác minh ý nghĩ của cô, lại có thêm một tin nhắn tới.

—— Tiểu Mật rất nhớ anh, hôm nay không gặp anh nó khóc rất lâu. Anh có trở về không? Em chờ anh.

Không phải cô cố ý muốn xem, nhưng lúc dòng tin nhắn này đập vào mắt cô, mỗi một chữ đột nhiên biến thành một cây kim sắc bén, từng chút từng chút đâm vào trái tim cô, khiến nó cô vỡ nát.

Nhịn nước mắt xuống, Trì Vị Ương đặt điện thoại lại chỗ cũ, không xem nữa. Cô hốt hoảng đi ra bên ngoài phòng, bộ dáng lảo đảo.

Cô dựa vào cửa, đứng ở đó, tay chống vách tường mới có thể đứng vững. Chỉ cảm thấy giờ phút này cả người như bị người ta rút linh hồn ra khỏi xác, bay lơ lửng trên không trung……

…………………………


Phó Dật Trần nằm trên giường, chỉ cảm thấy cả người giống như chìm trong nước, trên thân thể mỗi một chỗ đều rất đau. Ngay cả ngón tay cũng phải cố sức mới nâng lên được.

Anh nằm ở kia, lặp đi lặp lại cơn ác mộng.

Anh như là đi vào trong ngõ cụt, trong ngõ nhỏ tăm tối không có một tia sáng. Anh sợ hãi, giống như ruồi bọ không đầu, muốn tìm đường ra. Ở lối thoát có một người đang đứng.

Một người đàn ông ……

Âm trầm nhìn anh khinh bỉ.

Anh hận người nọ, cũng không biết từ nơi nào tìm được con dao, đột nhiên giống như người bệnh tâm thần xông lên.

Trong ngõ nhỏ là tiếng kêu rên thống khổ của người đàn ông; trong không khí, tất cả đều là mùi máu tươi gay mũi……

Dao trong tay "keng" một tiếng rơi xuống đất, trên tay anh dính đầy máu, dơ bẩn.

Đồng thời tiếng còi cảnh sát cũng vang lên…

“A……” Hô hấp anh nằng nề, đột nhiên ngồi dậy. Trên trán, trên lưng là từng tầng mồ hôi lạnh. Ánh mắt anh trống rỗng dừng ở một chỗ, đáy mắt ảm đạm không có một tia ánh sáng. Rất lâu sau, tay anh mới động đậy đặt lên trán. 

Anh rất cố gắng loại bỏ hình ảnh trong ác mộng ra khỏi đầu mình.

Đã qua nhiều năm như vậy, có một số việc giống như mới vừa hôm qua…… Rõ ràng đến nỗi làm cho người ta sợ hãi!

Điện thoại lúc này lại rung lên.

Anh hít một hơi dài, buộc cho cảm xúc mình dần dần bình tĩnh trở lại mới cầm lấy.

Mắt nhìn màn hình, phát hiện lúc này đã hơn 8 giờ tối. Có thể anh đã ngủ cả một ngày.

Liên tục ngồi hơn mười mấy tiếng máy bay tới chỗ này, vừa hạ cánh lại tiếp tục đi xe thêm hai tiếng. Xuống xe lại bị lạnh mấy tiếng, quả thật thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Chính là……

Cả một ngày nay cô đều ở nhà sao?

Phó Dật Trần có chút ảo não, bản thân lại ngủ, lãng phí thời gian quý giá ở chung với cô.

Lúc đang suy nghĩ, điện thoại lại không ngừng rung lên.

Anh hoàn hồn, áp di động vào bên tai.

“Alo.”

“Anh làm em sợ muốn chết. Không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn, em cũng không biết anh xảy ra chuyện gì.” Bên kia điện thoại là giọng lo lắng của cô gái, sau khi nghe thấy giọng nói của anh rõ ràng là thở dài nhẹ nhõm.

“Anh không sao.” Yết hầu Phó Dật Trần động đậy, khàn khàn.

“Anh bị bệnh?”

“…… Có thể vì ngồi máy bay quá lâu.”

“Máy bay? Anh đi công tác?”

Phó Dật Trần không có ý muốn giấu diếm đối phương, “Bây giờ anh đang ở nước M.”

“……” Đối phương nghe thế thì trầm mặc khá lâu, tựa hồ có chút mất mát, “Thì ra là anh đi tìm cô ấy.”

“Ừ.”

“Dật Trần, tuy rằng hôn nhân của em và anh ngay từ đầu chỉ là giả, nhưng…… em cũng không muốn anh bị tổn thương lần thứ hai. Anh tin tưởng em về chuyện của anh …… Cái loại chuyện này không phải người phụ nữ nào cũng có thể bình yên chấp nhận. Nếu anh thật sự muốn nói rõ ràng với cô ấy…… em cũng hy vọng anh cân nhắc thật kĩ rồi nói.”

Rất lâu sau đó Phó Dật Trần cũng không lên tiếng. Trong đáy mắt là các loại cảm xúc dây dưa. Cuối cùng, anh chỉ dứt khoát cắt điện thoại.

Ngồi ở trên giường, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, tim đập mạnh và loạn nhịp.

Vào lúc này, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

Trì Vị Ương vốn dĩ chỉ muốn đến xem anh đã hạ sốt chưa, lại không nghĩ rằng lúc này anh đã tỉnh lại. Hai người, bốn mắt đột nhiên đối diện nhau, cả hai đều giật mình.

Cô lập tức hạ thấp mắt, ngữ thái trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Nếu đã tỉnh lại thì ra ăn một chút gì đi. Quần áo treo ở trên giá áo.”

Dứt lời, cũng không chờ Phó Dật Trần nói gì, cô đã kéo cửa đi ra ngoài.

Anh giật mình trong chốc lát, đứng dậy, mặc áo đi ra ngoài.

Trời đã tối hẳn, chỉ có tuyết bên ngoài phát ra một chút ánh sáng. Bên trong mở đèn mờ nhạt, lò sưởi đang cháy, tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Cô ở trong phòng bận rộn, Phó Dật Trần đứng ở trong phòng ăn tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn tấm lưng kia. Nhìn nhìn, hốc mắt không khỏi có chút nóng lên.

Cô gái nhỏ trong ấn tượng nay đã trưởng thành.

Biết nấu ăn.

Lại biết làm việc nhà.

Trải qua mấy tháng, lại phải làm mẹ……

Mà trong bụng cô, là đứa con của anh.

Mỗi khi nghĩ vậy anh đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, thượng đế từng vứt bỏ anh, ngược đãi anh, nhưng bây giờ lại đột nhiên tặng cho anh món quà như vậy làm cho anh cảm thấy trở tay không kịp, lo sợ bất an, vừa vui mà khó tự kiềm chế được.

Cô ở trong phòng bếp bận rộn cũng có thể cảm giác được tầm mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm mình, cả người có chút cứng ngắc, ngay cả bới cơm cũng cảm thấy mất tự nhiên.

Lát sau, cô bưng đồ ăn ra nhà ăn, anh liền vào phòng bếp giúp đỡ.

[Không ai có thể đoán ra bác sĩ Phó trước kia xảy ra chuyện gì sao?]

Chương 409: Khó có thể mở miệng nói bí mật

Edit: Joy

Beta: Yu

Hai người không nói chuyện, yên lặng ăn cơm.

Không khí trong phòng vô cùng băng lãnh, áp lực khó thở.

Ăn được một nửa, cô rốt cuộc cũng lên tiếng, đánh vỡ không khí trầm mặc, “Ăn xong rồi thì anh đi đi. Chỗ này của tôi chỉ có một cái giường, anh không thể ở đây.”

Phó Dật Trần nâng mắt nhìn cô, thần sắc phức tạp. Cô bị nhìn đến không được tự nhiên, cúi đầu, tiếp tục ăn, tận lực giả bộ như không có việc gì.

“Vị Ương.” Anh đột nhiên gọi tên cô.

Trì Vị Ương nắm chặt chiếc đũa trong tay, hơi căng thẳng. Người đàn ông này, vẫn có thể dễ dàng đảo loạn lòng cô. Vừa rồi anh ta chỉ gọi tên của cô, đã khiến cô cảm thấy khẩn trương.

“Nếu……” Phó Dật Trần buông đũa, chậm rãi, nghiêm túc ngẫm nghĩ, tiếp tục mở miệng, thử hỏi: “Nếu anh cùng cô ấy ly hôn…… Em có nguyện ý ở bên anh không?”

Tay cô run lên.

Cúi đầu, môi cũng run rẩy.

Trừ đau lòng, càng nhiều hơn lại là thất vọng.

Trong ấn tượng của cô, Phó Dật Trần luôn là thiếu niên rực rỡ ràng như ánh mặt trời lại chu đáo, ấm áp, nhưng hiện tại……

“Anh dựa vào cái gì cảm thấy, chỉ cần anh độc thân, tôi sẽ ở bên cạnh anh?” Thở sâu, ổn định cảm xúc, cô buông mạnh chiếc đũa xuống. Nhịn xuống sự thống khổ dưới đáy lòng, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, nói ra từng lời, khí thế bức người, “Anh đã mang đến cho Trì Vị Ương này bao nhiêu thị phi rồi không nhớ sao? Anh là người đã kết hôn, tôi còn muốn sao?”

Ở nhà anh vẫn còn con nhỏ, anh lại nói đến hai từ "ly hôn", Trì Vị Ương nghe vào tai cũng không cảm thấy vui vẻ. Trong ấn tượng của cô, anh không phải người đàn ông vô trách nhiệm như vậy!

Những lời như vậy, cô nói ra cũng không quá bất ngờ. Cô luôn rất quật cường, tính tình cũng truyền thống. Muốn lấy một người đã kết hôn, hơn nữa còn là…… Đúng là ủy khuất cho cô.

Nhưng mà……

Thật ra những lời này cũng khiến lòng anh ẩn ẩn đau.

Lúc này, anh ăn những gì, đều không cảm thấy ngon, trong lòng vô cùng khổ sở.

“Nếu anh tìm được đến nơi này, cũng biết đứa bé trong bụng tôi là của anh, chúng ta ở đây nghiêm túc nói chuyện đi.” Trì Vị Ương mở miệng. Cô cực lực duy trì bình tĩnh, “Thứ nhất, tôi không yêu anh……”

Những lời này, cô đã tập luyện trong lòng vô số lần, vốn tưởng rằng có thể nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng tới khi nói rồi, trong giọng nói lại có vài phần run rẩy.

Nói xong, lồng ngực như bị một đôi tay ai đó tàn nhẫn bóc ra, máu tươi đầm đìa.

Phó Dật Trần cũng hung hăng chấn động.

Hốc mắt anh hơi phiếm hồng.

“Thứ hai, bất luận là anh muốn quyết định hôn nhân của mình thế nào, so với trước kia anh không nói câu nào đã biến mất, đều vô sỉ không hơn không kém! Đàn ông như vậy, có gì đáng giá để tôi và con tôi phó thác chứ?”

Hai tay Phó Dật Trần đặt trên bàn gắt gao nắm chặt, gương mặt đau khổ, rất lâu sau anh mới gian nan mở miệng, “Sự tình có lẽ cũng không giống như vẻ ngoài.”

“Được, lúc đầu tôi cũng không tin anh thật sự mất tích như vậy, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngay cả vài chữ cũng không lưu lại.” Trì Vị Ương cố gắng lộ chút vẻ tươi cười, nhưng mà nụ cười gượng ép kia so với khóc còn khó coi hơn."Tôi cũng muốn nghe lời anh giải thích. Trước kia chúng ta chưa từng nói qua với nhau, hiện tại chúng ta cùng tâm sự vậy.”

Cô nhìn anh, “Anh nói cho tôi biết, trước đó, vì sao anh đột nhiên biến mất. Nguyên nhân là gì, nguyên nhân chính xác là gì? Nhiều năm như vậy, anh trừ làm bác sĩ, còn trải qua cái gì khác? Cho dù anh đột nhiên biến mất, nhưng nếu anh thật sự muốn tìm tôi, anh cũng có rất nhiều phương pháp có thể tìm được tôi, lần nữa xuất hiện trước mặt của tôi, vì sao anh đều không làm gì? Nếu lúc ấy chúng ta không ở phủ tổng thống gặp mặt, có phải…… Có phải hay không đời này, anh cũng sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa?”

Vấn đề liên tiếp tung ra, hít thở càng ngày càng khó khăn, ngữ khí cũng càng ngày càng nặng. Nhưng mỗi một vấn đề đều là những điều cô muốn hỏi trong rất nhiều năm qua.

Hô hấp Phó Dật Trần càng ngày càng nặng.

Anh cảm thấy đầu rất đau, đau đến như muốn nứt ra rồi. Anh gắt gao cau mày, áp xuống sự đau đớn kịch liệt nơi đáy lòng, cuối cùng, lại chỉ nói: “Đáp án những câu hỏi này, tạm thời anh chưa thể cho em biết.”

Lòng cô lạnh thấu.

Cô buồn cười nhìn anh, “Vậy anh có thể cho tôi cái gì chứ?”

“Hôn nhân của anh và cô gái kia, chỉ là hôn nhân trên lợi ích, tùy lúc hợp tác. Anh với cô ấy không có tình cảm.”

“Hôn nhân vì lợi ích? Vậy anh nói cho tôi biết, các anh kết hôn vì lợi ích gì? Vì sao phải làm như vậy ?”

“……” Phó Dật Trần không trả lời chỉ nói: “Vị Ương, tin tưởng anh, anh không muốn mất đi em, lại càng không muốn mất đi con của chúng ta!”

Cách một cái bàn, tim Trì Vị Ương đập mạnh và loạn nhịp, nhìn anh xem có thể thấy điều gì trong mắt anh không, nhưng cuối cùng cô lại phát hiện…… Thời gian, thật sự có thể thay đổi hết thảy……

Người đàn ông này, cô đã từng hiểu nhất, bây giờ, cô nhìn cũng đã hoàn toàn nhìn không thấu anh nữa rồi.

Không có cô ở bên nhiều năm như vậy, anh có rất nhiều rất nhiều bí mật. Có thể cùng một người phụ nữ khác chia sẻ, nhưng ở trước mặt cô lại không thể đề cập.

Lòng cô vô cùng mất mát, đau lại càng thêm đau.

“Trở về chủ đề chính đi.” Cô mở miệng, giọng nói mang đầy sự mỏi mệt.”Vừa rồi tôi nói hai điều, kế tiếp, tôi nói điều thứ ba……”

“Anh là vì đứa bé, mới đến tìm tôi. Tôi biết anh muốn gánh trách nhiệm của một người cha, để anh không thấy hối hận.”

Phó Dật Trần nhíu mày, “Trong lòng em rất rõ ràng, anh……”

“Tôi có thể cho anh quyền thăm hỏi!” Trì Vị Ương ngắt lời anh. Như đã hạ quyết tâm thật lớn, cô trịnh trọng mở miệng: “Hàng tháng, tôi và anh mỗi người một nửa sinh họat phí cho con, chờ con sinh ra rồi, anh có thể tùy lúc đến chỗ tôi! Đương nhiên, chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không để vợ anh biết. Nếu có một ngày vợ anh phát hiện, không cho phép anh gửi sinh hoạt phí cho con, tôi cũng tuyệt đối không làm anh khó xử.”

“Trì Vị Ương!” Phó Dật Trần đứng lên, con ngươi đỏ sậm đau đớn nhìn chằm chằm cô.

Sự hào phóng của cô, sự bình thản nhiên của cô, đều khiến anh phát điên.

“Anh không cần tức giận, trước đó anh có thể lặng yên không một tiếng động rời đi, hiện tại tôi cũng có quyền cự tuyệt anh. Hơn nữa……”

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh đứng, cô ngồi.

“Đây là nhượng bộ cuối cùng của tôi, nếu anh không đồng ý, đứa bé này nhất định sẽ phải cùng anh tiếp tục quan hệ không minh bạch như vậy. Vậy thì……” Cô thở sâu, bàn tay ở dưới bàn khẽ xoa bụng.”Tôi sẽ chọn thời gian, bỏ nó!”

Chương 410: Kết hôn là chuyện tốt

Edit: Joy

Beta: Yu

Nước S.

Buổi sáng, Hạ Thiên Tinh nhận được điện thoại Trì Vị Ương gọi tới, nghe cô ấy nói chuyện của mình và bác sĩ Phó, trong lòng cô cũng cảm thấy phiền muộn.

“Cuối cùng, anh ta đáp ứng đề nghị này của cậu sao?” Sau khi sinh đứa bé ra, hai bên mỗi bên gánh một nửa tiền chăm con, gần như là biện pháp trung lập nhất rồi. 

Chẳng qua, vợ của bác sĩ Phó, lại trở thành người vô tội nhất.

“Mình uy hiếp như vậy, anh ta không thể không đáp ứng……”

“Nếu cậu thật sự phá đứa bé, đó mới là kết cục anh ta không mong muốn nhất. Chính là, không biết có phải mình quá nhạy cảm không, cảm giác như bác sĩ Phó trước kia rời xa cậu, có lẽ là có khổ tâm?”

“Có lẽ vậy …” Giọng Trì Vị Ương nhẹ nhàng, mơ hồ, hai cô gái dù lệch múi giờ vẫn trò chuyện với nhau, “Nhưng thế giới của anh ấy trước kia có mình cũng đâu thể nói là khổ tâm, lúc đó vĩnh viễn không thể……”

“Có muốn bí mật điều tra một chút?”

Trì Vị Ương ngẫm nghĩ rồi cự tuyệt. Đó là việc riêng tư, cô không muốn tìm hiểu.

“Mình mệt rồi…… Không muốn ép buộc nữa.”

“Nếu đã quyết tâm, hãy để bản thân sớm quên đoạn tình cảm này đi, sống thật tốt.”

“Đừng nói mình nữa.” Trì Vị Ương cười, cố tỏ ra thoải mái, “Mình xem tin tức, thấy hai người các người show ân ái. Nói đi, tính khi nào thì kết hôn?”

Nhắc tới chuyện này, tâm tình Hạ Thiên Tinh ít nhiều cũnh tốt lên một chút, “Hôn lễ năm nay nhất định không thể làm kịp, còn chuyện đến cục dân chính…… Vừa rồi anh ấy bảo ngày mai có vẻ thích hợp.”

Giọng nói của cô ấm áp như ánh mặt trời, mang vài phần vui vẻ lại mong chờ.

Trì Vị Ương cũng bị cô cuốn hút, cảm xúc dâng lên, “Đến lúc đó lĩnh giấy xong, nhất định phải chụp ảnh cho mình xem. Mình muốn là người thấy trước tiên.”

“Được, nhất định cho cậu xem đầu tiên.”

Cô trả lời, lúc này, Bạch Dạ Kình bắt đầu vặn tay nắm cửa phòng rửa tay ra. Rồi sau đó, đẩy cửa đi thẳng vào.

Cô đứng ở trước gương, vừa chải tóc vừa gọi điện thoại, nghe thấy động tĩnh liền quay sang nhìn anh, “Giờ đi rồi sao?”

Anh gật đầu ngón tay gõ lên mặt đồng hồ, “Vừa đi vừa nói?”

“Ừ.” Hạ Thiên Tinh gật đầu, đi theo sau anh ra ngoài.

Trì Vị Ương ở bên kia nghe thấy động tĩnh, thức thời nói: “Muốn ra ngoài à?”

“Quay về bên nhà cũ thăm ba mẹ mình, chính là nhà chú của anh ấy. Nghe bác sĩ Phó nói thân thể của hai người đều không tốt nên mình vừa về từ nước ngoài, sợ xảy ra chuyện gì.”

“Vậy cậu đi việc của cậu đi, mình không thể ở cùng cậu. Chờ bên cậu yên ổn xong thì nhanh chóng tới đây tìm mình, chúng ta cùng tụ họp.”

“Có lẽ sẽ có cơ hội. Dù sao mẹ mình cũng không thể ở đây lâu, chắc là sẽ quay về nước M. Đến lúc đó, nói không chừng mình sẽ đi cùng bà ấy.”

Lại cùng Trì Vị Ương nói thêm hai câu, liền cúp điện thoại. Bạch Dạ Kình quay đầu, con ngươi hẹp dài nhìn cô:  “Cái gì gọi là "nói không chừng mình sẽ đi cùng bà ấy"? Muốn đi nước M định cư?”

Cô bắt đầu trêu đùa anh, “Đúng vậy. Nước M rất tốt, mẹ em ở đ  bạn tốt nhất của em cũng ở đó. Nếu đưa Đại Bạch cùng đi, hết thảy sẽ vô cùng hoàn mỹ.”

Bạch Dạ Kình dùng lực cầm lấy tay cô, kéo cô lại. Một tay nâng cằm cô nên, mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, “Thực sự có ngày nào đó, anh sẽ dùng xích buộc hai tay hai chân em lại!”

Cô cười, “Tổng thống tiên sinh, anh bá đạo như vậy, tới lúc đó người ta sẽ đồn thổi, nói anh sử dụng bạo lực, giam cầm phụ nữ, làm sao bây giờ?”

“Là vợ anh rồi, anh muốn bá đạo thế nào thì bá đạo thế đó thôi.”

“……” Hạ Thiên Tinh bĩu môi, “Bây giờ em không phải vợ anh.”

“Ngày mai sễ. Hiệu suất làm việc của anh luôn luôn cao.”

Cô cười.

Trong lòng tràn ngập ấm áp.

Có loại tình yêu cuồng nhiệt thế này, đáy lòng sẽ không ngừng lên men.

…………………………

Bạch Dạ Kình bảo lái xe đưa cô và Đại Bạch tới Chung Sơn. Còn anh thì ngồi xe khác, đi tới văn phòng tổng thống.

"Kết quả buộc tội thế nào ?”

“Tạm thời lấy được tin tức rất có giá trị.”

Lãnh Phi cung kính trả lời. Rồi sau đó, cầm ipad, thông báo lich trình.

“Mười rưỡi sánh, điện đàm với Tổng thống nước T, song phương bàn về vấn đề khai thác tài nguyên. Tư liệu mấy ngày hôm trước đã chuẩn bị đầy đủ hết gửi trong hòm thư của ngài, ngài đã xem kĩ chưa?”

“Ừ.”

“Giữa trưa ăn mừng cùng các nghịch viện. Hiện tại việc buộc tội còn đang xôn xao, cho nên, việc này tôi không thể giúp ngài từ chối.”

Bạch Dạ Kình hơi gật đầu. Tuy rằng anh không thích xã giao, nhưng mấy vài việc thế này, là không tránh được.

Lãnh Phi nói từng mục từng mục hành trình, cuối cùng, giọng hơi trầm xuống, trịnh trọng nói: “Vừa rồi nhận được tình báo, nói cựu phó tổng thống Tống Quốc Nghiêu đang ở cách biên giới nước cảnh Bách Lan, nơi có phần tử khủng bố khá gần.”

Bạch Dạ Kình nhíu mày.

“Ông ta trước kia còn lui tới chỗ Dạ Kiêu, hiện tại thì sao? Còn lùi tới không?”

“Không có.” Lãnh Phi nói: “Tính tình Dạ Kiêu luôn khiến người ta khó nắm bắt. Trước đó anh ta và Tống Quốc Nghiêu, quả thật có lui tới chặt chẽ, nhưng trên đường không biết bởi vì sao lại tách khỏi Tống quốc Nghiêu. Thế cho nên bây giờ ông ta đem chủ ý đánh tới Bách Lan. Mục đích của ông ta chỉ sợ cũng không đơn giản.”

Dạ Kiêu tự nhiên thay đổi chủ ý, Bạch Dạ Kình cũng không nghĩ tới. Anh nghĩ chuyện này hơn phân nửa là công lao của Túc Diệp. Nhưng mà không biết kết quả như vậy, Bạch Túc Diệp đã đánh đổi thế nào.

“Tống Quốc Nghiêu chẳng lẽ muốn phản quốc?” Bạch Dạ Kình đóng tài liệu trong tay lại.

“Chỉ sợ sẽ hướng về phía ngài. Lần này Hạ Tinh Không và Lý Linh Nhất làm khó dễ ngài, Tống gia cũng không thể không dính vào. Nghe nói là Tống Duy Nhất đảm bảo, bảo họ phá hai người. Bọn họ cũng có lá gan không nhỏ.”

“Loại việc nhỏ này, muốn nhổ tận gốc Tống quốc Nghiêu và thế lực của ông ta, thật sự không được. Nếu ông ta muốn tự làm quan tài, thì để ông ta tạo đi!” Thần sắc anh có chút lãnh khốc, lạnh giọng phân phó: “Bảo bên tình báo chú ý một chút, nếu bên kia có động tĩnh gì, thông báo kịp thời.”

“Vâng”

“Còn có, bảo chủ tịch quân vụ hôm nay tới văn phòng gặp tôi.”

“Được.”

Bàn chính sự xong, Lãnh Phi cất ipad, nghiêm chỉnh ngồi một bên.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình nhìn ra quanh cảnh mùa đông bên ngoài, trong mắt không thể không có vài phần lo lắng.

Lãnh Phi bên cạnh lặng yên nhìn một hồi lâu, nhịn không được cảm thán: “Ngài ra ngoài nghỉ phép hai ngày, tâm tình có vẻ tốt.”

“Cậu năm nay đã 32 phải không?” Anh quay đầu, liếc mắt nhìn anh ta một cái.

“…… Hả? Vâng.” Lãnh Phi lúng ta lúng túng gật đầu, không nghĩ tới đề tài thế nhưng lại đột nhiên dời lên trên người mình.

“Còn không muốn kết hôn?”

“Không.” Lãnh Phi quả thực cảm động đến rơi nước mắt. Tổng thống tiên sinh trăm công ngàn việc, cư nhiên lại rảnh rỗi quan tâm đến việc tư của anh ta.

“Đều đã 32, nhanh ổn định rồi kết hôn đi.” Nói xong, Bạch Dạ Kình dừng lại một chút, nói: “Cảm giác được ổn định, cũng không tệ lắm.”

-------------------------------------------------

Ad: Sắp đi học lại rồi 😞 lịch đăng cũng sẽ không được như trước nữa. Mà mọi người đọc thấy lỗi type hay chính tả cứ comment nha. Đôi khi soát lỗi sót ý. Nói chung là nhóm sẽ ráng lết được tới đâu thì lết nha mọi người ♥️♥️♥️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro