Chương 446 - 450

Chương 446: Túc Diệp (3)

Edit: Phi Phi 

Beta: Yu

Hạ Thiên Tinh một tay ôm hoa, một tay vừa lấy băng cá nhân từ trong túi ra, vừa nói: "Vừa tới thôi. Thấy chị nói chuyện với người khác nên em không gọi."

Cô nói xong, mở băng cá nhân nhẹ nhàng dán lên cổ Bạch Túc Diệp.

Động tác cô dịu dàng cẩn thận. Bạch Túc Diệp cúi mắt nhìn cô một cái, một hồi lâu mới nói: "Chuyện em nhìn thấy hôm nay đừng nói với Dạ Kình."

Hạ Thiên Tinh nâng mắt nhìn cô. "Người vừa nãy...... Là Dạ Kiêu?"

"Ừm." Túc Diệp chua xót cười, "Chị không muốn để cho Dạ Kình lo lắng, huống chi, chị và Dạ Kiêu ......"

Nói đến đây, cô không nói thêm gì nữa.

Lòng Hạ Thiên Tinh thổn thức. Một người là hắc đạo, một người là bạch đạo, nếu muốn ở cùng một chỗ chỉ sợ khó có thể vượt qua trở ngại.

..................

Xe chạy đi rất xa, cho đến khi thân ảnh trong kính chiếu hậu hoàn toàn không nhìn thấy được nữa Dạ Kiêu mới giẫm phanh dừng lại ở ven đường.

Anh ta giống như pho tượng rất lâu, cứng ngắt ngồi trên xe, không hề động đậy.

Bàn tay nắm tay lái căng thẳng đến nỗi đầu ngón tay tái nhợt, mu bàn tay nổi lên gân xanh. Trong đầu vừa xẹt hình ảnh xinh đẹp của cô tối hôm qua ở dưới thân ngâm nga, triền miên gọi "Dạ Kiêu", lại vừa là hình ảnh quyết tuyệt nuốt thuốc.

Từng chút từng chút đều kéo căng thần kinh của anh.

Điện thoại lại đang vang lên không ngừng.

Trên màn hình là tên của Ngu An.

Anh hoàn hồn, cầm lấy để bên tai.

"Có việc?"

Ngu An trầm ngâm trong chớp mắt mới nói: "Vâng..... Thật ra là Nạp Lan tiểu thư vẫn luôn tìm ngài."

Dạ Kiêu có chút không kiên nhẫn, "Ngu An, tôi nhớ rõ cậu là người của tôi, khi nào thì biến thành ống loa của Nạp Lan thế?"

Ngu An bên kia trầm mặc, lát sau mới mở miệng: "Từ trước đến giờ phụ nữ của ngài chúng tôi không ai dám chậm trễ, cho nên tôi nghĩ......"

Nhắc tới lúc trước, trong lòng Dạ Kiêu lại nổi lên phiền chán. Môi mỏng mím nhanh, "Sau này đừng tự chủ trương!"

Dứt lời, không đợi Ngu An nói thêm gì nữa, anh trực tiếp cắt điện thoại, ném sang một bên, thả mạnh người vào ghế dựa, nặng nề hít thở. Hai mắt anh bình lặng nhìn ngoài cửa sổ, nhìn hồi lâu mới dời tầm mắt xuống tay lái phụ, chỗ ví tiền.

Chần chờ trong chớp mắt rồi cầm ví tiền lên.

Anh mở ra, rút một tấm ảnh.

Trên ảnh là cô gái trẻ tuổi với nụ cười ngây thơ lãng mạn, thoạt nhìn vừa tinh nghịch lại thuần khiết. Lúc trước, sau khi biết cô phản bội mình, anh tức giận đến nỗi phóng hỏa đốt hết toàn bộ phòng vẽ tranh của cô. Trên máy tính, tất cả hình chụp của cô anh cũng đập nát. Nhưng ngày hôm sau, lại giống như trúng tà, thế nào cũng phải bắt người ta sửa máy tính lại như cũ. Nhưng đã vỡ thành từng mảnh, làm sao còn sửa được nữa?

Tấm ảnh này là tấm cuối cùng được khôi phục thành công. Từ đó cô giống như biến mất, hoàn toàn phân rõ giới hạn với thế giới của anh......

Chỉ còn.....

Tấm ảnh trong ví tiền bị anh xé nát thành từng mảnh.

Những mảnh nhỏ đó rất lâu sau anh mới dán lại. Nhưng thời gian trôi qua, đến nay tất cả vẫn không dán được đầy đủ......

Bất quá chỉ là phí công thôi......

Cuối cùng Dạ Kiêu lần nữa nhét lại tấm ảnh kia vào ví tiền. Bây giờ chỉ còn tấm ảnh này có ý nghĩa nhắc nhở m anh, nhắc nhở anh từng có bao nhiêu ngu xuẩn, lại có bao nhiêu buồn cười!
....................................

Tối hôm qua Lan Diệp bị uống mấy ngụm nước bị nghẹn ngất đi, nhưng cũng may đã thoát khỏi nguy hiểm.

Trong phòng bệnh.

Vân Tưởng luôn lau nước mắt.

Lan Chiến vừa đau lòng, vừa căm giận. Lan Diệp vừa tỉnh dậy, khàn khàn gọi một tiếng "cha", hốc mắt ông ta lập tức đỏ lên. Ông ta giơ tay muốn tát cô ta.

Lan Đình phu nhân thấy thế chạy nhanh ngăn tay ông ta lại.

"Lan Chiến, cậu còn muốn Diệp Diệp xảy ra chuyện gì phải không?!"

"Cô, cô không cần ngăn cha, để cho cha đánh chết con cũng được." Lan Diệp nghẹn ngào.

Lan Chiến làm sao có thể xuống tay được?

Vân Tưởng thương tâm tới cực điểm, nhào qua ôm chặt con gái, "Diệp Diệp, đồng ý với mẹ sau này không được nói lời như thế! Mẹ không cho phép con lại thương tổn tới mình!"

"Con gái Lan Chiến ta sao lại như vậy...... Một người đàn ông mà thôi, cũng đáng cho con hại mình như vậy sao?" Lan Chiến buồn bực không ngớt.

"Cha có thể nói ra lời nhẹ nhàng như vậy là vì mẹ là người cha yêu nhất vẫn luôn luôn bên cạnh cha...... Cha không cần hao hết tâm tư cũng có thể hoàn chỉnh có được mẹ......" hơi thở Lan Diệp có chút gấp gáp, khóc thút thít vài cái lại tiếp tục mở miệng: "Nhưng con với cha không giống nhau...... Cha cũng biết, từ nhỏ con đã thích anh ấy,  quý anh ấy, sùng bái anh ấy, luôn nhìn về anh ấy...... Nhiều năm như vậy, phần tâm tư này cho tới bây giờ vốn không hề thay đổi!"

Giọng nói của cô ta rất kiên quyết.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn suy yếu đều là cuồng dại, là tuổi trẻ điên cuồng làm cho người ta thổn thức.

Lan Chiến bị chấn động nhìn con gái, sau một lúc lâu, tim đập mạnh và loạn nhịp, nói không ra lời, chỉ là trong lòng tràn đầy thương tiếc.

Vân Tưởng ôm thân mình đơn bạc của cô ta, "Sao con lại ngốc như vậy! Cho dù con thích cậu ta, con cũng phải nghĩ cha con, nghĩ đến mẹ, hai chúng ta chỉ có một mình bảo bối là con thôi, nếu con có chuyện gì cha mẹ phải làm sao?"

Lan Diệp hít mũi, hốc mắt lập tức đỏ. Cô ta quật cường không nhìn mẹ mình, chỉ là hướng mặt ra ngoài cửa sổ, tận lực kìm nén.

Lan Đình phu nhân đỡ Vân Tưởng, kéo cái ghế dựa để bà ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống bên giường.

Bà cúi đầu nhìn cháu gái trên giường, cởi áo choàng xếp trên đầu gối của mình.

Lát sau mới chậm rãi mở miệng: "Diệp Diệp, tuổi con cũng không còn nhỏ, nên tìm bạn trai đi."

Ánh mắt Lan Diệp giật giật, nhìn về phía cô mình.

Lan Đình phu nhân hơi hơi nghiêng mặt qua nhìn Lan Chiến, "Lúc trước không phải em nói giúp Thiên Tinh tìm người đàn ông tốt sao, chị thấy Thiên Tinh đã không muốn, hay là em cho Diệp Diệp gặp mặt xem sao."

Lan Đình phu nhân vừa nói xong, sắc mặt ba người đều không hẹn mà cùng thay đổi.

Vân Tưởng chịu đựng không hé răng, Lan Chiến là người thẳng tính, tất nhiên là nhịn không được, "Chị, bây giờ chị lạnh lùng nói những lời như vậy, cảm thấy thích hợp sao? Bất kể như thế nào, Diệp Diệp cũng đã gọi chị là cô hơn hai mươi năm, Hạ Thiên Tinh kia tuy là con gái cùng huyết thống của chị nhưng mà lúc nó gọi chị là "mẹ" còn chưa bằng hai mươi năm của Diệp Diệp đâu! Lúc trước chị sinh bệnh, cả người yếu ớt cần người chăm sóc đều là Diệp Diệp ở bên giường cả ngày lẫn đêm chăm sóc chị, còn con gái bảo bối của chị ở đâu?"

"Em đừng gấp gáp xanh mặt với chị như vậy." Lan Đình phu nhân vẫn không nhanh không chậm, thân mình ngồi ngay ngắn ở kia.

------------------------

Chương 447: Thiên Tinh đã là người của Bạch gia

Edit: Phi Phi 

Beta: Yu

"Nếu hôm nay là Thiên Tinh làm những chuyện này cô cũng sẽ dùng những lời này khuyên nhủ nó. Vì sao vì một người đàn ông không thương mình lại muốn sống muốn chết như vậy, con có ý định gì? Nghĩ rằng làm như vậy Dạ Kình có thể đổi ý buông bỏ Thiên Tinh mà lựa chọn ở cùng con sao? Nếu con thật sự nghĩ như vậy thì đó không phải là ngây thơ mà là ngu xuẩn! Con làm như vậy chỉ có thể áp chế được cha mẹ con thôi! Dạ Kình biết được chỉ càng thêm coi thường con!"

Những lời cuối cùng này là nói với Lan Diệp.

Mỗi một chữ đều rất nặng.

Lan Diệp vốn dĩ đang nhẫn nại kìm chế nước mắt, bị vài lời này của Lan Đình phu nhân lập tức liền chảy ra. Cô ta chống đỡ thân mình suy yếu trong chăn ngồi dậy, hai mắt đẫm lệ cầm tay cha mình, "Cha, con muốn gặp anh ấy...... Con muốn gặp...... Con xin cha......"

Lan Chiến mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng đứa con gái này, thật sự là bảo bối vô giá của ông ta.

Vừa thấy nước mắt con gái, trong lòng ông ta lập tức đau đớn. Lấy tay áo lau nước mắt cho Lan Diệp, một bên nói: "Con đừng nghe cô con nói bừa, nếu cậu ta coi thường con chính là xem thường toàn bộ Lan gia chúng ta! Ngày hôm qua Bạch lão gia tử đã nói, hôm nay cậu ta cần phải qua đây gặp con, con kiên nhẫn chờ một chút."

Lời này Lan Diệp lập tức tin tưởng.

Trong lòng cô ta cũng rõ, với giao tình giữa Lan gia và Bạch gia, chuyện cô ta vừa gây ra tất nhiên anh  sẽ không thoát được quan hệ.

Lan Diệp là thật sự tự sát sao? Kỳ thật cũng không phải. Ngày hôm qua đúng là rất thương tâm, nằm ở trong bồn tắm khóc rất lâu, kết quả, khóc mệt, lại đốt hương an thần, người đang trong bồn tắm liền đần độn ngủ quên, chuyện sau đó, chính mình cũng không rõ ràng.

Chờ đến khi tỉnh lại người đã được đưa đến bệnh viện.

Nửa đêm lúc cấp cứu cũng có chút ý thức. Mơ mơ màng màng nghe được cha mình gọi cho Bạch gia, vì thế cái gì cũng chưa giải thích, vừa tỉnh lại liền trực tiếp đâm lao phải theo lao.

Cô ta không tin mình vì Bạch Dạ Kình mà tự sát, anh còn có thể thanh thản cùng Hạ Thiên Tinh anh anh em em. Lan Diệp cũng hy vọng người đàn ông này không đến mức nhẫn tâm.

Lúc đang nghĩ như vậy, cửa phòng bệnh bị gõ vang.

Trầm Minh đẩy cửa tiến vào, "Lan tiên sinh, người Bạch gia đã tới."

"Là Dạ Kình." Lan Diệp vui vẻ, mặt tươi cười.

Lan Chiến và Vân Tưởng đều không hẹn mà cùng thở phào. Đã biết con gái bảo bối có thể ổn là tốt rồi.

"Để cho cậu ta vào đi." Lan Chiến mở miệng.

Lan Diệp lúc này buông tay Lan Chiến, nhanh chóng chui về trong chăn. Kéo cao chăn phủ kín mình, khôi phục lại bộ dáng yếu ớt. Nhưng, so với vừa rồi trên khuôn mặt nhỏ nhắn không chút huyết sắc nào lúc này lại có vài phần sáng rọi.

Vân Tưởng nhìn mà cảm thấy lòng chua xót.

Người trong lòng rõ ràng chính là linh đan diệu dược mà!

Nếu tương lai Dạ Kình thật sự quyết tâm không cần con bà, thật sự muốn làm ra chuyện này thêm lần nữa cũng không biết phải như thế nào? Trái tim của bà chịu không chịu nổi kinh hãi thêm lần nữa!

Lúc bà đang nghĩ như vậy, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Hai người một trước một sau tiến vào.

Bởi vì người tới mà không khí trong phòng bệnh nháy mắt biến đổi, giống như kết thành tầng băng. Ba người Lan gia sắc mặt đều thay đổi. Hơn nữa nụ cười trên mặt Lan Diệp nhất thời cứng ngắc tại chỗ.

Giây tiếp theo......

Lan Diệp ngồi dựng lên từ trên giường, "Trầm Minh, đuổi người này ra ngoài cho tôi!"

Trầm Minh đi vào, muốn mời Bạch Túc Diệp và Hạ Thiên Tinh ra ngoài.

Nhưng còn chưa mở miệng, Lan Đình phu nhân đã giận dữ đứng lên, sốt ruột thay con gái, đi về phía Thiên Tinh.

Không đợi cô mở miệng nói gì, bên kia, con ngươi Bạch Túc Diệp lạnh lùng trừng mắt liếc Trầm Minh, "Người tới là khách. Chủ tịch Lan, đây là cách mà Lan gia các người tiếp khách sao? Huống chi, Bạch gia chúng tôi là vì ngày hôm qua ngài tự mình gọi điện mời đến!"

Ở trước mặt Lan Chiến, khí thế của Bạch Túc Diệp cũng không mảy may kém đi phần nào.

Lời nói rất nặng, thậm chí ngay cả một tiếng "chú" thường gọi cũng không có.

Một câu "người Bạch gia" đã gộp Hạ Thiên Tinh vào nhà bọn họ rồi. Vậy ý tứ trong đó lại càng rõ ràng hơn.

Sắc mặt Lan Chiến xanh mét.

Con ngươi sắc bén liếc Hạ Thiên Tinh một cái, nhìn về phía Bạch Túc Diệp, ẩn nhẫn không phát tác, "Bản thân chú muốn hỏi một chút Bạch gia là có ý gì, trưởng nữ Túc Diệp xin hãy giải thích rõ ràng một phen! Đến để chê cười Lan gia chúng tôi phải không?"

"Ngài hiểu lầm." Lan Chiến lúc này không phát tác trở mặt với Bạch Túc Diệp, tất nhiên cô cũng sẽ không câu nệ mà nghiêm mặt nói với ông ta. Túc Diệp tao nhã cười, lần nữa lên tiếng, thanh âm nhu hòa rất nhiều, "Nghe nói Lan Diệp gặp chuyện không may, cả nhà chúng ta đều rất lo lắng, Dạ Kình cũng thế. Nhưng mà gần đây Dạ Kình bận rộn chuyện từ chức, công việc trong tay rất nhiều, trong lúc nhất thời không đến được. Còn hy vọng chú đừng so đo với Dạ Kình. Dạ Kình có tâm, cố ý để cho Thiên Tinh cùng cháu đến thăm Diệp Diệp."

Bạch Túc Diệp quay đầu cho Hạ Thiên Tinh một ánh mắt.

Hạ Thiên Tinh đưa giỏ trái cây và hoa đến đầu giường. Toàn bộ quá trình cô không nói gì, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn Lan Diệp. Nói thật ra, Lan gia không chào đón cô, cô cũng không cần thiết phải ở lâu. Nhưng xem như là chia sẻ với Dạ Kình, cô có thể thay anh làm, tất nhiên sẽ làm cho tốt.

"Lan tiểu thư, Dạ Kình bảo tôi thay anh ấy chuyển đạt lời an ủi đến cô, bảo tôi dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt."

Để quà xong, Hạ Thiên Tinh mới mở miệng. Thần sắc vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Những lời này ở trong tai Lan Diệp không thể nghi ngờ so với vài cái cái tát còn vang dội hơn, gian nan hơn.

Dù sao mấy ngày hôm trước bọn họ mới gặp , khi đó cô ta đã chế nhạo Hạ Thiên Tinh. Nhưng mà bây giờ, tiết mục "tự sát" của mình ở trong mắt cô không biết có bao nhiêu ngu xuẩn cùng buồn cười.

"Tôi không cần cô ở đây giả vờ tốt bụng." Lan Diệp đẩy hoa và trái cây xuống đất, toàn bộ trong phòng bệnh là một đống hỗn độn.

Hạ Thiên Tinh nâng mắt liếc nhìn cô ta một cái, cũng là không nhanh không chậm ngồi xổm người xuống kiên nhẫn nhặt từng quả. Rồi đứng lên từ trên cao nhìn xuống Lan Diệp.

Giờ này khắc này cô vô cùng bình tĩnh, càng khiến cho lửa giận hừng hực của Lan Diệp có bao nhiêu chật vật.

"Lan tiểu thư, cô không cần cảm thấy tức giận bất bình như vậy, tôi chưa bao giờ là người thứ ba giữa cô và Dạ Kình. Ngược lại cô tự sát thế này đơn giản là muốn bản thân mình biến thành người thứ ba giữa tôi và Dạ Kình, nhưng thật uổng phí cho tâm tư của cô. Tình cảm của chúng tôi rất bền chắc, ngay cả nửa người muốn chen vào cũng không được. Cho nên, xin Lan tiểu thư hãy thật yêu quý bản thân mình. Cho dù là thân thể, hay là -- tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình."

Lời của Hạ Thiên Tinh làm cho Lan Diệp có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

Cô đem giỏ trái cây và hoa tươi để lại vị trí cũ, vẫn thản nhiên như trước, không có nhiều cảm xúc, "Đây là Dạ Kình nhờ tôi gởi đến cô. Cô nghỉ ngơi đi."

Dứt lời, cô xoay người đi ra phòng bệnh.

Bạch Túc Diệp cùng Lan gia lên tiếng chào hỏi xong cũng đi theo ra ngoài. Lan Đình phu nhân cũng đi theo.
---------------------------

Chương 448: Nên sinh thêm một đứa (1)

Edit: Phi Phi 

Beta: Yu

Cửa vừa đóng bên trong truyền đến tiếng khóc la của Lan Diệp, tiếp theo là âm thanh hoa quả lăn xuống đất.

Hạ Thiên Tinh quay đầu nhìn Lan Đình phu nhân.

Lan Đình phu nhân thở dài, đối với Lan Diệp, bà cũng không đành lòng. Lúc trước vẫn xem Lan Diệp như con gái mà đối đãi. Nhìn cô ta làm ra tiết mục tự sát này, trong lòng tất nhiên có khó chịu, cũng trách cô ta không hiểu chuyện.

"Chuyện bên này mấy đứa đừng để trong lòng. Thường ngày tính tình con bé kiêu ngạo, người theo đuổi nó vô số kể. Ngay lúc này Dạ Kình lại chẳng thèm ngó tới, trong lòng ít nhiều gì cũng khó chịu."

Bạch Túc Diệp nói: "Dì Lan, chuyện này còn hy vọng dì có thể hòa giải thì hòa giải. Tính tình Dạ kình dì cũng đã biết, nếu Lan Diệp cứ tiếp tục cố chấp như vậy thì chỉ bị thương càng sâu thôi."

Lan Đình phu nhân gật đầu, sao bà lại không biết được chứ? Ngay cả vị trí tổng thống cũng có thể buông bỏ thì làm sao chịu để Lan Diệp uy hiếp? Tự bản thân Lan Diệp không hiểu thôi!
..............................

Lan Diệp khóc, trái tim Vân Tưởng tan nát.

Bà ôm Lan Diệp, nhịn không được nghẹn ngào nói: "Dạ Kình thật là không hiểu chuyện, ngay cả Hạ Thiên Tinh cũng như vậy sao? Biết rõ Diệp Diệp của chúng ta...... Nó còn đến đây, không phải là cố ý làm cho chúng ta ngột ngạt sao. Tốt xấu gì cũng gọi mẹ một tiếng "mợ", Diệp Diệp còn là chị họ của nó. Bây giờ ngay cả sống chết của Diệp Diệp cũng không để ý?"

"Cha còn nói anh ấy nhất định sẽ tới gặp con......" Lan Diệp oán trách nhìn cha mình, nước mắt lại rơi xuống. Vừa nãy Hạ Thiên Tinh đến đây chính là để khiêu khích.

Trong lòng Lan Chiến cũng bùng bùng lửa giận. Người không đến thì thôi, còn cố ý nhờ Hạ Thiên Tinh đến, đây không phải là muốn chê cười Lan gia bọn họ, đồng thời bức Diệp Diệp đi vào đường chết hay sao? Lỡ đâu Diệp Diệp bị kích thích, lại muốn......

Nghĩ vậy, mi tâm ông ta nhảy dựng, quả thực không dám nghĩ thêm nữa.

Vân Tưởng hiển nhiên cũng có ý nghĩ như vậy, chỉ lo sợ không yên bất an ôm con gái chặt hơn, một bên nói với Lan Chiến: "Ông nghĩ cách đi, tốt xấu gì cũng không thể để cho Diệp Diệp chịu khổ như vậy nữa."

Lan Chiến nhìn Lan Diệp. Nhớ tới bộ dáng hấp hối tối hôm qua của con gái, siết chặt tay, thở sâu, hỏi: "Diệp Diệp, con thật sự không bỏ được cậu ta sao?"

"Không bỏ được thì sao? Trong mắt của anh ấy cho tới bây giờ cũng chỉ có Hạ Thiên Tinh......"

Lan Diệp lại nghĩ tới lời nói vô tình của anh trong điện thoại tối hôm qua.

Anh nói, vĩnh viễn đều khó có khả năng yêu cô ta.....

Một câu như là thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim. Cô ta ôm ngực, mất hồn thì thào: "Mẹ, tối hôm qua anh ấy nói...... Anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không yêu con......"

Lan Chiến vỗ mạnh lên bàn trà, "Nực cười! Con gái nhà chúng ta như vậy cũng không lọt vào mắt cậu ta! Hạ Thiên Tinh có chỗ nào hơn con?!"

"Ông nhỏ tiếng một chút, chị còn ở bên ngoài đó!"

Lan Chiến hừ lạnh, "Hạ Thiên Tinh cũng không phải là người Lan gia chúng ta! Diệp Diệp, con tỉnh táo lại cho cha, bản thân cha muốn nhìn xem cậu ta và Hạ Thiên Tinh có thể kiên trì tới khi nào! Bây giờ cậu ta bị Hạ Thiên Tinh mê hoặc, đợi đến khi hai người bọn họ chia tay, cha cũng không tin cậu ta còn có thể nói ra câu "vĩnh viễn không thương con"!"

"Chia tay?" Lan Diệp từ trong lòng Vân Tưởng ngẩng đầu lên. "Cha, cha có biện pháp làm cho bọn họ chia tay sao?"

"Không phải là không có, có thể thử một lần."

"Thật sao?" Lan Diệp lập tức phấn chấn tinh thần. Nhưng giây tiếp theo, bả vai lại sụp xuống thất vọng, ngượng ngùng nói: "Ngay cả những ảnh chụp như vậy cũng không thể khiến hai người họ chia tay, còn có cách nào nữa sao?"

Một bên, Vân Tưởng lo lắng cau mày, "Không ổn. Loại tình cảm này không thể miễn cưỡng. Diệp Diệp nhà chúng ta cũng không kém, cần gì phải cố chấp với một người như cậu ta?"

"Mẹ, bây giờ con cũng chỉ thích anh ấy, muốn ở cùng với anh ấy."

"Sao con lại cứng đầu như vậy chứ?" Vân Tưởng nói: "Bạch Dạ Kình là dạng người gì, hai người còn rõ ràng hơn mẹ. Cậu ta ngồi ở vị trí tổng thống nhiều năm như vậy, người tính kế cậu ta ít lắm sao, nhưng mà hai người cẩn thận nhìn xem, những người tính kế cậu ta cuối cùng rơi vào kết cục như thế nào? Mẹ không phải muốn ngăn cản con thích cậu ta, nhưng thật lòng yêu một người là không dùng thủ đoạn! Diệp Diệp, con nghe mẹ khuyên một câu, bây giờ dứt ra vẫn còn kịp."

"Mẹ, có phải ngay cả mẹ cũng muốn giúp Hạ Thiên Tinh?"

Vân Tưởng thở dài, "Mẹ là vì giúp con!"

"Nếu thật sự giúp con, mẹ phải cùng cha suy nghĩ cẩn thận nên làm thế nào mới có thể khiến Hạ Thiên Tinh biến mất khỏi Dạ Kình." Lan Diệp buông Vân Tưởng ra, nằm lại xuống giường, "Con mệt rồi, buồn ngủ."

"Diệp Diệp." Vân Tưởng vẫn muốn tận tình khuyên bảo thêm vài câu.

Lan Diệp ôm lỗ tai không muốn nghe, thậm chí quay lưng lại với Vân Tưởng.
..................................

Vốn dĩ chuyện thân thế bị truyền ra, truyền thông không muốn buông tha cho Bạch Dạ Kình và Hạ Thiên Tinh. Nhưng sau khi Bạch Dạ Kình ở truyền thông tự chủ động nói lời từ chức, trong nháy mắt truyền thông đều vòng vo thuận theo dân ý.

Bây giờ trên mạng, hơn phân nửa đều tỏ vẻ tiếc hận và tiếc nuối.

Thậm chí có nhiều dân chúng nhắn nguyện vọng đến ID của cô, hy vọng cô khuyên tổng thống tiên sinh quyết định lại một lần nữa.

Hạ Thiên Tinh nhìn những tin nhắn dài vừa vui vẻ thay anh, vừa thấy bất đắc dĩ. Vui vẻ là vì anh vất vả nhiều năm như vậy, ngoại trừ cô còn có mọi người, trong lòng ai cũng có nhớ mong, có cảm ơn; bất đắc dĩ là...... Cũng vì vị trí này mà chịu biết bao khổ cực.

Xe dừng lại, cô liền cất điện thoại, không xem tin tức nữa, nắm tay Hạ Đại Bạch đến khu thương mại. 

Bởi vì chuyện của Lan Diệp, lại chậm trễ hai ngày, cô còn chưa chọn được rèm cửa sổ cho nhà mới. Mắt thấy không còn vài ngày nữa sẽ đến năm mới. Cô muốn trong năm trang trí cho xong nhà mới, qua năm mới có thể chuyển vào ở. Đến lúc đó sẽ mời người lớn qua, mấy nhà sẽ cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, nghĩ tới đã cảm thấy cả phòng náo nhiệt ấm áp.

Tuy rằng luyến tiếc những người trong phủ tổng thống này, nhưng cô vẫn rất khát khao muốn bắt đầu cuộc sống bình thường. Cô đã bắt đầu tính toán, tương lai muốn dạy tổng thống tiên sinh làm việc nhà.

Cho tới bây giờ, vẫn rất khó tưởng tượng bộ dáng tổng thống tiên sinh mang tạp dề rửa chén.

"Đại Bảo, nghĩ cái gì đó? Cười ngu ngốc thế."

"Rất ngu sao?" Hạ Thiên Tinh sờ sờ gương mặt của mình, "Con còn nhỏ không hiểu. Cái này gọi là hạnh phúc."

"Con đương nhiên là hiểu!" Hạ Đại Bạch liếm kẹo que, "Đại Bảo hạnh phúc, Tiểu Bạch cũng hạnh phúc, vậy Đại Bạch cũng rất hạnh phúc. Nhưng nếu mẹ sinh thêm một cô em gái cho con, con sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn !"

---------------------------

Chương 449: Nên sinh thêm một đứa (2)

Edit: Phi Phi 

Beta: Yu

Em gái?

Hạ Thiên Tinh cúi đầu nhìn bụng bằng phẳng của mình, khóe môi không tự giác cong cong.

Trên thực tế, mấy ngày gần đây cô đột nhiên bắt đầu buồn ngủ nhiều. Đôi lúc dạ dày cũng sẽ có chút không thoải mái, tuy nhiên vẫn chưa nôn mửa nhưng người cũng luôn hỗn loạn.

Lúc trước khi cô mang thai Hạ Đại Bạch không chú ý những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng bây giờ bởi vì suy nghĩ mong chờ có thêm đứa nữa nên trong lòng khó tránh khỏi mẫn cảm. Lặng lẽ nhìn lại nhật ký, giai đoạn trước dường như cũng có phản ứng như thế.

Chẳng qua còn chưa được một tháng, cô cũng sợ chỉ là do mình nghĩ nhiều. Cho nên chỉ có thể lặng lẽ để ở trong lòng, ngay cả Bạch Dạ Kình cũng không đề cập tới, đỡ phải cho mọi người vui mừng nhất thời.

Đang lúc nghĩ như vậy, điện thoại đột nhiên vang lên.

Hạ Thiên Tinh lấy điện thoại từ trong túi xách, dãy số trên màn hình làm cô kinh ngạc một hồi lâu. Là điện thoại của Vị Ương. Nhưng không phải số của nước M, mà là trong nước.

Chẳng lẽ......

Cô nhận cuộc gọi để ở bên tai, bên kia còn chưa có mở miệng nói cái gì, cô đã giành trước: "Cậu cũng đừng không nói tiếng nào mà đã về nước chứ?"

Âm thanh của Trì Vị Ương từ bên kia truyền đến, "Đêm qua mình về cũng đã muộn, cho nên chưa gọi cho cậu."

"Sao lúc này cậu lại về nước ?"

"Lễ mừng năm mới nên công ty cho nghỉ ngơi, cho nên mình trở về. Mấy ngày nữa phải về mừng năm mới với lão gia."

"Cậu là phụ nữ có thai, đừng chạy tới chạy lui. Bây giờ mình đang ở khu thương mại mua rèm cửa sổ, trễ chút nữa chúng ta gặp mặt."

"Được."

Hai người ở trong điện thoại hàn huyên trong chốc lát, Hạ Thiên Tinh mới tắt điện thoại. Hạ Đại Bạch ngửa đầu nhìn cô, "Là mẹ nuôi sao?"

"Ừm."

"Mẹ nuôi sắp sinh cục cưng sao?"

"Vẫn còn sớm, cục cưng sang năm sẽ được sinh ra." Hạ Thiên Tinh một bên xem rèm cửa sổ, một bên trả lời Hạ Đại Bạch. Toàn bộ rèm cửa sổ ở khu thương mại đều cao cấp, Hạ Thiên Tinh tận lực chọn một cái phù hợp với phong cách trang hoàng trong nhà. Nhưng anh thích màu tối, trong phòng lại không thiếu không khí ấm áp, cho nên anh thuận tay mua vài cái bình hoa Lưu Ly để trang trí.

"Vậy nếu mẹ nuôi sinh cục cưng là con gái, có thể làm cô dâu của con được không?"

Hạ Thiên Tinh cúi mắt nhìn nhóc, "Cô bé xinh xắn trong trường học lúc trước không phải con rất thích sao, bây giờ lại thèm nhỏ dãi cục cưng của mẹ nuôi?"

Hạ Đại Bạch nhún nhún vai nhỏ, "Có liên quan gì đâu? Dù sao người ta muốn kết hôn với 10 cô dâu, bây giờ cũng chỉ mới có hai mà thôi."

Nhóc dự định còn tới 8 người.

"......" Hạ Thiên Tinh nhéo lỗ tai nhóc, "Quá lăng nhăng, để xem sau này cô gái nào có thể trị được con."

Hạ Thiên Tinh chọn rèm cửa sổ cùng một ít đồ trang trí trong nhà đưa đến biệt thự nhỏ, vừa ra khỏi liền nhận được điện thoại của quản gia gọi tới.

"Hạ tiểu thư, cô mau nhanh trở về đi. Lão tiên sinh lão phu nhân đều đã tới."

Hạ Thiên Tinh vừa nghe trong lòng liền khẩn trương. Người đến quả thực là hai vị đại phật tôn kính nha!

Cô ở phủ tổng thống lâu như vậy, hai vị trưởng bối cũng chưa từng tới. Bây giờ lại đến, chỉ sợ không phải là việc nhỏ.

Ngồi trên xe, Hạ Đại Bạch vẫn là bộ dáng nhàn nhã. Hai cái chân nhỏ quơ quơ, lấy kẹo que từ trong túi tiền đưa cho cô, "Đại Bảo, mẹ đừng khẩn trương, ông bà nội cũng sẽ không ăn thịt mẹ đâu. Với lại, không phải mẹ đã có con rồi sao?"

Hạ Đại Bạch giống như người lớn vỗ vỗ bả vai của cô, "Yên tâm đi, có con ở đây, ông bà nội không thể bắt nạt mẹ được đâu."

Hạ Thiên Tinh cầm lấy cây cỏ cứu mạng nhỏ bé này, "Lỡ như hai người mắng mẹ, con phải giúp mẹ che chắn."

"Không thành vấn đề." Hạ Đại Bạch hào khí vạn trượng vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình.

Kỳ thật, Hạ Thiên Tinh lo lắng hai vị trưởng bối là vì chuyện Lan Diệp mà đến. Nghe nói, sau ngày đó Lan Diệp vì tức giận mà ở lại trong bệnh viện hai ngày.

Còn chuyện Bạch Dạ Kình đột nhiên nói từ chức cũng khiến hai vị trưởng bối bận tâm không ít. Không đảm bảo, chuyện này làm cho bọn họ đem tức giận đổ lên người cô.
....................................

Xe rất nhanh về đến phủ tổng thống.

Hạ Thiên Tinh nắm tay Hạ Đại Bạch vội vàng đi vào, cởi khăn quàng cổ đưa cho người hầu ở bên, rất xa đã thấy hai vị lão nhân ngồi ở trên sô pha uống nước trà.

Lão gia tử hiển nhiên là chờ đợi đến bực mình, cau mày, không ngừng nhìn đồng hồ.

Hạ Thiên Tinh đẩy Hạ Đại Bạch, Hạ Đại Bạch vừa vào đã lên tiếng gọi, "Ông nội, bà nội."

Nghe tiếng gọi thanh thúy của nhóc con, lão gia tử liền thả lỏng chân mày.

Lão phu nhân lập tức đứng dậy, "Mau tới đây để cho bà nội nhìn một cái. Lần trước ở sinh nhật của bà nội Lan bị truyền thông náo loạn như vậy còn chưa nhìn kỹ con!"

Lần trước bị Hạ Đại Bạch tức giận ôm tảng đá đi, hai lão nhân vẫn rất canh cánh trong lòng. Lão phu nhân sớm nói muốn đến gặp cháu nội bảo bối, nhưng mà lão gia tử sĩ diện, thế nào cũng phải để cho nhóc con trở về gặp ông.

Nhưng mà Hạ Đại Bạch lại không về, lúc này đợi không được nên tự mình đến đây.

Hạ Thiên Tinh đứng rất xa ở một bên, lên tiếng chào hỏi lão tiên sinh, lão phu nhân.

"Còn đứng làm gì, ngồi xuống!" Lão gia tử lườm Hạ Thiên Tinh, bộ dáng uy nghiêm làm cho cả người cô đều căng thẳng. Chỉ cảm thấy da đầu đều run lên.

Làm sao cô dám ngồi chứ? Không bỏ chạy cũng đã là vô cùng cứng rắn và dũng cảm rồi.

"Ông nội, ông đừng hung dữ với Đại Bảo." Hạ Đại Bạch lập tức tránh khỏi lòng của lão phu nhân, thùng thùng vài bước chạy tới Hạ Thiên Tinh, thân mình nhỏ nhắn chắn trước mặt cô.

Hạ Thiên Tinh quả thực là cảm động muốn khóc.

Thật may mắn được đứa con như vậy.

Lão phu nhân tức giận gắt lão gia tử một tiếng, "Ông xem ông đi, rõ ràng là tới nói chuyện chính sự lại hung hăng như vậy. Làm Đại Bạch sợ rồi thấy không!"

Lão gia tử cũng tự biết mình rất nghiêm túc, quả thật lo lắng cháu nội tức giận với ông, cho nên liền thu hồi sắc mặt

Lão phu nhân nói: "Thiên Tinh, con đừng sợ ông ấy, đến đây, ngồi xuống đi, lần này chúng ta tới là có chuyện quan trọng muốn nói với con."

Vẻ mặt lão phu nhân ôn hoà.

Hạ Thiên Tinh lặng lẽ đánh giá hai người, mới nắm tay Hạ Đại Bạch ngồi xuống sopha đối diện.

Lão phu nhân gỡ vòng ngọc trên tay xuống. Trái tim Hạ Thiên Tinh run lên, lần trước đã từng như vậy, lần này cũng không chờ lão phu nhân mở miệng trước, cô đã muốn nói: "Phu nhân, ngài hãy giữ lại vòng tay đi. Tuy rằng hai người không đồng ý con cùng Dạ Kình ở cùng một chỗ, nhưng mà...... Con thật sự không nghĩ tới sẽ chia tay anh ấy. Đại Bạch khẳng định cũng không hy vọng sau này có mẹ mà không có cha, có cha mà không có mẹ."

Hạ Thiên Tinh tinh tế chuyển vấn đề sang con trai.

Lão phu nhân cầm vòng tay hơi hơi khựng lại một chút.

Lão gia tử chỉ vào Hạ Thiên Tinh, nói với lão phu nhân: "Xem đi xem đi, bà không nên đưa, nó căn bản không nể tình bà."

--------------------

Chương 450: Nên sinh thêm đứa nữa (3)

Edit: Phi Phi 

Beta: Yu

"Ông nói ít vài câu đi." Lão phu nhân chụp tay của lão gia tử, lại đi qua ngồi cạnh Hạ Thiên Tinh.

Bà kéo tay cô, trực tiếp đeo vòng tay cho cô.

"Phu nhân."

"Không cho phép gỡ xuống!" Lão phu nhân trừng mắt, không nhịn được tức giận, "Vòng tay là đưa cho con dâu tương lai. Nếu con không nhận thì cứ gỡ xuống cũng được! Ta sẽ nói lại với Dạ Kình để cho nó tìm vợ khác!"

Lúc này đây, đổi lại là Hạ Thiên Tinh sửng sốt.

Cho nên......

Lời này ý là??

Lão phu nhân bị cô nhìn đến nỗi không được tự nhiên, vội ho một tiếng, cố ý căng mặt nói: "Bây giờ còn muốn tháo xuống không?"

Hạ Thiên Tinh cười cười, vuốt vuốt vòng ngọc có chút lạnh lẽo, lắc đầu, "Không tháo."

"Vậy còn được." Thần sắc Lão phu nhân cũng trầm tĩnh lại.

"Lần này đến kỳ thật là có chuyện quan trọng muốn nói với con." Lão phu nhân ngồi lại vị trí lúc nãy, lấy ra quyển vở nhỏ từ trong túi của mình đưa cho Hạ Thiên Tinh, "Đây là lão gia tử đặt tên cho Đại Bạch. Đã lâu như vậy rồi Đại Bạch cũng phải về Bạch gia nhận tổ quy tông. Chờ khi nào Dạ Kình về con đưa cho nó xem, rồi chọn tên nào hai đứa thấy thích hợp thì chọn. Tóm lại mà nói, hai đứa là cha mẹ thì vẫn nên nghe theo ý kiến của hai đứa."

Biết hai vị lão nhân không phải đến trút giận, Hạ Thiên Tinh thở ra một hơi.

Cô nhận danh sách, cẩn thận nhìn. Là bút ký của lão gia tử, viết liền 50 cái tên, mỗi một cái tên đều chú giải ý nghĩa trong đó, tốn rất nhiều tâm tư.

Phía sau còn có mười tên con gái.

"Phía sau là...... ?"

Lão phu nhân nhìn lão gia tử, lão gia tử khụ một tiếng, "Bây giờ không muốn sinh thêm một đứa nữa sao? Tên con gái ta cũng đã nghĩ kỹ cho hai đứa rồi, cho nên, hai đứa cứ việc sinh thôi."

Hạ Thiên Tinh xem như đã hiểu.

Thì ra hôm nay đến đây ngoại trừ đưa tên, còn giục mang thai!

Chẳng qua thái độ của hai vị lão nhân gia cũng quá nhanh. Mấy ngày hôm trước còn cân nhắc làm thế nào để bọn họ chia tay đấy!

Hạ Thiên Tinh gấp lại danh sách, cười cười, cố ý nói: "Kỳ thật Dạ Kình cũng muốn có thêm con gái."

"Con cũng muốn!" Hạ Đại Bạch lập tức giương giọng nói

Lão gia tử tán thành nói: "Lần này chúng ta thống nhất ý kiến."

"Nhưng mà, ý của mẹ con  -- ý con là nói mẹ ở bên kia --" Cô khụ khụ, tiếp tục nói: "Lúc trước mẹ con cảm thấy con chưa kết hôn đã mang thai Đại Bạch bị chê bai rất nhiều. Hai người cũng biết, Lương Thành chỉ là một nơi nhỏ, tư tưởng của mọi người đều có vẻ truyền thống. Cho nên, mẹ đã dặn dò con, trước khi kết hôn dù thế nào cũng không được mang thai. Con cũng hiểu được đạo lý mà mẹ nói. Cho nên......"

Lão gia tử làm sao lại không nhìn ra chút tâm tư cẩn thận này của cô?

Ông thở thật mạnh hai cái, ngón tay chỉ vào Hạ Thiên Tinh, quay đầu nói với lão phu nhân: "Xem đi xem đi! Các người còn nói nó đơn thuần, không có tâm tư gì, cái này gọi là không có tâm tư sao?! Thật đúng là được voi đòi tiên. Cư nhiên dám ra điều kiện với chúng ta!"

"Cái này gọi là ra điều kiện sao? Ông muốn nó sinh cho Bạch gia hai đứa nhỏ, còn không cho phép bọn nó kết hôn phải không?" Lão phu nhân nói: "Hơn nữa, ngay cả thiệp mời ông cũng đã viết hết rồi, danh sách cũng còn ở kia, bây giờ còn giả vờ cái gì. Nếu không cho phép bọn nó kết hôn, lão Nhị có thể trở mặt chúng ta bất cứ khi nào."

Bị lão phu nhân vạch mặt, lão gia tử cảm thấy thật mất mặt cực kỳ, mặt đen lại.

Hạ Thiên Tinh nhìn thấy cười cười.

Lão gia tử liền trừng cô, cười cái gì mà cười!

Hạ Thiên Tinh nhanh chóng thu lại nụ cười.

Lão phu nhân tiếp tục nói: "Cuộc sống mà, chúng ta phải xem trọng. Tháng hai năm sau có 2 thời điểm. Chờ khi đêm 30 mời Thẩm phu nhân đến, đến lúc đó ba nhà chúng ta lại thương lượng một chút. Con cảm thấy như thế nào?"

Cô tất nhiên là không có ý kiến, gật đầu, "Buổi tối con sẽ hỏi ý kiến Dạ Kình."

"Ừ."

"Nếu thời gian đã định, vậy tìm nhà thiết kế làm áo cưới là được rồi, một ngày cũng không thể chậm trễ nữa." Lão phu nhân hưng phấn. Nói đến kết hôn, bộ dáng đã muốn bay lên.

Vốn dĩ trước khi anh nói lời từ chức, hai người còn phân vân, có nhiều suy tính. Bây giờ anh vừa lên tiếng ngược lại làm cho hai vị lão nhân khiếp sợ cũng hiểu ra, anh đây là quyết tâm muốn kết hôn với Hạ Thiên Tinh, dù có nhiều ngăn trở hơn nữa, đến cuối cùng chỉ sợ cháu trai và cả em trai cũng giận dỗi. Đắc tội với người nhà không phải là kết quả bọn họ muốn.

........................

Buổi tối.

Lúc Bạch Dạ Kình trở về, Hạ Thiên Tinh đem lời lão gia tử và lão phu nhân nói lại với anh.

Anh ngồi ở trên sô pha chọn tên.

Hạ Thiên Tinh nấu mỳ sợi bưng tới cho anh, "Đừng xem nữa, mỳ còn nóng mau ăn đi."

Bạch Dạ Kình đưa vở cho cô, tự mình nhận lấy chiếc đũa và bát, hỏi: "Có nhìn trúng tên nào chưa?"

"Anh cảm thấy tên này như thế nào?" Tay cô nhẹ nhàng chỉ vào tên, một bên vén sợi tóc.

Bạch Dạ Kình nhìn thoáng qua.

Bạch Cẩn Ngôn.

Thận trọng từ lời nói đến việc làm.

"Cứ vậy đi, năm sau đem tên này viết vào gia phả. Chờ khi Đại Bạch đến trường mới sẽ dùng tên này."

Hạ Thiên Tinh nhấm nuốt ba chữ 'Bạch Cẩn Ngôn', lại nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng có loại cảm giác kỳ diệu không nói được. Có cảm giác thân cận hơn rất nhiều với người Bạch gia.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng lan tỏa ra ánh sáng nhu hòa, "Hy vọng Đại Bạch cũng sẽ thích."

Cho nên bắt đầu từ hôm nay, Hạ Đại Bạch hoàn toàn biến thành nhũ danh. Cẩn Ngôn, cô cảm thấy rất hay.

"Còn có một chuyện......" Động tác ăn mỳ của Bạch Dạ Kình dừng lại, liếc mắt nhìn cô, "Lão phu nhân còn nói, hôn lễ vào tháng hai năm sau bây giờ sẽ bắt đầu chuẩn bị áo cưới. Ngày mai anh sẽ cho người mang trước một ít mẫu đến phòng làm việc của nhà thiết kế E.S. Bọn họ sẽ theo yêu cầu của em giao cho tiên sinh E.S, anh ta sẽ cùng đội ngũ của mình tự tay chuẩn bị."

"Bây giờ sẽ chuẩn bị ?"

"Áo cưới kỳ công nên cần chút thời gian, tất nhiên bây giờ sẽ bắt đầu chuẩn bị."

Hạ Thiên Tinh nghiêng đầu nhìn anh, cười trêu ghẹo, "Cũng đúng, dù sao lúc trước Bạch tiên sinh cũng từng kết hôn, so với em, khẳng định có kinh nghiệm."

Bạch Dạ Kình ăn một ngụm mỳ, như cười như không nhìn cô, "Mỳ này sao chua vậy, em cho vào bao nhiêu giấm thế?"

"Đáng ghét." Hạ Thiên Tinh hờn dỗi một tiếng, tức giận chọc anh một cái. Anh vừa vặn để đũa xuống, giơ tay lên bắt lấy tay cô.

Vòng ngọc trên tay cô ánh vào đáy mắt anh.

Cổ tay cô tinh tế, nhỏ nhắn, vòng ngọc trong sáng rất vừa vặn với tay cô, rất đẹp mắt.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua vòng ngọc lại rơi xuống tay cô, "Xem ra, rốt cuộc lão gia tử và lão phu nhân bây giờ đã hoàn toàn nghĩ thông suốt. Thứ này cùng bộ lễ phục lúc trước đều giữ lại cho con dâu tương lai."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro