Chương 416 - 420

Chương 416: Bạch tiên sinh bị đội nón xanh (3)

Edit: Yu

Lão phu nhân cũng không còn bộ dáng ấm áp thường ngày, chỉ gật đầu nói cô, "Ngồi xuống trước rồi nói."

Hạ Thiên Tinh nghe lời ngồi xuống.

Cô biết hai người họ đến vì chuyện gì, mắt hơi rũ xuống. Không đợi cả hai mở miệng, cô đã nói trước, "Tất cả chỉ là hiểu lầm."

“Hiểu lầm?” thanh âm lão gia tử có chút nặng nề. 

Lão phu nhân liếc ông một cái, hít sâu, đè nén cảm xúc, "Thật hay cho một câu hiểu lầm! Chẳng lẽ, con và cậu Dư thiếu gia kia thật sự không đi thuê khách sạn à?"

Hạ Thiên Tinh nắm chặt hai bàn tay đang đặt trên đầu gối.

“Rốt cuộc là có hay không!?" Mặc dù biết rõ những tấm ảnh kia không phải là giả nhưng lão gia tử vẫn không từ, muốn nghe một câu khẳng định từ cô. 

“……” cánh môi cô run rẩy, gật đầu, “Có”

“Rầm ——” một tiếng, lão gia tử đập lên bàn, đứng dậy, "Một nam một nữ nửa đêm đi thuê khách sạn, nằm chung một giường, thậm chí còn có hình chụp làm bằng chứng, cô còn bảo là hiểu lầm? Đừng dùng vẻ mặt trong sạch kia đến nói chuyện với lão già này nữa!"

“Lão già, ông đừng nặng lời thế!”

“Bà bảo tôi nhẹ nhàng thế nào đây?!” hai mắt lão gia tử trợn tròn, “Đừng nói chỉ có Dạ Kình bị đội nón xanh bị mất mặt, cả nhà họ Bạch đều mất mặt. Sáng nay tin tức vừa tung lên, lão Trương đã gọi điện đến chê cười ông già này! Nếu không niệm tình cô là con ruột của chú hai, tôi... tôi đã sớm đuổi cô đi rồi!" 

Hô hấp Hạ Thiên Tinh càng thêm nặng nề.

Cô không biết nên giải thích thế nào, dường như, cho dù cô nói thế nào, cũng sẽ không có ai tin tưởng.

“Chuyện này quả thật……” Lão phu nhân thở dài, hỏi: “Nghe Lan Đình nói, hai đứa tính ngày mai đăng kí kết hôn?”

“Nếu hai đứa dám đi, lão già này sẽ đi chết cho xem!” Lão gia tử quát.

Nghe thấy thế, Hạ Thiên Tinh cuối cùng cũng biết hai người họ đến tìm cô làm gì. Dù sao cô cũng hiểu được tâm tình này. Nếu bây giờ cô và Bạch Dạ Kình kết hôn, không biết trên mạng sẽ nói thế nào nữa.

Thậm chí, một người bên phe chính đảng cũng đã photoshop trên đầu anh có một con rùa màu xanh, bây giờ bức ảnh cũng đã lên no.1 hotsearch rồi.

Bây giờ vẫn chưa tìm được chứng cứ chứng minh cô trong sạch, nếu cô và anh đi đăng kí kết hôn,  chắc chắn sẽ bị giễu cợt đến mức không ngóc đầu lên được.

Cô càng nghĩ càng đau lòng.

Đau lòng cho anh.

“Nếu không còn gì, con xin phép về trước." Hạ Thiên Tinh không trả lời, muốn đi trước.

Lão gia tử và lão phu nhân cũng đứng dậy. Lúc này, cửa bị đẩy ra, Lan Đình phu nhân đã xuất hiện ở cửa. 

Chắc hẳn đi rất vội, trên người bà chỉ mặc một áo khoác đơn giản, cả người mang theo khí lạnh, có chút ẩm ướt.

“Hai người không nên làm khó Thiên Tinh." Lan Đình phu nhân nhìn ba người, vòng qua bên cạnh con gái mình, "Hai người không tin con bé, nhưng tôi tin, tôi tin con bé trong sạch."

Lời nói là sự tin tưởng tuyệt đối.

Hạ Thiên Tinh được Lan Đình phu nhân nắm tay, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Trái tim lạnh lẽo dường như đang được sưởi ấm, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

Chuyện này dù sao cũng là do lỗi của cô, không thể trách ai khác. Người muốn hãm hại đã dựa vào đó dựng lên chuyện này, không thể tránh sự hiểu lầm. Cô thậm chí còn tưởng rằng, chẳng ai chịu tin mình nữa. 

“Mặc kệ có trong sạch hay không. Nhưng trong mắt mọi người chính là trắng đen lẫn lộn. Nếu ngày mai hai đứa nó thật sự kết hôn, có biết hậu quả sẽ thế nào không?" Lão gia tử nhìn về phía Lan Đình phu nhân, "Phu nhân cũng là người trong giới chính trị, chẳng lẽ còn không biết điều đó sao? 

Bạch Dạ Kình tất nhiên sẽ bị đẩy lên đầu ngọn sóng. Trên thực tế, tình hình hiện tại của anh không khác bị đẩy lên đầu ngọn sóng là bao.

“Tôi quả thật biết rõ hậu quả sẽ thế nào. Nhưng tôi tin tưởng Dạ Kình còn hiểu rõ hơn tôi. Ngày mai kết hôn hay không kết hôm là do cậu ấy quyết định. Hai người không thuyết phục được cậu ấy lại quay sang Thiên Tinh, rất không có đạo lí!" Đây là lần đầu Lan Đình phu nhân nói nặng lời với người Bạch gia như vậy.

“Nó có thể quyết định cái gì!? Nó bị quỷ ám rồi!"

“Tất cả đều là người trưởng thành. Cho dù là quyết định gì, cậy ấy cũng có thể tự mình gánh vát. Hai người có phải lo lắng quá đáng rồi không?" Lan Đình phu nhân nói, thần sắc nghiêm nghị. Ngày xưa trong giới chính trị, bà cũng đã từng hô mưa gọi gió. Sau này gặp Bạch Thanh Nhượng, tất cả đều thu lại. Tình yêu có thể khiến phụ nữ trở nên dịu dàng hơn. Nhưng hôm nay, vì bảo vệ con gái mình, khí thế năm xưa lại vô thức bùng phát.

Lão gia tử muốn nói thêm liền bị lão phu nhân kéo lại.

“Tôi đưa con bé đi trước." Lan Đình phu nhân vừa dứt lời liền nắm tay Hạ Thiên Tinh ra ngoài.

Trong lòng Hạ Thiên Tinh ấm áp, vòng qua cánh tay bà. Lan Đình phu nhân cúi đầu nhìn con gái, để cô gối đầu lên vai mình làm nũng.

“Không sao." Lan Đình phu nhân đau lòng, chua xót vuốt ve đỉnh đầu cô.

“Con biết……” Cô nói, muốn bật khóc, "Thì ra, có mẹ là cảm giác như vậy."

Lan Đình phu nhân cũng cười.

“Bây giờ không hối hận vì nhận lại mẹ chứ?”

“Cho tới bây giờ vẫn chưa từng hối hận..”

Lan Đình phu nhân vui mừng, “Ba con cũng muốn tới, nhưng sức khỏe ông ấy…”

“Con biết mà. Làm sao mẹ nỡ quên mất ông ấy."

Lan Đình phu nhân cười cười, không nói gì nữa. Hai người, vai sóng vai, tay trong tay ra khỏi Thập An Công Quán. 

“Mẹ.” Hạ Thiên Tinh gọi bà.

“Ừ?”

“Nếu…… Dạ Kình là con mẹ, còn con chỉ là người dưng... Nếu xảy ra chuyện như vậy, mẹ có để chúng con kết hôn không?"

“……” Lan Đình phu nhân trầm mặc rất lâu, sau đó trả lời, “Sẽ không. Cậu ấy là tổng thống, mỗi hành động lời nói đều bị người dân chú ý. Nếu cậu ấy muốn cưới người phụ nữ mình yêu, nhất định phải chịu trách nhiệm với con dân, với quốc gia và chính đảng của mình. Đây mới là việc một người đàn ông chính đáng nên làm. Nếu xảy ra việc đó, cậu ấy lại mặc kệ tất cả lời nói của thiên hạ, đồng ý cưới con, thì đó là tình yêu đích thực, nhưng lại bất công với người dân của cậu ấy."

Hạ Thiên Tinh không nói gì thêm.

Gió lạnh thổi ngang, khiến tâm cô cũng lạnh đi.

Cô tháo khăn trên cổ xuống, choàng qua cho mẹ mình.

“Mẹ mặc nhiều hơn một chút, bây giờ trời càng ngày càng lạnh..”

“Mẹ đưa con về.”

“Không cần, mẹ về chăm sóc ba đi." 

Cô kiên trì như thế, Lan Đình phu nhân cũng không miễn cưỡng nữa. Hạ Thiên Tinh cũng không về, không mục tiêu, tiếp tục đi về phía trước.

Tài xế ở phía sau vẫn luôn lái xe đi theo cô.

Cô mông lung nhìn dòng sông. Gió thổi qua từng cơn, dòng nước lại gợn sóng. Cô lấy điện thoại ra nhìn, vẫn không thấy anh gọi.

Cũng không hề có tin tức gì của anh.

Anh không thấy cô gọi, hay... thật sự không quan tâm đến cô nữa?

Cô ôm chặt bản thân. Khả năng sau khiến lòng cô trống rỗng, tim cũng rất đau.


C

hương 417: Tổng thống tiên sinh công khai chủ quyền (1)

Edit: Joy

Beta: Yu

Giọng nói này, rất xa lạ

Hạ Thiên Tinh theo bản năng quay đầu vê phía âm thanh kia.

Chớp mắt sau càng thấy nhiều giọng nói khác.

“Má ơi! Thật đúng là Hạ Thiên Tinh!”

“Không nghĩ tới cư nhiên có thể gặp ở đây! Đi, chúng ta đi qua nhìn xem!”

Lúc Hạ Thiên Tinh phục hồi tinh thần, một đám người đã chen chúc đến trước mặt cô. Một người nào đó lớn tiếng hét tên của cô, nhất thời càng ngày càng có nhiều người tụ họp tới.

Một đám đều mang cảm xúc phẫn nộ, những ánh mắt lạnh lẽo khiến cô cảm thấy căng thẳng. Hạ Thiên Tinh một khắc cũng không dám ở lại thêm, xoay người bước đi.

Nhưng căn bản đã không còn kịp rồi. Cô đi được vài bước, đã có một đám người xông tới.

“Quả nhiên là cô ta! Mẹ nó, đúng là tiện nhân không biết xấu hổ!”

Không biết ai mắng một câu. Hạ Thiên Tinh còn chưa kịp phản ứng, tóc đã bị người nào đó dùng sức lôi kéo.

“Các người làm gì vậy? !” Cô nhíu mày. Theo bản năng đưa tay muốn gạt tay người kia ra. Đối phương dùng sức, cơ hồ như muốn kéo luôn cả da đầu cô ra.

“Làm gì? Cô còn dám hỏi sao! Hôm nay chúng tôi thay tổng thống tiên sinh giáo huấn, cô cái người không biết xấu hổ này!” Người nọ nói xong, tiếp theo chính là một bạt tai. Toàn bộ hiện trường loạn vô cùng. Hạ Thiên Tinh bị trúng một cái tát, cảm thấy bên tai ‘ong ong ——’ vang lên, trên mặt đau đến nóng rát.

Đối phương hiển nhiên là người ủng hộ tổng thống tiên sinh, còn trẻ tuổi, cảm xúc không khỏi không khống chế được.

Hạ Thiên Tinh vô duyên vô cớ bị ăn một cái tát, ngẩng đầu trừng mắt về phía đối phương. Ánh mắt ấy, trong giây lát khiến người kia bị kinh sợ. Nhưng giây tiếp theo, người đó lại bắt đầu nhảy dựng lên.

“Trừng cái gì mà trừng! Đánh cô chết cũng đáng!”

Tiện đà, một ly thức uống nóng gì đó trực tiếp bay tới từ đám người, toàn bộ đều đổ lên đầu Hạ Thiên Tinh.

Thức uống nóng bỏng, dính dính nhớp nhớp, cô bị vây trong một đám người, cả người đều ướt sũng vô cùng chật vật. Gió lạnh thổi qua, cô cảm thấy rất lạnh, lạnh thấu xương, cả người run rẩy lợi hại. Trên tóc còn có chất lỏng tí tách tí tách rơi xuống, khiến quần áo và khăn quàng cổ đều bẩn vô cùng.

Bên tai.

Những lời khinh bỉ chế giễu của mọi người, vang lên không dứt bên tai.

Thậm chí có người cầm máy chụp ảnh ra, hưng phấn nói: “Chụp ảnh đi! Chụp ảnh rồi tung lên mạng! Để cho mọi người xem cái loại chỉ biết quyến rũ đàn ông này đáng bị trừng phạt thế nào!”

“Lẽ ra nên nhốt cô ta vào lồng heo rồi thả trôi sông mới đúng!”

Rồi sau đó, tiếng "tách", "tách" của máy ảnh không ngừng vang lêm.

Hai tay cô đặt bên người, siết chặt, tới nỗi gân xanh đều nổi lên hết. Giây tiếp theo, giống như cảm thấy áp lực không thể chịu nổi nữa, cô bỗng dưng nâng mắt lên, chất lỏng cũng theo mi mắt rớt xuống, đưa tay đẩy cái điện thoại đang dí sát mặt mình.

Mọi người không nghĩ tới cô đột nhiên lại phản kháng, đều cảm thấy vô cùng sửng sốt. Chờ tập thể phục hồi tinh thần lại, bên tai chỉ còn vang vọng mấy tiếng "bùm", trực tiến bị đẩy rơi xuống đất.

“A! Điện thoại của tôi !”

“Tôi vừa mới mua 6s!”

……

Tiếng kêu rên liên tiếp vang lên.

Thần sắc Hạ Thiên Tinh lạnh lùng, đẩy đám người, muốn đi ra. Mọi người lập tức bị cô chọc giận, đôi mắt trợn tròn, trông giống như một đám dã thú, hận không thể nuốt chửng cô.

Cô tức giận, muốn đẩy bọn họ cút hết đi, trong ngực nghẹn một cỗ ủy khuất, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ bừng. Nhưng cô không muốn ở đây để nhóm người trước mặt thấy bộ dáng chật vật của mình, cho nên gắt gao chịu đựng, tuyệt không để một giọt nước mắt chảy ra.

Đám người nhất thời càng loạn.

Lái xe lúc này mới phát giác không thích hợp, ngừng xe, nhanh chạy tới, dùng khí lực rất lớn cũng không chen vào trung tâm được, liên tục bị đẩy ra ngoài.

“Bùm” “Bùm” vài tiếng vang lên, là tiếng nước bị khuấy động……

“Hạ tiểu thư!”

Lái xe kinh hô một tiếng.

Cả người Hạ Thiên Tinh rơi vào trong nước. Quanh thân thể cô là dòng nước lạnh đến dọa người. Cô rơi xuống nước, cảm thấy hai tay hai chân đều như chết lặng, cũng không cảm thấy lạnh.

Đờ đẫn……

Đờ đẫn đến ngay cả sinh mạng của mình cũng quên rồi.

Thân thể của cô, ngày càng chìm xuống……

Nước lạnh thấu xương, càng ngày càng thấm sâu vào người. Lông mi cô run lên, mở mắt ra, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh mơ hồ.

Mơ hồ đến cái gì cũng thấy không rõ……

Dạ Kình.

Nếu em nói cho anh biết…… đây hết thảy đều là hiểu lầm, đều là bị hãm hại…… Anh sẽ tin em sao?

“Hạ tiểu thư! Hạ tiểu thư, cô tỉnh lại đi.”

Tiếng kinh hô của lái xe cũng từ xa truyền tới..

Rồi sau đó, cô cảm thấy thân mình như được nâng lên, một cỗ lực đạo túm cô lên bờ.

Tất cả mọi người sợ xảy ra chuyện, lúc này bắt đầu giải tán.

Cả người Hạ Thiên Tinh ướt đẫm. Tài xế bế cô lên, cánh môi cô đã đông lạnh đến mức tím tái.
…………………………

Lái xe không dám chậm trễ, thẳng đường chạy tới tổng thống phủ.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy bản thân hiện tại chật vật tới cô cũng không nhận ra. Cô từ trên xe đi xuống, quản gia bị dọa nhảy dựng lên, chạy nhanh tiến lên kéo cô.

“Hạ tiểu thư, ngài làm sao vậy?”

“……” Cô lắc đầu, mở miệng: “Tôi không sao.”

Giọng nói của cô cũng run rẩy. Bất luận như thế nào, cô cũng cố gắng để bản thân trông như không có việc gì.

Qquản gia giúp đỡ dìu thân thể phát run của cô đi vào bên trong. Cô liếc nhìn thấy hai nữ giúp việc buổi sáng nói cô "không biết xấu hổ” liền cười khổ. Bộ dáng bây giờ, tất cả mọi người đêu vỗ tay chế giễu, tất cả mọi người đều cảm thấy cô xứng đáng!

“Ngài lên lầu tắm rửa một cái, tôi lập tức kêu bác sĩ cho ngài!” Quản gia một bên nói, một bên phân phó người hầu đi lên lầu pha nước nóng, người vào phòng bếp đi chuẩn bị canh gừng.

“Không cần gọi bác sĩ.” Thanh âm của cô, hữu khí vô lực, “Tôi ngủ một giấc, không muốn gặp bác sĩ.”

Vẻ mặt cô mệt mỏi, giọng nói bắt đầu khản đặc. Quản gia nhìn ở trong mắt, cũng cảm thấy không đành lòng, thở dài, chung quy chỉ gật đầu, nghe lời cô.

Ông cũng không hiểu, Hạ tiểu thư cũng đã có tổng thống tiên sinh, làm sao lại còn cùng với người của Dư gia……

Nghĩ vậy, quản gia lắc đầu, không tiếp tục nghĩ nữa. Bất luận như thế nào, chuyện tình cảm, đều là chuyện bọn họ phải xử lý. Đó là chuyện riêng, người ngoài không có tư cách đào bới hay bàn luận.

Chương 418: Tổng thống tiên sinh công khai chủ quyền (2)

Edit: Phi Phi 

Beta: Yu

Xả nước xong, cô ngâm cả người ở trong bồn tắm.

Hơi nước ấm vẫn không tiêu tan được ý lạnh trong lòng cô.

Ngửa đầu dựa vào thành bồn tắm, lông mi ẩm ướt yếu ớt run lên.

Nước mắt……

Theo khóe mắt, chảy xuống dưới.

Giọt thứ nhất vừa rơi xuống giống như vòi nước được mở. Nước mắt rơi càng ngày càng nhiều, không thể nhịn được nữa, giống như trân châu bị đứt không ngừng rơi xuống. Bàn tay ấn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt loan ra tứ tung.

Cô mệt mỏi.

Cái loại mệt mỏi này là từ đáy lòng dũng mãnh tràn ra, làm cho cô cảm giác thật sự vô lực.

Cô chỉ muốn có cuộc sống đơn giản nhất, bình thường nhất. Cô muốn có người chồng bình thường, gia đình đơn giản, một nhà sum vầy với cuộc sống an bình.

Nhưng bây giờ tất cả đều cách cô xa thật xa……

Tựa hồ, càng ngày càng xa……

Cô không phải là loại người tranh giành, nhưng lại luôn làm ra chuyện không đúng, không nghĩ lại bị cuốn vào thị phi, sau đó lại khiến anh mấy lần bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Anh cũng chỉ là người giống cô, không phải là người có sức mạnh vô địch, cứ lần lượt bị tính kế như vậy anh có thể vượt qua một lần hai lần, nhưng tương lai còn có bao nhiêu một lần hai lần như vậy nữa?

Càng nghĩ, tâm càng chua xót.

Cô vùi cả người vào trong nước, nước ấm bao phủ đỉnh đầu làm cho suy nghĩ của cô ở trong nước trở nên mơ hồ không rõ.

Vào thời khắc này, di động đột nhiên vang lên.

Cô đã không hề ôm hy vọng là anh, từ trong nước đứng dậy, chậm chạp cầm lấy điện thoại di động. Hơi sương phủ trên màn ảnh, lóe ra dãy số, là mẹ Thẩm Mẫn.

Cô lại làm cho bà lo lắng……

Thở sâu, dùng sức ngăn lại giọng nghẹn ngào mới mở miệng: “Alo.”

“Con…… Không sao chứ?” Trong giọng nói của Thẩm Mẫn đều là lo lắng.

Hạ Thiên Tinh vừa nghe, chóp mũi lại nổi lên chua xót. Nước mắt chảy xuống, cô hứng lấy nước vỗ lên mặt, làm cho nước mắt bị bao phủ ở trong nước nóng. Giây tiếp theo mới miễn cưỡng kéo kéo môi, ra vẻ thoải mái mở miệng: “Con không sao, mẹ đừng lo lắng cho con. Nhưng mà mẹ……”

Nói đến đây, cô dừng một chút. Thật lâu sau mới lại mở miệng: “Con…… khiến cho mẹ mất mặt đúng không?”

Nơi như Lương Thành, người dân rất chất phác, tất cả mọi người rất truyền thống. Lúc trước mọi người biết cô và tổng thống tiên sinh đang yêu đương, tất cả mọi người đều vui sướng, nhà nhà đều đến cửa chúc mừng, cảm thán mei cô có phúc khí, có thể có con gái, con rể có tiền đồ như vậy.

Mà bây giờ……

Hạ Thiên Tinh có thể tưởng tượng được……

“Con để ý cách nhìn của người khác làm gì, người khác lại không thể sống thay con! Những lời trên mạng con đừng để ý tới!” Hốc mắt cô nóng lên. Nói là không cần để ý tới mấy lời ngôn luận đó, nhưng có mấy người có thể không thèm để ý?

Huống chi……

Cô có thể không thèm để ý, nhưng anh thì không thể.

Theo cách nói của mẹ Lan Đình, anh là tổng thống của một quốc gia. Nghe lời nói của dân chúng là chức trách của anh.

“Thực xin lỗi, mẹ. Con…… Con đã gây thêm phiền phức cho mọi người.” Cô mở miệng lần nữa xin lỗi, lại cực lực chịu đựng, nhưng thanh âm đã muốn nghẹn lại.

“Cái gì mà phiền với không phiền? Mẹ biết, con là đứa bé có chừng mực, sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.”

Hốc mắt cô nóng lên, yết hầu nghẹn lại, cái gì cũng không nói được.

Thẩm Mẫn nói: “Nếu Dạ Kình không tin con…… con hãy về đây. Trở về bên cạnh mẹ. Con yên tâm, ở Lương Thành, mẹ sẽ không để cho con bị ủy khuất đâu.”

Trong lòng Hạ Thiên Tinh dâng lên sự ấm áp.

Nhưng……

Anh sẽ tin cô sao?

………………………………

Cúp điện thoại, người hầu ở bên ngoài gõ cửa, mang canh gừng đến cho cô.

Cô mặc áo tắm dài, cầm chén canh gừng uống sạch, lại cầm máy sấy khô tóc, rồi lập tức lên giường ngủ. Cô ngủ ở phòng mình, giường của mình. Trên gối đầu không có hơi thở của anh, theo bản năng siết chăn chặt hơn.

………………………………

Buổi tối.

Không khí ăn liên hoan rất kỳ quái.

Tổng thống tiên sinh ngồi ở trên ghế mà không động đũa. Thường ngày dưới trường hợp này anh rất kiềm chế khi uống rượu, mà đêm nay lại không giống như vậy.

Mọi người một vòng mời rượu, ai đến anh cũng không cự tuyệt. Thư ký bên cạnh nhiều lần muốn chắn rượu, nhưng cuối cùng ly rượu cũng tới tay anh. Thư ký có chút lo lắng nhìn Lãnh Phi, Lãnh Phi thở dài, lắc đầu, ý bảo thư ký không cần xen vào nữa.

Bạch Dạ Kình kỳ thật là một người rất đúng mực.

Đến lúc thật sự say liền buông ly xuống, một ngụm cũng không uống nữa.

Trên đường ra về.

Lan Chiến tự mình tiễn anh.

“Không cần phải tiễn tôi, tiếp đãi bọn họ cho tốt.”

Bạch Dạ Kình cố gắng giữ tỉnh táo.

Lan Chiến đi theo bên cạnh anh, “Tổng thống tiên sinh, bây giờ là thời khắc mấu chốt ra kết quả buộc tội, tôi nghĩ, ngài và Hạ Thiên Tinh……”

Nghe được ba chữ "Hạ Thiên Tinh”, bước chân Bạch Dạ Kình dừng lại một chút.

Hơi hơi nghiêng mặt nhìn ông ta, trong ánh mắt kia là u ám làm cho người ta phát sợ.

Trong lòng Lan Chiến run sợ, có chút bị kinh hãi. Lúc trước mọi người nhất trí đề cử anh là người đại biểu chính Đảng bởi vì anh còn trẻ tuổi, khí thế lại mười phần. Vốn tưởng rằng qua nhiều năm như vậy, bao nhiêu nhuệ khí trên người đã bị mài mòn, nhưng vài năm gần đây nhuệ khí càng ngày càng mãnh liệt.

Lan Chiến trầm ngâm sau một lúc lâu mới hồi phục lại tiếp tục nói: “Ngài và Hạ Thiên Tinh, tôi thấy không thích hợp. Đã vài lần ngài gặp chuyện không may đều liên quan đến cô ấy. Tiếng nói của dân chúng ngài nhất định cũng nghe thấy, cô ấy không thích hợp là đệ nhất phu nhân của nước S chúng ta.”

Bạch Dạ Kình hừ một tiếng, ánh mắt thâm thúy nhìn ông ta, phụt ra nguy hiểm, nhưng không ai đoán ra được gì.

Ngón tay phải nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn nơi áp út, khóe môi nhếch lên, rõ ràng là có ý cười, nhưng ánh mắt kia lại lãnh khốc, nhiệt độ còn thấp hơn so với mùa đông.

“Lần này tôi còn chưa chủ động tìm ông, ông đã dám mở miệng trước với tôi!” Bạch Dạ Kình liếc mắt ông ta một cái, “Lần này vì sao xảy ra chuyện, trong lòng ông không rõ hay sao?”

Lưng Lan Chiến chợt lạnh.

Bạch Dạ Kình không muốn nhiều lời, cất bước rời đi. Lan Chiến hoàn hồn, bước nhanh theo sau, “Tổng Thống, ngài là một tổng thống của một quốc gia, là đại biểu chính Đảng mà chúng tôi đề cử, không thể vì một người phụ nữ mà hủy đi tâm huyết của mọi người!”

Chương 419: Tổng thống tiên sinh công khai chủ quyền (3)

Edit: May22

Beta: Yu

“Câm miệng!”

“Đây cũng không phải là phong độ của một người thân là tổng thống nên có!” sắc mặt Lan Chiến cũng rất khó coi, mỗi một câu đều nhấn mạnh, “Phải đặt tổ quốc lên đầu! Ngài trước tiên là một tổng thống, khi không còn gánh trên mình trách nhiệm của một tổng thống nữa, ngài mới là một người tự do!”

Bạch Dạ Kình giống như không hề nghe được lời của ông ta, cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra xe của mình.

Lãnh Phi đã cung kính mở sẵn cửa xe, Lan Chiến cũng đi lại đây, còn muốn nói thêm gì đó, đã bị Lãnh Phi ngăn lại.

Lan Chiến trừng anh ta.

Sau khi đóng cửa xe lại, mới nói: “Thật có lỗi, Lan chủ tịch, tổng thống tiên sinh hiện tại cũng không muốn nói chuyện với ngài.”

Lan Chiến nổi giận, khẽ cắn môi, cuối cùng nói: “Được, tùy ngài, chắc chắn sẽ có một ngày ngài hối hận!”

Đoàn xe, chậm rãi xuất phát.

Bạch Dạ Kình ngồi trên chiếc xe thứ ba, ánh nắng mùa đông xẹt qua trên mặt anh, nhưng không hề lưu lại một chút tia sáng nào. Cặp mắt thâm thúy như hải dương kia, cũng chỉ có một mảnh xám trắng.

Cuối cùng……

Anh chậm rãi nhắm mắt lại, bàn tay dung sức day mi tâm. Tựa hồ là cảm thấy đau đầu.

Ngồi ở tay lái phụ, Lãnh Phi mấy lần ngẩng đầu từ trên gương chiếu hậu nhìn anh, tầm than một hơi, cuối cùng cũng không mở miệng nói chuyện.

Anh biết trong lòng tổng thống tiên sinh rất buồn.

Đêm nay anh uống nhiều như vậy cũng đã đủ chứng minh rồi.

“Chuyện giao cho cậu điều tra, thế nào, còn không có bất cứ chứng cớ gì?” Bạch Dạ Kình mở miệng, khi nói chuyện cũng không mở mắt ra, thân hình cao lớn mệt mỏi tựa lên ghế xe.

“Vâng hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, tôi đã điều tra hết thiết bị theo dõi, chỗ kia, đều không hề ghi lại Tống Duy Nhất hay Lan Diệp xuất hiện. Người dưới tay Phó tổng thống cũng không gặp qua.”

“Không cần phải xen vào Dư Trạch Nghiêu. Tuy rằng anh ta không từ thủ đoạn, nhưng chuyện này Dư Trạch Nam có liên lụy trong đó, anh ta cũng không có lợi ích gì.”

“Cho nên, chỉ có thể hoài nghi Tống Duy Nhất và Lan Diệp, nhưng lại không có chứng cớ.”

Bạch Dạ Kình chậm rãi mở mắt ra, lại không nói tiếp nữa.

Lãnh Phi quay đầu nhìn anh, nhớ tới những lời vừa rồi Lan Chiến nhắc nhở, rốt cuộc nhịn không được, hỏi một câu: “Thưa ngài, còn chuyến đi cục dân chính ngày mai……”

"Phải hủy sao" ba chữ này, anh ta không dám nói ra.

Vốn tưởng rằng hắn nhất định sẽ phát hỏa với mình như với Lan Chiến, nhưng không có.

Thần sắc anh ngược lại cực kỳ bình tĩnh, “Cậu nghĩ như thế nào?”

“……” Lãnh Phi trầm mặc trong chớp mắt, không dám lên tiếng.

“Nghĩ sao nói vậy.”

“Tôi cảm thấy, Lan chủ tịch nói, cũng không sai. Sự tình đã xảy ra, hiện tại kết quả buộc tội còn chưa có, dân chúng phản đối mạnh như thế, nếu hiện tại đi cục dân chính, nhất định là lựa chọn cực không sáng suốt. Ngài không nên mạo hiểm như vậy.”

Lại là một trận trầm mặc.

Toàn bộ trong xe đều im lặng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng trĩu của anh. Bên ngoài gió vù vù thổi mạnh, trong trời đông giá rét này, có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.

Lãnh Phi vốn tưởng rằng Bạch Dạ Kình sẽ không mở miệng nữa, lại nghe thấy anh đột nhiên nói: “Lần này đi ra ngoài nghỉ phép, tôi còn đang nghĩ……”

“Nghĩ gì ạ?”

“Cùng cô gái mình yêu, trải qua một cuộc sống thật bình dị.”

Không cần bị công tác chồng chất như núi mà từ bỏ thời gian ở chung cùng người nhà, không cần thời thời khắc khắc lo lắng người nhà bị thương tổn, lại càng không giống như bây giờ, vì anh mà làm cho cô gặp phải sự thẩm lí và phán quyết.

Lời của anh, làm cho Lãnh Phi cảm thấy thực chấn động. Quay lại nhìn ánh mắt của anh, chỉ thấy trên mặt anh trừ mệt mỏi còn có một chút phiền chán.

Lời này…… Chẳng lẽ là, tổng thống tiên sinh tính từ chức?!

Làn sóng phản đối mạnh như vậy, nếu thật sự kết hôn cùng với Hạ tiểu thư, chỉ sợ cũng chỉ có phương pháp này. Nhưng mà, nếu thật sự từ chức, chính đảng phía sau, các nhà tài phiệt làm sao có thể đáp ứng?

Chỉ sợ không thể đơn giản như vậy!

Nhưng hết thảy đều chỉ là Lãnh Phi đoán, chủ ý của tổng thống tiên sinh, anh ta đoán không ra.

Xe chạy một đường về Phủ tổng thống.

Lúc tới cửa, quản gia người hầu đều ra nghênh tiếp.

Bạch Dạ Kình cởi áo khoác ném vào tay quản gia, cởi caravat, từ từ bước đi.

Toàn bộ Phủ, tất cả mọi người đều thật cẩn thận, thở mạnh cũng không dám, biết hiện tại bầu không khí có vẻ ngưng trọng.

Bạch Dạ Kình nhìn quanh một vòng, hỏi: “Hạ tiểu thư đâu?”

“Hạ tiểu thư từ sớm đã đi ngủ rồi. Lúc này chắc còn chưa tỉnh.”

Ánh yên lặng bước lên lâu, dưới ánh sáng ngọn đèn, đáy mắt hắn thâm trầm, con ngươi đen tối không rõ.

Không hề tạm dừng, anh tiến thẳng vào phòng cô.

Trong phòng, vốn là không có một chút ánh sáng, cửa mở ra mang theo ánh sáng bên ngoài tiến vào, miễn cưỡng có thể nhìn thấy trên giường phồng lên một chút

Cách không xa không gần nhìn qua, anh nheo mắt lại, đáy mắt phụt ra một tia nguy hiểm.

Trong đầu, đều là đống ảnh chụp kia.

Cô và Dư Trạch Nam ngủ chung một cái giường……

Bọn họ quần áo không chỉnh tề……

Ánh mắt cả hai mê ly……

Một đêm kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ vì sao lại vào khách sạn? Tại sao lại ngủ cùng một giường?!

Những vấn đề liên tiếp không ngừng ở trong đầu anh hiện lên, lôi kéo thần kinh của anh.

Cả một ngày, anh đều cố nén không nghe điện thoại của cô, sợ chính mình lại nhịn không được chất vấn cô, càng lo lắng phải nghe được đáp án anh không muốn nghe!

Hô hấp, lập tức liền trở nên nặng nề.

Anh từng bước một đến gần, khuôn mặt rét căm căm, ngón tay thon dài cởi từng cái cúc áo một.

…………………………

Hạ Thiên Tinh cả người đều nóng hừng hực, như là bị dày vò trong lò lửa; nhưng lại cảm thấy tay chân lạnh lẽo, giống như bị ném vào hồ băng ngàn năm.

Lạnh lạnh nóng nóng, làm cho cô cảm thấy cả người không thoải mái. Thử giật giật cơ thể, nhưng mỗi một chỗ đều giống như bị nhúng vào hồ dán, nặng trĩu đến mức làm cho cô ngay cả cử động một ngón tay cũng khó.

Không biết có phải là ảo giác hay không, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy chăn trên người bị xốc lên.

Giây tiếp theo, thân mình đơn bạc đột nhiên bị kéo qua.

Bàn tay anh, lạnh như băng không có một chút độ ấm, chạm vào người cô. Hiển nhiên là mang theo lửa giận tận trời, động tác trên tay một chút cũng không dịu dàng.

Cô cảm thấy này không giống như là mơ……

Chẳng lẽ, là anh đã về sao?

Chương 420: Tổng thống tiên sinh công khai chủ quyền (4)

Edit: May22

Beta: Yu

Cô quay người, muốn quay đầu nhìn xem.

Liền nghe đến giọng nói trầm thấp của anh ở trong bóng tối nặng nề vang lên: “Không cho phép quay đầu!”

Thật sự là anh……

Lòng Hạ Thiên Tinh run lên, ánh mắt bỗng dưng mở ra. Có lẽ là hôm nay rơi vào nước bị cảm, cả người khó chịu cực kỳ, ngay cả mắt cũng nóng lên. Mơ mơ màng màng nghe được anh bá đạo nói như vậy, cô còn chưa kịp hiểu được là chuyện gì xảy ra, nụ hôn đột nhiên rơi xuống cổ cô.

Ngay cả môi cũng lạnh.

Đặc biệt lạnh.

Như là không có độ ấm vậy.

Cô cảm thấy hồi hộp vô cùng, ngón tay vô lực nắm lấy gối đầu. Bàn tay anh, một chút cũng không nhàn rỗi, xé rách quần áo trên người cô.

Rất nhanh……

Trên người cô liền không một mảnh vải. Da thịt giống như tơ lụa bại lộ trong không khí.

Cửa còn chưa đóng.

Bên ngoài ánh sáng rất mơ hồ, nhìn không rõ ràng lắm, trong mắt anh lại cuồn cuộn bão tố. Nguy hiểm và tình ái luân phiên cuồn cuộn, giây tiếp theo, môi anhbtrực tiếp thay thế bàn tay lưu luyến trên mỗi một tấc da thịt cô.

Cả người cô đều nóng bỏng lên, vừa nóng, vừa thẹn thùng.

Thân thể bây giờ là khó chịu vô cùng, thân mình lắc lắc, bàn tay vòng lại phía sau, đẩy anh đang đè nặng trên người.

“Không được…… Dạ Kình, anh đừng……” Thân mình cô yếu ớt một chút khí lực cũng không có, dưới loại tình huống này, nếu là làm, chỉ sợ không chịu nổi.

Nhưng là, không biết những lời này làm sao kích thích đến thần kinh trên người người đàn ông.

Hô hấp anh lập tức nặng nề. Không khí kiều diễm thoáng chốc biến mất. Anh hít sâu một hơi, cắn lên lưng cô.

Mùi máu tươi tràn ngập nhập khoang miệng, anh mới dừng lại. Cô đau đến nước mắt giàn dụa, nức nở, “Anh làm gì vậy…… Đau……”

Bạch Dạ Kình kéo cô lại đây, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm cô. Bộ dáng kia giống như là muốn ăn cô vào bụng vậy.

Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy sau lưng nóng rát đau đớn, ủy khuất cùng khó chịu dồn nén trong lòng, lập tức toàn bộ trào ra. Nhưng còn chưa đợi cô có phản ứng, giây tiếp theo, hai chân đã bị người đàn ông mở ra, cưỡng chế đặt ở trên bả vai mình.

Cô ý thức được anh muốn làm gì, ngón tay bấu vào tấm trải giường, thân mình tránh né muốn thối lui.

Nhưng Bạch Dạ Kình làm sao cho cô cơ hội lui? Bàn tay bắt lấy mắt cá chân trơn bóng của cô, thân mình cao lớn cường hãn thẳng tiến.

Như là phát tiết, hoặc như là giữ lấy.

Cái loại lực đạo này, cái loại bá đạo tuyên thệ chủ quyền này, cũng làm cô không thể chống đỡ được.

Nặng nề chuyển động theo, Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị va chạm đến muốn đảo lộn vị trí, thân thể yếu ớt như có thể tan ra bất cứ lúc nào.

Thân thể cô tuy rằng đang cảm, anh yêu cầu như vậy, cũng làm cho cô có chút ẩm ướt, nhưng là, đủ chống lại sự mãnh liệt này. Giữa hai chân trong chốc lát liền trở nên khô rát đau đớn.

Cuộc yêu như vậy, là một loại dày vò tra tấn.

Cuối cùng, cô chống cự không nổi, hu hu khóc lên, bàn tay đánh lung tung lên bụng anh, “Anh tránh ra……”

Nước mắt cùng chống cự như vậy làm cho cỗ lửa giận anh ẩn nhẫn suốt một ngày nhất thời ‘bùng’ một cái hừng hực bốc cháy lên, càng đốt càng nóng, động tác dưới thân lại càng trở nên thô lỗ cuồng vọng hơn rất nhiều.

Hạ Thiên Tinh khó chịu không chịu nổi, càng về sau phần đau này lại giảm bớt một chút. Anh như là quyết định muốn tra tấn cô, thả chậm động tác, làm cho cô thư thái một chút, lại tiếp tục tra tấn.

Cô bị tra tấn đến rơi nước mắt. Ngay cả mình cũng không biết rốt cuộc muốn thế nào.

Đang nghĩ anh sẽ không muốn nữa thì anh lại cố tình xông vào. Một tay ôm hông của cô, một tay nắm lấy của cằm cô, hai mắt nặng nề bức bách cô, nức nở hỏi: “Hai người đêm đó đã làm gì? Tổng cộng mấy lần? Anh ta có giống tôi không?!"

Thân thể Hạ Thiên Tinh chấn động.

Nhất thời hiểu được vì sao anh tức giận như vậy.

Anh cũng giống những người khác cho là bọn họ……

Cũng đúng, chỗ ảnh chụp kia, quả thật rất có tính lừa dối.

Hạ Thiên Tinh giật giật đôi môi tái nhợt, muốn nói cái gì, nhưng yết hầu lại nghẹn đắnng, một chữ cũng không nói ra được.

Bạch Dạ Kình căn bản cũng giống như không muốn nghe cô trả lời, giây tiếp theo, đột nhiên dùng môi thô lỗ ngăn chặn môi cô. Nụ hôn của anh, vô cùng hung hãn, gần như muốn đoạt hết tất cả hô hấp của cô vậy.

………………………………

Trận yêu mà đối lẫn nhau mà nói đều là tra tấn này, không biết giằng co bao lâu.

Cho đến khi……

Người đàn ông này phóng thích ở trong cơ thể cô, mới tính là hoàn toàn chấm dứt.

Bạch Dạ Kình ghé vào trên người cô, mồ hôi đầm đìa, nhưng trên người hai người đều lạnh như băng. Nắm đấm anh cuộn lên đặt ở trên giường, gân xanh trên lưng thình thịch nảy lên.

Cô cả người bủn rủn, thân mình tựa như biến thành bông, hư thoát yếu ớt vô lực.

Giây tiếp theo……

Người đàn ông đột nhiên rút ra, mặc quần dài và áo sơmi vào, xoay người rời đi.

Bước đi quyết tuyệt, bóng dáng lạnh lẽo.

Hạ Thiên Tinh nghiêng mặt qua, tim đập loạn nhịp nhìn bóng anh hắn dần dần đi xa. Thẳng đến khi cửa ‘rầm ——’ một tiếng bị đóng sầm lại, trong phòng không còn một tia sáng, nước mắt của cô, mới tràn mi.

Như là bị ép buộc quá mức, thật lâu sau, hai chân cô vẫn còn duy trì trạng thái vừa mới bị cưỡng chế, không thể cử động.

Đau đớn cực kỳ.

Không biết qua bao lâu, cô mới miễn cưỡng từ trên giường đi xuống, đi vào phòng tắm.

Mở đèn trong phòng tắm, trước tấm gương to như vậy, thân thể cô lòa lỗ, trên người đầy dấu vết hoặc xanh hoặc tím, nhìn thấy ghê người. Khi quay lưng qua, nguyên bản tấm lưng tuyết trắng, bây giờ còn lưa lại vết cắn của anh.

Vết máu đã khô.

Thoạt nhìn có chút dọa người.

Anh thật sự là giận điên lên đi……

Giờ này khắc này, cô ngay cả khí lực trách anh cũng không có.

Ad: Đọc đến đây ad cũng đang rất ức chế mong hết ngược để hết đau đầu :)) Nhưng mà chưa đâu mọi người ạ 🙄 Tui thề là tui edit mà tui tức á :) Ai hông nhai nổi ngược thì khoan hãy đọc, chờ hiểu lầm qua đi rồi đọc nha 😎 Mà nếu hóng quá thì chơi tiếp cũng được, hehe :) T4, T5 tui cũng còn nghỉ học nên sẽ ngồi edit tiếp 😘

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro